Xem mẫu
- Phần 27
Phương Trình vốn định đưa mẹ con cô đi bệnh viện nhưng lãnh đạo công ty gọi điện
tới nói rằng buổi sáng hôm nay bắt buộc anh phải có mặt trong cuộc họp khẩn vô
cùng quan trọng. Thẩm Thiếp nhìn vẻ mặt đăm chiêu của chồng, cô thông cảm cho sự
khó xử của anh, bèn nhẹ nhàng nói:
- Anh đi đi!
Rồi cô vội vàng bế con đi ra ngoài, bà Châu Thanh Á nhanh chóng đi theo.
Khi bác sĩ da liễu nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thiếp, anh ta kinh hãi mở to mắt.
Sau đó lập tức gọi trưởng khoa tới. Một số bác sĩ nam có nữ có, tuổi tác, trình độ khác
nhau hội chẩn khá lâu về tình trạng của Thẩm Thiếp, họ cứ nhìn nhau trao đổi kín.
Sau đó trưởng khoa kết luận cô bị dị ứng, có khả năng là do tiếp xúc với một thành
phần hoá chất có hại, hoặc là virus nào đó có trong sản phẩm trang điểm hay thuốc
uống. Các bác sĩ kê cho cô thuốc chống dị ứng và tiêu viêm, kể cả thuốc uống lẫn
thuốc bôi.
Thẩm Thiếp cũng không nhớ mình ra khỏi phòng khám da liễu thế nào nữa. Có khả
năng do cô quá kinh hãi dẫn tới mất phương hướng, nhưng cô có thể nhận ra từ nét
mặt của các bác sĩ rằng mặt cô không đơn giản chỉ là dị ứng.
Sự việc đã tới mức này, Thẩm Thiếp tin chắc rằng, mọi chuyện xảy ra trước đây
không phải là hoang tưởng mà là sự thật. Cũng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể
xuất hiện những bệnh nhân, những phụ nữ, trẻ em mắc cùng một chứng bệnh giống
cô. Nghĩ tới đây, cô ôm chặt con vào lòng theo bản năng, vừa định cúi xuống kề sát
mặt vào mặt con theo thói quen bỗng cô vội dừng lại. Bởi các bác sĩ cũng không loại
trừ bệnh của cô có thể lây truyền, cô phải rất cẩn thận, nhất định không để lây bệnh
cho con gái.
Bà Châu Thanh Á và Thẩm Thiếp đi về hướng tầng ba của toà nhà khoa Dự phòng để
tiêm phòng cho con bé. Vừa đi bà Châu Thanh Á vừa an ủi Thẩm Thiếp, bà nói bác sĩ
căn dặn về uống thuốc sẽ đỡ thôi. Chỉ cần Thẩm Thiếp uống đúng liều lượng, chịu
khó nghỉ ngơi, buổi tối không cần phải trông con, cứ để bà trông cho. Bà cho rằng
bệnh của Thẩm Thiếp là do thiếu ngủ dẫn tới rối loạn nội tiết mà thôi.
Thẩm Thiếp trầm ngâm không nói gì, bỗng nhiên bà Châu Thanh Á không nói nữa,
thậm chí bà còn đứng lại. Thẩm Thiếp cũng đứng lại theo, cô nhìn theo ánh mắt của
mẹ thì thấy một bóng người trông rất quen đang thoắt ẩn thoắt hiện giữa dòng người.
Người đó đúng là bố của cô, ông Thẩm Thiên Dương.
Cô lại đưa mắt nhìn mẹ, nét mặt bà chuyển từ sự ngạc nhiên sang bất ổn. Thẩm
Thiếp hiểu, chắc chắn bố cô tới đây chữa bệnh. Ông đã có tuổi nên cũng khó tránh
mắc bệnh nọ, chứng kia. Hy vọng bệnh của ông không nghiêm trọng.
