Xem mẫu
- Phần 16
Trần cũng hơi hơi hiểu ra, anh gõ gõ tay vào trán, nói: “Chẳng lẽ anh… Này, hôm nay
khuya quá rồi, cái đầu tôi cứ ong ong… Anh vẫn nghi Quan Kiện là hung thủ à?”.
- Cho đến giờ chúng ta vẫn chỉ có một nghi phạm này. Anh giàu kinh nghiệm phá án,
chắc đã biết một quy luật là: sau thời gian dài không thấy có nghi phạm nào khác thì
nghi phạm ban đầu, duy nhất đó chính là hung thủ thật sự.
Yamaa Tsuneteru] (5/11/1918 – 19/10/2001) người Nhật. Nhà thơ, nghệ nhân gốm sứ
trường phái “Hòn đất”. Sinh trưởng ở vùng nông thôn Nara, cảnh sơn thủy tươi đẹp
và lịch sử lâu đời của Nara đã được thể hiện trong các tác phẩm gốm sứ và thơ ca
của ông sau này. Về già, ông trở lại Nara tiếp tục sáng tạo nghệ thuật gốm sứ. Tháng
10 năm 2001, trong một vụ cướp ở triển lãm gốm sứ tại Giang Kinh (Trung Quốc),
ông đã bị sát hại.
Từ hồi trai trẻ ông đã rất say mê nghệ thuật, khi còn là sinh viên ông đã tranh thủ học
nghệ thuật gốm sứ, theo học đại sư Yagi Kazukusa ở Kyoto; trong thời gian này ông
kết thân với Yagi Kazuo - con trai cả của đại sứ. Thời kỳ đầu, ông Yamaa chịu ảnh
hưởng rất đậm của phong trào gốm sứ Trung Quốc mà sư phụ truyền cho, sử dụng
chất men rất tinh tế. Thời trẻ ông Yamaa làm nghề y, sang tuổi trung niên, sau khi
chuyên tâm hoạt động nghệ thuật, ông đã cùng các bạn thân là Yagi Kazuo và
Yamanishi Hikaru lập ra trường phái “Hòn đất” lẫy lừng trong giới nghệ thuật Nhật
Bản. Ông không đưa “Hòn đất” tiến lên theo trào lưu Âu hóa cực đoan. Ông kiên định
tôn chỉ của “Hòn đất”, tích cực dung hòa giữa truyền thống và cách tân đã sáng tạo
nên những tác phẩm xuyên suốt cổ kim như “Vô tư lự”, “Không gian”, “Trăng tàn”,
“Huỳnh hỏa trùng tương vọng”, và từ đó xác lập vị trí bậc thầy của mình. Phong cách
nghệ thuật của ông không chỉ là bỏ qua phép đối xứng và cân bằng, mà chủ yếu thể
hiện rõ “thần thái hiện lên từ chất liệu đất”, được ca ngợi là “nhà nghệ sĩ gốm sứ
khiến người ta tràn trề hứng khởi mạnh mẽ nhất”. Tác phẩm của ông luôn mang nét
tâm tình nhất quán, những nỗi bi thương sâu lắng; những hồi ức đối với quá khứ luôn
xuyên suốt các tác phẩm gốm sứ nghệ thuật và thơ ca của ông.
Yamaa Tsuneteru rất yêu mến văn hóa Trung Quốc, các tác phẩm thơ của ông ngoài
thơ tiếng Nhật, thơ tam cú ra, còn có rất nhiều bài thơ theo lối Trung Quốc.
