Xem mẫu

  1. Phần 11 Trong đêm đầu hè, khi Diêu Thiên Bình đang rối bời trong điểm mù khi xưa thì anh đã vô định bước tới vị trí điểm mù phát sinh. Chỉ có điều, lúc này " Không biết người xưa giờ ở đâu. Từng đợt gió đêm vẫn lạnh lẽo thổi đều trên cầu như xưa ". Trước mắt anh lại hiện lên bóng hình cô. Bóng cô lướt đến trước ngực anh, rồi gặm nhấm trái tim anh. Anh có cảm giác tim của mình bị bóng hình cô bóp nát, máu tươi rỉ ra đầm đìa. Khuôn mặt anh vô cảm khác thường, nhưng trong lòng anh lại đang nổi sóng lớn. Anh không thể kiềm chế lòng mình lâu hơn nữa, nước mắt trào ra. Thường khi đàn ông khóc là lúc họ thương cảm tột độ. May mà những người xung quanh không ai chú ý tới việc anh khóc. Khi Diêu Thiên Bình ý thức được mình đang khóc thì vội vàng đưa tay gạt nước mắt. Má anh lạnh cóng nhưng anh vẫn tiếp tục bước vô định về phía trước. Anh lại đi một vòng nữa, lại bắt đầu từ điểm mù này tới điểm mù kia. Anh cũng không biết mình đã đi được bao nhiêu vòng trên cầu nữa. Anh chỉ biết càng về đêm trời càng lạnh, dòng người trên cầu càng lúc càng thưa thớt. Điểm mù lại xuất hiện, lúc này chỉ còn mình anh cô độc trên cầu. Trước mắt anh, một lần nữa lại hiện lên hình dáng của cô. Cô đang đứng cách anh không xa lắm, cô đang cười với anh, nụ cười đẹp như thế không thể không khiến người ta xao động. Nụ cười của cô quyến rũ như vậy khiến người khác không thể không rạo rực. Cô đưa tay vuốt mấy lọn loà xoà trước trán rồi nhảy một mình trong đêm. Chính điệu nhảy này đã khiến Diêu Thiên Bình tỉnh lại. Anh nhận thấy Lê Hồng trước mắt mình là thật chứ không phải là tưởng tượng nữa. Nhưng anh không thể nào tin vào mắt mình. Anh sững sờ rồi trân trân nhìn cô cười với mình, nhưng anh lại không thể cử động được. Những ngày này anh luôn nghĩ tới cô, luôn chờ mong giây phút được ôm chặt cô vào lòng để cô không thể bỏ đi được nữa. Nhưng lúc này, khi đã thực sự nhìn thấy cô rồi, anh lại đứng như trời trồng, không thể nhúc nhích. Mãi tới khi cô không cười nữa, quay người đi ngược lại hướng của anh thì anh mới thực sự ý thức được tính chân thật về sự tồn tại của cô. Anh gọi to tên cô rồi chạy như bay về phía cô. Đó là Lê Hồng của anh, đích thực là Lê Hồng của anh. Khi anh vừa cất bước chạy thì cô đã nhanh như chớp, nhẹ nhàng nhảy xuống cầu. Tư thế đó có thể nói là thân thủ tuyệt kỹ, có thể nói là đẹp tuyệt. Lê Hồng mặc chiếc váy dài kiểu đuôi cá màu tím nhạt. Khi cô nhảy khỏi lan can của cầu, hai chân cô hơi mở, chiếc váy bị không khí cản lại. Dưới ánh đèn lấp lánh, cảnh tượng đó sáng rực, chói loà. Ánh sáng đó chỉ một lát sau sẽ tắt lịm, giống như đốm lửa cháy trong màn đêm vậy. Khi Diêu Thiên Bình trấn tĩnh lại sau sự kinh ngạt tột độ thì Lê Hồng đã rơi xuống sông. Lê Hồng giống như nàng tiên cá lặn mất tăm dưới đáy sông sau cú
  2. tiếp nước tung toé. Diêu Thiên Bình bám vào lan can rồi đưa mắt nhìn xuống dưới , dưới cầu chỉ còn thấy nước văng tung toé, mọi thứ đã trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có. Trong giây phút đó, anh chỉ có một ý nghĩ là nhảy xuống sông.Suốt mấy ngày nay, anh đã đi khắp mọi ngõ ngách trong cái thành phố này để tìm Lê Hồng, vừa mới nhìn thấy cô trên cầu thì cô lại nhảy xuống sông ngay trước mắt anh. Anh không biết tại sao Lê Hồng lại quyết định nhảy xuống sông, nhưng anh muốn