Xem mẫu

  1. Thế Giới Thứ 3 Tác giả: Amy Cậu ấy đến vào một ngày nắng… Cậu ấy đẹp lắm… Không phải kiểu đàn ông trưởng thành đĩnh đạc… Cũng chẳng phải kiểu trẻ con nhí nhảnh, dễ thương… Càng không phải một anh chàng cao lớn khỏe mạnh… Mà chỉ đơn giản là thân ảnh ấy… Cái dáng người cao cao… Làn da trắng, tuy không đến mức rạng ngời nhưng da cậu ấy thật sự tỏa sáng dưới cái nắng dịu dàng của những ngày thu… Mái tóc hung rối bù… Bờ mi khép hờ đón lấy những làn gió heo may thổi nhè nhẹ lướt qua… Sống mũi cao cao, thanh mảnh… Làn môi mỏng hơi thâm thâm… Khóe môi bỗng nhếch lên một chút… Cậu ấy cười… Một nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp… “Thật bình yên!” – Nụ cười của cậu ấy làm cho những người xung quanh cảm thấy cái cuộc sống đông đúc, chật chội này thật êm đềm làm sao… Chiếc khăn len màu xám tro bay bay… Chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài lồ lộ cái áo len cổ cao màu trắng bên trong… Cái quần bò bó sát vào đôi chân thanh mảnh cao cao… Đôi giày thể thao đơn giản buộc gọn ghẽ… Cậu ấy không nổi bật giữa biển người xung quanh… Nhưng lại để lại một dấu ấn khó phai trong tôi… Đến mức một phóng viên tiếp xúc với vô vàn người đẹp, xấu đủ cả như tôi đây còn phải trốn tiệt sau gốc cây… Mong sao cậu ấy đừng nhìn thấy tôi… Chỉ cần thế này thôi… Vậy là đủ rồi… Vậy là đủ… Là đủ… Đủ…
  2. Tách! Tách! Tách! ... Có tiếng máy ảnh liên tiếp vang lên… Trong biển người nô nức xung quanh, tôi bỗng phát hiện ra một điều rất thú vị… Một người đang đứng nhìn tôi… Âm thầm… Lặng lẽ… Trốn sau một cái cây lớn… Tuy không gần lắm nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy khá rõ phần nào gương mặt ấy… Cái áo dạ đen to đùng khiến người ấy trông như con gấu ấy… Dễ thương quá đi mất… Lại còn đeo mũ đen… Kính đen… Quần đen… Giày đen… Nói chung là một “con gấu” màu đen sức đáng yêu… Nhìn trông kiểu mẫu đàn ông đã trưởng thành… Lại giống kiểu con trai vai u bắp thịt… Nhưng đầu óc thì thông minh nhanh nhạy… Kết quả là một anh chàng theo mô-típ trong tiểu thuyết: đẹp trai, lạnh lùng, nhà giàu, thông minh, .v.v… Cơ mà đối với tôi lại ra một “con gấu” nhìn cute ghê gớm… Thế có vui không cơ chứ? Nhờ có anh chàng kia… Tôi vui quá đi mất… Vui quá đi mất… Vui quá… Vui… … -Anh đang theo dõi tôi đấy à? – Vũ mở mắt, đôi đồng tử màu xám tro lạ lẫm tò mò hướng về phía Phương, đôi chân gầy bước đi thoăn thoắt. -À à, xin lỗi cậu, thực ngại quá… - Phương chỉ biết cười trừ, gãi gãi đầu. Không hiểu làm phóng viên cũng đã 2, 3 năm rồi mà lại bị người ta phát hiện dễ dàng đến vậy. -Ồ, không sao! – Vũ cười toe toét – Anh vui quá! Nào, chúng ta làm quen nhé! Tôi
  3. là Vũ, sinh viên mới ra trường, năm nay 23 tuổi, rất vui được làm quen với anh! -Được, tôi là Phương, hiện là phóng viên, năm nay được 26 xuân xanh, cũng rất vui được làm quen với cậu! Tiếng cười giòn tan hòa trong không khí, mang hơi ấm áp xua tan cái lạnh xung quanh… Mùa thu năm nay không một mình nữa… Cậu ấy đi vào một ngày mưa… Trời mưa tầm tã… Những giọt mưa đẹp như nhưng viên pha lê tỏa sáng lung linh… Cớ sao lại lanh như vậy… Những cơn gió thổi qua mạnh bạo… Cây nghiêng mình nhưng chẳng chịu khuất phục… Gió thổi rồi cây lại gượng đứng lên… Nhưng em lại đi mất… Em khuất phục trước ngã rẽ cuộc đời… Em đến với tôi mà ra đi như thế… Lạnh lùng… Tàn nhẫn… Tôi biết em khổ mà tôi làm được chi… Tôi cũng vậy… Chỉ mỉm cười cay đắng… Thôi chào em, tình yêu tội lỗi… Tạm biệt em… Mong em hạnh phúc… Không có tôi… Cũng chẳng có cái thứ tình yêu đó… Thứ tình yêu mà mọi người khinh bỉ… Thứ tình yêu mà mọi người kì thị… Thứ tình yêu mà mọi người cho là bệnh hoạn… Thứ tình yêu đó… Tình yêu tôi dành cho em… Tình yêu của tôi… Thôi… Tôi cũng sẽ buông tay… Như em đã buông xuôi… Mong rằng hãy quên tôi đi… Quên đi cái kí ức kinh khủng ấy… Những kỉ niệm hạnh phúc vô ngàn đối với tôi…
  4. Em hãy quên đi… Đừng vương vấn… Đừng quay đầu lại… Yêu em… Tôi chỉ có thể làm vậy… Cái thế giới này vẫn còn bất công đối với em… Đối với tôi… Chúng ta là… GAY… Tạm biệt… Ps: Fic viết xả stress nên nó bị lsao ý, lại còn ngắn, thôi, tg cx k bt nữa, hãy để cho rds tự cảm nhận nhé! "... Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng..."
nguon tai.lieu . vn