Vừa rồi liệu ông có nhìn thấy mẹ con cô không? Trong cầu thang kẻ lên kẻ xuống tấp
nập này, có thể ông không nhìn thấy họ.
Sau khi gặp em gái, Thẩm Lực vội vàng đi tới hàng điện tử mua thiết bị camera kết
nối với máy tính. Anh định nắp đặt bộ camera này ở nhà Triển Nhan, để có thể theo
dõi và ghi lại bất kỳ sự bất thường nào.
Khi anh về đến nhà Triển Nhan, không thấy Triển Nhan ngồi yên lặng chờ anh như
mọi ngày.
Triển Nhan đã biến mất!
Có thể cô ấy đi chợ mua đồ cũng nên. Thẩm Lực vừa an ủi mình vừa rút di động ra
- gọi cho cô. Đúng là anh đã đi quá lâu.
Khi anh nghe thấy trong máy vọng lên: Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, tự dưng
anh cảm thấy lòng trĩu nặng. Anh điên cuồng nhìn ngó khắp nơi những mong tìm được
dấu vết nào đó do cô để lại. Anh phát hiện một vài bộ quần áo cô hay mặc đã biến
mất. Cô ấy đã bỏ mình đi rồi ư?
Thẩm Lực vẫn không tin là Triển Nhan đã bỏ đi. Triển Nhan yêu anh thế kia mà, cô
còn chẳng nỡ rời anh nửa bước, sao lại có thể đi mà không lời từ biệt như vậy chứ?
Trừ phi có chuyện không hay xảy ra...
Nghĩ tới đây, anh thực sự không biết làm sao để khống chế được cảm xúc của mình.
Đầu anh rối bù trong những cung bậc cảm xúc khác nhau: sự hối hận, nỗi sợ hãi, lo
lắng khiến anh không thể bình tĩnh lại được. Anh hối hận, lúc nguy hiểm thế này lại
bỏ cô một mình. Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với Triển Nhan thì đây là lần
thứ hai trong cuộc đời anh không thể tự tha thứ cho bản thân.
Thẩm Lực liên tục gọi điện cho Triển Nhan, anh lùng sục khắp nơi hòng mong tìm
được tung tích của cô, anh đã tới những nơi có khả năng cô tới, thậm chí cả những nơi
cô không muốn tới nhưng vẫn không tìm được. Khi những vì sao lấp lánh đầy trời, anh
mới thất thểu trở lại căn nhà của Triển Nhan.
Anh cứ mong mỏi khi anh đẩy cửa bước vào sẽ nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của cô, cô
sẽ cười tươi nhào vào lòng anh nũng nịu:
Ghét thật đấy! Sao mãi giờ anh mới về nhà hả?
Anh sẽ ngượng nghịu hôn vào đôi môi mọng nước của cô rồi trả lời:
- Em là hư lắm! Làm anh sợ chết đi được, lần sau không được đi lung tung như thế
nữa đâu đấy!
Thế nhưng khi anh nhìn thấy cửa sổ vẫn đen sì, sự hoang tưởng của anh cũng chấm
hết. Trái tim tuyệt vọng của anh cuối cùng cũng rơi xuống vực sâu.
Không có Triển Nhan, căn nhà trống trải vô cùng. Thẩm Lực cũng không bật đèn, anh
lặng lẽ ngồi trên sofa hồi lâu. Trong bóng tối, tự nhiên những hình ảnh khi họ gặp
nhau tái hiện trong đầu anh, khiến lòng anh đau như cắt, nước mắt tuôn rơi.
Sau đó anh bật đèn, lắp đặt thiết bị camera nối với máy tính. Lắp xong, anh ngồi lì
trước máy tính hồi lâu. Anh mở một bài hát được Triển Nhan ghi trong máy tính - bài
Đậu đỏ của Vương Phỉ - bài hát tủ của Triển Nhan.
