Xem mẫu

  1. Trần Thanh Vân Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký 1. Mẫu Nữ Bất Hợp 33. Ác Nhân Tầm Thù 2. Ngư Lang Bờ Hồ 34. Tái Xuất Giang Hồ 3. Duyên Nợ Tiền Định 35. Lễ Vật Đầu Người 4. Tiếng Sấm Kinh Hoàng 36. Mẫu Đơn Huyết Lệnh 5. Công Tử Quý Phái 37. Nghĩa Bất Khước Từ 6. Xác Chết Mỹ Nhân 38. Chơi Lửa Đốt Thân 7. Hồng Hoa Sứ Giả 39. Vụ Án Ly Kỳ 8. Cạm Bẫy Tử Vong 40. Liều Mạng Chống Địch 9. Mua Bán Mạng Người 41. Tái Gặp Mỹ Nhân 10. Diễm Phúc Người Ngốc 42. Giao Dịch Thần Bí 11. Cứu Tinh Xuất Hiện 43. Giết Người Bịt Miệng 12. Huyết Thần Bạo Tàn 44. Tái Phùng Hoằng Vân 13. Nghi Vấn Ly Kỳ 45. Thọ Thác Giết Người 14. Giang Hồ Lãng Tử 46. Thanh Lâu Động Kiếm 15. Thiên Niên Thiềm Châu 47. Thiên Hương Lệnh Chủ 16. Trùng Phùng Bất Ngờ 48. Bí Mật Kinh Hồn 17. Nghi Vấn Sáng Tỏ 49. Trông Bóng Tự Thương 18. Diễm Nữ Tiếp Khách 50. Thổ Lộ Tư Ẩn 19. Nguyệt Hạ Giai Nhân 51. Dũng Cứu Nhị Ông 20. Mộng Đẹp Không Còn 52. Nộ Sát Hung Đồ 21. Ân Huệ Mỹ Nhân 53. Bóng Ma Sông Giang 22. Tiên Cơ Bặt Tin 54. Áo Quan Cổ Quái 23. Thần Quyền Thiết Chưởng 55. Trăm Sự Lạ Lùng 24. Lạc Vào Mê Trận 56. Ngư Lang Giả Hiệu 25. Buộc Thả Con Tin 57. Như Mộng Như Giả 26. Vô Duyên Hội Ngộ 58. Ăn Miếng Trả Miếng 27. Hết Mây Trời Sáng 59. Oan Gia Lộ Hẹp 28. Huyết Thần Bị Giam 60. Hồng Liên Phụng Quán 29. Miễn Cưỡng Trả Ơn 61. Thư Sinh Áo Xanh 30. Bỗng Được Của Báu 62. Phí Công Vô Ích 31. Thương Tâm Ly Biệt 63. Thạch Am Quái Ni 32. Mây Mù U Ám 64. Mộng Đẹp Khó Thành
  2. Hồi 1 Mẫu Nữ Bất Hợp Khí trời âm u, những đám mây nặng nề dày đặc bao phủ một vùng, chẳng hề có chút gió nào cả, trời oi bức đến nỗi khó chịu vô cùng. Có một ngôi trang viện to lớn tọa lạc bên hồ Bà Dương tại Nhiên Châu Thành Tây, trang viện này chiếm một diện tích khá rộng lớn, mặt chính là lục địa, còn mặt sau trang viện thì day lưng ra hồ Bà Dương, trước cổng lầu nguy nga tráng lệ có treo tấm biển to lớn đề bốn chữ Hoa Nguyệt Biệt Trang bằng sắc vàng kim, hai cánh cửa thì sơn màu đỏ sậm, người ta thoáng trông thấy liền nảy sinh cảm giác thần bí. Lúc này, vào giờ chính ngọ, đúng ra là lúc mặt trời đứng bóng, tiếc rằng bầu trời hôm nay u ám âm trầm, cho nên, cảnh hồ đẹp đẽ nọ cũng trở nên thất sắc. Bấy giờ, trong đại sảnh đường hoa lệ của Hoa Nguyệt Biệt Trang, có hai nữ nhân ngồi đâu mặt với nhau, một phụ nhân lớn tuổi mặc cung trang có gương mặt khá sáng sủa, còn người đối diện với bà ta là một thiếu nữ áo xanh trạc hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng vẫn không làm sao che giấu được nét đẹp siêu trần thoát tục của cô ta, có điều gương mặt hơi xanh xao, ra vẻ bệnh hoạn. Cả hai người đều cúi đầu trầm mặc không ai nói gì hết, bầu không khí nơi đây thực phù hợp với khí trời bên ngoài. Một hồi thật lâu, phụ nhân ăn mặc cung trang cảm khái thở dài một tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh đường, cất giọng u oán nói: - Này Ngọc Phương, con đã chịu khó từ nơi xa xôi đến đây tìm mẹ, thì con... cứ mang chút ít vàng bạc trở về để hai người phụ tử có mà tiêu dùng... Thiếu nữ áo xanh ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ vẻ quật cường và kiên quyết, nói giọng lạnh lùng: - Thưa mẹ, con đến đây không phải để xin vàng bạc! Âm thanh của phụ nhân cung trang bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh đến nỗi không còn chút tơ hào tình cảm nào, nói: - Chẳng phải vừa rồi ngươi nói rằng sinh hoạt của hai phụ tử ngươi rất cực khổ đó ư? Thiếu nữ áo xanh khẽ gật đầu nói: - Phải, quả thật rất cực khổ, nhất là trong tâm càng khổ hơn nhiều. Phụ nhân mặc cung trang hỏi: - Vậy ngươi đến đây làm gì? - Xin mẹ giải tán nơi đây, theo con trở về nhà, cha cần mẹ trở về, nếu không có mẹ thì chẳng ra một gia đình gì nữa... Phụ nhân mặc cung trang bĩu môi nói:
  3. - Không thể được! Ta phí cả hai mươi năm tâm huyết mới có thành tựu như ngày hôm nay, bảo ta giải tán... thì không được rồi. Hai mắt thiếu nữ áo xanh đỏ bừng lên, nói: - Thưa mẹ, dù gì mẹ cũng là một người phụ nữ có chồng con, hơn nữa, điều này... Phụ nhân cung trang cười lạnh lùng một tiếng, nói: - Này Ngọc Phương, con chớ điều này điều nọ, mẹ biết ý con muốn nói gì, con cho rằng tiếng tăm Hoa Nguyệt Biệt Trang không danh dự chứ gì? Thế nhưng, mẹ lập lại cho con nghe lần nữa, dù tốt xấu thế nào đi nữa, Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng là một môn phái giang hồ, đồng thời mẹ chưa từng mượn cờ hiệu của cha con bao giờ kia mà. Thiếu nữ áo xanh đứng phắt dậy, cất giọng thê lương nói: - Thưa mẹ, người không chịu hồi tâm chuyển ý chứ gì? Phụ nhân mặc cung trang chẳng do dự chút nào cả, lạnh lùng nói: - Điều này chằng có gì phải hồi tâm hay không hồi tâm cả. Ngọc Phương, tốt hơn hết con cứ mang một ít kim châu về nhà, như thế hai phụ tử con sẽ được an hưởng một đời... Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, mím môi nói: - Thưa mẹ, con nói cho mẹ hay, xin mẹ chớ giận. Cha quyết không khi nào lấy vàng bạc kim châu của lão nhân gia người đâu, cho dù nghèo túng đến đỗi phải chết đói cũng thế. Phụ nhân mặc cung trang mặt hơi biến sắc, cuối cùng bà ta vẫn gượng cười, nói: - Này Ngọc Phương, bằng không con cứ ở lại đây với mẹ... Thiếu nữ áo xanh khẽ nghiến răng và trợn ngược đôi mày liễu lên, hình như muốn nói nhiều điều lắm thì phải, song cuối cùng cô ta chỉ thốt ra một chữ: - Không! Nghe cô ta nói thế, phụ nhân mặc cung trang liền khôi phục nét mặt lạnh lùng như lúc nãy, cất giọng lạnh nhạt nói: - Ngươi đã cứng đầu như ông già ngươi thì ta cũng đành chịu, vậy thì ngươi hãy đi về đi! Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, cố đè nén cơn xúc động trong lòng, đi được vài bước, bỗng ngoái cổ nhìn ra sau hỏi: - Còn Ngọc Phân muội của con đâu rồi? - Y có công việc đã đi vắng mấy hôm nay. - Thưa mẹ, người... làm thế này, Ngọc Phân muội sẽ hỏng cho mà coi. Phụ nhân cung trang bỗng trợn trừng đôi mắt, căm phẫn la hét nói: - Câm mồm lại, ngươi dám lên mặt dạy đời ta ư?
