Xem mẫu

  1. Trần Thanh Vân Quỷ Bảo MỤC LỤC 1. Những đống xương trắng trong ngôi nhà 53. Côn Thế Ma Vương hoang 54. Thiên Tề Lệnh 2. Hồng Y Mỹ Nữ 55. Kiếp Hồng Nhan 3. Quỉ bảo 56. Giai Nhân Ngộ Nạn 4. Địa mạch linh toàn 57. Họa Hổ Sơn Trang 5. Phật thủ di bửu 58. Thiên Quân Nhất Phát 6. Mạo hiểm tìm thù 59. Xuân Ý Nồng Nàn 7. Hữu Tâm nhơn 60. Tử Vong Cốc 8. Kinh hiện huyết sọ 61. Hắc Bạch Song Yêu 9. Cái Bang gặp sóng gió 62. Khư Mê Thần Công 10. Một trận thư hùng 63. Thiên Tề Sứ Giả 11. Thất Hồn Nhân 64. Nợ Tình 12. Lộ hình nhi nữ 65. Đại Hoan Thần Ni 13. Âm sát Mạc Tú Anh 66. Phản Thắng Thành Bại 14. Kỳ Biến 67. Bức Hôn 15. Mạo hiểm Liên Hoàn Thao 68. Gặp Nhau Như Mộng 16. Tử lao hắc ngục 69. Giải Cứu Cái Bang 17. Muôn hàng huyết lệ chảy lâm li 70. Cuộc Săn Đuổi 18. Muôn mối tình tơ rối tấc lòng ! 71. Lột Mặt Nạ 19. Thay mặt đổi tên 72. Nhân Gian Tuyệt Sắc 20. Ma Trung Chi Ma 73. Hành Địa Tiên 21. Gặp Nhau Mà Chẳng Biết 74. Thanh Trừng 22. Con Tạo Trớ Trêu 75. Hắc Cốc Độc Trì 23. Bắt Đầu Gió Cuốn Mây Bay 76. Vạn Độc Tổ Sư 24. Bất Lão Tiên Sinh 77. Trở Thành Giai Ngẫu 25. Giao Đấu Ác Quỉ 78. Đư Bỉnh Nam 26. Gặp Dương Sát Cao Sĩ Kỳ 79. Bên Vực Tử Thần 27. Hồi 27 80. Tâm Sự Của Lão Ma Đầu 28. Tranh Đoạt Bảo Cập 81. Nỗi Lòng Mộ Dung Đại 29. Phục Hồi Công Lực 82. Viếng Hoàng Gia Trang 30. Hồi 30 83. Huyết Thù Hay Sư Lão 31. Huyết Sọ Giả Đoạt Bảo Cập 84. Đoạn Trường 32. Ma Trung Chi Ma Từ Trần 85. Huyết Chiến Xả Thân Nghiêm 33. Hồi 33 86. Tập Nghĩa Thính Huyết Chiến 34. Tâm Sự Tương Phùng 87. Kỳ Hẹn Tử Thần 35. Tình Thù Đôi Ngả 88. Cái Chết Của Trương Thiếu 36. Ngô Tiểu My Đi Trả Thù Cha Côn
  2. 37. Thực Cốt Hương Sương 89. Tuyết Động Cầu Đơn 38. Giai Nhân Ngộ Độc 90. Họa Bất Đơn Hành 39. Âm Mưu Độc Kế 91. Tình Vương Đến Thác 40. Vạch Mặt Chỉ Tên 92. Máu Tuôn Quỉ Bảo 41. Ác Quỉ Châu Bài 93. Lóe Ánh Sáng 42. Món Nợ Máu 94. Cửu Khúc Nghiêm 43. Song Cập Hợp Bích 95. Tìm Nàng Phương Nào 44. Máu Hồng Loan Mặt Đất 96. Tình Cừu 45. Mây Sầu Ôm Kín Rừng Sâu 97. Xông Vào Cốc 46. Quỉ Diện Lang Nhân 98. Huyết Chiến 47. Tranh Đoạt Cừu Nhân 99. Dư Bỉnh Nam Bị Rơi Mặt Nạ 48. Thiên Đô Chưởng Pháp 100. Hiểu Lầm 49. Suýt Chết Trong Tai Biến 101. Phong Ba Của Ái Tình 50. Thù Sâu Yêu Nhiều 102. Thiếu Lâm Công Án 51. Xe Ngựa Phủ Vải Đen 103. Ác Đấu Với Kẻ Thù 52. Ban Nhược Thần Công 104. Tế Vong Linh Ở Hoàng Gia Trang Dịch giả: Hùng Phương Trước khi vào truyện Quỉ Bảo ! Quỉ Bảo ! Hai tiếng ấy đối với khách võ- lâm trong giang hồ chẳng khác nào gọi đến tên địa ngục của tử- thần. Quỉ Bảo ! Nó chỉ là một cái luỹ hoang, một động đá nằm trong một vị trí hoang vu, ba mặt trời nước mênh mông , sóng bủa rập rình, ngày đêm như gào thét, kêu than, còn một mặt thì giáp với đất liền trong âm u hoang lạnh. Quỉ Bảo ! Động đá hãi hùng ấy quay mặt về hướng đất liền, cửa động là một vòng tròn to tướng, há hốc ra, bên trong đen ngòm như chứa đựng muôn ngàn bí mật ! Bên trong cửa động có đắp hai chữ lớn, bề cao hơn một trượng. Từ xa, người ta đã đọc rõ hai chữ ấy là "Quỉ Bảo". Dưới hai chữ Quỉ Bảo có đắp một chiếc đầu lâu máu bằng đất, to như nhột cái đầu, mà khách giang hồ thường gọi là "huyết sọ". Nhưng "huyết sọ" là gì ? Tại sao có chiếc đầu lâu máu ấy? Khách giang hồ không một ai hiểu. Chỉ biết "huyết sọ" là một dấu hiệu đặc biệt của Quỉ Bảo mà thôi. Trước đây ba mươi năm, cửa Quỉ Bảo mở rộng, và các cao thủ giang hồ đã từng chết vì Quỉ
