Xem mẫu

  1. vietmessenger.com Trần Thanh Vân Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký MỤC LỤC 96. Trời Quang Mây Tạnh 97. Cải Dạng Hóa Trang 65. Tái Khởi Phong Ba 98. Xú Nữ Đa Tình 66. Hỷ Sự Bất An 99. Thủ Bút Kinh Người 67. Rút Củi Đáy Nồi 100. Phu Thê Trở Mặt 68. Vì Nghĩa Xuất Kiếm 101. Mực Kiếm Dương Oai 69. Tình Trường Phong Ba 102. Biệt Trang Đổ Máu 70. Hắc Cốc Quái Nhân 103. Ái Nhi Mất Tích 71. Sinh Tử Ác Đấu 104. Thế Sự Đa Biến 72. Nghi Vấn Ly Kỳ 105. Dũng Cứu Con Tin 73. Tin Tức Kinh Người 106. Quái Khách Trong Tửu Điếm 74. Sáng Tỏ Thân Thế 107. Quẻ Bói Linh Nghiệm 75. Võ Quán Xuân Thu 108. Thi Khách Tái Hiện 76. Kiếm Hạ Phong Vân 109. Bông Hoa Khô Héo 77. Song Phương Đấu Trí 110. Hoàn Hồn Kỳ Tích 78. Tái Đến Biệt Trang 111. Tình Ngữ Đêm Khuya 79. Quỷ Quyệt Can Qua 112. Khách Điếm Kinh Biến 80. Quái Sự Liên Miên 113. Lạt Thủ Bẻ Hoa 81. Huyết Thần Lộ Tẩy 114. Sơ Xuất Ngẫu Nhiên 82. Mẫu Tử Hòa Thuận 115. Tội Lỗi Tày Trời 83. Tàn Hồng Phong Vân 116. Tử Y La Sát 84. Hồng Nhan Bạc Mệnh 117. Ôn Ngọc Giải Nguy 85. Nữ Ni Trẽ Tuổi 118. Đại Mạc Sa Nữ 86. Tơ Duyên Trắc Trở 119. Ngư Lang Tái Hiện 87. Thu Thi Quái Khách 120. Nhà Tù Kiên Cố 88. Lộ Hẹp Tương Phùng 121. Lãng Tử Xuân Mộng 89. Bán Bán Kiếm Khách 122. Thoát Khỏi Hắc Lao 90. Câu Chuyện Máu Tanh 123. Tình Trường Khởi Biến 91. Đêm Khuya Tầm Thù 124. Thần Ni Giải Nạn 92. Tiến Thoái Lưỡng Nan 125. Thoáng Hợp Lại Tan 93. Nguy Cơ Trùng Trùng 126. Mộng Tỉnh Hồn Bay 94. Động Phòng Kinh Biến 127. Khăng Khăng Làm Mai 95. Hắc Cốc Chi Ước 128. Điệp Vũ Xuân Phòng
  2. Hồi 65 Tái Khởi Phong Ba Phong cảnh hồ Bà Dương đẹp như tranh vẽ, có một trang viện tráng lệ được xây cất trên bờ hồ, trang viện này chính là Hoa Nguyệt Biệt Trang đã lừng danh giang hồ bấy lâu. Có hai nữ nhân một già một trẻ ngồi trong thủy các. Lão già nọ trạc tuổi năm mươi ngoài, người mặc cung trang với những trang sức trân quý như một hào môn quý phụ. Bà ta chính là Biệt trang chi chủ Bà Dương phu nhân chứ không phải ai xa lạ nữa. Còn người ngồi bên cạnh là một thiếu nữ trạc tuổi hai mươi ngoài, đẹp đến độ y như một nàng tiên trong truyền thuyết, thiếu nữ này chính là con gái của bà ta, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân. Hai mẹ con lẳng lặng ngồi im một chỗ, sắc mặt trầm nặng hết sức, hai mắt Đào Ngọc Phân óng ánh ngập lệ. Cả một trang viện rộng lớn, từ trong ra ngoài im phăng phắc, đến như là chỉ có hai mẹ con bà ta mà thôi. Bà Dương phu nhân thở dài một tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng nói: - Hài nhi, con hồ đồ quá thế, con không nên để tỷ phu con bỏ đi như vậy, bây giờ môn chủ đã nổi sùng lên... Đào Ngọc Phân nói giọng u oán: - Thưa mẹ, không phải con cố ý để chàng bỏ đi, mà chính con không ngờ chàng lại bỏ đi như vậy. Bà Dương phu nhân nói: - Ồ! Hài nhi con thử nghĩ xem, môn chủ đứng ra đỡ đầu tác hợp hai con, đồng thời cử hành cả hôn lễ, thế mà trong đêm động phòng hoa chúc lại để xảy ra sự cố này. Môn chủ là người có tâm tính cao ngạo, làm sao còn mặt mũi nhìn mọi người ư? Đào Ngọc Phân căm phẫn nói: - Thưa mẹ, cả đại sự như vậy cũng phải nghe theo mệnh lệnh người khác, không hề làm chủ được chút nào, thế thì mình còn sống để làm gì nữa? Bà Dương phu nhân nói giọng ảo não: - Này hài nhi, bây giờ con oán trách mẹ cũng vô ích, cũng không thể nào thay đổi sự thật. À! Hai mươi năm trước chỉ đi sai một nước cờ... Thôi nhắc lại làm gì nữa, mình đã là đệ tử của Thiên Hương môn, tất cả đành nghe theo mệnh lệnh môn chủ vậy. Đào Ngọc Phân nói giọng xúc động: - Thưa mẹ, con phải cao chạy xa bay. Bà Dương phu nhân lắc đầu nói:
  3. - Chớ nói lời vớ vẩn, dù chốn thiên hạ rộng lớn bao la thật, nhưng e rằng không có chỗ nào để con lẩn trốn được cả. Con bỏ đi rồi, còn mẹ thì sao? Để một mình mẹ chịu chế tài tàn khốc của môn quy chăng? Đào Ngọc Phân cúi đầu xuống, nước mắt theo đó chảy ròng ròng xuống. Bà Dương phu nhân lấy tay xoa nhẹ vai y, nói giọng não nề: - Hài nhi, mẹ đã hại con, nếu may mà tìm lại được tỷ phu con, có lẽ tình thế có thể cứu vãn được, thế nhưng trong vòng ba tháng nay, đã xuất động hàng trăm người vẫn không sao tìm gặp hình bóng hắn... Đào Ngọc Phân khẽ mím môi nói: - Cho dù tìm gặp chàng, con cũng chẳng chịu lấy chàng đâu. Bà Dương phu nhân đặt tay xuống, trợn to hai mắt nói: - Con nói sao thế, con không thương hắn sao? Đào Ngọc Phân nói: - Con... không muốn hại chàng, làm cho chàng phải đau khổ suốt đời. Bà Dương phu nhân nói: - Này