Xem mẫu
- Phong Thần Diễn Nghĩa
Hồi 6
Làm Bào Lạc, Trụ Vương Hại Tôi Trung
Vua Trụ truyền đốt gươm phép xong , Ðắc Kỷ lần lần tỉnh lại sắc diện
trở nên xinh đẹp như thường .
Trụ Vương vuốt ve , yêu ấp suốt đêm chẳng hề nhắm mắt .
Ðến khi sức khõe Ðắc Kỷ đã bình phục . Trụ Vương trở lại ăn chơi
như cũ .
Bấy giờ Vân Trung Tử chưa về núi , còn ở chốn Triều Ca , thấy yêu
khí bỗng nhiên từ trong cung xông lên nữa , lấy làm lạ đánh tay tính quẻ một
hồi rồi gật đầu thầm nhủ :
-Ta muốn đem gươm báu trừ yêu khí , giúp cơ nghiệp Thành Thang
một thời gian nữa nào ngiờ số trời đã định , khó nổi đổi dời ,nên khiến gươm
tùng bị đốt . Như vậy nhà Thương hết vận nhà Châu ra đời , thần tiên sẽ bị
- nạn . Ôi đã mất công xuống trần một phen lại không làm nên việc . Tiện đây
ta cũng nên viết ít chữ để lại cho người đời sau thấy .
Nghĩ rồi lấy viết đề lên bức tường đài Tư Thiên hai mươi bốn chữ như
vầy :
"Yêu phong uế loạn cung đình . Thánh đưác bá vương Tây thổ . Yết
trí huyết nhiễm Triều Ca . Mậu ngủ trung giáp tý " Nghĩa là :
"Khí yêu quấy rối cung càn . Thánh đức bủa giăng hướng dậu .
Muốn hay máu nhuộm Triều Ca . Giáp tý trong năm Mậu ngũ ".
Ðề thơ xong , Vân Trung Tử lui về núi . Thiên hạ thấy đạo sĩ đề thơ
xúm lại xem , nhưng không hiễu ý .
Nhiều người tự cho mình là hay chữ , vây quanh đông nức , xem mãi
vẫn không tìm ra được ý thơ .
Bấy giờ có quan Thái Sư coi việc thiên văn là Ðổ Nguyên Tiến ở triều
về , thấy dân chúng xúm lại bên vách Ðài Tư Thiên liền hỏi :
-Chuyện gì dó vậy ?
Quân canh bẩm :
- -Ông đạo sĩ đề thơ trên vách , nên dân chúng xúng nhau xem .
Ðổ Thái Sư ngồi trên ngựa thấy hai mươi bốn chữ , ý rất xa xôi xem
qua khó hiễu , liền truyền quân đem nước rửa đi , đoạn về dinh ngẫm nghĩ
mãi mà vẫn không tìm ra đưọc dụng ý .
Qua mấy ngày chiêm nghiệm , Ðổ Nguyên Tiến nghĩ thầm :
-Ðây chắc là đạo sĩ dâng gươm đã đề như vậy . Theo ý đạo sĩ thì trong
cung yêu khí xuất hiện . Còn ta xem thiên văn lại thấy hung tinh ứng ở cung
Càn , ắt việc chẳng lành .
Nay bệ hạ đam mê tửu sắc , bỏ phế công việc trong triều , sớm tối thể
nào cũng xảy ra đại họa . Ta làm tôi hưỡng lộc nước đã hai triều , lẽ nào
trong lúc lâm nguy khoanh tay ngồi ngó , không một lời can gián sao ? Ta
xem văn võ trong triều ai nấy đều lo sợ , buồn bực vô cùng , sẳn dịp này ta
viết một tờ sớ khuyên vua , may ra giúp ích được gì chăng ?
Nghĩ như vậy , Ðổ Nguyên Tiến nội đêm ấy viết sớ cho xong .