  3. Bảo ! Những cảnh giết người rùng rợn, nhưng cuộc tàn sát đẫm máu không ai rõ được thủ phạm, chỉ biết được hai tiếng "Quỉ Bảo" mà thôi. Bởi vì Quỉ Bảo hành động vô cùng bí hiểm nhưng mỗi hành động đều để lại dấu vết đặc biệt là chiếc đầu người đẫm máu đó. Máu tanh xương trắng rãi khắp đồi hoang , vực thẳm, ai ai nghe đến tiếng Quỉ Bảo chẳng khác nào nghe tên tuổi của tử thần. Thật là một tai họa gớm ghiết bao trùm cả giới võ lâm đương thời. Nhưng may thay, cách đó mười lăm năm, cửa Quỉ Bảo bỗng nhiên đóng kín, và dấu hiệu "huyết sọ" không còn xuất hiện gieo tang tóc trong giới võ lâm nữa. Thoát được đại nạn, nhưng cũng là một điều thắc mắc. Quỉ Bảo là gì ? Tại sao tự nhiên tiêu diệt ? Nhiều người trong giang hồ ức đoán rằng : Quỉ Bảo là một quái vật hoá sanh rồi bị tiêu diệt ! Tuy nhiên, không ai có đủ điều kiện chứng minh chắc chắn Quỉ Bảo là gì cả ! Có nhiều cao thủ đã từng tò mò xâm nhập vào Quỉ Bảo, để khám phá những cái bí mật trong đó, nhưng bao nhiêu người đi đều không trở về ! Thế thì Quỉ Bảo có những bí hiểm gì ? ôi ! Quỉ Bảo vô cùng bí mật và rùng rợn không phải giải đáp bằng vài câu ! Nếu muốn biết, xin mời bạn cùng tôi vào truyện. Hùng - Phương Hồi 1 Những đống xương trắng trong ngôi nhà hoang Nền trời không có một vì sao ! Mặt trăng gói kín trong những đám mây đen ! Đêm tối như mực đen nỗi ngữa bàn tay không thấy ! Sấm chớp nổi lên từng luồng chiếu sáng một cảnh rừng hoang, rồi phút chốc tắt lịm nhường lại cho mầu đen ! Cái màu đen hãi hùng trùm cả vũ trụ ! Cảnh vật như đang nép mình run sợ dưới làn sấm chớp phũ phàng của trời khuya.
  4. Tuy nhiên, mỗi luồng chớp nỗi lên, lại hiện rõ trên con đường nhỏ một bóng người đang chập chùng tiến bước như bay. Bóng đó là một chàng trai tuấn tú, trạc độ mười bảy, mười tám tuổi, trên lưng cõng một bệnh nhân đang bị trọng thương. Bệnh nhân là một trung niên, hơi thở yếu ớt, nghoẻo đầu trên vai thanh niên, nói khàn khàn : - Hãy đi mau ! Đi mau hơn nữa ! Mặc dầu thanh niên đó đã cõng ông ta chạy như bay, nhưng ông ta thấy như quá chậm. Thanh niên hổn hển đáp : - Thân phụ ! Hình như trời sắp mưa lớn rồi. Người trung niên hừ một tiếng, đáp : - Càng tốt ! Đó là một cơ hội thuận tiện ! Thanh niên hỏi lại : - Sao ! Trời mưa lại là một cơ hội thuận tiện cơ ! - Đúng vậy ! Thanh niên vẻ mặt ngơ ngác : - Thân phụ muốn nói gì con thực không hiểu? Người trung niên giục : - Thôi thôi ! Đừng hỏi nữa ! Cứ đến nơi sẽ biết. Thanh niên vẫn ái ngại hỏi : - Tại sao phải lựa lúc trời tối giông tố hãi hùng như thế nầy mới lên đường ! Còn bệnh tình của cha. Người trung thiên tỏ vẻ bất bình ngắt lời, nói : - Đừng hỏi nữa ! Hãy đi mau ! Đến nơi tức khắc sẽ biết tất cả. Một luồng chớp chiếu sáng loà ! Tiếp theo một tiếng sấm như vang trời bể đất ! Trời bắt đầu mưa ! Từng giọt mưa nặng trĩu hắt vào mặt hai người. Thanh niên ôm chặt hai chiếc đùi ốm teo của trung niên thỏ thẻ : - Thưa cha ! Có cần tìm một nơi nào trú đỡ cho qua khỏi cơn mưa không ? Người trung niên gắt : - Không ! Không ! Cứ đi mau !
