Xem mẫu

  1. Phần 32 Lúc hành động, ông ta nhìn lướt một lần nữa toàn bộ cơ thể đứa bé. Nước da của nó trắng hồng, tóc rậm, đặc biệt là đôi mắt vừa đen vừa sáng của nó. Chỉ có điều khuôn mặt của nó, chính xác hơn là nửa dưới khuôn mặt, đúng là Thượng đế trong lúc sáng tạo một bức tranh đẹp đã không cẩn thận quệt lên một nét bút cẩu thả. Có thể Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân làm như vậy là đúng. Theo lẽ thường nếu giết chết đứa bé này thì quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng nếu nương tay để cho nó sống thì sau này nó sẽ phải đối mặt với cuộc đời thế nào đây? Ông bác sĩ thở dài não nuột, ông nhẫn tâm nắm lấy cánh tay bé nhỏ của nó, ông định sẽ thọc kim vào tay nó. Trong giây phút sinh tử này tự dưng đứa bé ngừng khóc, nó im lặng lạ thường. Ông bác sĩ cảm thấy rất lạ, ông ta liền ngắm nghía khuôn mặt của nó và nhận ra đứa bé đang mở đôi mắt đen của mình nhìn ông chằm chằm. Ông không hiểu nổi có phải mình nhìn nhầm không. Bởi trẻ con mới đẻ không nhìn xa được, do vậy tuyệt đối nó không thể đang nhìn ông được. Nhưng rõ ràng ông thấy như thế mà. Đôi mắt đó vô cùng điềm đạm, dường như nó không biết rằng mình đang trở thành một con cừu sắp sửa bị giết. Đôi mắt đó khiến ông nghĩ tới Thiên sứ. Chỉ có mắt Thiên sứ mới có thể trong sáng được đến thế! Bàn tay cầm bơm tiêm của ông bỗng chốc buông xuống. Ông không thể tha thứ cho bản thân: Làm sao mình có thể cướp đoạt sinh mạng nhỏ bé vô tội này. Ông chợt thay đổi ý định. Ông vứt bơm tiêm đi, rồi vội vàng mua sữa và bình sữa. Ông muốn nó được sống, đến Thượng đế cũng muốn nó được sống mà, sao mình lại có quyền tước đoạt cuộc sống của nó chứ? Ông nhìn cái miệng dị dạng của nó đang ngấu nghiến bú sữa, tự dưng ông cảm thấy nó không đáng sợ như lúc mới nhìn thấy nữa, trông nó lúc này thật đáng yêu và ngây thơ làm sao! Hai ngày sau, ông đem đứa trẻ về nhà bố mẹ đẻ của ông ở nông thôn. Họ rất vui vẻ đón nhận đứa trẻ tội nghiệp này. Mặc dù mọi người trong xóm đều coi nó là ác quỷ nhưng nó vẫn kiên cường sống tiếp. Ông thường xuyên tới thăm nó, ông còn tự tay khâu cho nó rất nhiều khẩu trang. Nửa khuôn mặt dưới của nó bị dị dạng, do vậy khi đeo khẩu trang, nó lại trở thành bé gái rất xinh xắn. Khi đứa bé bảy tuổi, ông đón về ở với mình. Ông nhìn khuôn mặt với sự tồn tại song hành của sự xấu xí và vẻ xinh đẹp, ông quyết định sẽ mang tới cho nó vẻ đẹp mà ông Trời không thể cho nó. Tới tận lúc đó, ông vẫn chưa lập gia đình, bởi ông vẫn chưa tìm thấy người phụ nữ nào giống như Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân trong tâm trí ông. Có lẽ trong mắt ông, Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân quá hoàn mĩ, mọi người con gái khác trên đời đều thua kém cô ta. Từ khi quyết định giữ lại đứa bé gái đó, chưa lần nào ông liên lạc lại với Lâm Thiên Vân. Và dường như cô ta cũng cảm thấy hổ thẹn hay
