Xem mẫu

  1. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tác giả: Thạch Chương Ngư Thể loại: Tiên Hiệp Website: http://motsach.info Date: 15-December-2012 Trang 1/3.147 http://motsach.info
  2. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Chương 1: Thí Huynh Đại Khang quốc bốn mươi chín vị hoàng tử hoàng tôn theo thứ tự tên vị ,mỗi người một bàn bày đầy rượu và “ Ngọc Dao xuân”,món ăn do đích thân cung đình đệ nhất ngự trù chế biến. Ngồi bên trái Long Dận Không là hoàng tôn Long Kỳ Chính năm nay đã ba mươi chín tuổi, phong thái trầm ổn thong dong,bên phải là thập nhị tứ hoàng huynh Long Dận Tường,hắn năm nay mười tám tuổi,vừa được hoàng đế Đại Khang Quốc ,Hâm Đức hoàng đế phong làm An Vương Cần Vương Long Dận Lễ ngồi ở vị trí thủ tọa,tay giơ chén rượu cất cao giọng nói: -Chư vị vương đệ,chư vị vương chất! Hôm nay là tết Nguyên Tiêu,Đại Khang ta dưới sự cai trị của phụ hoàng, quốc thái dân an, khắp nơi một cảnh thanh bình, chúng ta cùng chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, sớm ngày thống nhất giang sơn Bên trong Cần Vương phủ vang lên một tiếng hoan hô thật lớn,tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn ,từ trong ánh mắt trên khuôn mặt của bọn họ,Long Dận thấy ai cũng sáng lên những tia hy vọng Tình cảnh này làm Long Dận Không nhớ đến năm ngoái,cũng vào thời điểm này,tại buổi tiệc ở Trung Vương phủ , Trung Vương cũng nói giống như Cần Vương hôm nay,giọng tràn đầy hy vọng và phấn khích, Trung Vương là vị hoàng tử lớn tuổi nhất sau ba vị hoàng huynh đã mất , đươc coi là ngươi kế vị ngôi hoàng đế Đại Khang, nhưng do thân thể yếu kém đã lâm bệnh mà chết đi vào mùa hè năm ngoái Nếu Long Dận Không nhớ không lầm,Cần Vương năm nay cũng vừa bốn mươi chín tuổi,vừa vặn với số người dự tiệc hôm nay, Cần Vương thân thể cường tráng ,văn tài võ lược,có lẽ hắn thật sự đợi được ngày kế vị ngôi báu -Dận Không! Sao ngươi không uống rượu? Cần Vương quan sát đám người chợt thấy Long Dận Không ngồi im liền nói Long Dận Không đang suy nghĩ giật mình trả lời: -Ngũ Hoàng Huynh...Đệ sẽ không uống rượu..... Ngồi kế Cần Vương là Mục Vương Long Dận Thượng ha hả nở nụ cười: -Còn gọi là Ngũ Hoàng Huynh, phải gọi là Thái Tử Chung quanh ,mọi người cùng kêu lên phụ họa theo -Đúng rồi...đúng rồi...! Nét mặt Cần Vương không khỏi lộ vẽ đắc ý, bàn tay vung lên, có vài phần giống phong phạm Thái Tử: Trang 2/3.147 http://motsach.info
  3. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư -Dận Không! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? -Mười sáu tuổi Dận Không cúi đầu khiêm tốn trả lời Mục Vương cười lớn nói: -Mười sáu tuổi! Lúc ta bằng tuổi với người thì tửu lượng đã thâm hậu,không những vậy mà còn ngự cả ngũ nữ..... Nghe đến đó, các vị Hoàng Tử Hoàng Tôn liền bộc phát ra những tràn cười lớn, nói đến đề tài này thật đúng lúc, trong nhất thời không khí bàn tiệc bổng dưng cởi mỡ hơn trước An Vương chủ động biện hộ giùm Dận Không nói: -Chư vị Hoàng Huynh! Dận Không tuổi còn nhỏ, huống hồ phụ hoàng từng nói qua, trước mười tám tuổi tuyệt không cho chúng ta uống rượu,vậy cho hắn uống trà thay rượu được không? Tất cả mọi người trong tiệc đều nhớ kỹ lời này,nguyên văn lời của Hoàng Đế là: -Trước khi phong Vương không được uống rượu Căn cứ theo Đại Khang luật lệ, vào năm mười tám tuổi ,hoàng tử mới được phong vương,cho nên An Vương mới có lời này Nhưng trong suy nghĩ của Dận Không,bản thân mình khó có ngày được phong vương vị. Mẫu Thân của Dận Không là Bình Quý Phi năm đó tưởng chừng lên ngôi Hoàng Hậu , nhưng đột nhiên bị đày vào lãnh cung,trong lòng phiền muộn mà mất đi, lúc đó Dận Không được tám tuổi,trong chớp mắt đã tám năm trôi qua Dận Không cũng không biết lý do tại sao,mẫu thân bị đày vào lãnh cung.Hoàng đế tự nhiên không cho Dận Không biết ,dựa theo sự hiểu biết của hắn mà suy đoán lý do chính là sự tranh chấp quyền lực nơi hậu cung. Sau khi mẫu thân mất đi, Dận Không vẫn sống trong lãnh cung, ròng rãi tám năm trời làm bạn chỉ có tì nữ của mẫu thân tên là Duyên Bình cùng thái giám Dịch An .Trong thời gian tám năm,Dận Không chỉ thấy mặt vị phụ hoàng ba lần, đều tại buổi lễ tế thiên của đế quốc , mỗi lần gặp cũng không có cơ hội nói chuyện, nhiều lúc hắn nghĩ rằng có lẽ phụ hoàng căn bản cũng không biết có người con là hắn Hằng năm vào dịp tết Nguyên Tiêu, Dận Không mới có dịp gặp gỡ các vị hoàng tử,hoàng tôn này. Câu chuyện liên quan đến Dận Không nhanh chóng qua đi. Đám hoàng tử, hoàng tôn tiếp tục chén tác chén tù, cười nói chào hỏi rộn rã, hắn ngồi im lặng thưởng thức trà một mình Cần Vương vỗ tay nhẹ nhàng mấy cái, rèm trúc trong đại sảnh vang lên từng tiếng nhẹ nhàng, một nhóm ca kỹ dung nhan diễm lệ, trên người là bộ trang phục ca cơ được may bằng chất liệu nhẹ nhàng có thể nhìn thấy được làn da trắng hồng ở bên trong y phục Dận Không lúc này dù sao là tuổi mới lớn,nên toàn tâm chú ý đến đám ca kỹ này Tiếng nhạc vang lên,nhóm ca cơ tập chung ở giữa đại sảnh, tung ra vô số những bông hoa Trang 3/3.147 http://motsach.info
