Xem mẫu

  1. Phần 24 Ấn tượng đầu tiên tốt đẹp như vậy, đương nhiên có thể đoán ra bầu không khí giữa họ thân mật tới mức nào. Phương Trình bận đi làm không có ở nhà, do vậy chỉ có bốn người: bà Châu Thanh Á, Thẩm Thiếp, Thẩm Lực và Triển Nhan thưởng thức bữa cơm thịnh soạn này. Đối lập với tâm trạng hớn hở, vui vẻ của bà, Thẩm Thiếp lại buồn bã khác thường. Không chỉ khác thường mà phải nói là lạ lùng, khó hiểu nữa. Bởi ngay từ lần đầu tiên, khi Phương Trình nhắc tới sự tồn tại của cô gái này thì Thẩm Thiếp đã cảm thấy có điều gì không ổn. Bây giờ đã có cơ hội nhìn thấy cô ta, phải công nhận rằng cô ta có một ngoại hình đẹp đẽ, đáng yêu, không những thế cô ta còn có cử chỉ dịu dàng rất đáng học tập. Thế nhưng Thẩm Thiếp vẫn cảm thấy cô ta có gì đó kỳ quặc khó hiểu. Mấy ngày gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, đặc biệt là cái ngày cô rời khỏi bệnh viện Tâm thần. Cô nhìn thấy mình biến thành con quỷ mặt đỏ khi nhìn vào tấm gương ngoài đường khiến cô đã ngất xỉu, sau đó thì tâm trạng cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ. Cũng may cô ngất không lâu thì được một người cứu, do cảm thấy vẫn có thể gắng gượng được nên cô đã tự bắt taxi về nhà. Sau vụ đó cô trở nên để ý đặc biệt tới những sự vật xung quanh mình. Căn hộ họ đang sống đã được mua khi họ cưới nhau. Bố mẹ Phương Trình không ở đây nên họ đón mẹ vợ tới ở cùng. Mỗi khi cảm thấy căng thẳng cô lại ôm con rồi đi đi lại lại trong phòng, đi từ phòng này sang phòng khác, loanh quanh luẩn quẩn các phòng trong nhà. Dần dần cô phát hiện một ngăn kéo trong phòng đọc của Phương Trình luôn bị khoá chặt, tò mò không biết bên trong có gì, cô đã nén lấy chìa khoá của anh rồi đánh một chiếc. Sau khi mở ra thì cô thấy bên trong là một quyển sổ tay có mật mã. Mật mã sáu số, phải để các bánh răng vào đúng mật mã đã được định sẵn thì mới mở được mà không để lại vết tích nào. Quyển sổ tay khoá bằng mật mã này trở thành gánh nặng tâm lí trong lòng Thẩm Thiếp. Lúc Phương Trình không ở nhà cô liền lấy quyển sổ tay ra rồi vắt óc tìm cách giải mã nào là ngày sinh của Phương Trình, ngày sinh của cô, ngày sinh của con gái, ngày họ lần đầu gặp nhau, ngày cưới, một loạt các chữ số có ý nghĩa đặc biệt. Cô đã thử hết, thậm chí còn tiến hành sắp xếp ghép các dãy số này với nhau nhưng vẫn không giải mã được. Mật mã không giải được khiến cô ủ ê. Thậm chí cô còn quên cả gương mặt đỏ lòm đáng sợ kia, quên cả những ảo tưởng ngày đêm dày vò cô, chỉ còn quan tâm đến quyển sổ chưa được mở mà thôi. Trong quyển sổ đó ghi chép những gì? Theo lẽ thông thường thì nó thường lưu giữ những nội dung liên quan đến mối tình cũ. Được quen biết rồi yêu nhau, kết hôn sinh con nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh về chuyện ngày xưa. Bởi cô biết trong tim mỗi người đều có một khoảng trời riêng thuộc về họ. Trong khoảng trời riêng đó có những bí mật được giữ kín, đó là dĩ vãng mà chỉ có chủ nhân của nó được hoàn toàn sở hữu. Không hiểu quyển sổ tay này ghi chép những chuyện gì đây? Không hiểu là chuyện gì mà khiến Phương Trình phải cài mật mã, hơn nữa lại còn khoá kín cho tới tận bây giờ? Bản thân Thẩm Thiếp cũng có những câu chuyện đẹp cũng như cay đắng trong
