Xem mẫu

  1. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Ngô Biển Quân Thần Mộ ( Tru Ma ) Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Chƣơng 1 Chƣơng 2 Chƣơng 3 Chƣơng 4 Chƣơng 5 Chƣơng 6 Chƣơng 7 Chƣơng 8 Chƣơng 9 Chƣơng 10 Quyển 2 - Chƣơng 1 Quyển 2 - Chƣơng 2 Quyển 2 - Chƣơng 3 Quyển 2 - Chƣơng 4 Quyển 2 - Chƣơng 5 Quyển 2 - Chƣơng 6 Quyển 2 - Chƣơng 7 Quyển 2 - Chƣơng 8 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Quyển 2 - Chƣơng 9 Quyển 2 - Chƣơng 10 Quyển 2 - Chƣơng 11 Quyển 3 - Chƣơng 1 Quyển 3 - Chƣơng 2 Quyển 3 - Chƣơng 3 Quyển 3 - Chƣơng 4 Quyển 3 - Chƣơng 5 Quyển 3 - Chƣơng 6 Quyển 3 - Chƣơng 7 Quyển 3 - Chƣơng 8, 9 Quyển 3 - Chƣơng 10 Quyển 4 - Chƣơng 1 Quyển 4 - Chƣơng 2 Quyển 4 - Chƣơng 3 Quyển 4 - Chƣơng 4 Quyển 4 - Chƣơng 5 Quyển 4 - Chƣơng 6 Quyển 4 - Chƣơng 7 Quyển 4 - Chƣơng 8 Quyển 4 - Chƣơng 9 Quyển 4 - Chƣơng 10 Quyển 5 - Chƣơng 1 Quyển 5 - Chƣơng 2 Quyển 5 - Chƣơng 3 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Quyển 5 - Chƣơng 4 Quyển 5 - Chƣơng 5 Quyển 5 - Chƣơng 6 Quyển 5 - Chƣơng 7 Quyển 5 - Chƣơng 8 Quyển 5 - Chƣơng 9 Quyển 5 - Chƣơng 10 Quyển 5 - Chƣơng 11 Quyển 5 - Chƣơng 12 Quyển 5 - Chƣơng 13 Quyển 5 - Chƣơng 14 Quyển 5 - Chƣơng 15 Quyển 6 Chƣơng 1 Chƣơng 2 Chƣơng 3 Chƣơng 4 Chƣơng 5 Chƣơng 6 Chƣơng 7 Chƣơng 8 Chƣơng 9 Chƣơng 10 Chƣơng 11 Chƣơng 12 Chƣơng 13 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Chƣơng 14 Chƣơng 15 Ngô Biển Quân Thần Mộ ( Tru Ma ) Dịch giả : Tuyết Phong ,nnvn ,Shengaro ,hiddenthy ,Leng Keng ,antheonoileo ,Mạnh Thƣờng Quân Chương 1 Phục sinh Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, bền vững nhƣ thiên địa cao xanh... dẫu thoát đƣợc sáu kiếp luân hồi, cũng khó bề chạy khỏi thần ma vi giới. Thần Ma Lăng Viên ở ngay chính giữa Thiên Nguyên đại lục, đây cũng là nơi an táng những nhân vật mạnh nhất trong lịch sử loài ngƣời, khu mộ phần đƣợc phân loại theo cấp độ mạnh yếu, càng vào sâu càng mạnh. Trong mỗi ngôi mộ nếu không phải thần linh thì cũng là yêu ma thƣợng cổ, đây cũng chính là nơi thần thánh và ma quỷ yên nghỉ ngàn thu. Thảm cỏ Lăng Viên xanh mƣợt mà, chung quanh có hàng trăm loại hoa, tuy không lớn nhƣ một khu rừng, nhƣng gọi là vƣờn cũng không ổn. Bên ngoài Lăng Viên có giống cây cao tên gọi Tuyết Phong, chỉ mọc duy nhất ở nơi đây, tƣơng truyền do linh khí của thần ma hóa thành. Cây Tuyết Phong cành lá xanh um tƣơi tốt, khẽ đung đƣa trong gió, tựa hồ đang hồi tƣởng thời khắc huy hoàng thuở xƣa, hoa trắng rụng nhƣ tuyết, nhẹ nhàng phiêu sái giữa không trung, trông giống nƣớc mắt thần linh, khiến ngƣời ta cảm thấy bi thƣơng vô ngần. Khu mộ trải qua ngày nắng đêm đen với những cảnh tƣợng tƣơng phản. Ban ngày tiên khí dầy đặc, ánh sáng thanh khiết chiếu rỡ ràng trên từng ngôi mộ. Trong ánh sáng ấy, ngƣời ta có thể trông thấy linh hồn bất diệt của các thần ma thuở xa xƣa, thậm chí còn trông thấy thiên sứ nhảy múa, nghe thấy tiên tử hát ca. Cả khu Lăng Viên chìm đắm trong một bầu không khí thần thánh. Ban ngày là thiên đƣờng nhƣ thế, song ban đêm nơi đây lại là địa ngục. Mỗi khi mặt trời xuống núi, bóng đêm bao trùm khắp nơi, ma khí hắc ám từ dƣới lòng đất hùng dũng kéo lên, khiến cho tinh tú lu mờ, mặt trăng ảm đạm, khiến cho trời đất thê lƣơng. Lúc ấy, hung thần trong truyền thuyết xuất hiện, ảo ảnh ác ma vẫy vùng khắp Lăng Viên, không gian tràn ngập tiếng hú dài của hung linh thời viễn cỗ, tiếng hú thê thảm khiến da đầu ngƣời ta tê cả đi. Tuy vậy, thần thánh hay ma quái thì cũng chỉ lộ diện ở mặt phía đông Lăng Viên. Mặt phía tây khác Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân hẳn, nơi ấy là chỗ tu luyện của cộng đồng tế bái. Buổi sáng môn nhân thƣờng lên tế điện, những khi đúng dịp viếng niệm đặc biệt thì cả đêm họ cũng đến. Dần dần nhân gian có câu: phƣơng đông thây ngƣời, phƣơng tây sƣ pháp. Tại Lăng Viên, hoàng hôn là lúc an bình nhất, mộ địa hoàn toàn yên ắng, đến một tiếng động nhỏ cũng không có. Thời khắc hoàng hôn ấy cũng là lúc giao thế của thần và ma. Do đó, hoàng hôn Lăng Viên vừa long trọng trang nghiêm, vừa quỷ quái tà dị. Mỗi ngôi mộ dù thần hay ma đều đƣợc coi sóc kỹ lƣỡng bởi bàn tay con ngƣời, mỗi ngày đều đƣợc đặt một bó hoa tƣơi. Có một dãy mộ nhỏ nằm gần mộ đại thần ma. Dãy mộ này chẳng có gì đặc biệt để thu hút mọi ngƣời, thậm chí không bia đá, chẳng hoa tƣơi, chỉ đơn giản là những đống đất ùn lên cho biết có ngƣời nằm đó. Trải qua bao năm tháng, bất kể mƣa hay nắng, gió hay bão, những ngôi mộ này cũng không đƣợc ai chăm sóc đến, dần dần trôi vào lãng quên. Trong nắng tàn của buổi hoàng hôn, phần mộ các thần ma nổi lên lừng lững to lớn, ngƣợc lại những phần mộ vô danh càng thêm thảm hại nhỏ nhoi. Tự nhiên, chính ở chỗ nhỏ nhoi ấy lại phát sinh dị biến. Rắc một tiếng, đất đá từ từ nứt ra, đổ xuống hai bên. Một bàn tay xanh xám chầm chậm thò lên, rồi một bàn tay nữa xuất hiện, cả hai bàn tay ra sức bới đất xung quanh, cuối cùng từ ngôi mộ ấy, một ngƣời chậm chạp đứng dậy... đó là một thanh niên mình mặc áo xanh dính đầy bùn đất. Ngƣời thanh niên ấy ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch ra, còn lại cũng giống một ngƣời bình thƣờng, không hề có điểm nào đáng để ngƣời ta chú ý đến. "Nơi đây là đâu? Sao ta lại ở đây?" Ngƣời thanh niên lầm bầm tự hỏi, mắt nhìn về phía những tấm bia mộ, thần sắc lộ vẻ hoang mang vô cùng. Đột nhiên chàng bị lôi cuốn bởi những dòng chữ khắc trên bia mộ gần đó. Lúc này nếu nhƣ có ngƣời nhìn thấy chàng trai trẻ đang tập trung đọc thứ văn tự cổ trên khối mộ nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi những dòng chữ nhƣ con giun ấy đã khiến không biết bao nhiêu học giả phải vò đầu bứt tóc, nghiên cứu đến bạc đầu còn chƣa hiểu thấu. Vừa đọc thoáng những con chữ, chàng trai trẻ đã