Xem mẫu

  1. Phần 6 Thầy Mười mỉm cười. - Chuyện của Sư Phụ dài lắm. Khi Sư Phụ chết đi. Chẳng ai biết tại sao. Nhưng mọi người đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám phá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi vài bậc. San đưa đẩy. - Thưa thầy, theo con thì tất cả các thầy đã được xuất sư rồi, dù có hoạt động hay ẩn cư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy; chứ có ai nói tới thầy Tư đâu. Thầy Mười mỉm cười. - Cũng vì thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do bức thư di huấn để đây chứ không phải tại tài tôi hơn ai đâu. Còn như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tư rồi! Tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, niệm chú. Tôi đã thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xa. Lúc đầu, tôi còn tưởng là nhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 mắt bằng vàng. Nhưng sau này chợt nghĩ ra; tôi cũng đeo sợi dây cà tha 36 mắt Sư Tổ cho. Hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện thì sợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôi. Bây giờ lại biết thầy Tư luyện cả được súc vật thành Thiên Linh Cái thì quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiều lắm. San thắc mắc hỏi: - Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ gì tới công lực nhiều ít. Thầy Mười nhìn chàng như dò xét. - Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó bằng ngàn lần luyện bằng thai nhi thật hay sao? - Nhưng chắc chắn thầy cũng biết; Thiên Linh Cái bằng thai nhi dữ dằn hơn loại bằng súc vật nhiều. Thầy Mười gật đầu. - Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn. Cũng vì vậy; những thầy có Thiên Linh Cái bằng người thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật. Ai không biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi, chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấy. Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng: - Tôi hỏi thực thầy. Thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưa? San không dám nói dối, chàng trả lời: - Dạ có. - Bằng con chó mực à? - Thưa không. - Thế con gì? - Dạ, rắn Trun. San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn vì hoảng hốt. Ôg hỏi thực mau. - Được mấy con rồi? - Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con. Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu. Da mặt ông trông nhăn núm lại như một người già trên trăm tuổi. Hồi lâu ông mới nói nho nhỏ. - Tôi thua thầy Tư xa rồi. Không chừng cả thầy cũng lấn lướt cả tôi nữa. San lật đật nói: - Con đâu dám. Thầy nói như vậy chết con rồi.
  2. Thầy Mười nhìn San lắc đầu : - Tôi nói thực đó. Tại thầy không biết đó thôi. Chính tôi đã thử luyện Thiên Linh Cái bằng loại bò sát mà thất bại thê thảm. Nay thầy Tư có tới 9 con. Còn thầy cũng luyện được 3 con. Như vậy tổng cộng là 12 con thì đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám này hợp lại, ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôi. Thật không ngờ ! Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói: - Từ trước tới nay. Tôi chưa xin ai một điều gì. Hôm nay phá lệ, tôi xin thầy một điều. - Thầy nói quá lời rồi. Thầy muốn con làm bất cứ điều gì mà con không muốn làm thầy vừa lòng đâu. Được thầy sai bảo là mừng rồi. Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói: - Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa. San giật mình vì lời yêu cầu của thầy Mười. Trong môn phái, lễ xuất sư rất quan trọng. Nó cũng kể như một lần tái sanh vậy. Kẻ làm lễ xuất sư ví như cha mẹ của người nhận lãnh. Chàng thấy Hoa luồn tay dưới gầm bàn, nắm lấy đùi mình. San quay qua nhìn nàng. Ánh mắt Hoa như van lơn, ngấm lệ vui mừng. Thầy Mười đã hỏi chàng như vậy, có nghĩa là thầy đã quyết định xuất sư cho Hoa rồi. Nàng sẽ là môn đệ được xuất sư đầu tiên của thầy Mười. Có nghĩa là mai này, không chừng nàng có thể nắm chức chưởng môn toàn môn phái. San chưa kịp nói năng gì, Hoa đã nói: - Thầy San, con xin thầy giúp con. San nhìn qua thầy Mười. - Thưa thầy, đây là một vinh dự lớn lao cho con. Nhưng tại sao có biết bao nhiêu người tài cao đức trọng, như thầy Mười lớn, thầy con, thầy Tám cụt, thầy Ba Cư, thầy Sáu thợ mộc mà thầy lại chọn con? Thầy Mười mỉm cười. - Đại dương sóng sau lùa sóng trước. Tre già thì măng mọc. Tôi muốn tạo dựng một thế hệ trẻ cho môn phái. Nhìn hết thẩy các thầy trẻ tuổi trong môn phái. Ai qua mặt được thầy ngày hôm nay? Đó là tôi chưa muốn nói tụi nó thua thầy một trời một vực. Từ trước tới giờ, tôi biết chắc; ngay cả con Hoa, dù chưa được xnất sư, mà các đệ tử trong toàn môn phái, cũng chẳng ai đáng tài ngang mặt nó. Duy chỉ có thầy, quả thực hồi nào tới giờ tôi cũng không ngờ được tài nghệ của thầy tới mức này. Tôi có được nghe vài đệ tử của thầy Tư tán tụng thầy. Nhưng tôi không tin. Thú thực, lúc nào tôi cũng muốn gặp mặt thầy cho rõ trắng đen. Nhưng khổ nỗi, thầy Tư giấu kỹ quá nên đành chịu, bây gìơ đã biết rồi. Tôi phá lệ, xin thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa. Tôi chắc thầy Tư cũng vui lòng. Vì tôi làm như vậy chẳng khác gì đưa thầy Tư lên bực trưởng thượng của tôi. Nhưng quả thực, thầy Tư đáng được ngôi vị đó. Vậy tôi hy vọng thầy không nỡ phụ lòng tôi tin cậy. Nghe thầy Mười nói một hơi. San sung sướng tột cùng. Nhưng lại thấy lo lắng vì chính thầy Tư còn kiêng dè thầy Mười, đừng nói chi là mình. Nghĩ vậy, chàng trả lời thầy Mười. - Thưa thầy, con rất hãnh diện và biết ơn thầy đã nghĩ tới con. Tuy nhiên, xin thầy cho phép con được về thưa với thầy Tư trước khi chính thức nhận lời thầy. Vì nếu con tự tiện nhận lời ngay hôm nay. Con sợ thầy Tư buồn, cho là con lộng quyền. Thầy Mười gật gù. - Tốt, tốt lắm, thầy làm như vậy khiến tôi càng nể thầy hơn nhiều.
  3. Nói xong thầy Mười đứng dậy nói lớn: - Tất cả các đệ tử nghe tôi nói đây. Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng nhai nhóp nhép bỗng im bặt. Nhiều người vừa bỏ thức ăn vào miệng cũng ngậm cứng, không dám nhai nữa. Bây giờø San mới thấy uy quyền tuyệt đối của thầy Mười với các đệ tử. Thầy Mười thủng thẳng nói: - Hôm nay nhân ngày vui, tôi xin báo một tin vui nữa. Chủ Nhật tuần tới là một ngày rất tốt. Tôi chọn ngày đó để làm lễ xuất sư cho thầy Hoa. Thầy Mười vừa dứt lời, tiếng ồn ào bùng lên dễ sợ. Những âm thanh huyên náo bùng lên ngay. Mọi người ùa tới Hoa chúc mừng. Hoa sung sướng tột cùng. Nàng khóc nức nở ngay trên vai những bạn đồng môn. Chờ một lúc lâu. Thầy Mười lại nói tiếp: - Thầy Hoa có vinh dự ngày hôm nay. Vì thầy San vừa đem tới cho tôi một tin mừng. Như mọi người đều biết: bửu bối tối thượng