Xem mẫu

  1. Tình cờ chúng ta lại gặp nhau Tác giả: Yu ngố Linh kéo mạnh chiếc va ly từ trong ô tô ra vẻ bực bội, bà Lan theo sau. Một căn nhà nhỏ, không có vẻ khá giả lắm. Phía trước là một người đàn bà khuôn mặt phúc hậu “Con gái cậu xinh quá.” Bà Dung niềm nở Bà Lan mỉm cười nhìn thằng con trai đang đứng bên cạnh bà Dung. Cậu ta có vẻ non nớt, khoảng 12-13 tuổi gì đấy. “có gì đâu, cậu nói rồi nó lại phổng mũi lên đấy! Con trai cậu trông dễ thương ghê nhỷ!” “hừ, cái thằng oắt con sao cứ nhìn trợn mắt nhìn mình thế không biết, mình biết là mình đẹp rồi mà.” Linh nhìn thằng con trai nghĩ bụng. Thằng nhỏ cứ trừng mắt nhìn Linh như vật thể lạ, rồi mỉm cười. 2 người phụ nữ nói chuyện đến gần một tiếng đồng hồ. Bực mình Linh vờ ho rồi khi tất cả mọi ánh mắt dồn về phía cô, cô lấy tay che nắng. Bà Dung vội bảo. “ ý quên. 2 mẹ con vô nhà đi kẻo nắng!” Căn nhà 2 tầng, nhưng cũng chẳng to mấy (Linh thấy thê), đựơc trang trí khá khoa học, thoáng mát. Cô nhìn quanh, trong khi 2 người đàn bà lại tiếp tục “tám”, thằng con trai lúc nãy thì vất vả kéo cái vali nặng ì của Linh theo lời sai bảo của mẹ. thấy thằng con trai ốm nhách toát cả mồ hôi, Linh không nhịn được cười, cô che miệng, ánh mắt dán vào mấy bức tranh trên tường,bức tranh mang nét giản dị nhưng sắc xảo, vừa nhìn cô đã bị cuốn hút rồi. “ Chị theo em vào phòng ạ!”-thằng nhóc ra vẻ lễ phép. Linh mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo nó lên lầu, từ bây giờ cô phải sống chung nên tập hoà đồng bây giờ là vừa, cứ nghĩ tới là cô đã thấy ngứa cả gan. Căn phòng không rộng lắm, chỉ được cái thoáng mát. Hình như vừa được trang trí lại, so với phòng cũ của cô thì chả bằng một nửa. Thằng con trai thả nhẹ chiếc vali, cuối đầu chào Linh. “ em là Tuấn Nhân , rất vui vì chị đã đến ngôi nhà này.” Nhìn kiểu chào hỏi lễ phép quá đáng của Nhân, Linh thấy bất ngờ những đứa e họ cô chả bao giờ như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế gần bàn học “ ừ chào em, chị là Tuyết Linh, nhưng chị không vui khi đến ngôi nhà đâu, căn phòng này chật quá!” Tuấn Hưng ngẩng đầu, trố mắt. “ phòng thế này mà nhỏ à? Phòng này lúc trước là của a Lâm, mà nghe chị dọn đến, mẹ bắt ảnh sang phòng khác ở rôi.”
  2. “ anh lâm?” “ Vâng ạ, là a2 e, chị sẽ sớm gặp anh ý thôi, chắc bây giờ ảnh đang ở CLB. Chị có thấy mấy bức tranh ngoài phòng khách không? Của anh ý vẽ đấy!” “ cái gì? Thật không đấy?” “em nói thật mà, ảnh vẽ đẹp lắm.” Tuấn Hưng khẳng định. Linh thẫn thờ, chưa bao giờ cô lại có ấn tượng với tranh ảnh như thế. Tự nhiên cô mong được gặp “ Lâm tặc” gì gì đó quá đi mất. “ này, chị Linh! Sao thế? “ Hưng lắc nhẹ vai linh, kéo hồn cô trên mây xuống. “ à, không, không có gì.” “ vậy thôi, em ra ngoài đây! Chị sắp xếp đồ đi!” “ ừ, chào em!” Linh đứng dậy, kéo chiếc rèm cửa màu vani, ánh nắg vàng nhạt khiến cô ấm áp vô cùng. *** Mặt trời khuất sau ngọn núi, mẹ Linh đã về, cô chán chường nằm dài trên chiếc giường gỗ xa lạ. “ không biết sẽ phải chịu ntn đến bao giờ…” Linh thở dài. “ cốc..” có tiếng gõ cửa. “ chị Linh ơi.. mẹ em gọi chị xuống ăn cơm ạ.” “ thôi, chị không ăn đâu.” “ mẹ nói nhất địh phải gọi chị xuống.” “ ừ đươc rồi, chị xuống đây.”- Linh mệt mỏi xỏ đôi dép lê đi xuống. Chiếc bàn ăn nhỏ đặt giữa nhà bếp. trên bàn là cơm nóng và vài món gì đó mà Linh không biết gọi tên. Trong bàn hiện giờ có 4 người. “ Linh à. Con ngồi đi! Từ nay Tuyết Linh sẽ là một thàh viên trong gia đình mình. Con nhớ giúp đỡ em nó nhé Lâm.!” Câu cuối cùng bà Dug nói với thằng con trai ngồi ghế đối diện Linh. “ vâng ạ! Con biết rồi!” Thằng con trai đáp nhẹ, lạnh lùng khó tả. “ hắn ta là “lâm tặc”??”- Linh nghĩ bụng, cô nhìn chằm chằm vào hắn. “ con ăn tự nhiên đi!”- người đàn ông ngồi bên bà Lan lên tiếng, ông biết tính tình của Lâm, không muốn cậu có ấn tượng xấu với cô. Linh ngờ nghệch cầm chén, cô gắp từng hạt cơm, Lâm nhìn cô, vẻ khó chịu. “ Bực cả mình.”- Linh nghĩ bụg rồi đứng dậy. “ cháu no rồi, mọi người cứ ăn đi!” Cô bước nhanh lên lầu. “ con bé được nuông chiều từ nhỏ nên thế mình ạ!”
