Xem mẫu

  1. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Kim Dung Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Thay Lời Phi Lộ Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5a Hồi 5b Hồi 5c Hồi 5d Hồi 5e Hồi 6a Hồi 6b Hồi 6c Hồi 7a Hồi 7b Hồi 7c Hồi 8 Hồi 9a Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Hồi 9b Hồi 9c Hồi 9d Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13a Hồi 13b Hồi 14 Hồi 15a Hồi 15b Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19a Hồi 19b Hồi 20 Hồi 21a Hồi 21b Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 30b Hồi 31a Hồi 31b Hồi 32 Hồi 33 Kim Dung Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Thay Lời Phi Lộ Nếu độc-giả say mê truyện Kim Dung và đã đọc hết 15 tác- phẩm của tiên-sinh, ắt sẽ biết ngay “Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục” dù là một tuyệt-phẩm, nhƣng không phải là “Kim Dung Chi Bảo” của nhà văn trƣớc tác võ-hiệp „có một không hai này‟. Sự thật, nó chỉ chiếm một địa vị rất khiêm tốn trong số 15 bộ truyện của Kim Dung tiên-sinh mà thôi. Sau khi thử làm một cuộc thăm dò ý kiến với trên 100 nhân vật sành điệu tƣơng đối rất có trình độ về văn-học, thì đây là thứ tự 15 bộ truyện đƣợc xếp hạng: 1/Thiên Long Bát Bộ (bộ dịch chia ra 2 phần:) A-“Thiên Long Bát Bộ” [2 quyển] B-“Lục Mạch Thần Kiếm [6 quyển] 2/Ỷ Thiên Đồ Long Ký (bộ dịch là: “Cô Gái Đồ Long”) 3/Xạ Điêu Anh Hùng Truyện (bộ dịch là “Anh Hùng Xạ Điêu) 4/Tiếu Ngạo Giang Hồ 5/Lộc Đỉnh Ký 6/Hiệp Khách Hành 7/Thần Điêu Hiệp Lữ (bộ dịch là “Thần Điêu Đại Hiệp) 8/Phi Hồ Ngoại Truyện (có 2 bộ dịch lấy tên khác nhau là:) Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung 1-“Lãnh Nguyệt Bảo Đao” 2-“Thần Đao Hồ Đại Đởm” 9/Tuyết Sơn Phi Hồ 10/Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục (bộ dịch là “Hồng Hoa Kiếm”) 11/Bích Huyết Kiếm 12/Liên Thành Quyết (bộ dịch là “Tố Tâm Kiếm”) 13/Uyên Ƣơng Đao 14/Bạch Mã Khiếu Tây Phong 15/Việt Nữ Kiếm Nhƣ vậy, “Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục” chỉ đƣợc xếp vào hạng thứ 10 trong số 15 tác-phẩm của Kim Dung. Tuy nhiên, bộ “Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục” này là viên gạch đầu tiên đƣợc đặt lên trong công việc xây „Đài Danh Vọng‟ cho Kim Dung. Và chính nhờ tác-phẩm “Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục” này, Kim Dung đã chính-thức trở thành „Vua Không Ngai‟ trong làng võ-hiệp để mở đƣờng cho những tác phẩm bất hủ sau này của tiên-sinh từ những cuốn tiểu-thuyết giúp vui độc giả trở thành những bộ sách quý giá vào bậc nhất trong lịch-sử văn-học Trung-Quốc, không thua kém các “Tài Tử Thƣ”. “Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục”, mà bản dịch của Điền-Trung-Tử lấy tên là “Hồng Hoa Kiếm” theo thời- gian đã quá mờ, nên có nhiều chữ không thể nào đọc đƣợc nữa. Do đó, dù khả năng kém cỏi, tôi xin mạo muội viết lại một số câu, chỉnh lại một số chữ, thêm bớt một vài từ-ngữ cũng nhƣ thêm vào phần phụ chú sẵn có đôi chút, nhƣng quyết không làm biến đổi đi nội-dung của cốt truyện một mảy may. Tôi rất mong đƣợc độc-giả bốn phƣơng chỉ dạy thêm cho, và phụ giúp thêm cho. Bản dịch “Hồng Hoa Kiếm” (Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục) của Điền-Trung-Tử cũng có một vài chi-tiết vẫn còn đƣợc đặt trong nghi-vấn. Điển hình là phần mở đầu. Từ đoạn thơ “Chinh Phụ Ngâm Khúc” cho đến thân thế, gốc gác của nhân vật Lý-Khả-Tú, không biết có phải thực sự là của tác-giả viết hay không, hay là do dịch-giả thêm vào, hoặc có thể biến đổi đi chút đỉnh để „Việt-Nam hóa‟ phần nào tác-phẩm này? Nhƣng việc đó tôi xin dành cho các nhà bình-luận cùng các nhà nghiên-cứu văn-học có đầy đủ thẩm quyền hơn. Tôi chỉ mong đƣợc chia sẻ và mua vui cùng độc-giả kiếm-hiệp bốn phƣơng mà thôi. Và tôi cũng tha thiết xin mời độc-giả bốn phƣơng, cùng nhau chúng ta cố gắng hoàn tất bộ truyện cuối cùng của Kim Dung tiên-sinh chƣa đƣợc „thảo lại‟ trên „mạng‟. Tháng 6 năm 2004, Dương Hồng Kỳ Kim Dung Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Dịch giả: Điền Trung Tử Hồi 1 Phù Dung châm năng giáo Lý Mộng Ngọc Bạch Long kiếm hạ sát Tiêu Văn Kỳ Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt, Xếp bút nghiên theo việc đao cung. Thành liên mong tiến bệ rồng, Thƣớc gƣơm thề quyết chẳng dung giặc trời. Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Gieo thái sơn nhẹ tựa hồng mao... Mấy câu thơ này mở đầu cuốn “Chinh Phụ Ngâm Khúc” của Đặng-Trần- Côn, bản dịch của Đoàn- thị-Điểm làm nổi bật lên cái chí khí của khách nam nhi coi thƣờng cái chết nơi chốn sa trƣờng để trả nợ núi sông. Thanh gƣơm yên ngựa là phận sự của „đấng mày râu‟ đáp lời sông núi... Một cụ già đã 60, tinh thần quắc thƣớc, khí vũ hiên ngang ngồi trên lƣng ngựa cảm khái ngâm nga. Tiếng cụ vang dội lên sang sảng, không ai ngờ đó là thanh âm của một cụ già râu tóc bạc phơ giữa một buổi chiều tà bóng xế. Mải nhìn xem bốn phía, cụ bỗng giựt mình sực nhớ ra bóng chiều đã phủ trên ngọn cỏ, tàn cây. Con đƣờng ra quan ải còn xa biền biệt. Ngoại trừ đại đội quân mã và gia nhân quyến thuộc của cụ ra, lâu lâu mới thấy có vài ba bầy quạ lạnh lùng kéo đàn bay về ổ cũ kêu lên những tiếng thê lƣơng. Lắng tai không còn nghe tiếng vó ngựa nhịp nhàng vang trên đƣờng gồ ghề khúc khuỷu, cụ già vội vã giơ roi quất nhẹ vào hông con chiến mã. Con vật sãi bốn vó đều đặn nhƣ bay rút lẹ khoảng đƣờng trƣớc mặt để bắt theo cho kịp mé trƣớc tách xa rời. Cụ già bận lo nghĩ việc nƣớc rối beng đến nỗi quên nhớ rằng mình tuổi hạt đã cao, sức lực đã kém. Bóng chiều đã dần đƣa con đƣờng tranh đấu củ cụ đến lúc gối mỏi, chân chồn... Nên cụ rơi bị lại đàng sau một mình mà không hay biết. Lúc ấy, bên Trung-Hoa thuộc nhà Thanh, vào đời vua Càn-Long thứ 23. Bên Việt-Nam nhằm triều Tây-Sơn Quang-Trung Nguyễn Huệ. Trời vào giữa tiết thu lạnh lẽo. Cụ già vừa kể trên chính là Lý- Khả-Tú vừa đƣợc phong chức An-Biên Tƣớng-Quân. Lý tƣớng-quân mang