Xem mẫu
- Phần 18
Bà bước nhanh về phía mà bóng đen vừa biến vào. Dù là ma quỷ tàn độc đến đâu cũng
chỉ là kẻ đứng dưới gót chân Chúa Trời. Mình không sợ. Bà lần từng bước đi vào sân
sau, miệng lẩm nhẩm bằng tiếng Latinh: “Các ngươi dâng mình làm nô lệ cho ai, phục
tùng ai thì là nô lệ cho người ấy; hoặc làm nô lệ cho tội ác để rồi phải chết; hoặc làm
nô lệ cho Chúa thì sẽ có được chính nghĩa”.
Sân rộng và sâu, màn đêm đen kịt, chỉ có bà xơ họ Sái đang lẩm nhẩm.
Tay bà run bần bật.
Bỗng có cánh tay trắng hếu như xương người không rõ từ đâu thò ra bóp chặt cái cổ
gầy nhẳng của bà.
Bà dần dần há to miệng, đôi mắt trợn trừng, bà nhìn rõ hai cái sừng, đôi mắt đỏ đòng
đọc của con quỷ, nhưng tấm áo choàng đen và mũ đen đã nhoà lẫn khiến bà không thể
nhìn rõ hơn mặt nó. Mồm nó phát ra tiếng rin rít, một bàn tay trắng hếu hua hua trước
mặt bà mấy cái, rồi dựng ngón tay áp lên môi bà, có ý ra hiệu “im mồm”.
Bàn tay ma quỷ bỗng buông ra, bà Sái đổ vật xuống đất.
Trên bàn làm việc của Ba Du Sinh có hai “trái núi”: Một bên là các tài liệu về vụ cướp
tác phẩm gốm sứ và giết ông Yamaa Tsuneteru, tuy nhiên đây mới chỉ là những tư liệu
thường dùng sau năm năm thu thập; một bên là chồng tài liệu về vụ án mạng ở khu
nhà giải phẫu Đại học Y Giang Kinh, độ cao của nó chưa dừng lại, vì hàng ngày đều
có bổ sung thông tin mới.
- Hình như càng có nhiều đầu mối thì vụ này lại càng bí. Nói thế là trái với lẽ thường,
nhưng tôi nói nghiêm túc đấy. - Nhìn thấy Trần bước vào, Sinh than thở.
- Nếu không trái với lẽ thường, thì công tác của anh vẫn ở “phòng kỹ thuật cao đặc
biệt” - Trần bỗng thở dài. - Quả là loạn thật, tâm trạng của tôi chưa bao giờ nặng nề
như thế kể từ tối hôm nhìn thấy xác của Thi Di. Tôi thậm chí thấy căm phẫn. Đã sang
thế kỷ 21 rồi sao vẫn còn hạng khốn nạn dã man, không bằng loài cầm thú! - Mặt anh
hơi đỏ căng, anh đang cố kiềm chế và nhìn hai “quả núi” tài liệu.
Sinh trầm lặng một lát rồi hỏi: “Thế nào?”
- Anh định cùng làm cả hai vụ cũ mới à?
- Đặt vụ án Yamaa Tsuneteru và vụ án nhà giải phẫu cạnh nhau, tuy không đủ chứng
cứ nhưng không hề là chuyện viển vông. Mối liên quan giữa Thi Di và Quán Hùng, sự
xuất hiện của nhóm Yamaa rõ ràng đã buộc tôi phải lôi các tài liệu cũ về vụ Yamaa
Tsuneteru ra.
Trần gật đầu, rồi nói: “Tôi đang định bàn với anh về việc này. Lúc nãy vừa nhận được
một thông báo của ông Yamaa - thông qua lãnh sự quán Nhật Bản sang đây xem xét lại
vụ án năm xưa - nói rằng Quan Kiện vào hiện trường cũ, phát hiện ra rằng Hoàng
- Quán Hùng trước tiên bị đâm vào ngực, gục xuống nhưng chưa chết ngay, giãy giụa và
bò chừng một mét, sau đó bị bắn vào đầu.
Sinh kinh ngạc: “Quan Kiện miêu tả thế à?”
- Đúng thế! Anh có cho là kỳ lạ không?
- Hết sức chính xác. Thực ra đó là một trong những nguyên nhân để chúng ta suy đoán
và nghi ngờ Hoàng Quán Hùng đã tham gia vụ trộm. Kẻ sát nhân đã đâm ông Hùng ở
cự ly rất gần nên mới có kết quả ngay, đồng thời bắn luôn tay bảo vệ người Nhật. Đã
có thể đến gần ông Hùng, khả năng rất lớn là có quen biết nhau. Vì thế, “trong ngoài
phối hợp” là cách giải thích tốt nhất.
