Xem mẫu
- Phần 23
Nghe chuyện của Diêu Thiên Bình, Thẩm Lực trầm ngâm hồi lâu. Khi mà cái chết xảy
ra ngay cạnh họ, họ có cảm giác cuộc đời mỏng manh như tờ giấy trắng vậy.
Một lần nữa anh lại nhớ tới Tần Nhược Yên. Anh nhìn thần xác không giống hình
người của Diêu Thiên Bình, cố gắng che giấu nỗi lo lắng trong lòng hỏi Diêu Thiên
Bình:
- Thiên Bình à, có thể là mười năm trước cậu đã từng quen một người con gái tên Tần
Nhược Yên có phải không?
Diêu Thiên Bình lắc đầu đáp lại:
- Thẩm Lực à, cậu đã hỏi tớ hai lần rồi đấy. Cậu hãy nói cho mình biết Tần Nhược
Yên là ai đi?
Diêu Thiên Bình đưa mắt dò xét nhìn Thẩm Lực. Lúc này anh ta hoàn toàn tỉnh táo. Có
lẽ anh ta đã nhận ra người con gái tên Tần Nhược Yên mà Thẩm Lực nhắc tới chính là
người khiến cho Thẩm Lực si mê.
Thẩm Lực lắc lắc đầu, anh muốn nói gì nhưng lại thôi. Cái bí mật đó đã mười năm
nay anh chưa từng kể cho bất kỳ ai. Tới tận bây giờ anh vẫn không muốn nói về
chuyện đó có thể là do anh vẫn còn sợ.
Thẩm Lực đang sợ gì vậy? Vấn đề này anh không thể tự trả lời được. Bởi cái chết
của người con gái tên Giang Địch giống hệt với cái chết của Tần Nhược Yên khi xưa,
mà Giang Địch lại do chính Diêu Thiên Bình giết chết, sự thật này không cần phải
tranh luận gì nữa.
Chính vì lí do này, điều khiến anh nghi ngờ lo sợ hung thủ giết Tần Nhược Yên năm
xưa lại chính là Diêu Thiên Bình - người bạn thân nhất của anh.
Nếu sự thực đúng là như vậy liệu anh có thể chấp nhận được không?
Nhưng ánh mắt mơ hồ của Diêu Thiên Bình khiến anh nhận ra anh ta thực sự không
biết Tần Nhược Yên là ai. Nhưng điều đó cũng chưa nói lên được điều gì bởi anh ta
giết cô, nhưng cũng có thể anh ta không biết tên cô ta thì sao? Hoặc cũng có thể Diêu
Thiên Bình mắc phải chứng mất trí nhớ, trong con người anh ta tồn tại hai loại nhân
cách, anh ta đã quên hết những chuyện đã xảy ra năm đó, anh ta đã quên rằng anh ta đã
từng tự tay giết một người con gái khác.
Sau bao nhiêu năm như vậy anh ta gặp lại người con gái giống hệt cô gái năm xưa,
trong một trạng thái đặc biệt lại một lần nữa anh ta sử dụng phương pháp giết người
như năm xưa chăng?
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Diêu Thiên Bình lại nhìn thấy Lê Hồng
trên người lỗ chỗ vết thương vào đêm tân hôn. Có lẽ đó là áo giác của anh ta hay là trí
nhớ đột ngột tái hiện lại mười năm trước cũng nên.
Thế nhưng cô gái tên Lê Hồng kai có quan hệ như thế nào với Tần Nhược Yên đã
chết mười năm trước đây? Còn cô gái tên Giang Địch mới chết đây liệu có phải là
người vợ mới cưới của Diêu Thiên Bình?
Thẩm Lực cứ nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn không nói gì cả. Lúc này anh có nói gì
cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Anh đưa mắt nhìn Diêu Thiên Bình, anh nghĩ
nếu bác sĩ có thể giám định anh ta mắc bệnh tâm thần đại loại như chứng thần kinh
phân liệt chẳng hạn thì có lẽ anh ta sẽ được miễn tội chết cũng nên.
Diêu Thiên mệt mỏi giơ tay, nói:
- Thẩm Lực à, cậu đi trước đi. Mình tâm sự được với cậu nên tâm trạng đã tốt hơn
- nhiều rồi. Cô gái cậu dẫn tới có phải là người yêu của cậu không? Cậu bố trí cho cô
ấy ở chỗ nào rồi? Cậu nên tới đó chăm sóc cô ấy đi!