  5. Nhưng cha đang bệnh. - Ta đang bệnh ! Nhưng đừng hỏi nữa ! Cứ phải đến ngôi nhà hoang đó ngay giờ phút nầy. - Nhưng ngôi nhà hoang ấy còn bao xa? Người trung niên thở khì một hơi , như cố vận thêm sức để chống với cơn bệnh đang hành hạ, nói : - Ngôi nhà ấy gần đến rồi ! Chỉ vòng quanh chân núi nầy là tới. Tiếng sấm nầy chưa dứt, tiếng sấm khác đã nỗi lên ! Những luồng chớp nối nhau xé khung trời. Bây giờ trời mưa như trút nước ! Trong sấm chớp, bóng người cõng một người cứ băng qua các vũng lầy mà đi. Qua khỏi khu rừng quanh chân núi, thì đến một trang viện hoang vu , ẩn khuất trong rừng thông rậm. Đường vào trong viện tối om, con đường cỏ hoang phủ đầy. Hình như ngôi nhà này hoang phế đã lâu, không có dấu chân người đến. Người trung niên gắng gượng ngẫng mặt lên, nhìn qua làn chớp rồi nói : - Đến rồi ! Con vào mau ! Thanh niên cất bước đi nhanh hơn. Khi đến cửa cổng chàng dừng lại đưa tay vuốt bớt nước mưa đọng trên mặt, và nhìn vào trong. Cảnh hoang vắng hãi hùng. Cửa cỗng đã mục nát, tường rêu bao phủ bên trong bốc ra một mùi lành lạnh. Chàng quay mặt hỏi : - Thưa chạ Chúng ta tìm đến ngôi nhả hoang nầy sao? Người trung niên gật đầu? - Phải ! - Cha có lầm không ? - Không ! Nói dứt tiếng, người trung niên như mệt lã, nghiêng đầu nằm trên vai thanh niên thở hào hển, hơi thở như gần kiệt sức. Thanh niên thất kinh, gọi lớn :
  6. - Cha ! Cha ! Sao thế ? Người trung niên gắng gượng nói trong hơi thở : - Con. Con mau cõng cha vào. Thanh niên còn lưỡng lự, thì người trung niên đã giục : - Vào mau ! Thấy nét mặt thân phụ khác thường, các bắp thịt trên mặt lão đều cử động, đôi mắt sáng ngời, chàng thanh niên vội vã lắc mình một cái từ từ bước vào trang viện. Bây giờ gió mưa đã tạnh, sấm chớp ngưng hẳn. Chàng thanh niên nét mặt thững thờ không hiểu vì đâu thân phụ chàng trong lúc đang bệnh lại bảo chàng cõng đến ngôi nhà hoang nầy để làm gì. Linh tính như có một cái gì bất hạnh báo trước, chàng lo lắng gọi : - Cha ! Người trung nhân hét lên với giọng yếu đuối : - Con... sợ ư ? Thanh niên lắc đầu : - Không ! Con không sợ ! Mây mù tan dần , mặt trăng lố dạng . ánh sáng vàng nhạt toa? xuống khu vườn, những cành thông um tùm lắc lư theo gió, chập chùng như muôn vạn bóng ma ẩn hiện. Bỗng, chân của thanh niên như chạm phải vật gì lạ lạ . Chàng cúi đầu nhìn xuống, bất giác ré lên một tiếng, lông tóc trong người như muốt dựng ngược lên. Thì ra, đó là một bộ xương người trắng hếu ! Tiếp đó trong nấy lùm cỏ xanh, trong hóc tường, và trên đường , ở rải rác đây đó từng bộ xương. Một bộ. Hai bô. Ba bộ. Bốn bộ. Đều là xương trắng, đã rũ ra tự bao giờ rồi ! Thanh niên sợ hãi dừng bước, toàn thân run rẫy, nói lập cập ! Đêm tối ! Nhà hoang ! Xương trắng ! Và đây đó thỉnh thoảng có vài đốm lửa hoang như
  7. bóng ma trơi, lập loè rồi tắt lịm. Thanh niên hoảng hốt hỏi : - Phụ thân ! Sao lại có... Người trung niên ngắt lời nói : - Đừng hỏi nữa ! Hãy vào trong , ở giữa phòng khách đó. Thanh niên ngại ngùng không dám cất bước, tưởng chừng như trong phòng khách đó có gì nguy hiểm đang chờ đợi chàng. Chàng muốn hỏi, nhưng lại không dám mở lời , chỉ lầm bầm : - Trong phòng khách . Chắc trong đó còn gì rùng rợn hơn. Nhưng thân phụ chàng đã bắt chàng cõng đi trong mưa gió đến nơi nầy thì không phải là chuyện không quan hệ. Chàng đang trầm ngâm suy nghĩ thì người trung niên đã ho lên một tràng dài, rồi giục : - Vào đi ! Vào trong phòng khách. Nếu không sẽ chôn hận suốt đời. Thanh niên giật mình, tiến bước như một cái máy. Phòng khách tối lờ mờ. Các khung cửa tuy đóng kín, nhưng cánh cửa vào cũng đã bị mục nát, đã hở ra vài chỗ, nên ánh trăng rọi vào. Màn nhện giăng khắp nơi, mùi hôi thúi xông lên nồng nặc. Cảnh tượng ấy làm cho người vào đây không lạnh cũng phải run lên cầm cập. Lại một bộ xương trắng nữa, nằm vắt ngang trên một chiếc ghế phòng khách. Thanh niên cúi xuống nhìn rồi "A" một tiếng. Người trung niên bảo : - Hấy để ta xuống ! Thanh niên theo lời, đỡ nhẹ người trung nhân để ngồi dựa vào chiếc bàn gãy. Rồi chàng quay đầu lại sửng sốt nhìn thân phụ chàng như đang trong cơn ác mộng vậy. Từ lúc khôn lớn lên, đây là lần đầu tiên, chàng thấy cha chàng có những cử chỉ lạ thường. Chàng gọi : - Cha ! Cha ! Sao lại phải đến ngôi nhà ma hoang rùng rợn này? Người trung niên nói : - Ta không phải là cha của con !
