Xem mẫu

  1. Phần 8 Anh bắn lần nữa,hai phát vào khuôn mặt thối rữa đang ngửa lên của nó.Những cái lỗ đen khoan vào hộp sọ phồng rộp,từ dưới hàm nó bắn ra dòng chất lỏng và thịt.Thở hắt ra lần cuối,cái đống thịt rữa ấy nằm im dưới sàn trong một vũng máu ngày càng lan rộng.Chris không dám chắc nó đã nằm yên hay chưa.Chris giật mạnh cái cửa lần nữa và cẩn thận bước qua cái xác,di chuyển xuống phía dưới hành lang.Anh vặn tay nắm phía bên trái,nhưng nó khóa.Có một hình khắc nhỏ,trông giống như một thanh kiếm;anh ghi thông tin ít ỏi đó vào đầu,giữa những suy nghĩ đang quay cuồng và tiếp tục tiến tới,nắm chặt khẩu Beretta. Có một lối đi nhỏ bên phải anh cùng với một cánh cửa,nhưng anh không quan tâm tới nó,muốn tìm đường vòng trở lại đại sảnh.Những người khác chắc đã nghe tiếng súng,nhưng anh đoan chắc là còn nhiều những sinh vật đang chạy quanh đây như thứ anh vừa xử lý. Có một cánh cửa phía bên trái cuối hành lang chỗ khúc quanh.Chris đi mau tới,mùi phân hủy của sinh vật-con zombie (meh,mình gọi nó là zombie thay vì thây ma nha,cho gọn đó mà),cứ gọi đúng tên nó đi-mặc dù điều đó làm anh buồn nôn.Vừa đi gần cánh cửa,anh nhận thấy cái mùi đó càng tệ hơn,càng nặng mùi hơn theo mỗi bước chân. Anh nghe thấy tiếng kêu thèm thuồng khi tay đặt vào nắm,cùng lúc nhận ra anh chỉ còn hai viên trong băng đạn.Trong bóng tối phía bên phải anh,nó đang chuyển động.
  2. Phải nạp đạn thôi,tới chỗ nào đó an toàn vậy. Chris đẩy cánh cửa mở và bước thẳng vào vòng tay con sinh vật đã đợi sẵn phía bên kia,những ngón tay trơ xương của nó túm lấy anh trong khi hàm răng nó hướng tới cổ anh. Ba phát súng.Vài giây sau,hai phát nữa,âm thanh có vẻ xa xăm nhưng chắc chắn ở chỗ hành lang nào đó. Chris! "Jill,sao cô không..." Wesker bắt đầu,nhưng Barry không để hắn dứt lời. "Tôi cũng đi." ông nói,vừa tiến đến cánh cửa phía tường đông.Chris sẽ không lãng phí đạn như thế này trừ khi cậu ta buộc phải làm vậy;cậu ta cần giúp đỡ. Wesker mau chóng dịu lại,chấp thuận. "Đi đi.Tôi sẽ đợi ở đây." Barry mở cửa,Jill ngay phía sau.Họ bước vào căn phòng ăn rộng lớn,không rộng như đại sảnh nhưng ít nhất nó cũng dài bằng.Có một cánh cửa phía cuối phòng,ngang qua cái đồng hồ dây cót cổ đang gõ nhịp trong bầu không khí đầy bụi bẩn và lạnh lẽo. Barry đi nhanh tới,cầm chắc khẩu revolver,cảm thấy căng thẳng và lo lắng.Chúa ơi,nhiệm vụ lần này còn lộn xộn đến cỡ nào đây! Đội S.T.A.R.S. thường được gửi để thực hiện những tình huống mạo hiểm nơi sự việc bất thường,nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi còn là một anh lính mới Barry cảm thấy mọi chuyện đều như đã mất kiểm soát. Joseph đã chết.Gà Vickert mặc cho họ bị đám chó từ địa ngục kia làm thịt,và giờ Chris đang gặp rắc rối.Đáng lẽ Wesker không nên gửi cậu ta đi một mình.Jill tới cửa trước,chạm vào nắm cửa bằng những ngón tay thon thả và nhìn ông.Barry gật đầu và cô đẩy cửa mở,bước vào,tiến về phía trái. Barry đi sang phía còn lại,cả hai người họ đưa mắt quét qua hành lang trống.