nha đầu khờ dại, hắn đường đường là một thiếu môn chủ, làm gì có chuyện đau khổ suốt đời, mẹ cũng chẳng hiểu con suy nghĩ thế nào cả. Thế nhưng có nói đi nữa cũng muộn màng rồi, vì có tìm được hắn đâu. Đào Ngọc Phân cau mày nói: - Thưa mẹ, mẹ bảo rằng có việc chi cần nói lại với con? Bà Dương phu nhân lại thở dài một tiếng nói: - Hài nhi, môn chủ hạ lệnh bảo con gả cho Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh Tam công tử của Động Đình Quân! Đào Ngọc Phân rung bắn người lên, hớt hải nói: - Nói sao? Gả cho tên Ngọc Địch Thư Sinh ấy? Bà Dương phu nhân nói giọng ôn tồn: - Này hài nhi, Động Đình Quân được tôn xưng là Tam Sương đệ nhất gia, chắc không làm mất mặt con chứ? Đào Ngọc Phân tròn xoe hai mắt nói: - Môn chủ muốn tính chuyện gì thế? - Mở rộng thế lực của bản môn ra tới Tam Sương. Đào Ngọc Phân nghiến răng nói: - Thế thì con là công cụ mở mang thế lực rồi còn gì nữa. Bà Dương phu nhân cười cay đắng một tiếng nói: - Hài nhi, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng, nơi chốn này cũng chẳng tệ... Đào Ngọc
  4. Phân lắc đầu nói: - Con không bằng lòng! Bà Dương phu nhân thở dài một tiếng nói: - Này con chớ bướng bỉnh, đây là mệnh lệnh. Con vẫn có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào rồi, mai nay Động Đình Quân sẽ sai người mang lễ vật tới... Đào Ngọc Phân giật mình đứng phắt dậy nói: - Lễ vật ư? Nói vậy đây là định cục rồi? Bà Dương phu nhân khẽ gật đầu nói: - Đúng thế! Đào Ngọc Phân cười một tiếng rất thảm não nói: - Khá lắm, con đành phải đi theo con đường của tỷ tỷ, để được nằm một cách yên tịnh dưới đáy hồ, thế là không còn phiền não gì cả. Bà Dương phu nhân bất giác luống cuống cả lên, nói giọng hớt hải: - Hài nhi, con muốn mẹ chết sao? Đào Ngọc Phân cúi đầu xuống không nói gì hết, nước mắt cứ chảy ròng ròng xuống. o0o Có một chiếc thuyền buồm neo tại một nhánh sông vắng vẻ ở bên bờ tây bắc hồ Bà Dương, trên bờ trong bụi rậm ẩn hiện một mái nhà tranh, nhìn qua biết ngay mái nhà tranh này mới dựng chẳng được bao lâu. Phóng mắt nhìn chung quanh toàn là một màu trắng xóa những hoa lau vô cùng tận, mái nhà tranh ẩn trong đó, nếu không đến gần quyết chẳng trông thấy mái nhà tranh này. Xung quanh vài dặm chẳng có mảy may khói lửa và cũng chẳng thấy một con lộ nhỏ nào cả. Lúc bấy giờ mặt trời vừa mọc, ánh nắng ban mai bao giờ cũng ấm áp dễ chịu cả. Một thanh niên mặc ngư trang ngồi trên chiếc ghế trước sân nhà đang tắm nắng, bên cạnh có một nam hài nhi độ chừng bốn năm tuổi, vừa chạy vòng vòng trước sân nhà vừa lắc cái trống da đang cầm trong tay. Tiểu hài nhi nếu có đồ chơi, thì một mình nó vẫn chơi một cách thích thú. Chàng thanh niên nọ cứ trợn to hai mắt ngớ ngẩn nhìn vào hư không, chẳng biết y đang suy nghĩ điều gì đây. Đánh bạch một cái, tiểu hài nhi nọ chạy vòng vòng đến nỗi chóng mặt đã té nhào ra đất, tức thì cái trống da đang cầm trong tay cũng văng ra ngoài luôn, nó không khóc, trở mình ngồi dậy và trợn ngược đôi mắt nhỏ bé hình như nó đang phát cáu với chính nó. Chàng thanh niên nọ giật mình hớt hải nói: - Ngọc Lân, sao vậy, có đau không con?
  5. Tiểu hài nhi ngoái cổ trợn mắt nhìn chàng thanh niên một cái, không nói gì hết. Chàng thanh niên ngồi dậy bước tới bên cạnh tiểu hài nhi, nói giọng ôn tồn: - Ngọc Lân ngoan nào, hãy đứng dậy đi con! Tiểu hài nhi bĩu môi lắc đầu nói: - Con không đứng dậy! Chàng thanh niên nhún vai khẽ cười một tiếng, bước tới nhặt lại cái trống da, phủi sạch những bụi bặm bám trên mặt trống nói: - Này con, lần sau cha sẽ mua cho con cái tốt hơn. Tiểu hài nhi ngoái cổ sang một bên nói: - Con không cần! Chàng thanh niên không làm gì hơn đành thở dài một tiếng nói: - Này con, con bị sao thế? Tiểu hài nhi giận dỗi nói: - Con không cần gì hết! Chàng thanh niên cau mày nói: - Vậy con muốn gì nào? Hai mắt tiểu hài nhi đỏ ngầu nói: - Con chỉ cần mẹ! Chàng thanh niên bỗng như bị ong ruồi chích phải một cái đã run bắn người lên, mặt mày đại biến sắc, kêu tung một cái, cái trống da đánh rớt trên đất luôn. Chàng thanh niên này là ai thế? Hắn chính là Ngư Lang Trần Gia Lân, đã không bằng lòng kết hợp với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân dưới tình huống ép buộc cách đây vài tháng, sau đó bỏ trốn động phòng dẫn ái nhi đến đây ẩn cư chứ không còn ai xa lạ nữa. Câu nói vừa rồi của tiểu hài nhi đã khơi dậy hồi ức đau khổ cực độ của hắn, ái thê Đào Ngọc Phương nhảy hồ tự tử sắp tròn ba năm, đã bỏ lại đứa con mồ côi mẹ này. Chẳng biết nó đòi mẹ với hắn đã bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần hắn thảy đều thương tâm cả một hai ngày. Nếu tình hình này cứ tiếp tục hắn chắc phải phát điên lên cho mà coi. Hai cha con chẳng biết ai đã giận dỗi ai, hắn thì cứ đứng ngẩn người ra tại chỗ, còn thằng nhỏ cứ ngồi lỳ trên đất không chịu đứng dậy, cả hai người chẳng ai mở miệng nói gì hết. Cuối cùng Trần Gia Lân không chịu nổi, đã lên tiếng nói: - Ngọc Lân đứng dậy nào, cha nhất định tìm mẹ về với con! Tiểu hài nhi khóc lóc nói: - Cha gạt con, con không nghe đâu. Trần Gia Lân cười thê lương một tiếng, nói:
