Xem mẫu
- Người đàn bà ở tầng hai
Ngay đêm đầu tiên ở căn nhà mới, anh đã hoảng hốt lay chị dậy:
- Nhà này có ma.
Chị thích căn nhà đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cảm giác như bị say nắng hay phải lòng một người tình cũ.
Sau chục căn nhà chị đã đi xem và lặng lẽ lắc đầu quầy quậy trong tia nhìn
nóng nẩy bức bối của anh.
Cho đến khi xe vô tình chạy qua ngôi nhà màu xám bao quanh bằng hàng
rào gỗ trắng nằm trơ trọi giữa cánh đồng. Chị thấy tim mình nhói lên trong
cảm giác thấp thỏm lạ lùng. Chị nằng nặc đòi người môi giới gọi ngay chủ
nhà và lì lợm ngồi chờ cho đến khi có được chìa khóa mở cánh cổng gỗ để
vào nhà.
Rào hoa giấy tím um tùm trùm bóng tối ẩm lên khu vườn nhỏ tuyền 1 màu
cỏ lông chông và hoa dại. Cỏ nhung len quanh những ô gạch vuông không
người cắt xén đã cao lố nhố. Ban công cũng màu trắng nhìn ra cánh đồng
hoang. Và từ trên ban công, chị nghe tiếng gió thổi hun hút luồn qua hành
lang trống, rít lên lạnh lẽo. Chân mây đen trĩu nặng ụp xuống mặt đất và
cánh đồng cỏ tranh, pha cùng một mảng màu xám ảm đạm. Màu của sóng
mùa biển động.
Chị có cảm giác mình đã trở về nhà.
Anh chiều theo ý chị dù không an tâm lắm với khu vực vắng vẻ chung
quanh. Rời rạc từng căn nhà im lìm như ngủ giữa cánh đồng cỏ tháng ba.
Người môi giới thì mừng rỡ nghĩ đến món tiền cò rất hời, vì căn nhà đã
hoang phế từ lâu không ai muốn ngó tới, tíu tít khen chị có khiếu thẫm mỹ
rất Tây và, dĩ nhiên, rất khác người.
- Lơ đãng ngoái nhìn lại căn nhà chị đã chọn từ cửa kiếng xe, chị mơ hồ thấy
tấm màn voan màu xám cửa sổ tầng hai lay động, thấp thoáng một nửa
khuôn mặt đàn bà.
Nhưng chị quên ngay chi tiết này, cũng mơ hồ, rối rắm, mù mờ như những
chi tiết chồng chéo khác trong đầu chị lúc đó. Như chị đang trong cơn mê
sảng.
***
Anh nói chị luôn ở trong cơn mê sảng.
Chị hiểu mình chỉ thỉnh thoảng mới thoát ra được những giấc mơ.
Trong giấc mơ, chị luôn thấy mình trở về lại căn nhà cũ.
Căn nhà nhỏ nằm sát bờ biển lở, chân sóng ngày càng ăn sâu vào đất liền.
Và suốt ngày chìm trong tiếng sóng vổ.
Chị lại thấy ngờm ngợp trong mây mù đen âm u ùn ùn lên nơi chân trời giáp
với mặt biển, và ù ù gió lộng đẩy mây xô dạt về đất liền, nơi chân mây giao
với mặt đất bằng màn mưa dầy đặc trút ào ào bỏng rát mặt.
- Mưa từ biển mưa về. Bão từ biển bão đến.
Chị gặp mình ngồi lặng ở chân cầu thang gỗ rùng mình trong thoáng hơi gió
lạnh len lỏi qua hành lang như bóng ai lướt nhẹ ngang rồi luẩn khuất sau dảy
bàn thờ âm u và lớp lớp bài vị khắc chạm chữ Hán sơn son thếp vàng trên
mặt gỗ sờn mốc.
Chị thấy mình lần dò trên những bậc thang bằng đá lấp trong cỏ dại dẫn ra
bãi biển. Lạo xạo những viên sỏi trắng lăn lóc dưới gót chân trần, và rau
muống biển tím màu bìm bìm bò ngoằng ngèo trến cát. Lủ bù mắt mê hơi
người, bu vào chân trần chi chit. Nững vết đốt đỏ ngứa tấy chỉ dịu đi trong
nước biển ấm sực.
Nước biển muà này ấm như giấu nắng trong lòng con sóng.
Những con chang chang vỏ trắng phơi mình đầy trên bải cát dưới chân sóng.
- Chị tham lam vùa chang chang bằng bàn tay không của mình thành từng vốc
đầy bọc trong áo. Chị chạy đuổi theo chân sóng, cười hớn hở cào từng bầy
chang chang lộ ra trắng ngổn ngang trên bãi cát. Chưa năm nào chang chang
được mùa như năm đó. Mùi ngọt lự của biển ngập tràn trong các bữa ăn. Và
ngọt lịm trong những giấc mơ hoài niệm.
Và những ngôi mộ gió dành cho những người thân ở lại trong lòng biển sâu
ngày càng dày thêm trong rừng dương ven bờ, Sau ngày bờ bị lở, những
ngôi mộ gió lại lẫn sâu vào trong gió và cát.
Trong giấc mơ, chị còn lại một mình trong căn nhà đó, đếm lần lượt từng
người ra đi. Rất nhiều người đi về phía biển, và nhiều người khác đi sâu vào
đất liền.
nguon tai.lieu . vn