trong mình hai giòng máu, cha Trung-Hoa, mẹ Việt-Nam, nên khác hẳn với các danh-nhân thời ấy. Ông có hai tổ-quốc phải phụng thờ. Phong-tục của ngƣời Trung-Hoa chỉ xem trọng bên nội mà khinh bên ngoại. Nhƣng Lý-Khả-Tú không nghĩ vậy. Ông cho rằng bổn phận làm ngƣời phải xem trọng cả hai bên nội, ngoại nhƣ nhau. Vả lại, Lý tƣớng-quân có ở Việt-Nam mấy năm nên ít nhiều cũng có ảnh hƣởng Việt-Nam Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung đƣợc vài phần. Ông thích văn-chƣơng Việt-Nam nên những áng văn-chƣơng tuyệt tác của Việt-Nam đều thuộc lòng. Nhờ công lao giữ vững đƣợc biên cƣơng lại hòa hiếu đƣợc với vua Quang Trung ở Việt-Nam nên Lý-Khả-Tú đƣợc Thanh-Đế Càn-Long phong cho hầu-tƣớc, đổi ra trấn nhiệm tỉnh Triết-Giang. Lý-Khả-Tú không xa lạ gì với việc xông pha trận mạc. Sau lần đánh dẹp đƣợc bộ-lạc Hồi nổi dậy, ông ta vang danh, dội nhƣ cồn. Khi đƣợc lệnh đổi đi Triết-Giang, Lý-Khả-Tú cho gia quyến đi sau, có quân, có tƣớng đi „tiền hô hậu ủng‟, còn ông ta thì chọn một toán quân khinh kỵ đi trƣóc. Công danh lừng lẫy. Tiền bạc đầy kho... Châu báu ngọc ngà tích trữ không biết bao nhiêu mà kể! Chỉ hiềm một nỗi là Lý-Khả-Tú hiếm hoi, không có con trai mà chỉ sinh đƣợc một mụn con gái duy nhất. Ông đặt cho nàng một cái tên rất đẹp là Lý-Mộng-Ngọc. Nàng sinh ở Cƣơng-Tây. Lúc ấy, cha nàng chỉ mới làm Phó Tƣớng-Quân. Mẹ nàng nằm chiêm bao thấy nuốt vào bụng một viên ngọc, cho là điềm tốt nên mới lấy đó để đặt tên cho con gái. Lý-Khả-Tú hết lòng thƣơng yêu, nâng niu, quý con gái mình có thể nói là hơn tất cả các thứ trân châu bảo ngọc trên trần gian này. Lý-Mộng-Ngọc năm ấy vừa đƣợc mƣời chín cái xuân xanh. Nàng xinh đẹp chẳng khác gì một Tố-Nữ trong tranh, duyên dáng nhƣ một đóa hoa Tƣờng-Vi mới nở, có phong-độ „gần tiên khác tục‟. Là con một võ tƣớng nhƣng trông nàng chẳng chút nào gọi là võ-biền cả. Thấy con gái càng lớn càng xinh đẹp. Lý-Khả-Tú lại càng cƣng chiều, thậm chí chẳng bao giờ la rầy quở trách điều gì bao giờ, luôn luôn chiều theo ý muốn của nàng. Nói về dung mạo, Lý-Mộng-Ngọc giống mẹ nhƣ khuôn đúc, nhƣng nói về tính tình thì lại giống cha nhƣ rập in. Bất cứ lúc nào cha nàng ra giáo-trƣờng cỡi ngựa bắn cung, thao luyện võ nghệ là luôn luôn có nàng theo sát một bên. Thấy con ƣa thích cõ nghệ, đôi khi Lý-Khả-Tú cũng cao hứng chỉ dạy cho ít đƣờng đao, mấy ngón thƣơng gia-truyền, đồng thời còn bảo các tùy-tƣớng dƣới trƣớc ông ta chỉ dạy cho nàng bất cứ ngón nào nàng thích học hay muốn học. Đƣợc chủ-soái „ban‟ cho hân hạnh đó, các bộ-tƣớng và đám tùy-tùng dĩ nhiên ai lại chẳng không hết lòng? Ai nấy đều đem hết tuyệt-kỹ của mình ra tận tình chỉ bảo con gái chủ tƣớng mình. Nhờ vậy, đến năm 13 tuổi, Lý- Mộng-Ngọc đã tinh thông võ-nghệ. Một thân gái nàng địch nổi cả chục ngƣời trai tráng là chuyện thƣờng, không có gì cho ai phải ngạc-nhiên cả. Tại võ-trƣờng, Lý-Khả-Tú đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần con gái mình khi tỉ thí đánh rớt kiếm, đao, thƣơng của các thuộc tƣớng. Mỗi lần thế, ông ta chỉ làm bộ rầy la các tƣớng kém cỏi, nhƣng trong thâm tâm lại hết sức vui mừng là họ đã tận tâm tận lực chỉ dạy cho con gái mình đến nơi đến chốn để đến nỗi chính bản thân họ phải bại dƣới tay một thiếu-nữ bé nhỏ, con của chủ tƣớng mình. Lý-Khả-Tú thƣờng rất lấy làm đắc ý, nhƣng lại nghĩ thầm rằng: -“Có một đứa con gái tài giỏi nhƣ thế này thật là phúc đức ông bà để lại. Chỉ tiếc là nó không phải Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung con trai!” Bắt đầu năm Lý-Mộng-Ngọc đƣợc 14 tuổi, bỗng nhiên không ai còn thấy Lý-Mộng-Ngọc thức dậy sớm ra võ trƣờng luyện tập nhƣ thƣờng khi nữa. Lý-Khả-Tú cho là con gái đã lớn rồi nên chẳng còn muốn nàng trà trộn trong hàng tƣớng sĩ của mình nữa. Nhƣng Lý Mộng Ngọc cũng không lấy thế làm buồn. Trong mấy năm khổ luyện, Lý Mộng Ngọc đã có đƣợc công phu thƣợng thừa. Sƣ-phụ của nàng là Lục-Phỉ-Thanh, một bậc tiền-bối trong phái Võ-Đang, tài nghệ nhất nhì trong chốn võ-lâm. Sở dĩ Lý- Mộng-Ngọc đƣợc Lục- Phỉ-Thanh nhận làm đệ-tử và truyền cho những môn võ tuyệt-kỹ là do một sự tình cờ rất lạ lùng... Năm Càn-Long thứ 18, Lý-Khả-Tú có rƣớc đƣợc một vị đồ-nho với mục đích dạy con gái mình ít chữ nghĩa vì từ nhỏ cô nàng chỉ ham côn-quyền mà chẳng chút màng gì đến bút-nghiên. Vị đồ-nho này tài cao học rộng, tên là Lục-Phỉ-Thanh. Ngày thƣờng, Lục-Phỉ-Thanh và Lý-Mộng-Ngọc „sƣ-đệ tƣơng kính‟, thầy trò rất tƣơng đắc, quý mến thƣơng yêu nhau lắm. Một hôm vào mùa hè nóng bức oi ả, Lý-Mộng-Ngọc đang ngủ trƣa bỗng giật mình tỉnh giấc liền qua thƣ phòng Lục-Phỉ-Thanh để nghe giảng, học ít kinh-điển. Nàng lắng tai nghe thì thấy bên trong rất im lìm, không có lấy một tiếng động nhỏ. Sợ thầy còn đang ngủ trƣa nên Lý-Mộng-Ngọc không dám vào thẳng thƣ phòng, e có điều bất tiện. Nàng đến gần cửa sổ, lấy cây trâm bằng vàng trên đầu chọc thủng một lỗ nhìn vào. Chẳng ngờ sau khi nhìn rõ đƣợc bên trong, nàng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ vô cùng. Lục-Phỉ-Thanh ngồi thiền trên ghế, miệng mỉm cƣời, tay đƣa lên giữa thinh không khẽ búng một cái. Trên tấm bảng treo sát vào tƣờng có tiếng „vo ve‟ nho nhỏ từ đâu đƣa lại. Lý-Mộng-Ngọc cứ theo tiếng kêu đó mà trố mắt chăm chỉ nhìn thật kỹ thì thấy trên tấm bảng đối diện với cái ghế của Lục lão sƣ đƣơng ngồi có mấy chục con ruồi sắp hàng chỉnh tề. Nàng rất lấy làm lạ vì mấy chục con ruồi ấy một khi bay đậu vào tấm bảng ấy thì nhƣ bị dính liền vào đó, không động đậy gì đƣợc cả. Kỳ lạ hơn nữa là chúng nhƣ xếp hàng ngay ngắn giống nhƣ lúc nàng trông thấy quân sĩ bày trận thế hay duyệt binh tại võ trƣờng. Mà hình nhƣ trên lƣng mỗi con ruồi đều có găm một cọng kim châm nhỏ nhƣ sợi tóc vậy. Loại kim châm nhỏ bé này nếu đứng xa hơn một chút ắt không thể nào trông thấy đƣợc. Chỉ vì lúc ấy vào giờ Mùi giữa trƣa, nhờ ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi ngay vào tấm bảng ấy nên những kim châm mới lấp