  8. Thiếu niên thất kinh, bước lùi lại một bước, đoán rằng thân phụ chàng vì bệnh tình quá nặng nên mất trí. Người trung niên trố mắt nhìn chòng chọc vào thanh niên rồi bảo : - Hãy lấy nửa trái tuyết sâm đó cho ta. Thanh niên vội thò vào túi lấy ra một cái gói nhỏ trong đó có gói sẳn quả tuyết sâm. Tuyết sâm là một thứ cây mọc trên tuyết lạnh , trái nó rất quí, có thể chữa được các thứ bệnh nguy hiểm trên đời. Người trung niên cầm lấy nửa quả tuyết sâm bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Không bao lâu, tinh thần ông ta sảng khoái , gương mặt hồng hào bớt đau đớn. Thanh niên mừng rỡ nói : - Thân phụ ! Thân phụ ăn nửa trái tuyết sâm nầy nữa, chắc bệnh tình của thân phụ sẽ lành hẳn. Các bắp thịt trên mặt người trung niên run rẫy không ngừng. Ông ta cúi xuống lạy vào bộ xương ba lạy. Thanh niên càng ngơ ngác không hiểu gì cả, đứng trân trân như một pho tượng. Đôi mắt người trung niên sâu ngòm, ứa ra hai dòng lệ, từ từ chảy xuống má. Thanh niên gọi : - Chạ Tại sao thế ! Người trung niên gắt : - Ta đã bảo ta không phải là cha của ngươi mà ! Lại một lần nữa, chàng thanh giật mình. Nhưng toan nhãy , chàng không bước lui, mà nhãy chồm tới, ôm vào cổ người trung niên van khóc : - Thân phụ ! Xin thân phụ chớ giận con. Người trung niên đưa tay đẩy nhẹ thanh niên ra, và nói : - Ta là sư thúc của ngươi, tên Độc Long Thủ Trương- thông. Thanh niên khóc lớn, nói : - Cha ! Cha ! Đôi mắt người trung niên sáng quắc, nhìn thanh niên nghiêm nghị bảo : - Ta là Độc- long- thủ Trương- thông là sư thúc của ngươi, ngươi đã nghe rõ chưa? Thanh niên như kẻ mất hồn, nói theo :
  9. - Sư thúc. Người trung niên gật đầu : - Đúng vậy. Thanh niên hỏi : - Nếu như thế thì cháu không phải họ Trương ? Người trung niên đáp : - Không ! Ngươi họ Hoàng. Thanh niên giật mình hỏi lại : - Họ Hoàng ? Người trung niên đáp : - Đúng vậy. Ngươi họ Hoàng, và tên ngươi là Hoàng- thượng- chí. - Hoàng- thượng- chí ? - Ừ ! Phụ thân ngươi là Hoàng- thế- vĩ, tức là nhị sư ca của ta. Một luồng gió lạnh thổi tới, mùi hôi thúi xông lên nồng nặc, làm cho cho Hoàng- thượng- chí nháy mũi hắt tiếng. Chàng nói giọng run run : - Thúc phụ ! Độc- long- thủ Trương- thông với vẻ mặt vừa đau đớn, vừa kinh khủng đưa tay chỉ vào đống xương khô, nói : - Đây là di cốt của thân phụ ngươi , và cũng là nhị sư huynh của ta đó. Hoàng- thượng- chí nghẹn ngào, đôi mắt ướt đẩm, nhìn bộ xương khô một lúc rồi nhảy đến chợp vào bộ xương khô ấy hét lớn : - Thân phụ ! Chàng nằm im nơi đó, bất tỉnh. Trương- thông vội vã đưa tay điểm vào mấy yếu huyệt của chàng. Hoàng- thượng- chí tỉnh lại, trút ra một hơi dài, cúi đầu lạy bộ xương khô chín lạy, rồi hướng vào Trương- thông nói : - Sư thúc ! Đây là nhà cháu sao? Trương Thông gật đầu.
  10. Hoàng- thượng- chí hỏi tiếp : - Còn xương trắng nằm đầy trong trang viện nầy? - Toàn là gia đình ! Gia đình cháu đã bị chết một lúc hơn hai trăm người. Trương- thông nói trong buồn bã, uất ức. Hoàng- thượng- chí hỏi vội : - Kẻ gia thù của cháu là ai? Trương- thông khoa? tay, nói : - Cháu không nên tìm hiểu kẻ gia thù ! Chỉ nên biết rằng trước đây mười lăm năm, vào một hôm, ta dẫn một đứa bé đến trang viện nầy để thăm viếng thân phụ cháu. Đứa bé ấy là con trai của ta, lúc đó mới ba tuổi, nghĩa là cùng một tuổi với cháu, chỉ nhỏ hơn cháu hai tháng. Khi đến nơi thì vừa lúc kẻ thù đang bạo hành, gây cho gia đình cháu một cảnh chết chóc rùng rợn. Lúc đó trong nguy cấp thân phụ cháu bồng cháu giao cho ta và nhờ ta đem giấu di một nơi khác , để bảo vệ lấy dòng máu di lưu của họ Hoàng. Nói đến đây Trương- thông dừng lại, trong lực đó đôi mắt Hoàng- Thượng- chí trợn ngược lên , hai hàm răng nghiến chặt trông rất dễ sợ. Trương- thông lại nói tiếp : - Hồi đó ta đã định ý cùng chết với phụ thân cháu, nhưng phụ thân cháu đã có lời phó thác, lẽ nào ta không tuân. Cho nên, ta đã bồng cháu nhảy vào một cái giếng cạn gần đấy để lánh nguy. Hoàng- thượng- chí hỏi : - Còn Sư đệ, người con trai nhỏ của sư thúc thì sao ! Trương- thông cười đau đớn nói : - Dĩ nhiên là nó phải thế mạng cho cháu mà chết dưới bàn tay kẻ thù . Bởi vì nếu không có xác chết của nó, kẻ thù không thể nào bỏ qua mạng sống của cháu được. Hoàng- thượng- chí ré lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi nhìn vào mặt Trương- thông. Trương- thông thản nhiên, nói : - Đến lúc ta bồng cháu ra khỏi giếng cạn đó thì cả gia quyến của thân phụ cháu không còn một ai sống sót , nhưng chỉ có một người không chết ! Hoàng- thượng- chí hét lên, nhổ ra một ngụm máu tươi hỏi : - Người may mắn ấy có lẽ là cháu?