Những năm cuối đời, ông rất nhiệt tình vun đắp cho lĩnh vực giao lưu văn hóa nghệ
thuật Trung – Nhật. Sau khi bị hại, ông đã được thị trưởng thành phố Giang Kinh truy
tặng danh hiệu “công dân danh dự Giang Kinh”, một chiếc chìa khóa vàng của thành
phố Giang Kinh đã được tùy táng cùng ông tại nghĩa trang Vạn Quốc của Giang Kinh
(Từ điển nghệ thuật Nhật Bản)
Đó là thu hoạch của Quan Kiện trong cả buổi sáng hôm nay. Anh đã đọc đi đọc lại cả
trăm lần, cơ hồ đã thuộc lòng, nhưng vẫn không thấy hữu ích gì với mình. Anh lại
nhìn tác giả đoạn này: Innouse Hitoshi – một người trong nhóm biên soạn bộ từ điển.
Mình phải tiếp tục tra mới được. Thư viện Giang Kinh là một trong vài thư viện lớn
- nhất toàn quốc, nói là có hàng triệu cuốn sách cũng không ngoa, có vô số sách nói về
nghệ thuật Nhật Bản.
Anh ngồi trên ghế, vươn vai vặn hông, tay vừa đưa lên đã bị ghì chặt vào lưng ghế.
Cố cựa quậy cũng không được.
“Thế nào, đã chịu thua rồi chứ?”. Là Âu Dương San. Chứ còn ai vào đây nữa?
- Kìa, đừng đùa. Em đã bao nhiêu tuổi rồi?
Người nữ nhân viên quản lý thư viện ngồi đằng xa đang lừ mắt nhìn hai người.
- Anh đã biết rồi còn gì, em chỉ kém anh hơn ba trăm ngày, đừng quên quà sinh nhật
của em, nghe chưa? Sao mà khéo thật, Giang Kinh rộng là thế mà chúng ta lại gặp
nhau ở đây!
- Đúng là quá “khéo”. Anh có đem theo di động đây, em gọi về báo cáo với mẹ anh
rằng anh đang chăm chỉ học hành, em đang chăm chỉ canh gác anh!
- Ai canh gác anh? Đừng có mà tưởng bở! Em đang tra cứu tài liệu thì có!
- Này, hồi nọ ai đã nói ghét nhất là vào thư viện, vì ở đây cấm ăn uống, cấm nói to,
cấm gọi di động? - Kiện kéo ghế cho San ngồi. Với San, anh luôn luôn là một người
anh tốt bụng.
- Hôm nay là ngoại lệ. Vì hôm qua có một tay công an trẻ tìm em, hỏi cụ thể về “mười
nơi có ma ở Giang Kinh”. Hồi trước em viết cái bài báo ấy, là bê nguyên xi nội dung
của bà chị họ, chứ em có biết gì đâu? Nhưng anh chàng cảnh sát khôi ngô ấy cứ cố hỏi
kỹ, em ngớ ra không nói được, cho nên hôm nay đến đây để bổ sung. Anh thì sao?
Đang học gì? Yamaa Tsuneteru à?
- Chuyện dài lắm. Để lúc khác sẽ kể cho em nghe.
- Anh không coi em là tâm phúc nữa à? - San mở to đôi mắt tròn xoe, đôi mắt trong veo
khiến người ta phải rung động. Câu này, hai người thường nói với nhau từ hồi bé.
Kiện nghe xong đành “chào thua” vậy.
Anh hạ thấp giọng: “Thế thì anh nói tóm tắt các ý chính vậy, anh đang điều tra xem ai
đã hại Thi Di…”.
- Điều này anh đã nói rồi, đã có news gì chưa, ví dụ, có tìm thấy gì ở nhà Thi Di
không? Bà mẹ Thi Di không cầm chổi rễ lùa anh ra khỏi nhà chứ?
- Em vội lo gì thế? Anh vẫn chân tay nguyên lành đây thôi? Ở nhà Thi Di anh nhìn thấy
cái này…
Kiện lục túi áo lấy ra cái hộp xinh xắn, đưa cho San xem.
- - Chỉ là một đôi hoa tai, có gì đặc biệt đâu?