  6. - Này Ngọc Lân, nếu cha đi tìm mẹ thì con lâu lắm mới gặp được lại cha nhé. Tiểu hài nhi lấy tay lau khô nước mắt nói: - Lân nhi không sợ, chỉ cần mẹ trở về được, tỷ tỷ ca ca nhà họ Châu ai cũng đều có mẹ, chỉ mỗi một mình con không có mà thôi. Gương mặt Trần Gia Lân co rút lại lia lịa, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống, hắn đã cố cầm lại không cho nước mắt nhỏ xuống song hai mắt chẳng nghe lời sai bảo, y như vỡ bờ đê, ngấn lệ cứ chảy dài xuống không ngừng. Tiểu hài nhi vội bò dậy, níu tà áo của cha nó, nói: - Thưa cha, cha đừng khóc nữa, Lân nhi không cần mẹ nữa đâu! Nghe ái nhi nói thế, Trần Gia Lân càng không cầm lòng được, đã cất tiếng khóc thật thương tâm. Hắn lấy tay vuốt ve mái tóc con thơ, trong lòng bắt đầu hối hận. Nếu hôm trước bất chấp mọi hậu quả, không giận dỗi đến câu nói đã chạm đến tự ái cùng em vợ Đào Ngọc Phân kết hợp, sau ngày kết hôn sẽ cao chạy xa bay, há chẳng giải quyết mọi vấn đề rồi ư? Nhưng hắn thoạt suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy rằng mình bỏ trốn động phòng là đúng. Điều thứ nhất mình và Đào Ngọc Phân kết hợp chẳng phải do hai bên tình nguyện. Điều thứ hai, nếu hai người cao chạy xa bay, bỏ lại mẹ nàng mặc Mẫu Đơn lệnh chủ hành quyết được chăng? Thình lình ngay lúc này... Có một âm thanh lạnh lùng vang lên: - Ngư Lang, quả thật ngươi lẩn trốn khá kín đáo đấy! Trần Gia Lân thoạt nghe thấy tiếng nói bất giác giật mình nhủ thầm: "Chẳng lẽ chính bọn Thiên Hương môn đã tìm đến đây sao? Nơi chốn ẩn mật như vậy mà còn bị đối phương thám thính ra, thật là đáng sợ hết sức!" Hắn vừa suy nghĩ vừa đảo mắt quét nhìn xung quanh một cái, chẳng thấy bóng người cỏn con nào hết. Ngọc Lân ngửng mặt hỏi: - Thưa cha, có khách đến đây ư? Trần Gia Lân nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nó, nói: - Chớ ồn ào! Dứt lời hắn la lớn tiếng nói: - Bằng hữu phương trời nào thế? Âm thanh lạnh lùng nọ lại vang tới nói: - Hãy suy nghĩ kỹ lại xem, chúng ta không xa lạ chút nào cả!
  7. Giọng nói kỳ quặc hết sức, hình như đối phương bụm miệng nói chuyện thì phải. Trần Gia Lân nói giọng hớt hải: - Có phải bằng hữu chính là người từng giả mạo tại hạ đó ư? Âm thanh nọ vang tới nói: - Chớ nói lời khó nghe như vậy, chỉ nhất thời khởi hứng hóa trang ra hình dạng của ngươi, có gì đâu mà phải bảo là giả mạo ngươi. Trần Gia Lân thở mạnh một cái nói: - Bằng hữu quang lâm có điều chi chỉ giáo? Âm thanh nọ nói: - Ngư Lang, ngươi làm việc không nên cứ mãi lo tư lợi cho mình mà không thèm nghĩ tới sự sống chết của người khác chứ. Trần Gia Lân thất kinh nói: - Bằng hữu nói thế có nghĩa là sao? Âm thanh nọ nói: - Ngươi để lại cô dâu trong phòng hoa chúc, sau đó phủi tay bỏ đi, để ai thu dọn cảnh tàn này đây? Trần Gia Lân mặt mày đại biến sắc, tại sao đối phương cũng biết sự kiện này ư? Rốt cuộc y là ai vậy? Y tìm đến đây để làm gì? Tiểu Ngọc Lâm trợn to đôi mắt bé nhỏ, cứ lấy làm lạ nhìn hết hướng đông rồi lại quay sang nhìn hướng tây, nó hoàn toàn không hiểu những lời nói của hai bên. Một hồi thật lâu Trần Gia Lân lại nói tiếp: - Rốt cuộc bằng hữu đang nói những gì thế? Cười lạnh lùng một tiếng, âm thanh nọ nói: - Ngư Lang, chớ giả mù sa mưa nữa, trong bụng ngươi am hiểu hơn ai hết, trốn tránh sự thật chẳng hỏi han đến hậu quả, đây là hành vi của kẻ vũ phu, ngươi có biết chăng? Quả thật Trần Gia Lân nghe đến hai chữ vũ phu hơi lấy làm hổ thẹn, thế nhưng bây giờ hắn không còn hăng như trước kia nữa, bèn thở phào một cái nói: - Tại sao bằng hữu lại can thiệp vào chuyện này như thế? - Người thiên hạ can thiệp việc thiên hạ, thích thì can thiệp chứ chẳng tại sao cả! Điều này có gì là lạ lùng đâu? - Nhưng tại hạ thì cảm thấy lạ lùng hết sức! - Lạ cũng được mà chẳng lạ cũng được, ngươi ắt phải đi cho hết ván cờ tàn này mới được. Trần Gia Lân trầm giọng nói: - Mời bằng hữu hiện thân sao đó mới nói tiếp?