  4. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư hướng về bốn phía, trong đại sảnh hoa bay khắp nơi, hương hoa như thấm vào tận phế phủ của mọi người trong bàn tiệc Một cô gái mặc bộ bạch y trắng sáng,thoạt trông giống như tiên nữ trong truyền thuyết , bước đi nhẹ nhàng thanh thoát từ giữa nhóm ca cơ xuất hiện biễu diễn một điệu múa mê hồn người Tất cả như si ngốc ,đều nhìn về phía nữ ca cơ,cơ hồ quên cả hô hấp,cặp mắt tuyệt đẹp của nữ ca cơ nhìn một vòng xung quanh đại sảnh,không hẹn mà trong lòng ai cũng thầm nghĩ là nàng đang nhìn chính mình Lúc này tiếng tiêu chợt có nhịp độ nhanh lên, cô gái lấy chân phải làm trụ,nhìn nhẹ như tơ thân thể mềm mài xoay tròn, nhóm ca cơ còn lại tập trung thành vòng tròn, ngọc thủ vung ra hàng trăm sợi lụa đủ màu sắc,cô gái bạch y đột nhiên lăng không từ từ bay lên cao ở xuất hiên ngay chính giữa những sợi lụa đầy màu sắc, trông giống như tiên nữ xuất hiện giữa trời Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía trong đại điện,tiếng khen ngợi không ngừng bên tai, nhóm ca cơ đứng yên nhận một lát rồi lùi lại hậu trường Cần Vương ở giữa nhịn không được khen: -Thật là hay,thật là đẹp! Vũ điệu như thế chỉ có thề xem được vài lần ở nhân gian này Mục Vương a a cười hai tiếng, loạng choạng đứng lên -Tình cảnh này,Hoàng huynh là thi ... ý đại phát,còn đệ dung tục 1 cái là ..niệu ý..đại phát. Đệ đi tiểu tiện đây.. Mọi người nghe thấy,nhất thời cười rộ lên, Mục Vương lảo đảo đi đến trước bàn của Long Dận Không thì đột nhiên hai chân mềm nhũn , thân thể mất cân bằng, té lên bàn ,đem rượu và thức ăn văng đi tứ phía. Dận Không nhất thời không kịp né,trên người dính đầy rượu và thức ăn Cần Vương tựa hồ đã say ,a a nở nụ cười nhìn về phía bọn họ : -Các người! Một người đã say,một người không uống rượu được, vậy về trước đi Dận Không đang có ý này,cuống quít đứng dậy cáo từ Bên ngoài ,chẵng biết khi nào tuyết rơi đầy trời, Mục Vương loạng choạng đi phía trước Dận Không,trông bộ dạng hình như hắn đang có ý đuổi theo nhóm ca cơ vừa rời khỏi. Vũ nữ bạch y trong nhóm ca cơ tựa hồ nhận ra được điều gì,bước chân liền hoảng hốt đột nhiên nhanh lên Mục Vương nhanh chân đuổi theo,vung chân ra cản lại cái ống quần màu trắng, cô gái kêu to một tiếng thảnh thót, thân hình suýt nữa té ngả. Đám ca cơ còn lại thấy tình cảnh này chạy tứ tán, không một ai còn bận tậm đến nữ ca cơ bạch y này Mục Vương phát ra một tiếng cười lớn,thân thủ bắt được cánh tay cô gái: -Tiểu Quai Quai! Tổ tiên ngươi có tu nhân tích đức, nên bổn vương mới coi trọng ngươi đó Lúc này cô gái sợ đến mặt mày thất sắc: -Vương gia! Cầu xin ngài... buông tha cho nô tỳ Trang 4/3.147 http://motsach.info
  5. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Mục Vương lúc này đáng nắm ống tay áo ,đột nhiên cô gái dùng toàn lực thoát ra,một tiếng “roẹt” vang lên lộ ra một cổ tay trắng hồng. Mục Vương mất thăng bằng,thân thể không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cô gái nhân cơ hội này liền bỏ chạy về phía trước Dận Không thấy vậy liền đến đở Mục Vương lên: -Hoàng Huynh! Người say... không bằng để đệ đưa huynh về? Mục Vương thô bạo một tay xô Dận Không ra: -Ngươi là cái thứ gì?một tên không có thân phận ,là loại tạp chủng tự nhiên quan tâm đến ta,đúng là thứ rỗi hơi. Trong nhất thời,khuôn mặt Dận Không đỏ bừng cơn giận trong lòng trào dậy mãnh liệt thầm nghĩ: “Ta dù sao với hắn cũng cùng một người cha,thế mà hắn lại dùng lời lẽ ấy mắng mình” Dận Không dùng sức cắn chặt môi dưới cố kiềm nén cơn giận trong lòng,nhìn tên hỗn đản loạng choạng đứng dậy cố gắng đuổi theo cô gái phía trước Cô gái đối với địa hình trong Cần Vương phủ không quen thuộc,trong lúc hoảng sợ ,đi lạc vào hoa viên của vương phủ,vừa chạy vừa tìm đường bên tai lại không ngừng nghe tiếng cuồng tiếu của Mục Vương , nên càng lúc càng hoảng sợ, đôi chân run rẫy , liền té ngã trên mặt đất đầy tuyết, trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẽ đau đớn, cố gắng đứng dậy nhưng vô lực Mục Vương cười dâm đảng hướng nàng đi đến: -Tiểu Quai Quai! Xem ra ngươi muốn cùng bổn vương trên mặt đất đại chiến một hồi rồi.... Cô gái dãy dụa rướn thân mình về phía sau, trong đôi mắt đẹp đang kinh hãi dòng lệ trào ra Đột nhiên ,Mục Vương hướng về phía cô gái nhào tới, thân hình mập mạp đè lên người cô gái Cô gái miệng thì kêu khóc,thân hình thì dãy dụa nhằm thoát khỏi thân hình mập mạp đang đè nặng trên người, Mục Vương đưa bàn tay cầm thú toan cởi quần của cô gái ,lúc này trong đầu hắn toàn bộ là những ý tưởng dâm loạn,căn bản không để ý tới Dận Không đang lẵng lặng xuất hiện phía sau Dận Không hai tay cầm một cành cây,giơ cao đánh mạnh vào phía sau đầu Mục Vương,liền tức khắc cả thân mình mập mạp co giật một hồi sau đó ngất xĩu lên trên người cô gái Cô gái cố sức đẩy thân hình mập mạp ra khỏi mình,lúc này y phục trên người đã bị xé rách nhiều chổ lộ ra làn da trắng hồng như tuyết,thấy vậy Dận Không cởi trường bào trên người khoát lên mình nàng Nhìn hoa viên lúc này yên lặng,không một bóng người,Dận Không trong lòng lúc này mới bình tỉnh lại Hắn cúi người xuống cố hết sức ốm cái xác của Mục Vướng hướng về cái giếng trong hoa viên đi tới,cô gái nhìn hành động của Dần Không không dấu nỗi sự tò mò và khó hiểu Trang 5/3.147 http://motsach.info
