Xem mẫu
- Phần 25
Hai người bọn họ dù có quan hệ gì chăng nữa thì vào lúc này lại hẹn gặp nhau vì
việc gì kia chứ? Nhưng có lẽ cuộc hẹn của họ cũng không có gì mờ ám lắm bởi
nếu không họ đã không ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ.
Bỗng Thẩm Lực chợt nhớ ra: Hay chuyện này có liên quan tới em gái mình đây?
Nói chung, từ trước tới nay anh có ấn tượng rất tốt về Phương Trình, và anh
cảm thấy em gái mình thật may mắn vì đã lấy được một người chồng như thế.
Thế nhưng lúc này đây, mọi thứ giống như một câu đố sắp được giải và sẽ thay
đổi theo ư?
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Lực nhìn thấy Phương Trình đi ra khỏi quán. Vì
anh đứng ở vị trí rất gần nên anh có thể nhìn thấy rõ vẻ bực bội trên khuôn mặt
cậu em rể, chắc chắn cuộc nói chuyện ban nãy đã kết thúc trong trạng thái không
vui vẻ chút nào. Thẩm Lực vẫn im lặng nhìn Phương Trình bỏ đi, mục tiêu hiện
tại của anh không phải là Phương Trình mà là người phụ nữ mặc áo đen.
Năm phút sau thì cô ta cũng đi ra. Cô ta đeo chiếc kính râm lên khuôn mặt trắng
trẻo của mình, do vậy anh không có cách nào nhìn được nét mặt của cô ta. Bỗng
anh sực nhớ ra: Người phụ nữ này hình như chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc cả.
Khuôn mặt đó, một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng vô cảm.
Anh nhìn thấy cô ta bắt chiếc taxi đi ngược chiều với hướng của Phương Trình.
Không để lỡ thời cơ, Thẩm Lực cũng vội vàng bắt một chiếc taxi bám theo sau.
Chiếc xe của anh giữ một khoảng cách an toàn với xe của cô ta. Hai mươi phút
sau họ đã tới nơi cần tới. Địa điểm này vượt quá sức tưởng tượng của anh -
Bệnh viện Tâm thần của thành phố.
Thẩm Lực cứ đi đi lại lại khoảng mười phút bên ngoài bệnh viện, sau đó anh
mới nhẹ nhàng bước vào trong. Trên bảng giới thiệu các bác sĩ ở sảnh của bệnh
viện, anh đã tìm thấy ảnh của người phụ nữ áo đen và thông tin liên quan tới cô
ta.
Bác sĩ tâm lí Phạm Cầm, trên tấm bảng đó người ta giới thiệu như vậy.
Lúc Thẩm Lực rời đi anh vẫn cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề và hoang
mang. Người phụ nữ mặc áo đen lại là một bác sĩ tâm lí, có lẽ nào Phương Trình
là bệnh nhân của cô ta? Vậy Triển Nhan thì sao đây? Tại sao cô ta lại bám theo
Triển Nhan chứ? Triển Nhan đã từng là bệnh nhân của cô ta sao? Cái hôm nghe
thấy người phụ nữ áo đen nhắc tới cái tên " Nam Mặc Thiên", tại sao Triển Nhan
lại hoảng sợ đến vậy chứ? Rốt cục nhân vật có tên Nam Mặc Thiên là ai?
Triển Nhan nấu bữa tối. Cử chỉ và nét mặt của cô hình như vẫn rất vui vẻ, có vẻ
như một loạt chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa rồi không ảnh hưởng tới tâm
trạng của cô vậy. Thẩm Lực nhìn Triển Nhan bất giác anh cảm thấy hoang
mang. Rốt cuộc anh đã biết được bao nhiêu về người con gái này? Tuy họ sống
với nhau khá lâu rồi nhưng chưa bao giờ anh hỏi cô về quá khứ của cô. Anh chỉ
muốn nắm bắt hiện tại cũng như tương lai của cô mà thôi.
Thế nhưng, liệu hiện tại của cô anh biết được bao nhiêu đây? Trông Triển Nhan
- rất giống với một cô gái đơn thuần thế nhưng cô lại giống như một câu hỏi lớn
vậy. Anh đang im lặng ngắm nhìn cô thì bị cô phát hiện:
- Anh sao vậy? Sao lại đờ đẫn ra thế?
Nét mặt của Thẩm Lực hơi dãn ra một chút. Anh thầm nghĩ, có lẽ mình nhạy
cảm quá mà thôi, cũng bởi quá nhạy cảm nên mới gắn kết mọi chuyện lại với
nhau, quá nhạy cảm nên mới nghi ngờ tất cả. Anh chợt cảm thấy không thể chịu
đựng lâu hơn nữa.