- Tôi đang nghĩ, Quán Hùng bị đâm rồi, tại sao lại bò?
- Đúng, theo lẽ thường, khi đã mất sức phản kháng thì lựa chọn đầu tiên là giả vờ
chết. Có lẽ ông ta cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa… Không! Có lẽ có rất
nhiều cách để giải thích. - Gần đây Sinh cũng đang giở lại một số tình tiết của vụ án
Yamaa, điều này anh cũng vừa mới quan tâm.
- Nhưng dù sao thì chuyện này cũng chứng minh rằng đúng là Quan Kiện có khả năng
đặc biệt.
Sinh im lặng. Trần kiên nhẫn chờ đợi. Rồi Sinh nói: “Hiện giờ đã có thể loại trừ khả
năng Quan Kiên là hung thủ trong vụ án mạng ở nhà giải phẫu chưa?”
- Khi chúng ta coi hai vụ án này là có liên quan, tức là đã loại trừ khả năng Quan Kiện
giết người vì khi Yamaa Tsuneteru bị giết, cậu ta mới chỉ là anh học sinh cấp ba. Điều
đáng kể là sự giống nhau và khác nhau của hai vụ này. Trong vụ thứ nhất, hung thủ
dùng dao dùng súng, giết người cướp của “thành công”, rất chuyên nghiệp, tính mục
đích rất rõ. Trong vụ thứ hai thì hung thủ mổ phanh thây cực kỳ độc ác, điên cuồng
nhằm vào hai sinh viên. Không nhận ra hung thủ có mục đích gì. Thoạt nhìn vào thì
không phải là cùng một hung thủ, nhưng điểm giống nhau là đều được tính toán rất
kín kẽ, không để lại dấu vết, gây án ở trình độ cao.
- Nếu hai vụ không hề có liên quan, thì tình hình sẽ càng phức tạp, Quan Kiện sẽ vẫn
bị tình nghi.
Làm thí nghiệm dưới hành lang ngầm à? Mỗi lần đi qua thì Quan Kiện đều bị đau dữ
dội… - Yasuzaki Sakito khéo léo nêu ý kiến. Còn Quan Kiện, khi nghe nói về bố trí thí
nghiệm đêm nay thì anh chưa nói gì.
Trước đó giáo sư Nhiệm Tuyền cũng đã có ý can ngăn, lúc này ông cảm thấy ngạc
nhiên. Vì ông từng sang Nhật tiến tu mấy năm, nên hiểu khá rõ về lề lối của giới khoa
học Nhật Bản; việc nhân viên cấp dưới như cô Satiko dám ăn nói “trái ý ông chủ” thì
gần như là bị cấm tiệt.
Quả nhiên, vẻ mặt ông Yamaa vốn nghiêm nghị thì lúc này càng lạnh lùng.
Kikuchi Yuji nói gay gắt: “Chức trách của cô Yasuzaki Satiko là phiên dịch và hỗ trợ
- công tác, chứ không phải là lên kế hoạch thí nghiệm!”.
Tiến sỹ Toyokawa Takesi thoáng có nét hể hả khoái trá rất khó nhận ra. Anh ái ngại
cho Satiko, nhưng cũng cho là cô rước vạ vào thân. Theo đuổi Yasuzaki Satiko đã lâu,
đến nay vẫn chưa giành được trái tim cô, xem chừng khó bề thành đôi lứa, nên anh dần
thấy hậm hực. Với phong độ ngời ngời và vị trí thầy thuốc ngoại khoa của mình, thì
thời gian và công sức theo đuổi Satiko có thể khiến anh vơ được hàng tá người đẹp
rồi, nhưng anh lại là người có cá tính mạnh mẽ hiếu thắng, nhọc nhằn theo đuổi mà
vẫn “không đạt được kết quả”, điều này lại càng khiến anh quyết tâm hơn.
Nhưng anh vẫn không thể thuần phục nổi Yasuzaki Satiko xinh đẹp hiền dịu.
Cô ta lấy đâu ra lắm ý kiến như thế?
Có lẽ chỉ nên ngọt ngào, “lạt mềm buộc chặt” thì mới chinh phục được nàng.
