Xem mẫu

NHỮNG BÀI VIẾT XÚC ĐỘNG CỦA HỌC SINH VIẾT TẶNG
THẦY CÔ GIÁO NHÂN NGÀY 20/11

BÀI VIẾT SỐ 1:
Học sinh trình bày: Hoàng Thị Thúy Nhung, lớp 12B6, năm học 2013 - 2014
Kính thưa quý thầy cô!
Kính thưa quý vị đại biểu!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mang theo cái nắng chói chang đi mất, bầu trời trong veo của
những ngày hè dần nhường chỗ cho những màn mưa trắng xóa và khí trời se lạnh, lòng
người lại miên man trong bao cảm xúc, nhất là trong ngày lễ trọng đại hôm nay, ngày
20/11 lại về.

Dường như trong lòng mỗi học sinh chúng em đều bồi hồi những cảm xúc khó tả,
vui, buồn, ăn năn, luyến tiếc lẫn lộn. Riêng những học sinh khối 12 như chúng em lại nôn
nao nhớ về những ngày ngập ngừng bước những bước chân đầu tiên vào cổng trường
THPT Nam Đông. Cảm giác lạ lẫm như chiếm lấy tâm hồn, mọi thứ xung quanh: trường,
lớp đều quá đổi khác lạ. Ngày còn là những cô, cậu học trò cấp THCS, chúng em vẫn

thường đạp xe qua trường, con đường quá quen thuộc, nhưng sao những bước chân đầu
tiên vào trường lại nhọc nhằn đến thế? Thầy cô với chúng em là những người hoàn toàn
xa lạ, khuôn mặt ai cũng nghiêm nghị và vì thế, nỗi sợ hãi trong chúng em như lớn dần,
ăn sâu vào tâm khảm. Thời gian vẫn trôi, thầy cô đã giành những tình cảm cao cả nhất
của nhân loại – tình yêu thương – để gieo hạt giống mùa xuân, gieo hạt giống ý tưởng,
hạt giống của sự che chở, ấm áp để thổi bùng lên ngọn lửa trong chúng em, để những học
sinh ngây ngô như chúng em hiểu một chân lí đơn giản rằng: Cô giáo là mẹ hiền.
Dấu chân thời gian xóa mờ đi tất cả những năm tháng gắn bó, học tập dưới mái trường
thân yêu, sống trọng trong vòng tay âu yếm của thầy cô vẫn còn nguyên vẹn đó. Hình ảnh
thầy miệt mài bên trang giáo án, khuôn mặt có nhễ nhại mồ hôi những giờ lên lớp như
tấm gương phản chiếu lòng nhiệt huyết, tình yêu thương quảng đại, vô bờ bến mà thầy cô
đã giành cho chúng em. Thầy cô đã đạt những viên gạch đầu tiên để xây nên những thành
trì vững chắc của lòng tin yêu, tình yêu của thầy cô hóa sức mạnh để chúng em tin tưởng
vào ngày mai, để thôi mặc cảm mình là học sinh miền núi, tình yêu ấy đã thổi cho những
ước mơ của chúng em bay cao, bay xa đến những chân trời mới. Vẫn còn âm vang đâu
đây những bài học luân lí, những lời răn đe, những nguồn tri thức bao la, vô tận mà thầy
cô vẫn tốn bao công sức truyền đạt cho chúng em, vẫn mờ nhèo đâu đây những giọt nước
mắt ấm nóng, những trăn trở, suy nghĩ khi những đứa học trò ngỗ nghịch làm thầy cô
phải phiền lòng. Vẫn không học bài cũ, vẫn không làm bài tập, vẫn bỏ giờ, bỏ tiết, vẫn
mặc những lời nhắc nhở mà hàng ngày, hằng giờ cô vẫn tốn công nhắc đi, nhắc lại, chúng
em vẫn cứ làm thầy cô buồn. Để rồi những hình thức kỉ luật, những khuôn mặt nghiêm
nghị của thầy cô làm ánh lên trong đầu óc chúng em bao câu hỏi: Sao thầy cô khó tính
thế? Nhưng có lẽ trên tất cả, chúng em sẽ nhận ra rằng chỉ vì thầy cô yêu thương, tin
tưởng ở chúng em.
Đã bao mùa học đi qua, bao giọt mồ hôi của thầy cô rơi rớt, nhưng chúng em chẳng thể
góp một phần nhỏ để thầy cô vui lòng. Những niềm vui giản dị là được thấy học trò biết
kính trên nhường dưới, biết tôn trọng kỉ luật, biết tiếp thu kiến thức và phát triển năng
lực. Chỉ đơn giản thế thôi nhưng chúng em vẫn không làm được. Kể cả lớp đầu tàu 12B6
chúng em vẫn chỉ mang đến cho thầy cô những niềm trăn trở, những nỗi buồn chếnh
choáng! Thầy cô … xin cho chúng em gửi những lời xin lỗi chân thành từ tận đáy lòng,
những tâm hồn quá đỗi thơ dại khiến chúng em không hiểu cho tấm lòng của những bậc
làm cô, làm thầy. Xin lỗi thầy cô vì những lỗi chúng em mắc phải, cả những lúc bướng
bỉnh, ngỗ ngược.
Ngày chúng em rời xa trường, xa thầy cô, xa bạn bè để tiến vào cuộc sống của sự vồn vã,
tấp nập chẳng còn bao xa, nhưng để mang lại một niềm vinh quang, một chút tự hào nho
nhỏ cho trường, chúng em vẫn chưa làm được, chúng em chỉ dám hứa sẽ nỗ lực học tập