rúm ró mặt mày, la hoảng: "Đông Chiến Thần Vô Cực chi mộ... điều này... điều này là thật hay sao? Hiện đang là thời của tam giới lục đạo, thời mà Chiến Vô Cực thần thánh mặc sức hô phong hoán vũ, tung hoành ngang dọc cơ mà? Sao... sao ông ta có thể chết đƣợc?" Nhìn ngôi mộ bên cạnh chàng còn kinh ngạc hơn: "Tây Chiến Thần Cáp Khắc chi mộ, Cáp Khắc? Đây là ngƣời mình vận chiến giáp hoàng kim, tay cầm thánh kiếm vàng ròng, là thần của phƣơng tây thì phải?" Chàng chợt quay đầu, dáo dác ngó nghiêng khắp nơi. Trong nắng chiều, đập vào mắt chàng là khu Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân mộ địa, nơi thần ma đời đời yên nghỉ. "Mộ Tu Giá Đan Tiên Tử, mộ Trí Nữ Thần Na Lịch, mộ Đông Vũ Lý Trƣờng Phong, mộ Tu Giả Ngạo Thiên, mộ Ma Lộ Tây Pháp... " "Ông Trời đâu! Thế giới này giờ vậy sao? Tại sao?... tại sao các vị thần đều chết hết, tất cả đều chết hết... tất cả đều đƣợc chôn ở đây... " Chàng trai trẻ thần sắc thảm thƣơng, lại xen lẫn chút nghi hoặc. "Nhƣng... sao không thấy hai vị thần linh Đông Tiên Ảo và Tây Ma Ảo? Hình nhƣ họ không đƣợc chôn ở đây?" Rồi chàng nhảy hẳn ra khỏi mộ. Gió lạnh thốc đến thổi áo chàng bay phần phật, chàng cảm thấy toàn thân lạnh buốt nhƣ đang ở trong hầm băng vậy. "Ta... Ta cũng từ mộ mà ra... bò từ mộ mà ra... " Mắt chàng lạc thần, y nhƣ kẻ si khờ, nhƣ thể linh hồn đã rời bỏ xác phàm, chàng rã rời ngồi bệt xuống đất. "Ta đã từng là Đông Long... ta đã từng... ta đã chết, nhƣng... ta đã sống lại... " Trong đôi mắt trỗng rỗng không chút sinh khí nhìn bâng quơ của chàng đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc: "Ông trời! Tại sao? Đã bắt ta chết, sao lại cho ta bò ra khỏi ngôi mộ này?" "Tại sao lại để cho một kẻ vô dụng nhƣ ta tiếp tục sinh tồn?" Chàng nhắm nghiền hai mắt, hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ vô cùng. Chàng vẫn còn nhớ rất rõ, chàng đã chết trong một trận quyết đấu, nhƣng giờ thì... Những việc ngày xƣa đột nhiên chạy lần lƣợt qua óc chàng, những hồi ức tƣởng chừng đã chôn sâu theo ngƣời vào lòng đất, không ngờ vẫn còn in đậm trong tâm trí... Lòng chàng vẫn còn quá nhiều sự tiếc nuối. Trời đất rộng lớn bao la bát ngát, cỏ cây vẫn tỏa hƣơng khoe sắc, nhƣng sao hồn chàng trống rỗng, không một chút rung động nào. Rất lâu sau khi bò lên khỏi mộ mình, Đông Long mới đƣa mắt nhìn vào phía trong Lăng Viên, tự nhiên chú ý đến một bia mộ thuộc khu thần ma, chàng nhìn kỹ tấm bia ấy rồi thất kinh biến sắc, mãi một lúc sau mới trấn tĩnh lại đƣợc. "Bia mộ làm bằng thứ vật liệu cứng nhất trong trời đất là kim cƣơng mà bị vỡ vụn thê thảm thế này, nhất định là do đã trải qua hàng vạn năm... thƣơng hải tang điền, ngàn vạn năm... chỉ là một giấc mộng thiên cổ... " Đông Long cảm thán thốt. Nhìn khu mộ bia ken dày nhƣ rừng, Đông Long lộ vẻ nghi hoặc. "Mộ Khiếu Hổ Tiếu Chân, mộ Tam Đầu Ma Cai, mộ Vũ Thánh Phƣơng Lƣơng, mộ Kị Sĩ Thác Áo... Té ra ngoài thần linh và ma quỷ, nơi đây còn là mồ chôn các anh hùng của giới tu chân. " "Không hiểu mƣời ngàn năm trƣớc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải thần ma là vĩnh sanh bất diệt hay sao? Sao mà chết đƣợc? Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục cũng đƣợc an táng ở đây? Sao ta Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân cũng dự phần vào chỗ này nữa?" Cơn gió thoảng khẽ thổi qua, làm cho mái tóc bết đất của Đông Long càng thêm bời rối, nhƣng cũng giúp xua đi phần nào sự cô tịch đang xâm chiếm tâm hồn chàng. Đông Long ngửa mặt nhìn trời la lớn: "Có ai cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì không?" Không một ai trả lời. Xa xa hoa Tuyết Phong vẫn rơi, bay lƣợn trong không trung phiêu sái vô cùng, trông cứ nhƣ nƣớc mắt ai đó rỏ xuống nỉ non để khóc cho những vị thần linh đã khuất. "Thần đã chết, ma cũng chẳng còn... tại sao ta lại sống?... tại sao ông trời lại cho ta bò ra khỏi ngôi mộ ... giờ ta phải làm gì nữa đây?" Mặt trời ngả về tây, ráng chiều nhuộm thắm khắp nửa vòm trời, làm mấy đám mây đỏ rực nơi xa lấp lánh ánh vàng chói lọi. Đông Long dần dần khôi phục đƣợc bản tính, tuy không biết những chuyện này phải tìm hiểu từ đâu, bắt đầu từ đâu, nhƣng có thể tiếp tục tiến lên phía trƣớc. Chàng dè dặt đặt chân vào khoảng đất giữa các ngôi mộ, tựa nhƣ sợ xúc phạm đến ngƣời đã khuất, rồi quay ngƣời đi ra ngoài Lăng Viên. Chàng tính đi xuyên qua khu rừng Tuyết Phong nhƣng bị linh khí sung mãn nơi đây đẩy lùi trở lại, chàng chƣa bao giờ thấy nơi nào linh khí lại mạnh mẽ nhƣ vậy. Chàng ngờ ngợ, phải chăng trong ngần ấy năm mình "ngủ quên", đã xuất hiện một loài cây mới? Những bông hoa trắng vô ngần rơi rơi trƣớc mặt Đông Long, giữa lớp cảm giác mơ hồ, ký ức lãng quên của chàng tự nhiên le lói tái hiện, lớp bụi phủ mờ ký ức ấy cũng giống nhƣ những bông hoa tuyết kia, đƣợc gió thổi bay đi. Trong đầu chàng hiện ra "nàng" ... "Thƣơng hải tang điền, nhân thế phù trầm... ồ" Đông Long lắc lắc đầu, bƣớc thẳng ra khỏi khu rừng. Khi chàng ra khỏi rừng Tuyết Phong cũng là lúc mặt trời vừa lặn khuất. Sự yên bình nơi Lăng Viên đã không còn nữa, ma khí đen kịt từ mộ địa bay lên không trung, bóng tối vô tận bao trùm lấy cả khu mộ. Đông Long nghe đƣợc tiếng rống thê thảm lúc có lúc không từ phía Lăng Viên, nhƣng chàng không để tâm đến, trong đầu chàng chỉ nghĩ đến mặt trời hệt nhƣ con dã thú xuất hiện rồi biến mất, không ai quản nổi. Chàng vƣơn vai một cái, nghĩ thầm: "Trải qua mƣời ngàn năm, thân thể vẫn còn ngon lành, không đến nỗi là phế vật" Chàng tự biết lúc này công phu vẫn chƣa đƣợc khôi phục lại, nhƣng đối phó với mãnh thú đối với chàng tuyệt không phải là chuyện khó. Không xa ngoài rừng Tuyết Phong có ba gian nhà cỏ. Một lão nhân gầy gò hốc hác đang đứng ở cửa ngôi nhà, lão nhân ấy chắc tuổi đã ngoài trăm, khuôn mặt nhăn nheo đầy những vết nhăn dãi dầu sƣơng gió. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Trong lòng Đông Long đột nhiên trỗi dậy một cảm giác khó tả, tựa nhƣ thân thiết, tựa nhƣ chống chếnh, tựa nhƣ mơ màng, đó là ngƣời đầu tiên chàng gặp từ lúc tái sinh... Vạn năm trƣớc chàng sinh ra trƣớc mặt cha mẹ, vạn năm sau chàng sống lại thì gặp ngay một lão nhân. "Có điểm gì tƣơng đồng giữa cha mẹ và lão nhân này chăng?" Chàng tự cƣời thầm hỏi chính bản thân mình. Lão nhân chống cây quải trƣợng đi về phía chàng. Trong cơn gió mạnh, trông lão lẩy bẩy nhƣ sắp bị thổi bay. Đông Long vội tiến lên đỡ lấy lão nhân. Ông ta liền xua xua bàn tay già nua, ra hiệu cho chàng buông ra, giọng ông ta có vẻ khó chịu, nhƣng chàng không hiểu lấy một chữ. Đứng đực ra nhƣ vịt nghe sấm, chàng đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng phải đã trải qua mƣời ngàn năm hay sao? Tiếng nói của thời chàng giờ chắc đã chìm vào quên lãng mất rồi. Chàng đang hy vọng thông qua lão nhân để tìm biết về thời thế hiện nay, nhƣng ngôn ngữ bất đồng thế này, điều đó chỉ là vọng tƣởng. Lão nhân thấy chàng hệt nhƣ kẻ ngốc nghếch, thì cơn giận cũng tan đi phần nào, giọng nói có phần hòa hoãn hơn, nhƣng khi nhìn sắc mặt của chàng, lão nhân đột nhiên cau mày, rồi nắm tay chàng kéo về ngôi nhà cỏ. Đông Long đi theo. Trực giác mách bảo chàng, lão nhân không mảy may ác ý, chỉ vì ngôn ngữ bất đồng, chàng đành giả vờ nhƣ mình câm điếc vậy. Lão nhân dẫn chàng đến trƣớc ngôi nhà cỏ, đƣa tay chỉ thùng gỗ, rồi đƣa tay chỉ về cái giếng cách đó không xa, xong bƣớc vào trong nhà. "Muốn ta múc nƣớc ƣ? Không phải lão muốn ta ở đây làm khổ sai cho lão ấy chứ?" Đông Long nghĩ thầm. Nhƣng khi ông lão từ trong nhà bƣớc ra, chàng mới biết là mình nghĩ oan. Trên đôi bàn tay gầy gò nhăn nheo là một bộ quần áo mới, ông chỉ muốn chàng tắm rửa rồi thay đồ cho sạch sẽ mà thôi. Nhìn khuôn mặt ông lão, chàng thấy lòng vui vui, nhƣng đồng thời cũng thấy ngƣợng nghịu, lúc này chàng mặc bộ đồ rách rƣới, đầu bê bết đất, mặt mày đen đúa, toàn thân dơ dáy không sao kể xiết. Nghĩ thế chàng lại ngán ngẩm, mƣời ngàn năm qua chàng chƣa lúc nào rơi vào tình trạng quẫn bách nhƣ bây giờ, liền lẳng lặng xách cái thùng gỗ đi đến bên giếng nƣớc. Chàng vận chuyển chân khí, chỉ khẽ dụng lực, đã làm rách toạc chiếc áo trên ngƣời, rồi ném xuống đất. Tấm áo này vốn là thiên tàm bảo y. Thời gian quả thực vô tình, một vật quý lửa thiêu không cháy nƣớc đổ không thấm đao thƣơng vô phƣơng đâm thủng, qua ngần ấy thời gian bỗng biến thành giẻ rách! Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Nƣớc lạnh căm căm gột rửa bùn đất trên cơ thể chàng, nhƣng không tài nào xóa đƣợc mối phiền não trong tâm... "Ta phải làm thế nào đây? Không hiểu đƣợc ngôn ngữ của đại lục, không thể liên lạc đƣợc với con ngƣời, làm sao ta có thể sinh tồn tại nơi này?" Đông Long mặc bộ quần áo mà ông lão đƣa cho, quay lại trƣớc ngôi nhà cỏ nhìn ông ta mỉm cƣời biểu lộ sự cám ơn. Mùi cơm chín thoang thoảng xông vào mũi, lão nhân chầm chậm đi về phía nhà bếp, đồng thời ra hiệu cho chàng vào theo. Đông Long cầm lấy chén cơm mà ông lão đƣa cho, lòng rầu rầu xúc động. Mƣời ngàn năm đã qua, ai mà ngờ chàng còn đƣợc ngồi ăn cơm tối, đúng là thế sự khó lƣờng. Bụng chàng giờ đang sôi lên ùng ục, lại trống rỗng, không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, một chén cháo trắng là đủ rồi. Sau khi dùng bữa xong, ngoài trời đã tối sẫm, Đông Long theo chân ông lão vào trong một căn phòng nhỏ. Ông già đốt nến, ánh sáng dịu dàng ấm áp lan tỏa khắp gian nhà. Căn phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giƣờng gỗ, một cái ghế và một cái bàn. Trên chiếc bàn nhỏ sạch bóng nhƣ lau nhƣ li có xếp vài quyển sách, nhƣng nhìn tựa đề, Đông Long chả hiểu lấy một chữ. Thì ra chữ viết cũng đã thay đổi rất nhiều, lòng chàng bất giác chùng xuống. Khi ông lão đi sang một phòng khác, Đông Long ngồi yên trên ghế, đầu óc quay cuồng suy nghĩ, không hề có chút nào gọi là nghỉ ngơi thanh thản. Vạn năm trƣớc chàng xuất thân trong một gia đình hiển hách, nhƣng bản thân lại thích tung hoành. Cái cảnh cá chậu chim lồng dồn sức ép xuống vai là nỗi thống khổ dày vò chàng nhiều nhất. Chàng chán ngán phải sống nhƣ vậy, chỉ vì trong lòng chàng còn có việc phải quan tâm đến, bằng không chàng đã tìm đến cái chết để tự giải thoát rồi. Tạo hóa trêu ngƣơi, vạn năm sau, bất thình lình chàng sống lại, mặc dù áp lực trên vai không còn, nhƣng mọi thứ đã thay đổi... Đông Long thấy cay đắng vô cùng, thân nhân bằng hữu đều đã đi sang thế giới khác, hồng nhan tri kỷ chắc đã ngủ yên dƣới lòng đất kia, giờ đây một thân một mình chàng cô đơn trên thế gian này, hỏi còn gì là vui thú? Chàng tự nhạo báng bản thân: "Rốt cục là ta thoát khỏi lịch sử, hay chính lịch sử bỏ rơi ta?" Ngọn đèn dần cạn dầu, ánh sáng nhỏ đi rồi tắt hẳn... căn phòng lại chìm vào bóng tối. Bên ngoài cửa sổ, sao trời sáng lấp lánh, đêm êm đềm và thơ mộng, nhƣng Đông Long lăn qua lăn lại trên chiếc giƣờng nhỏ, không tài nào an giấc đƣợc. Chàng ép mình phải tĩnh tâm, vận chuyển huyền công, chàng cũng muốn xem xem sau vạn năm, công lực của chàng còn đƣợc mấy phần. Chân khí trong cơ thể chàng hệt nhƣ nƣớc trong con lạch nhỏ, từ từ chuyển động, sau vạn năm, Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân không ngờ công lực của chàng chƣa suy suyển chút nào. Bởi chàng đã vận dụng huyền công, nên cơ thể linh mẫn vô cùng, chàng có thể nghe đƣợc tiếng rống thảm thiết khiến ngƣời ta rùng mình kinh hãi từ phía Lăng Viên truyền đến. "Nhiều mãnh thú quá! Lão đây tuổi đã cao, chỉ một thân một mình bảo vệ khu mộ này, quả thật nguy hiểm!" Đông Long không biết rằng, chính trong lúc ấy, lão nhân đang tiến vào Thần Ma Lăng Viên, mang theo một chiếc giỏ, bên