Xem mẫu

  1. Ngư Trường Kiếm - Hồi 9 : Động Đình giải oán thiên huynh đệHoành Đoạn tầm trân ngộ nữ nhân Đầu tháng sáu, chàng cải trang âm thầm rời tổng đàn xuôi Nam. Hàn Phụng Hương đã có thai nên phải ở lại. Hoành Đoạn Sơn là rặng núi ở phía Bắc tỉnh Vân Nam, gồm nhiều dãy núi song song theo hướng Bắc Nam. Giữa các dãy núi là thung lũng các sông lớn, chảy sang các nước láng giềng như Miến Điện, Xiêm La, Ai Lao, Đại Việt. Kiếm Vân mang dung mạo của một hóa tử tam tuần, râu bó cằm, mày rậm. Còn Truy Phong Cái Viên Long chít khăn, đóng vai thủ hạ. Đường dài hơn chín nghìn dặm, có muốn gấp cũng chẳng được, hai thầy trò thong dong cho ngựa phi nước kiệu. Vầng thái dương mùa hạ chói chang, đổ lửa xuống đầu lữ khách. Trưa ngày thứ mười, họ đến thành Nghi Xương bên bờ Trường Giang. Đi ngang một tửu quán sang trọng, rộng rãi, mùi rượu thơm phức tỏa ra ngọt ngào khiến con sâu rượu trong bụng Viên Long ngọ nguậy. Gã ấp úng nói: - Rượu của Dĩnh Đô tửu điếm nổi tiếng Trung Nguyên, thuộc hạ xin được mời bang chủ vài chén. Ngư Trường Kiếm Trang 1
  2. Thời gian qua, Truy Phong Cái đã tỏ ra rất tinh minh, mẫn cái nên được Kiếm Vân thương mến. Chàng mỉm cười gật đầu nhưng nhắc nhở gã: - Ngươi còn gọi ta một tiếng bang chủ nữa, ta sẽ đuổi ngươi ngay. Chàng đã dặn gã gọi chàng là Cổ đại ca, còn gã là Viên tiểu đệ. Tên tiểu nhị vừa thấy khách dừng cương đã đon đã chạy ra mời chào. Hai người trao cương ngựa cho hắn rồi đủng đỉnh bước vào. Một tên khác mau mắn đưa khách đến bàn. Kiếm Vân an tọa, ngắm nhìn xung quanh, thầm khen chủ quán khéo bày trí. Tửu điếm không có lầu nhưng rất rộng, dù kê gần trăm bàn vẫn còn chỗ cho những chậu cảnh, bồn hoa điểm xuyết thêm. Mái lợp ngói và nhờ chung quanh rất nhiểu cửa sổ nên thông thoáng. Rặng đào già rậm rạp che bớt ánh nắng nhưng không cản những trận gió Nam mát mẻ. Viên Long phấn khởi gọi mấy món ăn thông thường và một vò rượu lâu năm. Kiếm Vân dù không thích rượu nhưng mấy năm nay thường thù tạc với trưởng lão, long đầu các phái nên tửu lượng chàng khá hơn. Chàng vừa ăn uống, vừa quan sát thực khách trong quán, Nan Đề lão nhân đã dạy chàng phải luôn luôn cảnh giác. Ngư Trường Kiếm Trang 2
  3. Nhờ vậy chàng đã phát hiện ra một hán tử ngồi cách ba bàn. Hắn cao có lẽ gần bằng Kiếm Vân nhưng cực kỳ gầy ốm, thân hình dài ngoằng, mong manh, mặt trắng xanh như người bệnh nặng. Nhưng đôi mắt lấp lánh hàn quang, chứng tỏ hắn có nội công thâm hậu. Trong bộ võ phục đen bó sát, hắn khiến chàng liên tưởng đến một con rắn. Đôi mắt hình tam giác, mũi diều hâu, môi mỏng trông chẳng cân xứng