  2. sao đó nên cũng không tìm lại ông nữa. Thực ra họ cũng không biết rằng, họ lại vô tình kẻ trước người sau chuyển tới cùng một thành phố. Tuỳ cùng sống chung trong một thành phố nhưng chưa lần nào họ gặp nhau. Thế giới này có lúc rất nhỏ bé, có lúc lại rộng lớn lạ thường. Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân phải chuyển sang thành phố khác bởi ông chồng bộ đội sau khi phục viên bị thuyên chuyển đến thành phố đó. Lâm Thiên Vân cũng vì lí do đó mà chuyển ngành, bà ấy không còn làm bác sĩ sản khoa nữa, mà làm thủ quỹ tại một doanh nghiệp nhà nước. Sau khi ông bác sĩ đón đứa bé về ở với mình, ông không cho nó đi học. Mỗi khi rảnh ông lại tự dạy học cho nó. Bản thân ông là người đa tài đa nghệ, không những ông dạy văn hoá cho nó mà còn dạy cho nó cầm kỳ thi hoạ. Khuôn mặt khiếm khuyết của nó trở thành nỗi đau của ông. Ông đã cố vận dụng tất cả kiến thức y học của mình để nghiên cứu và chế tạo ra khuôn mặt giả. Ông dán mặt giả lên mặt của bé gái, cuối cùng ông cũng nhìn thấy một thiếu nữ đẹp như mơ. Lúc này cô bé đã mười bảy tuổi. Cô gái gọi ông ta là bố. Cô vô cùng cảm động bởi ông không những cho cô sự sống mà còn cho cô tri thức, cho cô vẻ đẹp. Lúc này ông ta đã ở tuổi trung niên. Ông dồn hết tình thương yêu cho cô bé, ông vẫn chưa lập gia đình. Sau khi cô bé có thể ra ngoài, cô đã tham gia vào kỳ thi tuyển sinh rồi may mắn trúng tuyển vào một trường hộ lí. Được trở thành y tá là ước mơ lớn nhất đời cô. Nhưng khi cô vừa tốt nghiệp, lúc cô sắp trở thành một thiên thần áo trắng thì một chuyện không hay lại xảy ra. Phần da bình thường trên khuôn mặt cô bị dị ứng dẫn tới ngứa không thể kiểm soát được do bị dán mặt giả quá lâu. Không còn cách nào khác cô đành phải vứt bỏ lớp nguỵ trang, lại phải trở thành cô gái xấu xí như trước kia. May mà nghề của cô là y tá nên có thể tận dụng tối đa đặc thù của công việc này, cô dùng khẩu trang che phần mặt dị dạng của mình. Rồi một ngày kia, sự việc bất ngờ đã xảy ra, một bệnh nhân đã mạo phạm giật chiếc khẩu trang trên mặt cô, vì vậy bộ mặt thật của cô đã bị lộ. Chính vì nguyên nhân này, lại một lần nữa cô phải chốn chạy cái thế giới tàn nhẫn này. Ngày nào cũng như ngày nào, ngoài việc đối mặt với ông bố mặt mày ủ ê của mình ra, cô cứ ngồi ru rú trong nhà không gặp gỡ bất kỳ ai nữa. Ông bác sĩ lại một lần nữa đăm chiêu suy nghĩ. Nếu muốn con gái vĩnh viễn có một khuôn mặt đẹp thì phải nghiên cứu chế tạo ra khuôn mặt giả bằng vật liệu an toàn cho da. Thế nhưng đó có phải là cách hay nhất không? Ông phải làm gì bây giờ đây? Ông nhớ tới kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ. Chỉ có kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ mới có thể khiến con gái ông lột xác hoàn toàn. Thật may là lúc đó bệnh viện nơi ông làm sắp mở ra khoa Phẫu thuật Thẩm mĩ, nên đang cần bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ giỏi. Bệnh viện quyết định cử bác sĩ khoa Ngoại ra nước ngoài học kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ, dựa vào năng lực và kinh nghiệm của mình ông đã giành được cơ hội học tập hiếm hoi này. Sau khi học thành tài trở về, ông không những rất hăm hở, háo hức mà còn tràn
  3. ngập niềm tin về một tương lai không xa khi ông có thể phẫu thuật khuôn mặt của con gái trở nên đẹp đẽ khác thường. Nhưng ông không vội vàng phẫu thuật thẩm mĩ cho con, bởi khuôn mặt của cô bé bị khiếm khuyết nghiêm trọng từ khi mới chào đời, do vậy việc tiến hành phẫu thuật không phải là chuyện dễ. Ông đang tìm tòi phương án phẫu thuật có hiệu quả nhất, an toàn nhất với con gái. Và cũng chính lúc này bệnh viện của ông cho triển khai hoạt động phẫu thuật thẩm mĩ. Qua bàn tay y thuật thần kỳ của ông, bất cứ khuôn mặt vốn xấu xí dị dạng thế nào cũng trở nên đẹp đẽ khác thường. Ông cảm thấy niềm vui sướng từ tận đáy lòng, đồng thời ông cũng tăng nhanh tốc độ chuẩn bị phẫu