trong đựng đầy hoa Tuyết Phong. Lão không mảy may run sợ trƣớc những ảo ảnh hung thần hay bóng quế hồn ma, lão chỉ từ tốn đặt từng bông hoa trƣớc mỗi bia mộ, thần thái thành kính vô cùng. Đến trƣớc "ngôi nhà cũ" của Đông Long thì lão đột nhiên đứng lại, ngôi mộ nhỏ đó giờ gần nhƣ biến mất, vì cái khối đất u lên đã bị lún xuống, so với mặt đất xung quanh cũng không khác là mấy. Ông lão run run lảo đảo bƣớc đi không vững, thở dài lẩm bẩm: "Ôi! Ai biểu ngƣơi không có nổi một tấm bia mộ, e rằng từ giờ trở đi ngƣơi sẽ mãi mãi biến mất trong kí ức của thế nhân. Nhƣng nhƣ thế cũng tốt, một lúc vinh quang, còn hơn cả đời bình đạm, thanh thanh tịnh tịnh, tránh đƣợc sự đời. Đến từ đâu, hãy về nơi ấy... " Nói rồi lão nhân ngồi bệt xuống đất, giang hai tay, cẩn thận vun vén chỗ đất tung tóe nơi ngôi một, một lúc sau thì ngôi mộ hoàn toàn biến mất. Vài bông hoa vẫn còn bay trong gió phía sau lƣng, hƣơng thơm lan nhè nhẹ. Sáng hôm sau, khi nắng đã bắt đầu chiếu vào trong căn phòng nhỏ, Đông Long mở bừng hai mắt, nghĩ thầm: "Lạ quá, sao hôm nay phụ thân không phái ngƣời đến thúc giục ta luyện công... À, mà ngƣời đã mau chóng đạt đến cảnh giới Thiên Vũ thì làm sao còn thời gian quản lúc ta..." Đột nhiên nhìn lại căn phòng đơn sơ và chiếc giƣờng tre mà chàng đang nằm, chàng nhƣ tỉnh khỏi cơn mê: "Nhanh quá... đã trải qua một vạn năm rồi" Chàng nhẹ mở cửa, bƣớc ra khỏi căn nhà cỏ, ra đến sân vƣờn, hít thở không khí trong lành xen lẫn với mùi hƣơng hoa cỏ xung quanh, tâm hồn trở nên thanh thản. Sƣơng mù bao quanh khu rừng từ từ bị gió thổi tiêu tán mất, chim chóc gặp ngƣời không e sợ, líu lo hót vang, Đông Long nhắm nghiền đôi mắt, hƣởng thụ cảm giác yên bình nhƣ tranh này. "Cậu đã dậy rồi sao?" Lão nhân từ phía sau hỏi vọng đến. Đông Long không hiểu ông lão nói gì, chỉ cƣời trừ. Ăn sáng xong, Đông Long lên đƣờng đi khỏi, chàng quay lại đƣa tay vẫy vẫy chào từ biệt ông lão lần nữa sau một cái ôm xiết thật chặt. Chẳng biết đi lâu hay chóng, chàng đến đƣợc một thị trấn nhỏ. Bởi vẻ bề ngoài của chàng hết sức tầm thƣờng, lại ăn mặc hệt mọi ngƣời, nên chẳng ai để ý đến cả. Đông Long vừa vui vẻ vừa lo âu, chàng vui vẻ vì bắt đầu một cuộc sống mới nhƣng cũng lo âu vì Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân không biết đƣợc ngôn ngữ hiện giờ. Trong cái thị trấn nhỏ này, ngoài những ngƣời bình thƣờng tóc đen mắt đen, còn có ngƣời tóc vàng mắt xanh nƣớc biển hay tóc đỏ mắt xanh, tóc xanh mắt đen nữa... "Xem ra sau mƣời ngàn năm đã có quá nhiều sự thay đổi, ta phải nhanh chóng hòa nhập vào xã hội này mới đƣợc" Đột nhiên, chàng cảm thấy sau lƣng lạnh buốt, trái tim nhƣ đông cứng lại. Bằng vào trực giác, chàng biết có cao thủ đang nhìn chòng chọc vào mình. Một lão đạo sĩ khoảng năm mƣơi tuổi đi cách chàng một quãng theo hƣớng ngƣợc lại, lẩm bẩm: "Kì quái thật, ta rõ ràng cảm nhận đƣợc chàng trai trẻ kia có khí tức cổ quái, nhƣng sao chƣa gặp bao giờ... " Đông Long đi cách lão đạo sỹ một khoảng thật xa mới dám quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy lƣng của ngƣời đó, cảm thấy lão dửng dƣng xuất trần, phiêu dật nhƣ tiên vậy. Đông Long còn nhớ phụ thân chàng từng nói: "Đông Long! Con phải nhớ rằng, huyền công gia truyền nhà ta rất bí diệu, nội tức lƣu chuyển trong cơ thể cũng khá khác thƣờng, một khi gặp đƣợc chân chính võ học cao thủ, hay ngƣời tu đạo xuất thế, thì con phải đặc biệt cẩn thận. " "Ông ta nhất định là ngƣời tu đạo! Nhƣng những ngƣời nhƣ vậy rất hiếm khi du hành trong nhân gian cơ mà... " Đông Long biết rõ sự lợi hại của giới tu đạo, ngay cả võ học cao thủ có tu vi cao thâm cũng không dám đối địch với họ. Lời dặn của phụ thân vẫn còn văng vẳng bên tai: "... ngƣng bế thân thể, tập trung nguyên thần, có thể sống lâu ngang trời đất, giống nhƣ việc mặt trăng mặt trời thay nhau tỏa sáng, đó cũng là mục đích cuối cùng của giới tu đạo, đạt đến cảnh giới thần tiên. Võ nhân chúng ta mà muốn đi trên con đƣờng đó nghĩa là đã nghịch lại ý trời, ngƣời đời vẫn cho rằng con đƣờng của võ nhân chúng ta không nhƣ giới tu đạo, tuy nhiên... " Cha chàng không nói tiếp, nhƣng chàng hiểu hết, võ nhân không thể nào đối địch đƣợc với giới tu đạo, bởi lẽ cha chàng chính là một ví dụ tốt nhất, ông có một ngƣời bạn thuộc giới tu đạo, đã từng bàn luận về vấn đề này. Nghĩ đến đây, tim chàng đột nhiên đập mạnh "Không biết cha đã đạt đến cảnh giới Thiên Vũ khi nào, nếu có... hẳn một ngày nào đó cha con sẽ gặp nhau." Chợt nhớ lại rừng bia mộ trong Lăng Viên, chàng lại cảm thấy hãi hùng. "Kể cả cha có đạt tới cảnh giới Thiên Vũ, e rằng cũng khó thoát đƣợc... " Lòng chàng chùng hẳn xuống. Trên đƣờng khách bộ hành đi lại rất đông, ngƣời mua ngƣời bán vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt sầm uất, khiến Đông Long chợt cảm thấy thật cô đơn. Chàng nghĩ mình giống hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị lịch sử nhẫn tâm ruồng rẫy. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân "Ta đã đƣợc thảnh thơi từ lúc ta nằm xuống, sau ngần ấy năm dài đằng đẳng, ai lại khiến ta bò ra khỏi mộ?" Trên trời xuất hiện một đám mây đen lớn. Không gian đột nhiên ảm đạm. Òanh! Sau tiếng sấm nổ, các cửa tiệm dọc theo hai bên đƣờng đều lần lƣợt đóng cửa, khách bộ hành cũng mau chóng kiếm một nơi trú chân, chỉ còn lại mình chàng lẻ loi giữa con đƣờng vắng. Sấm chớp nổi lên, mƣa bắt đầu nặng hạt, nƣớc mƣa lạnh băng thấm đẫm áo Đông Long khiến chàng rùng mình, nhƣng cái lạnh ấy làm sao so đƣợc với cái lạnh trong tâm can chàng. "Trời đất bao la, nhƣng chỗ nào có thể là nhà ta?" Mặc kệ trời mƣa càng lúc càng lớn, chàng vẫn lầm lũi bƣớc đi vô định trên đƣờng. "Ta phải làm thế nào đây? Vạn năm trƣớc ta chỉ muốn là ngƣời bình thƣờng, đƣợc sống trong một gia đình bình thƣờng, không cần ai phải tôn sùng... nhƣng giờ ta đã mất hết, chắc ta phải sống trong biển ngƣời vô cùng tầm thƣờng đến hết cuộc đời này ƣ? Ta thật không cam tâm!!! " "Ha ha... có thể không cam tâm đƣợc sao? Ngƣơi có thể thay đổi đƣợc sao? Vạn năm trƣớc ngƣơi chỉ là một ngƣời vô dụng xoàng xĩnh, vạn năm sau ngƣơi cũng vẫn vậy mà thôi! " Chàng tự hỏi rồi tự trả lời, khuôn mặt lộ rõ vẻ thống khổ. "Ta... ta chỉ là một thằng giá áo túi cơm, huyền công gia truyền đến ta thì tuyệt hậu, đừng nói đến cảnh giới thứ hai, mà ngay cảnh giới thứ nhất của Trùng Thiên Đại Tọa ta còn không đạt đƣợc. Tƣ chất của ta sao kém cỏi đến thế. Ngƣời ta vẫn bảo rồng sinh rồng, phƣợng sinh phƣợng, còn ta... " "Cha vào năm mƣời chín tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ ba của Trùng Thiên Đại Tọa, lừng danh thiên tạ, vào năm bốn mƣơi tuổi đã đứng sừng sững trên đỉnh Vũ Điện Tiên. Ta là con ông ấy, đến năm hai mƣơi tuổi còn chƣa đạt đƣợc cảnh giới thứ nhất." "Ta biết cha không muốn la ta, nhƣng ta cũng không chịu nổi sự thật này..." "Ha... ngƣời ta nói hổ phụ khuyển tử quả thật không sai, mà mọi ngƣời cũng đã từng nói vậy... " "Chỉ mỗi nàng tin rằng ta cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt trong thiên hạ." Mỗi khi nghĩ đến "nàng", Đông Long lại cảm thấy tiếc nuối, vì đã không đủ dũng khí để nói với "nàng". "Ý Lăng, nàng có biết chăng, việc ta hối tiếc nhất chính là không nói ra ba chữ ta yêu nàng !" Cảnh xuân tƣơi đẹp đã qua, hồng nhan nay đã già. Ý Lăng mãi mãi là nỗi đau đớn, là sự hối tiếc nhất của chàng. Đông Long lảo đảo bƣớc đi không mục đích trên con đƣờng nhỏ. Ngực buốt nhói, mùi máu xộc lên óc chàng. "Ộc!" Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Chàng phun ra một ngụm máu, hòa lẫn vào vũng nƣớc mƣa trƣớc mặt. "Ý Lăng, ta yêu nàng!" hai mắt chàng tối sầm lại, rồi té ngã, mất hết tri giác Ngô Biển Quân Thần Mộ ( Tru Ma ) Dịch giả : Tuyết Phong ,nnvn ,Shengaro ,hiddenthy ,Leng Keng ,antheonoileo ,Mạnh Thƣờng Quân Chương 2 Kình diễm Khi tỉnh dậy, Đông Long nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giƣờng, thật êm ái, thật ấm áp, thật thoải mái. Bên ngoài trời vẫn u ám, nhƣng cơn mƣa đã ngớt, không còn nặng hạt nữa. Ở giữa phòng có đặt một cây đèn dầu, tỏa ánh sáng dìu dịu. Mƣa rơi tí tách ngoài song. Thu mình trên chiếc giƣờng ấm áp, nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh, Đông Long cảm nhận đƣợc sự ấm cúng của đời sống gia đình, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Cánh cửa khẽ mở, một ngƣời đàn bà trạc năm mƣơi bƣớc vào, khuôn mặt hiền từ, "Cậu đã tỉnh... thanh thiếu niên các cậu thật không biết để ý để tứ gì cả... trời mƣa mà vẫn chạy rong ngoài đƣờng. " Đông Long nhìn miệng bà mấp máy, nửa chữ cũng không hiểu, nhƣng chàng biết chắc một điều là bà có lòng tốt, bèn xuống giƣờng vòng tay cảm tạ. "Đại nƣơng, cám ơn ngƣời!" Ngƣời đàn bà giật mình ngẩng nhìn, hoàn toàn không hiểu chàng nói gì. Bà nghĩ cho dù đại lục có rộng lớn, nhƣng sao lại có ngƣời cả tiếng phổ thông cũng không biết? Chàng theo ngƣời đàn bà rời khỏi căn phòng thì bắt gặp một cậu thanh niên độ mƣời tám, mƣời chín tuổi, thân hình cƣờng tráng. Cậu đang xúc đồ ăn vào đĩa rồi dọn ra bàn phía sau lƣng, thấy chàng liền mỉm cƣời. Đông Long cũng cƣời đáp lễ. Dùng xong bữa tối, chàng ra dấu tỏ ý cám ơn hai ngƣời, rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Trong cơn mơ, chàng nhìn thấy một ngƣời con gái rất đẹp đến từ Hoa Hải, cũng đi trong mƣa, chỉ để lại vài chữ cho chàng: "Ta sẽ đợi... hẹn ngày gặp lại... " Sau đó chàng lại gặp đƣợc Đông Chiến cha chàng, ánh mắt ông vừa trí tuệ vừa sâu sắc, dƣờng nhƣ Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân đã thấu hiểu đƣợc chuyện thế gian chỉ là điều hƣ ảo, đã từng căn dặn chàng rằng: "Thiên ngoại hữu thiên, cao nhân tất hữu cao nhân trị, con đứng ở đâu không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là con phải cầu tiến, phải biết mình cần đi đến đâu." Hình ảnh phụ thân mờ dần rồi biến mất, chàng lại nhìn thấy mẫu thân. "Phù hoa lạc tận, bình đạm quy chân... [1] Bóng dáng những ngƣời thân cứ thay nhau hiện đến rồi lần lƣợt mờ dần đi mất hết. oOo Sáng hôm sau, chàng dậy sớm, đẩy cửa đi ra ngoài. Mƣa đã tạnh tự lúc nào, cầu vồng bảy sắc xuất hiện trên cao nhƣ tô vẽ cho cảnh đất trời thêm diễm lệ. Đông Long kêu lên. "Một vạn năm qua rồi, lƣu luyến nữa mà chi! Ta phải bắt đầu lại từ đầu! " Chàng quyết định đối mặt với hiện thực, bắt đầu một cuộc đời mới. oOo Thời gian thấm thoắt thoi đƣa, thoáng chốc đã qua nửa năm. Nhờ có võ công, Đông Long mau chóng trở thành một thợ săn giỏi trong thị trấn. Hằng ngày chàng vác về một giỏ đầy thú săn, so với ngƣời khác thì hơn nhiều lắm, nhờ tài săn bắn mà chàng mua đƣợc một ngôi nhà nhỏ. Việc đi săn giúp chàng rèn luyện thêm võ nghệ, và quan trọng hơn là tạo cơ hội để chàng giao tiếp với cƣ dân trong vùng. Giờ đây mặc dù chƣa thể nói năng lƣu loát nhƣng chàng cũng có thể hiểu đƣợc đại khái mọi ngƣời muốn diễn đạt điều gì. Và điều cốt tử là chàng đã vứt bỏ tâm trạng bàng hoàng, mê man lẩn quẩn về quá khứ mà ngẩng đầu đối diện với hiện thực, chàng toàn tâm toàn ý hòa nhập với xã hội xung quanh. Từ khi chàng có thể hiểu đƣợc ngôn ngữ hiện tại, chàng đã hiểu thế giới ngày nay so với thế giới của vạn năm trƣớc quả thực khác biệt một trời một vực. Thì ra sau một cơn địa chấn kinh hồn, Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục đã dính lại làm một. Tiên Ảo Đại Lục ở phƣơng đông, Ma Ảo Đại Lục ở phƣơng tây đều đã từng có một nền văn minh rực rỡ, nhƣng khi hai vùng liên kết với nhau, cũng bởi vì văn hóa bất đồng, tƣ tƣởng khác biệt, tín ngƣỡng riêng biệt nên giữa hai chủng tộc đã phát sinh va chạm, va chạm này càng lúc càng lớn, đã hình thành nên mâu