tí nào. Cách hắn ăn uống cũng khác thường, mỗi miếng đều nhai lâu hơn người khác ba lần, như muốn tất cả thức ăn đều thành bột để dạ dày bớt vất vả. Thanh trường kiếm nằm trên bàn, cạnh tay tả, lại trái ngược với chủ nhân. Chỉ cần nhìn vỏ kiếm cũng biết bản to gấp đôi kiếm thường. Viên Long hạ giọng thì thầm: - Đại ca! Người ấy là Sấu Diêm La Đồ Hạc, cao thủ vùng Tây Hạ, tính tình cô độc, lạnh lùng. Không vô cớ giết người nhưng đã ra tay thì cực kỳ tàn khốc. Ba năm trước, ái thê của hắn trên đường về thăm song thân ở Lan Châu đã bị một người bịt mặt chặn đường. Tên này quyền pháp lợi hại, giết liền bốn tên vệ sĩ. Đồ phụ nhân là người trinh liệt, không muốn thất tiết nên cắn lưỡi tự sát. Họ Đồ kiểm tra xác chết và theo lời mô tả của tỳ nữ sống sót, xác định hung thủ là Thiết Ngư Trường Kiếm Trang 3
  4. Quyền Thường Luyện ở Động Đình Hồ. Sấu Diêm La tìm đến báo thù, Thiết Quyền thề thốt rằng mình không hề ra tay. Nhưng khốn nỗi hôm ấy hắn cũng có mặt ở thành Lan Châu nên Đồ Hạc đâu chịu tin. Hai người đánh nhau hai ngày hai đêm mà vẫn bất phân thắng bại. Họ Đồ hẹn ngày tái đấu, trở về khổ luyện. Nhưng lần nào cũng thủ hòa. Có lẽ đã đến hẹn nên Sấu Diêm La mới có mặt ở vùng này. Kiếm Vân hỏi gã: - Thiết Quyền Thường Luyện tư cách ra sao? - Họ Thường là một hảo hán cương trực, lại rất có hiếu. Hắn đối với mẫu thân một lòng kính cẩn, hầu hạ chu đáo. Xét ra khó thể phạm tội. Chàng suy nghĩ một lúc hỏi thêm: - Võ công hai người này so với Truyền Công trưởng lão thì thế nào? - Bẩm, theo ý thuộc hạ thì họ có phần lợi hại hơn Tân trưởng lão. Chàng gật gù bảo: - Ta sẽ cố giải oán này để võ lâm không mất đi hai cao thủ lỗi lạc. Thấy Sấu Diêm La đứng lên, thầy trò Kiếm Vân cũng trả tiền rồi theo hắn. Nguyên tác của Đồ Hạc là chẳng thèm để ý đến những người không đụng chạm Ngư Trường Kiếm Trang 4
  5. đến mình. Vì vậy, dù biết rõ hai người lạ mặt kia đi theo đến Thường gia trang, hắn vẫn thản nhiên. Ba con ngựa phi nhanh nên chỉ nửa canh giờ đã đến Động Đình Hồ. Gia trang của Thiết Quyền nằm cạnh bờ Tây, không to lớn nhưng rất xinh đẹp. Thiết Quyền đã chờ sẵn nơi cổng trang, thầy họ Đồ đã nói liền: - Gia mẫu vừa mới ngủ xong, Đồ huynh đừng lớn tiếng. Chúng ta ra chỗ cũ làm một trận. Sấu Diêm La lầm lì quyay ngựa phóng đến một đoạn bờ hồ vắng vẻ, cách đấy chừng năm chục trượng. Thiết Quyền cũng chạy theo. Họ Thường tuổi độ tam tuần, thân hình to béo, mặt mũi hiền lành, phúc hậu. Dù mập mạp nhưng bộ pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Đến đấu trường, gã nhăn nhó bảo: - Tiểu đệ đã cạn lời mà Đồ huynh chẳng chịu tim giùm. Hôm ấy, tiểu đệ đến Lan Châu thăm biểu thúc, vì mới lần đầu lạ lẫm, lại hơi quá chén nên từ quán rượu không nhớ đường về trang. Lạc lõng đến hơn canh giờ mới tìm ra nhà. Vì vậy, chẳng ai có thể làm chứng cho. Sấu Diêm La gầm lên: Ngư Trường Kiếm Trang 5