  2. quá khứ nhưng cô đã lựa chọn hình thức vứt bỏ và quên lãng chứ không ghi chép và cất giấu. Cuộc đời con người thật ngắn ngủi, sinh mệnh lại quá nhỏ nhoi, cuộc sống lại quá đỗi bận rộn, do vậy chúng ta nên trân trọng và nắm bắt lấy hiện tại cũng như tương lai. Con người phải học cách sống sao cho thanh thản một chút. Trong bữa cơm chỉ có duy nhất Thẩm Thiếp trầm ngâm không nói năng gì. Triển Nhan nói chuyện rất chừng mực, Thẩm Lực giữ vai trò chủ đạo, còn bà Châu Thanh Á thì vui vẻ, tươi cười thân thiện. Chốc chốc Thẩm Thiếp lại đưa mắt liếc Triển Nhan, từ trong mắt cô ta, Thẩm Thiếp thấy được tấm chân tình của cô ta đối với anh trai mình. Thẩm Lực không cần phải nhắc tới nữa, nỗi vui mừng tràn ngập trên mặt. Thẩm Thiếp cứ nhìn Triển Nhan như vậy, đột nhiên trong cô xuất hiện linh cảm lạ. Thế là cô bắt đầu thay đổi thái độ, bắt đầu nói chuyện, bắt đầu biểu lộ sự quan tâm tới Triển Nhan. Nhìn thấy con gái cứ rầu rĩ tự nhiên lại vui vẻ trở lại bà Châu Thanh Á cho rằng chắc con gái vui lây với niềm vui của cả nhà, bà càng thêm mãm nguyện. Bà nghĩ thầm: Về sau nếu chúng nó ngày nào cũng tới nhà ăn cơm thì sẽ nhộn nhịp lắm đây, không biết chừng có thể sẽ có tác động tốt tới chứng bệnh trầm cảm của Thẩm Thiếp cũng nên Thẩm Thiếp cứ như đang chơi một ván cờ, từng đường đi nước bước cô đã tính toán kỹ, cuối cùng cô hỏi về chuyện Triển Nhan và cô ai lớn tuổi hơn. Thẩm Lực cười nói bất kể ai lớn tuổi hơn thì Thẩm Thiếp cũng đều phải gọi Triển Nhan là chị dâu. Triển Nhan đỏ mặt cúi đầu, sự dịu dàng cúi đầu khiến ai cũng cảm động. Thẩm Thiếp chủ động nói ra ngày tháng năm sinh của mình do vậy Triển Nhan cũng chẳng có lí do để giấu nữa nên cũng nói ra ngày sinh của mình, cô được sinh trước Thẩm Thiếp một tháng mười ngày. Thẩm Thiếp lặng lẽ ghi nhớ ngày sinh của Triển Nhan. Sau khi đã đạt được mục đích cô lại trầm ngâm ít nói. Ăn cơm xong thì con gái của Thẩm Thiếp tỉnh dậy, không khí trong nhà lúc đó lại càng náo nhiệt. Hình như Triển Nhan rất quý cô bé này cứ ôm vào lòng thơm lấy thơm để. Đứa trẻ tỏ ra không sợ người lạ chút nào, cứ giương đôi mắt đen láy nhìn Triển Nhan. Dường như nó rất tò mò với người lạ, đặc biệt là những người xinh đẹp, thanh tú. Triển Nhan còn giúp Thẩm Thiếp tắm cho cháu bé rồi còn giúp cô thoa phấn rôm và kem chống nẻ. Con bé trắng hồng nằm ngoan ngoãn trên giường, phấn khích cứ khua tay múa chân khiến ai cũng cười vui vẻ. Cuối cùng Thẩm Thiếp cũng chờ được tới lúc chỉ còn một mình, bởi mẹ cô và con gái cô đang ngủ trưa, Thẩm Thiếp nhẹ nhàng đi vào thư phòng rồi lấy quyển sổ tay bị khoá ra. Tay cô run run, lúc này tâm trạng cô rất phức tạp, cô vừa trông chờ mật mã chính xác để có thể đọc được nội dung ghi bên trong lại vừa muốn mật mã không chính xác bởi nếu như thế cái cô gái có cái tên Triển Nhan kia sẽ không liên quan đến quyển sổ, và cũng không có bất kỳ quan hệ nào với chồng cô - Phương Trình. Cô xoay các vòng số theo trật tự ngày sinh của Triển Nhan sau đó mở khoá, quyển sổ liền " tạch " một tiếng rồi mở ra. Quyển sổ liền rơi xuống sàn giống như con tim Thẩm Thiếp đang rụng rời. Phải một lúc sau đó đầu óc cô trống rỗng không biết phải làm gì nữa, cô để mặc quyển sổ ở dưới sàn nhà. Cô đang nghĩ ngợi: Tại sao dãy số này lại đúng với mật mã của quyển sổ nhỉ? Là trùng hợp ngẫu nhiên ư?