Vẫn chưa cùng nhau cảm nhận hết cái lạnh khi những bông tuyết rơi ngập trời
Chúng mình cùng run rẩy cùng hiểu được thế nào là sự dịu dàng
Vẫn chưa từng nắm tay em vượt qua đồi cát hoang vu
Có lẽ từ nay sẽ học được cách trân trọng thời gian
Có khi có khi anh tin mọi thứ rồi sẽ kết thúc
Bên nhau rời xa nhau đều có thể xảy ra bởi chẳng có gì là bất hủ
Thế nhưng có lúc anh lại lựa chọn lưu luyến không rời tay
Chờ tới lúc mọi thứ đều rõ ràng có thể em sẽ chấp nhận cùng anh đi ngắm sơn thuỷ
Vẫn chưa từng nấu đậu đỏ để trị vết thương lâu dài cho anh
Sau đó lại cùng nhau tận hưởng thì sẽ hiểu được nỗi buồn của sự nhung nhớ
Vẫn chưa cùng nhau cảm nhận hết sự dịu dàng của nụ hôn
Có thể tuy bên em nhưng anh vẫn theo đuổi sự tự do cô độc
Có khi có khi anh tin mọi thứ rồi sẽ kết thúc
Bên nhau rời xa nhau đều có thể xảy ra bởi chẳng có gì là bất hủ
Thế nhưng có lúc anh lại lựa chọn lưu luyến không rời tay
- Chờ tới lúc mọi thứ đều rõ ràng có thể em sẽ chấp nhận cùng anh đi ngắm sơn thuỷ
...
Anh bật bài hát này cả đêm hôm đó, khi trời tờ mờ sáng anh mới chợp mắt. Trước khi
ngủ anh đã lên kế hoạch sẽ làm gì vào ngày mai. Anh sẽ tới gặp cô bác sĩ tên Phạm
Cầm kia, thậm chí tìm cậu em rể Phương Trình- người đã từng dao du với cô bác sĩ
kia. Anh nhất quyết phải tìm được Triển Nhan của anh.
Trong giấc mơ tiếng hát vẫn du dương, Triển Nhan vẫn bên anh. Gía mà hiện thực lại
giống như mơ thì tốt biết bao và mơ lại như hiện thực thì tốt biết mấy!
Tiếng chuông điện thoại chấm dứt giấc mộng đẹp của anh. Mộng đẹp nào rồi cũng
đến hồi kết cũng giống như trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tan bao giờ, trên đời
không có giấc mộng đẹp nào tồn tại mãi mãi.
Mẹ anh gọi điện tới, bà hốt hoảng vừa khóc vừa thông báo:
- Thẩm Lực à, con mau về đi, Thẩm Thiếp nó điên mất rồi, con nó đã biến mất.
Thẩm Lực phóng như bay về nhà Thẩm Thiếp, cảnh tượng trước mắt còn thê thảm
hơn cả buổi tối hôm qua khi anh ở một mình. Trong điện thoại bà Châu Thanh Á nói
Thẩm Thiếp đã điên rồi, nhưng khi Thẩm Lực tới thì người phát điên lại chính là mẹ
anh - bà Châu Thanh Á. Vừa nhìn thấy anh bà đã nhảy bổ tới nắm chặt lấy tay anh lắc
lắc rồi khóc lóc:
- Cháu gái mất tích rồi, con mau đi tìm nó về đi!
Đầu óc anh rối tung, anh ôm lấy tấm thân gầy guộc của mẹ rồi vội vàng hỏi:
- Có việc gì vậy mẹ? Tại sao cháu lại biến mất hả mẹ?
Bà Châu Thanh Á giơ tay chỉ về phía sofa, lúc này Thẩm Lực mới nhìn thấy Thẩm
Thiếp đang co quắp trên đó. Một chiếc khẩu trang lớn che cả mặt cô, cô lờ đờ nhìn
mẹ và anh trai, trông như thể đang suy tư gì đó mà cũng như thể đầu óc trống rỗng
vậy.
