Xem mẫu
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Website: http://motsach.info
Date: 15-December-2012
Trang 1/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Chương 1: Gạch Đập Vào Đầu
Vương Trạch Vinh ngơ ngác nhìn chánh văn phòng, nhưng trong lòng như có một cơn sóng
cuộn, chẳng lẽ mình bị gạch đập trúng đầu nên có bệnh.
Mọi người đứng đầy trong phòng, toàn bộ đều là đồng nghiệp ở văn phòng.
- Tiểu Vương, cậu phải yên tâm chữa bệnh, tôi sẽ bố trí Tiểu Hoàng gánh vác công việc của cậu
một chút.
Nhìn Vương Trạch Vinh như bây giờ, chánh văn phòng Đảng và chính quyền xã Tiễn Đại Phú
còn tưởng Vương Trạch Vinh chưa tỉnh táo. Tiễn Đại Phú đại biểu xã đến thăm cấp dưới của
mình.
Thật không có gì có thể nói, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nói gì, không ngoài việc
cảm ơn lãnh đạo, đồng nghiệp mặc dù bận rộn nhưng vẫn đến thăm, dù sao cũng không phải là
bị thương khi làm việc công gì gì đó.
Đám người Tiễn Đại Phú nói chuyện một lát rồi rời đi.
Mấy đồng nghiệp đi theo Tiễn Đại Phú nói mấy câu giữ gìn sức khỏe rồi ra khỏi cổng bệnh viện.
Thoạt nhìn mọi người đều rất thân thiết, ít nhất có thể làm cho Vương Trạch Vinh có cảm giác
tổ chức quan tâm.
Vương Trạch Vinh tốt nghiệp đại học B được phân công đến xã Hoàn Thành làm một cán sự
tổng hợp của văn phòng Đảng chính quyền, mỗi ngày có rất nhiều việc không làm hết. Do trong
cả phòng có mình hắn là bằng cấp cao nhất, chuyện gì cũng đè đến người hắn. Theo lý thuyết
hắn làm tốt sẽ được đề bạt, nhưng hắn ngồi trên vị trí đã ba năm, người khác không ngừng được
đề bạt, ngay cả mấy người cùng trong văn phòng đã lên chức. Nhưng hắn vẫn ngồi im không
nhúc nhích, thậm chí còn xuất hiện nguy hiểm là vị trí sắp bị mất. Tối hôm qua hắn hơi xúc
động nên đi dạo, không ngờ đi khuyên can người ta lại nằm vào bệnh viện.
Đến bây giờ hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận lúc ấy mình như thế nào chạy ra can.
Gáy bây giờ vẫn còn khá đau. Hôm qua khi tới bệnh viện máu chảy không ít, hắn thật lo lắng bị
đập gây ra vấn đề gì.
Lắc đầu nhắm mắt lại, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình thật sự xảy ra vấn đề gì rồi. Vừa nãy
mình rõ ràng cảm nhận thấy trên đầu Tiễn Đại Phú có một đoàn khí mờ nhạt, không ngờ còn
biết đó là quan khí.
Đưa tay lên sờ sờ đầu, cũng may nơi khác không bị thương, chỉ có gáy bị gạch đập nên bị
thương. Theo bác sĩ nói vấn đề không lớn. Chẳng qua hắn không tin tưởng gì mấy đối với bác sĩ
bây giờ. Một người bị cảm rất nhẹ mà viết ra một đơn thuốc dài dằng dặc. Bây giờ mình bị
thương khá nặng không biết đám bác sĩ sẽ làm ra cái gì nữa.
Nghĩ đến chuyện tối qua hắn rất buồn bực, một người bán sách cũ và một người bán hàng rong
Trang 2/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
vì tranh chấp địa bàn bán hàng mà cãi nhau. Mình đúng là nhiều chuyện chạy đến khuyên, kết
quả bị tên đại hán bán hàng rong cầm lấy viên gạch trên mặt đất đập vào đầu mình.
Mẹ nó chứ, ông chỉ khuyên sao lại bị gạch đập vào đầu. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng tức.
Mình cũng không phải nhân vật quan trọng gì, người đến thăm chỉ có mấy tên đó. Vương Trạch
Vinh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tinh thần cũng khôi phục hơn trước nhiều.
Nhìn nữ y tá xinh đẹp đang thay bình nước cho mình, Vương Trạch Vinh nhìn cô bé, trên đầu
cô bé không có quan khí gì hết.
- Tiểu Lưu, đối tượng của em sao gần đây không thấy?
Vương Trạch Vinh rất quen cô y tá này, đều là người trong xã, hai người thường xuyên gặp
nhau. Cô y tá tên Lưu Vi, tốt nghiệp trường y mới được phân về đây không lâu. Cô bé trông rất
ngọt, đối tượng của cô ta là một cán bộ cấp phòng trên huyện.
- Anh ấy gần đây rất bận, mấy ngày hôm trước còn cùng lãnh đạo lên thị, nói là hôm nay sẽ về.
Lưu Vi vừa nhắc đến đối tượng của mình thì mặt có chút đắc ý.
Mẹ nó chứ, rau ngon cũng bị lợn ủi. Vương Trạch Vinh thực ra cũng có suy nghĩ với Lưu Vi,
nhưng phụ nữ bây giờ rất lợi hại, căn bản không hề do dự lựa chọn người đàn ông làm trưởng
phòng kia. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng chỉ suy nghĩ mà thôi. Đối tượng của hắn còn
đẹp hơn nhiều. Nghĩ đến đây tâm trạng Vương Trạch Vinh lại kém đi.
Nhắm mắt suy nghĩ một lát, Vương Trạch Vinh nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi Lưu Vi. Hắn
mở mắt ra thì thấy đối tượng của Lưu Vi là Trịnh Thu Lực đang ở ngoài cửa vẫy cô ta.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa bắn vào, tên Trịnh Thu Lực này đứng dưới ánh nắng trông càng đẹp
trai hơn.
Trịnh Thu Lực mặc âu phục rất hợp người, tóc càng được chải vuốt cẩn thận. Nghe nói hễ người
đàn ông thành công thì tóc sẽ không bao giờ hướng về trước.
Ồ. Vương Trạch Vinh ngồi bật dậy, giật mình, trừng mắt nhìn thật to.
Động tác này của Vương Trạch Vinh làm Trịnh Thu Lực giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước rồi
thủ thế, lúc này mới phát hiện Vương Trạch Vinh nằm trên giường bệnh.
Vội vàng nhắm mắt lại, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Trịnh Thu Lực, một đạo quan khí
còn dày hơn cả Tiễn Đại Phú xuất hiện trên đầu Trịnh Thu Lực.
- Làm sao thế Vương ca?
Lưu Vi ở bên cạnh đang đâm kim vào bình thấy thế vội vàng hỏi.
- Không có gì.
Vương Trạch Vinh một lần nữa nằm xuống giường.
Nhìn Lưu Vi và Trịnh Thu Lực thân thiết đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một
hơi.
Trang 3/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Trên người mình nhất định xảy ra chuyện, chẳng lẽ nói bị viên gạch đập vào đầu sẽ xuất hiện
vấn đề? Vương Trạch Vinh nằm trên giường không khỏi miên man suy nghĩ.