  11. - Không phải ! Ngoài cháu ra, còn có một người nữa. Người đó là thân mẫu của cháu. Hoàng- thượng- chí nữa mừng nữa ngạc nhiên hỏi : - Vì đâu thân mẫu cháu lại có được cái may mắn ấy? Trương- thông cắn răng, gằn giọng đáp : - Không phải vì may mắn , mà vì mẹ cháu là Thái- hằng- nga. Vương- thuý- anh, là một đệ nhất mỹ- nhân trong giới võ lâm cách đây mười lăm năm về trước. Hoàng- thượng- chí lại hỏi : - Mẹ tôi vì có sắc đẹp mà không chết ? Trương- thông gập đầu : - Vì không chết ! Đó là một chuyện đáng ngờ, và cũng là chuyện đau đớn nhất của gia đình cháu trong ngày hôm đó. Hoàng- thượng- chí thở hổn hển hỏi : - Thế thì mẹ cháu hiện ở đâu? Trương- thông lắc đầu : - Cháu chớ nên hỏi đến chuyện đó. Hoàng- thượng- chí đứng lên nói lớn : - Không , không ! Sư- thúc đừng giấu ! Cháu muốn biết. Trương- thông trầm ngâm một lúc rồi nói : - Bà ta đã đi lấy chồng khác rồi. Hoàng- thượng- chí trợn mắt hỏi : - Lấy chồng khác rồi ! - Phải ! - Mẹ cháu không biết cháu còn sống ? - Biết chứ. - Thế sao mẹ cháu không đến tìm cháu? Trương- thông thở dài, ôn tồn nói : - Ta đã từng dẫn cháu đi thăm mẹ cháu , nhưng cả hai chú cháu mình suýt thiệt mạng dưới
  12. tay của bà tạ Bà ta còn hăm doạ, nếu còn tìm gặp một lần nữa thì bà ta sẽ giết chết cả hai chú cháu mình. Lời nói của bà ta không phải lời nói suông, do đó đã hơn mười năm ta phải ẩn mặt để nuôi cháu, vì sợ rủi bà ta biết được sẽ tìm đến giết cháu mất. Hoàng- thượng- chí nghe nói hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu nữa. Chàng không ngờ chàng có một người mẹ độc ác, bất nhân như thế. Chân chàng run lên, không còn đứng vững nữa. Chàng té xỉu xuống đất sụt sùi hỏi : - Mẹ cháu không có ý trả mối gia thù ? Trương- thông cười ha hả, tiếng cười lạnh hơn tuyết và đáp : - Đến con một mà bà ta còn muốn giết thì nói đến việc báo gia thù làm chi? Hoàng- thượng- chí cắn răng, nói trong hơi thở : - Thế thì có một ngày nào đó, cháu sẽ tìm kẻ thù mà trả hận. Trương- thông nói : - Nay cháu đã trưởng thành rồi, bổn phận của ta đã hết , vì ta đã tròn lời ủy thác của thân phụ cháu. Chỉ có điều theo quy luật của sư môn, ta không được đem võ thuật truyền lại cho cháu. Mặc dù thế ta đã chỉ dạy cho cháu một ít nội công căn bản. Nếu sau nầy cháu may mắn gặp được vị đại sư , cháu sẽ khinh người không khó Hoàng thượng- chí ngơ ngác hỏi : - Thúc phụ ! Thúc phụ dạy con hiện giờ phải thế nào? Trương- thông nói : - Con nên rời khỏi nhà ngay. - Tại sao thế ? - Để tránh một thảm hoa. ! - Còn thúc phụ ? Trương- thông lặng lẽ một lúc rồi đáp : - Ta đã sống qua mười lăm năm lẩn trốn để làm tròn lời hứa. Bây giờ lời hứa đã thành, ta phải chết theo sư huynh của ta. Hoàng- thượng- chí nghe nói run rẩy quì xuống, bò đến gần Trương- thông, rên rỉ. - Gia- thúc ! Gia- thúc. Trương- thông nghiêm mặt nói : - Đó là quy luật của sư môn, cháu không thể hiểu được.
  13. Hoàng- thượng- chí khẩn khoản : - Không ! Gia- thúc không thể. Trương- thông ngắt lời nới : - Cháu nên biết đó là mệnh lệnh của sư môn. - Mệnh lệnh thế nào ! Tại sao Gia thúc phải chết ? Cháu không hiểu ! - Cháu không cần biết. Hoàng- thuợng- chí hổn hển nói : - Gia thúc đã bỏ con mà cứu cháu, đại ân ấy cháu có thờ phụng suốt đời vẫn chưa báo đáp nổi. Hơn nữa gia thúc đã nuôi dưỡng cháu mườì lăm năm, lẽ nào gia thúc bõ cháu ! Trương- thông lắc đầu : - Không cần nói đến chuyện đó. - Nhưng cháu nhất định không thể để cho gia thúc. Trương- thông trợn mắt hét : - Cháu muốn làm một kẻ phản nghịch sư môn sao? Hoàng- thượng- chí van rỉ : - Nhưng ít ra gia thúc cũng phải nói rõ nguyên nhân. - Không được ! Đó là quy luật của sư môn, không được phép nói. Hoàng- thượng- chí càng nghe càng ngơ ngác, không hiểu gì. Chàng hỏi : - Thưa gia thúc ! Kẻ thù của chúng ta là ai? Trương- thông lắc đầu : - Cháu chớ nên tìm hiểu kẻ ấy. Hoàng- thượng- chí sụt sùi : - Tại sao con không được biết kẻ gia thù ? Thưa gia thúc, xin gia thúc cho phép. Đôi mắt của Độc- long- thủ Trương Thông bỗng trợn ngược lên hét to : - Nhớ kỹ ! Thứ nhất không được tiết lộ thân thế của cháu cho ai biết, thứ hai không được mai táng hài cốt của gia quyến, thứ ba không được báo thù. Hoàng- thượng- chí vẻ mặt đầy bi thảm, nước mắt tuôn trào, nói :
  14. - Gia thúc ! Gia thúc nói gì thế ! Trương- thông nghiêm chỉnh đáp : - Đó là nghiêm lệnh của sư môn, không được làm trái lời. Hoàng- thượng- chí kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Trương- thông hỏi : - Gia thúc thần trí vẫn minh mẫn ư ? - Ừ ! Ta không phải mê muội cuồng loạn gì cả ! - Tại sao gia thúc cấm không cho trả thù ? - Đừng hỏi tại sao. Nếu cháu trái lời, vong hồn thân phụ của cháu dưới cửu tuyền sẽ trách phạt cháu không ít. Hoàng- thượng- chí hỏi : - Gia thúc có thể cho biết qua về sư môn. Trương Thông lắc đầu : - Việc đã qua rồi ! Nên để cho nó chìm trong dĩ vãng. Cháu càng không biết càng ít nguy hiểm. Hoàng- thượng- chí lại hỏi : - Thân mẫu cháu hiện đang thành thân với ai? Trương- thông nghiến răng đáp : - Thiên- tề Giáo- chu? Hoànghượng- chí bỏi lại : - Thiên- tề Giáo- chu? - Đúng vậy ! - Nhưng Thiên- tề Giáo- chủ là nhân vật thế nào? Trương- thông thở dài, nói : - Vấn đề nầy sợ ít ai có thể trả lời cho cháu, nên ta phải nói rõ. Thiên- tề Giáo- chủ là một đại giáo chủ của một phái võ lừng danh đương thời, cả võ lâm ai nghe cũng phải sợ. Hoàng- thượng- chí ngẫm nghĩ rồi nói : - Gia thúc ! Tại sao lâu nay gia thúc không nói đến cái tên ấy, và trong giang hồ cũng chẳng ai biết. Đôi mắt Trương- thông như mơ màng lường lại một dĩ vãng hãi hùng.