  4. Hai mắt thiếu nữ áo xanh óng ánh lệ, chăm chăm nhìn bà mẹ một cái, sau đó nói giọng u oán: - Thưa mẹ, con về thôi! Ngay lúc này, có một thiếu phụ yêu kiều bước tới cửa sảnh đường, cúi đầu hành lễ, cung kính thưa rằng: - Bẩm phu nhân, có khách cầu kiến... Phu nhân cung trang khoát tay nói: - Ngươi lại quên lời dặn của ta rồi, hôm nay ta không tiếp kiến bất cứ một khách nhân nào cả. Thiếu nữ kiều diễm nọ kêu vâng lia lịa, nói: - Bẩm phu nhân, thế nhưng lai lịch khách nhân này chẳng phải tầm thường... - Lai lịch thế nào mà chẳng tầm thường ư? Người nào vậy? - Tam Sương đệ nhất gia, tam công tử Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh ở Động Đình Quân... Nghe nói thế mặt mày phụ nhân cung trang hơi biến sắc, bất giác kêu ồ một tiếng, nói: - Huỳnh tam công tử ư?... Thôi được, tạm thời mời y vào quý tân quán dùng trà chờ đợi, ta sẽ ra ngay bây giờ... Bà ta chưa nói hết lời, có một tiếng cười sang sảng từ ngoài sảnh đường bỗng vọng vào, kế đó chỉ thấy một thư sinh mặc áo gấm có gương mặt giống như vẻ mặt nữ nhân bước trên lối đi rải sỏi, ra vẻ phong nhã từ từ đi hướng vào sảnh đường. Phụ nhân cung trang thoáng cau mày, nói: - Thì cứ mời y vào đây luôn cũng được. Dứt lời, bà ta ngồi bật dậy bước ra luôn. Thiếu nữ áo xanh ngẩn người ra tại chỗ, nàng chẳng biết mình nên bỏ đi ngay hay là vẫn ở lại đây? Thiếu nữ kiều diễm nọ vội thoăn thoắt bước tới vài bước, nghinh đón Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, nói: - Thưa tam công tử, phu nhân mời vào. Nói xong, y nghiêng mình đứng sang một bên, tươi cười cúi đầu vái chào một cái. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh khẽ gật đầu một cái, nói: - Có lẽ tôn giá chính là Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản của Hoa Nguyệt Biệt Trang thì phải? Thiếu phụ kiều diễm mỉm cười, gật đầu nói: - Đúng thế, thất lễ vô cùng, chưa báo danh với công tử trước. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh vui cười, nói:
  5. - Không dám, tôn giá là đệ nhất hồng nhân trong trang viện, mong hãy chiếu cố thêm. Dứt lời, y ngước đầu đi thẳng vào sảnh đường. Ánh mắt vừa thoạt chạm phải thiếu nữ áo xanh, bất giác ngẩn người trong giây lát, nhưng y liền cảnh giác mình mất lễ độ, vội vàng nghiêm sắc mặt tiến lên hai bước, hướng về phụ nhân cung trang chắp tay xá một xá, nói: - Tam Sương Huỳnh Minh mạo muội bái kiến, xin phu nhân thứ lỗi cho. Mặt mày hớn hở, phụ nhân cung trang cúi người trả lễ, nói: - Được tam công tử quang lâm ủng hộ, tệ trang thêm phần huy hoàng, mời công tử ngồi. Ngọc Địch Thư Sinh xoay nửa người nhìn thiếu nữ áo xanh, nói: - Chắc cô nương đây có lẽ là minh châu của phu nhân... Phụ nhân cung trang không đợi đối phương nói hết lời, liền mỉm cười gật đầu nói: - Đúng thế, chính là tiểu nữ. Phụ nhân cung trang vừa nói vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, nói tiếp: - Con mau chào Huỳnh tam công tử nào! Mặt mày thiếu nữ áo xanh ửng đỏ, lập tức cúi người vái chào một cái. Ngọc Địch Thư Sinh chắp tay xá dài một cái, nói: - Nghe giang hồ đồn đại rằng, cô nương là đệ nhất mỹ nhân đương kim võ lâm, hôm nay hội ngộ, quả nhiên danh bất hư truyền, bản công tử được trông thấy tiên dung, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Thiếu nữ áo xanh khẽ cười một tiếng rất lễ độ, cúi đầu không nói gì hết. Ngọc Địch Thư Sinh thò tay vào tay áo lấy một cái hộp gấm ra, hai tay dâng lên, bước tới trước khẽ đặt hộp gấm lên bàn gần chỗ ngồi phụ nhân cung trang, cúi người nói: - Đây là chút ít lễ vật, xin được kính dâng phu nhân, mong phu nhân lãy tiếp nạp. Nói xong, y liền lui sang một bên và ngồi trên ghế luôn. Phụ nhân cung trang kêu "chao ôi" một tiếng, nói: - Làm sao dám nhận hậu lễ của tam công tử như vậy, chẳng hay lệnh tôn đường vẫn khỏe chứ? Ngọc Địch Thư Sinh ngồi tại chỗ, khẽ gật đầu thưa rằng: - Nhờ phu nhân chúc phúc, nên gia phụ mẫu luôn vẫn khỏe. Nói xong, y làm ra vẻ vô ý, liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh một cái. Phụ nhân cung trang cười nhạt một tiếng, nói: - Chẳng hay tam công tử quang lâm tệ trang có điều chi chỉ giáo chăng? Ngọc Địch Thư Sinh cười nhã nhặn một tiếng, nói:
  6. - Vãn bối nghe người ta đồn rằng Hoa Nguyệt Biệt Trang là nơi tập trung danh hoa võ lâm, dưới tọa hạ của Dương phu nhân, chẳng có mảy may cô nương nào tầm thường hết, cho nên ngày hôm nay vãn bối muốn đến đây để được mở mắt một phen. Dương phu nhân chậm rãi nói: - Lời đồn đại há có thể tin hết như vậy, như nhân vật tài hoa có tiếng ở Tam Sương là tam công tử đây, e rằng trong Hoa Nguyệt Biệt Trang khó tìm ra người nào tiếp đãi công tử rồi. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh xua tay lia lịa, nói: - Phu nhân nói như vậy khiến cho vãn bối lấy làm hổ thẹn vô cùng. Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh một cái, cất giọng nói tiếp: - Chỉ một lệnh thiên kim thôi, cũng thừa sức được được xem là mỹ nhân trong mỹ nhân rồi! Thiếu nữ áo xanh nghe nói thế, liền ngước đầu nhìn đại môn sảnh đường, hai mắt lộ vẻ kinh miệt, vì Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh ngồi nghiêng người một bên, cho nên không trông thấy thần sắc của thiếu nữ áo xanh. Bấy giờ có một thiếu nữ cung trang trạc tuổi hai mươi dâng trà thơm lên, hai mắt của Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh bỗng sáng ngời lên, chỉ thấy da thịt thiếu nữ dâng trà này trắng như bạch ngọc, mi mắt như hoa, yêu kiều khả ái, nụ cười lộ ở hai bên khóe miệng trông thật hấp dẫn mê hồn. Hình như thiếu nữ áo xanh không còn chịu nổi bầu không khí tại nơi đây, cô ta ngoái cổ nhìn ra sau, nói: - Thưa mẹ, con xin cáo từ! Nói xong, cô ta chẳng đợi mẫu thân có phản ứng gì hết, đã vội thoăn thoắt bước ra sảnh đường, cô ta cũng chẳng thèm cáo biệt với Ngọc Địch Thư Sinh luôn. Thiếu nữ dâng trà nọ lui sang một bên, đứng sau lưng Bà Dương phu nhân. Ngọc Địch Thư Sinh đưa mắt tiễn thiếu nữ áo xanh đi khỏi, trong lòng bỗng như cảm thấy đánh mất một thứ gì. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản Hoa Nguyệt Biệt Trang vốn đang đứng ở hành lang, y thoạt trông thấy thiếu nữ áo xanh bước ra sảnh đường, vội bước tới nghinh đón, nói: - Mời tiểu thu vào hậu viện nghỉ ngơi. Thiếu nữ áo xanh nói giọng lạnh lùng: - Không! Ta phải đi ngay bây giờ. Dứt lời thoắt bước đi luôn. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản đành đi theo sau lưng cô ta, khi ra tới tiền đường, một thiếu nữ kình trang vội vàng bước tới thưa rằng:
  7. - Bẩm cáo tổng quản, có người xông pha biệt trang. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản mặt hơi biến sắc nói: - Ai lại cả gan như thế? - Đối phương là một phụ nhân! - Ngươi cứ giải quyết mụ là xong, chứ vào đây la ó kinh hãi làm gì? - Võ công đối phương kinh hồn lắm... Xem kìa, đối phương đã vào tới nơi rồi. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu ngoái cổ nhìn ra sau, thấy một phụ nhân trung niên trạc bốn mươi tuổi, rảo bước về phía sảnh đường, có vài thiếu nữ kình trang tay cầm trường kiếm chạy theo sau đối phương. Trông thấy tình hình bọn thiếu nữ kình trang không ngăn cản nổi đối phương. Thiếu nữ áo xanh trông thấy tình thế này, bất giác dừng lại. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu hét to một tiếng, nói: - Hãy dừng bước lại! Phụ nhân trung niên nghe tiếng la hét liền dừng bước lại, cặp mắt đỏ ngầu, tia ra luồng sát khí khủng khiếp đáng sợ. Vài thiếu nữ kình trang đang truy kích đối phương cũng lập tức dừng ở sau lưng cách chỗ phụ nhân độ khoảng một trượng. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt nhìn phụ nhân từ trên xuống dưới một lát, sau đó hỏi: - Ngươi là ai, tại sao dám xông pha vào Hoa Nguyệt Biệt Trang của bọn này thế? Phụ nhân trung niên nọ nghiến răng kêu ken két, gầm rống nói: - Cố Nhược Mai chính là con gái ta, các ngươi đã dụ dỗ và bắt cóc y đến đây, sau đó lại bắt ép y gả cho Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang, đến đỗi đã hại mất mạng sống của y... Chức Nữ Vi Hàm Tiếu cười lạnh lùng một tiếng, nói: - Nếu quả thật Cố Nhược Mai chết trong tay của Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang, thì ngươi nên tìm họ Viên mới phải, tại sao... Phụ nhân trung niên giận dữ la hét, nói: - Chính các ngươi bảo y đánh cắp gia truyền chi bảo của Viên gia, nên y mới bị Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang sát hại! Chức Nữ Vi Hàm Tiếu giọng nói lạnh lùng: - Này Cố đại nương, ngươi ăn nói phải cẩn thận một chút chứ... Phụ nhân nổi giận đùng đùng, nói: - Ta không cần biết gì nữa, bây giờ ta phải trả thù cho con gái ta mà thôi. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt liếc thiếu nữ áo xanh một cái, nói:
  8. - Bây giờ trong trang có tân khách, chúng ta sang một địa điểm khác nói chuyện với nhau, thế nào? Phụ nhân trung niên dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói: - Tân khách cái quái gì, chỉ là khách chơi điếm thế thôi! Hôm nay ta quyết phải tìm ra mụ chứa gái nọ thí mạng mới được... Câu nói này chói tai hết sức, mặt mày thiếu nữ áo xanh hơi biến sắc, người trong võ lâm đã xem mẹ cô ta như một lão bảo mẫu. Hai mắt Chức Nữ Vi Hàm Tiếu bỗng tia ra luồng sát khí lạnh lùng, giận dữ gầm hét nói: - Ngươi đang nói gì thế? Phụ nhân trung niên nghiến răng nói: - Ta nói y là lão bảo mẫu, là mụ điếm già, ta phải thí mạng với y... Bà ta vừa nói vừa lướt tới trước. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu gầm hét một tiếng. - Muốn chết! Kêu vù một tiếng, tấn công ra một chưởng mãnh liệt hết sức. Phụ nhân trung niên trợn ngược đôi lông mày lên, nói: - Ngươi cũng là chồn cùng một gò rồi! Dứt lời, bà ta lượn mình nhảy vọt đi, vung chưởng phản kích ngay. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu vì sợ kinh động các khách nhân trong sảnh nên chưởng vừa đánh ra nửa chừng vội thu hồi lại ngay, lao mình tránh sang một bên, nói: - Nơi chốn này không phải là chỗ để ngươi tự do lộng hành đâu! Phụ nhân trung niên căm phẫn, kêu hừ một tiếng, lập tức biến chưởng lực thành chỉ lực, lướt tới tấn công tiếp, Chức Nữ Vi Hàm Tiếu vẫn không hoàn thủ, lại lượn mình nhảy qua một bên lần nữa, phụ nhân trung niên thấy thế chuẩn bị xông vào nội sảnh... Chức Nữ Vi Hàm Tiếu bỗng giơ tay hấy nhẹ một cái, tức thì có một luồng ánh sáng cực nhanh bay vọt tới, phụ nhân trung niên kêu ư một tiếng, đánh bạch một cái, té nằm trên đất bất động luôn. Thiếu nữ áo xanh nói giọng xúc động: - Chớ sát hại bà ta, hãy để y đi cho rồi! Chức Nữ Vi Hàm Tiếu quay sang thiếu nữ áo xanh, nói: - Tiểu thư, nàng chẳng nghe thấy y mở miệng buông lời nhục mạ phu nhân ư? Đây là tự y chuốc khổ vào thân vậy!