Không ngờ lại có quan khí gì gì đó, nhưng có một vấn đề cần phải đối mặt ngay bây giờ. Bây giờ
trong văn phòng đang cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Một văn phòng có 6 thành viên. Chánh văn
phòng Tiễn Đại Phú là thân tín của bí thư, hắn ta nhất định không có vấn đề gì. Nhưng trong 6
nhân viên nhất định phải có một người bị cắt giảm, việc này rất nguy hiểm. Vương Trạch Vinh
dù như thế nào cũng cảm thấy người bị cắt giảm là mình.
Không biết từ lúc nào Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ và đánh giá tin tức của từng nhân viên
trong văn phòng.
Hoàng Vĩ là người của Tiễn Đại Phú, Tiểu Trương nghe nói có quan hệ trên thành phố, Tiểu
Triệu – con đàn bà trông khá dâm nghe nói đáp được tuyến chủ tịch xã thì chắc không bị loại
trừ. Lão Chu có nhiều kinh nghiệm, nghe nói bí thư huyện ủy trước ở cùng khu với lão. Tiểu
Giang là người đẹp, bí thư mỗi lần thấy cô ta thì mắt đều sáng rực lên.
Như vậy người trong văn phòng thì chỉ còn Vương Trạch Vinh là không có căn cơ, không có chỗ
dựa. Chỉ có một điểm là năng lực công việc tốt hơn. Mấy lần điều chỉnh trước đây đều vì có năng
lực nên được giữ lại, dù như thế nào cũng phải có một người làm được việc chứ. Nhưng không
biết lần này mình có may mắn thoát khỏi hay không?
Bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, quyết không thể nằm trong bệnh viện được. Tiễn Đại Phú
rõ ràng là muốn tìm lý do giết mình. Vương Trạch Vinh thấy rất nguy hiểm.
Càng nghĩ càng buồn bực, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến chuyện quan khí. Hai lần xuất hiện sẽ
không phải là ngẫu nhiên, tại sao trên đầu có người có quan khí, mà mình lại không có quan
khí?
Nhìn người trên mấy giường bệnh xung quanh, trên đầu những người này cũng không có quan
khí.
Chẳng lẽ viên gạch đó làm đầu mình chấn động? Bây giờ tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Vương Trạch Vinh vừa truyền hết chai nước liền ra khỏi bệnh viện. Hắn dù như thế nào cũng
không thể ở lại trong bệnh viện. Ngày mai có rất nhiều chuyện phải làm, quyết không thể làm
cho người ta tìm được lý do cắt giảm mình. Mặc dù Vương Trạch Vinh cũng biết làm như vậy
không có bao nhiêu tác dụng, nhưng có làm vẫn tốt hơn không làm mà. Người có thế lực đều
nghĩ làm thế nào lấy được càng nhiều chỗ tốt. Người không có thế lực lại nghĩ làm như thế nào
giữ được vị trí mình đang ngồi.
Nhìn đơn thuốc mấy trăm tệ mà bác sĩ kê, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. người nghèo
ngàn vạn lần đừng bị bệnh, vừa bị bệnh là lấy cái mạng già ngay.
Xã Hoành Hương từ sau khi công nghiệp huyện phát triển cũng trở nên náo nhiệt. Đừng nhìn
đây chỉ là một xã mà coi nhẹ, nhưng đây là xã lớn, giá trị sản lượng công nghiệp rất cao. xã
Hoành Hương đang từ từ tiến hành chuyển hướng từ nông nghiệp sang công nghiệp. Đương
nhiên có mấy thôn vẫn khá lạc hậu, nhưng đều đều là các thôn khá xa.
Trang 4/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Đi trên đường, Vương Trạch Vinh đang cố ý quan sát thấy được mấy người cũng có quan khí,
nhìn ra thì dày đặc và nhạt khác nhau. Có lẽ nơi này người làm quan quá ít nên người có quan
khí cũng không nhiều.
Vương Trạch Vinh cơ bản đã tìm ra một quy luật, hễ người nào là quan chức thì có được quan
khí. Quần chúng nhân dân bình thường không có quan khí, đây là thứ đặc biệt của quan chức.
Đương nhiên có lẽ còn có khí nhà giàu không chừng.
Hắn cũng xem tình hình của mình, nhưng trên đầu mình không có quan khí. Điều này làm
Vương Trạch Vinh bị đả kích rất lớn, không có thứ này nói ra mình không thể làm quan.
Như thế nào mới có thể có được quan khí? Vấn đề này là vấn đề mà Vương Trạch Vinh hy vọng
giải quyết nhất.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đúng là cảm ơn tên bán hàng rong đập đầu mình. Nếu như không
phải tên này đập gạch vào đầu mình, có lẽ mình còn đang ngu ngốc phấn đấu mà không có mục
tiêu. Xem ra phải tìm phương pháp phấn đấu mới. Nếu không có phương pháp thì dù làm như
thế nào cũng không thấy được ra.
Vì sao rau sạch thức ăn ngon đều bị lợn ăn, điều này chỉ có thể nói rõ lợn có phương pháp tìm.
Vương Trạch Vinh đột nhiên rõ ràng, hắn kiểm điểm sâu sắc vì mình trước kia chỉ biết vùi đầu
công tác, không tính toán gì hết.
Chỉ cần có thể nhìn rõ bí mật quan khí, như vậy cuộc đời Vương Trạch Vinh nhất định sẽ thay
đổi. Vương Trạch Vinh thường xuyên xem truyện trên mạng đột nhiên nghi ngờ mình có phải là
Bàn tay vàng không, có thể thấy quan khí của người khác, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?
Vương Trạch Vinh chú ý thì thấy quan khí cũng có khác nhau, có nồng, có nhạt, trong đó còn
có cả màu sắc.
Trịnh Thu Lực là nhân viên cấp phòng, quan khí của hắn có chút màu hồng trong màu trắng. Đi
trên đường Vương Trạch Vinh thấy quan khí của những người xung quanh mặc dù không có
cùng màu sắc nhưng khác nhau không nhiều, cũng có mấy người rất nhạt, xem ra không phải
cán bộ cấp phòng trên huyện. Bọn họ có lẽ có cơ hội làm quan. Tất cả đã nói rõ cán bộ cấp
phòng thì quan khí phải có màu sắc. Nhưng đừng nói là quan khí có màu sắc, Vương Trạch Vinh
bây giờ cảm thấy mình ngay cả quan khí màu trắng cũng không xuất hiện.
Nhìn quan khí của người khác rồi nhìn tình hình của mình, ngay cả quan khí cũng không có thì
mày làm quan kiểu gì? Vương Trạch Vinh phát hiện điều này nên có chút buồn bực. Giống như
người chơi sổ xố vậy, nếu mình ngay cả 2 tệ cũng không có thì chuyện trúng thưởng vĩnh viễn
không có khả năng rơi xuống đầu mình.
Nghiên cứu ra quan khí của bản thân mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Vương Trạch Vinh muốn
làm quan, hắn hy vọng có thể có quan khí.