  6. - Đừng nhiều lời biện bạch vô ích, công phu Tồi Tâm Thiết Quyền chỉ có ngươi luyện được. Bốn trái tim của thủ hạ ta vỡ nát, chẳng phải ngươi thì ai đây? Dứt lời, hắn vung thanh kiếm to bản tấn công quyết liệt. Thường Luyện vội vung quyền chống đỡ. Song quyền cực kỳ biến hóa và uy mãnh, quyền phong vù vù như sấm động. Bộ pháp của hắn lại rất ảo diệu nên Sấu Diêm La dù có bảo kiếm trong tay cũng chẳng làm gì được. Kiếm Vân say mê theo dõi. Chàng là người có thiêm bẩm võ học thật cao, tâm trí lại thông minh, đỉnh ngộ. Nhờ vậy đến chiêu thứ năm trăm, chàng đã nắm được tinh túy của hai pho quyền kiếm. Chàng cố tình bật cười vang dội, Thiết Quyền vội vã nhảy lui, mắng rằng: - Lão mẫu ta gần đây khó ngủ, người vừa mới chợp mắt thiếp đi. Sao ngươi lớn họng phá giấc ngủ của mẹ ta? Chàng mỉm cười đáp: - Tại hạ vô ý, xin tạ lỗi cùng các hạ. Nhưng thú thực, thấy hai vị tử đấu vì một chuyện mù mờ, lòng không khỏi nực cười. Sấu Diêm La lạnh lùng bảo: - Chuyện riêng của Đồ mỗ, ngươi biết quái gì mà xía miệng vào. Cút ngay đi nếu Ngư Trường Kiếm Trang 6
  7. muốn sống. Kiếm Vân ngạo nghễ nói: - Sấu Diêm La lừng danh Tây Hạ, té ra chỉ là một gã hồ đồ, để cho vong thê phải ngậm hơn vì trượng phu u mê không giải được oan án. Đồ Hạc tối kỵ người ngoài xen vào việc của mình, gã gằn giọng: - Đẻ ta xem bản lãnh ngươi được bao nhiêu mà lên mặt giáo huấn Sấu Diêm La? Chàng cười nhạt: - Ta chấp hai ngươi liên thủ, nếu thua phải bái ta làm đại ca và để ta điều tra vụ án, tìm ra hung thủ đích thực đã giết người. Hai ngươi có dám không? Hai gã giật mình vì khẩu khí của người lạ, họ nhìn nhau, gật đầu. Đồ Hạc nghiến răng đáp: - Được! Nếu quả thật ngươi có tài năng quán thế như vậy, chúng ta có bái làm anh cũng chẳng thiệt thòi gì. Xin mời! Hắn vung kiếm bủa lưới thép bao lấy địch nhân. Thanh kiếm xé không gian vun vút. Thường Luyện cũng gióng Thiết Quyền vào lưng Kiếm Vân. Chàng không dùng Ngư Truờng Kiếm mà dở pho Kim Thủ Liên Hoàn Trảm ra đương cự. Đây Ngư Trường Kiếm Trang 7