Nhìn thấy chiếc khẩu trang màu trắng Thẩm Lực kinh ngạc vô cùng. Anh buông mẹ ra
rồi tiến về phía Thẩm Thiếp đưa tay tháo chiếc khẩu trang ra. Thẩm Thiếp không có
bất kỳ phản ứng gì với hành động của anh trai, cô để mặc cho anh tháo chiếc khẩu
trang. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy vết loét đỏ lòm Thẩm Lực bất ngờ kêu lên một
tiếng. Anh không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt, lẽ nào anh đang mơ chăng?
Nhất định là anh nằm ở nhà Triển Nhan rồi mơ mà thôi.Chắc do anh quá nhớ nhung
Triển Nhan nên mới gặp ác mộng. Ngày hôm qua anh vừa gặp Thẩm Thiếp mà, tuy
nhìn tâm trạng cô không tốt lắm nhưng da mặt vẫn bình thường, sao lại có chuyện chỉ
qua một đêm mà thay đổi đến mức này kia chứ?
Bà Châu Thanh Á chạy tới, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện cho con trai nghe. Bà kể,
ngày hôm qua khi Thẩm Thiếp trở về, chỉ sau một đêm khuôn mặt đã biến đổi như
vậy. Sáng nay, họ vừa đưa con bé đi tiêm phòng, hai mẹ con bắt xe về, tới trước cửa
khu nhà bà xuống xe vào siêu thị mua đồ ăn còn Thẩm Thiếp thì ôm con về nhà trước
Khi bà xách túi mua đồ về nhà thì phát hiện Thẩm Thiếp đang thẫn thờ đứng trước
cửa nhà, cửa nhà chưa mở ra nhưng đứa trẻ thì đã biến mất. Lúc đó bà Châu Thanh Á
rất lo lắng nhưng Thẩm Thiếp lại thờ ơ với mọi câu hỏi của bà. Trông điệu bộ cô cứ
như thể bị ma nhập vậy.
Bà Châu Thanh Á vẫn chưa nói xong thì đã thấy Phương Trình hớt hải về nhà. Phương
Trình một tay túm lấy Thẩm Thiếp, hai mắt long sòng sọc téo lửa:
- Con đâu, con gái đâu rồi? Cô đưa con đi đâu rồi?
Đây là lần đầu tiên Phương Trình nổi cáu với Thẩm Thiếp, người đàn ông bình
- thường rất nho nhã này giờ đây đã mất hết bình tĩnh. Anh cứ níu lấy người vợ không
ra dạng người của mình, dường như anh đang quỳ trước cô vậy. Bà Chân Thanh Á vẫn
đứng bên thuật lại mọi chuyện một cách lộn xộn.
Dường như hành động và lời nói của Phương Trình đã có tác dụng với Thẩm Thiếp.
Đôi mắt lờ đờ của cô đã bắt đầu di chuyển, sau đó thì cô hét toáng lên:
- Con ơi! Con của tôi đâu rồi?
Sau đó cô điên loạn chạy tìm khắp nơi trong nhà. Nhưng con cô đang ở đâu kia chứ?
Mọi người cố giữ cô lại để cho cô bình tĩnh, nhưng càng lúc cô càng điên loạn, cô cứ
luyên thuyên một mình:
- Hãy trả con lại cho tôi! Đừng có mang nó đi!
Khi cô đã bình tĩnh trở lại, thì cô lại thẫn thờ như người mất hồn, không thèm để ý tới
những câu hỏi của mọi người. Cô cứ như vậy, lúc thì ngây ngây ngô ngô, lúc lại điên
điên khùng khùng.
Rốt cuộc là ai đã mang đứa bé đi? Sau khi không hỏi được Thẩm Thiếp ai cũng sốt
ruột vô cùng. Đứa bé là báu vật của họ, không có nó mọi người đều cảm thấy như tim
như bị xé tan tành.