Trang 5/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Chương 2: Phát Hiện Trong Văn Phòng
Trên đầu quấn băng trắng mà đã đi làm nên Vương Trạch Vinh không ngừng được người ân cần
thăm hỏi. Điều này làm Vương Trạch Vinh có chút hối hận vì bị thương còn đi làm. Sớm biết
như vậy hắn đã đội mũ.
Thấy Vương Trạch Vinh bị thương còn đi làm, chánh văn phòng Tiễn Đại Phú vỗ vỗ vai Vương
Trạch Vinh mà nói:
- Anh bạn được đó, bây giờ rất ít đồng chí được như cậu.
Triệu Lệ một người phụ nữ khá đẹp và đầy đặn tò mò hỏi thăm:
- Tiểu Vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cậu sao lại chạy đến khuyên can, có phải là họ hàng
của cậu không?
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Cũng chỉ là đi qua đường thấy bọn họ cãi nhau rất hăng nên tôi đến khuyên. Không ngờ lại bị
cục gạch đập vào đầu.
Trương Chính Cường không tin:
- Không phải chứ, khuyên can mà cũng bị gạch đập vào đầu.
Trên mặt Trương Chính Cường rõ ràng lộ vẻ không thể tin.
Nhìn mấy người có quan hệ trong phòng làm việc, Vương Trạch Vinh cố ý thở dài một tiếng rồi
nói:
- Làm người tốt khó thật.
Mọi người trong phòng đều phá lên cười.
Đi đến chỗ của mình và ngồi xuống, Vương Trạch Vinh bắt đầu công việc. Người có nhiệm vụ
nặng nhất trong văn phòng chính là hắn. Mặc dù đầu còn hơi đau một chút, nhưng hắn không
dám không làm. Làm hắn khổ chính là Tiễn Đại Phú. Tên này vừa khen hắn xong bây giờ đã
giao cho một đống công tác để làm. Nhưng tên thân tín của Tiễn Đại Phú là Hoàng Vĩ lại nhàn
hạ.
Văn phòng trong thời gian ngắn trở nên yên tĩnh. Vương Trạch Vinh vừa làm việc vừa âm thầm
quan sát mọi người trong văn phòng.
Tiễn Đại Phú có vẻ rất uy nghiêm, một mình ngồi trên bàn làm việc có ánh sáng tốt nhất. Ngồi
ở vị trí của hắn liếc mắt một cái là thấy mọi thành viên trong phòng. Tiễn Đại Phú đeo kính
chăm chú nghiên cứu báo chí. Vương Trạch Vinh phát hiện tờ báo này bị Tiễn Đại Phú xem
trong thời gian dài, giống như trong đó có điều bí mật vậy.
Chu Hồng Thiên là đồng chí nhiều kinh nghiệm, một quyển sổ cũ kỹ đặt trước bàn, trên tay còn
Trang 6/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
cầm một chiếc bút đang gạch gạch vào tờ báo, Vương Trạch Vinh đã sớm phát hiện đó là những
lời nói hồi đầu năm của bí thư huyện ủy.
Triệu Lệ coi như là người tự do nhất. Người phụ nữ này trông cũng được, đôi mắt rất dễ dụ dỗ
người, dáng người không sai. Triệu Lệ đang cầm chiếc gương lên soi khá lâu.
Hoàng Vĩ thuần túy là thằng chỉ biết nịnh bợ. Vương Trạch Vinh phát hiện hắn vẫn đang quan
sát Tiễn Đại Phú. Chỉ cần chén trà của Tiễn Đại Phú vơi đi, hắn đều chạy đến cầm lấy chén của
Tiễn Đại Phú để cho thêm nước, vẻ mặt cũng rất phong phú.
Giang Anh Hà là một người đẹp mới vào văn phòng, người trông đúng là rất đẹp. Giang Anh Hà
là thông qua cuộc thi công chức mà vào. Nghe nói khi tham gia cuộc thi cô ta vừa vặn đụng phải
một vị lãnh đạo tỉnh nào đó đi kiểm tra, đứng trước bàn cô ta nhìn cô ta trả lời. Có lẽ thấy cô ta
trả lời câu hỏi cũng được, càng có thể là lãnh đạo nhìn trúng sắc đẹp cô ta nên đã ám chỉ một
chút làm cô ta thông qua kỳ thi. Qua đó cô ta mới có thể vào văn phòng. Văn bản mà Tiễn Đại
Phú giao cho cô ta đã khá lâu, cô ta cũng cầm bút không ngừng nghi chép như lão Chu, ra vẻ
rất chăm chú.
Nhìn Giang Anh Hà, Vương Trạch Vinh không khỏi thất thần một chút. Hắn thở dài một tiếng
vì Giang Anh Hà. Một cô gái xinh đẹp như vậy không biết có thể thoát khỏi đám háo sắc nhìn
chằm chằm cô ta không. Đương nhiên mình cũng là một trong đám người đó. Nhưng mình là
tên tiểu quỷ không có thực lực.
- Tiểu Giang, đưa tài liệu này vào cho bí thư Chương.
Tiễn Đại Phú đột nhiên nói với Giang Anh Hà, trong tay như có ảo thuật xuất hiện một bản tài
liệu. Vương Trạch Vinh nhớ kỹ đó hình như bài báo cáo về công tác giúp đỡ các hộ nghèo mà
mình viết lần trước. Hình như đã đưa cho bí thư Chương rồi, sao bây giờ còn đưa nữa.
*** Tiễn Đại Phú. Vương Trạch Vinh biết ngay Tiễn Đại Phú thấy được bí thư Chương có ý đồ
với Tiểu Giang, nên đang cố gắng hoạt động.N Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể thầm mắng
một câu trong lòng, chỉ có thể hy vọng Giang Anh Hà không bị ăn mà thôi. Nếu không phải
mình đang âm thầm quan sát Tiễn Đại Phú thì sẽ không ngờ hắn chơi chiêu thức này.
Nhìn Tiểu Giang đi ra ngoài, Triệu Lệ bĩu môi nói:
- Tiểu Giang trông khá được đó, chánh văn phòng đúng là biết làm việc.
Vương Trạch Vinh âm thầm thở dài một tiếng, ai nói người phụ nữ này không có đầu óc, người
ta cũng là quái thành tinh. Thủ đoạn nhỏ của Tiễn Đại Phú rõ ràng đã bị cô ta nhìn ra.
Tuyệt đối không thể coi thường bất cứ ai, đặc biệt là một người phụ nữ.
Trong mắt Tiễn Đại Phú hiện ra một tia ác độc. Nếu không phải Vương Trạch Vinh đang âm
thầm quan sát thì sẽ không thể phát hiện ra.
Tiễn Đại Phú nở nụ cười, đùa giỡn:
- Vẫn là Tiểu Triệu của chúng ta đẹp hơn. Ha ha, Tiểu Triệu, lát nữa cô đến chỗ Lưu chủ tịch xã
đưa tài liệu một chút.
Trang 7/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Được, Tiễn Đại Phú cũng không phải dễ chọc vào, cũng điểm Triệu Lệ một chút.