  8. là pho khoái chưởng lợi hại nhất võ lâm. Từng đợt tám chiêu bay ra như thiểm diện, phá tan màn kiếm quang và quyền ảnh của hai đối thủ. Chúng vận toàn lực giáp công, lòng thầm kinh hãi trước bản lãnh siêu phàm của người lạ mặt. Kiếm Vân phổ chân khí vào song thủ, ngang nhiên chạm vào quyền và lưỡi kiếm. Thường Luyện sau vài lần đổi chiêu, nghe khí huyết nhộn nhạo, sinh lòng e sợ công lực đối phương. Sấu Diêm La càng ngán ngẩm hơn khi thấy bảo kiếm chẳng thể làm trầy da địch thủ. Đến chiêu thứ hai trăm, Kiếm Vân thay đổi đấu pháp, dỡ pho tuyệt học Càn Khôn Phất Huyệt Thủ của Nan Đề lão nhân. Hai bàn tay chàng ve vẩy, bám vào những đại huyệt của hai gã. Đồ Hạc quát vang, múa tít bảo kiếm, cố chặt đứt những ngón tay ma quái. Thường Luyện cũng vận toàn lực xuất chiêu Quyền Hạ Tâm Tiển bổ vào mặt sau. Kiếm Vân bật cười ha hả áp sát Sấu Diêm La, tả thủ trong chớp mắt đã khóa cứng lưỡi kiếm, còn tay hữu búng đạo chỉ kình vào huyệt Bộ Lang, nơi sườn trái họ Đồ. Hữu quyền của Thường Luyện bay đến giáng thẳng vào lưng chàng. Một tiếng bùng vang lên, họ Thường bị luồng cương khí hộ thân đẩy lùi, đứng ôm tay suýt xoa, mắt trợn tròn kinh ngạc khi thấy đối thủ chẳng coi nắm đấm kinh hồn Ngư Trường Kiếm Trang 8
  9. của mình ra gì. Chàng quay lại mỉm cười hỏi gã: - Sao, còn muốn đấu nữa không? Thiết Quyền ngượng ngùng gãi tai: - Thân thể các hạ rắn như thép, còn đánh đấm làm gì nữa cho mất công. Bọn tại hạ nhận bại. Kiếm Vân quay lại giải huyệt cho Sấu Diêm La. Họ Đồ từ ngày xuất đạo, chưa hề gặp ai có bản lãnh cao cường đến thế, gã sụp xuống nói: - Đồ mỗ y ước bái các hạ làm huynh trưởng. Thiết Quyền cũng quỳ theo, ấp úng gọi: - Đại… ca! Xin cho biết đại danh, quí tính? - Hai vị phải thiệt thòi đôi chút, tại hạ là Liễu Kiếm Vân, mới hơn hai mươi tuổi. Thường Luyện mừng rỡ: - Té ra là Liễu bang chủ, mặt trời của võ lâm? Đồ Hạc hân hoan nói: - Đồ mỗ dù ở tận Tây Hạ nhưng từ lâu vẫn ngưỡng mộ hiệp danh của bang chủ. Họ nhất tề lạy chàng tám lạy, Kiếm Vân cũng lạy trả. Ba người nắm tay nhau Ngư Trường Kiếm Trang 9
  10. cười ha hả, Kiếm Vân dắt họ ngồi xuống bờ hồ rồi bảo: - Trong hai người, ai lớn tuổi hơn? Thiết Quyền nhanh miệng: - Đồ huynh ba mươi mốt, lớn hơn tiểu đệ một tuổi. Chàng an ủi Đồ Hạc: - Ngươi chớ lo, ta đoan chắc họ Thường bị oan và sẽ cố tìm ra hung thủ. Kiếm Vân quay sang hỏi Thiết Quyền: - Hôm ấy, ngươi đến Lan Châu với mục đích gì? Gã ngượng ngùng đáp: - Biểu thúc Thường Khang có một ái nữ tên gọi Thường Kim Yến, năm ấy vừa tròn đôi chín. Gia mẫu định chọn nàng làm vợ tiểu đệ nên mới viết thư, bảo tiểu đệ mang đến hỏi ý biểu thúc. Người có vẻ tán thành, nhưng việc chưa đi đến đâu thì tiểu đệ đã dính vào mối oan này. Chàng gật gù hỏi tiếp: - Pho Tồi Tâm Thiết Quyền là tuyệt học của họ Thường, vậy chắc lệnh biểu thúc cũng luyện được chứ? - Dạ phải. Ngư Trường Kiếm Trang 10