  6. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Dận Không thấp giọng nói: -Nhanh! Giúp ta một tay, nếu không cả hai ta sẽ cùng chết Cô gái cắn chặt môi,suy nghĩ một lát trong lòng hình như quyết địnhcái gì đó , tiến tới giúp Dận Không mang thi thể Mục Vương tới giếng nước Khuôn mặt cô gái đầy vẽ sợ hãi,thân hình mềm mại nhỏ nhắn run lên từng hồi. Dận Không dùng toàn lực ôm cái thân hình mập mạp lên trên miệng giếng,rồi đẩy xuống ,nghe tiếng bọt nước vang khắp nơi ,hắn mới thở phào một hơi dài nhẹ nhỏm trong lòng thầm nghĩ “ Cũng thật là kỳ quái! Mình vừa giết chết Mục Vương,mà trong lòng lại không cảm thấy chút gì sợ hãi Liếc nhìn khuôn mặt không một chút huyết sắc của cô gái,một tay hắn nắm bả vai nàng nói: -Nhớ kỹ! Coi như không có chuyện gì xảy ra Miệng hắn phát ra âm thanh vô cùng lãnh khốc Cô gái run rẩy gật đầu, hắn vỗ nhẹ lên vai nàng: -Trở về đi -Chỉ sợ...Những người kia biết...Mục Vương đuổi theo ta... Cô gái nhắc nhở hắn Hắn gật đầu: -Ta mang người đi khỏi chổ này -Người nào??? Trong hoa viên có người hô to một tiếng,thân hình Dận Không cùng cô gái nhất thời chấn động Một gã mặc trang phục người hầu,trên tay cầm chiếc đèn lồng đang đi tới phía hai người,hắn là tồng quản Cần Vương Phủ,Trung Phúc Viên tổng quản trông thấy Dận Không đang ôm cô gái, nhịn không được lộ ra vẽ mặt tươi cười,trong lòng thầm nghĩ "Vị hoàng tử nhỏ nhất này,nhất định sau lưng mấy vị hoàng huynh làm cái việc trộm hương thiết ngọc đây" -Hoàng tử điện hạ!Ngài có nhìn thấy Mục Vương hay không? Viên tổng quản Trung Phúc đang đi tìm Mục Vương,Dận Không nhanh chóng trấn an tâm thần liền nói: -Hình như hoàng huynh ta đi tiểu tiện thì phải -Thật là kỳ quái! Hạ nhân cũng tìm ở nơi đó rồi nhưng không thấy Trang 6/3.147 http://motsach.info
  7. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Trung Phúc xoay người định rời đi Dận Không đột nhiên ôm bụng la lớn: -Ai cha! Đau bụng quá...! Trung Phúc cuốn quít đi tới trước mặt Dận Không nói: -Hoàng tử điện hạ! người làm sao vậy,ta đi mời đại phu... -Thôi! Không cần,tại vì người nhắc đến cái đó... Dận Không ra vẽ mặt cực kì thống khổ Trung Phúc biết nguyên nhân đau bụng của Dận Không ,biết không sao liền xoay người rời đi. Trong lúc này,đột nhiên Dận không tung môt quyền thật mạnh vào sau đầu của vị quản gia,rên lên một tiếng Trung Phúc nằm xĩu trên mặt tuyết Cởi bỏ đồ trên người vị quản gia đem đưa cho cô gái,Dận Không ôm cái xác vứt tiếp xuống cái giếng Cô gái thấy hắn trong chốc lát ra tay giết liền hai mạng người,nhất thời tim đập chân run ,thân hình như muồn té ngã Dận Không quan sát chung quanh,thấy không có gì khác lạ,liền đi tới giúp cô gái mặc bộ đồ gia nhân và mang giày vào,sau đó mang nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cẩn thận xóa mọi dấu vết Ra khỏi hoa viên, lúc này người đi qua đi lại nhiều hơn, cô gái hoảng sợ nép sát vào thân mình Dận Không, cũng may trong bóng tối,nên không ai lưu ý đến vẻ mặt này của nàng Đi tới chổ đậu xe ngựa, Dận Không quan sát thấy đám ca cơ đang ngồi trên xe chưa rời đi,các nàng thuộc về hoàng cung nhạc phường,được Cần Vương mời tới giúp cho buổi tiệc thêm phần hưng phấn Đợi cho xe ngựa của nhóm ca cơ rời đi,Dận Không mới mang cô gái đi tới cổ xe của mình,một cổ xe củ kỉ tấm bạt che đã sờn Dịch An đang ngồi phía trước tay cầm cương ngựa,mắt nhắm nghiền tựa đang suy nghĩ điều gì đó Dận Không ho nhẹ một tiếng,viên thái giám cuốn quít mở hai mắt -Hoàng tử điện hạ..... Hằn lập tức chú ý đến cô gái đi cùng,gương mặt tràn đầy vẽ kinh ngạc -Lập tức rời khỏi nơi này Dận Không nói xong cầm tay cô gái đi vào trong xe Trên không trung vang lên tiếng roi ngựa xé gió,hai thớt ngựa già kéo chiếc xe củ kỹ lăn trên mặt đất phủ đầy tuyết,không người nào bên ngoài có thể ngờ đến là trong cổ xe củ kỹ này là vị hoàng tử nhỏ nhất của Hâm Đức hoàng đế Đại Khang. Trang 7/3.147 http://motsach.info
  8. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Cổ xe nguyên là của mẫu thân Dận Không năm đó lưu lại,tuy đã trãi qua nhiều năm tháng, nhưng bên trong vẫn còn lưu lại dáng vẽ sang trọng phú quý ngày nào, vốn là tứ mã kéo, nhưng đại nội tổng quản phân phối cho Dịch An chỉ hai thớt ngựa già, lấy sức hai ngựa già, kéo cổ tứ xa , nên xe chỉ chạy chầm chậm thong thả dù đã hết sức Cô gái lúc này vẫn còn run rẫy chưa hoàn toàn khôi phục lại nỗi sợ hãi vừa rồi, Dận Không nhìn nàng cười ôn hòa nói: -Ta còn không biết ngươi tên gì? Gặp phải ánh mắt Dận Không, cô gái cuốn quít cúi đầu đáp: -Nô tỳ là Thái Tuyết, đa tạ hoàng tử đã cứu giúp.... Dận Không nhàn nhạt nói: -Ta cũng không nhớ kỹ là đã cứu ngươi khi nào Cô gái sau khi nghe liền lập tức hiểu ra,đôi môi tái nhợt vì sợ hãi ngẩng đầu lên, điều này làm cho nàng thêm có dáng vẽ mong manh đến mê người,làm người khác không khỏi phát sinh ra cảm giác phải bảo vệ và chăm sóc Dận Không vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, lúc náy trời đã tối, tuyết rơi từ từ trong không khí, hai bên đường tràn ngập ánh đèn lồng, khách bộ hành đi dạo đông đảo. Tửu quán, cửa hàng buôn bán chật ních thực khách và khách mua bán, quả nhiên là một cảnh tượng náo nhiệt, cả kinh thành tràn đầy một cảnh thái bình thịnh vượng. Dận Không ở trong thâm cung quá lâu,nên bình thường hiếm thấy cảnh náo nhiệt này Người đi bộ phía trước xe quá đông,nên cổ xe không thề di chuyển, Dịch An vén rèm xe quay đầu lại nói: -Hoàng tử điện hạ! ngài có muốn ta gọi người dẹp đường Dận Không lắc đầu nói: -Dịch