  8. - Có cần thiết như thế không? - Bằng không mới bằng hữu rời khỏi đây! Bóng người thấp thoáng một cái, tức thì có một thư sinh bịt mặt hiện ra giữa sân. Trần Gia Lân run bắn người lên, đối phương lại thay đổi trang phục khác, nhưng hắn từng thọ giáo thân pháp quỷ khốc thần sầu của y rồi. Tiểu Ngọc Lân nói: - Thưa cha, vị bá bá này đáng sợ gớm... Trần Gia Lân nắm chặt tay ái nhi, an ủi nói: - Ngọc Lân, đừng sợ con. Vị bá bá này con người rất tốt, con vào nhà để cha nói chuyện với bá bá một chút nào. Tiểu Ngọc Lân nghiêng đầu sang một bên nói: - Con biết rồi, bá bá bịt một khen đen vào mặt, ắt là bắt chước ca ca nhà họ Châu giả làm ma nhát người chứ gì! Trần Gia Lân cười gượng ngùng một tiếng, nói: - Đúng thế, con hãy vào nhà đi! Tiểu Ngọc Lân đưa mắt chăm chăm nhìn thư sinh bịt mặt một cái, cúi người nhặt lại cái trống da, vừa lắc cái trống vừa bước vào trong nhà. Trần Gia Lân đưa mắt tiễn ái nhi vào nhà xong, mới quay người trở lại nói: - Tại hạ xin hỏi bằng hữu xưng hô thế nào? Hình như bịt mặt thư sinh đã ngẩn người ra tại chỗ, không thấy y trả lời gì cả. Trần Gia Lân lấy làm lạ, la lớn tiếng nói: - Nếu bằng hữu không cho biết danh hiệu, chúng ta miễn bàn tất cả! Âm thanh thư sinh bịt mặt bỗng trở nên trầm nặng nói: - Đời người như một vở kịch, chớ quan trọng thái quá làm gì, danh hiệu chỉ tượng trưng cho một người, ngươi chỉ cần biết có một con người như ta là đủ rồi, nếu ngươi quyết hỏi cho bằng được thì cứ gọi ta là Thất Tâm Nhân cũng được! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói: - Thất Tâm Nhân? (người đánh mất trái tim). - Đúng thế, một người đã đánh mất trái tim! - Chẳng lẽ đánh mất trái tim vẫn còn sống được sao? Thư sinh bịt mặt cười há há một tiếng nói: - Người đánh mất trái tim cũng là xác chết biết đi, con người đáng chết mà không thể chết,
  9. đành phải sống tiếp thế thôi! Trần Gia Lân thoạt nghe nói quái luận này, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, trong bụng hắn biết rằng đối phương không bằng lòng tiết lộ lai lịch, nên mới nói lôi thôi như vậy, nhưng hắn cũng chẳng bẻ đối phương làm gì, thế rồi bĩu môi nói: - Hãy vào chính đề cho rồi, mục đích bằng hữu đến đây làm gì vậy? Thất Tâm Nhân nói: - Lúc nãy ta đã nói rồi kia mà, ta bảo ngươi đi xong ván cờ tàn ấy! Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm nói: - Tại sao bằng hữu lại can thiệp vào sự việc này vậy? Thất Tâm Nhân nói: - Tạo sao ư? Trông tình hình nếu ta không nói cho rõ ràng ngươi ắt không đành lòng đâu. Võ Lâm Tiên Cơ y như một danh hoa trời xanh, có ai nhẫn tâm trông thấy mưa gió làm hỏng danh hoa, ta đã yêu dấu bông hoa này, nhưng ta là người mất đi trái tim không thể cung phụng nó, cho nên đành chịu khó tìm một người bảo vệ danh hoa, mà ngươi chính là nhân tuyển thích hợp nhất! Cũng lại một phen quái luận, Trần Gia Lân đã rung động cõi lòng khi nghe nói đến mấy chữ người bảo vệ danh hoa. Thất Tâm Nhân lại nói tiếp: - Này Ngư Lang, ta chẳng hiểu tại sao, ngươi đối diện với danh hoa nghiêng thành nghiêng nước này lại chẳng động lòng chút nào, chẳng lẽ ngươi muốn ân hận suốt đời sao? Trần Gia Lân trầm giọng nói: - Tại hạ cũng là một con người mất đi trái tim! Thất Tâm Nhân thoáng ngẩn người ra giây lát, sao đó cười há há một tiếng nói: - Nói như vậy thế thì chúng ta chí đồng đạo hợp rồi, nhưng ta vẫn mong rằng ngươi sẽ tìm lại trái tim đã đánh mất ấy. Nếu ngươi theo con đường của ta, sẽ là một lỗi lầm lớn. Bây giờ nhắc lại đề tài cũ, ngươi chuẩn bị thu dọn ván cờ tàn này bằng cách nào đây? Trần Gia Lân ấp úng nói: - Bằng hữu vẫn chưa khai ra sự thật kia mà? Thất Tâm Nhân nói: - Chính vì ngươi bỏ đi trong đêm động phòng và mất tích đến nay. Mẫu Đơn lệnh chủ nổi cơn lôi đình, bây giờ đã hạ lệnh bảo Võ Lâm Tiên Cơ gả cho Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, nay mai họ sẽ mang sính lễ tới bây giờ... Trần Gia Lân thất kinh nói: - Có việc như thế xảy ra thật sao? - Đúng thế! - Làm sao bằng hữu lại biết như thế? Thất Tâm Nhân nói:
  10. - Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì, ta chỉ hỏi ngươi xử lý thế nào đây? Trần Gia Lân không ngờ xảy ra sự việc như thế, hắn sực liên tưởng cách đây hai năm về trước Ngọc Địch Thư Sinh từng mua chuộc Huyết Chưởng Quỷ là tay giết mướn chuyên nghiệp giang hồ để sát hại mình. Trong ký ức của mình đối phương chỉ là một gã công tử bột, làm sao sánh được với Đào Ngọc Phân? Thế nhưng Đào Ngọc Phân là đệ tử của Thiên Hương môn, Mẫu Đơn lệnh chủ có quyền quyết định cuộc đời nàng, mình đã từ hôn, biết nhúng tay bằng cách nào nữa đây? Qua lời nói trong đêm hoa chúc, cho thấy rằng nàng không yêu mình, miễn cưỡng kết hợp sẽ là một sự kiện đau khổ... Hắn suy nghĩ đến đây trầm giọng nói: - Đào Ngọc Phân vô ý với tại hạ, điều này không thể miễn cưỡng được! Thất Tâm Nhân ngạc nhiên nói: - Tại sao ngươi lại biết thế, chính nàng nói vậy chăng? Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói: - Chắc không còn sai nữa! Thất Tâm Nhân suy nghĩ giây lát nói: - Hãy giải quyết việc trước mắt đã, chúng ta cứ rút củi dưới đáy nồi ngăn cản đằng trai mang lễ vật tới. Trần Gia Lân ngạc nhiên nói: - Ngăn cản bằng cách nào đây? Thất Tâm Nhân nói: - Điều này đơn giản thôi, chặn ngay giữa đường nhưng mà ngươi không được sử dụng chân diện mục xuất hiện, bằng không Mẫu Đơn lệnh chủ quyết không buông tha ngươi, và Động Đình Quân cũng ắt phải truy nã ngươi, lúc đó hai mẹ con Đào Ngọc Phân càng thê thảm hơn cho mà coi. Hồi 66 Hỷ Sự Bất An Sự việc này ly kỳ hết sức, trong lòng Trần Gia Lân bỗng sinh nghi, rốt cuộc Thất Tâm Nhân là nhân vật thế nào vậy? Tại sao lại tìm đến nơi chốn ẩn mật không người lui tới như thế? Tại sao y lại am hiểu tất cả mọi tư sự trong lòng mình như vậy? Vì nguyên nhân gì mà y lại can thiệp vào sự kiện hoàn toàn chẳng có chút liên hệ gì đối với y. Đây là một nghi vấn ly kỳ khó hiểu.