  11. - Lệnh biểu thúc có đệ tử hay không? - Thưa có! Người thu nhận một đồ đệ tên gọi Bao Chiêu. - Hình dáng gã thế nào? - Họ Bao cũng cao lớn như tiểu đệ nhưng không mập bằng. Chẳng lẽ đại ca nghi ngờ hắn? Chàng mỉm cười bí ẩn nói: - Họ Bao đã là rể của lệnh biểu thúc rồi không? Thường Luyện ngơ ngác gật đầu: - Đúng vậy! Nhưng sao đại ca lại biết? Họ mới đính hôn đầu năm ngoái, nhưng vì biểu thẩm qua đời nên chưa cưới được. Sấu Diêm La là người cơ trí hơn Thiết Quyền. Gã bật cười bi thiết: - Có gì khó hiểu đâu? Họ Bao cũng học được pho Thiết Quyền, chỉ cần mặc thêm nhiều áo vào sẽ mập như ngươi. Gã sợ ngươi cướp mất Thường tiểu tử nên giết người giá họa. Ngày mai ta sẽ đi Lan Châu lấy đầu Bao Chiêu để tế mộ hiền thê. Kiếm Vân dặn dò: - Thuộc hạ của ta là Truy Phong Cái Viên Long có tài điều tra. Gã sẽ theo hai Ngư Trường Kiếm Trang 11
  12. ngươi đi Lan Châu, phối hợp với đệ tử Cái Bang trong thành, tìm bằng chứng kết tội họ Bao. Nếu không họ sẽ chối biến tội tình. Sấu Diêm La vội hỏi: - Đại ca không đi với bọn tiểu đệ sao? - Không! Ta còn phải xuống Vân Nam tìm thuốc. Nếu bọn ngươi đắc thủ sớm, Viên Long sẽ nhờ chim câu báo về phân đàn Quý Châu cho ta biết, rồi trở lại Động Đình Hồ chờ đợi. Bằng chưa xong, ta sẽ đến thẳng Lan Châu hỗ trợ. Thường Luyện trút bỏ được nỗi oan khiên, hân hoan mời mọi người vào trong. Thường mẫu nghe xong câu chuyện, nghiêm mặt bảo con trai: - Nam nhân tam thập nhị lập, nay ngươi vì ta mà suốt ngày ru rú ở nhà, chẳng đáng bậc trượng phu. Phụ thân ngươi ở dưới suối vàng chắc cũng buồn lòng. Nay may mắn gặp được bậc anh hùng cái thế như Liễu bang chủ, hãy theo phò tá người giáng ma vệ đạo, làm rạng rỡ tông môn họ Thường. Sấu Diêm La cười bảo: - Bá mẫu yên tâm, lần này đến Lan Châu vạch mặt Bao Chiêu, đương nhiên Thường Kim Yến sẽ trở về làm dâu, phụng dưỡng bá mẫu để tam đệ xuất đạo, dương danh với đời. Ngư Trường Kiếm Trang 12
  13. Thường Luyện đỏ mặt ngượng ngùng. *** Sáng hôm sau, Kiếm Vân cải trang như cũ đi về hướng Quý Châu. Viên Long ở lại để đi với bọn Sấu Diêm La. Tám ngày trôi qua, chàng sang đến bờ Tây sông Nam Ninh, thúc ngựa phi nhanh. Nhưng lúc hoàng hôn buông xuống, chàng còn cách thành Tuân Nghĩa bốn chục dặm, thì nghe trong cánh rừng bên phải đường quan đạo có tiếng kêu thất thanh của nữ nhân. Kiếm Vân quay ngựa rẽ vào, chỉ hơn ba trượng đã thấy bốn gã bịt mặt đang bao quanh một thiếu nữ bị trói vào thân cây. Hai gã đang vung roi quất vào thân thể nàng. Kiếm Vân phẫn nộ quát vang: - Cẩu tặc dừng tay! Bốn gã giật mình tung người đào tẩu, khinh công cực kỳ nhanh nhẹn. Khi chàng đến nơi thì chúng đã mất tăm. Thiếu nữ đau đớn bật tiếng rên rỉ. Kiếm Vân thấy y phục nàng rách nát, thân thể ngang dọc những lằn roi rướm máu, vội cởi trói, đỡ nàng lên lưng ngựa ra khỏi rừng. Chạy được vài dặm, chàng dừng cương trước một khách điếm nhỏ ven đường. Ngư Trường Kiếm Trang 13