lóe phản chiếu lại, và nhờ vậy cho nên Lý-Mộng-Ngọc mới nhìn thấy đƣợc. Bầy ruồi vẫn cất tiếng „o o‟ trên bảng. Lại thấy Lục-Phỉ-Thanh búng tay thêm một cái, một con ruồi khác đang bay lập tức dính liền vào bảng, nhập bọn và chịu chung số phận nhƣ những con kia. Tánh trẻ con của Lý-Mộng-Ngọc bừng dậy mãnh liệt. Nàng cho „trò chơi‟ này thích thú cô cùng. Không còn nhẫn nại đứng rình lén bên song cửa sổ nữa, Lý-Mộng-Ngọc xô mạnh cánh cửa, bƣớc Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung vào trong nói lớn: -Lục lão sƣ! Thầy hãy dạy cho con phép đó nhé! Lục-Phỉ-Thanh ẩn tánh mai danh ở Hiệp-Tây mấy năm nay không muốn ai phát giác hành tung bí mật của mình. Chỉ vì bầy ruồi ác ôn quá đông tác quái trong thƣ phòng làm cho ông không sao nghỉ trƣa đƣợc nên bất đắc dĩ phải dùng ngón “Phù Dung Kim Châm Tuyệt Kỹ” để trừ hết đám ruồi. Tƣởng công việc ấy „thần không hay quỷ không biết‟, cho rằng hôm sau ông sẽ đƣợc an nhàn trong giấc trƣa mà không bị một con ruồi nào quấy rầy nữa. Ngờ đâu đứa nữ đệ-tử ranh mãnh của ông ta vô tình đến rình ngoài cửa thành thử bí mật bị lộ ra. Tuy vậy, Lục-Phỉ-Thanh vẫn giữ nét mặt tự nhiên, nói lảng sang chuyện khác. -Con đã thức dậy rồi đó à? Bữa nay thầy sẽ giảng cho con nghe chuyện Tín-Lăng-Quân trong Sử-Ký Tƣ-mã-Thiên. Lý-Mộng-Ngọc nũng nịu thƣa: -Không! Thầy dạy trò chơi đó cho con trƣớc đi rồi hãy dạy sách vở sau. Con thích cái trò chơi ấy lắm. Lục-Phỉ-Thanh giả ngơ ngẩn nói: -Nào có trò chơi gì đâu! Lý-Mộng-Ngọc mới nói: -Cái phép bắt ruồi của thầy ấy mà. Nàng vừa nói vừa xách một cái ghế đẩu đem lại đặt sát chỗ vách có tấm bảng rồi tung mình nhảy lên đứng trên đó xem xét hết sức tỉ mỉ. Sau đó, nàng lấy tay rút từng cọng kim châm trên lƣng mỗi con ruồi đem xuống, dùng giấy trắng lau sạch sẽ hết mấy cọng kim châm đó kỹ-lƣỡng rồi mới trả lại cho Lục-Phỉ-Thanh. Nàng làm thế cũng giống nhƣ trƣng bằng cớ rõ rệt để sƣ-phụ không còn chối cãi đƣợc nữa, tất phải dạy cho nàng thôi. Tuổi của Lý-Mộng-Ngọc thì chắc chắn chƣa phải là lớn. Nhƣng nàng cũng không phải là nhỏ. Dù học đƣợc võ-nghệ cao-siêu, văn-chƣơng uyên-bác, nhƣng vẫn giữ đƣợc tính trẻ con hồn nhiên. Hễ thấy có gì vui, hay hay thì trƣớc sau phải muốn học cho kỳ đƣợc. Trƣớc sự „vòi vĩnh‟ của Mộng-Ngọc, Lục-Phỉ-Thanh cảm thấy bằng lòng thì không đƣợc mà từ chối thì không xong nên chỉ còn im lặng làm thinh ra chiều đắn đo suy nghĩ. Lục-Phỉ-Thanh là ngƣời cơ mƣu. Xƣa nay dù gặp việc khó khăn thế nào cũng giải quyết đƣợc hết. Suốt 15 năm trời, cuộc đời của ông ta trải qua không biết bao nhiêu là sóng to gió lớn nhƣng ông đều vƣợt qua đƣợc hết. Thế mà hôm nay, đứng trƣớc lời yêu cầu tầm thƣờng của đứa học trò mến yêu ranh mãnh, ông ta lại đành chịu bó tay! Trầm ngâm giây lát, Lục-Phỉ-Thanh bảo: -Con muốn học phép ấy lắm sao? Tốt, sáng sớm ngày mai thầy sẽ dạy cho. Con cứ ra ngoài chơi để Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung thầy nghỉ mệt một lát vì thầy thấy trong mình khó thở. Có điều là thầy phải dặn trƣớc với con là không đƣợc đem chuyện thầy bắt ruồi ra nói với bất cứ một ai. Nếu có thêm một ngƣời nữa biết thì thầy không dạy đâu đó nghe! Lý-Mộng-Ngọc vui mừng hớn hở nên hứa với Lục-Phỉ-Thanh ngay, không do dự. Nguyên Lục-Phỉ-Thanh vốn là một tay đại-hiệp của phái Võ-Đang. Buổi tráng-niên, ông thƣờng đi làm việc nghĩa-hiệp khắp mấy tỉnh tại vùng Giang-Nam và Giang-Bắc, tên tuổi lừng lẫy trong giới giang-hồ. Trƣớc đây, Lục-Phỉ-Thanh là một nhân vật trung-kiên cự-phách của đảng Đồ-Long, một tổ-chức bí-mật chống đối lại triều-đình Mãn-Thanh. Vào thời vua Ung-Chính, thanh-thế của đảng Đồ-Long rất lớn mạnh, triều-đình tƣởng là không thể nào diệt trừ nổi. Sau thời Ung-Chính đến thời Càn-Long. Nhờ thi-hành chính-sách đàn áp thẳng tay gọi là “Thiết Uyển Trấn Yểm”, đảng Đồ-Long dần dần tan rã. Các nhân-vật lãnh-tụ đầu não của đảng thì lớp chết, lớp bị bắt, lớp chạy trốn lánh nạn tản mác đi khắp nơi. Lục-Phỉ-Thanh may mắn chạy thoát đƣợc cạm bẫy của vua Càn-Long bủa giăng chặt chẽ ra tận ngoài biên cƣơng. Quan binh Mãn-Thanh biết họ Lục là một thủ-lãnh nguy hiểm không thể bỏ lơ đƣợc nên phái ngƣời truy-nã Lục-Phỉ-Thanh gắt gao cùng nơi khắp chốn. Lục-Phỉ-Thanh là ngƣời hết sức cẩn thận lại nhiều cơ mƣu, và thêm vào đó lại có võ công tuyệt đỉnh nên mới tránh đƣợc đại nạn. Tuy vậy, triều- đình Mãn-Thanh chẳng lúc nào không lƣu tâm đến con ngƣời này. Lục-Phỉ-Thanh cho rằng ngƣời đi lánh nạn có ba chỗ tạm gọi là an thân hơn cả. Chỗ an thân hơn hết là trốn trong triều. Chỗ an thân kế đến là trốn trong chợ. Và sau cùng, chỗ an thân thứ ba là trốn trong làng mạc, đồng quê. (#1) Với ý định nhƣ vậy, Lục-Phỉ-Thanh lần hồi trở về nộ địa tìm đến dinh Lý-Khả-Tú là một vị quan có uy tín, có thế lực vào bậc nhất của triều đình đẻ giả làm một vị đồ-nho dạy thi-văn từ-phú cho ái-nữ của Lý tƣớng-quân là Lý-Mộng-Ngọc, lại ăn ở ngay trong công-phủ, tƣ dinh của một vị đại tƣớng- quân nên chẳng sợ ai nghi ngờ dọ dẫm chi cả. Những ngƣời của triểu-đình phái đi truy tầm tróc nã Lục-Phỉ-Thanh luôn luôn chia nhau tìm kiếm ông ta trong những đám lục-lâm, trong các chùa chiền, trong các tiêu-cục, trong các võ-trƣờng và luôn cả trong chốn võ-lâm. Chẳng ai ngờ rằng con ngƣời lợi hại ấy lại là một cụ đồ-nho áo dài, khăn đen, móng tay lƣợt-thƣợt, đôi mắt leo heo, miệng ngâm vẽ nhịp, có vẻ yếu ớt nhƣ trói gà không chặt, đang sống một cuộc đời bình thản trong phủ của một vị tƣớng-quân đƣợc triều-đình sủng-ái! Ngƣời khâm-phạm có một bản-lãnh võ-nghệ trác-tuyệt nhƣ thế chẳng cần trốn lánh đâu xa, hàng ngay ra vào ngay trƣớc mặt quan quyền, và suốt mấy năm nay qua mặt hết đƣợc bọn tay sai đắc lực của vua Càn-Long. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Lục-Phỉ-Thanh còn hai ngƣời anh em đồng-môn là đại sƣ-huynh Mã-Chân và tam sƣ-đệ Trƣơng- Siêu-Trọng. Lục-Phỉ-Thanh đứng hàng thứ hai. Mã-Chân là chƣởng-môn nhân phái Võ-Đang, thích cảnh thiên-nhiên mây ngàn hạc nội nên không mấy chú ý đến thế sự, luôn cả việc của môn phái. Trƣơng-Siêu-Trọng tuổi trẻ, đầy nghị-lực nên lúc thọ-giáo đƣợc sƣ-phụ tâng tiu, mến chuộng hơn cả hai sƣ-huynh. Bao nhiêu tuyệt-kỹ của phái Võ-Đang, sƣ-phụ đều đem truyền hết lại cho ngƣời đệ-tử thứ ba này. Còn Lục-Phỉ-Thanh thì chẳng những học đƣợc tất cả những thế võ bí truyền của môn phái để trở thành một nhân vật siêu-quần, lại còn là một tay văn-chƣơng xuất chúng, ngâm thơ Liễu-Nhƣ, vịnh phú Đào-Yêu, học-lực và kiến-thức uyên-bác vô cùng. Ngoài ra, con ngƣời của ông ta còn hết sức lịch-lãm về mọi mặt. Có lẽ đó là nhờ vào kinh-nghiệm xông xáo trên giang-hồ suốt mấy chục năm trời. Trong thời-gian hành-hiệp, Lục-Phỉ-Thanh còn thâu thập đƣợc không biết bao nhiêu là tuyệt-kỹ võ- công của những môn phái khác: “Vô Cực Huyền Công Quyền”, “Phù Dung Châm Pháp” và “Nhu Vân Kiếm”. Ba môn này khét tiếng, đƣợc gọi là “Giang Hồ Tam Tuyệt Kỹ” (#2). Còn nói bề ba cao-đồ của phái Võ-Đang thì chí hƣớng họ khác hẳn nhau. Mã-Chân chỉ thích tiêu dao mây nƣớc, kết bạn hạt tùng. Lục-Phỉ-Thanh thích hành hiệp trƣợng nghĩa, đem tài sức giúp đời, giúp ngƣời cô thế chống lại bạo tàn. Còn Trƣơng-Siêu-Trọng thì nặng nợ công-danh, ràng buộc phú-quý, đành đem „tấm thân bảy thƣớc ngang tàng‟ luồn cúi quyền uy, đƣợc phong quan tam-phẩm. Năm trƣớc, Lục-Phỉ-Thanh với Trƣơng-Siêu-Trọng đã dùng gƣơm vạch đất tuyệt giao với nhau. Hai ngƣời ân nghĩa đều cắt đứt hết, chẳng ai nhìn ai nữa, trái lại còn xem nhau nhƣ thù địch, không đội trời chung... Nhắc lại Lý-Mộng-Ngọc, hôm ấy đƣợc Lục lão sƣ hứa dạy cho „trò chơi‟ ấy thì rất hân hoan, kín miệng không nói cho ai biết cả. Sáng hôm sau, Lý-mộng-Ngọc thức dậy thật sớm đến thƣ phòng của sƣ-phụ. Đẩy cửa vào trong thì thấy vắng tênh, không có một ai, chỉ thấy trên bàn viết của thầy có dán một tờ giấy. Đó là một bức thƣ. Mộng-Ngọc cầm lên đọc: Mộng Ngọc con, Thầy vẫn biết con là một đứa học trò giỏi sử đao gƣơm, bút múa nhƣ phụng, nghe tiếng đàn hiểu đƣợc đƣờng tơ. Tâm con thật „linh‟, tánh con thật „mẫn‟, thật là ngƣời hiếm có vậy. Thầy có đƣợc Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung một đứa học trò nhƣ con tƣởng không có gì vui mừng và hãnh-diện hơn. Chỉ tiếc là con có chí lớn mà thầy thì tài mọn nên suốt ba năm lãnh nhận trách-nhiệm dạy dỗ con, thầy rất lấy làm xấu hổ vì không đem đến đƣợc cho con những điều học nào hữu ích đƣợc cả. Tình thầy trò chúng ta đến đây đã hết. Mong rằng sau này còn có cơ hội tái ngộ. Trƣớc khi từ giã con, thầy lấy tình sƣ-đệ bấy lâu nay có mấy lời khuyên, và mong con ghi nhớ lấy. Theo sự nhận xét của thầy thì về mặt võ-nghệ con có thừa, nhƣng còn về phần đoan-nghi thì con chƣa đủ. Lời xƣa có nói: “Sự thông-minh không đủ đem đến hạnh-phúc cho mình. Ngƣời đƣợc „thân an mạng toàn‟ phải trau giồi đức hạnh. Thôi, thầy chỉ có bấy nhiêu hàng đó muốn nói. Thầy, Lục-Cao-Chỉ Lục-Cao-Chỉ là tên giả mà Lục-Phỉ-Thanh dùng để ẩn tích mai danh. Đang lúc Lý-Mộng-Ngọc bùi ngùi đọc mấy hàng chữ của sƣ-phụ để lại, còn phân-vân chƣa hiểu thế nào thì thình-lình nghe có tiếng cửa phòng mở một cái „rột‟. Một ngƣời hớt ha hớt hãi chạy vào. Mà ngƣời ấy chẳng phải ai xa lạ khác hơn mà chính là Lục-Phỉ-Thanh, thầy đồ dạy học nàng. Lý-Mộng-Ngọc nhìn thấy sƣ phụ mình mặt mày xanh lét, máu nhuộm đầy mình vừa chạy vào đã sụm chân ngã xỉu xuống đất. Mộng-Ngọc vội vàng chạy đến dìu Lục-Phỉ-Thanh ngồi lên ghế. -Thầy ơi thầy! Sao vậy thầy? Lục-Phỉ-Thanh ngƣng thần định trí một hồi lâu rồi mới thều thào: -Con đừng làm kinh động. Đừng nói chi hết, cứ để yên cho thầy. Dứt lời, Lục-Phỉ-Thanh nhắm nghiền đôi mắt lại, không nói thêm nửa lời. Lý-Mộng-Ngọc tuy là con nhà võ quen múa đao múa kiếm thế mà trƣớc cảnh tƣợng này cũng không khỏi kinh hãi. Nành tuân theo lời thầy đóng kín cửa phòng, im lặng đứng bên Lục-Phỉ-Thanh mà không dám gọi. Đƣợc một lúc khá lâu, Lục-Phỉ-Thanh lên tiếng nói với Lý-Mộng-Ngọc: -Mộng-Ngọc! Ta với con tình nghĩa sƣ-đồ trong ba năm thật là thâm-trọng. Hôm nay, thầy nghĩ duyên phần đã hết nên định từ biệt con để ra đi. Không ngờ sự cớ đƣa đẩy làm thầy phải quay về đây lại. Thầy có một vấn-đề nguy-hiểm đến tánh mạng. Chẳng hay con có thể vì thầy mà dấu kín đừng cho ai biết việc này không? Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Nói xong, Lục-Phỉ-Thanh mở to đôi mắt sáng quắc ra nhìn thẳng vào mặt Lý-Mộng-Ngọc nhƣ có ý dò hỏi. Lý-Mộng-Ngọc khảng khái đáp: -Thƣa thầy, có việc gì xin thầy cứ bảo. Con xin hứa chắc chắn là không trái ý thầy. Lục-Phỉ-Thanh nói: -Con thƣa với lệnh trên là thầy đang có bệnh, cho thầy đƣợc tĩnh dƣỡng trong vòng nửa tháng. Mộng-Ngọc bằng lòng ngay. Ngƣng một giây lát, Lục-Phỉ-Thanh giục nàng: -Thôi, con đi đi! Chờ Mộng-Ngọc đi rồi, Lục-Phỉ-Thanh mới thò tay vào lƣng móc gói thuốc ra rịt lên vết thƣơng nơi cánh tay trái mình rồi dùng vải trắng băng lại. Ông ta khạc một cái, nhổ ra một cục máu bầm. Số là chiều hôm trƣớc khi bị Lý-Mộng-Ngọc nhìn trộm ông ta dùng „Phù Dung Kim Châm‟ bắt ruồi và yêu cầu đƣợc học phép ấy, Lục-Phỉ-Thanh thấy tung tích đã bại lộ nên cảm thấy không thể nấn ná ở địa-phƣơng này đƣợc nữa. Vì vậy, ông ta bèn viết thƣ cáo biệt để lại cho Mộng-Ngọc trƣớc khi đi. Lục-Phỉ-Thanh là ngƣời lịch duyệt nhiều, thấy trong dinh Lý-Khả-Tú đông ngƣời mà đứa nữ đệ-tử lại là một kẻ thông-minh tuyệt đỉnh. Mà xƣa nay, những ngƣời thông-minh lại hay bị chính cái thông-minh đó làm hỏng nhiều việc. Do đó, trong thƣ ông mới dặn dò Mông-Ngọc nên rèn đức hạnh mà đừng ỷ y quá vào sự thông-minh. Lục-Phỉ-Thanh chẳng có gì quý báu ngoài mấy bộ quần áo và một thanh Bach-Long kiếm dấu bên hông cùng với một gói hành lý mang trên vai, chuẩn bị đến canh hai thì lẻn đi thẳng một nƣớc. Dù sau đó ai có biết ông ta là ai đi nữa bóng chim tăm cá, mây nƣớc mịt mù, biết đâu mà tìm cho ra. Sắp đặt xong xuôi, ông ngồi bằng trên ghế mắt nhắm nghiền lại dƣỡng thần. Xa xa, tiếng trống điểm canh khoan