Sáng hôm sau , Ðổ Nguyên Tiến đem vào đưa cho Thừa Tướng
Thương Dung , và nói :
- -Tôi xem thiên văn thấy hung tinh xâm phạm cung Càn , còn bệ hạ vui
say tửu sắc , bỏ bê việc triều chính , họa đến chẳng xa . Tôi làm sớ này dâng
lên bệ hạ , xin Thừa Tướng chuyển dùm .
Thương Dung nói :
-Thái Sư đã dâng sớ lẽ nào tôi không chuyển đạt , ngặt vì mấy hôm
nay bệ hạ không lâm triều , các quan không ai được thấy mặt , chỉ có cách là
tôi phải mạo hiểm vào cung cấm mà dâng mới xong .
Ðổ Nguyên Tiến nói :
-Ðó là bổn phận của Thừa Tướng , làm sao cho Thiên tử hối cải ,
chúng ta là tôi thần , dẩu có bị sấm sét , búa rìu chút ít mà xã tắc được yên
thì cũng cam .
Thương Dung vội từ tạ Nguyên Tiến đi thẳng vào cung cấm .
Qua khỏi chín căn đền lớn , đi ngang qua đền Long Ðức , đến đền
Hiển Thánh , đến Tỉ Thiện rồi đến Phấn Cung lầu .
Thương Dung ra mắt quan Phụng Ngự , nói :
-Tôi có việc cần xin vào bái yết hoàng thượng .
- Quan Phụng Ngự nói :
-Thọ Tiên là cung cấm , chổ Hoàng thượng an nghĩ , các quan ngoài
không vào được đâu .
Thừa Tướng Thương Dung nói :
-Ta làm Thừa Tướng há chẳng hiễu luật triều đình sao ? Chẳng qua là
Thiên tử không lâm triều , ta có việc cần nên phải đem thân đến đây . Ngươi
mau vào tâu với Thiên tử có Thừa Tướng Thương Dung đang đứng chầu
ngoài cửa .
Quan Phụng Ngự không dám cãi lời , vội vào tâu .
Trụ Vương phán :
-Thừa Tướng Thương Dung có việc gì cần thiết phải vào nội cung
chầu Trẫm kìa ? Tuy Thương Dung là tôi bên ngoài , nhưng Phò Mã nghà
Thương đã ba trào , lại già cả , cho vào chầu cũng được .
Quan Phụng Ngự liền trở ra truyền đòi Thừa Tướng vào .
Thương Dung vào quỳ trước long sàng .
Trụ Vương hỏi :
- -Thừa Tướng có việc gì khẩn cấp mà phải vào cung cấm chầu Trẫm ?
Thương Dung tâu :
-Có Thái Sư Ðổ Nguyên Tiến xem thiên văn thấy yêu khí ẩn trong
cung , tai họa tới không lâu . Bởi vậy có làm sớ nhờ tôi dâng đến bệ hạ . Ðổ
Nguyên Tiến là tôi già , tay chân của bệ hạ không nở ngồi nhìn cơ nghiệp
điêu tàn , xin bệ hạ xét lại , chăm lo mối nước để trăm quan được vui vẽ ,
dân chúng nhớ đức phụng thờ .
Nói rồi hai tay dâng sớ lên .
Trụ Vương giở ra xem , trong sớ viết đại lược như sau :
"Tôi là Ðổ Nguyên Tiến , coi đài thiên văn , vì nhiệm vụ cúi trình qua
Thiên tử mấy lời tâm huyết . Tôi nghe nói : nước nhà thịnh thì có điềm lành ,
nước nhà lâm nguy thì sanh loài yêu nghiệt . Tôi xem đài thiên văn thấy điều
bất lợi , khí yêu quyện nơi đền vua , hơi ngút nơi cung cấm . Bởi bệ hạ đốt
mất gươm thiêng , nên khí yêu tái hiện nơi hoàng cung , nếu khí ấy lên đến
Ðẩu Ngưu thì tai ương rơi vào xã tắc .