Toyokawa Takesi chợt nảy ra ý định rất dễ thương, anh bước đến bên cô: “Lần này,
cứ để anh xin lỗi tiến sỹ Yamaa hộ em!”.
Anh đoán rằng Satiko sẽ cảm động rơm rớm nước mắt.
Nhưng cô chỉ hơi mỉm cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Quan Kiện bỗng cất tiếng: “Xin cảm ơn cô Yasuzaki Satiko và giáo sư Nhiệm đã quan
tâm, nhưng tôi có cảm nhận rằng đau chỉ có tính tạm thời, tôi có thể chịu đựng được”.
Anh không hiểu tiếng Nhật, nhưng đoán rằng đó là nguyên nhân khiến họ phải tranh
luận.
Nữ tiến sỹ Chiba Ichinose nói: “Chúng tôi cũng rất khó khăn khi đưa ra quyết định này,
đúng là có phần ép nài anh Kiện… Vì chúng tôi nhận ra rằng cho đến giờ, dường anh
Kiện chỉ bị đau trong một trường hợp nhất định nào đó, ví dụ, khi đến hiện trường cũ
của hai vụ án mạng gần đây. Nhưng tại sao khi xuống tầng hầm anh cũng bị đau? Cho
nên chúng tôi hy vọng rằng làm như thế anh Kiện có thể nhìn ra một điều gì đó; rất có
thể các thiết bị sẽ ghi được trường năng lượng đặc biệt và sẽ có được phát hiện
mới”.
Lúc mọi người chuẩn bị cho thí nghiệm, Quan Kiện nói nhỏ với Satiko: “Cảm ơn em
đã quan tâm. Em đã bị phiền hà vì chuyện này”.
Yasuzaki Satiko nói: “Anh thật can đảm, hãy chú ý trụ cho vững”.
Quan Kiện thấy ấm lòng, anh gật đầu, rồi nằm lên giường thí nghiệm.
Thí nghiệm kiểu vô mục đích thế này đến bao giờ mới hết? Bao giờ mới gọi là có tiến
triển?
Khi đã bị thôi miên, thì lại là đi chơi vơi bất tận, đi tìm cơn đau, hoặc là đi vào cái hành
lang dài và tối, nhìn thấy cái xác tương lai.
Mình phải nhớ là thí nghiệm đêm nay được làm ở cái hành lang dài và tối...
Họ thao tác nhanh thật, mình đã đứng ở hành lang!
- Khi cơn đau quen thuộc ập đến, Quan Kiện thầm nguyền rủa.
Dừng thí nghiệm!
Anh vừa hô lên vừa chật vật bước đi trong hành lang như phải hoàn thành một sứ
mệnh. Đúng thế, tìm ra hung thủ sát hại Thi Di là sứ mệnh của anh.
Đương nhiên là cả Chử Văn Quang.
Và cả Yamaa Tsuneteru, Hoàng Quán Hùng, cha của Satiko và nhân viên bảo vệ người
Nhật chưa biết tên nữa!
Có bao người đã phải đau xót vì mất người thân, so với sự đớn đau thể xác mình phải
chịu, ai khốn khổ hơn?
Có lẽ ý chí đã chiến thắng đau đớn, anh đã thấy khá hơn nhiều, anh chú ý nhìn về phía
trước để tìm thứ ánh sáng mờ nhạt và chiếc giường hiện lên.
Con đom đóm nhỏ xíu vẫn dẫn đường cho anh bước vào cửa địa ngục.
Anh chạy lên, dần nhìn rõ cái giường. Đúng như hồi nọ anh nhìn thấy ở nhà giải phẫu
cũ, tấm áo trắng ở dưới thân thể loang lổ bẩn.
Anh chạy đến sát tận nơi, vẫn không thể nhận ra khuôn mặt người ấy. Cái ảo giác
này thật kỳ quái, không nhìn rõ người nhưng các chi tiết đều rất thật, kể cả cánh cửa
sắt đen xỉn phía sau giường cũng rất rõ.
Anh nảy ra ý định phải mở cánh cửa ấy, hình như đây cũng là một sứ mệnh.
Anh chỉ khẽ đụng vào, cửa đã sập xuống ngay.
Phía trước loé lên sáng chói, khiến anh phải nhắm mắt.
Hay là tại cảnh tượng này đã khiến anh không muốn mở mắt?
Sau cánh cửa là một loạt giường sắt đều có người nằm trên đó, áo trắng bên dưới họ
đều trắng tinh. Không thấy máu me tanh tưởi nhưng còn ghê rợn hơn cả cảnh ở hiện
trường Thi Di và Văn Quang bị giết hại.