Văn phòng đôi khi cũng trêu đùa nhau như vậy. Hoàng Vĩ là người đầu tiên nói theo:
- Chánh văn phòng đúng là có ánh mắt, không còn từ gì ngoài từ cao.
Triệu Lệ kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, tâm trạng rất vui vẻ.
Điều này làm mấy người đàn ông ngẩn ra một chút.
Vương Trạch Vinh nhin bộ dạng của Triệu Lệ không khỏi ngây ra. Người phụ nữ này xem ra
không nghe ra vế sau, mà chỉ thấy được nửa vế đầu của Tiễn Đại Phú.
Ồ. Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện trong lúc lấy lòng này, trên đầu Hoàng Vĩ không ngờ
có thêm quan khí màu trắng rất mờ nhạt. Mặc dù quan khí như có như không, không chú ý sẽ
không phát hiện ra. Nhưng thứ này thật sự tồn tại. Vương Trạch Vinh đang định cẩn thận nhìn
thì quan khí lại biến mất.
Chuyện gì xảy ra thế này? Vương Trạch Vinh nhíu mày, việc này có chút kỳ quái. Cũng không
phải quan chức nào cũng sẽ có quan khí.
- Sao thế, Tiểu Vương thấy có gì khác thường à mà nhíu mày vậy?
Trương Chính Cường nói với Vương Trạch Vinh.
Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh thật muốn mắng to một câu. Thằng ranh này có ý đồ xấu, rõ
ràng nói mình khó chịu với lời của Tiễn Đại Phú.
Quả nhiên Tiễn Đại Phú mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại không dễ nhìn.
- Ha ha, Trương ca sao lại nói như vậy? Tôi không phải đang xem tài liệu của thôn Mã Phố sao.
Trong thôn này có một gia đình vì tranh tài sản, không ngờ đã bóp chết mẹ mình. Mấy người
con này còn là người không?
Vương Trạch Vinh ra vẻ vô cùng tức giận.
- Vì lợi thì cái gì cũng có thể làm.
Triệu Lệ cũng ra vẻ tức giận.
Vương Trạch Vinh thấy đã thành công chuyển sự chú ý của mọi người. Lúc này ánh mắt của
Tiễn Đại Phú tốt hơn nhiều, lại nghĩ đến lời Triệu Lệ nói. Vương Trạch Vinh thầm cười trong
lòng, người phụ nữ này cũng không phải bình thường. Vì có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa
nên đã câu kéo cả chủ tịch xã.
Đúng. Vương Trạch Vinh nghĩ đến đây liền chăm chú quan sát Triệu Lệ. Lẽ ra lên thuyền của
chủ tịch xã thì trên đầu cô ta phải có quan khí mới đúng, sao lại không xuất hiện. Chẳng lẽ cũng
giống như Hoàng Vĩ, quan khí của cô ta lúc ẩn lúc hiện.
Đang nói thì thấy Tiểu Giang kích động từ ngoài cửa đi vào.
Có. Vương Trạch Vinh thấy trên đầu Tiểu Giang xuất hiện một đoàn quan khí màu trắng. Quan
khí này dày hơn của Hoàng Vĩ không chỉ một hai điểm. Chẳng qua khi cô ta đi vào cửa thì quan
Trang 8/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
khí cũng từ từ biến mất.
Không ngờ quan khí của Giang Anh Hà còn nhiều hơn Hoàng Vĩ. Điều này nói rõ Tiểu Giang
được lãnh đạo yêu quý.
Vương Trạch Vinh đang than thở. Bây giờ hắn đã xác định được một biện pháp có quan khí, đó
chính là được lãnh đạo chú ý.
- Chánh văn phòng, tài liệu tôi đã đưa cho bí thư Chương.
Tiểu Giang nói với Tiễn Đại Phú.
Tiễn Đại Phú mặt nở nụ cười nói với Tiểu Giang:
- Bí thư Chương có chỉ thị gì không?
- Cái này thì không, bí thư Chương khích lệ công tác của văn phòng chúng ta, làm tôi đi theo
chánh văn phòng học tập.
Tiểu Giang nói rất bình thường. Tiểu Giang đầu tiên rót nước vào chén cho Tiễn Đại Phú, sau
đó mới rót nước vào chén của mình.
Nghe đến đây Vương Trạch Vinh phát hiện trên mặt Tiễn Đại Phú đầy ánh sáng, quan khí lại
tăng lên rất nhiều.
Vậy cũng được ư? Vương Trạch Vinh càng lúc càng cảm thấy kỳ quái vì có được quan khí. Đúng
là không có quy luật gì cả.
- Ha ha, Tiểu Giang làm rất tốt, mới đến mấy ngày mà đã làm được việc. Sau này đưa tài liệu
đến cho bí thư Chương đều do cô phụ trách. Không nên phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo với cô.
Tiễn Đại Phú ra vẻ khen ngợi mà nói với Tiểu Giang.
Mẹ nó.
Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói. Tên Tiễn Đại Phú chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Vì
nịnh bợ lãnh đạo, chiêu gì hắn cũng có thể dùng. Nói thật trong văn phòng này người không có
trình độ nhất chính là Tiễn Đại Phú. Nhưng không thể không bội phục chính là hắn làm chánh
văn phòng đã hai ba năm mà chưa bị đổi. Có khi Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ một vấn
đề. Có lẽ lăn lộn trong chốn quan trường không chỉ cần có năng lực. Lăn lộn quan trường cần
khả năng vuốt mông ngựa là đủ rồi.
Quan khí của Trần gia một lần nữa xuất hiện, quan khí của cô ta lại dày hơn vài phần.
Xem đến đây Vương Trạch Vinh không khỏi than thở một tiếng, khắp nơi đều có thứ để học.
Không ngờ lấy lòng lãnh đạo, được lãnh đạo khen cũng có được quan khí.
Như vậy thoạt nhìn Tiểu Giang rất ổn, chẳng lẽ mình sẽ bị loại bỏ sao? Vương Trạch Vinh cảm
thấy vô cùng nguy hiểm. Văn phòng là một bộ môn rất quan trọng, rất gần lãnh đạo. Nếu như bị
đuổi khỏi đây đưa xuống thôn làm việc. Mình coi như buồn đến chết.
Văn phòng rất nhanh trở nên hài hòa. Bề ngoài mọi người thể hiện rất thân thiện với nhau.
Trang 9/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tiễn Đại Phú cầm lên nghe không ngừng vâng dạ.
Bỏ điện thoại xuống, Tiễn Đại Phú mặt đầy nụ cười nói với Triệu Lệ:
- Tiểu Triệu, giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng. Chiều nay chủ tịch xã muốn xuống thôn
Ngưu Hà kiểm tra công việc. Cô đi cùng chủ tịch xã.
Nói đến đây Tiễn Đại Phú cười hì hì nói:
- Tiểu Triệu, nhất định phải phục vụ tốt lãnh đạo. Đây là chủ tịch xã tự mình chỉ điểm cô.
- Vâng.
Triệu Lệ vô cùng hưng phấn, đôi mắt đầy quyến rũ nhìn về phía Giang Anh Hà với vẻ khiêu
chiến.
Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình coi như học thêm.