Thần trộm nghĩ : Từ ngày Tô Hộ dâng con đến nay , ngai vàng bụi
đóng , mối nước buông lòng , sân chầu cỏ mọc xanh um , trước thềm rêu
- phong màu lục . Trăm quan hết sức mong chầu chực , việc nước không kẽ
ngó ngàng . Tôi không thấy mặt rồng , chúa vẫn vui đùa tửu sắc , khác nào
mây che mặt nguyệt , khói tỏa cung thềm , đàn sáo quen tai , vua tôi lạ mắt .
Biết chừng nào chầu chực như xưa , thái bình như cũ .
Nay tôi chẳng từ rìu búa , không ngại dữ lành , lòng lo cho nước non ,
quên mình mang tội , nếu bệ hạ nghe tiếng phải , thấy điều ngay thì trăm họ
rất mang ơn ".
Vua Trụ xem xong cho lời Nguyên Tiến là phải , song nhớ lại chuyện
đạo sĩ Vân Trung Tử tặng gươm trừ yêu , suýt hại mạng mỹ nhân , thì nổi
giận , nói :
-Sớ này cũng nói đến chuyện yêu mị chẳng khác tên đạo sĩ trước kia .
Thật là chuyện rắc rối .
Liền quay qua hỏi Ðắc Kỷ :
-Trong sớ , Ðổ Nguyên Tiến cũng nói yêu mị trong cung là tại sao
vậy ?
Ðắc Kỷ quỳ tâu :
- -Ngày trước ,Vân Trung Tử là một gã yêu đạo bày chuyện dối vua ,
khiến muôn dân nghe việc ấy mà loạn động , tư tuởng không an . Nay Ðổ
Nguyên Tiến làm chức Thái Sư tại triều mà cũng cùng một hành động dối
vua như tên yêu đạo đó nữa thì dân chúng sẽ đảo huyền , lòng người xao
loạn . Yêu mị ở Triều Ca chính là bè lũ mị chúa ấy , xin bệ hạ truyền chém
hết những ai có ý mê hoặc như vậy mới giử gìn xã tắc được .
Trụ Vương nghe Ðắc Kỷ nói , mặt đỏ bừng , quay lại nói với Thừa
Tướng Thương Dung :
-Tô mỹ nhân luận rất phải . Yêu mị đó chính là bọn theo phe yêu đạo ,
mê hoặc lòng dân , gây mầm phản loạn . Ðổ Nguyên Tiến tuy là tôi già song
tội không thể dung tha .
Liền truyền lệnh chém Ðổ Nguyên Tiến bêu đầu để răn chúng .
Thừa Tướng Thương Dung nghe lệnh liền quỳ xuống can :
-Ðổ Nguyên Tiến là tôi ba đời , tuổi cao tác lớn , lâu nay trãi mật , gìn
giử lòng son , khuông phò xã tắc , sớm lo trả ơn vua , tối lo đền xã tắc . Việc
bất đắt dĩ nên phải nói , bệ hạ nở giết đi sao đành ? Chỉ vì lời can gián của
Thái Sư mà bệ hạ đem giết . Thái Sư dẫu chết cũng được tiếng trung thần ,
- song tôi e bệ hạ không khỏi mang tiếng gièm pha , trăm quan bất bình nổi
loạn . Xin bệ hạ nghĩ lại tha tôi cho Thái Sư kẻo oan .
Trụ Vương nói :
-Thừa Tướng không hiễu việc này . Bởi tên yêu đạo mị dân , khi vua ,
buông lời huyền hoặc Thái Sư lại cũng một phe với nó , làm cho lòng dân
đảo huyền , nếu không chém Thái Sư Ðổ Nguyên Tiến thì không thể trấn an
thiên hạ được .
Thương Dung quỳ tâu mãi , nhưng Trụ Vương nhất định không nghe ,
hối thúc quan thái giám đuổi Thương Dung ra ngoài và truyền chỉ chém Ðổ
Nguyên Tiến tức khắc .