Bỗng một trong những người nằm đó ngoảnh mặt lại, khuôn mặt mà ngày nào anh
cũng có thể nhìn thấy trong gương.
Anh đưa tay bưng mắt mình nhưng lại thấy trong tay có một vật gì đó, bèn giơ lên
nhìn, anh chỉ thấy vật đó loé lên chói mắt khi giao thoa với một tia sáng.
“Dừng lại, dừng lại! Dừng thí nghiệm!”, giáo sư Nhiệm và cô Satiko đồng thời hô lên.
Hôm nay sao vậy, anh ra lệnh chỉ huy ở đây? Ông Yamaa không muốn thế nhưng cũng
hiểu là có vấn đề khẩn cấp nên gật gật đầu. Chibs Ichinose và Toyokawa Takesi
nhanh nhẹn gỡ các điện cực và dây dẫn trên người Quan Kiện ra, Satiko dùng khăn
giấy lau mồ hôi trên mặt Quan Kiện và áp hai cục bông tẩm đẫm cồn vào thái dương
- anh.
Mùi cồn quen thuộc và thái dương tê mát khiến Quan Kiện tỉnh ngay: “Thi Di!”.
Satiko vẻ mặt nghiêm nghị gọi: “Quan Kiện!”, rồi nói với giáo sư Nhiệm: “Phản ứng
của anh ấy hôm nay hình như dữ dội hơn trước đây…”
Khung cảnh này rất quen thuộc, cách đây không lâu, nữ nhân viên thí nghiệm thanh tú
xinh đẹp này là người mà anh rất yêu. Anh lại thấy đau, cơ mặt anh đang giật giật. -
Không thể nán lại đường hầm này nữa, tiến sỹ Yamaa nên mau quyết định đưa anh ấy
về Trung tâm nghiên cứu, anh ấy lại bắt đầu đau đây này… - Yasuzaki Satiko khẩn
cầu.
Chiba Ichinose và Toyokawa Takesi đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn ông Yamaa.
Ông đang mím đôi môi hơi run run, ông đang cố tìm ra sự thăng bằng giữa quyền uy và
lòng khoan dung.
Kikuchi Yuji bỗng lớn tiếng: “Cuộc thí nghiệm chưa kết thúc, không ai được tuỳ tiện!
Tất cả phải nghe lời ông Yamaa! Cô Yasuzaki Satiko ngày mai không cần đến đây
nữa!”
Giáo sư Nhiệm nói: “Làm bừa à?” rồi nói to: “Có lẽ ngày mai tôi cũng không cần đến
nữa? Mọi kinh phí của các vị tôi sẽ trả lại tất!”. - Không nên nóng nảy! Xin giáo sư
Nhiệm thứ lỗi cho… - Ông Yamaa nhìn Quan Kiện đang thở gấp gáp, tay cũng bắt đầu
run run, có lẽ đang rất đau đớn. - Anh Quan Kiện… anh đã nhìn thấy những gì?
Quan Kiện khẽ nhắm mắt, một loạt giường sắt lại lướt qua… - Sẽ lại có người bị
giết… nhiều lắm… Có lẽ, chẳng ai trong chúng ta thoát chết.
Ba Du Sinh ngáp dài. Vua thức đêm như mình mà cũng có lúc buồn ngủ. Đủ biết đứng
ngóng ở bên ngoài căn nhà gác cũ kỹ này ngán ngẩm đến đâu. Anh đưa tay xem đồng
hồ: 2h rưỡi sáng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên thì anh lại thấy nhẹ nhõm vì đã không phí công mai phục
giữa đêm thu như thế này.
Một bóng đen hơi do dự, rồi bước qua cái bậu xi măng cao cao trước cửa nhà Giải
phẫu của của Đại học Y Giang Kinh.
Sinh thấy thỏa mãn, thậm chí tự hào vì mình đã đoán đúng: người đó chính là Quan
Kiện?
Nhưng một chút khoái chí xa vời ấy đã nhanh chóng bị nhạt nhòa bởi nhiều nỗi băn
khoăn hơn: Quan Kiện đến, chứng tỏ mình đã đoán đúng, nhưng có thể nói lên điều gì?
Bắt nguồn từ những giả thiết về tâm lý học và tâm lý học tội phạm, Sinh đã dự kiến
rằng Quan Kiện sẽ vào.
nguon tai.lieu . vn