nhạt đƣa lọt vào tai. Lục-Phỉ-Thanh biết thời khắc đã qua giờ Tỵ liền khêu sáng ngọn đền lên thì thình lình ngoài cửa sổ một giọng cƣời quái gở vang lên, theo gió bay vào. Đề-phòng bất trắc, Lục-Phỉ-Thanh đƣa tay quạt tắt ngọn đèn, mang khăn gói lên vai, rút Bạch-Long kiếm ra cầm sẵn. Bên ngoài cửa sổ, một giọng nói rổn rảng phá tan bầu không khí yên lặng của đêm khuya: -Lão già họ Lục ơi! Lão đừng tƣởng trốn vào cửa tƣớng đóng tuồng gõ đầu trẻ mà không ai biết đâu nhé! Thôi, đừng hòng trốn tránh nữa! Nếu khôn hồn thì hãy đƣa tay chịu trói để ta giải về kinh mà chịu tội với triều-đình! Lục-Phỉ-Thanh biết đã gặp cƣờng địch, chỉ còn cách tìm đƣờng đối phó thôi chứ không mong gì đƣợc hắn bỏ qua. Kẻ đó dĩ-nhiên không phải kẻ võ-nghệ tầm thƣờng, mà cũng không phải chỉ có một mình hắn thôi. Chắc chắn kẻ đó cùng mấy tên đồng đảng đang phục sẵn bên ngoài, lấy khỏi đợi mệt, lấy đông lấn ít. Nếu ở mãi trong phòng thì mƣời phần nguy cả mƣời. Nếu cứ xông bừa ra mà quyết chiến thì khó lòng thoát thân đƣợc. Phải đợi lúc xuất kỳ bất ý vọt ra ngoài cửa sổ đánh trí mạng một Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung mất một còn thì may ra còn thủ thắng đƣợc. Cố dè dặt hết sức không gây nên một tiếng động nho nhỏ nào, Lục-Phỉ-Thanh bất thình lình dùng thế „Bích Hổ Du Tƣờng‟ đánh vào song cửa sổ thật mạnh. Chỉ nghe „rắc rắ‟ mấy tiếng, song cửa sổ bị gẫy tiện, Lục-Phỉ-Thanh vận khí tung mình ră khỏi cửa sổ, bay bổng lên nóc nhà nhƣ một con chim én. Kẻ địch ẩn núp bên ngoài nhƣ đang chờ sẵn nên từ đâu phi thân lại tung một quyền đánh vào mặt Lục-Phỉ-Thanh, miệng quát lớn: -Tài thật! Giỏi thật! Lục-Phỉ-Thanh nghiêng mình tránh khỏi, nói lớn: -Ngƣời anh em đừng vội! Để ta xuống cho mà đánh. Lục-Phỉ-Thanh lại dùng khinh công nhắm hƣớng ngoài thành vụt bay nhƣ tên. Phía sau, ba cái bóng đen vùn vụt đuổi theo. Lục-Phỉ-Thanh chạy một hơi thật xa, có đến sáu, bảy dặm đƣờng. Ba cái bóng đen đuổi theo thục mạng, miệng không ngớt kêu la: -Lão già họ Lục sao hèn nhát đến thế? Một ngƣời có tên tuổi trên giang-hồ mà phải tháo thân chạy trối chết thế hả? Lục-Phỉ-Thanh biết ba bóng đen đó toàn là những nhân-vật hữn danh trên giang-hồ nên chẳng dám khinh thƣờng. Nhƣng thật ra, ông ta cũng không đến độ phải khiếp sợ mà chạy dài. Ông ta biết dù chạy đến đâu, cƣờng địch cũng không chịu bỏ qua. Trƣớc sau cũng phải giải quyết một cách sống chết mà thôi. Chẳng qua là thấy giải quyết trong thành thật bất tiện vì nơi đây quan quân triều-đình rất đông, và chắc chắn ba ngƣời này cùng phe với họ. Cho nên Lục-Phỉ-Thanh mới cố dẫn dụ địch ra khỏi thành đến một chỗ hoang vắng để phân cao hạ thì tiện bề hơn nhiều. Dẫn dụ đám ngƣời ấy đuổi theo có ba điều lợi cho Lục-Phỉ-Thanh. Thứ nhất là đến một điểm lạ thì địch-nhân khó lòng mà có đƣợc viện-binh đến kịp thời. Thứ hai, nếu đƣờng đƣờng chính chính đƣơng đầu thì mới có thể rõ đƣợc võ-nghệ của họ đến trình-độ nào; nếu nhắm đánh thắng đƣợc thì quyết chiến, bằng không sẽ tìm cách trốn thoát. Thứ ba, nếu phe đối nghịch có bao nhiêu vây cánh ở chung quanh đây tất nhiên sẽ xuất đầu lộ diện ra tất cả thì càng tiện cho mình lo liệu mà tính kế. Hơn nữa, ra một chỗ vằng vẻ rộng rãi thì không còn phải sợ bị đánh lén trong bóng tối cũng nhƣ không phải lo bị trúng ám-khí bất tử. Tha hồ cho kẻ địch mắng chửi khích bác, ông ta tiếp tục dùng thuật phi-hành mà chạy thêm mƣời dặm nữa. Đến một đỉnh đồi, Lục-Phỉ-Thanh bèn dừng gót lại, nhìn trƣớc xem sau, quan-sát tỉ mỉ. Đám ngƣời phía sau cũng đã đuổi đến nơi. Lục-Phỉ-Thanh đã đứng đợi sẵn, chuẩn bị tinh-thần, biến từ thế „bị động‟ sang thế „chủ động‟. Bình tĩng và tự tin, ông ta tra thanh Bach-Long kiếm vào vỏ. Ba bóng đen thấy Lụ-Phỉ-Thanh dừng lại, uy vũ hiên ngang thì sinh lòng ngờ vực chƣa dám liều lĩnh xông lại gần. Họ chia nhau ra đứng ba phía, một trƣớc, hai sau, theo hình chữ „Đinh‟. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Dƣói ánh trăng tỏa rạng, Lục-Phỉ-Thanh cố nhìn cho rõ xem những nguời đang đứng trƣớc mặt mình là ai. Ngƣòi đứng đầu là một hán-tử tuổi độ chừng trên dƣới 50, thân hình vừa lùn vừa ốm; lông mày đen rậm nhƣ một đƣờng mực gạch ngang qua; râu hoách lên nhƣ đuôi chim én dài không quá một tấc, nhƣng dũng khí có vẻ rất là mạnh bạo. Hai ngƣời đứng sau thì một ngƣời cao ngỏng cao nghều nhƣ cây tre, còn ngƣời kia thì vừa mập lại vừa tròn. Ngƣời đứng phía trƣớc bỗng phá lên cƣời một tràng rồi buông lên những lời có vẻ nhƣ chua chát. -Lục anh-hùng! Từ dạo cách xa không có gì lạ chứ? Chẳng hay ngƣơi còn nhận ra kẻ hèn hạ từng bị bại dƣới tay ngƣơi chăng? Ngƣơi chƣa quên Tiêu-Văn-Kỳ đấy chứ? Lục-Phỉ-Thanh nghe nói chợt nhớ lại. Thì ra hắn là nhân vật thứ ba trong nhóm „Quảng-Đông Lục Ma‟. Cách đây hơn mƣời năm, có một lần Lục-Phỉ-Thanh và Tiêu-Văn-Kỳ chỉ vì xích mích với nhau vài câu nói mà sinh ra ẩu-đả tại Trực-Lệ. Lục-Phỉ-Thanh vì không nỡ giết hắn nên chỉ đánh cảnh cáo một quyền rất nhẹ chứ nếu thẳng tay thì có đến mƣời cái mạng hắn cũng chẳng còn. Tiêu-Văn-Kỳ không biết ơn thì chớ còn đem lòng thù oán, cho là bị Lục-Phỉ-Thanh làm nhục nên bao năm qua „nằm gai nếm mật‟ để chờ có cơ-hội „trả thù‟. Bao nhiêu năm không tìm đƣợc tung tích Lục-Phỉ-Thanh nên hắn vẫn ân hận mãi. Lần này, Tiêu-Văn-Kỳ vâng lệnh quan phủ đi Thiên-Sơn Bắc-Lộ để thi-hành một mệnh-lệnh tối cần. Chẳng dè trong cuộc hành-trình, hắn nghe đƣợc rõ đƣợc tung tích bí mật của Lục-Phỉ-Thanh. Hắn bèn đến dinh tổng-đốc Hiệp-Cam (#3) xin „mƣợn‟ hai cao-thủ để giúp hắn bắt kẻ „khâm-phạm triều- đình‟. Ỷ thế quan tổng-đốc nên Tiêu-Văn-Kỳ không cần thông-tri với quan phủ sở tại nhờ đƣa thƣ đến tƣ-dinh của Lý-Khả-Tú để bắt Lục-Phỉ-Thanh. Với hai trợ thủ cộng vào với tài-nghệ của hắn, Tiêu-Văn-Kỳ tin tƣởng sẽ làm đƣợc một công hai chuyện: vừa lập công đƣợc với triều-đình và vừa trả đƣợc tƣ-thù. Tiêu-Văn-Kỳ ngày đêm khổ công rèn luyện võ-nghệ đến mức mà hắn cho là „tuyệt đỉnh công-phu‟. Nhất là