  15. ông ta thở dài một tiếng nói : - Khi đã không thể chung sống thì còn nói đến họ làm chi. Hoàng- thượng- chí lại hỏi : - Còn gia đình của gia thúc ? Hiện nay thửa mẫu ở đâu? Trương- thông buồn bã đáp : - Cũng mang cảnh chết chóc, chẳng khác gì gia quyến của cháu. Chính cái ngày tang tóc ấy ta đã rời khỏi gia trang mà đến đây. Nhưng vừa đến đây thì cũng gặp cảnh máu đổ đầu rơi. Hoàng- thượng- chí vì xúc cảm đến cực độ, tâm hồn không còn tự chủ được nữa ! Một thắc mắc in sâu vào tâm não của chàng. Chàng tự hỏi : - Tại sao Hoàng và Trương hai họ đều bị tiêu diệt cùng một lúc ? Tại sao gia thúc lại không cho báo thù ? Gia thúc bảo đó là mệnh lệnh của sư môn ? Tại sao lại có mệnh lệnh lạ lùng như thế ? Vụ huyết án nầy lại liên can đến sư môn ư ? Chàng lắc đầu thở dài : - Sư môn ! Sư môn nguồn gốc như thế nào mà gia thúc không chịu nói đến . Hơn mười năm trời, gia thúc đã ẩn mặt trong hang cùng ngõ hẻm để rồi ngày hôm nay lại đến đây, nhìn cảnh rùng rợn này ! Chàng nghĩ chưa hết thì đã nghe Độc- long- thủ Trương- thông rú lên một tiếng, gọi lớn ? - Sư phụ ! Đệ tử ẩn trốn trong mười lăm năm tủi nhục, nay mới được làm tròn sứ mệnh. Rồi "bịch" một tiếng, máu đỏ tuôn trào xối xả trên nền nhà hoang. Độc long thủ Trương- thông đã đập đầu vào gốc cột tự vận. Hồi 2 Hồng Y Mỹ Nữ Hoàng- thượng- chí ngơ ngẩn tâm thần , cảm thấy một màu bi thảm bao bọc cả đời chàng, chàng không có một giọt nước mắt , cũng không nói lên được tiếng gì , dường như những sự việc xảy ra đã làm cho tâm hồn chàng mất hẳn cảm tình. Sự vật trước mắt chàng hiện tại chỉ còn là một ám ảnh. Tâm hồn chàng như một kẻ đang lạc vào cõi hư vô . Chàng thầm nghĩ : - Trương sư thúc tự tuyệt rồi ! Nhưng là vì sứ mạng , tại sao lại có sự lạ lùng đó . Sư thúc lại còn căn dặn không cho ta tiết lộ thân thế cho ai biết cả ! Không được chôn hài cốt của toàn gia ! Không báo thù ! Tại sao? Tại Sao? Hoàng- thượng- chí không thể nào tự giải quyết các điều thắc mắc đó . Chàng chỉ nhận thấy
  16. đó là một thảm án từ xưa đến nay chưa từng xảy ra trong võ lâm. Đêm dần dần tan trong im lặng. Bình minh phá sạch màn đêm. Nơi phòng khách của phế trang, mặt chàng tái , ngất lịm bên bộ xương khô . Một xác chết vỡ đầu nằm trên lớp bụi dẩy đầy, đó nhan nhản những bộ xương , thật là một cảnh tượng thê thảm, ai nhìn đến cũng phải lạnh mình. Mặt trời dần dần lên cao. Một luồng sáng lọt vào phòng khách. Phớt nhẹ lên trên xác chết mới, và bộ xương cũ, chiếu lên mặt Hoàng- thượng- chí. Nhờ ánh sáng đánh thức khỏi cơn ngất lịm vì đau khổ, Hoàng- thượng- chí như ra khỏi cõi hư vô, trở lại với thực trạng. Chàng đưa mắt nhìn quanh phòng như để ôn lại mọi việc đã xảy ra trong đêm qua. Bỗng ánh mắt đau khổ của chàng dừng lại trên vách tường của phòng khách. Chàng thấy một vệt màu đỏ như hình vẽ một dấu hiệu gì kỳ lạ . Một cái sọ người bằng máu. Hoàng- thượng- chí chú mục nhìn một lúc lâu vào huyết sọ đó, rồi tự hỏi : - Cái huyết sọ nầy biểu hiệu cho sự gì ? Để biểu hiệu cho gia cừu? Hay là khi phụ thân ta còn sống đã vẽ lên ? Chàng không thể nào giải đáp được những thắc mắc đó, nên thở dài cúi đầu suy tư. Đột nhiên, Hoàng- thượng- chí ngẫng đầu lên và thét qua hàm răng nghiến chặt : - Ta phải bảo thù ! Ta phải tìm cho ra tất cả sự thật về vụ huyết án nầy. Không thể để cho mối gia cừu nầy lắng chìm đi được. Hoàng- thượng- chí hét lên một tiếng dài thê thảm rồi chạy ra khỏi cửa phế trang. Chàng chạy được một hồi dài, rồi như một cái xác không hồn chàng không chú ý gì đến cảnh vật bên đường , cứ cắm đầu cất bước. Nhìn bề ngoài, ai cũng tưởng Hoàng- thuợng- chí là một kẻ mất hẳn lý trí cả, nhưng sự thật lòng chàng đang quan tâm tìm ra sự thật. Chàng không thể ngờ được mình lại có một thân thế quá bi thảm như vậy. Nghĩ đến cảnh cả nhà bị giết một cách thê thảm, chàng tưởng tượng trong đời không còn cảnh nào bi thảm hơn. Trương sư thúc bỏ con mình mà cứu lấy ta, nuôi dưỡng mười lăm năm trời, ơn đức nầy đến suốt đời ta cũng không thể nào đền đáp cho xứng đáng được. Còn mẫu thân Thái- hằng- nga Vương- thuỷ- anh. Trương sư thúc có bảo với ta , bà là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nhưng bà ta cũng là một người đàn bà độc ác nhất, đến nỗi con ruột bà cũng không nhìn đến. Cũng không hề nghĩ đến huyết thù , đành tâm đi lấy chồng khác một cách thản nhiên. Nghĩ đến đó tim chàng thấy quặn đau, như có ai dùng dao đâm mạnh vào. Càng nghĩ chàng càng cảm thấy thân thế chàng quá nhục nhã, vì có một người mẹ như Vương- thuỷ- anh. Chỉ mới qua có một đêm mà Hoàng- thượng- chí đã biến thành một người khác hẳn.