  11. Bỗng nhiên, Trần Gia Lân sực nhớ lại một sự kiện, tức thì mặt mày biến sắc, nói: - Này bằng hữu, bất kể ngươi là Thất Tâm Nhân hay là Hữu Tâm Nhân, bây giờ tạm thời chứ nói những việc khác, chúng ta còn một việc chưa giải quyết xong, ngươi tự động tìm đến đây thật đúng lúc. Chẳng biết Thất Tâm Nhân có tính chóng quên hay là giả làm hồ đồ đây, y nghiêng đầu sang một bên, nói: - Giữa chúng ta còn việc gì chưa giải quyết nữa? Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng, nói: - Bằng hữu, ngươi khéo diễn tuồng đấy, tiếc rằng tại hạ không biết thưởng thức. Thất Tâm Nhân cười ha há nói: - Ồ! Phải rồi, có phải ngươi muốn nói về việc ta tình cờ học được một chiêu kiếm pháp đã trùng hợp giống y như tuyệt chiêu của sư môn ngươi. Ngươi cần chứng minh sự thật này có phải vậy không? Trần Gia Lân lạnh lùng nói: - Đúng thế, bằng hữu hà tất phí lời làm gì, thời điểm bây giờ rất thích hợp, hai chúng ta cứ so tài cao thấp một phen. Nếu bằng hữu thắng cuộc cứ việc thượng lộ bình yên, bằng ngược lại tại hạ may được chiến thắng thì bằng hữu phải giải đáp mọi sự cho rõ ràng. Thất Tâm Nhân trầm ngâm giây lát nói: - Ngược lại, ta cho rằng thời điểm này không tốt lắm! Trần Gia Lân xếch ngược đôi mày kiếm một cái, nói: - Tại sao thế? Thất Tâm Nhân chậm rãi nói: - Tục ngữ có câu, lưỡng hổ song tranh, tất hữu nhất thương. Mặc dù hai chúng ta không quyết tâm liều mạng, thế nhưng đao kiếm vô tình, có lúc sơ xuất, muôn một xảy ra sự biến, hơn nữa ắt làm cho ái tử ngươi hoảng sợ không sai. Đồng thời việc Hoa Nguyệt Biệt Trang không thể chậm trễ, chúng ta làm gì còn thì giờ tranh đấu, dù ai bị thương cũng ắt phải ảnh hưởng đến công việc cả. Trần Gia Lân cố chấp nói: - Theo tại hạ thì sự việc này quan trọng hơn việc biệt trang nhiều, giải quyết xong rồi hãy bàn đến vấn đề khác. Thất Tâm Nhân nói tiếp với giọng lạnh lùng: - Ngư Lang, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, sự việc biệt trang liên hệ tới vài mạng người. Võ Lâm Tiên Cơ cùng ngươi đã làm lễ lạy hoa đường, mặc dù chưa chính thức làm phu thê, nhưng đã có danh nghĩa vợ chồng. Nếu nàng có vô liêm sỉ đến đâu đi nữa cũng quyết không lấy người nào khác, chính ngươi bỏ rơi nàng chứ chẳng phải nàng từ chối ngươi. Nếu lấn ép nàng quá thì ngươi ắt phải tưởng tượng được hậu quả xảy ra thế nào rồi? Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương nói như vậy bất giác cứng họng nói chẳng nên lời. Quả
  12. thực đối phương nói rất có tình có lý. Thất Tâm Nhân lại nói tiếp: - Hai chúng ta từng đánh nhau, chắc ngươi không phủ nhận rằng hai bên người thì tám lạng người thì nửa cân, nếu hai ta đánh thẳng tay, ai muốn thắng cuộc quyết phải dốc toàn lực, kết quả có lẽ sẽ là lưỡng bại câu thương. Cho nên ta đề nghị hẹn dịp khác quyết đấu là thế. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói: - Không được, tại hạ chẳng chịu đựng được như thế, nếu không đánh nhau thì bằng hữu phải khai báo lai lịch cho rõ ràng. Thất Tâm Nhân thở dài một tiếng nói: - Quả thực ngươi cố chấp quá thể, con người ai mà chẳng có lúc bất đắc dĩ, nếu ngươi chỉ vì giải nghi vấn chiêu kiếm nọ, thì ta tạm thời tiết lộ chút ít cũng không hề chi. Tuyệt học bí truyền thảy đều có cội nguồn, nhưng bây giờ ta chưa tiện nói lại cho ngươi hay, ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, ngươi chớ hỏi tới nữa. Trần Gia Lân nghe nói hai chữ cội nguồn bất giác động lòng nhủ thầm: "Mọi việc cũng do bởi sụ phụ lúc còn tại thế chưa từng đề cập đến quá khứ lai lịch, đương nhiên có lẽ sư phụ còn một đồng môn cũng nên. Nếu đúng như vậy thế thì sự việc không còn thần bí nữa, suy xét theo tình hình trước mắt, rất có thể Thất Tâm Nhân với mình có cùng một cột nguồn, bằng không y quyết chẳng ra mặt can thiệp vào sự việc không liên hệ đến y đâu, nhưng hắn chỉ thắc mắc một điều tại sao y lại làm ra vẻ thần bí như vậy? Chẳng lẽ bên trong lại có bí ẩn gì ư?" Hắn suy nghĩ đến đây bỗng nảy ra một ý, trầm giọng nói: - Tại hạ sẵn sàng tin hai chữ cội nguồn mà bằng hữu vừa nói, nhưng tại hạ cần chứng thật một phen... Thất Tâm Nhân nói: - Cần chứng thật thế nào? Trần Gia Lân dằn từng tiếng một nói: - Bằng hữu ắt phải biết lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ chứ? Thất Tâm Nhân trầm mặc giây lát nói: - Được, ta nghe nói bà ta là sư mẫu của ngươi! Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật mình lui ra phía sau hai bước liền, đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn đối phương. Sự thực đã chứng minh rằng quả nhiên hai bên có quan hệ với nhau, bằng không y quyết chẳng biết bí mật này, thế rồi hắn xúc động nói: - Chẳng hay bằng hữu có biết giữa bà ta và gia sư đã xảy ra sự việc gì không? Thất Tâm Nhân nói: - Ta chỉ nói bấy nhiêu với ngươi mà thôi.