được nhảy xuống cùng cô, được chết cùng cô. Nhưng đúng lúc anh định nhảy xuống thì anh rùng mình vì cơn gió lạnh bất chợt thổi qua. Bỗng dưng đầu óc anh tỉnh táo lạ lùng, có lẽ là tỉnh táo nhất trong hai ngày nay. Thế là anh quyết định không nhảy nữa. Anh cũng không giải thích nổi tại sao lúc đó mình lại có thể bình tĩnh được như vậy nữa. Anh lại lầm lũi một mình xuống cầu. Lúc đi tới bờ sông, chỗ Lê Hồng vừa rơi xuống, anh đốt một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ quanh anh. Nước sông phẳng lặng, anh có cảm giác dường như dòng sông đang đứng im, không có vết tích của dòng chảy nữa. Cách chỗ anh đứng không xa, ánh đèn rực rỡ phủ lên trên mặt nước mờ ảo, ánh đèn đó phản chiếu xuống mặt nước rồi đung đưa, dập dềnh với gợn sóng khiến cảnh tượng như thật như mơ. Diêu Thiên Bình cứ ngồi mãi như thế tới tận khi mặt trời lấp ló đằng đông. Tới lúc này anh mới đứng dậy rồi rời đi. Lúc đi trên đường anh cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cứ như rỗng vậy. Trái tim anh cũng trống rỗng. Anh cũng không hiểu nổi cảnh tượng anh nhìn thấy tối qua là thực hay mơ nữa. Anh chỉ biết rằng, hạnh phúc đã không còn thuộc về anh mặc dù có lúc anh đã rất gần với nó. Lúc Thẩm Lực đón Diêu Thiên Bình ở bến xe trời đã nhá nhem tối. Mới có hai ngày không gặp mà Thẩm Lực có cảm giác Diêu Thiên Bình gầy rộc. Thẩm Lực gợi chuyện: - Vừa hay Tạ Viễn Kiều gọi điện hẹn mình uống vài chén, cậu lại tới vậy bọn mình cùng đi nhé! Tạ Viễn Kiều là bạn học cùng lớp của họ. Uống rượu ư? Diêu Thiên Bình rùng mình, trông anh lúc này giống như người vừa tỉnh cơn say vậy. Thẩm Lực cũng nhận ra điều này, hôm Thẩm Lực rời khỏi Thanh Thành, anh đã trả phòng khách sạn rồi tới tạm biệt Diêu Thiên Bình. Khi anh dùng chìa khoá Diêu Thiên Bình đưa cho để mở cửa thì phát hiện Diêu Thiên Bình đang say sưa trên ghế sofa. Trên bàn, trên ghế, trên đất vương vãi rất nhiều vỏ chai bia. Thẩm Lực liền đỡ Diêu Thiên Bình lên giường rồi bỏ đi, bởi đúng lúc đó anh nhận được điện thoại của mẹ thông báo em gái anh đã nhập viện chờ sinh rồi. Chính vì lí do này, Thẩm Lực không biết tới sự việc xảy ra tối qua. Khi Diêu Thiên Bình tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt thì đã hai ngày hai đêm trôi qua. Bỗng anh nhớ tới chuyện tối qua, anh lao như tên bắn ra bờ sông Thanh Hà. Bờ sông vẫn tĩnh lặng, yên ắng như mọi khi. Anh đi vòng quanh bờ sông rồi hỏi rất nhiều cư dân sinh sống xung quanh đó có biết về vụ cô gái nhảy sông hai
  3. ngày trước không nhưng họ đều không biết về chuyện này. Diêu Thiên Bình tĩnh tâm trở lại, nếu anh biết được hôm đó Lê Hồng đã thực sự chết do nhảy xuống sông thêm vào đó anh lại là người chứng kiến thấy chết mà không cứu, thì cả đời này anh sẽ day dứt không thể tha thứ cho bản thân được. Nhưng tới tận lúc này, anh vẫn không thể lý giải nổi tại sao anh lại có thể trở lên lí trí như vậy sau khi bị cơn gió lạnh thổi qua, anh có thể lí trí như thế thật khó hiểu. Cũng có thể đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu thẳm trong lòng anh chăng? Có lẽ nào, đó là do anh không muốn đối mặt với sự thật mà anh không mong chờ chăng? Bản thân anh cũng không giải thích nổi nữa. Anh cũng chẳng quan tâm tới nguyên nhân nào nữa, có lẽ xét về khía cạnh bản chất đó là sự trốn tránh bản năng. Họ vừa nói chuyện vừa vội vàng lên xe taxi. Thẩm Lực hỏi: - Hôm nay bọn mình đi ăn thịt nướng bia kiểu Mỹ, bọn mình uống bia còn cậu ăn thịt nướng được không? Sau đó cậu ở chỗ mình vài ngày để bọn mình cùng nghiên cứu các phương án giải quyết vấn đề. Ba người ngồi phòng bao trên tầng hai. Đã rất lâu họ không gặp nhau, giờ lại được tụ tập khiến họ thấy vô cùng hào hứng. Quán ăn mang phong cách Mỹ, các bức hoạ sơn dầu và thứ nhạc Jazz nhẹ nhàng đặc sệt phong cách Bắc Mỹ khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái, thư giãn vô cùng. Tạ Viễn Kiều nhìn hai người bạn rồi cười: - Sao trông điệu bộ hai cậu lại trái ngược nhau như vậy nhỉ? Mình thấy Thẩm Lực rất giống như chú rể mới còn Diêu Thiên Bình thì giống như người mất hồn vậy? Diêu Thiên Bình gượng cười trả lời: - Thẩm Lực vui như vậy là do cậu ấy vừa được làm cậu. Ăn xong bọn mình đi thăm cháu Thẩm Lực nhé! Tạ Viễn Kiều vẫn không rời mắt khỏi Diêu Thiên Bình, anh phân vân muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Lực ra dấu đá vào chân dưới gầm bàn. Anh chuyển sang nhìn Thẩm Lực, nhìn thấy ám hiệu của Thẩm Lực anh ghìm lòng hiếu kỳ lại. Tâm trạng của Thẩm Lực lúc này vô cùng phức tạp. Vừa nghe thấy Tạ Viễn Kiều nói đùa trông anh rất giống chú rể mới, nhưng thật ra mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Anh biết đó là vì khi anh đang trên đường ra bến xe đón Diêu Thiên Bình đã gặp một cô gái. Tới tận lúc này, nhớ lại cô gái đó khiến anh còn rung động, xốn xang trong lòng. Mà cảm giác xốn xang lúc đó giống hệt với cảm giác mười năm trước khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Nhược Yên. Đầu bếp đã bắt đầu cắt thịt rồi. Một tay anh ta cầm xiên thịt còn tay kia cầm dao. Tay anh ta giơ lên thì dao hạ xuống, từng lát thịt đã được nướng thơm phức, mềm xốp rơi xuống đĩa của họ. Đầu bếp thay đổi cách cắt thịt liên tục khiến hình dạng miếng thịt cũng không ngừng biến đổi khiến thực khách háo hức muốn thưởng thức ngay. Ba người họ cụng bia đen, câu truyện giữa họ từ đó cởi mở hẳn. Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình đều không phải là người biết nói chuyện, mỗi người lại đang theo đuổi tâm sự của mình. Tự dưng trách nhiệm tìm chủ đề câu chuyện dồn lên
  4. vai Tạ Viễn Kiều. Tạ Viễn Kiều là người tương đối lắm chuyện. Dường như mọi chuyện trên đời từ lớn tới nhỏ anh đều biết hết. Nghe anh ta tán dóc, bạn có thể tin hay không tin là tuỳ thuộc vào bạn. Tạ Viễn Kiều thấy Diêu Thiên Bình dường như đang bức xúc nên anh quyêt định lôi chủ đề tủ của mình " chuyện kinh dị ". Anh xiên một miếng thịt rồi tỏ vẻ kỳ quặc hỏi hai bạn: - Bọn cậu vẫn thích nghe chuyện kinh dị chứ? Nhưng hôm nay câu chuyện mình kể là sự thật một trăm phần trăm: Truyền thuyết kinh dị về cô y tá đeo khẩu trang. Thẩm Lực ngước mắt nhìn Tạ Viễn Kiều, bất giác anh cảm thấy trong lòng không yên khó tả. Cô y tá đeo khẩu trang ư? Có gì lạ đâu kia chứ? Y tá làm việc thì phải đeo khẩu trang thôi mà. Tại sao Tạ Viễn Kiều lại kể câu chuyện vớ vẩn như thế nhỉ? Thẩm Lực rùng mình khi nghe thấy hai chữ khẩu trang. Dường như một cảm giác lạ phủ lên đầu anh. Anh nhớ tới cô gái anh gặp trên xe bus lúc chiều. Cô gái đó thu hút sự chú ý của Thẩm Lực cũng bởi cô ta không giống với mọi người khác, cô ta đeo khẩu trang màu trắng. Đời người ta