Thương Dung nhất định không chịu ra về , Trụ Vương phải sai hai
quan thái giám khiêng Thương Dung bỏ ra ngoài cửa cung rồi đóng cửa lại .
Thương Dung bất đắc dĩ phải dứng dậy lễnh mễnh trở ra , về đến nhà
ngự thư thấy Ðổ Nguyên Tiến râu tóc bạc phơ , đôi mắt chứa chan hy vọng ,
đang đợi Thương Dung
Thương Dung nhìn mặt Ðổ Nguyên Tiến chua xót vô cùng .
- Thì ra Ðổ Nguyên Tiến bị vua truyền chém đầu răn chúng mà Nguyên
Tiến vẫn chưa biết , còn hy vọng ở lời sớ của mình có thể sửa đổi được lòng
vua .
Ðổ Nguyên Tiến thấy Thương Dung liền hỏi lớn :
-Sao ? Thừa Tướng đã dâng sớ của tôi lên Thiên tử rồi chứ ?
Thương Dung buồn bã nói :
-Bệ hạ xem sớ rồi , nhưng….
Ðổ Nguyên Tiến còn đang ngơ ngác thì đàng sau một tốp võ sĩ và một
quan thái giám bước đến đọc tờ chiếu chỉ của Trụ Vương :
"Ðổ Nguyên Tiến khi quân dối vua , lừa gạt dân chúng , tội đáng
chém đầu , nay xử theo phép nước ".
Quan thái giám đọc chiếu xong , võ sĩ áp lại trói Ðổ Nguyên Tiến dẫn
ra pháp tràng .
Nhưng mới dẫn đến cầu Cửu Long xảy gặp một viên quan Ðại Phu
mặc áo rộng đỏ , trông thấy cản lại hỏi :
-Ðổ Thái Sư phạm tội gì mà bệ hạ truyền chém ?
- Ðổ Nguyên Tiến thấy quan Ðại Phu ấy là Mai Bá , một kẽ trung thần
xưa nay có tiếng , liền chắc lưỡi than :
-Thiên tử ham mê tửu sắc , bỏ việc triều chánh , tôi làm sớ khuyên can
Thiên tử lại cho tôi là đồng đảng với đạo sĩ hôm nọ , tìm lời ủy mị để dụ
lòng dân làm loạn , nên truyền chém đầu tôi để răn chúng . Vua đã bảo chết ,
đạo làm tôi đâu dám trái , chỉ thương hại cơ nghiệp Thành Thang xây dựng
bao nhiêu đời , nay vì sắc đẹp mà tiêu theo mây khói . Ôi , chắc quan Ðại
Phu cũng thấy như tôi , đời người chỉ là tai ương thảm họa , công danh chỉ là
mây bay , đời đã vậy còn luyến tiếc gì sự sống nữa .
Mai Bá xua tay bảo đao phủ thủ hãy khoan hành quyết Nguyên Tiến ,
để mình đến trước mặt vua minh oan đã .
Dứt lời mai bá hối hả chạy vào đền , bỗng gặp Thừa Tướng Thương
Dung mặt buồn dàu dàu , đang đứng nhìn sững về phía pháp trường , Mai Bá
hỏi :
-Thừa Tướng ơi , Ðổ Thái Sư bị tội gì mà bệ hạ đem giết ?
Thương Dung nói :
- -Thái Sư dâng sớ can vua , bệ hạ nghe lời Tô mỹ nhân bắt tội Thái Sư .
Tôi hết lời can gián , nhưng bệ hạ không nghe , biết làm sao ?
Mai Bá nghe nói nổi xung :
-Thừa Tướng nói sao lạ vậy ? Bổn phận ông coi về chuông vạc , chửa
sửa âm dương , thấy nịnh thì trừ , gặp gian thì giết , khen kẽ giỏi , tiến người
hiền . Vua phải thì làm thinh , vua trái thì can gián . Nay Thiên tử nghe lời
nữ sắc , giết hại tôi hiền , Thừa Tướng không dám mở lời cản ngăn , ấy là
tham sống sợ chết , lánh tội tiếc thân , như vậy đâu phải bổn phận một vị
Thừa Tướng ?