hắn lại ỷ vào một môn vũ-khí gọi là Thiết Cầm Sát mà hắn luyện đến mức lô hỏa tuyệt thanh. Tiêu-Văn-Kỳ có thể sử dụng Thiết Cầm Sát nhƣ ý muốn, có thể phóng trúng địch-thủ rồi thu gọn lại trong vòng bàn tay dễ dàng... Nghe mấy câu chua chát của Tiêu-Văn-Kỳ, Lục-Phỉ-Thanh vẫn điềm tĩnh, nghĩ thầm: -Thì ra con quỷ Tiêu-Văn-Kỳ muốn trở lại báo ta! Nhƣng ông ta vẫn vòng tay, cúi đầu thi lễ đáp: -Thì ra là Tiêu-Văn-Kỳ tam ca đây mà! Hơn mƣời năm không gặp nên thờ ơ chẳng nhận ngay ra đƣợc, dám mong tam ca thứ lỗi cho. Còn hai vị kia cao danh quý tánh là gì, mong tam ca giới-thiệu cho biết với. Tiêu-Văn-Kỳ phá lên cƣời nghe rất tự đắc, chỉ ngƣời lùn mập bảo: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung -Ngƣời này là nghĩa-đệ của tôi tên La-Tín mà ngƣời ta thƣờng gọi là Thiết-Bối La-Hán. Chính là y đó! Quay qua ngƣời cao lểnh khểnh, Tiêu-Văn-Kỳ lại nói: -Còn vị này là hào kiệt nức danh hai tỉnh Hồ-Bắc và Hồ-Nam thƣờng xƣng là Ngọc-Phán-Quan Hạ- Nhân-Long đó. Ba anh em chúng tôi thân với nhau chẳng khác gì Lƣu, Quan, Trƣơng (#4) thuở trƣớc. Cả La-Tín và Hạ-Nhân-Long đều day sang phía Lục-Phỉ-Thanh vòng tay cúi đầu nói: -Lâu nay vẫn thƣờng hâm mộ đại danh của lão anh-hùng. Nay đƣợc gặp thật là hân hạnh! Lục-Phỉ-Thanh cũng từ tốn đáp lễ lại mà nói: -Kẻ già nua này lánh mình trong chỗ tối tăm vắng vẻ có ngờ đâu lại đƣợc ba vị hạ cố đến tìm. Thật là ngoài sự ƣớc vọng của tôi. Chẳng hay hôm nay gặp nhau đây quý vị có lời nào dạy bảo? Tiêu-Văn-Kỳ lạnh lùng đáp: -Lục lão anh-hùng à! Mƣời lăm năm trƣớc đây kẻ hèn mọn này may mắn đƣợc ngƣời „thƣởng‟ cho một đấm nên mang „ơn‟, nhớ mãi không dám quên. Đáng ra, tự xét tài-nghệ của mình còn non nớt thì nên nuốt hận mà bỏ đi là hơn. Chỉ vì trời sinh ra Tiêu-Văn-Kỳ này lại sinh luông cho một cái đầu cƣờng ngạnh và một bộ óc cố chấp nên một khi nếm phải cái mùi chua cay nào thì lại quyết phải trả cho xong chứ không thể xóa nhòa đƣợc. Ngày đó mạng tôi chƣa tuyệt nên tôi mới có cơ-hội gặp lại Lục lão anh-hùng hôm nay. Âu cũng là trời muốn tôi đáp lại cái đấm của Lục lão anh-hùng khi còn tại thế-gian này để khỏi phải giải quyết khi gặp „ngài‟ dƣới âm-phủ! Từ hôm đƣợc biết tài-nghệ thua kém ngài quá nhiều để đến nỗi phải chịu một quyền ở Trực-Lệ thì tôi khổ công luyện tập mao quyền ngày đêm không dám lơ đãng nên có thể nói là đến mức tuyệt đỉnh công-phu, tam chiêu lƣỡng thức rồi. Tự nghĩ có đƣợc cái bản lãnh ấy họa chăng mới liều lĩnh khi khắp ngũ nhạc tam sơn để tìm ngài. Chim trời cá nƣớc tƣởng không biết tìm nhau ở nơi „hải giác thiên nhai‟ (#5) nào cho gặp đặng thỏa lòng mong đợi. May mắn sao đêm nay không hẹn mà lại gặp nên dám mong ngài dạy cho phen nữa. Đó là việc riêng của tôi đối với ngài. Thƣa Lục lão anh-hùng! Tên tuổi ngài vang rền trong thiên-hạ, mà lại là ngƣời khâm-phạm trọng yếu nhất của triều-đình. Bản án của ngài đƣợc chu tri khắp nƣớc, bất luận ngƣời nào có hƣởng lộc triều- đình, có trong thuỷ thổ quốc vƣơng cũng đều có trách-nhiệm thi-hành bản án ấy. Đêm nay gặp ngài ở đây, ba anh em chúng tôi có bổ phận mời ngài đến dinh quan Tổng-Đốc Hiệp-Cam. Nếu ngài không đi, chúng tôi buộc lòng phải bắt sống hoặc giết chết chứ không thể để cho ngài thoát thân. Đó là việc công. Những lời trên đây tôi thành thật thƣa để Lục lão anh-hùng biết đặng tự liệu. Lục-Phỉ-Thanh cũng đã biết trƣớc là đêm nay chỉ còn cách dùng võ lực quyết sống chết để giải quyết chứ không còn đƣờng nào hơn. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung Tiêu-Văn-Kỳ tự phụ tài nghệ hắn giờ cao siêu đủ sức hạ đƣợc Lục-Phỉ-Thanh lại còn thêm hai cao thủ ủng hộ hắn nữa nên câu nói của hắn bề ngoài nghe có vẻ khiêm tốn lễ phép mà bên trong lại khiêu khích bắt buộc Lục-Phỉ-Thanh phải giao thủ với hắn chớ không cho tẩu thoát. Suốt mƣời năm qua, Lục-Phỉ-Thanh chỉ dành thì giờ vào việc dƣỡng khí luyện thần nên tâm đã tịnh, và bản tính háo thắng cũng không còn nhƣ lúc còn thanh-niên. Vì vậy, Lục-Phỉ-Thanh hƣớng về phía Tiêu-Văn-Kỳ vòng tay nói: -Thƣa Tiêu tam gia. Tôi với các-hạ không còn ở cái tuổi tranh đua hơn kém nhƣ hồi trẻ nữa. Ngày ấy, tôi quả có đắc tội với tam gia ở Trực-Lệ. Vậy hôm nay ở đây tôi xin quỳ gối nhận tội với các-hạ. Nếu đƣợc tam gia bỏ qua thì thật là hân hạnh cho già này lắm. Dứt lời, Lục-Phỉ-Thanh vòng tay vái dài Tiêu-Văn-Kỳ một cái. Chẳng dè gã cao lểnh khểnh Ngọc- Phán-Quan Hạ-Nhân-Long thét lên một tiếng mắng xối xả vào mặt Lục-Phỉ-Thanh rằng: -Đừng mong khỏi chết mà hòng toan hạ mình làm chuyện hèn hạ nhƣ thế! Thế mà cũng tự nhận là khách giang-hồ! Lục-Phỉ-Thanh không ngờ củ-chỉ hòa giải của mình lại bị Hạ-Nhân-Long hiểu lầm, cho là ông sợ chết lạy lục xin xỏ. Lục-Phỉ-Thanh nhảy dội ra sau nghiêm nét mặt chỉ vào Hạ-Nhân-Long quát lớn: -Ta là Lục-Phỉ-Thanh! Tên tuổi của ta trong giới giang-hồ chẳng mấy ai không biết! Suốt mấy mƣơi năm hành hiệp ta đã gặp không biết bao nhiêu là cao thủ có bản lãnh cao cƣờng mà nào đã chịu thua ai, và chƣa hề bị ai khinh khi nửa tiếng. Thế mà hôm nay ta không tƣởng có kẻ dám chạm đến danh- dự của ta. Day qua Tiêu-Văn-Kỳ, Lục-Phỉ-Thanh vẫn giữ thái độ ôn hòa nói: -Tiêu tam gia! Vừa rồi các-hạ đem việc „tƣ‟ của các-hạ và việc công của triều-đình ra nói rõ cho tôi nghe, dạy tôi lo liệu lấy. Tôi sẵn sàng theo ý ngài mà nói rõ ra đây. Chuyện mƣời mấy năm trƣớc sở dĩ xảy ra nhƣ thế là do ở cái tuổi thanh-niên háo thắng mà ra. Giờ các-hạ nhắc lại tôi không khỏi cƣời thầm, hổ thẹn. Nhƣng nếu các-hạ muốn nhắc lại chuyện con nít để trả cái mà các-hạ cho là „nhục‟, là „thù‟ thì tôi cũng sẵn sàng đáp lễ chứ chẳng dám khƣớc từ. Còn cái việc mà ngài gọi là „công‟ đó thì tôi đây Lục-Phỉ-Thanh chẳng thể vâng theo lời dạy của ngài đƣợc. Tôi làm thủ-lãnh một đảng phái chống lại triều-đình Mãn-Thanh là vì tôi không thể ngồi im nhìn thấy giang-san Trung-Quốc bị dày đạp dƣới gót giày của kẻ xâm lăng, giống nòi Hán tộc bị làm tôi đòi lầm than trong bàn tay ác nghiệt