Trang 10/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Chương 3: Một Văn Bản
Văn phòng tổng hợp Đảng Chính phụ trách một loạt công tác như Đảng vụ, Chính vụ, Mặt trận
tổ quốc, tài vụ, cơ yếu, bảo mật, tổng hợp ... Các công việc quản lý của văn phòng nhìn thì
nhiều nhưng chính thức làm lại không có bao nhiêu chuyện. Đặc biệt một chính quyền cấp xã
thực ra dù là từ phương diện nào thì chỉ có mấy người có thể làm được việc. Số còn lại hầu hết
đều là ở trong văn phòng cho qua ngày.
Vương Trạch Vinh là đau khổ nhất. Hắn không phải là kẻ ngồi trong này cho qua ngày. Hắn
thuộc về một người biết làm việc trong văn phòng.
Có không ít người cho rằng công việc trong chính quyền là một tờ báo và một chén nước trà là
có thể qua ngày. Việc này phải xem là loại người gì. Có lẽ hầu hết người có cuộc sống như vậy.
Nhưng có một bộ phận người như con bò vùi đầu vào trong công việc. Những người này đều có
năng lực mạnh mẽ trong công việc nhưng không có chỗ dựa gì hết. Vương Trạch Vinh cảm thấy
mình chính là thuộc về bộ phận nhỏ đó.
- Tiểu Vương, viết một bản báo cáo về tình hình giữ gìn trật tự toàn xã, bí thư Chương đang cần
dùng.
Tiễn Đại Phú ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương liền giao việc cho Vương Trạch Vinh.
Mặc dù biết trong tay Vương Trạch Vinh có nhiều công việc, nhưng Tiễn Đại Phú vẫn giao việc
cho Vương Trạch Vinh.
- Tốt.
Vương Trạch Vinh lập tức đáp ứng. Tài liệu báo cáo như vậy hắn thường xuyên viết, cũng không
tốn bao nhiêu công sức. Chủ yếu là nhấn mạnh điểm khó khăn của ác thôn. Nếu là người khác
có lẽ mất thời gian vài ngày. Nhưng là một người biết làm việc nên Vương Trạch Vinh sớm có
chuẩn bị ở phương diện này, các loại số liệu đều có sẵn.
Bật máy tính lên, Vương Trạch Vinh mở lên thư mục chứa các loại tài liệu mà hắn đã chuẩn bị
trước, gõ lên.
Thời gian buổi chiều trôi qua, Vương Trạch Vinh dào dạt viết một đề tài báo cáo có tên:“Công
tác duy trì của xã Hoàn Thành đã có hiệu quả rõ ràng”. Đương nhiên về phương diện này trên
mạng cũng có không ít, đáng sử dụng thì cần sử dụng. Gia nhập thêm ít số liệu chân thực là
được.
- Chánh văn phòng, tài liệu đã viết xong, mời ngài xem qua.
Vương Trạch Vinh hai tay đưa tài liệu mình viết cho Tiễn Đại Phú.
- Đặt trên bàn, lát tôi xem.
Tiễn Đại Phú đang ký phiếu chi.
Tiễn Đại Phú cứ vài ngày đều sẽ viết phiếu chi. Mọi người đều biết đó là tiền tiếp khách hay gì
Trang 11/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
gì đó của chủ tịch xã, bí thư. Thứ này rất bí mật, người bình thường không thể nào được xem.
Vương Trạch Vinh thường xuyên nghe được cách nói tiền chiêu đãi rất lớn. Nhưng hắn thật sự
cũng không nhìn thấy làm thế nào để hợp lý hóa số tiền đó.
Làm việc một ngày, Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã nhẹ nhàng hơn. Trên đầu lại hơi đau một
chút. Vương Trạch Vinh bị gạch đập vào đầu khá mạnh, vết thương lúc ấy chảy không ít máu.
Cũng may theo bác sĩ nói vấn đề không lớn. Vương Trạch Vinh ngay lúc đó rõ ràng biết bác sĩ
đã nói sai. Bây giờ mình đúng là xuất hiện di chứng, có thể thấy quan khí chính là một vấn đề đã
xuất hiện. Vương Trạch Vinh lại hy vọng loại di chứng này không nên biến mất. Chỉ cần có thể
thấy quan khí thì ra chút vấn đề là có thể chấp nhận.
Viết xong bản báo cáo, Vương Trạch Vinh hiếm khi có lúc rảnh rỗi nhấp một miếng nước, châm
thuốc hít sâu một hơi, dựa lưng vào ghế nhìn mọi người. Tiểu Giang đúng là rất đẹp. Dưới ánh
mặt trời làm cho trên mặt cô chiếu ra vẻ hồng hào, da thịt trắng hồng thật là đẹp.
- Tiểu Vương, cậu lại đây một chút.
Vừa mới nhấp một ngụm nước thì Tiễn Đại Phú đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh.
Đi vài bước đến bên cạnh Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh nói:
- Chánh văn phòng, có việc gì vậy?
- Tiểu Vương, tôi sửa lại mấy chỗ này, cậu viết lại một lần nữa.
Bỏ bút trong tay xuống, tháo kính ra rụi rụi mắt, Tiễn Đại Phú ra vẻ rất chú ý vào công việc:
- Tiểu Vương, mấy câu tôi thêm vào trong đó rất quan trọng. Có những lời này mới hiện ra tính
chính trị trong bài viết, nhất định phải thêm vào.
Cầm bản báo cáo mà Tiễn Đại Phú đã sửa, Vương Trạch Vinh phát hiện mấy lời này đều là sáo
rỗng. Thực ra những lời này căn bản không có tác dụng gì, viết lên cho có.
Đối với những thứ lãnh đạo sửa là không thể có ý kiến, việc này Vương Trạch Vinh biết. Hắn
cung kính cầm lấy bản báo cáo mà Tiễn Đại Phú đưa cho, về lại vị trí gõ thêm vài văn bản, sau
đó rất nhanh đưa cho Tiễn Đại Phú.
- Được rồi.
Tiễn Đại Phú chăm chú đọc một lát rồi cầm bản báo cáo ra khỏi văn phòng.
Tiễn Đại Phú vừa rời đi, văn phòng lập tức trở nên sống động như có một nguồn sinh lực mới
sinh ra vậy. Hoàng Vĩ là người đầu tiên đứng dậy hoạt động thân thể. Trương Chính Cường
cũng uống nước ực ực.
Tiểu Giang đứng lên rót thêm nước nóng vào chén mỗi người.
Lão Chu thấy Tiểu Giang rót thêm nước cho mình, gật đầu nói:
- Tiểu Giang rất được.
Tiểu Giang cười nói:
Trang 12/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
- Ngài là thầy của tôi, tôi có rất nhiều thứ phải học ngài.
Chu Hồng Thiên nghe xong lời này liền rất hài lòng, uống nước cũng đầy ý cười.
Trương Chính Cường nói với Tiểu Giang:
- Tiểu Giang, tối nay anh mời em đi hát, có đi không.
- Sao chỉ mời Tiểu Giang, chúng tôi cũng muốn đi.
Hoàng Vĩ lập tức nói.