An! Ngươi cứ đánh xe ngựa từ từ,đừng để ảnh hưởng mọi người, tới ngả tư cuối đường chờ ta, nhân cơ hội này ta đi dạo phố một chút Dịch An gật đầu một cái,tay ghìm ngựa lại,Dận Không nắm bàn tay nhỏ bé của Thái Tuyết bước xuống xe Trên đường, mỗi khách bộ hành trên tay đều cầm chiếc đèn lồng,xa xa nhìn lại trông giống như là dãy sao trên bầu trời đang lấp lánh Dận Không sánh vai cùng Thái Tuyết bước đi chậm rãi, có lẽ do ảnh hưởng bởi không khí náo nhiệt phố phường vào dip tết, nên tâm tình của Thái Tuyết đã dần bình tĩnh trở lại Ven đường có treo đèn lồng dạng giãi câu đối, Dận Không hứng thú nghĩ chân xem, mắt thấy cái hoa đăng treo bên trên có câu đối : “ cố ưu sầu u tư làm cách tao” đoán là thất ngôn đường thi, bên cạnh có hai gã tú tài còn trẻ đang làm ra vẽ suy nghĩ ,liền lạnh nhạt nói: Trang 8/3.147 http://motsach.info
  9. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư -Tự tố bình sanh bất đắc chí Dưới đèn ,một người mặc áo màu vàng,dáng vẽ trung niên đột nhiên xoay đầu lại: -Công tử! Tại sao lại nghĩ đến Bài thơ Tỳ Bà Hành của Hương Sơn Cư Sĩ để giãi câu đố này? Dận Không cất cao giọng nói: -Người xưa có câu: “ đừng giãi tại đề” là cách giãi câu đối trên hoa đăng đúng nhất, nay theo câu đối trên đèn hiển nhiên là lấy trong lịch sữ đề ra chính là Sở Quốc Đại Phu Khuất Nguyên, truyện là Sở Hoài Vương nhận được thư của Tần Quốc mời đến Tần để xin lỗi về việc cướp đất khi nghe tin Sở Tề liên minh, Hoài Vương lưỡng lự giữa đi và không đi. Khi đó Khuất Nguyên đứng ra can ngăn khuyên Hoài Vương không nên đi, nhưng thế lực sợ Tần lại mạnh hơn, cuối cùng Hoài Vương đáp ứng thư nước Tần , đi sang Tần,l iền bị Tần Quốc trở mặt bắt làm tù binh và mất tại đất khách , Thái tử Hoành lên ngôi hoàng dâm vô độ không nghe lời can gián của Khuất Nguyên , còn bị lũ gian thần ám hại nên đã viết bài thơ Ly Tao (1) trong đó có câu: “cố ưu sầu u tư làm cách tao” bộc lộ tâm sự của mình Hương Sơn Cư Sĩ ,Bạch Cư Di sau đó viết bài thơ Tỳ Bà Hành có câu : “Tự tố bình sinh bất đắc chí” cùng Khuất Nguyên năm đó có cảnh ngộ vài phần tương tự Vị trung niên liền khen: -Công tử quả nhiên không giống người thường! Nói xong,liền đem hoa đăng xuống giao tận tay Thái Tuyết mỉm cười nói: -Hoa đăng tặng giai nhân ,đúng là chuyện phong nhã Vị trung niên này nhãn lực phi phàm, trong chốc lát đã nhận ra Thái Tuyết là nữ cãi trang Thái Tuyết cười,khuôn mặt ửng đỏ, càng toát ra vẽ kiểu diễm không thể nào mô tả Vị trung niên nói: -Công tử phá giãi đối thật xuất chúng, chẳng hay có hứng thú trong việc đối liễn Dận Không cười nói: -Tiên sinh mời nói Vị Trung niên liền nói: -Năm nay,do may mắn ,lão phu tình cờ có được một bức liễn, suy nghĩ đã lâu ,mà vẫn không sao đối cho chỉnh được, nay xin mời công tử chỉ điểm cho lão phu. Vị trung Niên đột nhiên im lặng,sau đó cất giọng ngâm : -Năm trăm dặm thiên trì, chạy tới đáy mắt. Phi khâm ngạn trách, hỉ mang mang không khoát khôn cùng. Xem: Đông tương thần tuấn; Tây chứ linh nghi; bắc đi uốn lượn; nam tường cảo tố. Cao nhân vận sĩ, hà phương tuyển thắng đăng trước khi. Thừa dịp giải tự loa châu, sơ tương tựu phong hoàn vụ tấn. chớ tần thiên vi địa, chút chuế chút thúy vũ đan hà. Mạc cô chịu: Bốn phía Trang 9/3.147 http://motsach.info
  10. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư hương đạo; vạn khoảnh tình sa; cửu hạ phù dung; tam xuân dương liễu. Dận Không mày kiếm hơi nhíu lại, không nghĩ tới nới phố thì náo nhiệt này lại là nơi hang hổ đầm rồng, tưởng bức liễn chỉ là câu đối bình thường, nên mới tò mò xem thử ,ai ngờ là bức liễn chín mươi chữ khí thế sôi trào, hào khí vạn dặm, trong nhất thời không tìm ra câu đối cho chỉnh Bên cạnh Thái Tuyết bổng ôn nhu nói: -Lão tiên sinh quả nhiên là học sâu hiểu rộng, công tử tiểu nử trước kia có dạy cho tiểu nữ một ít phương pháp đối, không biết tiểu nử có thể thay công tử đối vế này Vị trung niên cười nói: -Có câu tài nghệ không chỉ dành cho đấng mày râu, tiểu thư xin mời Dận Không nhìn bộ dáng của Thái Tuyết, trong lòng chợt động: “chẳng lẽ nha đầu này học nghệ xuất chúng” Thái Tuyết nhẹ giọng nói: -Mấy ngàn năm chuyện cũ, chú đáo trong lòng. Đem tửu lăng hư, thán cuồn cuộn anh hùng ở đâu. nhớ: Hán tập lâu thuyền; Đường tiêu thiết trụ; tống huy ngọc phủ; nguyên khóa cách nang. Vĩ liệt phong công, hao hết di sơn tâm lực. Tẫn bức rèm che họa đống, cuốn không kịp Mộ Vũ hướng vân. dễ đoạn kiệt tàn bi, đô phó cùng thương khói lạc theo. Con thắng được: Vài xử sơ chuông; nửa giang ngư hỏa; hai hàng thu nhạn; nhất chẩm thanh sương. Dận Không vừa nghe câu đối liền trợn mắt há hốc mồm, mà vị trung niên cũng kinh dị không kém, qua một lúc hắn cúi đầu quỳ xuống đất chấp tay vái rồi nói: -Tiểu thư tài nghệ kinh thế, làm lão phu xấu hổ không thôi Kì thật chuyện xấu hổ này không chỉ một mình hắn Thái Tuyết thấy vậy cuốn quít trả lời: -Lão tiên sinh đừng có nói như vậy, tiểu nử chỉ tùy tiện đáp câu đối,nào có tài kinh thế gì,lão tiên sinh mau mời đứng lên Chuyện nảy giờ làm kinh động không ít người đi đường, lúc này tụ tập lại,Dận Không thấy vậy định bước đi, nhưng vị trung niên dứt khoát không buông tha, kéo tay Dận Không lại nói: -Công tử! Xin theo ta một chút Dận Không đối với vị trung niên này ngập tràn sự tò mò, nên cùng Thái Tuyết đi theo hắn đến một cây cầu, trên cây cầu này treo đầy hoa đăng, nhưng câu đối nằm trên đèn khuất tầm mắt nên không có ai nhìn, hơn nữa trên sông gió thổi lạnh buốt, nên căn bản không một ai ghé xem Một người mặc trường bào củ nát, nằm trên cầu, tựa hồ đã ngủ say Vị trung niên vỗ vỗ vai hắn kích động nói: -Tào tiên sinh! Câu liễn đã có vế đối Trang 10/3.147 http://motsach.info