thuẫn, rồi đến cuối cùng hai đại chủng tộc đã đi đến chiến tranh. Đó là một cuộc chiến tranh tai họa, trên chiến trƣờng thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Vô số tráng đinh bị cƣỡng ép nhập ngũ, một đi không trở lại. Hàng triệu dân thƣờng chết thảm, số ngƣời ly tán gia đình, tan nhà nát cửa thì không sao kể xiết. Mây sầu sƣơng thảm giăng mờ đại lục. Chiến tranh càng lúc càng quyết liệt, cuối cùng Giáo hội phƣơng Tây đã huy động đến Ma pháp sƣ và Thánh Điện Kị Sỹ. Đúng lúc thế quân bình sắp nghiêng về phía họ thì cao thủ võ học cùng giới tu đạo của phƣơng đông cũng gia nhập cuộc chiến. Một trận chiến giữa giới tu đạo đông tây diễn ra vô cùng quyết liệt: chân khí đấu lực khí, phi kiếm - pháp bảo đấu ma pháp. Kiếm khí, lực khí ồ ạt trên Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân chiến trƣờng, pháp bảo, ma pháp lấp lóe chói chang. Nhƣng đến kết cuộc chỉ là lƣỡng bại câu thƣơng, nhìn lại chiến trƣờng xƣơng trắng thành đống, đất nhuộm máu hồng, quả thật tang thƣơng không thể kể xiết. Cả hai bên đến lúc này đã ý thức đƣợc sự nguy hại của chiến tranh, nên đã đi đến thỏa thuận đình chiến. Thời gian đã xóa nhòa tất cả, trải qua mấy nghìn năm hòa bình, mâu thuẫn đôi bên cuối cùng không còn nữa, bƣớc đầu thực hiện đƣợc hòa hợp chủng tộc, không còn cái tên Tiên Ảo hay Ma Ảo chi hết, giờ mọi ngƣời gọi Đại Lục là Thiên Nguyên. "Chả trách trong thị trấn nhỏ này có nhiều chủng tộc nhƣ vậy, vì đây chính là nơi giao biên của Tiên Ảo Đại Lục và Ma Ảo Đại Lục. Ta đi săn đã từng gặp giống sói khè lửa, té ra là ma thú của tây phƣơng" Biết đƣợc những điều ấy, Đông Long thấy chấn động vô cùng, nhƣng đồng thời nhiều sự việc trƣớc mắt chàng lại thêm sáng tỏ. Nửa năm nữa trôi qua, cuối cùng chàng đã thành thạo ngôn ngữ hiện đại, hiểu biết sâu sắc hơn về Thiên Nguyên, có thể nói cho đến lúc này, chàng đã hoàn toàn hòa nhập vào xã hội. Nhƣng chàng vẫn còn một việc luôn canh cánh trong lòng, giữa các vị thần đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ lại chết hết? Chàng đã từng chạy khắp làng hỏi hết mọi ngƣời, nhƣng không một ai có thể giải đáp cho chàng. Cuối cùng có một ngƣời già trong làng trả lời chàng rằng: "Cậu nhỏ à, chuyện cậu hỏi, không phải chỉ mình cậu muốn biết mà rất nhiều ngƣời cũng muốn biết, nhƣng chẳng ai có thể đƣa ra đáp án, sự việc ấy thủy chung vẫn là một câu hỏi không lời giải. " Đông Long nói: "Có phải cuộc chiến tranh bùng nổ trên đại lục xƣa kia đã dẫn dụ các thần tham chiến?" Nói ra điều đó, tim chàng nhƣ ngừng đập, chỉ nghĩ đến khả năng ấy thôi lòng chàng đã kinh hãi vô cùng. Ông già lắc lắc đầu, mỉm cƣời đáp: "Trí tƣởng tƣợng của cậu phong phú thật. Chừng một ngàn năm trƣớc khi chiến tranh diễn ra trên hai đại lục, Thần Ma Lăng Viên đã tồn tại rồi. Nhƣng chẳng ai biết đích xác nó xuất hiện vào thời gian nào, và càng không ai biết kẻ nào đã xây dựng khu mộ ấy..." Đông Long kinh ngạc: "Sao ạ? Vậy là trƣớc khi hai lục địa nối liền, các thần linh đều đã... " Lão nhân nghiêng đầu đáp: "Đúng vậy. Khi phát hiện ra khu mộ thần thánh ma quỷ đó, cả thế gian đều bàng hoàng, giới tu hành ùn ùn đổ về Lăng Viên, ngay cả những ngƣời tu luyện bên Ma Ảo Đại Lục cũng băng qua eo biển để sang phƣơng đông phụng viếng. Từ đó về sau Thần Ma Lăng Viên đƣợc gọi là Thánh Viên, mọi nhân vật hùng mạnh nhất qua đời rồi cũng đƣợc an táng ở đó, nhƣ một vinh dự. " "Có điều... Thần Ma Lăng Viên ở nơi giao giữa hai miền đại lục. Khi hai đại lục nối liền thì nhất Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân định xảy ra địa chấn, tại sao nó không bị huỷ hoại trong cơn địa chấn đó?" Lão nhân thở dài: "Thần Ma Lăng Viên thủy chung vẫn nhƣ một câu đố chƣa giải đƣợc." Trong vòng một năm nay, đã nhiều lần Đông Long muốn đi thăm ông già trông khu mộ, nhƣng cuối cùng không lần nào đi cả. "Ta đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, tốt hơn hết là nên vứt bỏ quá khứ... còn Thần Ma Lăng Viên và ông già ấy thì hãy cất giữ trong ký ức ta thôi... " Một năm đã khiến cho Đông Long triệt để bỏ lại quá khứ sau lƣng, chàng quyết định rời khỏi thị trấn nhỏ, để đi chu du thiên hạ. Khi hai đại lục Tiên Ảo và Ma Ảo sáp lại, ở giao tuyến của nó đùn lên một dãy núi cao liên miên bất tuyệt. Thị trấn nhỏ này nằm ngay chân núi, chỉ cần đi thêm hai mƣơi dặm về phía tây sẽ thấy những dãy núi cao ngút đến tận trời xanh. Không một ai dám bƣớc chân vào vùng núi này, không phải họ chỉ sợ những mãnh thú hung tợn to lớn sống từ thuở hồng hoang đến giờ, mà ẩn sâu trong tâm trí của họ, nơi đây còn là vùng rừng thiêng nƣớc độc. Ngay trong tiểu trấn, những thợ săn lão luyện nhất cũng không dám bƣớc chân vào vùng núi này. Dân gian vẫn đồn nơi đó có những con rồng biết bay, có cả giống ngƣời khổng lồ thƣợng cổ, Đông Long cảm thấy bị lôi cuốn. Thế là chàng quyết định rời khỏi tiểu trấn, nơi đầu tiên chàng muốn đến cũng tức là nơi đƣợc gọi là ―rừng thiêng nƣớc độc" kia. Trƣớc khi lên đƣờng, Đông Long đã giao căn nhà nhỏ cho hai mẹ con bà lão, rồi mới rời bỏ tiểu trần. Bánh xe của lịch sử lại quay, một truyền thuyết mở ra từ đây. Đông Long đi sâu vào dãy núi, trong vòng ba ngày, chàng đã vƣợt qua không biết bao ngọn núi, gặp phải không ít mãnh thú, tránh đƣợc thì tránh, không tránh đƣợc thì chàng giết. "Lấy đâu ra lắm quái thú lạ thế nhỉ!" Đột nhiên trên trời có một bóng đen lao vút qua, bóng đen ấy to lớn vô cùng, chỉ lƣớt qua thôi cũng tạo nên một trận cuồng phong. Đông Long giật mình thay đổi hẳn sắc mặt, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy một con quái điểu phải to đến ba mƣơi trƣợng đang rít lên từng hồi. Quái điểu toàn thân bích lục, nhìn xa xa có chút sáng loáng, cái đuôi của nó phải dài đến hơn mƣời truợng. "Trời ạ! Quái điểu trụi lông, à không, quái điểu mình đầy vẩy cá... nhìn coi, cái đuôi của nó gớm ghiếc chƣa... " Chàng thốt lên kinh ngạc. Nếu nhƣ có ai đi ngang qua đây, nhất định cƣời chàng quá vô tri, không nhận ra đó là con rồng – một trong những sinh vật hung hãn vào bậc nhất của đại lục, nhƣng nói vậy chứ cũng phải thầm phục dũng khí của chàng, dám bình phẩm không thƣơng tiếc nhƣ vậy. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Con rồng hiển nhiên không phát hiện ra sinh vật nhỏ bé dƣới mặt đất kia, càng không biết chàng đang chê bai mình, nếu không nó đã nhào xuống xé xác chàng rồi. Nhìn con vật bay xa dần, Đông Long đột nhiên sực tỉnh khỏi nỗi kinh ngạc, tự nhủ: "Cái của xấu xí to lớn đó có khi là con rồng trong truyền thuyết. Vô lý, rồng gì mà nhƣ thằn lằn bụng chửa có cánh ấy thế? Ồ... chắc hẳn là quái long của Ma Ảo Đại Lục, trông khác hẳn thần long của Tiên Ảo Đại Lục nhỉ!" Đông Long đƣơng nhiên chƣa từng nhìn thấy thần thú trong truyền thuyết của Tiên Ảo đại lục... nhƣng chàng đã nghe không ít chuyện thần thoại về con vật này, tuy rằng không thể biết chính xác nhƣng cũng có thể đại khái biết đƣợc hình dạng của bọn chúng, hơn nữa chàng đã từng nhìn thấy các bức phù điêu về bọn chúng cũng không khác bao nhiêu. Chỉ vừa lúc nãy chàng đã đƣợc tận mắt nhìn thấy một con rồng phƣơng tây nhƣng lại làm chàng thất vọng vô ngần, mặc dù con quái thú ấy to lớn vô cùng nhƣng chàng lại có cảm giác con quái long kia chỉ đƣợc cái lớn xác, còn nếu đem so sánh với rồng phƣơng đông thì không có chút cân lƣợng nào. Đông Long nghĩ thầm: "Nếu có một ngày cho ta đƣợc nhìn thấy rồng phƣơng đông thì hay biết mấy... con vật lúc nãy... chỉ có một từ để diễn tả: quá xấu xí! " Không biết điểu long biết đƣợc điều ấy sẽ có cảm giác thế nào, nhƣng có lẽ nó cũng chẳng để ý vì những lời bình luận mang đậm tính phân biệt chủng tộc thế này chỉ có giá trị địa phƣơng mà thôi... Trong Liễu Đại Sơn cảnh đẹp vô số, lên cao có mây mờ ẩn hiện, ôm ấp ngọn núi trong lòng, phía dƣới lại có thạch lâm với vô số quái thạch đẹp đẽ, xa xa lại có cả thác nƣớc nữa. Đông Long đứng trên một ngọn núi, phía trên bầu trời trong xanh, phía dƣới mây trắng cuồn cuộn nhƣ tiên khí, làm cho tim chàng bất giác sôi sục lên. "Một vạn năm! Ai dám cảm khái trƣớc thời gian dài thế! Đông Long ta có thể... ha ha" Nỗi xốn xang trƣớc vẻ đẹp thiên nhiên dần dần dịu xuống, chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy tâm hồn rộng mở. Một con lạch nhỏ xanh xanh uốn lƣợn quanh co dọc theo dãy núi tuôn chảy, từ lúc Đông Long leo lên cao đến giờ, chàng cảm thấy thân thể nóng vô cùng, liền nhảy ùm vào dòng nƣớc mát, rồi sử dụng huyền công gia truyền, bế trụ hô hấp, rồi thả mình trôi xuống theo dòng nƣớc. Chẳng biết lâu hay chóng, chàng cảm giác đƣợc dòng nƣớc đã chảy chậm lại, rồi ngừng chảy. Chàng mở bừng mắt, dòng sông vẫn tiếp tục uốn lƣợn chảy về nơi xa, nhƣng chàng thì đã bị sóng đẩy vào một đầm nhỏ ven sông. Đột nhiên nƣớc trong đầm bắn tung tóe, một bức hoạ tuyệt mỹ theo đó hiện ra trƣớc mắt Đông Long. Một cô gái nhô lên khỏi mặt nƣớc, mái tóc dài đen láy xõa xuống đôi vai thon thả, khuôn mặt còn đọng lại vài giọt nƣớc hệt nhƣ những viên ngọc, thật là xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú thoát tục. Nàng rất trẻ, chỉ khoảng mƣời sáu mƣời bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, cái Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân miệng chúm chím cũng, hệt nhƣ tiên nữ hạ phàm. Đƣa mắt xuống thấp hơn, Đông Long suýt chảy máu mũi. Ngay sát mặt nƣớc, đôi gò bồng đảo kiêu hãnh vừa nhô lên, lấp loáng sáng, khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ nhất của con ngƣời. Cùng lúc ấy, cô gái cũng nhìn thấy Đông Long, cặp mắt to sáng lộ vẻ kinh hoảng cùng cực. Nàng liền la toáng: "Ối, ngƣời đâu... lƣu manh... " Đông Long kinh hãi, không ngờ sự việc ngớ ngẩn này lại xảy ra với mình. Tội danh dâm dật phóng đãng, đã mang thì thực khó mà rửa sạch đƣợc. Trong lúc luống cuống chàng nhảy chồm tới, kéo cô gái vào lòng, bịt miệng nàng lại. Tấm thân mềm mại mịn màng trong tay khiến máu chàng rần rật.. Đột nhiên cô gái phát ra một luồng đại lực suýt hất tung Đông Long đi, cùng lúc tấm thân tuyệt mỹ bay vút lên khỏi mặt nƣớc, đáp xuống bờ đầm. Nàng mau chóng mặc lại quần áo. Khi dòng lực đổ sang, Đông Long biết ngay sự việc không ổn rồi. Cô bé trông xinh xắn thanh khiết mà thực tế lại là một hảo thủ võ công cao cƣờng. Chàng cảm thấy tu vi của cô bé này cao minh hơn mình rất nhiều. Nếu không phải vì chàng trôi đƣợc đến đây một cách im ắng thế thì đời nào chạm đƣợc vào ngƣời cô ta. Nghe động, mƣời mấy ngƣời từ khu rừng gần đấy lao đến nhanh nhƣ chớp. Không trung láy động, một dải sáng loáng bay ra khỏi rừng, tạo thành một lồng bình phong màu lam chắn kín cô gái. Đám ngƣời nọ cũng đã tới nơi, lập tức đứng quây quanh cô ta. Đông Long lúc này kiến thức không kém gì các cƣ dân Thiên Nguyên đại lục, vừa nhìn thấy ánh sáng phóng ra đã biết ngay là phép thuật của một vị Ma pháp sƣ, đồng thời cũng nhận ra mƣời mấy ngƣời kia đều là cao thủ võ học, tu vi không thấp. Chàng cảm thấy thật đau đầu, tình thế này càng chứng tỏ cô gái kia tuyệt không phải là ngƣời thƣờng, nếu không phải tiểu thƣ quyền quý thì cũng là cô chiêu nhà giàu, chàng đã dây vào hạng ngƣời không nên dây. Có ba pháp sƣ tiến lại gần, họ đều còn rất trẻ... Một trong ba ngƣời làu bàu gì đó rồi vẫy tay, lồng ánh sáng hộ thân cho cô gái lập tức tan biến.. Tấm khiên vừa biến mất thì cô gái đã giận dữ quát: "Mau giết chết tên đó, mau lên! " Đông Long liền la hoảng lên: "Tiểu thƣ xinh đẹp... hãy nghe ta giải thích" "Câm mồm! Sao các ngƣơi còn đứng đực ra đó, xông lên cho ta! " Lúc này lửa giận đã bốc lên tới đầu, cô ta chỉ hận không băm Đông Long ra thành muôn mảnh ngay lập tức mà thôi. "Chỉ là hiểu lầm... ta thật không cố ý... " Cuối cùng ba vị ma pháp sƣ cũng hành động, một ngƣời niệm: "Thuỷ tinh linh lƣu lạc trong trời đất, hãy nghe ta gọi, sóng rồng!