- Anh cũng vừa mới biết kiểu hoa tai “đom đóm” này bắt nguồn từ một tác phẩm nghệ
thuật gốm sứ Nhật Bản nổi tiếng “Huỳnh hỏa trùng tương vọng”, tác giả chính là ông
Yamaa Tsuneteru. Năm năm trước ông ta bị sát hại ở Giang Kinh, một số tác phẩm của
ông ấy cũng bị cướp đi. Cùng bị giết hôm đó còn có một bảo vệ người Trung Quốc,
em biết là ai không? Là ông Hoàng Quán Hùng – cha của Thi Di.
San trợn tròn mắt, cô ngồi xuống bên Kiện, đọc đoạn thông tin viết về người nghệ sĩ
này trong cuốn “Từ điển nghệ thuật Nhật Bản” rồi hỏi “Sau đó thì sao?”.
Anh nhớ là mình đã nói với em rồi, hình như trước đây Thi Di có điều bí mật gì đó
không cho anh biết, có lẽ là về việc này. Cảnh sát từng coi ông Hùng là nghi phạm số
một, đã làm nội ứng, hợp tác với bọn trộm, và là nghi phạm duy nhất…
- Cũng giống như anh hiện nay! - Có lẽ San biết Kiện sẽ không để bụng, hoặc căn
bản chẳng nghĩ gì xa xôi.
- Cảm ơn em đã nhắc anh. Hiện nay anh rất muốn biết sự thật, Thi Di cũng thế, chắc
là rất mong điều tra ra vụ án cướp của giết người vì cảnh sát đã gác vụ ấy lại. Điều
bí mật của Thi Di là cô ấy đang điều tra sự việc, anh đoán rằng cô ấy đã lựa chọn
trọng điểm khác xa với bên cảnh sát. Có thể đoán rằng hướng điều tra của cảnh sát sẽ
là những kẻ địch của ông Yamaa Tsuneteru, các vụ án trộm cướp tác phẩm nghệ thuật,
những người bảo vệ và các mối liên hệ khác. Một khi không thể có manh mối gì, thì
sẽ kết luận như thông lệ. Vì trong các vụ tương tự, thường thấy các bảo vệ thông
đồng với bên ngoài, cho nên cha của Thi Di trở thành nghi phạm số một. Nhất là lại
phát hiện thấy nhiều dấu vân tay và tóc của ông ta trên quần áo của ông Yamaa
Tsuneteru…
- Họ đã vật lộn!
- Đó là chứng cứ rất có sức thuyết phục. Nhưng Thi Di rất muốn thanh minh cho cha,
muốn tìm ra hung thủ giết cha mình, nên cô ấy sẽ không tin…
- Không tin, hay là không muốn tin?
- Dù sao thì, cô ấy vẫn đặt trọng tâm vào ông Yamaa Tsuneteru. Cảnh sát thì không tìm
thấy ai là kẻ thù của ông ấy, điều này cũng có thể nhận ra ngay trong từ điển: một
nghệ sĩ đam mê nghệ thuật. Anh cảm thấy ông ấy không hề ganh đua với đời, cho nên
rất khó mà có kẻ thù rõ rệt. Nhưng liệu có thể vì những nhân tố khác không? Chắc
hẳn cảnh sát phải có hàng chồng tư liệu mà vẫn không thể phá án, chứng tỏ vụ này
không hề đơn giản, không đơn giản chỉ là một vụ cướp của giết người. Anh cho rằng
Thi Di muốn chứng minh rằng những nhân tố khác về ông Yamaa Tsuneteru đã dẫn
đến việc ông ấy bị hại.
- - Em nghe ù cả tai rồi, nhưng em không cho rằng anh đang nói nhảm nhí!
- Thi Di điều tra về con người ông ấy nên mới biết về hoa tai đom đóm. Nhưng anh
không hiểu Thi Di bắt tay vào từ đâu, anh đã mất cả buổi sáng mới chỉ đọc thấy độc
cái đoạn này.