Màn đêm buông xuống thật nhanh. Trong đêm tối cô giống như con mèo con cuộn
tròn trong lòng anh. Hồi lâu cô nhẹ nhàng hỏi:
- Thẩm Lực à, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?
Thẩm Lực vội vàng đáp lại:
- Đương nhiên anh sẽ mãi yêu em.
Trầm ngâm một lát Triển Nhan lại hỏi tiếp:
- Vậy anh có thể thề rằng sẽ mãi không rời xa em được không?
Chần chờ một lúc Thẩm Lực mới trả lời:
- Đương nhiên rồi, chúng mình sẽ mãi ở bên nhau, mãi ở bên nhau tới khi núi
bằng phẳng, trời đất chập làm một, sấm rền trong mùa đông, tuyết rơi vào mùa
hè.
Sau đó Triển Nhan lại nghẹn ngào nói tiếp:
- Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ không rời xa em chứ?
- Em làm sao thế Nhan Nhan? Bất luận có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ vẫn mãi ở
bên em.
Nói là như vậy nhưng hôm nay Thẩm Lực cảm thấy Triển Nhan không bình
thường chút nào, anh cảm thấy lo lắng vô cùng.
Tự nhiên Triển Nhan ôm chặt lấy cổ anh, nép sát vào người anh rồi hôn tới tấp
lên mặt anh. Môi của cô rất lạnh, nhưng anh vẫn cảm nhận được nước mắt của
cô rới nóng bỏng trên mặt anh.
Trái tim anh yếu mềm vì nước mắt của cô, một sức mạnh từ trong tim dâng lên
khiến anh bất chấp tất cả để ôm cô, ôm cô thật chặt. Anh nồng cháy đáp lại nụ
hôn của cô rồi dùng cơ thể mình quấn lấy cô, da này, huyết quản này, cơ thịt
này, thậm chỉ cả xương nữa. Có cảm giác mọi bộ phận đang nứt rạn trong hành
động quấn lấy nhau và lại có cảm giác mọi thứ hợp lại với nhau trong sự nứt
rạn.
Năng lượng của hai người được giải phóng hết. Nếu như tình là biển cả thì dục
vọng chính là những con sóng lớn. Còn tình yêu chính là con thuyền nhỏ vẫn kiên
định vượt qua mọi con sóng lớn.
Khi biển cả đã yên tĩnh trở lại, con thuyền nhỏ lắc lư trên những ngọn sóng
giống như một chiếc nôi lắc lư trong cõi mơ huyền ảo.
Cõi mơ này đẹp biết bao! Nó cho phép chúng ta có thể ngủ mãi không tỉnh lại ở
trong không gian của nó. Thế nhưng mộng đẹp cũng không thể kéo dài hơn đêm
dài. Sự le lói của buổi bình minh chính là dấu hiệu đánh thức cho giấc mộng đẹp.
Tuy còn mơ màng nhưng Thẩm Lực vẫn nhận ra Triển Nhan đã thức dậy, cô rời
khỏi giường đi về phía nhà vệ sinh. Anh duỗi người thoải mái một cái rồi quay
- vào trong ngủ tiếp.
Khi anh vừa mới mơ màng đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng hét thất thanh. Tiếng
hét khiến anh nhổm người dậy, khi anh còn đang xác định tiếng hét đó là thật hay
giả thì lại vang lên tiếng hét thất thanh thứ hai.
Đó đúng là tiếng hét của Triển Nhan.
Anh vội vàng nhảy xuống đất, không kịp xỏ dép chạy về phía nhà vệ sinh. Lúc
này trời chưa sáng hẳn, cửa nhà vệ sinh vẫn đang mở, ánh đèn màu vàng le lói
hắt ra. Cùng với anh đèn vàng hắt ra còn có một mùi tanh nồng của máu và mùi
thịt thối rữa bốc ra.
Thẩm Lực lao như bay về phía nhà vệ sinh, tới lúc anh nhìn được vào trong đó thì
chỉ còn cảm thấy đầu ong ong, giống hệt như chiếc máy bay mất lái đang rơi
xuống mặt đất, phút chốc khói lửa đầy trời.
Đường ống trên trần nhà vệ sinh có một chiếc thòng lọng, một người treo lơ
lửng. Chính xác hơn là một cái xác.