  3. Đúng rồi chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, bởi làm sao Phương Trình lại lấy ngày sinh của Triển Nhan làm mật mã cho quyển sổ của anh ấy chứ? Thế nhưng dù gì cô cũng phải chấp nhận sự thực này mặc dù rất khó khăn. Cuối cùng cô nhặt quyển sổ lên rồi đặt trên táp đầu giường, còn mình thì ngồi trên đầu giường mở quyển sổ ra. Mới giở được trang đầu tiên thì cô đã sững người, cảm thấy dường như có một sức mạnh vô hình dồn hết máu trong người lên đầu, sức mạnh vô hình này khiến cô ngạt thở. Trên trang mở đầu của quyển sổ có dán bắc ảnh của một cô gái. Cô gái kia nhoẻn miệng cười. Điều lạ lùng nữa là cô gái đó lại chính là bạn gái của Thẩm Lực - Triển Nhan. Mặc dù đã có sự chuẩn bị về tâm lí nhưng Thẩm Thiếp vẫn không làm thế nào để chấp nhận sự thật này. Điều càng khiến cô không thể chịu đựng được chính là hàng chữ ghi trên tấm ảnh: Nhan à, em là cô gái đẹp nhất trong tim anh, yêu em mãi mãi. Nét chữ này sao lại thân thuộc đến thế, đúng là chữ của Phương Trình. Dưới tấm ảnh lại có hàng chữ khác: Khuôn mặt em trong ảnh mãi tươi tắn thế, có lẽ sẽ mãi mãi như vậy... Giở tiếp những trang sau, đều là những bức thư tình Phương Trình gửi cho Triển Nhan. Có bức viết về khoảng thời gian hai người bên nhau, lại có bức về những bài thơ, bài tản văn. Nói chung phần lớn đều là những bức thổ lộ tình yêu với Triển Nhan. Mỗi lần giở một trang Thẩm Thiếp lại cần phải can đảm lên rất nhiều, bởi cô cảm thấy đau khổ vô cùng. Cho dù người phụ nữ có độ lượng, có khoan dung đến mấy cũng khó mà thản nhiên đối mặt với mối tình đầu của chồng mình, cho dù mối tình đó là quá khứ đi chăng nữa. Những việc xảy ra trong quá khứ được ghi chép trong sổ thỉnh thoảng có đề ngày, đó là khoảng thời gian năm năm trước. Lúc đó họ đang ở lứa tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của đời người do vậy trong họ tồn tại những mộng tưởng lãng mạn, thơ ngây về tình yêu. Họ cho rằng đã yêu là mãi mãi. Khi Thẩm Thiếp giở tới nửa quyển thì bị gián đoạn, mấy trang không có nội dung gì. Trên những trang giấy trắng đó cô phát hiện thấy vết nước. Với sự nhạy cảm vốn có của phụ nữ, cô nhận ra đó là nước mắt. Một tình yêu không có hồi ức đẹp thì sẽ khong bao giờ có nước mắt. Nếu bạn thật lòng yêu một ai đó thì làm sao bạn lại không thẻ khóc vì anh ta ( cô ta ) kia chứ? Một người đàn ông sắt đá thì cũng có lúc thương cảm mà. Anh lặng lẽ khóc ai biết chứ? Thẩm Thiếp cảm thấy vô cùng chua xót. Cô rất bàng hoàng bởi những lời nói tình tứ khiến người ta phải đỏ mặt trong quyển sổ này lại chính là do Phương Trình viết ra. Những lời này khi Thẩm Thiếp và Phương Trình yêu nhau thắm thiết thì anh cũng rất ít khi nói với cô. Anh thường bao biện rằng, đàn ông nói gì không quan trọng, cái chính là anh ta làm được những gì. Giở thêm mấy trang nữa thì cô đọc thấy viết: Rời xa em là lỗi lầm lớn nhất của đời anh, nhớ em là bài học mãi mãi trong phần đời còn lại của anh. Những lời nói dịu dàng này đối với Thẩm Thiếp lại cứng như gang thép đâm nhói vào trái tim cô.Hoá ra trong tim người chồng vốn vai kề má ấp, người từng đồng cam cộng khổ với cô lại có hình bóng của một người con gái khác. Trớ trêu hơn nữa là cô ta lại sắp sửa trở thành chị dâu của cô.