thật tốt, sẽ cố gắng vượt qua kì thi tốt nghiệp, bước chân vào trường đại học và là người
có ích cho xã hội để không khỏi phụ lòng dạy dỗ của thầy cô.
Ngày 20/11, ngày mà toàn xã hội hướng lòng mình về thầy cô, về những con người
vĩ đại suốt đời hy sinh cho sự nghiệp trồng người để bật lên tiếng tri ân từ sâu thẩm tâm
hồn, những học sinh chúng em lại dâng trào cảm xúc hơn cả. Ngàn lời yêu thương từ tận
sâu trái tim chỉ có thể bật lên tiếng “Cảm ơn thầy cô!”
Xin chúc quý thầy cô luôn mạnh khỏe, tươi vui, luôn tràn đầy nhiệt huyết để tiếp
tục giảng dạy, để đem tình yêu thương phủ khắp toàn nhân loại, trồng nên những búp non
xanh biếc ngàn đời.
Em xin cảm ơn!

BÀI VIẾT SỐ 2:
Có lẽ năm nào cũng vậy,mỗi năm em đều viết 1 bài văn về ngày 20-11 để bày tỏ lòng tri
ân tới thầy cô,những người dạy em từng nét chữ,dạy em điều hay lẽ phải,dạy em cách
làm người.Càng lớn khôn,em càng thấy mình đã thực sự không phải,đã làm những điều
không nên làm với bổn phận là một học sinh.Dẫu rằng bây giờ đã nhận ra,nhưng trong
em luôn có bao nhiêu điều hối tiếc.Thầy cô là người đứng trên bục giảng,lên lớp dạy
chúng em biết bao điều tốt đẹp.Nhưng thầy ơi,cô ơi!Thầy cô có biết rằng đã bao nhiêu
lần chúng em ngồi phía dưới nghe giảng nhưng thực chất chỉ luôn đùa cợt,thái độ coi
khinh người mà đã mất bao đêm thức trắng để soạn những tập giáo án,tìm tòi những cách
giảng dạy thậy hay,thật tốt chỉ để mong chúng em hiểu,tiếp thu bài một cách tốt hơn.Thầy
cô có biết rằng với một nền xã hội như ngày nay,việc làm của chúng em dường như là
một điều gì đó tất yếu.Thật là khập khiễng nếu đem học sinh của ngày nay so sánh với
ngày xưa.Em không hề đánh đồng tất cả những học sinh,sinh viên hiện tại nhưng có lẽ
hiện giờ phần lớn đã không còn nghĩ đến 4 chữ Tôn Sư Trọng Đạo.Vậy tại sao ngay lúc
này đây em vẫn đang viết,một bài viết rất thật từ cõi lòng mình?

Em đã trải qua quãng đời của một học sinh,rồi đến sinh viên.Đã đi làm,biết được những
áp lực đến từ cuộc sống và có lẽ rằng áp lực đối với 1 người thầy,người cô nhiều khi lớn
không tưởng.Thầy cô là người đứng trên bục giảng,phải luôn cẩn trọng e dè từng câu
từng chữ,cử chỉ hành động.Nếu nói về xã hội ngày xưa,người thầy được xem là 1 chuẩn
mực nhất định của xã hội.Ngày nay cũng không thay đổi,vẫn thế.Những con người theo
nghề gõ đầu trẻ vẫn là một chuẩn mực.Với những học sinh như chúng em,nghịch ngợm
và phá phách,lười học và mải chơi là điều không thể tránh khỏi.Và không biết bao nhiêu
lần em đã nhận được sự tha thứ,sự tha thứ đó xuất phát từ 1 tấm lòng rất thật.Mỗi khi
ngẫm lại những lời khuyên ngày xưa ấy,em tự hỏi có khi nào là muộn màng.Và quả thực
có nhiều điều em đã phải tiếc nuối chỉ vì bỏ ngoài tai những lời chân thành đó.Có thể bây
giờ,cái đạo thầy trò của ngày xưa đã mai một đi,thái độ của học sinh với trường lớp nhiều
khi là thơ ơ,đến trường để chơi,giết thời gian vời những môn học nhưng suy cho cùng dù
thế nào đi nữa.thầy cô vẫn là người có ảnh hưởng lớn đến sự hình thành nhân cách của
học sinh.Em đã qua thời học sinh rồi,nhưng trên con đường đời em sẽ còn phải học
nhiều,nhiều lắm và nền móng cho việc em sẽ bước trên đường đời thế nào vẫn là những
gì thầy cô đã dạy ở trường.Em biết chắc một điều rằng trong nền giáo dục hiện nay có
nhiều điều gây bức xúc khó nói trong xã hội và chúng em chính là những người đánh giá
chứ không phải ai khác.Vì thế nhân ngày 20-11 sắp tới đây,em gửi lời tri ân đến tất cả các
thầy,cô giáo những người đang trên con đường chắp cánh cho tương lai của một thế hệ
sau này luôn hết mình vì công việc,tận tâm với nghề,và hơn hết nữa em mong nền giáo
dục của chúng ta hãy luôn luôn là một nền giáo dục toàn diện không còn những tệ nạn từ
học sinh tới giáo viên để sao sánh ngang với các cường quốc 5 châu như những gì Bác
Hồ đã nói.

nguon tai.lieu . vn