Nhớ tới Triển Nhan bị bỏ lại một mình trong khách sạn, Thẩm Lực tự dưng cảm thấy
không yên tâm chút nào. Anh bỗng nhận thấy lúc này Triển Nhan quan trọng với anh
như thế nào. Anh chỉ có một mong ước là làm sao có thể ngay lập tức ở bên cô, thậm
chí có thể vô tình bỏ rơi anh bạn đang rất đau khổ hiện giờ.
Diêu Thiên Bình nhanh chóng đọc được suy nghĩ của bạn, anh lặng lẽ cười rồi nói:
- Câu đi đi! Bây giờ mình sẽ sắp sếp lại một số di vật của Lê Hồng sau đó sẽ đi tự
thú.
Lúc này ánh nắng ban mai đã tràn ngập khắp nơi.
Trên đường đi Thẩm Lực không hề gọi điện cho Triển Nhan bởi anh sợ sẽ đánh thức
cô dậy. Anh chỉ còn biết vội vàng đi về hướng khách sạn cô ở.
Khi mở cửa phòng anh phát hiện Triển Nhan vẫn giống hệt như khi anh rời cô đi, cô
vẫn đang ngồi trên giường chờ đợi. Nhìn dáng vẻ của cô, anh thấy đau nhói trong lòng,
anh vội vàng tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng, hồi lâu không mở lời được.
Sau đó họ cùng buông người xuống giường, Thẩm Lực chậm rãi kể lại chuyện cũ cho
cô nghe, bắt đầu từ buổi sáng tinh mơ tràn ngập mùi hương hoa hợp hoan.
Lúc anh kể chuyện, Triển Nhan không có bất kỳ phản ứng nào. Thẩm Lực nằm ngửa
mặt hướng lên trần, anh không có cách nào nhìn được nét mặt của Triển Nhan. Anh
đang đắm chìm trong câu chuyện quá khứ. Nhưng lần này không chỉ có một mình anh
chìm đắn trong quá khứ, người con gái anh yêu cũng đang chia sẻ với anh.
Kể xong, anh cảm thấy dễ chịu hẳn. Sau đó anh quay ra nhìn Triển Nhan, kinh ngạc
nhận ra nước mắt chan hoà trên khuôn mặt cô. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, anh
áp mặt mình vào gò má lạnh cóng của cô. Cô dang tay ôm chặt lấy anh rồi nói những
gì anh không nghe rõ.
Họ cứ ôm nhau mãi như thế hồi lâu. Có cảm giác mỗi nháy mắt lại trở thành vĩnh
viễn.
Lúc họ cùng nhau trở về nơi ở của Diêu Thiên Bình thì đã giữa trưa. Triển Nhan cũng
đồng ý với khả năng Diêu Thiên Bình mắc chứng thần kinh phân liệt. Nếu như chỉ có
một tia hy vọng nhỏ nhoi thì họ cũng muốn giúp đỡ Diêu Thiên Bình.
Lúc đó ánh mặt trời trưa hè nóng rực quét trên mặt đất, không hề có gió, cảm tưởng
mọi thứ như đang dừng lại, đến cả bầy chim cũng trốn trong tổ không muốn bay ra
ngoài.
Trong cái thế giới tĩnh lặng này, một bóng đen lại đang dấy lên một cơn bão lớn. Cơn
bão đó bắt đầu chớp nhoáng, kết thúc nhanh gọn. Nhanh tới mức không thể tưởng
tượng nổi, nhanh tới mức khiến người ta không thể phòng bị được chỉ còn biết đối
mặt, biết chịu đựng mà thôi.
Một tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt đất đang chìm trong giấc ngủ. Thẩm Lực
đứng như trời trồng hồi lâu rồi mới điên cuồng chạy tới nơi phát ra tiếng động. Thế
nhưng, dù có làm gì đi nữa cũng không cứu được kết cục đẫm máu.
Hình như không có nhiều máu lắm, nhưng đời người đã kết thúc. Diêu Thiên Bình
đang nằm sấp trên nền xi măng đã bị ánh mặt trời nung đến nóng rực, anh ta đã không
còn nghe thấy sự huyên náo trên cái thế giới này nữa rồi. Anh ta nhảy từ trên nóc nhà
xuống, có lẽ anh muốn bay tới thiên đường. Cũng có thể anh ta muốn thực hiện
nguyện vọng cuối cùng: Một khi đã ngủ thì mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Thẩm Lực ôm lấy người bạn xấu số, anh nhìn vào khuôn mặt đã biến dạng của bạn
- mà không thể khóc nổi. Cuối cùng anh đã hiểu, tại sao buổi sáng sớm hôm nay Diêu
Thiên Bình lại có thể bình tĩnh tới vậy.
Hoá ra khi phải đối mặt với cái chết sắp tới, con người ta lại có thể bình tĩnh tới vậy.