  4. Tim đau nhói tới mức không thể thở được, không biết tự lúc nào nước mắt tuôn rơi. Đây là câu cuối được ghi chép trong quyển sổ, phần còn lại của quyển sổ trắng trơn. Nhưng thế cũng là quá đủ rồi. Thẩm Thiếp nặng nề khoả quyển sổ rồi đặt nó vào chỗ cũ. Buổi tối khi Phương Trình đi làm về cô không nói năng gì. Mãi tới khuya, khi họ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, cô mới buồn bã hỏi: - Anh có biết hôm nay anh em dẫn bạn gái về nhà chơi tên là gì không? Phương Trình ậm ừ một tiếng rồi đáp lại: - Tên là gì cơ? Hôm nay anh không ở nhà nên có nhìn thấy cô ấy đâu. Thẩm Thiếp im lặng một hồi, cố kìm nén cảm xúc, kìm không cho nước mắt trào ra: - Cô ấy tên là Triển Nhan. Trong đêm tối, cô cảm nhận được người Phương Trình khẽ run, mặc dù rất nhẹ nhưng cũng khiến tim cô đau nhói. Thẩm Lực nộp tiền thuê bao di động xong thì đi ra phòng kinh doanh liên thông. Lúc này đã là bốn giờ chiều, ánh nắng chiếu xuyên qua hàng cây rậm rạp tạo thành những vệt nắng trên vỉa hè. Thẩm Lực đi đôi giày thể thao màu trắng, anh có cảm giác trống vắng. Bên đường có quán cà phê. Lúc qua đường Thẩm Lực nhìn thấy bóng một người đang bước vào bên trong. Bất giác anh dừng bước bởi anh nhận ra bóng người đó rất quen thuộc. Cánh cửa của quán cà phê bằng kính trong. Thẩm Lực lùi về sau, nhìn qua cửa thấy người vừa vào bây giờ đã ngồi ở vị trí sát cửa sổ. Lúc này Thẩm Lực đã nhìn thấy rõ ràng, người này không phải là người xa lạ nào, chính là người phụ nữ áo đen luôn bám theo anh. Một ý nghĩ loé lên trong đầu: Mình sẽ bám theo cô ta. Lúc nào cô ta cũng bám theo mình, lần này mình đã có cơ hội phản kích lại. Người phụ nữ này chắc chắn có thù hận gì với Triển Nhan. Mình phải điều tra bí mật của cô ta. Không hiểu cô ta là người thế nào nhỉ? Cô ta luôn tìm mọi cách tiếp mình và Triển Nhan, không hiểu có ý đồ gì? Thẩm Lực nhanh chóng tìm được chỗ nấp để người phụ nữ kia không thể nhìn được. Anh khẳng định lúc này cô ta mới ổn định chỗ ngồi chắc chắn chưa kịp quan sát xung quanh, nên cô ta vẫn chưa phát hiện ra có người đang theo dõi mình. Thẩm Lực mua một tờ báo ở quầy bán báo bên đường, sau đó dựa vào lan can cách quán cà phê không xa giả vờ chăm chú đọc báo, ánh mắt vẫn không rời khỏi quán để theo dõi người vào người ra. Tới giờ vẫn chưa có ai đi một mình vào cả, và đương nhiên ghế đối diện người phụ nữ áo đen kia vẫn trống. Không hiểu cô ta đang chờ ai? Người mà cô ta đang chờ liệu có liên quan tới kết quả mà anh đang tìm kiếm hay không? Thẩm Lực còn đang phân vân tự hỏi thì chợt nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước quán cà phê. Cửa xe vừa mở, một người đàn ông trẻ bước ra. Suýt nữa Thẩm Lực đã nhảy lên vì bất ngờ. Vừa nhìn anh đã nhận ra đó không phải là ai xa lạ mà là cậu em rể Phương Trình. Trong giây lát đầu óc anh rối tung. Anh không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ kỳ dị ngồi bên cửa sổ kia lại có quan hệ với cậu em rể của mình. Không thể nào, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Lúc Phương Trình bước vào, theo bản năng anh đảo mắt nhìn xung quanh. Thẩm Lực vội vàng rụt cổ lại rồi nâng tờ báo lên che hết mặt. Lúc anh hạ tờ báo xuống thì phát
  5. hiện Phương Trình đã không còn ở trước cửa quán nữa. Anh đưa mắt nhìn vào tấm kính thì thấy ghế đối diện người phụ nữ áo đen đã có người ngồi, và người đó đúng là Phương Trình. Mặc dù anh không làm cách nào để có thể tin được cảnh tượng trước mắt nhưng Thẩm Lực vẫn buộc mình phải bình tĩnh đối mặt với hiện thực. Anh biết lúc này đứng ở đây là vô cùng nguy hiểm bởi bất kỳ lúc nào Phương Trình cũng có thể phát hiện ra anh.Do vậy anh quay người rồi đi vài bước tới chỗ ngoặt để nấp, vừa lặng lẽ chờ đợi hai người bọn họ đi ra vừa suy nghĩ.
nguon tai.lieu . vn