  3. Bà Dung nhìn ông Tuấn. “ vậy sao chị ấy lại đến đây hả mẹ? sao chị ấy khôg ở cùng bố mẹ!” “vì chị ấy hư quá, bố mẹ chị ý muốn chị ấy sống tự lập và gia đình chúng ta phải giúp chị ấy.”-ông Tuấn từ tốn nói với Nhân. Lâm thì chẳng bao giờ tham gia những câu chuyện trong bữa cơm gia đình. “ thưa ba mẹ, con ăn xong rồi. con xin phép!” Cậu đứng dậy, lên lầu. “ hy vọng có con bé bướng bỉnh như thế, thằng Lâm sẽ thay đổi.” “ con cũng nghĩ thế! Chị ấy xinh thật bố mẹ nhỉ? Như búp bê ấy. Anh Lâm sẽ thích chị ấy!” Nhân vui vẻ đáp lời mẹ… ** Lâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thẫn thờ… cậu đang nghĩ tới cô bé ấy. có gì đó ấn tượng… rất ấn tượng. vẻ ương ngạnh nhưng có gì đó đáng yêu Lâm lắc mạnh đầu. “Không!” Cậu hét lên. “ có gì phải suy nghĩ chứ.. có quen gì với cô ta chứ.?” Dù vậy cậu vẫn không thể ngừng nghĩ tới khuôn mặt ây, chỉ có một cách là vẽ thôi. Khi vẽ tâm hồn cậu luôn thanh thản. “ á! Hộp màu để dưới gầm giường phòng cũ rồi!” Lâm gõ cửa, chầm chậm. “ vào đi!”- tiếng nói tỏ rõ sự gắt gỏng. “ Nhân à? Có gì không ?” – linh đang nằm úp mặt trên giường, nói vọng ra. “ à. Không, tôi không phải Nhân, tôi cần lấy vài thứ.” Linh giật bắn mình, cô vội ngồi dậy, chàng trai, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như con gái. “ tôi chỉ định lấy hộp màu dưới gâm giường”- mặt Lâm đỏ ửng, cậu thấy xấu hổ qá. Linh mỉm cười trước bộ dạng ngớ ngẩn của Lâm. “ ừ! A cứ lấy đi.” Lâm đi lại gần chiếc giương, cuối xuống lây một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật. “cảm ơn! Thôi tôi đi đây!” Lâm nhanh chóng qay bước. bỗng “ này, chào a. tôi là Tuyết Linh, tôi rất thích mấy bưc tranh a vẽ!” Lâm sững người, cậu vừa nghe gì thế nhỉ. Công chúa như Linh mà cũng quan tâm tới mấy bức tranh của cậu à? Cậu quay đầu nhìn cô mỉm cười, gượng gạo, không biết từ bao giờ với cậu cười là một việc rất kỳ cục. “ chào .tôi là Tùng Lâm. Tôi chỉ vẽ cho vui thôi.”
  4. Cậu bước vội ra khỏi phòng, hình như cậu sợ cô nghe được tiếng con tim cậu đang đập loạn lên. Một a chàng “ nhát gái” linh thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng a ta, có gì đó cuốn hút, giống như những bức tranh ấy vậy. Trời tối, Linh thấy nóng bức qá, chả có điều hoà, làm sao mọi người trong nhà này có thể sống như vậy chứ, nhưng cô phải gắng chịu đựng, phải cho bố biết là với cô” không gì là khó tưởng tượng”. Linh đưa tay vuốt mái tóc mềm, mở cửa đi ra sân thượng. Tùng Lâm đang ngồi vẽ ở sân thượng. đây từ lâu đã trở thành “ tư hữu” của cậu. có tiếng bước chân, Lâm ngẩng đầu. trời hè oi bức cô bé ấy ở trong phòng chắc không chịu được rồi. Mặc cho con tim đang đập liên hồi, Lâm bình thản nhìn phía trời xa, mấy ngôi sao đang toả sáng, thứ ánh sáng đẹp long lanh, nhưng chỉ là tạm thời, chỉ cần trời sáng, tất cả sẽ biến mất. ánh mắt cậu đăm chiêu, một lần nữa Linh lại bị cuốn hút, không thể nào rời mắt, không thể nào quay lưng, giống như 2 cực của nam châm, chứ dính lấy nhau. Vẻ cô độc dâng tràn trong đôi mắt đen láy ấy… Không khí trở nên tĩnh lặng, Linh quay người, có lẽ cô đã đến đây không đúng lúc. Quay về phòng, cô lấy chiếc iphone “iu qý” ra pm cho Ken, không biết từ bao giờ, chuyện cô nc zs cậu đã trở thành một thói quen. Zù chưa biết mặt và cả tên thật nhưng cô luôn có cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy. cậu không bao giờ nói về mình cho cô nghe. “ Alô..” “ Ken khùng ơi!” “ hi.. heo điên. Đang làm gì đó?” “ Đang nói chuyện đthoại với một người khùng.. hỳhỳ..” “ này, đừng có xỉa xói nhá!” Lúc nào khi nói chuyện với Ken tim cô cũng đập rất nhanh, giống như… giống như lần đầu cô gặp Tùng Lâm, nhưg Ken khác hẳn Lâm, cười nói rất nhiều, còn Lâm lúc nào cũng trầm tư, bí ẩn, 2 người ấy như đối lập nhau. “ heo, sao vậy?” “ à.. đâu có, đang suy nghĩ về một người.” “ ai? Ban trai à?” “ thôi đi, a biết e không có mà, hâm qá. À mà a có biết vẽ không?” “ a á? Cũg có, vẽ đẹp lắm nha!” “ ghê, tự tin quá đi mất. A có hay vẽ về biển không?” “ có chứ. Với a biển đẹp lắm, a có một bức treo trong phòng, trước cái giường ngủ luôn, khi thức dậy là đập vào mắt ngay.” “ trời, ngớ ngẩn quá đi!” “ á!” Lâm giật mình khi nhớ ra, bức tranh ấy vẫn còn bên phòng Linh. “Linh!”