Thương Dung buồn bã nói :
-Quan Ðại Phu chớ trách tôi như vậy . Bệ hạ không nghe thì còn biết
làm sao ?
Mai Bá quay lại nạt bọn đao phủ thủ :
-Hãy khoan khai đao , đợi ta và Thừa Tướng vào cung xin tội cho
Thái Sư đã .
Nói rồi nắm tay Thương Dung dắt đến cung Thọ Tiên , vào thẳng
Phấn lầu , quỳ mọp dưới đất .
- Quan thái giám trông thấy vào tâu :
-Có quan Thừa Tướng và quan Ðại Phu Mai Bá xin vào yết kiến .
Trụ Vương nổi giận nói :
-Như quan Thừa Tướng già nua , đã ba đời phò chúa thì vào được còn
Mai Bá sao dám đương nhiên vào đây .
Liền dạy cho Thương Dung vào , và đuổi Mai Bá đi .
Mai Bá nhất định không chịu , khiến cho thái giám không thể nào
đuổi được .
Thừa dịp Thương Dung vào chầu , Mai Bá cũng theo quỳ một bên .
Trụ Vương trông thấy hỏi :
-Mai Bá , ta không truyền đòi ngươi vào , sao ngươi vào đây ?
Mai Bá tâu :
-Lâm triều là nhiệm vụ của bệ hạ , chầu chực để nghe dạy việc là phận
làm tôi .
Trụ Vương mắng :
- -Ngươi không hiễu luật triều đình , vào cung cấm là phạm tội sao ?
Mai Bá tâu :
-Hạ thần đã hiễu , nhưng hạ thần là tôi của bệ hạ . Làm tôi phải đến
chầu vua , nếu không biết vua ở đâu mà chầu thì hạ thần còn biết làm tôi với
ai ? Nếu bệ hạ ngự triều xét việc thì hạ thần không phạm tội vào cung cấm .
Trụ Vương thấy Mai Bá nói dằng dai bực mình hỏi :
-Ngươi vào đây có việc gì ?
Mai Bá tâu :
-Xin quỳ nghe lời chỉ giáo của bệ hạ Trụ Vương nói :
-Ta không có việc gì cần đến ngươi cả . Hãy ra ngoài mau .
Mai Bá nói :
-Nếu bệ hạ không có việc gì sai khiến thì hạ thần xin hỏi bệ hạ Ðổ
Thái Sư phạm tội gì mà bệ hạ đem giết ?
Trụ Vương nói :
- -Ðổ Nguyên Tiến đồng mưu với yêu đạo , đặt chuyện làm cho lòng
dân rối loạn , không phân biệt chánh tà . Một vị đại thần đáng lẽ lo trấn an bá
tánh thì lại gây hoang mang trong triều , Trẫm hành hình là đáng lắm , tại
sao không tội .
Mai Bá nói lớn :
-Tôi nghe các bậc minh quân ngày xưa trị dân theo khuôn phép , nghe
lời phải của trung thần , hằng ngày ngự triều lo việc , quên cả ăn ngủ , như
thế mới gây được cơ nghiệp , giử vững được mối nước . Nay bệ hạ đam mê
tửu sắc , sáu tháng không ngự biết gì đến chánh lệnh , thế mà có người dâng
sớ can gián lại bị bệ hạ chém đầu răn chúng , thì hạ thần thiết nghĩ không
biết bệ hạ răn như thế nào ? Vua cũng như một tòa nhà , tôi trung như rường
cột . Nếu bệ hạ chặt bỏ hết rường cột thì tòa nhà làm sao đứng vững . Xin bệ
hạ xét lại , tha tội cho Ðổ Thái Sư để khỏi làm phật ý trăm quan , và thiên hạ
trông thấy cảm đức .