‖ Không trung quẫy động, mặt nƣớc nổ oạp, một vòi nƣớc phóng lên khỏi mặt sông, lao vào Đông Long. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân Thoạt đầu Đông Long không để ý, nhƣng khi vòi nƣớc sắp xô vào mình, chàng mới nhận ra nó ẩn chứa lực đạo cực mạnh, chàng vội xẹt tránh. ―Tùm‖. Vòi nƣớc đập trở lại mặt đầm, sóng cuộn lên xô Đông Long về phía bờ cô bé đang đứng "Hỏng... lên đấy rồi bị cô ta xé xác ra thì sao!‖ Đông Long vừa nghĩ vừa cố sức bơi ngƣợc ra xa. Trong lúc cơn sóng cũ vẫn còn đang đánh tới thì ma pháp sƣ lại lầm bầm niệm chú, mặt nƣớc đằng xa vốn đang tĩnh lặng bỗng ầm ầm dao động, một đợt sóng mạnh mẽ khác lại nổi lên, đánh bật chàng vào bờ. Mấy ngƣời thủ hạ bảo vệ cô gái liền lập tức tiến lên vây kín lấy chàng. Đông Long đứng dậy, nhăn nhó nói: "Đây đúng thật là hiểu lầm... là hiểu lầm... " "Im ngay, các ngƣơi mau đạp nó xuống lôi lại đây! " Cô gái hét lên. Mấy ngƣời thủ hạ, nam có nữ có, tuy còn rất trẻ nhƣng không hề non nớt. lúc này ai cũng nhìn Đông Long với ánh mắt hả hể, nhƣ thể chàng đã là cá nhằm trên thớt rồi. Đông Long biết cuộc chiến này khó tránh khỏi, bèn ra tay trƣớc, song chƣởng múa ra, xuất bóng chƣởng chập chùng, rồi tung mình lên cao, định nhảy ra ngoài chạy thoát. Nhƣng mọi ngƣời ở đó dễ gì cho chàng cơ hội, chƣởng của chàng lần lƣợt bị hóa giải, khi chàng bay lên cao liền bị hai ngƣời nhảy theo xuất thủ ép phải hạ mình xuống đất. Thân thể chàng vừa chạm đất thì đã bị vô số chƣởng phong đánh tới, chàng không kịp quay đầu, vòng tay ra sau lƣng xuất liền một chƣởng. "Oành" Đông Long thân thế lung lay đứng không vững, tựa hồ té xuống đất, thần sắc đỏ bừng, máu đã dồn lên tới miệng chuẩn bị trào ra ngoài nhƣng chàng cố nuốt ngƣợc trở xuống. Mấy ngƣời thủ hạ hình nhƣ đã hiểu đƣợc chàng là ngƣời thế nào, lập tức hình thành thế trận bao vây chàng vào giữa. Một cô gái, tựa hồ là đầu lĩnh của bọn thị vệ bƣớc về phía chàng. Cô ta rất xinh đẹp, nhƣng không phải dạng liễu yếu đào tơ. Đông Long không dám xao lãng, chàng biết cô ta chẳng non nớt nhƣ bề ngoài kia đâu. Một thanh kiếm sắc bén nhắm hƣớng Đông Long phóng đến, nhanh hệt nhƣ ánh chớp, chỉ thoáng cái đã đến trƣớc mặt chàng. Chàng liền nghiêng ngƣời né qua bên, một vạt tóc dài của chàng bị cô gái chém trúng, rớt xuống đất. Chàng liền hít mạnh một hơi, cô gái này xuất kiếm nhƣ điện, chàng không đối kháng đƣợc, trừ khi chàng đạt đƣợccảnh giới Đại thừa trong đệ nhất trọng thiên của huyền công gia truyền. Chàng còn chƣa định thần, cô gái đã phát kích lần nữa, trƣờng kiếm nhƣ thiểm điện, toàn nhắm đâm vào chỗ yếu hại của chàng. Cả hai ngƣời đã giao thủ trên ba mƣơi chiêu, Đông Long cuối cùng cũng không địch lại, lƣng bị Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. Thần Mộ ( Tru Ma ) Ngô Biển Quân trúng một chƣởng của cô gái, té nhào xuống đất, phun ra ba ngụm máu. Mọi ngƣời liền bắt chàng giải đến trƣớc mặt cô bé. "Hừm! Thằng lƣu manh mạt hạng, chỉ có vài trò vặt mà ta cứ tƣởng ngƣơi tài giỏi lắm vậy" Cô gái cƣời nói. Đông Long lạnh ngƣời, thấy thái độ của cô ta so với lúc từ dƣới nƣớc phóng lên hoàn toàn khác hẳn, lúc ấy cô ta giống một tiểu thiên sứ, còn lúc này thì nhƣ một con quỷ cái xinh đẹp. "Chuyện này... hừm... tiểu muội muội, ta thật sự không có ý mạo phạm. Ta chỉ sợ cô la lớn sẽ gây chuyện phiền phức, cho nên... cho nên ta mới ôm cô... " "Im ngay" Cô gái đôi mắt tóe lửa, tung chân đá chàng một cƣớc thật nặng. Đông Long cứng ngƣời, không động đậy, cũng không mở miệng đƣợc nữa. Mấy ngƣời thủ hạ của cô gái vẫn đứng yên nhƣ phỗng, nhƣng sau khi nghe lời chàng nói thì sắc mặt thay đổi, liền gào lên giận dữ: "Cái gì... tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngƣơi dám nhục mạ tiểu công chúa điện hạ, ngƣơi muốn tan xƣơng nát thịt hay sao?" Nói rồi mọi ngƣời quỳ rạp cả xuống, run run nói: "Thuộc hạ bất tài, không thể bảo vệ công chúa điện hạ. " Trên mặt họ đều toát mồ hôi lạnh. Lúc này tiểu công chúa hối hận muốn chết, nàng hối hận không nên cho chàng cơ hội nói năng mới phải, giờ với mấy lời linh tinh của chàng khiến cho cô vừa xấu hổ và giận dữ vô cùng, làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt thuộc hạ đây. Tiểu công chúa tức giận nói: "Các ngƣơi đứng cả lên, tên kia chỉ nói năng bậy bạ, vậy mà các ngƣơi cũng tin đƣợc hay sao? Hắn còn ở đằng xa ta đã phát hiện ra rồi, chỉ vì muốn cho các ngƣơi một cơ hội thể hiện, nếu không ta đã tự xử lý lấy." Cô ta ném cái nhìn đáng sợ về phía Đông Long đang nằm vật dƣới đất, nói: "Hừm, thật không ngờ ngƣơi dám phỉ báng, sỉ nhục bổn công chúa, phải cho ngƣơi nếm mùi đau khổ mới đƣợc." Đông Long toàn thân không thể cử động, miệng cũng không nói đƣợc lời nào, nhƣng chàng nghe rất rõ, thầm nghĩ: "Đang yên đang lành đi ôm con công chúa này, không biết là phúc hay là họa nữa. " Câu trả lời đến thật nhanh chóng, mƣời mấy thị vệ trẻ tuổi tay đấm chân đá, khiến chàng đau đớn muốn chết. Mấy ngƣời thủ hạ đƣơng nhiên không tin lời tiểu công chúa nói, sinh lòng hận Đông Long có hành động hạ lƣu vô sỉ, nên chăm sóc chàng vô cùng chu đáo, bằng kỹ thuật độc môn, chàng cảm thấy toàn thân đau rát, hệt nhƣ có ngàn con kiến bò trong ngƣời, đau đớn giống nhƣ đứng giữa sống và chết vậy. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên thân thể của chàng đã có không biết bao nhiêu vết thƣơng mà kể. "Thôi, đánh nữa nó chết mất! " Nhìn thân thể tơi tả của Đông Long, tiểu công chúa tƣơi mặt, vẻ bằng lòng. Đám thị vệ ngừng khảo đả Đông Long, tránh sang một bên, công chúa mỉm cƣời duyên dáng, Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
nguon tai.lieu . vn