  5. “ vâng, Linh đây!” “ e là gì Linh nhi?” “ dạ Tuyết Linh ạ!” “ bịch”- chiếc đthoại rơi xuống đất, Lâm cuối xuống nhặt vội chiếc đthoại, tự trấn an mình. “ không, chỉ là trùng hợp thôi, không thể nào.” “ này, Ken hâm. Sao thế?” “ à không, sơ ý nên làm rơi đthoại thôi” “ èo. Mà a biết tên e vậy sao không cho e biêt tên e?” “ thì biết rồi đấy. ken” “thôi đi, èo, người gì đâu, ghét quá!” “ ghét à. Koi chừng bị gét lại đấy!” “ cứ tự nhiên!” “hỳ, heo này, hôm này có gì vui không?” “ không?” “ buồn” “không!” “ bực” “không” … Cứ thế đến gần 12h khuya Linh và Ken mới đi ngủ. Buổi sáng trong lành, đây là lần đầu tiên Linh ngủ ở nhà người khác, lưng cô đau kinh khủng, nếu ở nhà là cô đã hét vào mặt mấy người giúp việc rồi. linh ngồi dậy, nhăn mặt dùng tay đấm nhẹ lưng mình. Bỗng cô trợn to mắt, há hốc mồm khi một bức tranh vẽ cảnh biển bình minh tuyệt đẹp đâp vào mắt cô. Nó đối diện với chiếc giường, giống như Ken nói. Linh rùng mình. “Chẳng lẽ trùng hợp vậy?” Linh tự hỏi rồi lại bật cười cho ý nghĩ vớ vẩn ấy. Linh giật mình vì có tiếng gõ cửa. “ Không khoá! Cánh cửa mở chậm, Lâm đứng như trời trồng, tay gãi đầu khi thấy Linh còn ngồi trên giường vẻ ngái ngủ. “ xin lỗi, anh qên chưa lấy bức tranh trên tường.” Linh thuận tay chỉ lên bức tranh biển “ cái này à?” Lâm bước vào trong, gật đầu. “ ừ, đúng rồi!” Lâm với tay định lấy xuống. “ anh.. không tháo xuống được không.” Lâm quay lại, tỏ vẻ không hiểu.
  6. “ ý là cho e ý.” “ tại sao?” “ e thích nó!” “ nhưng mà…” Lâm định từ chối, vì từ lâu, nó đã trở thành thói quen của cậu, nhưng ánh mắt van nài của cô khiến cậu không cầm lòng được. “ ừ, cũng được!” Linh vui sướng nhảy xuống đất. “ hay quá. Cảm ơn a nhiều!” Cô cười thích thú, ngây thơ như nàng công chúa nhỏ, Lâm thấy vui lạ, giống như khi nói chuyện với “ heo”. Một ý nghĩ vụt qua đầu cậu. *** “ alô, heo ak?” “Tuyết Linh!” “ heo ngố.” “èo, gì thế Ken hâm?” “ a hỏi này nha!” “ ừ.” “ e đang sống với bố mẹ à?” Linh ngập ngừng, nhưng rồi vẫn quyết định nói thật. “không ạ! E đang ở nhà bạn thân của mẹ.” Tùng Lâm bắt đầu cảm thấy tai mình đang ù đi, tay run lên. Cố giữ giọng bông đùa. “ sao thế? Có phải tại e hư quá bị bố mẹ đuổi không?” “ há. Nghĩ sao vậy!” “chứ gì nữa!” “ à thì cũng gần như thế! Bố mẹ muốn e tự lập!” Lâm nhớ đến những lời của bố trong bửa cơm. “ vậy sao chị ấy lại đến đây hả mẹ? sao chị ấy khôg ở cùng bố mẹ!” “vì chị ấy hư quá, bố mẹ chị ý muốn chị ấy sống tự lập và gia đình chúng ta phải giúp chị ấy.” “ này! A sao vậy? hôm nay a lạ quá!” Lâm giật mình, chắc 80% rồi. “ e sống ở đó tốt chứ?” “ cũng tạm, nhưng ,mà nhà này kỳ lắm a ạ. Có 2 người con, 1 đứa thì nói nhiều như a vậy á. Còn ông a bằng tuổi a thì như bị trầm cảm ý. Mà vẽ đẹp lắm.” Vậy là bây giờ chắc 99% rôi. Còn 1% nữa. “ ừ! Có vẻ lạ nhỉ. Mà họ tên e là gì vậy?” “ Hoàng Đan Tuyết Linh” “ukm. Mà a bận tý! Nói chuyện sau nha!”