  14. Sanh ý ế ẩm nên lão chưởng quầy chẳng thèm hỏi han, mau mắn mở cửa một phòng hạng nhất mời khách vào. Kiếm Vân bảo lão đem nước nóng và vải sạch. Chàng đặt nữ lang lên, giưòng, nàng vẫn mê man bất tỉnh. Chưa đầy nửa khắc, lão chủ quán đã đem thau nước nóng lên. Nghe lão nói trong điếm chẳng hề có nữ nhân nào, chàng cho lão lui ra. Kiếm Vân cởi y phục nữ lang. Chàng nhăn mặt khi thấy có mấy vết roi vắt ngang qua chỗ kín đáo của nàng. Lau sạch vết thương xong, chàng dùng loại cao Kim Sang thần diệu của Võ Lâm Chí Tôn bôi lên. Xiêm áo nàng đã rách tung nên chàng đành cho nàng mặc y phục của mình. Nửa canh giờ sau, nữ lang hồi tỉnh, nàng nheo mắt nhìn chàng trách móc: - Tướng công đi đâu mà để tiện thiếp phải chịu bao đau đớn? Nàng ngồi lên, nhận ra mình đang mặc bộ y phục to lớn của chàng, cười khúch khích bảo: - Lúc chúng rượt đuổi, thiếp kinh hãi nên chẳng nhớ đã quăng bọc hành lý chỗ nào rồi. Tướng công phải mua lại cho thiếp thôi. Chẳng lẽ nàng dâu lại ra mắt mẹ chồng trong bộ áo nam nhân? Ngư Trường Kiếm Trang 14
  15. Kiếm Vân lặng lẽ quan sát, nhận ra nàng bị bệnh si ngốc và lầm mình là phu tướng. Chàng mỉm cười bảo: - Đại tẩu lầm rồi, tại hạ chỉ tình cờ đi ngang và cứu được đại tẩu. Nói xong, chàng gỡ râu, xóa lớp hóa trang, để lộ chân diện mục. Ngờ đâu, nàng nũng nịu nói: - Tướng công đừng đùa giỡn nữa, ai chả biết tướng công có tài biến đổi dung mạo. Thiếp chỉ nhận ra chàng nhờ vóc dáng và linh tính. Chàng bảo vì có nhiều kẻ thù nên không thể để lộ mặt thật. Kiếm Vân thấy nàng rất thành thật nên dỡ khóc dỡ cười hỏi: - Tại hạ là Liễu Kiếm Vân, còn lệnh phu danh tính là gì? Nàng tỏ vẻ giận hờn: - Thiếp dù bị phụ mẫu chê là si ngốc nhưng sao có thể quên được tên của trượng phu. Chàng là Hà Thu Phố còn thiếp là Bạch Từ Linh, quê ở Phúc Châu. Chúng ta đã quen nhau chín tháng, chàng đã rủ thiếp đem ngàn lượng vàng về Thanh Hải ra mắt bá phụ, bá mẫu. Chiều nay, chàng bảo thiếp đứng chờ bên đường quan đạo để chàng vào rừng đại tiện. Nào ngờ chàng đi quá lâu nên Ngư Trường Kiếm Trang 15