Bởi lúc này anh ta đã chẳng còn mong ước gì hơn nữa.
Nếu Thẩm Lực sớm nhận ra thì đã có thể tránh được kết cục bi thảm này. Thế nhưng
cho dù anh có thể cứu vãn được tính mạng này thì liệu có ích gì kia chứ?
Triển Nhan không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng kéo Thẩm Lực đứng dậy. Những người tò
mò tới xem càng lúc càng đông. Cuối cùng thì cảnh sát 110 và 120 cũng tới.
Trong túi của Diêu Thiên Bình có một di thư, nội dung rất ngắn chỉ có hai câu:
Chính tôi đã giết cô ấy. Nhưng tôi không chết vì cô ấy.
Chỉ là hai câu ngắn ngủi nhưng cũng khiến người ta phải băn khoăn tìm lời giải đáp.
Thế nhưng người ta không tìm thấy xác của cô gái trong phòng Diêu Thiên Bình.
Cái xác của cô gái ta đã không cánh mà bay một cách khó hiểu.
Cảnh sát cũng không tìm ra bất cứ vết tích nào về cái chết của cô gái, họ chỉ tìm thấy
một vài dấu vết của một vụ giết người tại hiện trường. Thẩm Lực lần thứ hai quay
lại hiện trường thì cửa phòng ngủ đã bị đóng lại. Có thể lúc đó Diêu Thiên Bình đã
đưa cái xác đi hoặc cũng có thể anh ta đã xử lí cái xác vào lúc trưa.
Thẩm Lực phối hợp với cảnh sát cùng điều tra, cùng lúc anh lại giúp đỡ người thân
cũng như đồng nghiệp của Diêu Thiên Bình lo liệu hậu sự cho anh ta. Sau khi mọi
việc hoàn tất, anh mới đi về Vân Thành.
Họ đi tàu hoả về, bởi Triển Nhan say ô tô.
Vào lúc này hai người bỗng có cảm giác phải nương tựa vào nhau. Có lẽ bởi vì họ vừa
chứng kiến sự sinh tử li biệt, tự dưng họ cảm thấy trân trọng cuộc sống hiện tại. Sự
trân trọng này khiến họ càng gắn bó với nhau.
Cuộc đời ngắn ngủi liệu ai có thể biết trước vận mệnh của mình, liệu ai có thể kiên
định được tình yêu của mình đây?
Lúc đó trời đã chạng vạng tối. Không còn ánh chiều tà, mưa giông vừa tạnh khiến mặt
đất ướt át khó chịu. Triển Nhan ngồi cạnh cửa sổ, đầu dựa vào vai Thẩm Lực, ánh
mắt hờ hững nhìn cảnh vật xung quanh.
Không biết tự lúc nào ánh mắt cô sợ hãi khi bắt gặp một bóng đen. Khi cô định thần
lại thì phát hiện ra chiếc ghế trống trước mặt từ bao giờ đã có một phụ nữ đang ngồi.
Triển Nhan sững người vì cô có cảm giác đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó, thế
nhưng vào lúc này cô không tài nào nhớ ra được.
Thẩm Lực ngồi bên cạnh cô cũng kinh ngạc bội phần. Anh đã nhận ra, người phụ nữ
này chính là người đã hai lần xuất hiện rất bí ẩn trước mặt anh. Lần đầu tiên là tại
cổng trường của Triển Nhan, còn lần thứ hai là ở dưới nhà Triển Nhan.
Lúc này đây người phụ nữ xinh đẹp này đang nhìn họ chằm chằm, trên mặt cô ta
không hề biểu lộ cảm xúc. Trông cô ta giống hệt như một pho tượng được tạc ra vậy.
Đúng lúc hai người đang còn hoang mang không biết phải làm gì thì người phụ nữ kia
vẫn im lặng, nhìn họ chòng chọc. Có vẻ như họ không liên quan gì đến cô ta, cô ta chỉ
là quan sát hành khách mà thôi.
Cuối cùng Thẩm Lực cũng trấn tĩnh trở lại, anh lên tiếng trước:
- Cô là ai? Tại sao cứ đi theo chúng tôi như vậy?
Cô ta cười lạnh lùng nhưng vẫn rất dịu dàng đáp:
- Không phải tôi đi theo anh, mà là đi theo cô ta kia.
Nói rồi, cô ta chỉ về phía Triển Nhan. Thẩm Lực thấy người Triển Nhan run nhẹ, anh
- nắm lấy bàn tay đang để trước ngực của cô thì nhận thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ
hôi.
Cô ta nhìn Triển Nhan bằng ánh mắt sắc như dao, cuối cùng Triên Nhan cũng lên tiếng
hỏi:
- Cô là ai?