San cười cười: “Anh mới chỉ là hạng nghiệp dư! Bà chị họ em nói là, đến thư viện tìm
sách, có thể nhờ nhân viên thư viện giúp cho, và nếu họ đang vui vẻ thì ta sẽ đỡ tốn
không ít thời gian”.Tâm trạng của nữ nhân viên thư viện Diêu Tố Vân đang chẳng nhẹ
nhõm gì. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi vừa kết thúc, chị trở lại cuộc sống độc thân nhưng
lại cảm thấy chẳng hề có tự do. Các bạn chị nói với chị rằng đây là quá trình tất yếu,
rồi sẽ có lúc cảm thấy sáng sủa.
Chị đã chú ý đến Kiện và San đang ngồi thì thầm rất lâu, cho nên khi Kiện bước đến
chỗ chị, chị đã giữ vẻ mặt nặng trình trịch. Kiện cười bẽn lẽn: “Em muốn tìm vài tư
liệu về nghệ thuật gốm sứ Nhật Bản, nhưng không thạo mấy, chị có thể giúp em
không ạ?”.
Nụ cười đầm ấm có thể làm tan băng giá, huống chi mới chỉ là vẻ mặt nặng nề?
Nghệ thuật gốm sứ Nhật Bản? Thì ra lớp trẻ ngày nay không chỉ biết đến “Ảo tưởng
cuối cùng”, “Đại Đường hào hiệp” và NBA… Diêu Tố Vân lập tức thấy mến anh
chàng trông hơi “thộn” này.
- Cậu đã gặp may! Lúc này tôi đang không bận lắm. Cô bé đang í ới kia là bạn gái của
cậu chứ gì? Suýt nữa tôi gọi người lôi cô ấy ra ngoài! - Tố Vân biết, nếu là cô gái kia
hỏi, chắc mình sẽ coi như tai điếc!
- Là em gái ạ. Cô ấy hơi nghịch ngợm. Chắc chị đã đoán ra hồi nhỏ em phải khốn khổ
ra sao rồi!
Tố Vân thấy vui vui, nói: “Hình như cậu đã tìm từ điển, từ điển chỉ ghi qua loa thôi.
Cậu muốn đọc kỹ về nghệ thuật gốm sứ Nhật Bản thì có thể tìm các nguyên tác của
Nhật, cậu có biết tiếng Nhật không? Tôi có thể tìm giúp cậu một lô báo chí, thông
tin… nhưng cậu phải nhờ phiên dịch. Nếu cậu thật sự mong muốn, tôi có thể giúp cậu
nối mạng với một số thư viện của Nhật, sẽ có các nội dung giao lưu quốc tế và các
dịch vụ công cộng nữa…”.
Quan Kiện nghệt ra. Anh nghĩ đây là lần đầu trong đời mình sẽ có riêng một phiên
dịch. Không chỉ riêng Diêu Tố Vân nhìn Kiện và San thì thầm. Ba Du Sinh cũng đang
ẩn đằng sau một giá sách lớn quan sát đôi nam nữ. Trông vẻ thân thiết của hai người
đủ thấy họ rất đẹp đôi. Thật dễ hiểu khi nghe nói họ quen nhau từ bé và là đôi bạn
thân.
Cho đến khi Hoàng Thi Di xuất hiện.
Nếu Kiện đúng là hung thủ, thì là vì điều này ư? Nhưng tại sao còn phải giết Chử Văn
Quang?
- Tại sao Thi Di lại vừa khéo lại là con của Hoàng Quán Hùng? Trực giác mách bảo anh
phải liên hệ hai vụ án này với nhau, nhưng nếu chỉ là ngẫu nhiên, và đó là hai vụ hoàn
toàn tách biệt thì sao?
Tạm thời vẫn chưa thể loại trừ khả năng Quan Kiện là nghi phạm. Một khi chưa có
chứng cứ thì không thể loại trừ bất cứ ai liên quan, kể cả Âu Dương San.