thuật cho con gái. Đúng lúc này có một chuyện bất ngờ xảy ra. Ông đã tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ thất bại cho một cô gái khiến cô ta mãi mãi không cười được nữa. Và ông đã bị truất tư cách hành nghề y sau sự việc này, và sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của ông đã bị sụp đổ hoàn toàn. Một niềm tin duy nhất đã khiến ông có thể đứng vững được chính là tâm nguyện làm phẫu thuật cho con gái. Thế nhưng lần thất bại thảm hại đó đã trở thành cú sốc khủng khiếp trong đời ông. Khi ông vẫn chưa tìm lại được được trạng thái cân bằng trong cuộc sống thì trong một phút thất thần, một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của ông. Và tâm nguyện lớn nhất cuộc đời ông cũng bị mang lên thiên đường. Câu chuyện được kể tới đây thì Phạm Cầm ngừng lại, mọi người đang còn ngỡ ngàng. Thẩm Lực là người đầu tiên lên tiếng: - Cô gái đó chính là Triển Nhan đúng không? Cô ấy chính là chị gái của Thẩm Thiếp phải không? Phương Trình một mực phản đối: - Không, cô ta không thể là Triển Nhan được, tuyệt đối không thể được. Đầu tiên Phạm Cầm lắc đầu sau đó lại gật đầu, cô ta đính chính lại: - Cô gái này không phải là Triển Nhan. Mọi người đồng thanh hỏi: - Không phải Triển Nhan thì rốt cục là ai vậy? - Cô ấy là chị gái của Thẩm Thiếp, và cô ấy chính là bạn gái của Thẩm Lực, là cô gái vừa chạy ra khỏi đây ban nãy. Tên thật của cô là Nam Nê kia. Căn phòng im ắng trong giây lát, một lát sau mới nghe thấy Thẩm Lực thắc mắc: - Nam Nê à? Hoá ra cô nhắc tới người tên Nam Mặc Thiên chính là bố nuôi của Nam Nê. Ông ta chính là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đã phẫu thuật cho cô phải không? Phạm Cầm gật đầu: - Qủa nhiên rất thông minh. Bây giờ chắc anh đã biết tại sao trước mặt anh, tôi vừa nhắc tới cái tên Nam Mặc Thiên thì cô ta lại kinh sợ rồi phải không. Cô ấy chính là Nam Nê nhưng lại muốn mạo danh Triển Nhan để lừa tình yêu của anh. Thẩm Lực nhìn thẳng vào mặt Phạm Cầm, giọng nói cô ta lạnh lùng tới mức
  4. khiến anh sợ run cả người. - Thế tại sao cô biết được tất cả mọi chuyện vậy? Mặc dù ca phẫu thuật của ông bác sĩ giải phẫu thẩm mĩ thất bại nhưng làm sao cô có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ? Có phải tất cả mọi chuyện là do cô bịa đặt phải không? Tới lúc này Thẩm Lực cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Tại sao Triển Nhan của anh, không phải Triển Nhan mà là Nam Nê phải giả trang thành Triển Nhan để yêu anh chứ? Phải chăng để báo thù cho hai mươi tám năm trước, do anh là đứa bé nam khoẻ mạnh đã được thay vào vị trí của cô? Không! Không thể nào như thế được! Tình yêu thề non hẹn biển cô ấy nói với mình lẽ nào chỉ là một trò lừa bịp hay sao? - Ha ha ha... - Phạm Cầm cười nhạt. - Anh quên mất tôi làm nghề gì rồi à? Tôi là bác sĩ tâm lí. Tuy lúc đó tôi không phải là bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp nhưng khi tôi học đại học Y khoa tôi luôn chọn học môn tâm lí học. Thuật thôi miên của tôi đã rất thành công đối với ông ta. Sau khi thôi miên một ai đó thì muốn biết những bí mật được cất tận đáy lòng của người đó dễ như trở bàn tay. Môi Thẩm Lực run lên một lúc lâu, sau đó anh mới hỏi tiếp: - Cô có dám nói cái chết của ông Nam Mặc Thiên không hề có liên quan tới cô không? Có phải ông ấy đã bị cô thôi miên, rồi trong lúc không tỉnh táo đã mất mạng dưới bánh xe oan