  7. Lâm cúp máy, chạy vội qua phòng Tuấn Nhân. “ gì thế a hai?” “ e có biết chị Linh là gì Linh không? Họ tên ấy?” “ biết ạ! Hôm trước e có xem tập của chi ấy. Hoàng… Hoàng Đan Tuyết Linh ạ!” Vậy là chắc rồi, Linh chính là con “ heo ngốc” của cậu. đúng như tưởng tượng, Linh xinh, bướng bỉnh, nhưg cậu không ngờ cô là một tiểu thư. Đóng cửa phòng, Lâm bật cười sùng sục, đây gọi là định mệnh ư? Bao lần cậu ước mong đựơc gặp Linh để nói chuyện trực tiếp, cô luôn mang lại cảm giác ấm áp. Nhưg điều đó chỉ có thể khi cậu là Ken, còn với TùngLâm ít nói thì điều đó thật xa vời. *** Chiếc đồng hồ báo thức được ai đặt trên đầu giường “dám” đánh thức Linh dậy. Linh bật dậy như một cái máy, mở cửa. thật trùng hợp cánh cửa phía đối diện cũg bật ra, chính xác đến từng giây. Lâm nhìn Linh không chớp mắt, cô xinh đẹp như nàng công chúa, nhưng vẫn có gì ngớ ngẩn giống như “heo” Linh đưa tay dụi mắt rồi chào “ chào a buổi sáng!” Cô làm đứt mạch suy nghĩ trong anh “ ừ, chào e! xuống ăn sáng mau ,kẻo mẹ mắng!” Lâm tiếp tục giữ khuôn mặt không cảm xúc bước nhanh xuống cầu thang, mà tim thì cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. “ con sẽ học cùng lớp với Lâm, 2 anh em phải chăm sóc lẫn nhau, không được gây chuyện đấy!”-bà Lan tươi tắn tuyên bố trong bữa ăn sáng. Lâm giật mình, rõ ràng Linh thua cậu một tuổi mà. “ con ngạc nhiên à? Linh nó học nhảy một lớp ý mà, tại cô Lan muốn con giúp đỡ Linh thêm, chương trình lớp 10 với Linh không thành vấn đề.” Bà Dung vừa nói vừa múc cháo vào chén cho Lâm. Cậu ngẩng đầu nhìn Linh, bắt gặp nụ cười đắc chí của cô nàg. “ đúng là, con nít như “heo” Lâm thầm nghĩ rồi mỉm cười. *** Một buổi tối đầy sao, bầu trời mang sắc lấp lánh kỳ ảo, Lâm ngồi bên cửa sổ thẫn thờ… “ heo xinh như thế thể nào vào trường cũng có chuyện…” Lâm nghĩ rồi thẫn thờ. Đến gần sáng cậu mới chợp mắt. Từ khi biết cô là Tuyết Linh, Lâm luôn cảm thấy thua kém. Điều này khiến cậu trằn trọc suốt. cậu hay nhìn cô hơn, mỉm cười thân thiện hơn. Những thay đổi ấy có phải chỉ vì cô là “heo”…. ***
  8. Một buổi sáng đầu thu se lạnh, Lâm trong bộ đồng phục nghiêm chỉnh trên chiếc xe máy điện, phía sau cậu là Tuyết Linh đang vùng vằng với chiếc áo dài. “ phiền hà chết đi được!” Linh nhăn nhó. Lâm không quay đầu “ mặc áo dài là vinh dự lắm đấy!” “ thôi đi! Hồi ở trường e có ăn mặc áo dài đâu, chán!” Lâm không thèm nói gì, im lặng lái xe. Linh lại tiếp tục nhăn nhó “ ôi! Đi thế này lát nữa là xỉu mất, sao không gọi taxi đi cho nhanh!” Lâm nhăn mặt vì cái bệnh côngchúa của Linh “ e mà còn nói nữa là a cho đi xe đạp đấy!” “ e đâu có biết đi, a bắt cũng như không!” linh phì cười. “ vậy a sẽ bắt e tập, còn không thì đi bộ! hiểu chưa! Đừng có mắc bệnh công chúa như vậy! heo!” Lâm thuận miệng, suýt nữa là quên. Bây giờ cậu là Tùng Lâm, không phải Ken. Linh giật mình, giọng nói nghe quen quen “ A vừa nói gì thê?” “à… à… không! Tới trường rồi kìa.” Linh nheo mắt nhìn cái bảng tên trường cũ kỹ, khó khăn lắm cô mới đọc được chữ “ THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm”. Lâm gửi xe ở tiệm giữ xe gần trường trong khi Linh ngắm nhìn ngôi trường với sự ngỡ ngàng (!!?). ngôi trườg 2 tầng, cũ kỹ, nhà quê, bãi giữ xe toàn xe đạp. với Linh đây thật sự là một cảnh tượg kinh hoàng, ở trưòng cũ của cô đi xe tay ga đã là gà rồi( đơn giản vì đó là trường tư, toàn con đại gia thôi!) Lâm bước vào cổng, Linh ngại ngần theo sau, cô bẽn lẽn níu tay áo Lâm, song nét thanh cao quý tộc vẫn không hề mất đi. Mọi ánh mắt trong sân trường đều đổ dồn vào 2người. “ nhỏ đây lớp nào vậy?” “ xinh phết nhỉ? Hình như học sinh mới!” Một vài thằng con trai đang ngồi ở gốc bàg lên tiếng. Lâm dắt cô đến phòng giáo viên. Một cô giáo trẻ, đeo mắt kiến đen mỉm cười, Lâm lễ phép “ dạ thưa cô, đây là Tuyết Linh ạ!” “ ừ, e vào đây, đợi một lát cô sẽ dẫn xuống lớp.” Linh lý nhý “ vâng ạ!” Lâm chào cô rồi quay đi, Linh vội dùng tay níu lại “a còn phải vào lớp!” Lâm cười. Linh nhăn mặt rồi cũng buông ra. ***
  9. “xin giời thiệu với các e! đây là Tuyết Linh hoc sinh mới của lớp ta!” “Hú… xinh quá. Linh ơi!” Mấy thằng con trai trog lớp hét lên, mấy đứa con gái nhăn mặt, khẽ liếc Tuyết Linh một cái. Chỉ có Phương Ly là không tỏ ra khó chịu, cô mỉm cười thân thiện với Linh. “ tôi biết là tôi đẹp rồi mà!” Linh thấy bực trước kiểu chào đón của mọi người, cô đưa mắt nhìn quanh, tình cờ bắt gặp đôi mắt thân thiện của Phương Ly và cả sự thờ ơ của Tùng Lâm ở bàn cuối tổ 2, trôg cậu thật lạc lỏng giữa cái lớp ồn ào thế này “em tự chọn cho mình chỗ ngồi đi!” “ vâng ạ!” Linh ngoan ngoãn bước về phía cuối lớp. “ bạn ấy đến chỗ tớ đấy!”- Hoàg Duy tự hào nói nhỏ với thằng bàn trên, nhưng không, Linh bước tiếp, và ngồi bên cạnh Phương Ly. Cô ban nhỏ nhắn mỉm cười. Ngày đầu tiên đi học, Linh bị không biết bao nhiêu ánh mắt soi mói, đặc biệt là khi cô lấy chiếc iphone của mình ra, ai cũng trợn tròn mắt. cô cười khùng khục hết lần đến lần khác. “ cậu xinh thật!” Phương Ly khen “ hi. Tớ biết điều đó mà! Cậu cũng xinh đấy!” Phương Ly cười tủm tỉm. nhưng không phải ai cũng chào đón Linh như thế. Ly Ly- hoa khôi đươg thời (hiện tại Tuyết Linh trở thành hoa khôi 11a2) luôn tỏ hằng học với Linh đủ chuyện. nhưng cô thì chẳng quan tâm. Linh biết “ luật rừng” ma cũ ăn hiếp ma mới. nhưng chỉ cần vài tuần nữa, khi cô quen rồi thì cô sẽ “ xử lý”… một con nhỏ ngang bướng như Linh mà phải chịu khuất phục sao. Linh hay nhìn lén Lâm khi cậu đọc sách, cậu là một hiện tượng lạ. Hầu như con trai ai cũng xin sđt và làm quen với cô, còn cậu lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, giống như cậu chẳng quen biết cô. *** “cái gì thế này?”- bà Dung hét lên khi thấy bộ áo dài nằm gọn trong sọt rác. Nhân đang uống nước trog bếp ngẩng người nhìn mẹ giận dữ xách bộ áo dài mới tinh lên lầu. “ có gì không cô?” –linh thò đầu ra nói. “cái gì đây Linh?”- bà Dung cố kìm nén. “cái này ấy ạ? Tại ghế bàn ở trường mới bẩn quá! Mà cháu con mấy bộ áo dài lận, vức bớt cũng đâu có sao! Thôi, cháu mệt rồi!”- Linh lấy tay che miệng đang ngáp rồi đóng cửa, mặc cho bà Dung tức tối đứng đấy. “ hừ, nếu là con gái ta, ta đã đập cho một trận.”- bà Dung trách thầm rồi mang bộ áo dài cho vào máy giặt. “ chị Linh lại làm mẹ giận rồi!” Nhân thở dài nói với Lâm “ chị ấy làm gì mẹ giận?” Lâm ngạc nhiên
  10. “ chị ấy chê trường anh bẩn nên đem vức bộ áo dài mới tinh vao sọt rác. Hết hiểu nổi!” Lâm im lặng, mặc dù công chúa hơn “heo” nhưng sự ngang bướng thì chả khác gì. Cậu chưa bao giờ giận đựơc cô, lúc chuẩn bị giận toàn bị giận lại, cô cũng chẳng bao giờ nói xin lỗi cậu cả. “ anh 2 sao thế?”- Nhân lắc lắc cánh tay làm đứt dòng suy nghĩ trong Lâm. Lâm mỉm cười với Nhân, cậu nhạc nhiên, lâu lắm rồi, Nhân mới được thấy Lâm cười tự nhiên như vậy. *** Trên sân thượng, bà Dung đang phơi đồ. “ mẹ này!” Nhân tỏ vẻ nũng nịu “ gì vậy con trai yêu của mẹ?”- bà Dung vừa giũ chiếc áo sơ mi vừa nói “ mẹ có thấy từ khi chị Linh đến đây a 2 lạ lắm không? Cứ cười suốt, ngố lắm!” Bà Dung trầm ngâm, mấy giọt nước nhỏ rơi tí tách. Một lúc sau “ mẹ cũng không bíêt nữa. Nhưng cũng mong nó sẽ thay đổi!” Không biết nghĩ gì Nhân quay đầu,nhảy chân sáo xuống cầu thag, vừa nhảy vừa nói vọng lên: “ con khẳng định đấy! như một người đàn ông đích thực! hỳ” Cậu tới cầu thang thì gặp Lâm đi lên. “ đúng không a2?” Cậu hỏi vu vơ trog khi Lâm ngờ ngệch chả hiểu gì, bà Dung thì tủm tỉm cười. *** Linh bắt đầu quen với lớp mới trường mới. Cô đã trở thành tâm điểm của trường, nói đúng hơn là với tụi con trai. Cô là đề