  9. Nói xong, y rút bàn tay về, luồng sáng lại bay vào tay áo của y ngay. Thiếu nữ áo xanh trợn ngược đôi mày liễu lên, nói: - Này Vi tổng quản, ngươi... Thiếu nữ áo xanh chưa nói hết lời, chỉ thấy chiếc thủ cấp của phụ nhân nọ lăn sang một bên, máu tươi từ nơi xương rỗng phun ra tua tủa, trông cảnh tượng chết của phụ nhân rùng rợn hết sức. Hình như Chức Nữ Vi Hàm Tiếu xem giết người là trò chơi trẻ nhỏ, thần sắc của y chẳng hề thay đổi chút nào, khoát tay nói: - Mang xác chết vứt ra ngoài và quét dọn hiện trường cho sạch sẽ, nhanh lên. Vài thiếu nữ kình trang kêu vâng một tiếng, lập tức động thủ quét dọn hiện trường ngay. Thiếu nữ áo xanh giận dữ, nói: - Này Vi tổng quản, ngươi tàn nhẫn và cay độc thật... Chức Nữ Vi Hàm Tiếu nói giọng lạnh nhạt: - Thưa tiểu thư, đây chính là đạo lý sinh tử ở chốn giang hồ, nếu khoan hồng kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Thiếu nữ áo xanh nghiến răng kêu hừ một tiếng, nói: - Bà ta đánh mất con gái đã đành, bây giờ lại bồi thêm một mạng sống của mình. Này Vi tổng quản, ngươi không sợ trời trừng phạt ngươi sao? - Thưa tiểu thư, nếu nói như người thì không cần hành tẩu giang hồ làm gì nữa. - Hành tẩu giang hồ vì đạo hạnh hay là vì tạo ác nghiệp ư? - Thưa tiểu thư, tôi không tranh luận với cô... - Được, ta vào trong tìm mẹ ta... - Này tiểu thư, bây giờ trong sảnh đường có khách quý, người không nên làm mất mặt phu nhân. Thiếu nữ áo xanh thoạt nghe hai chữ khách quý trong lòng như bị lửa đốt, lời nói của phụ nhân lúc nãy văng vẳng còn bên tai... khách quý cái quái gì, chỉ là khách chơi điếm thế thôi... Thiếu nữ áo xanh suy nghĩ đến đây, căm phẫn đưa mắt nhìn Chức Nữ Vi Hàm Tiếu một cái, cô ta cố cầm giữ nước mắt lại, giơ tay bịt mặt bỏ đi luôn. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt nhìn bóng lưng xa dần của thiếu nữ áo xanh, lắc đầu thở dài một tiếng. Trong nội sảnh, Bà Dương phu nhân mặt mày vui tươi, chậm rãi nói: - Này Tam công tử, bản nhân thành lập Hoa Nguyệt Biệt Trang này với tôn chỉ muốn để cho nữ nhân có cơ hội mở mày mở mặt, và với mục đích nữa, mong rằng trong chốn võ lâm này
  10. không còn khoáng nam oán nữ nữa, thiên địa âm dương, nam nữ hòa hợp, đôi bên đều có lợi, đây vốn là đạo lý tự nhiên... Ngọc Địch Thư Sinh nhướng đôi mày kiếm lên nói: - Cao luận! Cao luận! Bà Dương phu nhân nghiêm sắc mặt, nói tiếp: - Đương nhiên hành động này cũng khó tránh khỏi khiến mọi người có dị luận. Bà Dương phu nhân nói xong, làm ra vẻ ung dung mở nắp hộp gấm mà Ngọc Địch Thư Sinh đã biếu cho bà ta, hộp gấm thoạt vừa được mở ra, bất giác xúc động nói: - A! Tam công tử, già này sao dám nhận hậu lễ của công tử như vậy... Ngọc Địch Thư Sinh cười khẽ một tiếng nói: - Phu nhân, người nói thế khiến vãn bối lấy làm hổ thẹn vô cùng, trong Hoa Nguyệt Biệt Trang có biết bao kỳ trân dị bảo, một đôi Huyết Ngọc Chạc của tại hạ có đáng kể chi, xin phu nhân vui lòng nhận cho. Bà Dương phu nhân ngắm nghía đôi Huyết Ngọc Chạc giây lát, sau đó bỏ vào hộp gấm đậy nắp lại, nói: - Vậy thì già này không khách sáo, đành nhận lấy món thịnh tình của tam công tử mà thôi. Nói xong, bà ta giao cái hộp gấm cho thiếu nữ cung trang đứng ở đằng sau lưng, nói: - Mang vào hậu viện giao lại cho Thẩm đại nương, đây là báu vật hy hữu trên thế gian. Đồng thời căn dặn họ chuẩn bị yến tiệc cho ta ngay. Thiếu nữ cung trang cung kính kêu vâng một tiếng, hai tay đón lấy hộp gấm, thoăn thoắt bước đi luôn. Ngọc Địch Thư Sinh cau mày nói: - Vãn bối đến đây chưa chi đã làm phiền... Bà Dương phu nhân ngắt lời y, nói giọng sang sảng rằng: - Công tử chớ khiêm tốn quá thế, có khi nào già này mời được một khách quý như vậy, há có thể không tận chút lòng địa chủ cơ chứ? Thình lình có một tràng tiếng nói trong trẻo vang lên, tức thì có bốn thiếu nữ cung trang lần lượt bước vào sảnh đường, họ đồng lúc chắp tay vái chào, cùng thưa rằng: - Xin kính chúc phu nhân kim an! Bà Dương phu nhân khoát tay, nói: - Miễn lễ, các ngươi mau ra mắt yết kiến Huỳnh tam công tử của Tam Sương đệ nhất gia nào.