Vua Trụ bị Mai Bá nói một hồi bực mình hét :
-Nghịch thần ! Ðã trái lệnh vào cung còn lắm miệng , già mồm . Tội
ngươi thông đồng với Nguyên Tiến đáng xử trãm , song Trẫm nghĩ ngươi là
tôi có công , nên truyền cách chức Ðại phu , không dùng ngươi nữa .
- Mai Bá ré lên :
-Hôn quân , ngươi nghe lời Ðắc Kỷ bỏ đạo vua tôi . Nay bệ hạ chém
đầu Ðổ Nguyên Tiến chẳng khác nào chém đầu tất cả bá tánh nơi Triều Ca
này . Tôi bị cách chức không hại gì , công danh như mây khói , tôi không
màng , chỉ tiếc cơ nghiệp Thành Thang gây dựng mấy đời vì hôn quân đám
sắc mà đổ nát . Bởi Thái Sư Văn trọng mắc dẹp loạn Bắc phương nên hôn
quân mới vứt bỏ lề luật , u ám như vậy . Mai Bá này chết xuống suối vàng
vẫn còn xấu hổ không dám nhìn thấy mặt tiên quân .
Trụ Vương bị Mai Bá mắng giận lắm , truyền võ sĩ bắt Mai Bá đem ra
pháp trường lấy dùi đồng đập cho nát đầu để làm gương .
Ðắc Kỷ quỳ tâu :
-Xin bệ hạ tạm hoãn lại đạ .
Trụ Vương hỏi :
-Loạn thần mắng vua như thế , mỹ nhân còn can gián làm gì ?
Ðắc Kỷ tâu :
-Làm tôi mà đứng trước đền trợn mắt , nhíu mày , dùng lời lẻ sỉ mắng
vua như vậy thì dù có đập nát đầu cũng chưa đền tội được . Xin bệ hạ truyền
- cầm tù Mai Bá một đôi ngày để thần thiếp chế ra một dụng cụ hành hình .
làm cho những kẽ nghịch thần trông thấy khiếp vía thì sau này mới trấn áp
được những kẽ ngông cuồng như Mai Bá .
Vua Trụ hỏi :
-Mỹ nhân định chế ra dụng cụ gì ?
Ðắc Kỷ tâu :
-Vật ấy gọi là Bào Lạc , hình thù như cây cột đồng , bề cao 29 thước ,
bề tròn 8 thước , có khoét ba cái miệng đựng lửa than . Cột đồng ấy đúc
bằng đồng lọc .
Lúc muốn hành hình một tội nhân thì quạt lửa cho cột đồng đỏ lên ,
rồi trói tội nhân lại dí vào đấy , tức thì xương thịt tội nhân cháy thành tro
trong nháy mắt . Thần thiềp nghĩ rằng không dùng hình phạt như vậy thì
không sao trừ được những kẽ già mồm miệng , những tôi thần phản nghịch
mắng vua , không kể pháp luật .
Trụ Vương khen :
-Lối trừng phạt của mỹ nhân quả xứng đáng . Vậy mỹ nhân vẽ kiểu để
truyền quân sĩ làm Bào Lạc cho gấp .
- Nói rồi truyền dẫn Mai Bá đem nhốt ở thiên lao , chờ ngày hành tội .
Thương Dung thấy Vua Trụ nghe lời Ðắc Kỷ làm Báo Lạc hại tôi
trung để ở trước cung Thọ Tiên thì nghĩ thầm :
-Nay nước nhà gần mất , vua nghe lời của yêu mị không kể gì đến tình
vua tôi nữa . Ta những tưởng có thể khuyên can để cải hóa Cửu Trùng , ngờ
đâu càng ngày vua càng thiếu đức , nếu ta còn góp mặt ở triều đình thì cũng
chì làm bù nhìn cho hôn quân , chẳng ích gì cho dân chúng nữa . Chẳng thà
lánh mặt đi là hơn .