Có lẽ, giết người không phải xuất phát từ thâm tâm Quan Kiện. Phải hiểu rằng những
người có khả năng đặc biệt thường bỏ qua “ý thức”, còn “vô thức” thì lại vượt lên.
Liệu vô thức của Quan Kiện có “độc bộ giang hồ” không?
Đó là lập luận gần đây của Ba Du Sinh đối với vụ án mạng Hoàng Thi Di. Anh dù cố
gắng ép mình phải gạt bỏ chiều hướng “thiên kiến”, thì tiêu điểm suy nghĩ trong anh
vẫn cứ rơi vào Quan Kiện. Hôm nay anh đến thư viện tra cứu tư liệu về “mười nơi có
ma ở Giang Kinh” với chủ tâm cố đưa Quan Kiện ra khỏi vị trí nghi phạm, thì anh lại
bất ngờ chứng kiến cái cảnh này.
Trở về ký túc xá bệnh viện, Quan Kiện vội cho ngay cái đĩa CD vào máy tính xách tay.
Anh rất cảm ơn thư viện Giang Kinh đã thực hiện chương tình số hóa cho thư viện.
Diêu Tố Vân đã tìm giúp anh hàng trăm bài viết Trung, Nhật về ông Yamaa Tsuneteru
và còn copy toàn bộ các văn bản và tranh ảnh vào đĩa cho anh đem về nhà đọc.
Phần lớn các nội dung tiếng Trung Quốc là những bài viết của giới báo chí về vụ ông
Yamaa Tsuneteru bị hại, chẳng có mấy thông tin gì mới. Khi anh thấy quá thất vọng,
định tắt máy để đi đánh bóng rổ, thì một bài đăng trên tờ “Tin vắn văn nghệ Giang
Kinh” năm 1997 đã khiến anh chú ý.
“Tin vắn văn nghệ Giang Kinh” là tờ nội san của Hội nghệ sĩ Giang Kinh, trong đĩa
CD có đến bảy tám bài của các số khác nhau. Có một bài chỉ là thông báo ngắn gọn
“Nghệ nhân gốm sứ Nhật Bản nổi tiếng Yamaa Tsuneteru lại sang thăm Giang Kinh”,
và in kèm bức ảnh ông ta. Vì là ảnh quét vào đĩa, nên hơi mờ. Ông rất quắc thước, có
mái tóc hoa râm để xõa, trông rất có phong độ, rất nghệ sĩ. Điều khiến anh ngạc nhiên
là, phía sau ông ta có bày khá nhiều tác phẩm gốm sứ lớn nhỏ, trong đó có một thứ lớn
nhất, bắt mắt nhất là một pho tượng. Anh thấy quen quen. Nhìn kỹ, anh nhận ra đó là
pho tượng Đức Mẹ.
Chính là pho tượng Đức Mẹ Maria đặt trong nhà thờ Thiên Chúa giáo gần Viện mỹ
thuật! Khi anh bước ra khỏi buồng bệnh nhân, đã là 11 giờ đêm. Quan Kiện đạp xe
đến cổng Trung tâm nghiên cứu, do dự một lát, anh lại quay xe, đạp về cửa nhà thờ
Đức Mẹ.
Ngoài cửa không có đèn, ngọn đèn đường gần nhất cũng phải cách hơn chục mét.
Quan Kiện thử đẩy cửa rào bằng sắt phía bên ngoài thì cửa này lại đang khóa. Đất của
thần thánh và đất của tà ma đều phải treo khóa.
Chốn thiêng liêng này, tại sao lại bị coi là “có ma”?
Tại sao ông Yamaa Tsuneteru lại dính dáng đến nhà thờ nhỏ bé này? Liệu có liên quan
gì đến việc ông bị hại không?
nguon tai.lieu . vn