  17. Bao nhiêu hận, thù, nguyện, uất, tràn ngập trong huyết quản của chàng , khuấy động tâm hồn chàng trai có gương mặt như Phan- an, Tống- ngọc đó. Gương mặt anh tuấn của Hoàng- thượng- chí giờ đây như bao trùm một vẻ âm lạnh, làm cho ai nhìn đến cũng phải rùng mình. Đôi mắt chàng chứa đầy những tia sáng hận thù. Chàng như một kẻ say rượu cắm đầu bước. Thoạt nhiên, có một tiếng kêu như thét ở bên tai : - ê người đi đường nầy không có mắt sao? Chàng như người tỉnh mộng, Ngất đầu nhìn lên ! Trước mắt chàng có hai cô gái ăn mặc theo lối tỳ nữ đang đứng nhìn chàng không chớp mắt. Đàng sau hai nàng ngay có bốn trang hán- tử khiêng một cái kiệu nhỏ. Khi thấy chàng ngước đầu nhìn lên, hai thiếu nữ bụm miệng cười khúc khích, và mắt họ lại mở lớn hơn nhìn vào Hoàng- thượng- chí. Hoàng- thượng- chí nheo mắt lạnh lùng ngó đối phương rồi quăng mình tránh qua một bên đường cất bước. - Hãy trở lại ! Tiếng thét từ trong kiệu phát ra ! Hoàng- thượng- chí như không nghe thấy tiếng thét đó vẫn bước đi. Một hơi gió thoảng qua mang theo một làn hương thơm, tức thì có một người chận ngay trước mặt Hoàng- thượng- chí. Chàng ngừng bước, ngẫng đau thấy một Hồng y thiếu phụ đẹp như tiên nga, đứng chận đường từ lúc nào rồi. Hồng- y thiếu phụ nầy tuổi trạc hai mươi trở lên mà thôi , nhưng gương mặt đẹp tuyệt ấy đầy nét lãng mạng , phảng phất qua khoé mắt. Hồng- y thiếu phụ nhìn ngay mặt Hoàng- thượng- chí, cất tiếng trong như ngọc : - Người có nghe tôi nói gì không ? Hoàng- thượng- chí thoạt thấy thiếu phụ nầy đã liên tưởng nhớ đến mẹ mình, nên chàng lặng im không nói gì cả. Một luồn uất hận dâng tràn trong đầu óc chàng. Bất giác chàng dùng giọng mũi hừ một tiếng, rồi quay đầu bước tránh. Hồng- y thiếu phụ đón lại với vẻ mặt kiêu hãnh. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng, gặp phải một người đã lãnh đạm trước sắc đẹp tuyệt thế,
  18. đầy quyến rũ của nàng. Cơn tức giận tràn ngập lòng nàng, vì vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng- thượng- chí. Nàng định tặng chàng một chiêu cho rồi đời con người không biết quý sắc đẹp. Nhưng thấy vẻ mặt của chàng trai kia cũng không kém trang nhã, nên nàng lại thôi. Và chính nàng không còn tự chủ được nữa. Nàng thật không thể ngờ dưới thiên hạ lại có một người đẹp trai như vậy. Liền đó, nàng trút ra một chuỗi cười đầy vẻ dâm dật nói : - Ồ ! Tiểu huynh đệ ! Tôi đang nói chuyện với người mà. Hoàng- thượng- chí lạnh lùng đáp : - Nhưng trái lại tôi không có hứng thú, để nói chuyện ! Xin nương nương tha cho cải tội lạnh nhạt nầy. Hồng y thiếu phụ ngạo nghễ cất tiếng : - Hừ ! Nhà ngươi thật phách lối quá rồi ! Ngươi có biết ta là ai không ? Vẫn với giọng lạnh lùng. Hoàng- thượng- chí buông một câu cộc lốc : - Mặc kệ ! Tôi không muốn biết ! Mặt thiếu phụ áo hồng đỏ rần ! Nhưng chỉ chốc lát nàng đã trở lại bình thường mà nói : - Tiểu huynh đệ . Người.. Không đợi nói hết câu, Hoàng- thượng- chí đã cướp lời : - Ai là huynh đệ với nương nương ? Thiếu phụ áo hồng vẫn nhẫn nại hỏi thêm : - Xin cho biết cao danh của hiệp sĩ ? Hoàng- thượng- chí nói : - Tên tôi là gì, không ai có quyền bắt tôi phải khai báo. - Ngươi có muốn biết ta là ai không ? Hoàng- thượng- chí gắt giọng : - Không muốn ! Dứt lời chàng liền quay trở lại đường cũ trở gót. Thiếu phụ mỉm cười, nói lớn : - Người không thể bỏ đi dễ đàng như vậy đâu. Theo liền với câu nói đó, Hồng y thiếu phụ đã nhảy vọt một bước đứng ngay trước mặt Thượng- chí.