  13. Đối phương trả lời khá ngắn gọn, trông tình hình quyết không chịu tiết lộ thêm điều gì nữa rồi. Trần Gia Lân thở dài một tiếng, chẳng làm gì được đối phương cả. Thất Tâm Nhân lại nói tiếp: - Ngươi ắt phải mang tiểu ngư lang của ngươi phó thác cho người chăm sóc. Trần Gia Lân bất giác trầm mặc, hai phụ tử đoàn tụ chưa được trăm ngày, bây giờ lại phải chia tay. Một gia đình không có chủ phụ, quả thực chẳng giống gia đình chút nào cả, âm thanh của ái nhi lại văng vẳng như còn nói ở bên tai: "Con cần mẹ!" Biết đi đâu tìm một người mẹ cho nó nữa đây? Tội nghiệp, nó vẫn chưa biết mẹ nó không còn ở trên thế gian này, trong tâm linh nhỏ bé của nó chỉ biết mẹ đi xa, Đào Ngọc Phân là chị em sinh đôi với mẹ nó, đúng là nhân tuyển thích hợp để thay thế... Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa, định mệnh đã xếp đặt như thế, đành phải đón nhận, thế rồi hắn cười một tiếng thật thê lương nói: - Cho dù tại hạ ngăn cản được sự kiện này, sau đó thế nào nữa? Thất Tâm Nhân nói: - Bất kể lúc đó sự kiện xảy ra trong tình huống thế nào, ngươi và Đào Ngọc Phân đã có danh nghĩa vợ chồng, ngươi không thể phủ nhận điều này được, đương nhiên ngươi phải đi xong ván cờ tàn này. Trần Gia Lân tiến thoái lưỡng nan, quả thực hắn cũng chẳng biết xử lý thế nào cho phải. Suy nghĩ giây lát, sau đó nói: - Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh là đại thiếu gia Tam Sương hào môn, sao bằng hữu biết Võ Lâm Tiên Cơ không bằng lòng lấy đối phương ư? Thất Tâm Nhân cười khảy một tiếng nói: - Theo sự hiểu biết của ta, nếu sự kiện này được diễn biến tiếp, Võ Lâm Tiên Cơ ắt phải đi vào con đường cùng cho mà coi! Trần Gia Lân run bắn người lên, nghiến răng nói: - Thôi được! Tại hạ sẽ làm tròn bổn phận trên đạo nghĩa, nhưng khi giải quyết xong việc này, chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ sẽ khởi phát hành động khó lường gì nữa đây? Thất Tâm Nhân nói: - Cứ hoàn tất sự kiện khẩn cấp này trước đã, những nước cờ kế tiếp sẽ tính sau. Sau khi ngươi an trí tiểu hài nhi xong, hãy lập tức đến Nhiêu Châu, nhưng nhớ cho kỹ không được sử dụng bản lai trang phục xuất hiện nữa, bằng không ắt phải hỏng việc, ta xin cáo từ trước! Nói xong đảo mình thấp thoáng một cái biến mất luôn. Tiểu Ngọc Lân lại chạy ra ngoài, la lớn tiếng nói: - Cha, vị bá bá giả ma nhát người đi mất rồi chăng?
  14. Trần Gia Lân giơ hai tay ẵm thằng bé lên, hôn vào má nó một cái. Hắn lại nhìn thằng bé rồi nói: - Ngọc Lân, cha lại đi một chốn rất xa làm việc nữa, con hãy về nhà Châu công công ở ít lâu... Hai mắt Tiểu Ngọc Lân bỗng sáng ngời nói: - Cha đi tìm mẹ đó ư? Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, không làm gì hơn đành gật đầu nói: - Đúng thế, cha đi tìm mẹ về! Tiểu Ngọc Lân nghiêng đầu nhìn cha nó, bĩu môi nói: - Nếu chuyến này cha không dẫn mẹ về, Lân nhi sẽ không chơi với cha nữa! Nghe nói thế lòng Trần Gia Lân đau như dao cắt, bất giác đảo mắt nhìn ra mặt hồ, ái thê, mẹ của hài nhi đang lẳng lặng nằm dưới đáy hồ, mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa. o0o Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân đang ngồi một mình trước cửa sổ của một căn phòng vô cùng hoa lệ tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, hai mắt đỏ ngầu, cơ lẽ nàng mới khóc thì phải. Tất cả những bông hoa trong vườn đã mất sắc, cặp mắt nàng nhìn thấy toàn cảnh vật u ám. Một lão phụ ăn mặc hợp thời trang lẳng lặng đến sau lưng cô ta, người này không ai xa lạ mà chính là Phong đại nương, hộ pháp của Hoa Nguyệt Biệt Trang, trước hết bà ta thở dài một tiếng sau đó nói giọng u oán: - Ngọc Phân, con lại thương tâm nữa rồi? Đào Ngọc Phân nói giọng buồn bã: - Thưa đại nương, đời người sao lại đau khổ đến thế, cả tự do muốn chết cũng chẳng có luôn? Phong đại nương kêu ồ một tiếng nói: - Chớ nói lời dại dột nào, sự việc ắt phải được giải quyết thôi! Đào Ngọc Phân quay ngươi qua nói giọng thê lương: - Thưa đại nương, sự việc đã thành định cục, còn trông mong chủ nhân thu hồi mệnh lệnh nữa sao? Phong đại nương cau mày nói: - Đương nhiên bây giờ nói nhiều cũng bằng thừa, trước kia con không nên để tỷ phu con bỏ đi... Đào Ngọc Phân lắc đầu nói:
  15. - Đại nương, dì không biết... Phong đại nương nói: - Ta biết, con không thích hắn, nhưng theo sự nhận xét của đại nương, trong đám võ sĩ thanh niên hiện nay, hắn là kẻ vượt người một bực, khó tìm ra người thứ hai, chắc con không bằng lòng danh phận thê thiếp, thế nhưng tiểu hài nhi nọ là cốt nhục tỷ tỷ con... Đào Ngọc Phân thở dài một tiếng nói: - Thưa đại nương, dì đang nói gì vậy, con không phải nói thế nhưng mà... Phong đại nương ngạc nhiên hỏi: - Nhưng mà thế nào? Đào Ngọc Phân trầm giọng nói: - Con không thể hại chàng, nếu miễn cưỡng kết hợp đôi bên sẽ đau khổ suốt đời không sai. Phong đại nương nói: - Vậy thì quả thực đại nương không hiểu gì hết, con cứ nói thử xem nào? Đào Ngọc Phân khép hai mắt lại, thở dài một tiếng não nùng nói: - Thưa đại nương, nếu con kết hợp với tỷ phu, với tính tình chàng, liệu chàng có thể ngoan ngoãn vâng mệnh lệnh của chủ nhân không? Mà con lại là đệ tử Thiên Hương môn, cuối cùng kết quả sẽ xảy ra thế nào đây? Phong đại nương hạ thấp giọng nói: - Chẳng phải chủ nhân là sư mẫu của tỷ phu con đó ư? Đào Ngọc Phân khẽ gật đầu nói: - Đúng thế, nhưng mỗi người có một chí hướng riêng, hơn nữa tình hình không đơn giản như chúng ta đã tưởng tượng đâu. Rốt cuộc giữa sư phụ mẫu và hắn xảy ra sự việc thế nào, người ngoài không một ai biết cả, còn một điều nữa chàng vẫn chưa quên tình tỷ tỷ... Phong đại nương nói: - Nhưng tỷ tỷ con không còn tại thế rồi kia mà? Đào Ngọc Phân cười một tiếng thật thê lương nói: - Vâng, nhưng tỷ tỷ vẫn còn sống trong lòng chàng, mãi mãi không chết! Phong đại nương ngập ngừng nói: - Này Ngọc Phân, con không bằng lòng theo tỷ phu con, và cũng không chịu gả cho Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, rốt cuộc con muốn sao bây giờ? Đào Ngọc Phân thở dài một tiếng rất não nùng nói: - Nếu chẳng vì mẹ, con đã không do dự chút nào kết thúc sinh mạng từ lâu rồi, à... Phong đại nương nói: - Nói tới nói lui, cuối cùng con vẫn yêu tỷ phu con mà không dám yêu đó thôi, có phải vậy không? Nếu có tỷ phu con ra mặt, chắc tình hình sẽ cải biến ngay, thế nhưng rốt cuộc hai phụ tử hắn đi đâu mất biệt rồi?