  16. thiếp mới bị cường đạo hành hung. Nhưng ngàn vàng chàng đã mang theo, có mất mát gì đâu? Chỉ có thiếp phải chịu đòn roi, chàng không thương còn có thái độ kỳ quái, hỏi han đủ điều. Nói xong, nàng lăn ra giường khóc nức nở. Kiếm Vân chết điếng trong lòng, không biết phải giải thích thế nào. Chàng vô tình vướng phải một vụ oan uổng. Tên dâm tặc nào đó đã dụ dỗ Bạch Từ Linh, đưa nàng đến đây bỏ mặc giữa đường rồi mang vàng đào tẩu. Cái tên Hà Thu Phố gợi nhớ đến một gã có danh hiệu là Bách Diện công tử mà triều đình đang có lệnh truy nã vì đã có mấy chục đơn kiện cáo của các nạn nhân. Bạch Từ Linh không thấy chàng dỗ dành, quay lại nghẹn ngào nói: - Nếu chàng đã thay lòng đổi dạ, không còn yêu thương thiếp nữa thì kẻ bạc hạnh này chẳng sống làm gì nữa, thà cắn lưỡi tự sát cho xong. Dứt lời, nàng thè lưỡi ra nghiến mạnh hai hàm răng ngọc. Kiếm Vân kinh hãi, búng một đạo chỉ phong, khống chế xương quai hàm của nàng rồi ngồi xuống vỗ về: - Bạch nương đừng nghĩ vậy, ta biết mình có lỗi. Nàng sa lệ gật đầu tỏ vẻ tha thứ, ú ớ chỉ vào miệng bảo chàng giải huyệt. Kiếm Ngư Trường Kiếm Trang 16
  17. Vân mở huyệt đạo, Từ Linh sa vào lòng chàng, nằm gọn lỏn cười bảo: - Thiếp tưởng chàng nhẫn tâm để thiếp chết đi. Ngờ đâu gã bạc tình cũng còn có lương tâm. Nụ cười tươi như hoa nở khiến chàng xao xuyến. Thực ra Bạch Từ Linh cực kỳ kiều diễm, đôi mày liễu không vẻ mà vẫn xanh đen, da trắng mịn màng, môi đỏ như son. Đôi mắt bồ câu đen láy nồng nàn tình tứ. Lúc chữa thương cho nàng, chàng đã được chiêm ngưỡng trọn vẹn thân hình tuyệt mỹ, ngọc ngà. Nói chung, nếu Bạch Từ Linh không có tật si ngốc, Bạch Từ Linh đáng gọi là tuyệt thế giai nhân. Chàng chỉ quen đối phó với thủ đoạn của bọn tà ma, còn đối với nữ nhân thì hoàn toàn không chút kinh nghiệm. Kiếm Vân tự nhủ thầm sẽ đưa nàng trở lại Phúc Châu đoàn tụ với gia đình. Hiện tại đành chiều theo ý nữ lang ngốc nghếch này để khỏi gây tai họa. Chủ quán cho mượn một bộ y phục của đứa con gái lão đã để lại khi xuất giá. Bạch Từ Linh mặc vào rồi theo chàng vào thành mua sắm. Có lẽ gia đình nàng rất giàu có nên Bạch Từ Linh phóng tay mua sắm. Hiệu buôn trong thành Thân Nghĩa được dịp phát tài vì bán được đến mười mấy bộ Ngư Trường Kiếm Trang 17
  18. xiêm y và đồ lót. Nàng hân hoan bảo: - Tướng công, thiếp phải mặc áo thật đẹp để nhị vị nhân gia không chê nàng dâu xấu xí. Chàng đã lỡ đóng vai kẻ đang giữ của nàng ngàn lượng vàng, sao có thể hẹp hòi được, đành bấm bụng để nàng muốn mua gì thì mua. Về đến phòng, nàng thản nhiên lõa thể thử áo mới, bắt chàng phải bình phẩm. Dưới ánh nến chập chờn, dù những vết roi vẩn còn thâm tím, thân hình nàng vẫn xinh đẹp và gợi cảm. Kiếm Vân đã kinh qua ân ái nên không khỏi động lòng. Chàng nhăn mặt bảo: - Bộ xiêm y nào nàng