dường như bị một số sự việc ngẫu nhiên thay đổi tương lai của chính họ. Những chuyện ngẫu nhiên này ban đầu cứ nghĩ là vô tình nhưng thực ra nó đã được sắp đặt bởi bàn tay số phận từ lâu rồi, không những thế còn được sắp đặt rât hoàn hảo. Cũng giống như lúc đó, tuyến xe bus 33 đang rong ruổi trên đường phố tấp nập tại Vân Thành. Nó cứ đi rồi dừng lại tại các bến đỗ. Tới mỗi bến lại có hành khách lên và còn có cả hành khách xuống. Tất cả hành khách đều rất chú tâm tới tuyến đường của mình, có người thì vội vàng, có người lại ung dung. Thẩm Lực rời khỏi bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em tới bến xe khách đường dài. Bắt xe bus tuyến 33, anh phải ngồi qua chín bến mới tới nơi cần đến. Đúng lúc anh lên xe là giờ cao điểm nên trong xe rất đông. Mọi người đứng chen chúc trên xe giống như lũ cá sadin trong hộp vậy, ai cũng sợ bị người khác xô đẩy. Thẩm Lực nắm chắc tay cầm tròn, chen chúc trong đám người, lúc này tâm trạng anh hỗn loạn vô cùng. Anh vừa vui mừng vì mới được lên chức cậu, vừa lo lắng cho Diêu Thiên Bình. Vừa mới được nghỉ chút xíu trong phòng bệnh của bệnh viện thì đã phải vội vàng đi đón Diêu Thiên Bình. Khi nói chuyện điện thoại với Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy tâm trạng bạn anh rất tệ, anh biết lúc này bạn anh rất cần anh bởi họ là bạn thân của nhau mà. Anh cứ âm thầm nghĩ tới việc riêng của mình do vậy không để ý tới xung quanh. Còn năm, sáu bến nữa mới tới bến xe khách đường dài thì có một bà lão lên xe. Mái tóc bà bạc trắng, bước chân run run. Chân tay bà lão đó rất yếu lên phải chống gậy. Lúc bà lên được xe thì người đã đầm đìa mồ hôi. Đúng lúc này một cô gái đứng lên trong đám đông. Cô gái đó đi xuyên qua đoàn người tới trước mặt bà lão rồi giơ tay dìu bà tới chỗ ngồi của mình. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều rất cảm động, họ đều thì thầm khen hành động
  5. trượng nghĩa của cô gái. Thẩm Lực cũng bắt đầu bị thu hút bởi cô gái, anh bắt đầu đánh giá cô gái tốt bụng kia. Cô gái đứng rất gần anh, lại còn đối diện nữa. Lúc Thẩm Lực đưa mắt nhìn cô, hai ánh mắt gặp nhau. Lúc đó Thẩm Lực có cảm giác trời rung đất lở, anh run bắn cả người. Anh có cảm giác mọi thứ dừng lại không chuyển động nữa, kể cả bản thân anh. Anh cảm thấy mình mất hết cảm giác. Anh chỉ còn biết dồn tâm trí vào đôi mắt đó, chỉ đôi mắt đó mà thôi. Trên đời sao lại có một đôi mắt như thế chứ? Dường như bầu trời sau cơn mưa cũng không trong được như thế, và dòng suối trong vắt dưới ánh mặt trời cũng không thể thuần khiết được như thế! Đến như hoa lan trong hang núi sâu kia cũng không thể bình dị, chất phác như đôi mắt ấy. Thậm chí hoa sen trong tuyết cũng không thể thánh thiện được như thế. Trên đời này sao lại có đôi mắt vừa trong vắt vừa sóng sánh như thế chứ? Đôi mắt đó bắt gặp Thẩm Lực nhìn trực diện nhưng không né tránh còn rất thung dung nhìn thẳng lại. Tới tận lúc này Thẩm Lực vẫn cảm thấy mình bị khuất phục hoàn toàn bởi ánh mắt đó. Anh thậm chí không giám đưa mắt tấn công lần nữa. Cho đến khi anh cảm nhận được sự tồn tại của mình, cảm nhận được sự chuyển động không ngừng của đám người xung quanh, anh tự thấy vô cùng hoảng hốt. Dường như anh vừa tỉnh lại sau một giấc mơ, anh vẫn không thể thích ứng ngay với mọi vật xung quanh.
nguon tai.lieu . vn