tài bất hủ để nói xấu của những đứa con gái nhỏ nhen. Ly Ly luôn là người đi tiên phong trog việc xỏ xiên Linh. Một buổi ság đẹp trời, Linh theo sau Lâm vào lớp, có vài tiếng xì xầm. “ ê! Nghe nói tụi SNSD toàn phẩu thuật thẫm mỹ đấy!” “ ôi dào, tụi đấy đẹp nhân tạo như vậy mà giờ mới biết à?” Hai con nhỏ trực lớp vừa quét lớp vừa luyên thuyên cái miệg. Con Hồng đang chép bài ngẩng đầu lên hỏi “ đẹp nhân tạo là sao hả mày?” Ly Ly liếc Linh một cái gai người rồi cố ý nói thật to “ Đẹp nhân tạo là như bạn nào đó lớp ta đấy!” Tất cả các ánh mắt đổ dồn về phía Linh, một vài tiếng “hứ” vẻ khinh bỉ. Linh không hiểu chuyện gì đag xảy ra, cô mà phẫu thuật thẫm mĩ à? Chưa bao giờ có ai dám nói với cô như vậy. Máu trong người cô đang xộc lên đầu, chỉ cần con Ly Ly nói một lời nào nữa chắc cô sẽ giết chết nó .Bất chợt cô nhìn qua Lâm, ánh mắt cậu ấm áp, một sự tin tưởng chân thành, cô dịu lại,Linh biết cần dùng đầu óc để xử lý tụi này. Cô đứng lên đi về phía Ly Ly, Phương Ly kéo cô lại nhưng rồi cũng buông ra, tất cả dường như ngừng thở. Ly Ly bắt đầu run lên nhưng vẫn cố tỏ
  11. vẻ đanh đá. Ánh mắt Linh rực lửa. Linh kéo mạnh chiếc mũi của Ly Ly làm cô ta á lên một tiếng rồi cười mỉa mai “ cái mũi này cậu sửa ở viện thẫm mĩ nào vậy? trông còn xấu hơn cái mũi mấy con Bi ở nhà tớ nữa. coi bộ cậu có vẻ rành về mấy chuyện thẩm mĩ quá, vậy cậu coi thử tớ có sửa chỗ nào không dùm cái. Tớ cũng không biết là tớ sửa ở đâu nữa, chán thật!” Ly ly tái mặt, song giọng vẫn gắt gỏng “ mày sửa ở đâu sao lại hỏi tao!” Linh vuốt vuốt tóc mái “ bạn bè trong lớp sao lại mày tao, bộ bạn vô giáo dục vậy hả? tại tớ thấy bạn là người nhân tạo nhất mà tớ từng gặp thôi. À! Lần sau nói bác sĩ cắt cằm chẻ lại đi! Bị lệch rồi đấy! thôi không làm phiền cậu nữa! đừng tức giận nha! Giữ tinh thần chứ không ảnh hưởng đến mấy chỗ mới sửa đấy!” Một vài đứa cười khúc khích. Ly Ly ngồi bịch xuống ghế. Linh thì hả hê đi về chỗ ngồi với Phương Ly. Phương Ly đưa tay ra hiệu no.1. “ hèn gì lâu nay tớ thấy lâu lâu cái mũi nó lại cao lên một tý. Bây giờ thì biết rồi!” “ cùng tên Ly mà sao cậu ta khó ưa thê không biết!” Linh nói với Phương Ly nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn Lâm một cái. Lâm vẫn ngồi im, cậu thật sự ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Linh. Cô ứng xử khôn ngoan hơn cậu nghĩ, cậu tưởng rằng cô sẽ nhảy dựng lên oánh Ly Ly bầm dập hoặc là rút chiếc iphone ra pm cho mama méc lại và đòi trở về nhà.Lâm cứ nhìn cô thẩn thờ. Bất chợt cô quay sang nhìn cậu, ánh mắt 2 người chạm nhau, một cảm giác không-được-bình-thường. Tùng Lâm chủ động quay đầu đi, tim cậu giống như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả buổi học hôm đó, cậu chẳng dám liếc cô bé một cái. *** Nhân xoay xoay chiếc bút nói với Linh “ chị Linh này, chị có thấy a Lâm ít nói lắm không?” “um. ảnh là người tiết kiệm lời nói nhất mà chị từg biết đấy!” “ vậy chị có cách nào cho ảnh bớt lạnh như cục đá như zậy được không?” “ ok! Chị sẽ thử!” “ e nói trước, nước đá cũng không chắc lạnh bằng ảnh đâu!” Linh là một con nhỏ không biết sợ là gì. Càng khó khăn thì cô càng muốn làm cho bằng được, một tên Lâm nhỏ nhoi với cô là cái gì cơ chứ. Nhân huơ huơ tay trước mặt Linh “ chị làm được không vậy? chị mà làm được e sẽ đãi chị một chầu kem!” “ thôi đi ông nhóc! Đãi hay là dắt đi bắt chị trả tiền!” Nhân không nói gì, chỉ cười tủm tỉm. Nhân là người cô mến nhất trong nhà này. Sau một thời gian sống ở đây cô mới biết được rất nhiều tình cảm. Cô hiểu được,