của môn phái là luyện Thiên Linh Cái. Nếu một người được chọn xuất sư mà không đủ khả năng luyện Thiên Linh Cái, sẽ không thế nào trở thành bậc thầy được. Cũng vì lý do này, thầy Hoa từ trước tới nay chịu thiệt thòi vì là phận nữ. Không thế nào luyện Thiên Linh Cái với người nữ được. Tôi không ngờ Sư Ông đã truyền phép luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật cho thầy Tư, và chính thầy San đã luyện thành rồi. Như vậy mai sau này, thầy Hoa có cơ hội tiến thân trên con đường tu đạo. Mở một kỷ nguyên mới cho môn phái. Tôi đã chính thức xin thầy San đỡ đầu cho thầy Hoa. Thầy San đã nhận lời. Tuy nhiên, còn phải về xin thỉnh ý thầy Tư trước khi chính thức xuất sư cho thầy Hoa. Như vậy có nghĩa là di huấn của Tổ Sư sẽ được thỉnh về nhà thầy Tư. Vì quả thực, bây giờ tôi thấy không đủ sức giữ gìn nữa. Như mọi người đã biết; luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật, tay ấn phải thật cao cường. Tôi đã thất bại nhiều lần! Vậy mà giờ này, thầy Tư và thầy San, có cả một đàn rắn Trun Thiên Linh Cái. Đìêu này làm cho tôi bái phục, và quyết định rời di huấn của Tổ Sư về nhà thầy Tư. Sáng mai, tôi sẽ đích thân đi Sàigòn, thỉnh cầu thầy Tư cho phép thầy San đỡ đầu cho thầy Hoa. Những lời nói của thầy Mười làm cho San bâng khuâng lạ lùng, phải nói chàng sợ hơn là mừng. Như thế, kể từ nay, San đương nhiên nằm trong cả chi phái của thầy Mười, vì đã đứng ngang hàng với thầy Mười, xuất sư cho Hoa - Vị hạ sư đầu tiên của chi phái thầy Mười - có nghĩa là dù sau này, bất cứ một đệ tử nào của thầy Mười được xuất sư cũng phải mặc nhiên coi chàng vào bậc trưởng thượng của chi phái này. San nhìn thấy nhiều ánh mắt khác lạ trong đám đệ tử của thầy Mười. Ngay lúc ấy, Hoa quay qua xá thầy Mười một lậy, nói: - Xin phép thầy cho con làm lễ ra mắt thầy San. Thầy Mười cười ha hả, gật đầu: - Tốt, tốt, phải có lễ phép như vậy mới được. Hoa vừa quay sang định lậy San. Chàng vội vàng giữ nàng lại, nói lớn: - Thưa thầy cho con xin một đặc ân. Thầy Mười nhíu mày hỏi: - Cái gì nữa đây? San lật đật nói: - Dù thầy Tư có cho phép con phụ với thầy làm lễ xuất sư cho thầy Hoa chăng nữa.
  4. Nhưng nếu thầy Hoa cho phép con được nhận làm sư huynh của thầy ấy con mới nhận lời. Còn như nhất định coi con như sư phụ. Con xin phép được từ chối vụ xuất sư cho thầy Hoa. Dù thầy có trừng phạt con thế nào cũng xin tâm lãnh. Thầy Mười cười ha hả, đắc trí. Ông gật gù tỏ ý cao hứng tột cùng. San đã nhìn thấy những ánh mắt biết ơn trong đám đệ tử của thầy Mười. Hoa vòng tay xá chàng một xá thực mau, cúi đầu nói: - Em cảm ơn thầy San. Đang xưng hô "thầy", "con" Hoa đổi sang "thầy", "em". Có nghĩa là nàng đã chấp nhận San làm sư huynh chứ không phải là sư phụ nữa. Trong môn phái có một điều luật rất nghiêm khắc; nếu ai đã nhận làm thầy của một người nào rồi. Vấn đề tình cảm phải được coi như cha với con. Không còn được phép tư tình với nhau như trai gái. Có nghĩa là không được lấy nhau hay yêu nhau như vợ chồng. Còn trong đám huynh đệ trai cũng như gái, lại khác hẳn. Các đệ tử được khuyến khích lấy nhau để dễ dàng hành đạo, phát huy môn phái... Trời đã về khuya, tất cả các đệ tử của thầy Mười đã về hết, chỉ còn lại một mình Hoa. Nàng cố tình ở lại để được gần gủi San. Thầy Mười đã vô am luyện phép. Giờ này chưa cần tới