  11. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Vị Đố chữ tiên sinh trở mình một cái,cặp mắt dương dương nhìn liếc qua Dận không một cái nói: -Đối được liễu thì có cái gì mà ngạc nhiên Vị trung niên có một chút xấu hổ nhìn Dận Không giãi thích: -Tiên sinh nhà ta tính tình có chút quái dị, Công tử vạn lần đừng tức giận Lúc này vị Đố chữ tiên sinh nhìn kỹ Dận Không, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lên một cách dị thường ,đứng lên nói: -Công tử ! Tả phụ hữu bật, hiển nhiên là đế vương chi mệnh Nội tâm Dận Không chấn động, nỗi bực dọc nảy giờ bổng nhiên biến mất Vị trung niên lúc này đem tới cái ghế gỗ, Dận Không tiến lại ngồi đối diện nói: -Xin hỏi tiên sinh cao danh quý tánh? Đố chữ tiên sinh cười nói: -Kẻ hèn họ Tào tên Duệ, năm nay bốn mươi ba tuổi Ánh mắt của vị Tào tiên sinh thủy chung vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Dận Không, qua một hồi lâu, vị Đố chữ tiên sinh bùi ngùi thở dài nói: -Tướng số của công tử,ta thật không có khả năng phán đoán Dận Không cười nói: -Tào tiên sinh có cái gì nói cái đó, không cần nói tường tận đâu Tào Duệ nói: -Ta biếu công tử một chữ Nói xong ,vươn ngón tay khô gầy chấm mực trên tráp ,viết vào tờ giấy một chữ thật lớn : “ TÙ” Dận Không khó hiểu nhìn về phía hắn Tào Duệ nói: -Chữ này công tử gìn giữ cần thận,sau này tất sẽ có chổ dùng Dận Không nghe thấy liền cẩn thận gấp nhỏ tờ giấy lại, cẩn thận bỏ vào trong áo Tào Duệ lúc này mới nhìn Thái Tuyết: -Vị cô nương này, hai mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, chắc là vừa mới trãi qua một việc gì đó làm kinh động Thái Tuyết nhẹ nhàng a lên một tiếng, lập tức nhận thấy chính mình đang thất thố, lập tức kiềm hãm nét mặt lại Trang 11/3.147 http://motsach.info
  12. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Lúc này vị trung niên nói: -Vừa rồi đối câu liễn chính là vị tiểu thư này Tào Duệ gật đầu: -Xem ra Tào mỗ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này Hắn lấy trong người ra một bức cổ họa nói: -Tào mỗ được một vị bằng hữu nhờ cậy, đem bức họa này giao cho người có thể đối được bức liễn kia, nay vị cô nương này đã đối được ,vậy bức tranh này giao cho cô nương Hắn đem bức cổ họa giao tận tay Thái Tuyết xong, xoay người cùng vị trung niên bước đi ,bỏ lại một dãy hoa đăng trên cầu Dận Không cùng Thái Tuyết đi đến ngã tư cuối đường, Dịch An đã đợi ở đây từ lâu ,hai người lên xe ngựa Dận Không hướng Dịch An nói: -Đi đến đường phía đông Dịch An ngẩn người lập tức hỏi -Hoàng tử điện hả có phải là muốn đi tìm Duyên Bình -Uhm Dận An trả lời đơn giản Duyên Bình năm mười ba tuổi đã vào hoàng cung làm nô tỳ, hôm nay nhân dịp tết Nguyên tiêu ,nên được nghĩ về thăm nhà Sở dĩ Dận Không đi tìm Duyên Bình nguyên nhân chính là hắn không biết an bài Thái Tuyết như thế nào,hắn giết chết Mục Vương trong lòng cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp,cái chết của Mục Vương là thuần túy ngoài ý muốn, nếu không phải Mục Vương mắng hắn,thì hắn cũng không nỗi sát tâm , hắn sẽ không vì một ca cơ mà làm chuyện mạo hiểm, mặc dù hắn đã bắt đầu cảm nhận được Thái Tuyết này thật không tầm thường Hắn sở dĩ giết chết Trung Phúc,vì gã quản gia này thấy hắn đừng cùng với Thái Tuyết bên cạnh giếng, chỉ cần cái thi thể được phát hiện, rất dể đàng ,mọi người sẽ nghĩ ngay là đến hắn là hung phạm, cho nên hắn không còn cách nào khác Kỳ thật , ngay lúc đó hắn thậm chí muốn giết luôn Thái Tuyết, cũng không biết vì nguyên nhân gì,mà hắn buông tha Thái Tuyết tay ôm bức cổ họa, thân thể mềm mại mỏng manh ,đứng run rẩy, nhưng lần này là run vì cái lạnh của thời tiết, Dận Không đem áo choàng khoát lên trên mình, Thái Tuyết cúi đầu xuống, nhưng không cự tuyệt -Tiểu An Tử ! Sao ngươi lại tới đây Trang 12/3.147 http://motsach.info
  13. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Bên ngoài vang lên tiếng của Duyên Bình Cô Cô Dịch An cười nói: -Chẳng những là ta,Tiểu Chủ nhân cũng đã tới Duyên Bình cuốn quít bước tơi bên xe ,cung kính nói: -Nô tỳ không biết hoàng tử điện hạ đến, nên thất thố,mong hoàng tủ thứ tội Khuôn mặt Dận Không hiện lên một nét cười nhàn nhạt, cả hoàng cung tôn kính với hắn như vậy chỉ có hai người bọn họ. Dận Không cùng Thái Tuyết trên xe bước xuống đi vào nhà. Nhà Duyên Bình lúc trước cũng là gia đình quan lại, sau đó vì đắc tội với triều đình mà sa cơ lỡ vận, Duyên Bình phải bán mình vào cung làm nô tỳ, mẫu thân Dận Không giúp Duyên Bình thu xếp chổ này , để mang mẹ của mình về đây an dưỡng Duyên Bình nhìn thấy Thái Tuyết thì thất kinh, Dận Không vội nói: -Nàng vừa bán thân làm nô tỳ cho ta, tạm thời cho nàng tạm ở nơi này Hắn lên tiếng, tự nhiên Duyên Binh không dám hỏi nhiều, bèn cầm tay Thái Tuyết dắt vào trong nhà Dận Không cùng với Dich An ở lại phòng khách uống trà.Một lúc sau Thái Tuyết quay lại, lúc này đã mặc lại trang phục nữ nhi