Xem mẫu

  1. Phần 5 San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng vẫn làm cho cô Hai Thu sợ sệt. Hai Thu nhỏ nhẹ thưa : - Dạ... dạ, em không dám khóc nữa. Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng. Thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh. - Tại sao trông em buồn quá vậy. Cười lên được không? - Dạ... dạ... em xin cười để anh được vui. Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực tình tứ, chiếc miệng chúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. Thân thể nàng nhỏ nhắn, ẻo lả và mát rượi. Hai Thu thì thầâm bên tai chàng : - Em cám ơn anh, em cám ơn anh đã cho em về đây. Xin anh đừng bao giờ hất hủi em. Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vật trong vũ trụ này. Nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, vì hiện giờ nó mang hình tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữa. Hồn vía em cũng nằm trong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽ phải tan thành cát bụi. Xin anh thương em. Em sẽ làm tất cả những gì anh sai khiến để anh được vui. Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao giờ được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằng những lời êm ái quị lụy như vậy. Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngào tình tứ ấy. Mặc dù biết rằng: Người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật của thầy Mười mang nàng từ lòng đất về. Nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê mà không một chút sợ sệt. San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thờ tỏa ra bao phủ cả căn phòng nhỏ. Hình như chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên cao. San cảm thấy thân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thu nhập với chàng làm một. San nghe nàng thì thào: - Anh... anh ơi... em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này để hầu hạ anh. San ngờ vực hỏi nàng: - Làm sao em theo anh được khi hình nhơn em đặt ở đây. Thu mỉm cười: - Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi hình nhơn đó rồi. Em không thùy thuộc vào nó nữa. Tấm mảnh hòm đó chỉ có giá trị đưa hồn vía em từ thế giới khác về đây. Chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anh thôi. Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễn được. San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi: - Còn miếng vải này có công dụng gì không? Thu lắc đầu: - Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồi. - Trong vòng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không? Thu lắc đầu: - Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôi. Có lẽ nàng làm chàng cảm động thực sự, San ôm lấy nàng và lịm đi trong giấc ngủ đam mê...
  2. Khi thầy Mười đánh thức San dậy, Mặt trời đã lên thực cao. Chàng lười biếng mở mắt nhìn thầy Mười và cảm thấy thân thể rã rượi. Thầy Mười mỉm cười, nói: - Tôi tới đây từ sáng sớm luyện phép, thấy thầy ngủ ngon lành quá nên bây giờ mới đánh thức thầy dậy. Thầy đi súc miệng đi, chúng mình đi ăn hủ tíu chơi. Quần áo của thầy được xấp nhỏ giặt sạch sẽ rồi. San ngạc nhiên nhìn bộ đồ mình để bên cạnh, tất cả giấy tờ và những thứ lỉnh kỉnh cũng được xếp ngay ngắên để đó. Bây giờ chàng mới để ý, mình còn nằm đây trần truồng. Vừa định với bộ đồ mặc vô, thầy Mười đã nói. - Thầy mang quần áo ra sau hè tắm rửa đi, đêm qua đất cát làm thầy lấm lem rồi. San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi: - Dạ, tối qua trờøi mưa lớn quá. Thầy Mười có vẻ thích thú: - Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi mình xóa sạch dấu vết ở gò mả cô Hai Thu, nếu không, chẳng làm thế nào che mắt được gia đình cô ấy biết có người đào mộ. San cũng chợt nhớ ra điều đó, chàng thấy vui vui. Đứng dậy ôm mớ quần áo đi vòng ra mé sau am. Qua một đêm mưa to gió lớn; cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa bãi. Vài cành cây gẫy gục ngang đường. Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơi cho thân chủ tắm rửa và thay quần áo. Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từ thân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầy Mười đã sửa soạn sẵn cho chàng từ trước. Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từ ban mai làm những gáo nước mưa dội vào thân thể San mát rười rượi. Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạch sẽ, múc gáo nước mưa uống một hơi. Ngụm nước chẩy qua cổ họng đi vào thân thể như một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng. Chưa có một ly nước nào làm chàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng nay. Trở vào am. San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hình nhơn bằng gỗ, đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thành hình bát quái. Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái hình nhơn, nói: - Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số. San thắc mắc hỏi: - Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữa. Mình luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du Bắc Việt. Thầy Mười nhìn San ngạc nhiên. - Thầy cũng biết vụ ma xó nữa sao? - Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ ở vùng biên giới Việt Hoa. Ông cụ có rất nhiều vườn trà. Và ở đó nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi cao. Họ hay luyện phép ma xó để giữ nhà. Thầy Mười gật gù. - À, thì ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép này mà nói cho thầy nghe. Nhưng sự thực thì phép của mình không giống như ma xó của người thượng du
  3. Bắc Việt đâu. Đây là loại Thiên Linh Ma Nữ dữ dằn hơn ma xó nhiều. Mình có thể sai khiến hắn đi vạn dặm giết người như chơi. Cái hay là với loại Thiên Linh Ma Nữ này, mình muốn giết ai, không cần tên tuổi mà chỉ cần mình gặp mặt họ một lần. Khi sai con Thiên Linh Ma Nữ này đi giết nó thì chỉ cần tưởng lại hình giáng y là Thiên Linh Ma Nữ tìm được người đó liền. Tuy nhiên, chỉ có thể làm được một lần thôi. Khi y nghe lời mình, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn. Những lời nói của thầy Mười càng làm San thắc mắc hơn. Chàng nhớ lại chuyện đêm qua, và những gì cô Hai Thu nói với chàng đều khác hẳn. San định hỏi, nhưng kịp ngưng lại vì nói ra có thể lộ hết dự tính của mình với cô Hai Thu đêm qua. Thầy Mười và San trở lên nhà trên, lấy xe ra chợ ăn hủ tíu. Khu chợ nhỏ lèo tèo vài ba cái sạp bán rau, cá. Quán hủ tíu thưa thớt vài người khách, trông không có vẻ gì hấp dẫn lắm. Tuy nhiên, ở khu vườn ruộng mênh mông này, có được một xe bán hủ tíu như thế cũng là may rồi. Có lẽ vì mệt và đói nữa, nên San ăn một lần hai tô hủ tíu mì thật đã. Ít có khi nào chàng ăn nhiều như sáng nay. Thầy Mười cũng ăn hết một tô mì hai vắt. Trông thầy có vẻ hỉ hả lắm. Ăn uống xong, thầy Mười bảo San: - Sự thực, tôi chỉ cần thầy giúp như vậy là đủ rồi. Phần sau này tôi có thể luyện một mình được. Tuy nhiên, còn sáu ngày nữa, nếu có thầy, con Thiên Linh Ma Nữ này sẽ mạnh hơn nhiều. Nhưng chỉ tiếc thầy là lính tráng, làm sao có thì giờ giúp tôi hơn nữa được. San vội nói: - Nếu thầy muốn con ở lại đây thêm sáu ngày nữa cũng đâu có khó gì. Để con chạy vô sở, làm cái đơn xin phép nghỉ thường niên là xong ngay. Thầy Mười mừng rỡ, nói: - Nếu được như vậy tôi cám ơn thầy lắm đó. Sự thực, đây là lần đầu tiên tôi luyện loại Thiên Linh Ma Nữ này. Trăm năm mới có một dịp may, gặp con gái còn trinh treo cổ tự tử. Nó là loại dữ dằn nhất trong mọi loại ma chúng mình luyện được. Nếu mình nắm được nó rồi, trừ Phật pháp ra. Tà, ma, ngải nghệ gì đối với nó cũng là đồ bỏ thôi. Mai mốt này, thầy coi tôi hạ mấy thằng thầy bùa, thầy pháp vùng này dẹp bàn thờ tổ mà đi cho coi. Nếu thầy xin nghỉ phép được còn nói gì nữa. - Dạ, nếu thầy muốn thế, con phải trở về sở ngay bây giờ mới kịp, nếu về muộn sợ trễ. Thầy Mười lật đật dục San đi ngay, không cho chàng chần chờ một phút nào nữa. San nghe lời, lấy xe Honda