  11. Bốn thiếu nữ cung trang đồng lúc quay người qua hướng Huỳnh Minh công tử, cúi đầu hành lễ, đồng thanh thưa rằng: - Xin chào tam công tử! Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh vội vàng ngồi dậy trả lễ, gật đầu lia lịa nói: - Không dám! Không dám! Bốn thiếu nữ cung trang làm dáng yêu kiều cùng đứng lui sang một bên, bốn cặp mắt nhu tình cùng liếc nhìn Ngọc Địch Thư Sinh, trên gương mặt như hoa phù dung nở nụ cười khiêu khích. Ngọc Địch Thư Sinh trông thấy thế bất giác hồn vía lên mây. Bốn thiếu nữ cung trang này không một ai mà chẳng đẹp, mặc dù bốn gương mặt khác nhau, nhưng mỗi người có một nét đẹp riêng, hoàn toàn không thể nào khẳng định ai đẹp hơn ai được hết. Ngọc Địch Thư Sinh nhủ thầm trong bụng rằng, Bà Dương phu nhân tìm từ đâu được những cô giai nhân này như thế. Ta chỉ cần ngắm nhìn như vậy cũng đã cảm thấy diễm phúc lắm rồi. Bà Dương phu nhân mỉm cười, nói: - Này tam công tử, chúng nó không đến nỗi xấu lắm chứ? Bốn thiếu nữ cung trang khẽ đưa tay áo che miệng, đưa mắt nhìn y rất tình tứ, tức thì trong lòng Ngọc Địch Thư Sinh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, mồm miệng linh hoạt vốn có của y đã ấp úng, nói: - Ồ! Đẹp... quá thế, đúng là tiên nữ giáng trần! Thình lình... Trong óc Huỳnh Minh thoáng hiện một hình ảnh xinh đẹp khác, hình ảnh này chính là thiếu nữ áo xanh vừa đi khỏi lúc nãy, vẻ đẹp siêu trần thoát tục ấy mới thực sự là đẹp, vẻ đẹp ấy vừa thánh thiện vừa cao quý, khiến người thoạt trông thấy phải loạn mê tâm ý ngay, thế nhưng chẳng sinh tà niệm, y như một hoa lan trân quý chỉ để người thưởng thức, chứ không được động chạm tới, khí chất đó trời sinh nét đẹp tự nhiên biểu lộ ra ngoài. Trong lòng Ngọc Địch Thư Sinh thoáng so sánh như vậy, tức thì bốn thiếu nữ cung trang có gương mặt yêu kiều xinh đẹp này bỗng thất sắc hết. Thần tình hơi thay đổi của Ngọc Địch Thư Sinh có thể qua mắt người khác, nhưng quyết không thể nào qua mắt được Bà Dương phu nhân là người đã đọc được tâm ý của y, thế rồi bà ta cười nhạt một tiếng, nói: - Này tam công tử, hình như ngươi chẳng nói lời thực tình chút nào hết? Ngọc Địch Thư Sinh bất giác giật bắn người lên, thế nhưng y cũng không phải là tay ngang, liền cười sang sảng một tiếng nói: - Phu nhân nói thế, vãn bối lại lấy làm áy náy vô cùng, nếu phu nhân cho rằng vãn bối vừa rồi nói bốn vị quý môn nhân đẹp như tiên nữ giáng trần là những lời nói không thực tình, há chẳng phải bảo rằng vãn bối có mắt mà không có con ngươi sao?
  12. Mặc dù Bà Dương phu nhân không bằng lòng lời biện giải này của y, nhưng bà ta cũng chẳng muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ này, liền lái sang đề tài khác, nói: - Tam công tử tài hoa cái thế, lúc nãy già này nói đùa thế thôi, mong công tử chớ bận tâm điều này nữa. Ngọc Địch Thư Sinh thông minh xuất chúng, y không trả lời Bà Dương phu nhân, song lại quay sang nói với bốn thiếu nữ cung trang rằng: - Bốn vị cô nương không trách thái độ thất lễ của tại hạ chứ? Một trong bốn thiếu nữ cung trang mỉm cười, nói: - Tam công tử nói thế quá lời rồi, chúng tiểu nữ nào dám nói lời trách cứ, nếu công tử không chê bai là chúng tôi đã lấy làm đại hạnh rồi. Hồi 2 Ngư Lang Bờ Hồ Sắc trời âm u tối như mực, có một bóng người đi dọc theo bờ hồ, người này không ai xa lạ mà chính là thiếu nữ áo xanh Ngọc Phương vừa giận dỗi rời khỏi Hoa Nguyệt Biệt Trang. Cô ta y như là một con chim sẻ bị kinh hoàng, đang bay lượn tứ tán. Nàng chẳng biết mình đang làm gì, và cũng không biết nên chạy về đâu đây, nàng cứ theo bản năng tự nhiên phi thân chạy tới trước mà thôi, bên tai nàng văng vẳng nổi lên tiếng nói của phụ nhân trung niên nọ "... lão mẫu... mụ điếm già..." Nàng chẳng muốn nghe chút nào, thế nhưng âm thanh nọ càng lúc càng rõ hơn, nàng không làm sao thoát ly được tiếng nói này hết. Chẳng biết chạy được bao xa, và cũng không biết bây giờ là lúc nào, nhưng nàng cảm thấy rằng có lẽ rời khỏi Hoa Nguyệt Biệt Trang xa lắm thì phải, nàng bắt đầu cảm thấy uể oải kiệt sức, đầu óc choáng váng, đánh bạch một cái, nàng đã té nằm trên đất luôn. Thiếu nữ áo xanh nhủ thầm trong bụng, mình có chết như vậy cũng tốt thôi, thế giới này dơ bẩn vô cùng, sống để thọ khổ thêm, chẳng có ý nghĩa gì cả. Nàng suy nghĩ đến đây, cứ cho rằng mình đã chết thực rồi, được giải thoát rồi, linh hồn từ từ thăng lên cao... biến mất trong bóng tối hư vô. Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian nàng lại trở về thực tại lạnh lùng tàn bạo, nàng nhìn thấy đồng dã, rừng hoang, bầu trời u ám. Nàng vùng vẫy ngồi bật dậy, cảm thấy trước ngực đau nhức vô cùng, lẩm bẩm nói thầm. Trời ơi! Tại sao chẳng để ta chết phứt cho rồi, hành hạ ta như thế chưa đủ sao? Tại sao ta phải sống tiếp để thọ nhục như vậy... Nàng gắng gượng đứng phắt dậy, ngơ ngác cất bước tiến về phía y như một người mộng du.