Người phụ nữ cười nhạt rồi nói tiếp:
- Cô không cần quan tâm tôi là ai, bây giờ tôi nói ra tên một người không biết cô có
giám nghe không?
Đôi môi Triển Nhan run lên nhưng vẫn không nói gì.
Khuôn mặt của cô ta vẫn dửng dưng, cô ta trầm ngâm một cách khó hiểu hồi lâu. Lúc
cô ta im lặng, bên tai của Thẩm Lực chỉ văng vẳng lên tiếng bánh xe lửa cọ xát vào
đường ray ken két. Âm thanh này càng lúc càng to, càng lúc càng khó chịu.
Cuối cùng cô ta cũng mở miệng:
- Nam Mặc Thiên!
Các âm tiết được tuôn ra nặng nề. Khi nghe thấy cái tên này Thẩm Lực thấy trán rịn
mồ hôi, còn Triển Nhan thì mắt mở to, cả người run lên bần bật.
Người phụ nữ nói xong liền đứng dậy bỏ đi giống như chẳng có chuyện gì xảy ra
vậy, bóng cô ta chẳng mấy chốc đã khuất ở cuối toa.
Chương 6
Bệnh nhân nặng
Mới sáng sớm bà Châu Thanh Á đã đi chợ mua đồ ăn, rồi lại bận rộn cả buổi sáng
trong bếp để toàn tâm toàn ý nấu một mâm cơm thật ngon. Hôm nay tâm trạng bà rất
phấn khởi, bởi con trai bà nói sẽ dẫn bạn gái tới ăn cơm. Đã lâu con trai bà không về
nhà, thêm vào đó lại còn dẫn con dâu tương lai về nữa, chả trách bà vui như vậy!
Không biết tự lúc nào Thẩm Thiếp đã đứng trước cửa bếp. Nhìn thấy con gái bà liền
hỏi:
- Cháu ngủ rồi hả con?
- Vừa ngủ rồi mẹ ạ, mà mẹ đừng làm nhiều đồ ăn như thế, có mấy người thôi mà, sợ
không ăn hết đâu.
Bà Châu Thanh Á mỉm cười đáp lại:
- Tại mẹ vui quá đấy mà.
Nói xong bà đưa mắt nhìn Thẩm Thiếp thì thấy cô đờ đẫn khác thường, bất giác bà
cảm thấy trong lòng nặng nề khó tả.
Mấy ngày gần đây bà cảm thấy con gái bà không bình thường, thường xuyên đờ đẫn,
thế nhưng có ai hỏi thì lại trả lời không có việc gì cả. Ban đầu bà còn cho rằng do con
mình chưa thích ứng với vai trò làm mẹ, hay do ở nhà nhiều quá nên buồn bã quá
chăng, vì vậy bà thường khuyên cô đi ra ngoài chơi. Thế nhưng con gái bà cứ ru rú
trong nhà cả ngày. Chỉ khi nào đùa với con mới thấy cô cười, còn lại thì cứ đờ đẫn
nhìn con gái của mình. Thấy cảnh tượng đó bà lo lắng lắm, bà nhắc nhở con rể phải
thường xuyên tỉ tê tâm sự với vợ. Bởi bà biết tình cảm vợ chồng chúng nó luôn rất tốt
đẹp. Hiện tại chúng nó đã có kết tinh của tình yêu do vậy lại càng mặn nồng với nhau
- hơn, sao lại có thể u uất thế kia chứ?
Đang chìm trong mạch suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Bà đoán chắc là
Thẩm Lực đã về nên vội vàng tháo tạp dề, rửa tay.
Cửa vừa mở bà đã đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh Thẩm Lực. Vừa nhìn thấy, khuôn
mặt bà rạng ngời vẻ hạnh phúc. Tuy chỉ mới thoáng qua nhưng bà đã rất có cảm tình
với cô gái thanh tú này, bởi trông cô đẹp hơn cả trong tưởng tượng của bà. Một cô gái
khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu quý, vậy mà lại đang khiêm tốn nhoẻn miệng cười
với bà rồi dịu dàng gọi bà là bác. Được cô gái gọi là bác bà cảm thấy vô cùng thân
thiết. Không biết cô ta là con cái nhà ai nhỉ? Liệu mình có phúc phận được làm mẹ
chồng của cô ta không nhỉ? Nếu mà có một ngày như thế, tức là ngày Thẩm Lực và cô
ta tổ chức đám cưới thì mình chắc chắn sẽ thương yêu nó giống hệt con gái của mình
vậy.
nguon tai.lieu . vn