Có ai ở văn phòng này không biết Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ đều có ý với Tiểu Giang.
Hai người đều là kẻ độc thân, đang âm thầm đấu đá muốn theo đuổi Tiểu Giang. Hoàng Vĩ
nghe Trương Chính Cường muốn mời Giang Anh Hà đi hát. Hắn tự nhiên không hy vọng tình
huống Trương Chính Cường và Tiểu Giang một mình bên nhau, vì thế nhân cơ hội quấy rối.
Mặc dù có chút không hài lòng, cũng biết ý đồ của Hoàng Vĩ nhưng Trương Chính Cường lại ra
vẻ hào phóng mà nói:
- Không vấn đề gì, muốn đi cũng được mà.
Tiểu Giang nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh mà nói:
- Hay là chờ vết thương trên đầu Vương ca khỏi rồi nói.
Vừa nói Tiểu Giang còn nói với mọi người:
- Đầu Vương ca bị thương, đi hát thì âm thanh rất lớn sẽ không có lợi.
Đây là cách từ chối nhưng sao lại kéo mình vào. Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện Tiểu
Giang cũng không phải tay vừa. Rõ ràng Tiểu Giang không thích hai tên kia, cũng biết suy nghĩ
của đối phương nhưng lại không rõ ràng từ chối, ngược lại còn tìm lý do như vậy. Đây không
phải đẩy mình vào miệng núi lửa sao. Con bé này. Con bé này căn bản không phải thật lòng
quan tâm tới mình, mà lấy mình ra làm lá chắn.
Quả nhiên vừa nghe Tiểu Giang nói như vậy, Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ nhìn Vương
Trạch Vinh với ánh mắt đã thay đổi, trong đó mang theo vẻ ghen ghét rõ ràng.
- Ha ha, đừng nhìn trên đầu tôi có vết thương. Dù sao tối không có hoạt động gì, chỉ cần đừng
bắt tôi uống rượu là được. Tôi đi hát với mọi người. Trương Chính Cường đến lúc đó có thể cùng
Tiểu Giang hát bài Thiên tiên phối.
Vương Trạch Vinh cười ha hả chuyển đổi mâu thuẫn.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Trương Chính Cường liền cao hứng, ánh mắt nhìn về phía Vương
Trạch Vinh đầy vẻ cảm kích. Nhưng trên mặt Hoàng Vĩ lại lộ vẻ tức tối.
- Sao, Tiểu Giang không phản đối chứ. Vương Trạch Vinh người ta bị thương còn đi hát được,
em chẳng lẽ không cho mặt mũi sao?
Trương Chính Cường nhân cơ hội bắt đầu làm khó Tiểu Giang.
Trang 13/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Giang Anh Hà trong lòng rất buồn bực. Cô vốn định lấy lý do Vương Trạch Vinh bị thương mà
từ chối. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại có chiêu thức ấy. Tiểu Giang không thể làm gì
khác hơn là cười nói:
- Trương ca mời tự nhiên không thể không đi, như vậy thì đi. Chỉ sợ làm anh mất tiền thôi.
- Chuyện nhỏ, chỉ cần người đẹp có thể đi thì chút tiền nhỏ đó có đáng gì?
Trương Chính Cường ra vẻ giàu có mà nói.
Mọi người đang cười cười nói nói thì Tiễn Đại Phú đã trầm mặt đi vào.
- Tiểu Vương, tài liệu này bí thư Chương đã sửa mấy chỗ, cậu viết lại một lần nữa đi.
Cầm tài liệu trong tay Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh về lại chỗ của mình mà xem. Vương
Trạch Vinh không khỏi muốn chửi người. Chỗ mà bí thư Chương sửa là mấy chỗ Tiễn Đại Phú
đã viết thêm vào, chuyển đi chuyển lại về đúng nội dung mình viết. Bảo sao Tiễn Đại Phú vào
cửa lại có chút khó chịu như vậy.
Lén liếc nhìn Tiễn Đại Phú một cái, Vương Trạch Vinh thấy Tiễn Đại Phú đang uống nước ừng
ực.
Tại sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh phát hiện trước mặt mình xuất hiện quan khí màu trắng rất nhạt, nếu không
cẩn thận quan sát thì có thể bỏ qua.
Vương Trạch Vinh đây không ngờ có quan khí. Vương Trạch Vinh đúng là muốn khóc, mình
cũng có quan khí.
Nhạt như vậy, hơn nữa quan khí giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Quan khí của mình khác với quan khí của người khác. Vương Trạch Vinh lại nhìn quan khí nhàn
nhạt có một điểm mà thôi, hắn không khỏi cảm thấy mình quá kém cỏi. Quan khí như thế này
trách không được từ trước đến giờ mình không có phát triển gì.
Lại nhìn quan khí thành một đoàn của Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh không còn gì để nói.
Mình nếu muốn đạt được trình độ của Tiễn Đại Phú đúng là quá khó khăn, càng đừng nói quan
khí có màu sắc.
Chẳng lẽ bản báo cáo mình viết được bí thư tán thành, hoặc là bởi vì bản báo cáo này nên được
một ít quan khí?
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình biến hoá quá kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện.
Vương Trạch Vinh không biết bản báo cáo của hắn được bí thư Chương khen ngợi. Nhưng sau
khi sửa lại làm cho Tiễn Đại Phú ghen ghét Vương Trạch Vinh. Một bên tăng một ít quan khí,
Tiễn Đại Phú lại mất một ít quan khí vì thế mới tạo thành tình hình này.
Trong thời gian ngắn Vương Trạch Vinh cũng không rõ tại sao lại như vậy.
Nhưng có quan khí xuất hiện thì dù nói như thế nào cũng là chuyện tốt. Nói rõ Vương Trạch
Trang 14/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Vinh này có không gian phát triển và tồn tại.
Chỉ cần xuất hiện quan khí nói rõ mình có không gian phát triển trong chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh rất hưng phấn.
Tài liệu rất nhanh đã được sửa, Vương Trạch Vinh cẩn thận đưa cho Tiễn Đại Phú. Hắn biết lúc
này Tiễn Đại Phú đang rất khó chịu.
Tiễn Đại Phú gật đầu không nói gì, cầm tài liệu cẩn thận mà đọc. Sau đó uống một ngụm nước
rồi hắn mới đứng dậy đi đến phòng làm việc của bí thư Chương.
Tâm trạng của Tiễn Đại Phú lúc này, Vương Trạch Vinh có thể hiểu. Tiễn Đại Phú thể hiện
năng lực của mình hơn không ngờ bị bí thư Chương xóa mấy dòng đó đi, trong lòng buồn bực là
không thể tránh khỏi. Nghĩ đến quan khí của mình thay đổi, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm
thấy tỉnh ngộ. Xem ra Tiễn Đại Phú có ý kiến với mình nên mới tạo thành biến hoá như vậy.
Bản báo cáo này làm cho mình đã giảm điểm trong mắt Tiễn Đại Phú. Mình phải nghĩ biện
pháp làm Tiễn Đại Phú không bất mãn với mình, nếu không công việc sẽ càng lúc càng nhiều.