Có lẽ người đó đã bị chết lâu rồi, cơ thể chi chít vết thương đã bắt đầu thối rữa.
Máu vẫn chảy ra từ cái xác, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà.
Cái xác đang mặc chiếc áo hai dây màu hồng phấn, bên dưới mặc minijup màu
trắng. Bộ váy áo thấm đẫm máu.
Đầu của xác chết nghẹo về một bên, khuôn mặt khác hẳn với cơ thể. Trên đó
không có vết máu lại nguyên vẹn khác thường, tuy đã có đôi chút biến dạng
nhưng vẫn có thể nhận ra cô gái đã chết rất đẹp.
Tóc của người chết được chải rất gọn gàng. Mái tóc dài đen được buộc bằng
dây buộc tóc màu hồng phấn, và được thả sang một bên.
Thẩm Lực chết đứng đến mấy phút, anh sợ hãi giương mắt nhìn cái xác đang
được treo lơ lửng trong không trung. Mà cái xác lại cứ lắc lư nhẹ giống như vừa
va vào vật nào vậy.
Sau đó anh chỉ nghe thấy tiếng đổ uỵch của vật gì đó. Kinh hãi ngoảnh lại nhìn
thì Triển Nhan đã bất tỉnh trên sàn nhà.
Thẩm Lực không còn quan tâm tới cái xác đang treo lơ lửng kia nữa, anh vội vàng
dìu Triển Nhan ra ngoài. Anh ôm chặt tấm thân mềm oặt của cô trong tay rồi đặt
cô nằm lên sofa. Dù anh đã gọi, đã lay như thế nào, thậm chí bấm vào nhân trung
của cô nhưng cô vẫn chẳng có phản ứng gì cả. Thẩm Lực bắt mạch cho cô thì
nhận thấy mạch của cô đang đập rất yếu, tới lúc này anh hoàn toàn bối rối không
biết phải làm gì nữa.
Anh đóng cửa nhà vệ sinh, trong lúc bấn loạn vẫn không quên đi kiểm tra quanh
nhà xem có bất thường không. Thế nhưng trừ cái xác xuất hiện trong nhà vệ sinh
ra thì mọi thứ vẫn bình thường. Anh nhanh chóng mặc quần áo cho cô, rồi đưa cô
tới phòng khám gần đó.
Nhìn thấy Triển Nhan đã tỉnh, Thẩm Lực nhẹ cả người. Thế nhưng khi nhìn
thấy đôi mắt sợ hãi của cô nhìn anh không chớp, anh bất giác lại không biết phải
làm gì nữa. Trong đôi mắt cô ngoài nỗi kinh hãi còn có sự hoảng loạn thất thần.
Cô cắn chặt môi dưới dường như muốn cố gắng hết sức khống chế nỗi sợ hãi
khủng khiếp trong lòng.
- Thẩm Lực cảm thấy buồn vô cùng, lòng dạ anh rối bời. Khi mới nhìn thấy cái
xác anh cứ tưởng mình mộng du. Ý nghĩ đầu tiên đến với anh chính là : Ma
Cũng có thể đó là linh hồn, là hồn của Tần Nhược Yên quay trở về.
Thế nhưng lúc này, anh đã đánh tan ý nghĩ đó. Anh mơ hồ nhận ra có một âm
mưu to lớn đang nhằm vào anh, và cũng nhằm vào Triển Nhan của anh nữa. Cũng
có khả năng âm mưu này chỉ nhằm vào Triển Nhan mà thôi. Từ đôi mắt thất thần
hoảng loạn của cô anh cảm nhận được cô cũng đã nhận ra điều này.
Rời phòng khám, Thẩm Lực dìu Triển Nhan về nhà. Càng lúc anh càng cảm thấy
người cô mềm nhũn, có cảm giác cô không còn cả sức bước đi nữa. Anh hiểu cô
đang rất sợ hãi, sợ hãi cái xác chết đẫm máu trong nhà vệ sinh.
Thế nhưng tại sao cô lại phải cố hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi này kia chứ?
Nếu thay là người con gái khác, có lẽ đã sớm nhào vào lòng Thẩm Lực khóc lóc
nũng nịu rồi. Chính vì lí do này, anh đoán rằng trong lòng cô chắc chắn đang giấu
một bí mật không muốn cho ai biết. Tại sao cô lại không tâm sự với anh chứ?
Cho dù trước kia cô có một quá khứ thế nào? Có nỗi khổ như thế nào đi chăng
nữa thì cô cũng nên tin tưởng rằng anh sẽ cố gắng hết sức kể cả hy sinh thân
mình để giúp cô mà.