San, vì phải tới nửa đêm hồn cô Hai Thu mới xuất hiện được. Lúc ấy thầy Mười mới cần tới chàng. San đi lang thang ngoài vườn với Hoa. Tự nhiên chàng muốn nói chuyện nhiều với cô bé này. San để ý, Hoa có một dáng dấp khác hẳn với những người con gái chàng quen, thân thể nàng nhỏ nhắn, mớ tóc thề dài xuống quá vai, thắt thành hai cái bín vắt về phía trước lòng thòng, nước da con gái trắng ngần và chắc nịch. Đi bên cạnh San, Hoa nói luôn miệng, nàng kể đủ thứ chuyện. San lặng thinh nghe nàng nói. Cả hai kề sát bên nhau hồi nào không hay, đi một lúc lâu, San dìu nàng ngồi xuống một gốc cây. Bỗng chàng chợt thấy chỗ ngồi lại ngay gốc chuối hột luyện bùa yêu bữa trưức. Một thoáng ngỡ ngàng, chàng vừa định nói với Hoa về sự ngẫu nhiên này, nàng đã ngả sát người vô mình chàng. Hoa cũng không biết tại sao mình lại có thể dạn dĩ như vậy với một người con trai mới biết chưa đầy một buổi. Mặc dù chuyện trai gái đối với nàng không lạ lùng gì. Nhưng sự dễ dãi ngày hôm nay quả thực chưa bao giờ xẩy ra. Nàng càng ngạc nhiên hơn khi thấy hình như chính nàng chủ động những cử chỉ ái ân ấy chứ không phải San. Thân thể của người thanh niên Sàigòn ngọt như mật tình yêu làm Hoa muốn điên lên . Những ái ân nồng cháy ngùn ngụt tuôn tràn, Hoa nghe thấy cả tiếng nàng rít lên trong tiền thức. Gió thổi lành lạnh, Hoa vẫn nằm trong vòng tay San, thân thể nàng rã rời, cả hai cùng im lặng, nghe nhịp tim nhau đập. Nằm như vậy thực lâu, bỗng Hoa ngước mặt lên nói nho nhỏ: - Anh San ơi, anh có khinh em không? San xoa nhè nhẹ trên lưng Hoa, chàng thì thào: - Trong đời anh, chưa có một người con gái nào làm anh yêu say đắm như em ngày hôm nay. Anh cũng không hiểu tại sao tình yêu tới như vũ bão. Anh tiếp nhận thật tham lam với niềm vui vô bờ bến. Anh phải cám ơn em đã mang lại cho anh những giây phút ngàn vàng này, có lý do gì lại khinh em được. Em có cho anh được giữ mãi tình yêu này hay không? Hoa nói trong hơi thơ û: - Em yêu anh... em yêu anh... em sẽ mãi mãi là của anh. Chúng mình đừng bao giờ xa
  5. nhau anh nhé. San nâng mặt nàng lên, cánh môi mộng đỏ chờ đợi. Trăng đã lên thực cao, nhưng trời tối mò mò. Con trăng nhỏ síu không chiếu được một tia sáng nào trong căn vườn đầy lá. San đỡ Hoa ngồi dậy. Nàng vẫn tham lam bám lấy chàng. Trong bóng tối âm u, sự dạn dĩ hầu như không giới hạn. Thế giới của đam mê cuồng nhiệt vun đầy. Hoa vẫn bám cứng ấy chàng. Hình như nàng không muốn xa chàng một khoảng cách nhỏ nào. Bỗng San giật mình vì có tiếng thầy Mười gọi. - Thầy San ơi, Tới giờ luyện phép rồi. San lật đật đứng dậy, nói nho nhỏ: - Ngày mai chúng mình gặp lại, bây giờ anh phải đi luyện phép. Hoa níu đầu chàng xuống thì thào: - Em yêu anh. Nói xong, nàng chạy vội về phía sau vườn khuất dạng. San hấp tấp bước mau về phía am. Chàng vừa nghe thầy Mười gọi một lần nữa. San lên tiếng: - Thưa thầy con tới rồi. Thầy Mười cười hì hì. - Tôi tưởng thầy đi ngủ rồi chứ. - Dạ, con ngủ thế nào được. Nghỉ phép một tuần lễ, lo có bây nhiêu thôi mà lơ là sao được. Thầy Mười có vẻ hài lòng lắm. - Tôi nói thế thôi chứ biết thầy ngủ sao được. Vô đây tôi cho thầy coi cái này. Không thể tưởng tượng được, một sức mạnh vô biên, chưa bao giờ tôi thấy. Vừa nói, thầy Mười vừa trở vô am. San đóng cửa am lại, theo thầy Mười vô trong.
nguon tai.lieu . vn