của kẻ thống trị. Việc của chúng tôi làm, nhân dân Trung-Quốc đều cho là chính nghĩa. Chỉ trừ những tên chim mồi chó săn cho triều-đình Mã-Thanh mới gọi tôi là khâm-phạm, mới âm mƣu tìm bắt tôi mà dâng nạp cho kẻ thù chung ấy thôi. Các-hạ và hai tên tháp tùng đó nếu giỏi thì cứ bắt sống hay giết chết tôi đi đặng đem nộp cho quan trên mà lãnh thƣởng nhƣng đừng mong tôi tự ý đến nạp mình hay đƣa tay chịu trói! Lời nói nhƣ búa bổ vài đầu của Lục-Phỉ-Thanh làm cho bọn Tiêu-Văn-Kỳ đang tự đắc cũng phải Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung chột dạ. Cách đây không lâu, ba ngƣời bọn họ cứ tƣởng Lục-Phỉ-Thanh kinh khiếp trƣớc bản lãnh của ba ngƣời. Tiêu-Văn-Kỳ chƣa biết trả lời thế nào thì Lục-Phỉ-Thanh lạu nói tiếp: -Có khó gì đâu mà phải do dự cho mất hết ngày giờ? Muốn giải quyết bằng vũ-lực thì cứ việc bắt đầu đi thôi. Một trong ba ngƣời ra đây đấu với tôi, hoặc cả ba hợp sức cùng xông ra một lƣợt cũng đƣợc vậy! Có lẽ ngƣời hăng hái nhất trong ba vị là Hạ-Nhân-Long. Tôi rất muốn đƣợc thấy rõ tài nghệ và đảm lƣợc của Ngọc-Phán-Quan. Gã lùn mập là La-Tín thấy vậy nói lớn: -Đừng cậy tài làm phách! Bộ ngƣơi tƣởng ai cũng sợ ngƣơi sao? Rồi xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, y từ phía sau lƣng Tiêu-Văn-Kỳ nhảy bổ tới nhƣ một con cóc đánh một quyền chớp nhoáng nghe „vù‟ một tiếng vào ngay giữa mặt Lục-Phỉ-Thanh. Trƣớc một đòn hung ác đánh bất ngờ, Lục-Phỉ-Thanh chẳng chút nao núng. Ông chờ cho nắm tay của La-Tín vừa đến ngay giữa mặt liền lách sơ qua làm cho hắn hụt đòn. Sau đó Lục-Phỉ-Thanh lẹ làng nhƣ điện xẹt tay trái đánh một cái trúng ngay mạch môn nha của „gã lùn mập‟ khiến hắn phải lùi ra sau ba bƣớc. Lục-Phỉ-Thanh không thèm tiến lên, chỉ đứng yên một chỗ. La-Tín định thần lại đƣợc liền dùng Ngũ-Hành-Quyền là võ bí truyền của hắn ra để tấn công Lục-Phỉ-Thanh. Đƣờng quyền của La-Tín thật mạnh nhƣ vũ bão chứ không phải tầm thƣờng. Trong khi đó, Tiêu-Văn-Kỳ và Hạ-Nhân-Long đứng lui ra một bên để nhìn xem cuộc tranh phong vô cùng quyết liệt của hai đại cao-thủ. Tiêu-Văn-Kỳ để ý và quan-sát tuyệt kỹ của Lục-Phỉ-Thanh rất tỉ mỉ để rút tỉa ƣu-khuyết-điểm, rất có lợi cho hắn một khi cùng Lục-Phỉ-Thanh so tài. Năm xƣa, Tiêu- Văn-Kỳ bị trúng phải „Vô Cực Huyền Công‟ của Lục-Phỉ-Thanh chỉ bản lãnh của hắn chƣa luyện đến mức tuyệt diệu công phu. Giờ đây, bản lãnh của Tiêu-Văn-Kỳ đã khác hẳn. Nếu so với ngày trƣớc thì thật là khác nhau quá xa. Thêm vào đó, ngón diệu thủ Thiết Cầm Sát của hắn cũng đã luyện đến mức tột đỉnh chứ không còn tập tễnh nhƣ thuở trƣớc. Tiêu-Văn-Kỳ tính toán rất sâu xa. Y định bụng dùng La-Tín và Hạ-Nhân Long để tiêu hao bớt công- lực của Lục-Phỉ-Thanh rồi sau cùng hắn sẽ dùng tuyệt kỹ công phu của môn Thiết Cầm Sát ra chấm dứt trận đấu bằng cái chết của kẻ thù hoặc làm cho kẻ thù bị trọng thƣơng theo ý của hắn. Còn hạ- Nhân-Long thì nghĩ rằng Lục-Phỉ-Thanh là một tên khâm-phạm triều-đình. Nếu bắt sống đƣợc hay giết chết cắt lấy thủ cấp đem về nạp lên quan Tổng-Đốc Hiệp-Cam thì đƣờng công danh sẽ mở ra cho hắn nhiều bƣớc tiến đến đƣờng tham vọng. Trong khi Lục-Phỉ-Thanh và La-Tín giao phong với nhau vô cùng sôi nổi, thì Tiêu-Văn-Kỳ cùng Hạ- Nhân-Long vẫn tụ thế bàng quang đứng nhìn. Mỗi ngƣời ôm một hoài bão riêng tƣ trong lòng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung La-Tín dùng Ngũ-Hành-Quyền đánh toàn những thế công, quyền tung ra tới tấp. Một ngón vừa tung ra thì một ngón khác tiếp theo liền, không để một sơ hở nào cho địch thủ khai-thác. La-Tín đánh theo Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, với ngũ hành „tƣơng sinh tƣơng khắc‟ đâu đó chặt chẽ vững vàng. Ngũ-Hành-Quyền là một môn võ rất lợi hại của ngoại-gia công-phu, nếu đối-phƣơng bị đánh trúng thì vô phƣơng bảo toàn tánh mạng. Nhƣng mặc cho La-Tín muốn đánh cách nào thì đánh, Lục-Phỉ-Thanh vẫn giữ vững đƣợc thế thủ. Không quyền nào của La-Tín chạm đƣợc vào ngƣời ông ta. La-Tín hết sức nóng ruột bèn dùng đƣờng quyền lợi hại nhất trong Ngũ-Hành-Quyền là „Tý Quyền‟, thuộc mạn Kim, quyết hạ cho bằng đƣợc Lục-Phỉ-Thanh. Tý Quyền vừa buông ra, La-Tín lại bồi tiếp thêm một ngọn Tỏa Quyền. Tỏa Quyền thuộc mạng Thủy, còn gọi là Trƣờng Quyền hay Xung-Thiên-Bào, tức là đánh lên đỉnh đầu địch thủ. Lục-Phỉ-Thanh vẫn bình tĩnh chống đỡ chứ chƣa phản công. Trong nháy mắt, hai bên đã trao đổi hơn 10 hiệp. La-Tín bỗng cố nhử dùng ngón Bàng Quyền làm hƣ chiêu đánh sang bên trái, nhƣng chuẩn bị chiêu Hoành Quyền đánh bên mặt, nhƣng bóng Lục-Phỉ-Thanh chợt nhƣ biến mất ở nơi đâu! La-Tín vừa xoay ngƣời lại thì vửa vặn một quyền trong tay Lục-Phỉ-Thanh đang đánh tới. La Tín toan bắt lấy cƣờm tay của Lục-Phỉ-Thanh vì hắn tin tƣởng vào sức mạnh của hắn dƣ sức áp đảo đƣợc „sức già‟ của đối phƣơng. Nhƣng Lục-Phỉ-Thanh chỉ hƣơi tay áo, khẽ phất một cái, nắm tay của La-Tín bị đẩy lùi ra sau. Trong lúc gấp rút, La-Tín liền dùng cả hai tay chộp tới, nắm cứng lấy tay của Lục-Phỉ-Thanh lại. Lục-Phỉ-Thanh để yên cho La-Tín nắm rồi bất thình lình giựt về một cái khiến y một phen kinh hãi thiếu chút nữa là „chúi nhủi‟. La Tín sợ quá, buông tay Lục-Phỉ-Thanh ra, nhƣng bất ngờ tung ra một quyền từ tay trái đánh thẳng vào ngƣời ông ta. La-Tín tin chắc Lục-Phỉ-Thanh sẽ dùng tay mặt để gạt quyền, và sau đó gã sẽ dùng một chiêu „Cầm Nã-Thủ‟ bóp cứng vai trái Lục-Phỉ-Thanh. Mọi chuyện xảy ra đúng nhƣ sự tiên liệu của La-Tín. Khi Lục-Phỉ-Thanh đƣa tay mặt lên gạt hƣ quyền, La-Tín hí hửng đƣa tay chộp ngay lấy bả vai của Lục-Phỉ-Thanh. Chẳng ngờ khi vừa chộp trúng bả vai của Lục-Phỉ-Thanh thì chẳng hiểu sao, cả một khối thịt tròn của La-Tín nhƣ bị một sức mạnh phi-thƣờng từ đâu dồn tới. Chỉ nghe „bùng‟ một tiếng, La-Tín bị văng ra xa ngoài ba trƣợng, tá hỏa tam tinh nằm hôn mê dƣới đất. Thì ra Lục-Phỉ-Thanh đã luyện đƣợc tuyệt-kỹ nội-gia công-phu là „Chiêm Y Thập Bát Trật‟. Một khi đã luyện đƣợc môn này đến mức tinh thông thì cả