Trang 15/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Chương 4: Cao Chiêu Của Tiểu Giang
Mới đến 4 giờ chiều mà điện thoại di động của Tiễn Đại Phú đã không ngừng vang lên, từng
người gọi vào. Vương Trạch Vinh nghe được phần lớn đều là mời Tiễn Đại Phú đi ăn. Hết giờ
làm là Tiễn Đại Phú liền rời đi. Ai cũng biết hoạt động tối của Tiễn Đại Phú vô cùng phong phú,
rất nhiều người mời hắn ăn cơm.
Nhìn Tiễn Đại Phú đi ra ngoài, Chu Hồng Thiên cũng đi ra ngoài theo. Chu Hồng Thiên lúc nào
cũng từ tốn không nhanh không chậm. Đối với một lão đồng chí, nhân viên trong văn phòng cố
tình vô ý coi lão là người không có sở trường. Ngoại trừ việc viết được chữ to ra, hắn về về cơ
bản không có gì đặc biệt, viết văn cũng không hề xuất sắc.
- lão Chu, hôm nay Trương Chính Cường mời khách, anh không thể không đi.
Hoàng Vĩ tiến lên ngăn lão Chu lại.
- Ha ha, trong nhà tôi còn có việc, các cậu còn trẻ đi chơi đi. Tôi không tham gia đâu.
Lão Chu bình thường không tham gia hoạt động của người trẻ.
- lão Chu, vậy là không cho mặt mũi rồi. Trương Chính Cường người ta muốn mời khách, anh
không đi không tốt đâu.
Hoàng Vĩ cho đến bây giờ đều có thái độ như vậy với lão Chu, căn bản không có cảm giác tôn
trọng lão đồng chí.
- lão Chu, cùng đi đi.
Trương Chính Cường không thể làm gì hơn là nói. Hắn bây giờ rất căm hận Hoàng Vĩ.
- Không đi được, tôi đúng là có chuyện mà. Các cậu đi đi.
Lão Chu không dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Thấy lão Chu đã đi, Trương Chính Cường lúc này mới nhớ mình chỉ mời mọi người đi hát, cũng
không nói chuyện mời ăn. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, xem ra lần này mình phải
bao cả hai bữa rồi. Đến lúc này hắn cũng không còn gì để nói nữa.
Giang Anh Hà không nói gì giống như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Xã Hoàn Thành bởi vì gần huyện thành nên ba người bắt một chiếc taxi, rất nhanh đã đến
huyện thành.
Có lẽ Hoàng Vĩ cố ý muốn chỉ Hoàng Vĩ nên dẫn mọi người đến nhà hàng “Hồng đăng” sang
trọng nhất huyện thành.
Vương Trạch Vinh thấy đến nơi này, trong lòng không khỏi có cái nhìn với Hoàng Vĩ. Tên này
cũng không tốt đẹp gì, chỉnh người là đẩy người ta vào chỗ chết. Đồng thời Vương Trạch Vinh
cũng cảnh giác với Hoàng Vĩ. Sau này phải đề phòng tên Hoàng Vĩ mới được.
Trang 16/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Nhà hàng này rất đắt tiền, tình hình bình thường ăn một bữa ở đây không dưới 500 trăm, thêm
các loại phí phục vụ sẽ là một con số không nhỏ.
Vương Trạch Vinh lén liếc nhìn Tiểu Giang, thấy cô ta rất bình tĩnh, không thể thấy gì từ trên
mặt cô ta cả.
“Coi như mở rộng tầm mắt” Lần đầu tiên Vương Trạch Vinh cảm thấy Tiểu Giang không bình
thường. Cô gái này cũng không phải cái gì cũng không biết như bề ngoài, rất lợi hại.
Hoàng Vĩ quả nhiên gọi không ít món đồ đắt tiền, rượu cũng chọn rượu đắt. Nếu không phải
Vương Trạch Vinh ngăn lại thì có lẽ bữa ăn này còn tốn nhiều tiền hơn nữa.
Trương Chính Cường cũng coi như giữ thể diện trước mặt người đẹp nên nhìn Hoàng Vĩ chỉnh
mình cũng chỉ có thể nhịn. Trong lòng Trương Chính Cường đã sớm căm hận Hoàng Vĩ.
Tiểu Giang thấy chọn nhiều thức ăn như vậy, thấy nhân viên phục vụ rời đi liền nói:
- Hôm nay Trương ca mời khách đúng là tốn kém, sao lại gọi nhiều đồ như vậy. Hay là chúng ta
bảo bỏ vài món.
Mặc dù trong lòng đang chảy máu nhưng trên mặt Trương Chính Cường đầy ý cười:
- Không có việc gì, mục đích mời mọi người là để mọi người ăn ngon, chơi đủ mà.
Đã đến nước này nếu trước mặt người đẹp còn lùi bước thì đâu ra mặt mũi. Trương Chính
Cường dù bị đánh cũng phải giữ mặt mũi.
Quả nhiên Tiểu Giang này không phải loại lương thiện. Lúc chọn thức ăn không nói gì, chọn
xong mới không đau không ngứa nói một câu như vậy. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy
thương thay cho Trương Chính Cường, xem ra hắn bị đùa rồi.
Vương Trạch Vinh sợ bọn họ đấu nhau lại kéo mình vào, cho nên cả quá trình ăn cơm không
nói câu gì.
Nhưng làm Vương Trạch Vinh giật mình là Giang Anh Hà không định bỏ qua cho mình.
- Vương ca, em mời anh một chén trà. Đầu anh có vết thương, có thể dùng trà thay rượu.
Tiểu Giang mời Trương Chính Cường xong liền mới Vương Trạch Vinh. Lúc nói chuyện Tiểu
Giang còn lộ ra đầy yêu thương. Điều này làm cho người ta cảm thấy lại nghĩ nàng có ý với
Vương Trạch Vinh vậy.
Thấy Hoàng Vĩ có vẻ mất hứng, Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ trong lòng, cô bé này
đúng là giỏi gây chuyện.
- Cảm ơn.
Vương Trạch Vinh vội vàng nâng chén trà trước mặt lên. Dù sao đầu mình có vết thương không
tiện uống rượu. Bây giờ uống trà cũng được.
- Vương ca, ở trong văn phòng thì em bội phục anh nhất. Chuyện gì cũng là do anh làm. Em
muốn học tập anh. Anh phải chỉ điểm em nhiều vào đó.
Trang 17/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
Nói xong lời này, Tiểu Giang uống cạn chén rượu của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng
lên càng thêm mê người.
Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh thầm mắng một tiếng, lời này rõ ràng là muốn cho hai tên kia coi
mình là kẻ thù mà. Bội phục nhất, chuyện gì đều cho anh làm. Quá độc.
Vương Trạch Vinh nhìn trộm hai tên Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ, hai tên này đúng là
đang rất khó chịu.
Sao cô bé Tiểu Giang này luôn nhằm mình làm mục tiêu vậy? Vương Trạch Vinh tự hỏi mình
không phải mục tiêu mà Tiểu Giang thầm yêu mà. Trong này nhất định có ý đồ.
Thật vất vả mới đối phó xong, Vương Trạch Vinh vừa vùi đầu ăn vừa tự hỏi động cơ của Tiểu
Giang.