  13. Nàng đi mãi, đi mãi, thấy phía trước một màu xanh bích mênh mông, thì ra cô ta đã đến một bãi đá gần bờ hồ, dưới chân nàng là nước hồ sâu lạnh, cũng một màu âm u như bầu trời. Nàng đờ người ra giây lát, sau đó lẩm bẩm nói thầm rằng: "Nước có thể rửa sạch vết nhơ bẩn, tất nhiên cũng có thể rửa sạch cả đau khổ, a... có lẽ bên dưới hồ nước là một nơi chốn tuyệt đối an tịnh thì phải, nằm dưới nước làm bạn với loài cá, chao ôi, đẹp biết bao... có lẽ đây là chỗ ở lý tưởng nhất, từ rày về sau không còn đau khổ nữa, tất cả xong hết... từ giã vậy!" Thế rồi cô ta ngước đầu nhìn bầu trời u ám, nói: - Từ biệt thế giới tội lỗi và đời người đầy đau khổ. Dứt lời, kêu tũm một tiếng, cô ta đã nhảy xuống dòng nước xanh biếc, bao la ấy luôn, thoạt tiên nàng cảm thấy lành lạnh, kế đó là đau khổ vì ngộp thở, cuối cùng thì bất tỉnh nhân sự luôn. Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, nàng lại phục hồi tri thức, liền cảm thấy trong người ấm áp, nàng lại nhủ thầm: "Ồ! Chết chẳng đau khổ chút nào kia mà! Để xem qua thế giới ngoài thế giới loài người như thế nào đã..." Suy nghĩ đến đây, nàng từ từ mở hai mắt ra, lúc đầu lờ mờ chẳng trông thấy gì hết. Nàng cố gắng định thần lại, từ từ nàng đã trông thấy cảnh vật trước mặt, phía trên là nóc nhà lợp bằng tranh, cách chỗ nàng vài thước có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ có ngọn đèn dầu leo lét, hình như có một người ngủ gục trên bàn, tiếng gáy kêu "o... o" nổi lên không ngớt. Nàng bất giác giật mình nhủ thầm: "Ta chưa chết chăng?" Nàng suy nghĩ đến đây liền ngước đầu lên nhìn, mới hay mình đang nằm trên chiếc giường, trên người có đắp một tấm chăn bông. - Ta chẳng chết kia mà! Suýt nữa nàng đã buột miệng kêu lên sửng sốt, nàng vùng mình định ngồi dậy, thế nhưng toàn thân mềm nhũn không còn mảy may sức lực nào hết. Nàng giật mình nhủ thầm: "Ở đây là nơi nào vậy? Rõ ràng mình đã nhảy xuống hồ, tại sao không chết? Người gục đầu trên bàn gỗ đang ngủ, ngáy o o là ai thế?" Nàng suy nghĩ đến đây liền trố mắt nhìn kỹ hơn, mới thấy người gục đầu ngủ tại bàn gỗ ăn mặc kiểu cách dân đánh cá, trông tuổi tác đối phương chẳng quá ba mươi, trong lòng nàng đã hiểu được vài phần... Chàng ngư dân nọ bỗng dưng duỗi lưng ngồi thẳng người lên, lấy tay giụi đôi mắt một cái, ngoái cổ nhìn sang hướng nàng, bất giác cả mừng, nói: - Lạy trời lạy đất, cuối cùng cô nương cũng đã tỉnh lại. Chàng vừa nói vừa đứng phắt dậy. Trống ngực thiếu nữ áo xanh bất giác đập thình thịch không dừng, buột miệng nói: - Ngươi là ai thế? Chàng ngư lang thoáng ngạc nhiên, nói:
  14. - Ta là dân đánh cá! - Chính ngươi... đã cứu sống ta? - Đúng thế! - Tại sao... ngươi lại cứu ta? - Này cô nương, có khi nào gặp nạn chết mà chẳng cứu sống người ư? Tức thì trong lòng thiếu nữ áo xanh rối loạn cả lên, cảm khái thở dài một tiếng, nói: - Sống cũng gian nan, mà chết cũng khó khăn, ngươi không nên cứu ta... Chàng ngư lang ngạc nhiên nói: - Cô nương, tục ngữ có câu "Chết sướng không bằng sống cực". Tại sao nàng lại nhảy sông tự sát như vậy? Rất có can đảm mới chết được, cô không sợ chết thì làm gì phải sợ những đau khổ trên thế gian này? Thiếu nữ áo xanh thấy đối phương ăn nói văn nhã bất phàm, biết chàng không phải là một dân đánh cá tầm thường. Bấy giờ nàng mới trông thấy rõ ràng tuổi tác của đối phương chẳng chênh lệch với mình bao nhiêu, trông đối phương nhất biểu nhân tài, khí sắc linh tú lộ bên ngoài, song trong vẻ mặt anh tuấn có nét thực thà chất phác, mặc dù chàng ăn mặc kiểu cách ngư lang, thế nhưng không thể nào giấu khí chất phi phàm của chàng. Nhưng bấy giờ, ý niệm chết của nàng chưa phai nhạt, chẳng còn bất cứ thứ gì làm cho nàng cảm thấy thích thú cả, thế rồi nàng thở dài một tiếng nói giọng u oán: - Khi một người đã quyết tâm đi tìm cái chết, đương nhiên y phải có lý do, nếu có thể sống tiếp thì không cần tìm cái chết làm gì. Chàng ngư lang gượng cười, nói: - Cô nương nói phải, thế nhưng bây giờ cô nương đã được cứu sống, không còn chết được nữa, phải sống tiếp tục thôi... Thiếu nữ áo xanh la lớn rằng: - Ai bảo ta không còn chết được nữa? Chàng ngư lang đảo ngược con ngươi một vòng, mặt mày ửng đỏ, nói: - Bây giờ cô nương không tiện nói chuyện nhiều, vì cô đã hôn mê cả ba ngày đêm rồi... Thiếu nữ áo xanh nghe nói thế, bất giác giật mình nói: - Nói sao? Ta đã hôn mê cả ba ngày ba đêm rồi ư? Chàng ngư lang khẽ gật đầu, nói: - Phải, đúng ba ngày ba đêm rồi, suýt nữa ta đã sợ quýnh lên... Chàng nói đến đây bỗng cảm thấy bất ổn, vội tắt tiếng không nói nữa, đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh khẽ cười một tiếng.
  15. Theo bản năng cảnh giác của một nữ nhân, chẳng biết thiếu nữ áo xanh có từ đâu một sức mạnh lạ lùng, chỉ vùng vẫy một cái đã ngồi bật dậy luôn. Chàng ngư lang quýnh quáng nói: - Này cô nương, phải khéo nghỉ ngơi chứ, không được động đậy như vậy. Khi thiếu nữ áo xanh ngồi bật đậy, hất tấm chăn ra mới phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo ngắn tay của đàn ông, tức thì mặt mày đỏ bừng lên, trái tim cứ đập thình thịch luôn, nàng vừa xấu hổ vừa lính quýnh, suýt nữa buông tiếng khóc òa lên. Một nữ nhân nằm trên giường nam nhân cả ba ngày ba đêm, đồng thời lại thay y phục, hơn nữa thay mặc y phục của nam nhân, thế thì không cần phải hỏi cung thì cũng biết nơi đây không có nữ nhân nào rồi... Chàng ngư lang trông thấy thần tình nàng khác lạ, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn. Thiếu nữ áo xanh giận dữ la hét, nói: - Trong nhà này còn ai nữa? Chàng ngư lang cau mày nói: - Không có ai hết, chỉ có mỗi một mình ta thôi. Nghe nói