Nghĩ rồi vào tâu với Vua Trụ :
-Nay thiên hạ thái bình , nước nhà thạnh trị , tôi tuổi tác đã già , lẩm
cẩm không giúp ích được việc gì cho bệ hạ nữa , nếu cứ mãi ở địa vị cao
sang mà không tròn trách vụ , e mắc tội với triều thần , vậy xin được phép
đem nắm xương tàn về thôn dã , cởi áo mảo gửi lại , nhường cho kẽ tài ba .
Hạ thần làm tôi đã ba trào , tài hèn đức mọn , không bị quở trách cũng là ơn
lắm rồi .
Vua Trụ nói :
- -Khanh tuy tuổi đã cao , nhưng sức còn mạnh , lẽ nào bỏ Trẫm mà về
quê hưởng thú thanh nhàn .
Thương Dung nói :
-Bệ hạ cho thần cáo hưu về xứ , nếu còn sống được ngày nào cũng
ước mong được thấy mặt trời Nghiêu , ơn đức ấy còn gì hơn .
Trụ Vương nói :
-Khanh là tôi có công mấy đời với nghiệp đế chưa hề bị lầm lổi điều
gì . Nay ý khanh đã quyết , Trẫm đâu dám làm phật ý .
Liền sai hai vị thái giám dùng lễ vật đưa Thương Dung về quê , truyền
quan sở tại phải ân cần thăm viếng Thương Dung luôn để tỏ tình tôi chúa .
Bấy giờ các quan nghe tin Thừa Tướng Thương Dung trả chức về hưu
đều mến tiếc .
Có người cho Thương Dung hèn nhát , gặp lúc quốc gia nguy vong
không đem thân cứu nước , trốn tránh nhiệm vụ , tìm lẽ sồng riêng .
Có kẽ cho hành động Thương Dung là một hành động phản đối Trụ
Vương , mong cho Trụ Vương thấy đó mà hồi tĩnh lại . Tuy vậy , không ai
dám nói ra .
- Hoàng Phi Hổ , Tỉ Can , Vi Tử , Cơ Tử , Vi Tử Khải , Vi Tử Ðiển và
các vị thân vương đồng họp nhau làm tiệc nơi Trường Ðình để tiển hành .
Tỉ can hỏi Thương Dung :
-Hôm nay Thừa Tướng hồi hương , chúng tôi ai cũng bùi ngùi cảm
mến . Ðã ba trào vua , Thừa Tướng là người đứng đầu trong nước , giúp
chúa trị dân , nay nở nào đành bỏ cơ nghiệp Thành Thang , bỏ cả bạn hữu
đồng triều , lánh mặt về quê hưởng riêng một thú ?
Thương Dung rươm rướm nước mắt nói :
-Xin các vị vương thân chớ chê trách . Tôi đâu phải nghiền xương đền
nợ nước cũng không dám từ nan . Ngặt nay chúa thượng nghe lời Ðắc Kỷ
chế hình Bào Lạc . hại trung thần . Một hình phạt rất dã man tàn nhẫn , tôi
không thể can gián nỗi . Nghĩ mình tài hèn trí mọn , không xứng ngồi ghế
Thừa Tướng trong lúc này , nên cởi áo từ quan ước mong có một kẽ nào đũ
tài đức , cứu vãn được cảnh tai ương này , lên thế tôi cầm quyền chính , giác
ngộ thánh hoàng , thì cơ nghiệp Thành Thang mới có cơ bề vững , bằng
không nước nhà ly loạn không lâu . Tôi từ chức là vì lẽ đó , chớ đâu dám
trốn tránh nhiệm vụ , nuôi dưỡng tấm thân yếu hèn nầy làm gì . Hôm nay
các ngài làm tiệc tiển hành , nhưng chẳng may nước nhà vẫn không thoát
nguon tai.lieu . vn