Bởi cô yêu anh như thế kia mà. Tình yêu này sẽ kéo dài cho tới từng ngày, từng
đêm về sau. Chính vì vậy anh không thể để mất cô. Cho dù có xảy ra chuyện gì
thì họ cũng mãi bên nhau.
Cũng có thể cô cho rằng chưa tới lúc để nói với anh cũng nên, hoặc cũng có thể
cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào. Cho dù thế nào anh vẫn sẽ tha
thứ cho cô.
Tình yêu anh dành cho cô bao hàm rất nhiều điều mà sự tha thứ là một phần của
tình yêu đó.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Thẩm Lực à, hay là chúng mình không vào nhà nữa.
Lúc nói tới đây, giọng cô rất nhẹ giống như những mảnh thuỷ tinh rơi vào trong
cốc vậy.
Anh giả vờ bình tĩnh, mỉn cười đáp lại:
- Thôi em trấn giữ ở dưới, anh lên nhà gọi điện cho cảnh sát tới xử lí chuyện
này, được không?
Cô sững người một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý. Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên
cạnh vườn hoa rồi khẽ dùng ngón tay chải mái tóc dài rối bù. Trời không có gió,
bầu không khí ngột ngạt tới mức khó thở.
Thẩm Lực lên nhà, móc chìa khoá mở của phòng. Anh nghe thấy tiếng chìa khoá
kêu lách cách do tay anh quá run.
Cuối cùng cửa đã được mở. Thẩm Lực hít một hơi dài. Không khí vẫn tràn ngập
mùi tanh tanh của máu. Bỗng anh nhớ tới vài ngày trước đây khi anh bước vào
phòng của Diêu Thiên Bình, anh cũng có cảm giác hệt như lúc này. Thế nhưng
giờ đây lại chính là nhà của anh.
Thực ra trên thế giới này chẳng có một nơi nào an toàn cả. Nhưng ít nhất thì nhà
mình cũng đem lại cho mình cái cảm giác đó. Thế mà lúc này, đến cả nhà mình
- cũng không trở thành mái ấm yên bình, không hiểu trên thế giới này anh có thể
sống được ở đâu đây?
Mặc dù thế, anh vẫn lầm lũi bước vào trong. Anh vớ vội chiếc ô ngoắc trên giá
để giày dép. Ít ra trong tay có vũ khí cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Bàn tay còn lại được để sẵn trên phím điện thoại di động trong túi quần. Trước
đây anh chưa từng gọi điện báo cảnh sát. Có lẽ chỉ vài phút sau cảnh sát sẽ có
mặt tại đây. Chắc chắn sẽ không tránh được những cuộc điều tra khiến người ta
đau đầu nhức óc. Nhưng liệu cảnh sát đến rồi thì có thể dứt khỏi nỗi sợ hãi
chăng?
Cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm mở cửa phòng vệ sinh. Trước khi mở, anh
lại hít dài một hơi.
Khi cánh cửa bật mở, anh sững sờ không tin nổi vào mắt mình. Cái xác treo lủng
lẳng trong phòng vệ sinh khi nãy đã không cánh mà bay rồi.
Anh bỗng nhớ lại cái xác trong nhà Diêu Thiên Bình cũng biến mất một cách bí
ẩn như vậy.
Anh rùng mình ghê sợ. Anh cố trấn tĩnh lại rồi tìm kiếm kỹ trong phòng vệ sinh.
Nhưng anh hoàn toàn thất vọng, mọi thứ đều rất sạch sẽ, kể cả vết máu trên
gạch lát tường màu trắng và gạch lát nền màu vàng cũng biến mất.
Nhưng anh vẫn cảm nhận được cái mùi tanh tanh trong không khí khiến người ta
buồn nôn kia. Anh vặn vòi nước để rửa hết mồ hôi đọng trên mặt. Lúc lau mặt
anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu của mình in
trong gương.
Anh nhảy bật lên rồi bắt đầu sục sạo tất cả các phòng trong ngôi nhà. Một lúc
sau không tìm thấy gì khác thường, anh mới dần bình tĩnh trở lại.
Chợt nhớ tới Triển Nhan đang đứng đợi mình dưới nhà, anh vội xuống nhà tìm
cô. Lúc nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài anh mới thở phào nhẹ
nhõm.
Anh nói cho cô cái xác đáng sợ kia đã biến mất không để lại bất cứ một dấu vết
nào. Cô cứ đờ đẫn nhìn anh, hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
nguon tai.lieu . vn