  12. khác với gia đình cô, gia đình Nhân luôn phải vật lộn với cuộc sống, nhưng ở họ tình cảm vẫn là thứ quan trọng nhất. thuộc hạng tỷ phú như bố mẹ Linh mà lâu lâu vẫn có những trận chiến nhưng giữa bố mẹ Nhân thì chưa bao giờ cô bắt gặp một cuộc cãi nhau nho nhỏ … Linh đã thay đổi cách nhìn và cả thái độ với mọi người. một ý nghĩ vụt qua đầu nó “ mình thay đổi được thì Lâm cũng thay đổi được!” Linh vạch ra một kế hoạch đầy chi tiết. “ ok! Kế hoạch A bắt đầu!” Cô tự khâm phục mình vì kế hoạch vừa vạch ra. Chiều nay Lâm vẫn còn ở CLB, cô vội chạy vào phòng cậu. “ nấp đâu bây giờ?” Bỗng Linh nhìn thấy chiếc tủ áo quần của Lâm. “ hehe.. biết rồi nha!” Cô cầm chiếc bánh kem và chui vào “trốn”. cô sẽ giả vờ là hiểu lầm hôm nay là sinh nhật cậu rồi gây thiện cảm với Lâm. Cô ngồi đợi mà nóng cả người, khi cô sắp bỏ cuộc thì có tiếng mở cửa, Linh nín thở, tự nhiên tim cô đập thình thịch. Cô nhòm qua chiếc khe trên cánh cửa tủ, Lâm đang mở cửa sổ , thời cơ đã đến , cô đẩy nhẹ cửa định bước ra thì một sợi dây hay cái gì đó tương tự vướng vào chân và … Rầm! Mặt của Linh ngay giữa chiếc bánh kem (cảnh tượng không thể thê thảm hơn) Lâm giật mình quay lại, cậu trợn mắt, nhưng giọng nói vẫn ảm đạm “ e làm cái gì thế hả?” Linh lòm còm bò dậy, với khuôn mặt đầy bánh kem. Thế là vỡ kế hoạch A, mặt cô đỏ như gấc nhưng Lâm có thấy được đâu vì bị kem che hết rồi. “này lau đi! Làm gì không biết nữa!” Lâm nhăn mặt đưa chiếc khăn bôg cho Linh, tự nhiên thấy tủi thân quá, Linh nấc lên từng tiếng. “ lại gì nữa! a có làm gì e đâu?” Lâm hoảng khi thấy Linh khóc. Cậu lấy khăn bông lau kem dính trên mặt Linh. Tự nhiên Linh nín khóc rồi lấy lưỡi liếm quanh miệng một cái “ cũng ngon mà!” Lâm nhìn cô như người ngoài hành tinh “ e sao thế? Có bị gì không vậy?” Linh đứng dậy, tiện thể lấy luôn chiếc khăn bông trên tay Lâm đi vào phòng tắm, 5 ph sau, cô trở ra với khuôn mặt láng kịn. “ rồi, bây giờ thì nói cho a biết chuyện gì vậy?” lâm ngồi trên giường nhăn nhó Linh cố tỏ vẻ ngây thơ “ e định chúc mừng sn a” “ cài gì? Sn nhật a làm gì phải hôm nay!” “ tại e thấy a viết ngày này trong tập!” “ trời, tại hôm nay là ngày họp mặt CLB!”
  13. Lâm lấy tay gõ nhẹ cái đầu. “ e khùng chắc! thôi làm ơn ra khỏi phòng a!” Linh giận tím người, tên này dám nói cô khùng. Linh quay người, lại chiến trường lúc nãy, lượm đĩa bánh lên “ anh này!” Linh vỗ vai Lâm, cậu quay lại và.. Á! Lâm hét lên, mặt cậu đầy bánh kem. Linh đưa tay quẹt má cậu một cái rồi cho vào miệg “ sn zui zẻ! chúc mừng trước, ít bữa khỏi chúc!” Lâm ra vẻ khó chịu rồi đi vào phòng tắm. Trong phòng Lâm.. Linh tò mò lục lọi tùm lum, từng quyển tập. rồi “ ting..ting” Tiếng tin nhắn đthoại thì phải, chiếc FPT nằm gọn trên đầu giường, Linh với tay lấy nó. Là tin nhắn từ “ em iu” Linh trợn tròn mắt. tay cô run run, cô vẫn quyết định mở ra đọc “ trời!” Linh suýt chết vì tức với Lâm, thì ra là tin nhắn từ tổng đài. 090 mà cậu lưu trong dah bạ là “e iu”, bó tay. Nhưng hộp thư đến của cậu tới 100 mấy tin. Phía dưới toàn tin nhắn của “pig-ngố”. “ lần này thì chắc rồi!” Cô mở tn của pig-ngố ra “ken hâm! Ngủ không ngon nge …Vì-một-ai-đó-trên-đời…” Chiếc điện thoại rơi bịch xuống giường. đó là tin nhắn lúc tối cô gửi cho Ken, cả chữ kí dưới mỗi tn “vì một ai đó trên đời” cũng là của cô. Không tin được, Linh lượm chiếc đthoại, pm sô “pig-ngố” “I'm just a little bit caught in the middle Life is a maze and love is a riddle I don't know where to go I can't do it alone I've tried..” Nhạc chuông bài “The show” của nó rug lên từng hồi. Lần này thì chắc rồi, Lâm là Ken, Ken là Lâm. Trong phòng tắm… Lâm rửa mặt từ lần này đến lần khác đến rát cả mặt. cậu cố xoá ý nghĩ ,muốn nói sự thật cho cô biết cậu là Ken. Lúc nãy, để giữ được khuôn mặt như vậy cậu đã phải đấu tranh rất nhiều… Cánh cửa phòng tắm mở ra, vừa kịp lúc cậu trôg thấy bóng Linh vụt qua. Linh cảm có chuyện gì đó, cậu không đuổi theo cô mà lấy chiếc đthoại. đúng như cậu đoán. Cuộc gọi gần đây nhất là cho “pig-ngố”. Lâm ngồi sụp xuống, thở dài. Thế là cô đã biết tất cả, Lâm thật sự không biết đối