  3. "Chris?" Chris gọi,nhưng không có ai trả lời.Barry hơi bực mình,khịt mũi;có thì đó mùi như trái cây thối vậy. "Tôi sẽ kiểm tra mấy cánh cửa," Barry nói.Jill gật đầu và tiến về phía bên trái,cảnh giác và tập trung. Barry tiến về cánh cửa đầu tiên,cảm thấy yên tâm vì Jill phía sau ông.Ông đã nghĩ cô là kẻ có ác ý khi cô mới chuyển đến,nhưng cô đã chứng minh cô là một người lính có thực lực và tài năng,một thành viên đáng được chào mừng vào đội Alpha. Jill kêu lên hốt hoảng và Barry xoay lại,mùi thối rữa bất ngờ dày lên trong hành lang hẹp. Jill đang lùi dần từ lối vào phía cuối hành lang,đang chĩa súng vào cái gì Barry không thể thấy được. "Dừng lại!" Giọng Jill cao và run,khuôn mặt lộ rõ nỗi hoảng loạn và cô bắn,một lần,hai lần,vẫn lùi về phía Barry,hơi thở nhanh và ngắn. "Tránh ra về phía trái!" Ông giương khẩu Colt lên,một người đàn ông cao hiện ra khi Jill tránh sang trái.Đôi tay của nó giang rộng ra như người mộng du,yếu ớt và như muốn nắm lấy. Barry trông thấy khuôn mặt của sinh vật đó và không chần chừ.Ông bắn,viên đạn .357 làm nổ tung phần trên hộp xọ xám xịt của nó,máu chảy xuống thân hình kì quái,kinh khủng và nhuộm đỏ đôi mắt đục ngầu,xanh xao đang xoay vòng của nó. Nó đổ ngược lại,mặt ngửa lên ngay cạnh chân Jill.Barry bước nhanh tới và sững người. Trong khoảnh khắc,Barry nghĩ đó là Chris,tới khi ông nhìn thấy dấu hiệu của đội S.T.A.R.S. Bravo trên chiếc áo,và cảm thấy một nỗi hoảng sợ khác khi ông cố nhận dạng nó.Thành viên đội Bravo này đã không còn nguyên vẹn,cái đầu ở cách xác khoảng một bước chân,khuôn mặt hoàn toàn bị vấy máu. Ôi trời,đó là Ken. Kenneth Sullivan,một trong những người trinh sát giỏi nhất Barry từng biết và là một người cực kỳ tốt bụng.Có một vết thương nham nhở ở ngực anh,một phần cơ đã bị ăn và nội tạng lòng thòng quanh cái lỗ rỉ máu.Tay trái anh bị mất,và không có vũ khí nào gần đó;có lẽ đó là khẩu súng Joseph đã tìm thấy trong rừng. Barry nhìn đi hướng khác,cảm thấy bệnh.Ken là một người ít nói,ân cần và đã làm rất nhiều việc trong ngành hóa học.Anh ta có một cậu con trai đang tuổi thiếu niên đang sống với vợ cũ của anh ở California.Barry nghĩ về chính các con gái của ông ở nhà,Moira và Poly,và cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng trào.Ông không sợ chết,nhưng ý nghĩ chúng lớn lên mà không có bố. Jill cuối xuống cạnh cái xác của Ken và lục lọi đai lưng.Cô bắn cho Barry một cái nhìn xin lỗi,nhưng ông gật nhẹ với cô.Họ cần đạn;Ken tất nhiên chẳng cần nữa rồi. Cô lấy ra hai băng đạn cỡ 9 mm và bỏ vào túi.Barry nhìn xuống kẻ đã giết chết Ken trong sự phẫn nộ và phân vân. Ông không nghi ngờ gì rằng ông đang nhìn một trong số những kẻ ăn thịt người đã và đang săn lùng con mồi ở thành phố Raccoon.Quanh miệng nó là một lớp đỏ,móng tay nó thì dính máu,áo sơmi dính đầy máu khô.Điều lạ là việc nó trông chết chóc như thế nào. Barry đã một lần tham gia cuộc giải thoát con tin ở Ecuador,nơi một nhóm những nông dân bị một nhóm quân du kích nổi loạn bắt giữ trong nhiều tuần.Nhiều con tin đã bị giết trong cuộc tấn công,và sau khi S.T.A.R.S. đã bắt gọn đám nổi lọan,Barry đi cùng