Thấy Tiểu Giang không ngừng khuyên hai tên kia uống rượu, chén rượu thì cô ta cứ nâng lên,
không ngừng ca ngợi. Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ không lâu sau đã uống đến đầu óc
choáng váng. Ngược lại chén rượu trong tay Giang Anh Hà một nửa còn chưa hết. Cao thủ.
Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu rõ động cơ của Tiểu Giang, trong lúc nhất thời không thể
không bội phục Tiểu Giang.
Trong văn phòng cũng chỉ có Tiểu Giang và mình là không có bối cảnh, người bị cắt giảm nhất
định là một trong hai người. Nhưng dù từ năng lực hay công việc thì Tiểu Giang đều kém mình
rất nhiều. Cô ta bây giờ đang không ngừng tăng lên không gian tồn tại của mình, làm cho người
ta có cảm giác bí thư Chương thích cô ta là một mặt. Sau đó đẩy mình về trước vì thế khiến
người ta hận mình. Cứ như vậy đám người trong văn phòng sẽ vận dụng các loại lực lượng chỉnh
mình. Chỉ cần đẩy mình đi thì Tiểu Giang sẽ đứng vững gót chân trong văn phòng.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền cảnh giác với cô bé Tiểu Giang trông rất ngoan hiền này.
Phân tích ra động cơ của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh liền lập tức nghĩ kế sách đối phương.
Từ tình hình trước mắt mà thấy, Tiểu Giang cũng không đắc tội ai trong hai người kia. Trong
lòng cô ta nhất định là hiểu rõ hai tên này đang theo đuổi mình.
Không đúng. Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới một vấn đề. Hai tên kia nhất định biết chuyện bí thư
thích Tiểu Giang, bọn chúng chẳng lẽ ăn gam hùm mà dám tranh đoạt phụ nữ với bí thư? Hai
tên này hình như không có gan đó. Trong này nhất định có vấn đề.
Nhìn Trương Chính Cường đang khoe mình uống giỏi. Vương Trạch Vinh giật mình, chẳng lẽ
chỗ dựa của tên Trương Chính Cường này rất cứng? Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Thằng
ranh này từ một năm trước phân đến văn phòng xã Hoàn Thành, nghe nói có chỗ dựa trên
thành phố. Nhưng chưa ai có thể thăm dò ra tình hình của hắn. Hắn có lẽ chỉ xuống quá độ mà
thôi, sớm muộn gì cũng được điều lên thành phố, cho nên hắn căn bản không coi bí thư xã ra
gì. Đương nhiên còn một khả năng đó là Trương Chính Cường nghĩ mình không làm việc lâu dài
ở xã Hoàn Thành, sớm muộn cũng điều đi. Vì thế vì người đẹp đắc tội bí thư Chương cũng
không vấn đề gì.
Tình huống của Trương Chính Cường vốn là như vậy, nhưng vậy tên Hoàng Vĩ kia vì sao không
sợ? Hắn ta không có quan hệ gì mới đúng, nhiều nhất chỉ là dựa vào Tiễn Đại Phú mà thôi. Chỗ
Trang 18/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
dựa này cũng không cứng mà.
Khi quan sát Tiểu Giang và Hoàng Vĩ, Vương Trạch Vinh rốt cuộc hiểu rõ một chút. Xem ra
Hoàng Vĩ mới là tên ngu ngốc. Có lẽ Tiểu Giang âm thầm có mưu đồ gì đó, cố ý làm hắn thấy
một ít hy vọng. Qua đó đẩy hắn lên đánh nhau với Trương Chính Cường mà thôi.
Mưu quá tuyệt.
Nếu như Trương Chính Cường thật sự có thế lực. Như vậy hắn ta nhất định không thể bỏ qua
cho Hoàng Vĩ. Đến lúc đó cho dù là Tiễn Đại Phú cũng không giữ được Hoàng Vĩ. Thịt Hoàng
Vĩ có lẽ là mục tiêu của Tiểu Giang.
Tiểu Giang đã tạo mua hai bảo hiểm cho mình.
Nếu là như vậy Tiểu Giang sao lại không coi trọng Trương Chính Cường. Trương Chính Cường
có chỗ dựa, chỉ cần gả cho hắn thì sẽ hoàn toàn giải quyết nguy cơ mà.
Rất phức tạp. Vương Trạch Vinh lại cảm thấy mình mới phân tích được bên ngoài. Nhưng có
một điều có thể khẳng định đó là Tiểu Giang dùng thủ đoạn mê hoặc hai người này làm cho cả
hai tên nghĩ Tiểu Giang có ý với mình.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không nghĩ rõ ràng được. Ở phương diện này ngoại trừ
bội phục Tiểu Giang, hắn không có gì để nói.
Tiểu Giang đâu giống một sinh viên mới ra trường. Đây hoàn toàn là một kẻ giảo hoạt lăn lộn
nhiều năm trong xã hội.
Nhìn Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ đang cười nói, Tiểu Giang lại như con chim nhỏ; Vương
Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy mình muốn chà đạp cô ta.
- Vương ca, đầu anh có vết thương, ăn thêm chút đồ bổ.
Tiểu Giang đột nhiên xoay người nói với Vương Trạch Vinh, trong tay còn gặp đồ ăn bỏ vào bát
Vương Trạch Vinh. Tiểu Giang dịu dàng như Vương Trạch Vinh là bạn trai mình vậy.
- Chỉ chảy chút máu mà thôi, không có gì. Tiểu Vương, chén rượu này của tôi cậu nhất định
phải uống.
Hoàng Vĩ quả nhiên mất hứng, vì thế mời Vương Trạch Vinh uống rượu.
Trương Chính Cường ở bên cũng nói theo:
- Không sai, chút vết thương nhỏ mà thôi, cần uống vẫn phải uống.
Xem ra mục đích của Tiểu Giang đã đạt được. Cô ta bây giờ đã thành công khiến hai tên kia
ghen ghét Vương Trạch Vinh.
Nhìn Tiểu Giang một cái, lúc này Tiểu Giang lại ra vẻ cô bé không biết gì, lo lắng nhìn hai
người.
Một cô gái ở giữa ba người đàn ông còn ra vẻ như vậy; Vương Trạch Vinh mặc dù hận đến độ
nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ được biện pháp đối
Trang 19/7.943 http://motsach.info
- Quan Khí Hồng Mông Thụ
phó cô ta.
Đúng lúc này điện thoại di động của Tiểu Giang vang lên. Thấy Tiểu Giang nhỏ giọng nói
chuyện, Vương Trạch Vinh liền lưu ý mà nói với hai tên kia:
- Hôm nay nhân vật chính là Tiểu Giang, các anh không thể bỏ qua cho cô ấy. Không biết
chừng là bạn trai cô ấy gọi tới đó.
Lời này quá hiểm. Vừa nghe thấy hai chữ bạn trai, hai tên kia không còn tâm trạng mà ép
Vương Trạch Vinh uống rượu, vội vàng nhìn Tiểu Giang.
Trang 20/7.943 http://motsach.info
nguon tai.lieu . vn