Tối hôm qua Thẩm Thiếp gần như đã thức trọn đêm, bây giờ lại phải trải qua biến cố
này, cô cảm thấy mình đã suy sụp hoàn toàn. Cô ngã vật xuống sofa, mệt mỏi khép
mắt lại. Bà Châu Thanh Á, Phương Trình, Thẩm Lực vội vàng bàn bạc làm thế nào để
tìm đứa bé về.
Báo cảnh sát ư? Hay đăng thông báo tìm người? Đương nhiên phải như vậy rồi. Thế
nhưng tìm ra được manh mối mới là điều quan trọng nhất. Họ tự phân công công việc
cho nhau, Phương Trình có nhiệm vụ báo cảnh sát và đăng thông báo tìm người, bà
Châu Thanh Á được sắp xếp ở nhà trông nom Thẩm Thiếp, còn Thẩm Lực được giao
nhiệm vụ đi tìm manh mối.
Đầu tiên Thẩm Lực tới cổng khu nhà rồi hỏi bảo vệ. Bảo vệ có nhớ lại nói: Thẩm
Thiếp đi về một mình.
Điều này chứng tỏ sau khi xuống xe để về khu nhà cô đã đánh mất đứa bé. Sau khi vào
khu nhà phải đi qua một con hẻm rất vắng do vậy Thẩm Lực khó lòng tìm được
người làm chứng ở đây.
Anh dừng lại bên vệ đường suy nghĩ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại
quyết định tới Bệnh viện Tâm thần của thành phố.
Tại sao anh lại đi Bệnh viện Tâm thần chứ, chính bản thân anh cũng không giải thích
nổi. Nếu như hôm nay đứa bé không bị mất tích thì anh cũng vẫn sẽ tới bệnh viện này
để tìm hiểu về việc Triển Nhan bỏ đi không nói một lời từ biệt. Anh suy nghĩ: Không
hiểu việc đứa bé mất tích và việc Triển Nhan bỏ đi không một lời từ biệt có liên quan
tới nhau không?
Nếu nói là có liên quan thì người liên đới tất nhiên là Phạm Cầm rồi. Phạm Cầm luôn
theo dõi Triển Nhan, dường như cô ta nắm được điểm yếu của Triển Nhan, hơn nữa
Phạm Cầm lại là bác sĩ tâm lí của Thẩm Thiếp nữa chứ. Và điều quan trọng cuối cùng
là Phạm Cầm và Phương Trình có buổi gặp mặt bí mật.
Sau khi tới bệnh viện, Thẩm Lực ngã ngửa khi biết được thông tin: Bác sĩ Phạm Cầm
đã không đi làm ba hôm nay rồi, hơn nữa lại là nghỉ không phép. Điều đó đồng nghĩa
với việc cô đã tự ý bỏ việc ba ngày rồi. Không ai biết tung tích của cô ta, nhân viên
trong bệnh viện cũng đang đi tìm cô ta.
Manh mối này đứt rồi. Phạm Cầm lại ngẫu nhiên biến mất vào thời điểm này, không
- hiểu sự biến mất của cô ta có liên quan gì tới việc này không? Thẩm Lực càng cảm
thấy đau đầu.
Anh gọi điện cho Phương Trình thì được biết Phương Trình vừa rời khỏi đồn công an.
Phương Trình nói cảnh sát hứa sẽ điều tra kỹ về vụ này, Phương Trình bất chấp mọi
giá để tìm được con, có điều anh rất lo lắng về Thẩm Thiếp.
Ở đầu dây bên kia Thẩm Lực do dự một lát, có lẽ anh ngại hỏi Phương Trình về quan
hệ giữa cậu và cô bác sĩ Phạm Cầm kia. Dựa vào trực giác Thẩm Lực nhận thấy sự lo
lắng, sốt sắng của Phương Trình khi biết con gái bị mất tích là xuất phát tự đáy lòng.
Cho dù thế nào thì người làm bố cũng không thể ra tay sát hại con đẻ của mình được.
Anh tự nhận tháy có lẽ mình quá đa nghi.
nguon tai.lieu . vn