nhan sắc trở nên xinh đẹp động lòng người Duyên Bình lấy cớ phải cùng vời Dịch An chuẩn bị tiệc tết lui ra sau, để lại trong phòng , hắn cùng Thái Tuyết hai người Thái Tuyết đã đoán được thân phận hắn, nên biểu hiện thập phần cung kính -Thái Tuyết! Trong kinh thành này, nhà ngươi có thân nhân nào không? Thái Tuyết lắc đầu ,nhẹ giọng đáp: -Nô tỳ chỉ có một ca ca, nhưng do chiến loạn nên đã thất lạc nhiều năm nay Dận Không gật đầu, bên ngoài biên giới Đại Khang quốc không bao giờ yên tỉnh, xung quanh là bảy quốc gia khác nhau nên chiến tranh xảy ra liên miên thủy chung không bao giờ dứt nên loại cảnh ngộ như Thái Tuyết có thể tùy ý mà thấy được -Người trước tiên sống ở đây một thời gian, sau khi mọi việc yên ổn,ta sẽ cho người hộ tống ra khỏi kinh thành Thái Tuyết cảm kích gật đầu,biểu lộ ra vẻ nhu nhược của nữ giới, tại hoàn cảnh này phó thác mọi sự cho Dận Không Hắn cũng không thể ở lại lâu, đêm Nguyên Tiêu hoàng cung có quy định phải về cung trước nữa đêm, trong đầu hắn chợt muốn ra sống ở bên ngoài cho tự do tự tại, nhưng sau đó suy nghĩ lại muốn được như vậy e rằng phải hai năm sau này Trang 13/3.147 http://motsach.info
  14. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Lúc hắn rời đi, Thái Tuyết theo hắn ra tận xe ngựa, thuận tay nàng đem giao bức cổ họa mà Tào tiên sinh đưa cho hắn, hướng nàng gật đầu như chào tạm biệt, chậm rãi buông màn xe Dận Không sống tại Thanh Nguyệt Cung, nơi mọi người còn gọi là lãnh cung, sau khi mẫu thân hắn qua đời,thì nơi này do hắn kế thừa Thanh Nguyệt Cung nằm ở tây bắc hoàng cùng, muốn đi vào nó, phải đi qua Thục Đức Cung cùng Nghi Chính Cung, nên bình thời thường xuyên hay đi qua lại hai cung này Khép lại màn , không gian yên tỉnh trong xe làm hắn nhớ lại việc mưu sát Mục Vương, nội tâm không một chút sợ hãi hay lo lắng thầm nghỉ: “nếu cho ta chọn lại một lần nữa, ta vẫn không chút do dự sẽ giết hắn, ta không tha bất cứ ai vũ nhục mẫu thân, bất kể cho dù hắn là ai” Phía trước xe đột nhiên có âm thanh la khóc. Dịch An kéo dây cương, cổ xe dừng lại đột ngột, giọng Dịch An kinh hoàng thốt lên : -Tiểu chủ nhân! Hoàng thượng ngự giá ở phía trước Dận Không cuốn quít , sửa lại quần áo chỉnh tề, bước xuống xe. Trước cửa Thục Đức Cung mười mấy tên thái giám cùng cung nữ xếp thành hai hàng đứng thẳng, trong lòng hắn chợt nghĩ : “ cảnh tượng trông giống như là ta đang ngự giá...” Dịch An đem xe ngựa qua một bên,Dận Không theo quy củ , quỳ trên mặt đất đợi hoàng đế ngự giá tới -Hoàng thượng! Thiếp thật sự không có cố ý mà.... Người khóc chính là Trân phi là phi tử mà năm ngoái hoàng đế sủng ái nhất,là phi tần có sắc đẹp xuất chúng nhất bên cạnh hoàng đế, sau đó bởi vì thời gian đã lâu mà không hoài thai, nên đã lén mời mấy tay thuật sỹ về làm phép, do có người biết lén tố cáo, hoàng đế nghe được sợ Phi gia hại chính mình, nên đày phi vào lãnh cung Hôm nay đại khái, hoàng đế nhớ đến tình xưa, nên mới tới ghé thăm nàng, không biết Trân phi đã làm chuyện gì mà vị hoàng đế đang nổi giận Trân phi khóc cả thân hình ngả trên mặt tuyết,nhưng vị hoàng đế không liếc mắt tới một cái,xăm xăm bước đi ra phía trước Trang 14/3.147 http://motsach.info
  15. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Chương 2: Muốn Làm Bậy Đại Khang Hâm Đức Hoàng Đế , họ Long thị, tên Thiên Dực , thân cao tám thước, thần lực kinh người, nhân gian đồn đãi rằng vị hoàng đế Đại Khang này có uy mãnh như hổ dữ, sức mạnh như thần long Dận Không không biết vị phụ hoàng này đích thực có như lời đồn đại không. Nhưng bất quá hình dáng quả thực vô cùng tráng kiện, uy phong lẫm liệt Hâm Đức hoàng đế năm nay đã bảy mươi tám tuổi , nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài trông như mới qua tuổi ngũ tuần, thậm chí hắn nghĩ vị phụ hoàng này trông còn trẻ hơn vài vị hoàng huynh Khi vị hoàng đế vừa bước qua, hắn liền lên tiếng hô: -Hoàng nhi Dận Không ! Chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương! Hâm Đức hoàng đế dừng bước, nếu không phải Dận Không lớn tiếng chúc phúc, vị hoàng đế căn bản không chú ý đến hắn -Ngươi là.... Vị hoàng đế trong nhất thời không nghĩ ra, Dận Không là vị con nào trong những đứa con của mình Tổng quản thái giám Đa Long đứng bên cạnh thấp giọng nói: -Thánh thượng! Vị này là thập tam nhất hoàng tử Dận Không Hắn im lặng một chút ,rồi nói tiếp: - Là hoàng tử do Bình quý phi sinh ra ... Hoàng Đế Hâm Đức nhẹ nhàng a lên một tiếng, cất bước tới trước Dận Không -Dận Không! Ngươi ngẩn đầu lên Dận Không tuân mệnh ngẩn đầu lên. Cặp mắt tinh anh nhưng tràn đầy kinh ý nhìn về phía Hâm Đức hoàng đế, thật ra hắn chỉ giả bộ sợ hãi nhằm qua mắt hoàng đế,bản thân hắn luôn coi trời bằng vung và luôn căm hận vị phụ hoàng này Hâm Đức Đế gật đầu cảm thán nói: -Trưởng thành rồi! Trẩm cơ hồ không nhận ra ngươi đã trưởng thành rồi Trong nội tâm Dận Không dâng lên niềm bi thương, hắn cùng với vị phụ hoàng này ở trong cùng một hoàng cung, thế mà chưa bao giờ đối diện nói chuyện với nhau một câu, trong thiên hạ chuyện gia đình bi thảm nhất cũng không hơn như vậy Trang 15/3.147 http://motsach.info