  4. với một trong số những người sống sót để ghi nhận số tử vong.Bốn nạn nhân bị bắn,thi thể bị tống ra phía sau cái lán gỗ bọn nổi loạn đã chiếm đóng.Sau ba tuần dưới cái nắng miền Nam Mỹ,da trên mặt họ co lại,những mảng thịt rạn nứt tách rời ra khỏi gân và xương.Ông vẫn còn nhớ rõ những khuôn mặt ấy,và giờ đây lại thấy lại nó trên gương mặt thứ sinh vật đã ngã xuống này.Nó mang gương mặt của cái chết. Bên cạnh đó,nó bốc mùi như lò sát sinh vào ngày nắng nóng vậy.Ai đóc đã quên nói cho tên này biết người chết không có đi lung tung. Ông có thể thấy sự ghê tởm và bối rối trên gương mặt Jill,trong đôi mắt cô cũng có cùng câu hỏi,nhưng bây giờ,chẳng có câu trả lời nào cả;họ phải tìm Chris và nhóm lại. Họ quay trở ngược lại hành lang và kiểm tra ba cánh cửa,xoay tay nắm và đẩy những khung cửa gỗ chắc chắn.Tất cả đều bị khóa chặt.Nhưng Chris đã đi qua một trong chúng,ngoài ra không có nơi nào cậu ta có thể biến đi cả. Điều đó chẳng hợp lý chút nào,ngoại trừ việc phá cửa thì họ chẳng làm được gì nữa. "Chúng ta nên báo cáo việc này với Wesker," Jill nói,và Barry đồng ý.Nếu họ đã lạc vào hoang ổ của bọn giết người,họ cần một phương án tấn công. Họ chạy ngược lại ngang qua phòng ăn,mùi cũ kỹ,tạm xua đi mùi máu tanh và thối rữa ở hành lang.Họ nhanh chóng bước qua cánh cửa dẫn đến đại sảnh,Barry tự hỏi không biết đội trưởng sẽ làm gì để đối phó với việc này đây.Điều đó là lẽ tất nhiên thôi.Barry dừng lại,tìm kiếm xung quanh cái sảnh trống không,thanh nhã và cảm thấy một trò đùa chẳng vui chút nào. Wesker không có ở đó. CHAPTER VI " Wesker ! " Barry hét lên .Giọng nói của anh vang vọng khắp căn phòng ." Đội trưởng Wesker !".Anh đi dọc theo phía sau căn phòng,gọi với theo Jill " Đừng rời căn phòng này Jill ! " Jill đi xuống cầu thang,trong đầu cảm thấy choáng váng.Ban đầu là Chris,bây h lại đến đội trưởng.Họ đi chưa quá năm phút,và Wesker đã hứa sẽ giữ vị trí."Tại sao anh ta lại bỏ đi ? "Cô thấy dấu hiệu của sự chống trả,1 vài vỏ đạn và vài vũng máu - kô có gì để xác định đc chuyện gì đã sảy ra. Barry xuất hiện ở phía đối diện của cái cầu thang khổng lồ,gục gặc đầu và tiến lại phía Jill.Jill cắn môi,nói lắp bắp " Anh có nghĩ là Wesker đã bị bọn chúng...." Barry thở dài:" Tôi kô nghĩ là lực lượng RPD đã đến và bắt anh ta đi,ngay cả nếu như anh ấy gặp rắc rối,lẽ ra chúng ta đã phải nghe thấy tiếng súng..." "Không cần thiết.Có thể anh ấy đã bị mai phục và bị bắt đi..." Họ đứng yên lặng suy nghĩ.Jill vẫn còn hơi bất ngờ khi phải đối mặt với những cái xác chết biết đi ấy,nhưng sau đó cô đã phải chấp nhận thực tại ; khu rừng bao quanh thành phố Racoon đã bị lây nhiễm với những xác chết sống . " Thế bây h chúng ta đi tìm kiếm hay là ngồi đợi ? " Jill hỏi Barry " Đi tìm họ.Ken đã tới đây.Những người còn lại của đội Bravo chắc đang ở đâu đó trong ngôi nhà này.Rất dễ bị lạc....Và còn Chris...." Anh nở một nụ cười nửa miệng ra vẻ lạc quan,nhưng Jill vẫn có thể nhận ra nét lo lắng trong đôi mắt anh."Chris và Wesker đã biến mất,nhưng chúng ta sẽ tìm ra họ sớm
  5. thôi"anh an ủi Jill.Barry mở túi áo khoác,lấy ra một vật gì đó bọc trong chiếc khăn tay và đưa cho Jill.Cô ảm thấy có một lớp kim loại mỏng bên dưới tấm vải và ngay lập tức nhận ra nó " Đây là dụng cụ mở khóa mà cô đưa cho tôi tháng trước.Tôi nghĩ đưa cho cô sử dụng sẽ tốt hơn là tôi giữ nó " Barry nói
nguon tai.lieu . vn