chạy về sở liền. Chỉ nội trong buổi chiều là chàng đã có tấm giấy phép trong tay. Ông sĩ quan hành chánh là người thương San nhất sở, vì cũng có nhiều chuyện nhờ cậy qua lại, nên thu xếp vụ đi phép cũng không khó khăn gì. Trời vừa chợp tối là chàng đã có mặt tại nhà thầy Mười rồi. Thấy San trở lại, thầy Mười mừng lắm, hỏi liền: - Thầy xin nghỉ phép được rồi à? San gật đầu: - Dạ, đi lâu thì khó, chứ khoảng một tuần thì cũng chạy chọt được. Thầy Mười không để San nói hết câu, kéo chàng vô nhà ngay. San không ngờ nơi đây lại đông người như vậy. Hỏi ra mới biết; có một thân chủ tạ ơn thầy Mười nên làm đồ ăn mang lại. Đám học trò thầy Mười cũng biết tin nên kéo tới ăn ké. Thầy Mười dắt San vô bàn chính giữa giới thiệu với mọi người: - Bà con cô bác, đây là thầy San. Học trò của thầy Tư Lành - sư huynh tôi trên Sàigòn. - Thầy San xuống đây chơi với tôi một tuần lễ, phụ với tôi luyện phép. Trong môn phái
  4. hiện nay, ngoài thầy Mười lớn ra, phải nói thầy Tư là người cao tay ấn nhất. Còn thầy San là đệ tử được xuất sư, trẻ nhất trong môn phái mình. Tuy nhiên, về vụ luyện bửu bối trong môn phái, kể cả thầy Mười lớn và tôi nữa, chưa ai gặp nhiều kỳ duyên bằng thầy San. Mọi người đang im phăng phắt, nghe thầy Mười nói bỗng xôn xao, bàn tán ồn ào. Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bối. Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu bối mình luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin lời mình vừa nói. Ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn : - Tôi biết chắc sợi dây cà tha bằng vàng ròng 36 mắt này của thầy San là bảo vật duy nhất của môn phái mình. Thầy bà nào cũng mơ ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi mãn phần cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôi. Còn các sư huynh đệ khác, may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 36 mắt bằng chì là cùng. Thầy Mười chưa nói dứt lời, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. Mỗi người nói một câu, không còn ai nghe được ai nói gì nữa. Thầy Mười thấy vậy nói lớn: - Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi. Đây là lộc của Tổ, cứ tự nhiên. Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế. Họ xúm vô ăn uống ngay. Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngay bên tay phải thầy Mười. Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài. Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười: - Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy? Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn San. Ông cười ha hả. - A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây. Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nhìn San, lại gọi cô ta qua ngồi cạnh San nên mặt cô ta đỏ lên thấy rõ. Cũng may mọi người đang lo ăn uống nên không ai để ý. Thầy Mười để cho cô gái ngồi xuống rồi mới nói: - Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là con trai. Nó đã được xuất sư rồi ! Nhưng tiếc là nhiều bửu bối, đàn bà, con gái luyện không được, nên tôi còn chần chờ. Nhưng phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâu. Tuy nhiên, tay ấn con Hoa còn kém thầy xa lắm. Tôi không có phước như thầy Tư. San quay qua Hoa tán tụng. - Tôi hân hạnh được biết đại đệ tử của thầy Mười. Thế nào trong tương lai cũng mong được cô chỉ bảo thêm cho. Hoa nhìn San cười khúc khích. - Gớm, thầy nói cái gì đại đệ tử. Em nghe giống chuyện kiếm hiệp quá. Dù sao em vẫn còn là học trò, đâu dám bì với thầy; chứ đừng nói chuyện chỉ bảo cho thầy làm gì cho thêm mắc cỡ. San mỉm cười: - Với học trò ai tôi không biết. Học trò thầy Mười, tôi phải nể đủ mười phân rồi. Thầy Mười nghe San nói, cười ha hả. ông đắc trí lắm. - Thầy San ăn nói khéo lắm, dân Sàigòn có khác. Thầy nói chuyện với học trò tôi mà làm tôi hãnh diện. Chàng vừa định trả lời thầy Mười, Hoa hỏi: - Em nghe thầy em nói. Thầy tới đây luyện Thiên Linh Cái với thầy em hả?