  16. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Hâm Đức Đế kéo Dận Không đứng dầy, nhìn chăm chú vào mặt hắn ,suy tư hồi lâu mới nói: -Ngươi giống mẫu thân ngươi nhiều lắm! Hâm Đức Đế nói ra những lời này,khiến cho Dận Không động tâm, hắn nghĩ mình cùng với vị phụ hoàng này hóa ra cũng có điểm giống nhau gì đó,nhưng hình như rất ít Hâm Đức Đế hỏi: -Ngươi đi đâu mà bây giờ mới về? -Cần Vương huynh tổ chức yến tiệc nhân dịp Nguyên Tiêu, mời chúng hoàng huynh, hoàng tôn gặp nhau đối ẩm, nên mới về trể một tí Dận Không chấp tay trả lời Hâm Đức Đế gật đầu, xoay người hướng Đa Long nói: -Hai ngày nữa, ngươi truyền chỉ của trẫm tập hợp các huynh đệ bọn hắn lại trong cung. Trẫm cả ngày lo chính sự không có thời gian gặp bọn chúng Đa Long tuân mệnh bước lui xuống Hâm Đức Đế chực bước đi , Trân phi cùng với vị cung nữ Ngọc Tỏa lảo đảo thân mình từ trong cửa cung chạy ra -Hoàng thượng! Hoàng thượng...! Thiếp thật sự không có chủ tâm chọc người tức giận. Hâm Đức Đế sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, phất tay áo một cách dứt khoát -Đem nàng trở về Nói xong không quay đầu,cất bước đi thẳng ra bên ngoài Trân phi bị hai gã thái giám cản lại té nhào trên mặt tuyết, hai gã một người nắm một tay kéo lê đi trên tuyết Dận Không thở dài một tiếng, hướng hai gã thái giám nói: -Hai người các ngươi về trước đi, để ta đưa Trân phi nương nương về Hâm Đức Đế đã đi xa, Trân phi cùng với cung nử Ngọc Tỏa ôm nhau ngồi trên tuyết khóc rống lên từng hồi.Dận Không bảo Dịch An đem xe ngựa về trước, rồi tiến lại phía trước Trân Phi nói: -Trân phi nương nương! Ngoài này gió tuyết rất lạnh,nương nương mau về cung an nghĩ Đôi mặt long lanh tuôn từng hàng lệ trên gương mặt xinh đẹp, Trân phi như vô lực cố gắng đứng dậy,thân thề run rẫy, hắn cởi áo khoát trên người khoát lên người Trân phi ,trong lòng thầm động: “ không ngờ chỉ trong một buổi tối, mà ta đã khoát áo choàng chống phong hàn lên hai người phụ nử” Dận Không cùng cung nữ Ngọc Tỏa dìu Trân Phi về Thục Đức Cung , nơi này so với Thanh Nguyệt Cung nơi hắn ở còn có vẻ vắng lặng và lạnh lẻo hơn, cả cung điện rộng lớn chỉ có mỗi Trang 16/3.147 http://motsach.info
  17. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Trân Phi và cung nữ hai người Hắn thầm nghỉ: “xem ra phụ hoàng thật sự rất giận Trân phi, đến ngay cả một thái giám cũng không an bài” Ngọc Tỏa thút thít nói: -Quý phi nương nương! Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng cho ngài Nhìn thân ảnh Ngọc Tỏa đi xa, Trân phi lộ vẻ sầu thảm nói: -Quý phi nương nương ...a..a..Ai có thể còn nhớ vị quý phi nương nương này chứ! Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của nàng ,dưới ánh đèn lộ ra vẻ tiều tụy, đôi mắt đầy lệ nóng, càng tôn thêm dáng vẻ xinh đẹp Hắn không đành lòng nhìn nữa, bèn bước xuống, hướng nàng định nói lời từ biệt Trân phi nhìn hắn run giọng nói: -Ngươi cũng xem thường ta..! Cả một câu cũng không nói với ta mà vội rời đi sao? Hắn cười nói: -Trân phi hà cớ nói ra lời này. Nương nương trong mắt Dận Không ,thân phận cùng sinh mẫu giống nhau, trên đời có đứa con nào lại xem thường mẫu thân chứ. Kỳ thật, Dận Không cùng nương nương chỉ hơn kém nhau ba tuổi, nếu dựa theo tuổi tác, Dận Không phải kêu nương nương một tiếng tỷ tỷ. Chính là do bối phận có khác nhau ,đừng nói cách nhau ba tuổi thậm chí cách nhau ba canh giờ, Dận Không cũng phải lấy lể mà bồi tiếp Trân phi thản nhiên nói: -Nếu ta nhớ không lầm, đêm nay là tết Nguyên Tiêu, thời khắc này năm ngoái, ta cùng hoàng thượng ngắm hoa đăng tại Vạn Hoa Lầu, nhưng bây giờ.... Hắn lúc này mới lưu ý quan sát, liền thấy trên bàn bầy tiệc còn có sẳn hai vò rượu, xem ra Trân phi định cùng với phụ hoàng đối ẩm Trân phi đứng dậy nói: -Giờ ngọ hôm nay, Ta đã ở nhà bếp chuẩn bị ngự thiện cho hoàng thượng, Tổng quản Đa Long nói cho ta biết, Hoàng thượng thích nhất là món “ Phách Vương Biệt”... Tiếng của Trân phi bắt đầu run rẩy: -Ta nào nghỉ đến....Hoàng thường bình sinh tối kị nhất..... Dận Long lập tức hiểu ra,vị phụ hoàng này tối kị đến vần đề phạm húy, nguyên do là do Đa Long giở trò, nghỉ đến đây , hắn cũng không lấy làm kì quái. Đa Long là thân tín của Hiếu Thành hoàng hậu , Hiếu Thành hoàng hậu coi Trân phi là cái gai trong mắt ,cẩn phải gở ra.Vì chủ tử ,Đa Long làm thề nào mà cho Trân phi có cơ hội được hoàng đế sủng ái một lần nữa Nhìn dáng vẻ đau khổ , tiều tụy của Trân phi, hắn thầm nghĩ : “khó trách người xưa có nói : “ Trang 17/3.147 http://motsach.info
  18. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Xưa nay, Thâm cung đa oán phụ”. Vì muốn được sự sủng ái của hoàng đế, ai củng mưu mô tính kế, hao tổn tâm cơ, nhưng thật ra mấy ai được sủng ái, mà có được sủng ái thì kéo dài bao lâu đây chứ” Trân phi nói: -Nếu ngươi không chê món ăn thô lậu, rượu nhạt, hãy uống với ta vài chén! Dận Không gật đầu. Hắn trước mặt các vị hoàng huynh làm ra vẻ không uống rượu nhưng thật ra tửu lượng của hắn rất cao thâm , từ năm bảy tuổi đã lén uống rượu cho đến nay, đến bây giờ còn chưa thử qua tư vị say rượu Dận Không cùng Trân phi ngồi xuống bàn, Trân phi nhẹ nhàng rót rượu cho hắn và rót cho chính mình một chén, nhẹ giọng nói: -Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc khiến kim tôn không đối nguyệt Hắn liền nhớ tới câu: “Mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm” Hai người cụng li, uống một hơi cạn chén Một lúc sau, rượu cũng đã