  14. diện với cô thế nào. Tối hôm đó, Linh không xuống ăn cơm, dù thằng Nhân gọi khản cả giọng, Lâm gọi đt thì cô tắt máy. Cậu biết cô giận cậu lắm, nhưng Linh chẳng bao giờ giận lâu cả. Gần 9h tối. mọi người trong nhà đều ở trong phòng mình, Lâm lên lầu, gõ cửa… Im lặng, không một tiếng động. Lâm nói nhỏ “ heo ơi! A xin lỗi, là lỗi của a.. nhưng cho a một lần được giải thích được không!? Vẫn im lặng, vài phút sau Lâm nghe được tiếng nấc.. Linh nấc lên từng đợt, một sự tủi hờn vô cớ, cô giận Lâm. Vì sao? Không biết… nhưng vẫn rất giận. Nghe tiếng Linh khóc, Lâm hoảng. “ heo ơi, ken đây mà. Đừng khóc nữa. heo ngốc à! Mở cửa cho a đi! Năn nỉ mà…” “ một con vịt xoè ra 2 cái cánh, nó kiu rằng wo ái ny, wo ài nỳ…” Lâm bắt đầu hát bài “ một con vịt chế” mà Linh đã dạy cho cậu. Giọng nói quen thuộc mà lâu nay cô không nhận ra, bài hát ngớ ngẩn nhưng cũng thật dễ thương. Linh lấy tay lau nước mắt. …. Cánh cửa mở ra, 4 mắt chạm nhau. Hai người im lặng, cố thử sự kiên nhẫn của nhau. Và một lần nữa, Lâm lại thua. “ a xin lỗi..” “ sao phải xin lỗi? mà xin lỗi ai?” “ xin lỗi heo” “ heo nào?” “ xin lỗi tuyết Linh. Thật sự a ngượng, a sợ e thất vọng về a!” Lâm gãi gãi đầu. Linh nhìn mái tóc bị rối của Lâm mà bật cười. “ sao lại thất vọng! a chỉ toàn nghĩ xấu cho người ta thôi!” Lâm không nói gì, một ý nghĩ vụt qua, cậu nắm tay cô lôi ra sân thượng. cậu ấn cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ rồi chạy về phòng lấy dụng cụ vẽ. Linh ngờ nghêch nhìn Lâm. “ a định làm gì thế? E chưa xử tội a mà!” Lâm vừa pha màu vừa mỉm cười “ bây giờ a sẽ đền tội với e! chỉ cần e ngồi yên thôi!” “ý a là..” “ e sẽ làm người mẫu cho a vẽ…” Tự nhiên Linh thấy ngượng, mặt cô ửng hồng, Linh bẽn lẽn hất lọn tóc sang bên, cô nghiêng đầu mỉm cười lém lỉnh với Lâm. Cậu chăm chú vẽ. 5ph… “ e mỏi quá!” “ ngồi yên! Cấm nhúc nhích” 10 ph… “ hết nổi rồi!”
  15. “ muỗi cắn e à! Ngồi yên đi! Không a vẽ e xấu ráng chịu.. 30 ph… “ xong chưa! E sắp mọc rễ rồi!” “ ok! Hoàn thành.” Linh vui mừng chạy lại phía Lâm, cậu ra vẻ ngô nghê rồi đưa cho Linh một bức tranh vẻ một chú heo mủm mỉm. Linh tức sôi máu “ a bắt e ngồi nãy giờ để vẻ một con heo!” “ giống e mà!” lâm cười “ giống e này!” linh cốc vào trán Lâm một cái rõ đau. Lâm đưa tay xoa xoa trán, nhăn nhó “ đùa có chút xíu làm gì dữ! đây này!” Cậu chìa ra một bức tranh vừa mới khô màu. Một cô gái trong bộ đầm màu hồng phấn, mái tóc đen huyền, đôi mắt như ngàn ánh sao… “ là e sao?” “ thật ra, e còn đẹp hơn bức tranh này!” Ling ngượng ngùng vuốt vuốt bức tranh. “ a xạo e!” “ ken chẳng bao giờ lừa heo!” Linh im lặng, mặc cho cảm xúc dâng trào. Mấy ngôi sao trên bầu trời lấp lánh như những viên kim cương đắt giá… trải dài trên tấm thảm nhung đen bầu trời… Một buổi tối ý nghĩa cho cả 2 người… *** Mới sáng ra mà Lâm đã bị Linh rượt chạy quanh nhà. “ mẹ ơi! Linh ăn hiếp con này! Nhân ơi, cứu a!” “ đứng lại! a đứng lại cho e! dám lấy màu bôi lên mặt e à!” Bà Dung và Nhân ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng nhìn nhau cười… “ con đã nói mà! A Lâm giờ nói nhiều còn hơn cả con..” “ um. Con đúng là đàn ông đích thực nhỉ!” KẾT Tuyết Linh Tôi không chắc rằng mình yêu Lâm, nhưng tôi thích a ấy. thế là đủ cho một con nhóc 16t… mọi cảm xúc cứ để phát triển theo tự nhiên… Tùng Lâm Yêu? Chưa bao giờ tôi dám chắc mình yêu Linh. Nhưng tôi chắc cô bé ấy đã nắm giữ được chìa khoá trái tim tôi… mọi chuyện đúng sẽ theo quy luật… Những dòng nhật ký của cả 2 sẽ được trao đổi khi cả 2 vào đại học, khi họ đã đủ chính chắn để nói câu I LOVE U với đối phương và sẽ lại thêm một câu chuyện cổ
  16. tích kết thúc có hậu… The end..  
nguon tai.lieu . vn