mặc cũng đều đẹp cả, bất tất phải thử nữa. Đêm đến, nàng ôm lấy chàng ngủ rất ngon lành. Bộ áo ngủ mong manh, ngắn ngủi càng khiến nàng thêm khêu gợi. Kiếm Vân chập chờn đến gần sáng mới thiếp đi. Sáng ra, chàng tỉnh giấc thì đã thấy Bạch Từ Linh y phục chỉnh tề, bưng mâm điểm tâm vào tận phòng, âu yếm nói: - Tướng công chắc nhớ nhà nên đêm qua khó ngủ? Tiện thiếp đã xuống bếp làm mấy món chàng ưa thích. Ngư Trường Kiếm Trang 18
  19. Nàng đặt mâm lên bàn, lấy khăng nhúng nước nóng dịu dàng lau mặt cho chàng. Súc miệng, thay áo xong, Kiếm Vân cùng nàng ăn sáng và cảm thấy rất ngon miệng. Chàng nghiêm giọng bảo Từ Linh: - Bạch nương! Thực ra ta đã lừa dối nàng, song thân ta đã qua đời từ lâu rồi. Lần này ta đến Quý Châu để và Vân Nam tìm thuốc chứ không phải đi Thanh Hải. Nàng sẽ chờ đợi ở đây, xong việc ta sẽ đưa nàng về Phúc Châu. Bạch Từ Linh giật mình ngơ ngác, nhưng chỉ lát sau đã mỉm cười: - Tướng công không còn song thân, thiếp đỡ phải làm dâu. Chàng cứ về Bạch gia trang chung sống với thiếp. Nhưng chàng phải cho thiếp theo đến Vân Nam vì thân gái yếu đuối làm sao có thể ở một mình nơi đất lạ? Sau trận kinh hãi vừa rồi, thiếp quyết không xa chàng nửa bước. Kiếm Vân ngao ngán thở dài, bảo nàng thu xếp hành lý rồi lên đường. Chàng mua thêm một con ngựa nữa, cũng may Từ Linh biết cưỡi ngựa. Trong bộ cung trang khuê nữ màu xanh nhạt, trông nàng thật diễm lệ trên lưng bạch mã. Bẩy ngày sau họ đến huyện thành Đô Quân, gần ranh giới Vân Nam. Cuối tháng sáu, vùng miền Nam Trung Hoa đã đổ mưa như trút. Thấy Từ Linh ướt như Ngư Trường Kiếm Trang 19
  20. chuột lột, đang run lên cầm cập, nên dù mới giữa trưa chàng cũng ghé vào khách điếm nghĩ ngơi. Từ Linh vào phòng, trút bỏ bộ áo ướt, xõa tóc, dùng khăn lau khô thân thể. Tay nàng lạnh cóng nên rất vụng về, liền nũng nịu gọi: - Tướng công, chàng lau giùm thiếp mau lên, lỡ cảm lạnh sao có thể đi tiếp được? Kiếm Vân vừa mới cởi xong áo, vội đến bên nhận lấy khăn. Những vết roi trên da nàng đã biến mất, trở lại vẻ mịn màng của thân hình vệ nữ. Chàng cố trấn tĩnh trái tim rộn rã của mình, lau sạch nước mưa trên người và tóc nữ nhân. Xong xuôi, nàng không mặc y phục mà chạy ngay lên giường, chui vào chăn trùm kín. Chàng vào trong tắm gội xong trở ra đã nghe tiếng rên rỉ của Từ Linh. Nàng run rảy nói: - Tướng công! Thiếp lạnh quá, chàng không sưởi ấm cho thiếp sao? Hai người đã ngủ chung nhiều đêm nên chàng không có cớ chối từ, lên giường nằm cạnh bên. Từ Linh tốc mền trùm cả chàng vào trong rồi xiết chặt tấm thân Ngư Trường Kiếm Trang 20
nguon tai.lieu . vn