gần hết, Trân phi lúc này đã có chút men say, nên tâm tình đã bình phục hơn trước, liếc nhìn bức họa trong tay Dận Phi nói: -Bức họa họa cái gì thế? Dận Không lắc đầu, từ lúc Tào Duệ đưa bức họa, hắn cùng với Thái Tuyết cũng chưa có xem qua, nên không biết bên trong tranh vẽ cái gì -Cho ta xem một chút. Một cánh tay trắng như ngọc ngà vươn ra trươc mặt, hắn không thề cự tuyệt, đành đem bức họa đưa cho Trân phi Trân phi từ từ mở bức họa ra, hắn cũng thử liếc nhìn, liền thấy trên bức họa vẽ hơn mười tư thế khác nhau, nhìn kỹ thì ra là bức Xuân Cung Đồ Trân phi đỏ mặt, gắt nhẹ giọng nói: -Hảo! Dận Không nhà ngươi. Còn nhỏ tuổi mà đã xem mấy thứ này Dận Không trên mặt đầy xấu hổ ,hắn không ngờ bức họa lại vẽ mấy thứ này, cũng không biết tại sao lão Tào Duệ kia như thế nào lại đem bức Xuân Cung Đồ cho Thái Tuyết. Hắn lập tức thu lại bức họa,trong lòng thầm nghĩ : “không biết Trân phi có nghĩ mình cố ý đem bức Xuân Cung Đồ này cho nàng xem hay không” Dận Không cuốn quít cuốn lại bức họa, đang muốn nói lời xin lỗi, thì lúc này Ngọc Tỏa đã chuẩn bị nước nóng xong, đi vào trong sảnh nói: -Quý phi nương nương! Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi. Trân phi gật đầu: Trang 18/3.147 http://motsach.info
  19. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư -Tỏa nhi! Ngươi đi nghỉ ngơi đi Ngọc Tỏa nhìn Dận Không một lát,rồi dời thân đi ra Dận Không cầm lấy bức cổ họa, hướng Trân phi hành lễ: -Trân phi nương nương xin đừng trách tội. Thần không biết bức họa lại vẽ mấy thứ này, thần lập tức đi thiêu hủy nó Trân phi ôn nhu nói: -Chớ có vội vàng thiêu hủy nó, bức họa này tuy vẽ mấy thứ kia, nhưng nét bút thập phần tinh xảo ,có lẽ bức họa này là bảo vật cũng không chừng... Dận Không trong lòng xấu hổ, thấy Trân phi nhìn tới, cuốn quít cúi đầu Trân phi đứng dậy: -Ta đi tắm đây Nàng đột nhiên duyên dáng kêu nhỏ một tiếng, thân thể thướt tha mềm mải lảo đảo bước đi,chực như ngã xuống đất Dận Không liền dang hai tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Trân phi nhấc tay ôm nhẹ sau lưng hắn, thân thể mềm mại co dãn tựa sát vào người hắn Bức cổ họa từ trong tay rơi xuống mặt đất, toàn thân Dận Không đột nhiên căng cứng, hơi thở trở nên dồn dập Đôi môi nóng rức của Trân phi nhẹ nhàng hôn lên môi Dận Không, hơi thở thơm tho như tỏa ra luồng nhiệt chạy khắp toàn thân hắn Dận Không nhất thời,hơi thở dồn dập,toàn thân nóng bừng, nhưng vẫn còn chút lý trí kiên trì nói: -Nương nương ta..... Dận Không còn chưa nói xong, Trân phi đã đem bàn tay của hắn đặt lên bờ ngực mềm mại của nàng Một chút lý trí còn lại đã mất, Dận Không toàn lực ôm Trân phi vào lòng, bước về phía phòng tắm Sau một hồi cuồng nhiệt trong bể tắm nước nóng, nổi sợ hãi dâng lên trong lòng Dận Không. Hắn biết luật lệ trong cung rất rõ, nếu chuyện hôm nay mà truyền ra bên ngoài, thì chỉ có nước cả hai cùng bị chém đầu Trân phi tựa như đóa phù dung, từ trong nước đứng lên bước ra khỏi bồn , thân hình mềm mại, nhủ hoa cao vút, nước từng dòng chảy theo những đường cong của nàng từng giọt tí tách, mái tóc đen mượt ẩm ướt, vài sợi dính lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ,tất cả tạo nên một cảnh tượng đẹp tuyệt mỹ không thể miêu tả Trang 19/3.147 http://motsach.info
  20. Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Thạch Chương Ngư Nàng lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ bằng gỗ nhỏ, bên ngoài tuyết rơi đầy, gió lạnh từng cơn thổi mạnh -Cẩn thẩn kẻo nhiễm lạnh Dận Không thấp giọng nhắc nhở một cách dịu dàng Trân phi xoay người lại, nhìn hắn thản nhiên cười: -Dận Không! Ngươi có khinh ta không? Hắn lắc đầu, đây bình sinh là lần đầu tiên đối với hắn, chính là hắn tình nguyện..... Trân phi đi lại , dùng khăn lau những giọt nước trên người Dận Không, tay nàng nhe nhàng vuốt ve bộ ngực tráng kiện của hắn thầm nói: -Ngươi không trông giống như bề ngoài, bên trong nóng nảy mạnh mẽ, bên ngoài tỏ ra văn nhược Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, hai người mặc quần áo, tay trong tay bước ra ngoài Trân phi cuối người xuống, nhặt bức cổ họa lên nói: -Nếu ngươi thích, thì lưu lại đi Trân phi chậm rãi lắc đầu, đem bức họa đưa cho hắn nói: -Đối với ta những gì lưu lại trong kí ức còn chân thật hơn vật bên ngoài Hắn ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên bước tới, hai tay ôm chặc lấy thân mình kiều diễm đó,đôi môi hắn hôn chặt môi nàng .Tuyết rơi đầy trời,gió từng cơn lạnh buốt Qua một hồi lâu, hai người mới tách ra, Trân phi nói: -Đêm đã khuya, ngươi nên trở về nghi nghơi đi. Dận Không yên lặng gật đầu, đi ra tới cửa ngoài, Hắn quay đầu nhìn lại thấy Trân Phi trong bộ cung trang màu đỏ vẫn đứng lặng yên trong tuyết nhìn hắn Rời Thục Đức Cung, Dịch An từ trong bóng tối đột nhiên xông ra -Tiểu chủ nhân Dịch An giơ lên cây dù che tuyết cho hắn Hắn cuốn quít,tay kéo Dịch An đi nhanh về hướng Thanh Nguyệt Cung, khi thấy đã đi khá xa Thục Đức Cung, Dịch An mới cẩn thận nói nhỏ: -Tiểu chủ nhân yên tâm. Đêm nay người cùng với vị trong kia cũng không xảy ra chuyện gì Dận Không tự nhiên nghe ra ,lời của Dịch An ẩn chứa đầy ý tứ, liền liếc hắn một cái nói: -Nói ít một câu ,người khác cũng không nói ngươi câm điếc Trang 20/3.147 http://motsach.info
nguon tai.lieu . vn