thân thể gần nhƣ đƣợc một kình-lực nội công trong ngƣời bảo vệ. Địch thủ nếu đụng đến ngƣời, hay cho dù là chỉ trạm phớt qua y phục thôi thì cũng sẽ lập tức bị đánh vằng trở lại. Nếu nhẹ thì phải té nhủi xuống bị thƣơng, mà nặng ắt phải lăn xuống mà chết ngay. Tuyệt-Kỹ này Lục-Phỉ-Thanh đƣợc một đại danh cao-thủ trong giới võ-lâm là Thiên-Trật-Trƣơng Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung truyền lại cho. Cái hay của ngón nghề này là mƣợn sức ngƣời để đánh ngƣời. Địch thủ nếu dùng sức ít thì chỉ bị thƣơng nhẹ, nhƣng nếu dùng sức nhiều thì sẽ bị thƣơng nặng và có thể bị nguy hiểm đến tánh mạng nữa. La-Tín vì dùng sức nhiều nên bị sức phản-kình dội lại cũng dữ. Cũng may y là một cao-thủ với nội công khá cao nên dù bị ngã nhƣng không đến nỗi bị thƣơng nặng. Tuy vậy y cũng tởn thần, và hoang mang không hiểu tại sao. Tiêu-Văn-Kỳ tức quá, lông mày dựng ngƣợc lên, hét lớn: -La hiền-đệ mau đứng dậy đi! La-Tín lồm cồm ngồi dậy, vừa đau đớn, vừa xấu hổ. Hạ-Nhân-Long chẳng nói chẳng rằng, dùng thế „Song Long Thƣơng Châu‟ nhắm Lục-Phỉ-Thanh đánh tới. Nhƣng y chợt cảm thấy quyền của y nhƣ đánh vào khoảng không, mà bóng Lục-Phỉ-Thanh không thấy đâu cả. Rồi Hạ-Nhân-Long thấy trên cánh tay hắn nhƣ bị ai đánh xuống một cái nhẹ và sau lƣng có tiếng ai nói: -Ngƣơi hãy chịu khó về mà luyện võ-công thêm mƣời năm nữa! Hạ-Nhân-Long giật mình quay lại, nhƣng vẫn không thấy Lục-Phỉ-Thanh đâu cả. Đang định trở mình thì bỗng nhiên „chát chát‟ hai tiếng, y cảm thấy hai bên má đau nhức vô cùng, và trƣớc mắt rõ ràng là một bầy đom đóm đang bay ngang qua. Tiếng Lục-Phỉ-Thanh nói nhƣ chọc vào ráy tai của t: -Mày là thằng con nít vô lễ! Hôm nay ta dạy cho một bài học để ráng mà nhớ cho kỹ trong lòng. Luận về tài-nghệ thì võ-công của Hạ-Nhân-Long còn cao hơn La-Tín một bậc. Nhƣng chẳng qua là vì hắn giở thái-độ trịch-thƣợng, ăn nói ngạo nghễ cho nên Lục-Phỉ-Thanh chẳng chút nhân nhƣợng, cố tình hạ nhục hắn cho bõ ghét. Thấy Hạ-Nhân-Long bị hạ nhục, Tiêu-Văn-Kỳ vừa kinh hãi vừa tức giận. Y phóng một cái nhƣ tên bắn đến trƣớc mặt Lục-Phỉ-Thanh. Thân hắn chƣa tới nơi thì hơi gió từ quyền của hắn đã đánh tới trƣớc rồi. Lục-Phỉ-Thanh thừa hiểu Tiêu-Văn-Kỳ là nhân vật đứng hàng thứ ba trong „Quảng-Đông Lục-Ma‟, võ-nghệ cao cƣờng, bản lãnh tuyệt vời không phải nhƣ La-Tín với Hạ-Nhân-Long nên không dám coi thƣờng, vội dùng ngay thế „Vô Cực Huyền Công Quyền‟ để ứng phó lại. Hạ-Nhân-Long trông thấy hai cao-thủ giao đấu với nhau vô cùng ác liệt thì tự lƣợng sức mình, biết không thể giúp gì cho Tiêu-Văn-Kỳ đƣợc đành đứng ngoài xem, chờ có cơ hội tốt mới có thể ra tay đƣợc. Tiêu-Văn-Kỳ bắt đầu đem Thiết Cầm Sát ra sử dụng. Hắn đánh ra rồi thâu vào lẹ nhƣ chớp nhoáng, chỉ mong trúng vào đƣợc ngƣời Lục-Phỉ-Thanh thì dù cho không chết cũng phải biến thành tàn phế. Ngón Thiết-Cầm-Sát này Tiêu-Văn-Kỳ đƣợc chân truyền từ họ Hàn ở Lạc-Dƣơng cho nên tất cả những chiêu thức bí hiểm đều thu thập đƣợc hết. Tiêu-Văn-Kỳ phóng ra một chiêu gọi là „Mao Huy Ngũ Huyền‟ nhắm Lục-Phỉ-Thanh quét „vụt‟ một cái. Đòn của hắn trông nhẹ hều nhƣ một luồn gió không có chút sức mạnh nào, nhƣng chính vì đó mới thật là lợi hại, hƣ hƣ thật thật, cƣơng ẩn trong Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. Thƣ Kiếm Ân Cừu Lục Kim Dung nhu. Quyền này là ngón sở trƣờng của hai phái võ „Thiết Sa Chƣởng‟ và „Ƣng Trảo Công‟ hợp lại chế biến ra. Lục-Phỉ-Thanh thấy công phu của Tiêu-Văn-Kỳ quả đã đến mức cao thâm tuyệt đình thì cũng phải khen thầm, rồi buột miệng kêu lên: -Hay lắm! Dứt lời, Lục-Phỉ-Thanh dùng thế „Hổ Tung Bộ‟, nhẹ nhàng tiến lên một bƣớc đến sát bên cánh tay phải của Tiêu-Văn-Kỳ. Một quyền lợi hại từ tay mặt Lục-Phỉ-Thanh phóng ra, Tiêu-Văn-Kỳ vừa né mình tránh khỏi, vừa dùng Thiết Cầm Sát che chở cho phía trên mặt. Sau đó y dùng hai ngón tay điểm một thế „Đao Thƣơng Tề Minh‟ vào ngƣời Lục-Phỉ-Thanh. Lục-Phỉ-Thanh rùn mình xuống, dùng „Ấn Chƣởng Quyền‟ đánh mạnh một cái trúng Tiêu-Văn-Kỳ làm rách toẹt vạt áo của hắn trƣớc bụng. Nhƣng Lục-Phỉ-Thanh vốn lòng lành, thấy không nỡ hủy hoại mƣời mấy năm luyện tập công-phu của hắn, lại càng không nỡ hủy hoại cuộc đời hắn trong một trận đánh nên đòn ấy ông ta chỉ dùng có năm thành công lực mà thôi. Lục-Phỉ-Thanh tƣởng nhƣ thế cũng đủ cho Tiêu-Văn-Kỳ tự thẹn mà kéo đồng đảng đi khỏi để ông ta đƣợc thong thả tìm nơi yên ổn mai danh ẩn tích. Không ngờ lòng nhân từ của Lục-Phỉ-Thanh lại là cái họa sát thân! Tiêu-Văn-Kỳ thừa hiểu đối phƣơng tha mạng hắn, nhƣng đã không mang ơn thì thôi, hắn còn thừa thế dùng thế đánh thẳng tới trong lúc Lục-Phỉ-Thanh thu quyền về, để hở các chỗ yếu trên thân. Lục- Phỉ-Thanh không ngờ hắn lấy oán trả ân, cả kinh vừa định né tránh thì thình lình, Tiêu-Văn-Kỳ tay kia dùng thế „Lƣu Truyền Hạ Sơn‟, chĩa năm ngón tay nhƣ năm lƣỡi dao đâm mạnh vào mặt Lục- Phỉ-Thanh. Vì không kịp đề phòng, Lục-Phỉ-Thanh bị độc thủ của Thiết-Cầm-Sát đánh trúng hai cái vào chỗ nhƣợc. Tuy nhiên, Lục-Phỉ-Thanh là cao thủ bậc nhất của Võ-Đang phái nên dù thất thế nhƣng tinh- thần không bấn loạn. Hai tay ông chắp lại, dùng để hộ vệ các huyệt đạo trên ngƣời, và tránh đƣợc ba chiêu kế tiếp của Tiêu-Văn-Kỳ. Lục-Phỉ-Thanh thối lui ba bƣớc, không nói một tiếng nào, điều thần vận khí ngầm điều trị. Ông ta biết là khi bị trọng thƣơng thì nếu để hỉ nộ ái ố phát ra ắt nguy đến tánh mạng. Tiêu-Văn-Kỳ đƣợc nƣớc nên thừa thắng xông lên, không để cho Lục-Phỉ-Thanh có cơ-hội nghỉ ngơi dƣỡng sức. Hắn giở hết những độc chiêu của Thiết Cầm Sát ra quyết giết cho bằng đƣợc đối phƣơng. Lục-Phỉ-Thanh nín thở, nhịn đau, rút Bạch-Long kiếm ra chém nhầu ba nhát. Tiêu-Văn-Kỳ kinh hãi, lách mình ra sau, miện la lớn: -Anh em mau xông cả vào! Đừng để chậm trễ, không thì tôi chết mất! Hạ-Nhân-Long lẳng lặng rút thanh Ngô-Câu kiếm phân ra trên dƣới hai đƣờng hƣơi lên vùn vụt, một Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
nguon tai.lieu . vn