  16. Thình lình ngay lúc này... Có một tiểu tỳ áo xanh hấp tấp chạy tới cửa phòng, Phong đại nương quay người ra sau nói: - Có việc gì chăng? Tiểu tỳ cúi người thưa rằng: - Hồi bẩm đại nương, người mang sính lễ nhà họ Huỳnh đã từ trong thành xuất phát, trước giờ ngọ sẽ đến nơi, phu nhân bảo tiểu thư chuẩn bị trước. Phong đại nương khoát tay nói: - Biết rồi, ngươi hãy lui ra nào! Tiểu tỳ kêu vâng một tiếng bỏ đi ngay. Đào Ngọc Phân đưa mắt nhìn Phong đại nương ngẩn người ra tại chỗ không nói gì hết. Phong đại nương miệng mấp máy mà chẳng nên lời, bà ta cũng chẳng biết nói gì để an ủi nàng đây. o0o Tám kỵ tuấn mã thong thả chạy trên con lộ thông tới Hoa Nguyệt Biệt Trang, hai kỵ mã song song chạy trước, một là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, còn người bên cạnh là một lão nhân mặc áo gấm, sáu kỵ mã theo sau là những gia đinh tùy tùng, trên kỵ mã còn mang theo cả lễ vật. Ngọc Địch Thư Sinh mặt mày tươi tỉnh, hình như giang hồ đệ nhất mỹ nhân được xem là người của gã rồi. Lão nhân áo gấm đưa tay vuốt hàm râu hoa râm một cái, cười toa toét nói: - Tam công tử, quả nhiên ngươi có diễm phúc thật, cưới được giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cũng là một giai thoại của Tam Sương đệ nhất gia. Ngọc Địch Thư Sinh cười há há một tiếng nói: - Nhạc lão, ông mai ngươi đây cũng nở mặt nở mày chứ! Lão nhân áo gấm cau mày nói: - Này Tam công tử, lão phu có chút thắc mắc... Ngọc Địch Thư Sinh nói: - Nhạc lão đã nghĩ tới điều gì chăng? Lão nhân áo gấm nói: - Trước kia Tam công tử dùng trăm mưu ngàn kế để theo đuổi Võ Lâm Tiên Cơ, nhưng chẳng hề được mỹ nhân để ý tới, sao bây giờ nàng bỗng nhiên lại thay đổi ý kiến ư? Ngọc Địch Thư Sinh dương dương tự đắc nói: - Theo ta thì đây là việc quá rõ ràng mạch lạc, Bà Dương phu nhân rất có hảo cảm với ta,
  17. chỉ có Võ Lâm Tiên Cơ từ chối mãi. Nguyên nhân do Quan Lạc Hiệp Thiếu phá rối, nghe nói rằng Quan Lạc Hiệp Thiếu bị người ta ám toán đã trở thành người tàn phế, nên Võ Lâm Tiên Cơ không còn nghĩ tới gã nữa. Năm tháng cứ thế trôi qua, cô ta đã hơn hai mươi tuổi, chẳng phải ta tự phụ, ngoại trừ ta, ngoài ra nàng chẳng dễ gì tìm được một đối tượng tương xứng, cho nên Bà Dương phu nhân mới cho người đến bảo ngầm kêu ta đến cầu hôn. Lão nhân áo gấm khẽ gật đầu một cái, song lão vẫn còn hoài nghi nói: - Hình như lão phu từng nghe Tam công tử đề cập rằng, trong này còn một võ sĩ tên là Ngư Lang nữa cơ mà? Ngọc Địch Thư Sinh mặt hơi biến sắc nói: - Đúng thế, quả thực có một người như vậy, thế nhưng Bà Dương phu nhân không thể chẳng quan tâm đến xuất thân môn hộ, đồng ý Ngư Lang là một cao thủ, nhưng có lẽ xuất thân không được khá lắm. Lão nhân áo gấm nói: - Tam công tử phân tích rất có lý, lộ trình còn bao xa nữa mới tới? Ngọc Địch Thư Sinh ngước đầu nhìn tới trước một cái nói: - Không còn bao xa nữa, chắc còn khoảng mười mấy dặm đường nữa thôi! Lão nhân áo gấm chỉ tay ra phía trước nói: - Chúng ta đến cánh rừng đằng trước nghỉ ngơi giây lát, Tam côn tử cảm thấy sao? Ngọc Địch Thư Sinh gật đầu nói: - Cũng được, chúng ta cứ đến đó nghỉ cho khỏe, rồi hãy đi tiếp cũng chưa muộn! Thế rồi, đoàn kỵ mã chạy vào trong rừng, tất cả mọi người lần lượt xuống ngựa tìm chỗ ngồi nghỉ. Cũng ngay lúc mọi người vừa ngồi yên, bỗng có tiếng cười lạnh lùng phá không vang tới. Tất cả bọn họ ngoái cổ nhìn về hướng thốt ra tiếng cười, mới hay có hai thư sinh bịt mặt đứng đâu mặt vào nhau cách chỗ họ đang ngồi nghỉ độ khoảng năm trượng. Một người mặc áo xanh và một người mặc áo lam, thư sinh mặc áo lam thì hơi cao lớn một chút, chẳng biết hai người này đã có mặt ở đây từ lâu hay là mới đến, hình như họ không hề phát hiện ra đoàn người tiến vào rừng, vì cả hai người chẳng ai ngoái cổ nhìn sang đây cả. Gã thư sinh bịt mặt áo xanh nọ lên tiếng lạnh lùng nói: - Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, con cóc mà muốn đi ăn thịt thiên nga, hãy quay đầu trở về làm thiếu gia nhà ngươi đi! Gã bịt mặt mặt bận áo lam cười hắc hắc một tiếng nói: - Chớ tự tác đa tình, liệu người ta có yêu ngươi không? Gã bịt mặt áo xanh nói: - Chao ôi! Nghe giọng nói hình như cô ta đã yêu ngươi chăng? Gã bịt mặt áo lam cười khảy một tiếng nói:
  18. - Đúng thế, cho nên ta mới bảo ngươi biết điều một chút! Gã bịt mặt áo xanh buông tiếng cười ầm lên nói: - Chớ nói khoác làm gì, ngươi là thứ mấy vậy? Ngọc Địch Thư Sinh bật cười nói: - Nhạc lão, trông tình hình hai gã này đang tranh giành nữ nhân thì phải? Lão nhân áo gấm khẽ mỉm cười gật đầu nói: - Ăn nói thô tục như thế cũng bắt chước người mặc áo nho sĩ giả làm lịch sự, quả thực chốn giang hồ này nhiều quái sự hết sức. Gã bịt mặt áo lam cười lạnh lùng nói: - Còn ngươi là cái thá gì? Nói cho ngươi hay hôm nay bản nhân đến cầu hôn đấy... Gã bịt mặt áo xanh vỗ tay kêu cái bốp nói: - Kỳ diệu nha! Chúng ta có đồng một chí hướng, chính ta cũng thế! Gã bịt mặt mặc áo lam nói giọng lạnh như tiền: - Này bằng hữu, chỉ có một con đường đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, nên chỉ có một người đến đó mà thôi! Gã bịt mặt áo xanh nói: - Ai là người được đến đó đây? Gã bịt mặt áo lam nói: - Cứ so tài cao thấp thì biết ngay! Gã bịt mặt áo xanh xoa hai tay vào nhau nói: - Khá lắm, xem ai có bản lĩnh sống sót thượng lộ nào! Ngọc Địch Thư Sinh không chịu đựng được nữa, đã đứng phắt dậy nói: - Nhạc lão, hai gã không tự lượng sức này cũng lại bắt chước người đến biệt trang cầu hôn, thật là mơ mộng... Lão nhân áo gấm nói: - Mặc họ đánh nhau chết sống, chúng ta cứ đi cho rồi! Ngọc Địch Thư Sinh nổi giận đùng đùng nói: - Ta phải dạy cho hai tên tiểu tử này một bài học mới được! Nói xong cất bước đi sang bên đó ngay. Lão nhân áo gấm cũng ngồi bật dậy nói: - Này Tam công tử, chớ đếm xỉa họ làm gì! Ngọc Địch Thư Sinh chẳng nghe lời lão nhân áo gấm nói, cứ tiếp tục bước tới, lão đành phải theo sau bước sang bên đó luôn. Ngọc Địch Thư Sinh bước tới chỗ cách trước mặt họ độ khoảng tám thước rồi dừng lại, lên
  19. mặt nói giọng ngạo nghễ: - Hai vị đang tranh luận gì thế? Cả hai thư sinh bịt mặt song song đồng lúc quay người sang hướng Ngọc Địch Thư Sinh. Gã bịt mặt áo lam nói giọng lạnh như tiền: - Có phải bằng hữu là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh đó ư? Ngọc Địch Thư Sinh giật mình thầm một cái, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ngạo nghễ nói: - Bằng hữu tinh mắt hết sức, chính là bản nhân đây! Gã bịt mặt áo lam lại quay sang nhìn lão nhân áo gấm nói: - Các hạ ắt là Tam Tài Kiếm Khách Hào Nhiên tổng quản của Tam Sương đệ nhất gia chứ gì? Lão nhân áo gấm mặt hơi biến sắc nói: - Tiểu hữu là ai sao lại biết tiểu danh hiệu của lão phu như thế? Gã bịt mặt áo lam cười khảy một tiếng nói: - Tại hạ là Hữu Tâm Nhân! Ngọc Địch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mày lên nói: - Cái gì? Hữu Tâm Nhân, bản công tử mới nghe nói lần đầu... Thư sinh bịt mặt áo xanh tiếp lời nói: - Nói vậy, có lẽ ngươi cũng chưa nghe nói danh hiệu của tại hạ rồi, ta là Thất Tâm Nhân đây! Hồi 67 Rút Củi Đáy Nồi Ngọc Địch Thư Sinh thất kinh nói: - Bằng hữu kêu là Thất Tâm Nhân ư? Quả thực bản công tử chưa nghe nói bao giờ! Dứt lời, gã suy nghĩ giây lát, bỗng buông tiếng cười như điên như cuồng nói: - Hữu Tâm Nhân, Thất Tâm Nhân, đúng là kỳ diệu hết sức, hai vị hữu ý nghịch cho vui đấy ư? Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói: - Không ai rảnh rỗi nghịch cho vui cả? Ngọc Địch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mày lên, bĩu môi nói:
  20. - Nghe tranh luận lúc nãy của hai vị, hình như các người muốn đến Hoa Nguyệt Biệt Trang cầu hôn thì phải? Hữu Tâm Nhân tiếp lời nói: - Đúng thế, vấn đề khó xử bây giờ chính là Võ Lâm Tiên Cơ đồng thời ưng ý cả hai chúng tôi, đến nỗi nàng đã do dự bất quyết cho nên hai chúng tôi đành phải gặp nhau để giải quyết trước. Ngọc Địch Thư Sinh mặt hơi biến sắc, bĩu môi nói: - Vậy thì hai vị diễm phúc hết sức, đã được giang hồ đệ nhất mỹ nhân để ý tới, thế nhưng bây giờ là lúc thanh thiên bạch nhật, nên chọn lúc ban đêm mà nói chuyện chiêm bao thì phải hơn! Nói xong, gã buông tiếng cười há há một hơi dài. Hữu Tâm Nhân nghiêng đầu nhìn Thất Tâm Nhân nói: - Gã bảo rằng hai chúng ta đang nói chuyện chiêm bao? Thất Tâm Nhân nói: - Gã đang đánh rắm, thối đến khó ngửi vô cùng, chớ đếm xỉa gã làm gì, hai chúng ta lo giải quyết việc chính, kẻo quá giờ Ngọ mỹ nhân trông mòn con mắt! Mặt mày Ngọc Địch Thư Sinh nóng bừng lên, có lẽ từ khi gã xuất đạo đến nay, chưa bị người nào khinh thị đến thế, huống hồ đối phương là hai tiểu nhân vật chưa nghe thấy tiếng tăm bao giờ. Thế rồi gã nói giọng lạnh lùng: - Bằng hữu coi chừng họa tùng xuất khẩu đấy! Thất Tâm Nhân cười khẩy một tiếng nói: - Họ Huỳnh kia, câu nói này nên ứng dụng với ngươi thì hợp lý hơn! Ngọc Địch Thư Sinh nổi giận đùng đùng nói: - Hai người không dám gặp mặt người cho nên mới bịt mặt như thế chứ gì? Thất Tâm Nhân nói: - Huỳnh Minh, ở đây không phải là chốn để ngươi kêu la inh ỏi, hãy quắp đuôi chó ngay lại và mau mau cút về Tam Sương lão gia ngươi đi. Kêu xoẹt một tiếng Ngọc Địch Thư Sinh rút ống sáo ngọc thạch ra ngay, giận đến cực độ hóa ra cười nói: - Bản công tử cần chứng minh thử xem người nào phải quắp đuôi chó cút khỏi đây một phen mới được! Dù sao Tam Tài Kiếm Khách Nhạc Hào Nhiên cũng là lão giang hồ, lão đã trông thấy một cặp thư sinh bịt mặt này có chút tà môn, lão bèn trầm giọng nói: - Tam công tử, chớ sinh sự với họ làm gì, chúng ta nên lo việc chính quan trọng hơn! Ngọc Địch Thư Sinh vốn là một người trầm tĩnh đa mưu, gã thoạt nghe lão Tam Tài Kiếm Khách nhắc như thế, trong lòng lập tức cảnh giác ngay. Đối phương có thể mở miệng nói trúng lai lịch của mình và Nhạc Hào Nhiên, ngược lại mình chẳng hiểu thân phận của họ chút nào
nguon tai.lieu . vn