nghiệt? Thất bại trong ca phẫu thuật thẩm mĩ cho cô chỉ là điều không ai muốn, ông Nam Mặc Thiên cũng không cố ý, mà có trách thì cũng nên trách bản thân cô ấy, sao lại ham cái đẹp thế không biết nữa. Cô trả thù ông Nam Mặc Thiên, sau đó lại giận cá chém thớt đi báo thù Nam Nê đúng không? Cô luôn theo dõi cô ấy để hòng vạch trần khuôn mặt giả của cô ấy. Cô đúng là loại đàn bà lòng lang dạ sói. Phạm Cầm lại cười nhạt: - Nhưng anh đã quên câu chuyện tôi vừa mới kể ư? Vì phẫu thuật thẩm mĩ tôi đã phải mất đi sự trinh trắng quý giá nhất của mình. Tôi đã bị ông ta dày vò không biết bao nhiêu lần rồi, không những bị dày vò về thể xác tôi còn bị dày vò về tinh thần nữa. Phương Trình sốt sắng: - Vậy Triển Nhan thì sao chứ? Tại sao khuôn mặt giả của Nam Nê lại giống hệt mặt của Triển Nhan vậy? Phạm Cầm trả lời nhát gừng: - Triển Nhan chết rồi. Phương Trình sững sờ không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Chợt nhớ ra điều gì Thẩm Lực vội lên tiếng: - Chắc chắn cô là người đã mang chiếc đầu lâu tới đúng không? Chiếc đầu lâu đó mới thực sự là đầu của Triển Nhan phải không? - Đúng là như vậy! - Người mang xác Giang Địch vào nhà vệ sinh nhà tôi cũng chính là cô, và cô cũng chính là người đã kéo cái xác đó khỏi nhà Diêu Thiên Bình? Phạm Cầm không trả lời, có thể coi im lặng là sự mặc nhận. Phương Trình nước mắt trào ra, anh nghẹn ngào hỏi:
  5. - Triển Nhan đã chết rồi ư?...Cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô ấy lại bị chết! - Chúng ta nên tìm Nam Nê, để cô ấy thẳng thắn thừa nhận mọi việc! Có một số việc, bản thân tôi cũng không rõ lắm. Tôi biết lúc này cô ta đang ở đâu, mọi người đi cùng tôi nhé! Đó là ngôi nhà hai tầng nhỏ kiểu cổ ở ngoại ô thành phố. Lúc họ tới nơi, trời đã chuyển nắng. Sau cơn mưa bão, bầu trời trong xanh hơn rất nhiều, ánh nắng ngập tràn ngôi nhà cổ này. Cửa đang khép hờ. Phạm Cầm đi đầu, Thẩm Lực bám sát phía sau. Phương Trình đứng sau Thẩm Lực, một tay bế con, một tay nắm tay Thẩm Thiếp. Đi cuối cùng là bà Châu Thanh Á và ông Thẩm Thiên Dương, ông nắm chặt tay bà. Đã nửa đời người rồi mãi tới giờ họ lại tay trong tay. Có thể họ chưa từng nghĩ tới đời này vẫn còn cơ hội được nắm tay nhau. Chắc chắn cả hai ông bà đều mong đợi sẽ có một ngày thế này. Dường như mọi ân oán đã tan biến hết không còn để lại vết tích gì nữa. Khi sắp từ giã cõi đời thì mọi yêu, hận, tình, thù đang từ nặng tựa núi Thái Sơn bỗng thành nhẹ tựa mây khói vậy. Chỉ cần đẩy nhẹ cửa đã mở, phía sau cửa là chiếc giếng trời không to lắm. Cửa tầng trệt cũng nhanh chóng bị mở ra. Tìm khắp cả mấy gian phòng không thấy có bóng hình ai. Cầu thang hơi dốc nhưng họ vẫn đi lên tầng hai. Đó là phòng ngủ, cửa vẫn đang khép hờ. Khi mở cửa, mùi hương nhẹ xộc vào mũi mọi người. Thẩm Lực trong giây lát run bắn người: Mùi hương này rất quen thuộc, chính là mùi thơm cứ quẩn quanh anh cả ngày lẫn đêm. Bức tường trước mặt treo một bức tranh sơn dầu. Bức tranh vẽ một con đường nhỏ, một hàng cây hợp hoan mọc bên đường. Trên hàng cây là vô số những đoá hoa giống như những đốm lửa đang rực cháy. Dưới hàng cây hợp hoan, một chàng trai đang chạy bộ. Trong lớp áo thể thao màu trắng là những bắp thịt màu đồng hun rắn chắc, khoẻ mạnh. Khuôn mặt chàng trai rất tuấn tú, mái tóc ngắn tung bay trong gió, trông anh chàng giống như một con tuấn mã đang phi nước kiệu vậy.
nguon tai.lieu . vn