  19. Thân pháp tuyệt nhanh đó làm cho Hoàng- thượng- chí phải giật mình , chàng hỏi : - Người còn muốn gì nữa? - Muốn nhà ngươi phải đáp lại lời ta hỏi. Hoàng- thượng- chí lơ lững đáp : - Nếu không thì sao? Thiếu phụ áo hồng thét lên : - Nếu không sẽ xãy ra việc không đẹp lắm , ngoài ý muốn của ngươi. Hoàng- thuợng- chí cười khảy một tiếng làm cho Hồng y thiếu phụ càng thêm tức giận : - Ngươi cười cái gì ? - Tôi ghét. Không để cho chàng nói dứt câu, thiếu phụ đã bật cười : - Ngươi ghét ai? Thượng- chí vẻ mặt rất khinh bỉ đáp từng tiếng một : - Tôi ghét tất cả những người đàn bà trong thế gian ! Hồng- y thiếu phụ ngơ ngẩn hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi : - Ngươi ghét hết thảy đàn bà trên đời này hay sao? - Đúng như vậy ! Hai tỳ nữ nghe chàng đáp như vậy không thể chịu được, cười ra tiếng. Thật là một việc quái gỡ trong thiên hạ, không ai có thể ngờ được . Một chàng thiếu niên đẹp đẻ dường ấy mà lại có thể tàn nhẫn, oán ghét đàn bà trên thế gian ! ôi ! cay nghiệt ! Hồng- y thiếu phụ cũng hết sức ngạc nhiên hỏi : - Nhưng tại sao nhà ngươi lại ghét cả những người đàn bà trong thiên hạ này? Hoàng- thượng- chí không thèm đáp lời hỏi của nàng , định lách qua mình thiếu phụ bỏ đi. Tức thì Hồng- y thiếu phụ vụt đưa cánh tay trắng như ngọc ra, một luồng tiềm lực vô hình ép mạnh làm cho Thượng- chí không thể bước đi , phải lùi về chỗ cũ. Hoàng- thượng- chí rất đổi ngạc nhiên, không ngờ một thiếu phụ trẻ như thế kia mà lại ẩn tàng một công lực kinh người như vậy. Còn đang ngơ ngẩn thì chàng đã nghe thiếu phụ áo hồng cười khỉnh mấy tiếng, nói :
  20. - Đáp lại lời của ta hỏi, ta sẽ thả cho ngươi đi không làm khó dễ nữa. Đôi mắt chàng chứa tràn oán hận, quắc lên nhìn sát vào mặt đối phương lớn tiếng nói : - Ta không muốn ! - Nhà ngươi cũng dám phách lối như vậy sao? Thượng- chí buột miệng nói : - Trơ trẽn quá ! Gương mặt đẹp như hoa của Hồng y thiếu phụ lạnh lùng. Nàng cười nhạt một tiếng, hỏi : - Ngươi bảo ai trơ trẽn ? Thượng- chí nhìn ngay mặt thiếu phụ sẳng giọng : - Ta nói ngươi đó. Nghe chàng trả lời như vậy, Hồng Y thiếu phụ nỗi lên một làn sát khí. Nàng cất tiếng lạnh lùng ra lệnh : - Hãy bắt đứa bội ân cho ta. Tức thời, hai cô tỳ nữ song song phi tới bên chàng. Bốn bàn tay trắng như ngà vụt ra rất nhanh nhẹn, chụp ngay vào thân mình Thượng- chí. Hoàng- thượng- chí rất tức giận, tung song chưởng đánh mạnh ra. Nhưng hai cánh tay của chàng bị tê liệt không sao cử động được. Hai tay chàng đã bị hai thiếu nữ kia kẹp cứng lại. Hồng Y thiếu phụ liền ngước mặt lên trời buông một chuỗi cười dài đầy châm biếm. Một lúc nàng nói : - Té ra nhà ngươi chỉ là một đoá hoa thêu trên cái bao gối. Sở dĩ Hoàng- thượng- chí bị đàn áp một cách quá dễ dàng như vậy, là vì tuy chàng từng sống với sư thúc của chàng là Độc- long- thủ Trương- Thông đã mười lăm năm, công lực thì chàng cũng rất thâm hậu, nhưng về chiêu thức thì chàng lại rất tầm thường. Độc- long- thủ vướng với lời thề của sư môn, không được truyền dạy cho chàng võ nghệ của bổn môn, ông chỉ truyền dạy cho chàng một vài chiêu thức thông thường mà thôi. Bởi vậy đối phương vừa ra tay là đã kìm chế được chàng rồi. Hai cô gái sau khi đã chế phục được chàng , chỉ cầm lấy hai cánh tay của chàng, đứng yên chờ Hồng- y thiếu phụ xuống lệnh. Khuôn mặt hoa của Hồng- y thiếu phụ đầy vẻ dâm mỵ, nàng từ từ bước tới hai bước, nhỏng nhẻo nói : - Chí- huynh, lần nầy thì Chí- huynh có thể đáp lời ta rồi chứ.
nguon tai.lieu . vn