  5. San quay lại nhìn thầy Mười, thấy ông mỉm cười như thầm bảo Hoa là người tin cậy của ông nên chàng nói. - Dạ, tôi chỉ phụ chút đỉnh thôi. Hoa trợn mắt nói: - Phụ sao được. Em biết chắc; thầy em già rồi, không còn đủ sức luyện loại phép ma nữ này nữa, nên phải nhờ thầy. Em chỉ tiếc mình là con gái, nếu không em cũng xin phụ ổng một tay. - Cô còn học ở đây, lo gì không có dịp thi thố tài năng. - Nhưng em là phụ nữ nên có nhiều hạn chế lắm ! - Tôi biết có thiếu gì phép phụ nữ có thể luyện được. - Thầy nói Thiên Linh Cái? - Dạ. Thầy Mười đang đút miếng thịt vô miệng, nghe San nói bỏ xuống liền, ông hớt hải hỏi: - Thầy nói vụ con chó mực phải không? San vô tình gật đầu. Thầy Mười thở dài, than: - Hèn gì, thì ra Sư Tổ còn giấu tôi nhiều quá. Như vậy ngài chưa chỉ định chức chưởng môn là phải rồi! Lời than của thầy Mười làm San chột dạ, thì ra trong môn phái còn nhiều rắc rối mà chàng không biết! Phải thú thực, sau mấy năm theo thầy Tư tu học, tới giờ này San cũng rất mù mờ về các vị sư phụ tiền nhân. Hình như mọi người đều cố ý không cho các đệ tử biết nhiều về gốc gác của mình. Điều này quả thực là bất thường. Chàng vẫn thắt mắc từ trước tới giờø nhưng không dám hỏi. Bởi vậy, ngay từ hồi chưa được xuất sư, San đã âm thầm truy lùng tông tích các vị tiền sư và nguồn gốc môn phái. Hôm nay vô tình nghe lời than của thầy Mười. Chàng đoán ra một sự việc mới. - Này thầy San, tôi hỏi thực thầy một điều. San ngừng ăn, ngước lên nhìn thầy Mười. - Dạ, thầy muốn hỏi chi ạ? - Thầy nhắm đã học được bao nhiêu nghề của thầy Tư rồi? San mỉm cười. - Con nghĩ may ra được gần phân nửa. Thầy Mười cười lớn. - Thầy đừng có hù tôi. Nếu tay ấn của thầy chỉ bằng phân nửa thầy Tư thì không lý thầy Tư ngang cơ với Sư Tổ sao? San lắc đầu thực thà nói: - Con không dám nói láo với thầy đâu, sự thực là như vậy đó. Nghe San nói, thầy Mười im lặng. Chàng nhìn thấy rõ nét ưu tư hằn lên những đường nhăn trên khuôn mặt thầy Mười, ông thở dài. - Hơn 40 năm theo Sư Tổ học đạo trên núi. Giờ này tôi mới biết mình bị lừa? San giáo hoảng, hỏi: - Thầy nói như vậy nghĩa là làm sao ạ? Thầy Mười nói nho nhỏ, chỉ đủ San và Hoa nghe. - Sự thực thì sư phụ và Sư Ông tụi tôi mãn phần rất sớm. Sư Tổ là người truyền thụ pháp thuật cho mọi người. Cũng vì Sư Tổ sống trên trăm tuổi, nên sức người cũng yếu rồi, không luyện được nhiều bửu bối bằng Sư Ông. Trong khi đó, ngày Sư Ông mãn
  6. phần. Thầy Tư là người được Sư Ông quý mến nhất. Tôi tin là không có món nào của Sư Ông mà thầy Tư không học được. Còn tôi được Sư Tổ yêu mến thì lại bị Sư Ông ghét cay ghét đắng. Chỉ vì tôi ưa luyện phép tà ma hơn là đọc kinh kệ. Nghỉ một lúc, Thầy Mười nói tiếp: - Tuy nhiên, ỉ y có Sư Tổ, nên tôi cũng hơi coi thường Sư Ông; không để ý nhiều về sự luyện tập của Sư Ông cho thầy Tư những ngày Sư Ông sắp về chầu Phật. Nay nghe thầy San nói. Bây gìơ tôi mới biết mình tính sai. Hoa ngước lên hỏi thầy Mười. - Thưa thầy, còn Sư Phụ của thầy thì sao ạ?
nguon tai.lieu . vn