thế, thiếu nữa áo xanh càng tỏ ra luống cuống, mặt mày tái mét, suýt nữa trái tim đã nhảy vọt ra ngoài, nàng nghiến răng nói: - Ta phải giết ngươi! Chàng ngư lang giật bắn người lên, nói: - Cô nương định giết ta ư? - Đúng thế! - Tại sao vậy? Thiếu nữ áo xanh đánh liều, nói giọng sợ hãi: - Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì bản cô nương rồi? Chàng ngư lang bàng hoàng, chẳng hiểu gì cả, nói: - Chẳng làm gì hết, ta đi ghe đánh cá, ghé ngang bãi đá bờ hồ, thấy cô nương té dưới nước, bèn cứu cô nương về nhà, chỉ có thế thôi. Trong ba ngày nay ta đã bỏ cả ra ngoài đánh cá chỉ để lo chăm sóc cô nương, ngoài ra ta chẳng làm khác hơn. Thiếu nữ áo xanh thẹn thùng nói: - Y áo của ta đâu rồi?... Chàng ngư lang vỡ lẽ, thở phào một cái nói: - Ồ! Té ra cô nương vì điều này mà nổi cơn giận, chẳng phải y áo của cô nương vẫn để ở
  16. chân giường đó sao? Thiếu nữ áo xanh trông thấy bộ dạng thực thà của chàng, bất giác dở khóc dở cười, thế nhưng nàng vẫn giận dữ, nói: - Ngươi giả làm ngớ ngẩn đó ư? - Nàng... nói thế nghĩa là sao? - Người đã thay y phục cho ta?... Mặt mày chàng ngư lang đỏ bừng lên, nói: - Đúng thế, như vậy có hề gì chăng? Thiêu nữ áo xanh tròn xoe hai mắt, khí bốc lên đùng đùng, nói: - Chẳng lẽ ngươi không hiểu nam nữ khác biệt, cả gan dám vô lễ với bản cô nương như vậy... Chàng ngư lang nghiêm sắc mặt lại, thần quảng tỏa sáng trên mặt, nói giọng sang sảng: - Này cô nương, đồng ý nam nữ hữu biệt, nhưng sự cố nguy cấp, mặc dù Trần Gia Lân này là một ngư dân, thế nhưng chẳng phải là hạng tiểu nhân vô hạnh không biết lễ nghĩa, cô nương té xuống nước bất tỉnh nhân sự, không thay mặc y áo khô vào người, làm sao cứu chữa được cô nương nào? Chẳng lẽ chỉ vì hai chữ lễ giáo, cứ đưa mắt trơ trơ nhìn cô nương chết đi như thế được sao? Trong ba ngày ba đêm này, tại hạ quên ăn bỏ ngủ, cuối cùng chỉ được cô nương đáp lại hai chữ vô lễ, như thế có nghĩa là sao? Nghe chàng nói một hơi những từ ngữ nghiêm chính, nghĩa khí, hợp tình hợp lý, tức thì thiếu nữ áo xanh cứng họng nói chẳng nên lời, nàng âm thầm xem xét thấy trong người không có gì khác lạ, thần sắc căm phẫn thẹn thùng biến mất ngay, thế rồi nàng hạ giọng ấp úng nói: - Vậy là ta đã trách lầm chàng rồi, xin cáo lỗi chàng vậy! Chàng ngư lang liền cất giọng ôn tồn nói: - Không hề chi, chỉ cần cô nương hiểu là đủ rồi! - Lúc nãy ngươi nói ngươi tên là Trần... Chàng ngư lang gật đầu nói: - Phải, ta tên là Trần Gia Lân, còn cô nương xưng hô thế nào? - Ta... tên là Đào Ngọc Phương. - Ồ, Đào cô nương, nàng hôn mê cả ba ngày ba đêm, chưa hề ăn uống gì hết, tất nhiên thân thể còn yếu ớt lắm, cô nương hãy nằm xuống nghỉ ngơi, ta sẽ ra ngoài tìm con cá nấu súp cho nàng dùng. Dứt lời Trần Gia Lân bước ra ngoài luôn. Lúc nãy thiếu nữ áo xanh nhất thời lính quýnh nên mới ngồi bật dậy, bây giờ nghe Trần Gia Lân nói như vậy, nàng liền cảm thấy mặt mày choáng váng, vội vàng ngả lưng nằm trên
  17. giường ngay. Bấy giờ, nàng mới cảm thấy mình sai quấy, chưa cám ơn cứu mạng của người ta, đã vội vàng kết lỗi người, mặt khác nàng vẫn còn lấy làm hổ thẹn về việc thay y áo, mặc dù đối phương vì cứu người mà bất đắc dĩ hành động như vậy, thế nhưng thân thể một thiếu nữ khuê các bị một người đàn ông hoàn toàn xa lạ chạm phải, nàng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng... Cô ta suy nghĩ đến đây, hai má lại nóng bừng lên, nhủ thầm. Thôi được, đợi khi nào mình khỏe lại và có thể hành động, lúc đó mới tìm cách kết liễu sinh mạng này chưa muộn, chết rồi thì tất cả đều hết, chẳng cần suy nghĩ vớ vẩn làm gì nữa. Nàng nghĩ thế, trong lòng yên ổn ngay. Chẳng mấy chốc, Trần Gia Lân bưng một tô lớn súp cá tươi nóng hổi đang còn bốc khói bước vào nhà, chàng kéo chiếc ghế gần giường, nói: - Cô nương có thể ngôi dậy ăn không, nếu chẳng được thì tại hạ đút cho ăn... Đào Ngọc Phương lính quýnh gật đầu lia lịa, nói: - Được, được, không dám làm phiền... Nàng vừa nói vừa vùng vẫy ngồi dậy được nửa người, sau đó lại ngã nằm xuống. Trân Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói: - Để tại hạ đỡ cô nương ngồi dậy! Nói xong, chàng không đợi Đào Ngọc Phương có phản ứng gì hết, liền bước tới đỡ nàng ngồi dậy, một tay vớ lấy tấm chăn bông xếp gọn lại kê ở sau lưng nàng. Cho dù Đào Ngọc Phương không bằng lòng cũng đành chịu, vì nàng không còn động đậy được nữa, đành phải để cho chàng muốn làm gì thì làm. Quả nhiên Trần Gia Lân làm việc chu đáo vô cùng, chàng để tô súp ở trong vỏ bầu khô, như thế khi nàng dùng súp thì tiện vô cùng. Trần Gia Lân sợ Đào Ngọc Phương e lệ, nên chàng mỉm cười, nói: - Này Đào cô nương, người cứ thong thả mà ăn, ta phải ra ngoài ghe làm chút việc nữa. Nói xong, chàng quay người bước ra ngoài luôn. Trong lòng Đào Ngọc Phương lấy làm cảm kích vô cùng, nàng cảm thấy chàng ngư lang này cẩn thận, lão thành, tri lễ và ăn nói rất văn nhã, y như là một đệ tử của nho giáo. Nàng thử húp vài hớp súp, quả nhiên thơm ngon vô cùng, chỉ trong chốc lát nàng đã dùng xong tô súp cá này, tức thì tinh thần sảng khoái ngay. Cũng vào lúc này, Trân Gia Lân bước vô nhà, thu dọn bát đũa trước, sau đó kéo ghế ngồi cạnh bàn, và vặn ngọn đèn dầu cho sáng hơn. Đào Ngọc Phương mặt mày ửng đỏ, nói: - Món súp cá ngon thật, cám ơn chàng nhiều lắm. Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt, nói:
  18. - Vì cô nương đói cả ba ngày đêm nên hôm nay phải dùng súp cá, ngay mai cô nương có thể dùng cháo được rồi. Đào Ngọc Phương thắc mắc, hỏi: - Chàng nấu nướng tại đâu thế? - Ồ... điều này... ta nấu nướng trên ghe, hiện giờ chiếc ghe cập gần đây thôi. - Nơi này là địa phương nào? - Ta cũng chẳng biết, vì ngày thường ít người đến vùng này lắm. - Ai đã ở trong phòng tối này... Đào Ngọc Phương vừa nói, vừa chỉ tay vào trong phòng trong. Trần Gia Lân lắc đầu, nói: - Không ai ở cả, chắc cô nương lấy làm lạ tại sao không an trí cô nương trong đó mà lại để cô nương nằm nghỉ ngoài này, vì phòng trong là phòng nghỉ của tiên sư, vì tôn kính lão nhân gia người, nên tại hạ cứ bỏ trống, không dám sử dụng đến. Đào Ngọc Phương động lòng hỏi: - Nói vậy Trần thiếu hiệp cũng là người võ lâm rồi? Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái, nói: - Có lẽ là thế... Đào Ngọc Phương ngạc nhiên hỏi: - Tại sao nói là có lẽ ư? - Ồ... người luyện võ, đương nhiên được xem là người võ lâm. Thế nhưng tại hạ không hành tẩu giang hồ, chỉ trông vào nghề đánh cá sống qua ngày mà thôi, cho nên cũng có thể nói rằng tại hạ không phải là người võ lâm. Đào Ngọc Phương thắc mắc hỏi tiếp: - Đại danh của lệnh tiên sư xưng hô thế nào vậy? Trân Gia Lân trầm ngâm giây lát, cười cay đắng một tiếng, nói: - Khi tiên sư còn tại thế căn dặn không được đề cập đến danh húy của lão gia người, cho nên... xin cô nương lượng thứ, tại hạ không thể phụng cáo điều này được! Đào Ngọc Phương mỉm cười, nói: - Không có chi, ta chỉ hỏi qua thế thôi, có điều ta vẫn chưa cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp... Trần Gia Lân xua hai tay nói: - Chớ nói ân cứu mạng làm gì, chút ít việc nho nhỏ có đáng kể chi. Nghe khẩu khí cô
  19. nương, chắc là người trong võ lâm thì phải, xin lượng thứ cho tại hạ nói điều thẳng thắn, trông khí chất của cô nương, tú bên ngoài huệ bên trong, có thể nói rằng thuộc nữ lưu giống phượng hoàng, ắt là người có lai lịch lớn, tại sao lại tìm đến bờ hồ hoang dã để tự sát... Đào Ngọc Phương nghe nói thế, hai mắt đỏ bừng lên, số mạng bất hạnh bỗng dâng trào trong lòng, nhất thời nàng cũng chẳng biết trả lời thế nào về vấn đề này đây. Trần Gia Lân là người thông minh, thoạt trông thấy thần tình đối phương, biết ngay cô ta có tư ẩn khó nói, thế rồi chàng làm ra vẻ thản nhiên, nói: - Cô nương chớ buồn lòng làm gì, không nói cũng chẳng sao, nghe giọng nói cô nương hình như không phải người địa phương này... Đào Ngọc Phương gật đầu, nói: - Đúng thế, ta không phải là người ở tại địa phương này. - Trong gia đình cô nương còn những ai nữa? Đào Ngọc Phương nghe chàng hỏi thế lại ngẩn người ra tại chỗ lần nữa. Hai mắt óng ánh ngập lệ, nàng sực liên tưởng đến người cha đui mù cả hai mắt, lão nhân gia người đang cần người chăm sóc sự ăn ngủ của lão, nàng vừa nghĩ đến đây, trong lòng lấy làm hối hận vô cùng, nếu chẳng may nàng chết thật, bỏ lại một cha già đui mù hai mắt đáng thương hại, như vậy mình có phải là một đứa con đại bất hiếu không? Trần Gia Lân lại trông thấy nàng im lặng không nói gì cả, thế rồi chàng không tiện hỏi gì thêm. Đào Ngọc Phương trầm tư giây lát, cuối cùng nàng cất tiếng, nói: - Ta là một cô gái mồ côi! Trần Gia Lân trợn to hai mắt, hơi xúc động, nói: - Ta cũng là một cô nhi, từ bé đã mất cả song thân, được ân sư thu nhận nuôi dưỡng thành người. - À! Đào Ngọc Phương thất thanh kêu lên một tiếng, nàng nói nàng là một cô gái mồ côi chỉ là nói dối, thế mà đối phương đã trả lời một câu nói thật, trong lòng nàng không hối hận sao được, đúng ra nàng không nên nói dối với chàng, huống chi chàng là ân nhân cứu mạng của mình, thế nhưng lời nói đã thốt ra khỏi miệng không còn thay đổi được nữa. Trần Gia Lân ngồi bật dậy, quan tâm nói: - Này cô nương, nàng nên nghỉ ngơi cho nhiều, ngay mai chúng ta sẽ gặp lại. Đào Ngọc Phương đưa ánh mắt cảm kích nhìn Trần Gia Lân một cái, ngạc nhiên hỏi: - Chàng ngủ tại đâu?
  20. Nàng vừa thốt câu nói này ra, bỗng cảm thấy bất ổn, hai má nóng bừng lên ngay. Trần Gia Lân thì nghiêm chỉnh đáp: - Bây giờ đã khuya rồi, tại hạ lên ghe nằm nghỉ cũng được! Dứt lời, chàng cẩn thận nhẹ tay đóng cửa lại, sau đó rời khỏi ngay. Đào Ngọc Phương trằn trọc thức cả đêm không sao ngủ nổi, nàng cứ suy nghĩ lung tung, mãi cho đến gần sáng mới thiếp đi. Trời mờ sáng... - Này Đào cô nương, ta có thể vào nhà chăng? Đào Ngọc Phương giật mình thức dậy ngay, nàng mở to hai mắt ra, thấy ngọn đèn dầu đã tắt lúc nào mà chẳng hay, ánh sáng từ bên ngoài soi xuyên qua khe cửa, nàng ngồi dậy nói: - Mời chàng cứ vào, ta đã thức giấc rồi! Trần Gia Lân đẩy cửa bước vào trong nhà, trong tay chàng lại bưng thêm một tô súp cá nóng hổi. Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Đào Ngọc Phương một cái, nói: - Này cô nương, mời cô dùng chút điểm tâm sáng! Đào Ngọc Phương e lệ nói: - Chàng cứ việc để trên bàn, ta sẽ dùng ngay! Nói xong, vội bước xuống giường, nàng mới đi được một bước, bỗng thất thanh kêu lên một tiếng, té ngã xuống luôn. Trần Gia Lân trông thấy thế, lập tức lượn mình lướt tới giơ tay đỡ lấy thân liễu sắp phải té ngã ra đất của Đào Ngọc Phương, kêu keng một tiếng, cả cái tô súp cá đánh rơi xuống đất, tức thì cái bát bị đánh vỡ ngay. Hồi 3 Duyên Nợ Tiền Định Trần Gia Lân vội đặt nàng nằm trên giường, nói: - Này Đào cô nương, nàng còn yếu ớt lắm, không nên quật cường bước xuống giường làm gì. Đào Ngọc Phương nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt cứ nhỏ ròng ròng xuống. - Đào cô nương, thường thì người té xuống nước cứu lên chỉ dưỡng sức vài ngày là khỏe ngay, vì trường hợp cô rơi xuống nước thời gian quá lâu, hơn nữa có lẽ lúc té xuống nước đã đụng vào đá ngầm bên dưới, đến nỗi phụ thọ thương, cho nên... Cô nương phải chịu khó dưỡng sức thêm một thời gian. Đào Ngọc Phương mở mắt ra, đưa đôi mắt ngập lệ ngơ ngác nhìn chàng, một hồi thật lâu
nguon tai.lieu . vn