Xem mẫu
- Ngư Trường Kiếm - Hồi 16 : Bách vạn tai dân hoan vũ
lộTô Châu thiên lý cầu giai nhân
Giữa tháng sáu, bốn người mới về đến Lan Châu, tên đệ tử Cái Bang ở cửa Tây
thành báo rằng Hàn minh chủ và các cao thủ đầu não hiện ở một gia trang gần
đó.
Bọn Kiếm Vân đi theo gã, Võ Lâm Chí Tôn, Bạch Hổ lão nhân, Hắc Lư đạo
trưởng cùng ba vị Phi Ma đều có mặt. Họ mừng rỡ xúm lại hỏi han. Nhìn bốn túi
vải đầy châu ngọc, ai nấy đều hân hoan khôn xiết.
Đã đến bữa cơm chiều, mọi người quây quần bên bàn tiệc nghe Kiếm Vân kể lại
mọi việc. Hàn minh chủ biến sắc:
- Không ngờ Trường Tu Đại Pháp Sư lại tái xuất giang hồ. Tà pháp của lão đã
có Nam Cung nhị đệ, nhưng về võ công, khó mà tìm được ai địch nổi lão họ Vu.
Đó là chưa kể đến Bán Diện Thần Ông.
Cử tọa rầu rĩ, công nhận ông nói đúng. Kiếm Vân tư lự bảo:
- Xưa nay tà không thắng chính, nhưng thế lực đối phương đang hùng mạnh,
chúng ta chẳng thể sính cường được. Trước mắt, bán châu báu đi mua lương
thực dữ trữ, phòng khi bách tính lâm cảnh hiểm nghèo. Còn bọn tà ma trước sau
Ngư Trường Kiếm Trang 1
- gì cũng lộ mặt, lúc ấy đối phó cũng chẳng muộn.
Hôm sau, hai trăm đệ tử các phái ở lại Lan Châu, còn các đầu lĩnh đều theo hộ
tống châu báu.
Đúng như dự đoán của Nan Đề lão nhân, vầng thái dương ngày càng chói lọi,
khí hậu oi bức, nóng nực hơn mọi năm. Mực nước các sông đều hạ thấp, báo
hiệu một năm đại hạn khủng khiếp.
Họ về đến Lạc thành chiều ngày hai mươi lăm tháng sáu. Nan Đề lão nhân
không có vẻ hoan hỉ mà đượm chút lo âu. Lão bắt đổ cả bốn túi ngọc ra sàn nhà
rồi bới tìm vật gì đó.
Cuối cùng, lão cười khà khà đứng lên trong tay có một vật lạ. Đó là một pho
tượng phật bằng bạch ngọc nhỏ bằng nắm tay.
Lão bảo Viên Long bỏ mọi thứ trở lại túi vải, đem cất trong hầm quỹ của tổng
đàn, rồi tươi cười dơ cao vật nọ:
- Đã có Bạch Ngọc Phật trong tay, còn sợ gì lão họ Vu nữa. Hàn đại ca cùng mọi
người hãy vào tắm gội, lát nữa lão phu sẽ nói rõ hơn.
Sau bữa cơm tối, lão nhân đặt vật đó ở giữa bàn rồi bắt đầu câu chuyện:
- Bạch Ngọc Phật không quí giá về chất ngọc mà vì nó chứa đựng một môn tuyệt
Ngư Trường Kiếm Trang 2
- học vô thượng, đó là Ly Hỏa Thần Công. Đây lại chính là khắc tinh của Nhuyễn
Thế Ma Công mà Bán Diện Thần Ông đã luyện. Nếu Kiếm Vân luyện thành thì
chân khí Ly Hỏa sẽ nung đỏ Ngư Truờng Kiếm, thừa sức chém đứt đầu hai lão
Bán Diện, Trường Tu. Khi phổ vào song thủ thì cũng lợi hại không kém. Lão phu
đã ngờ rằng vật này trong kho báu, nhưng lúc nhớ ra thì Vân nhi đã đi rồi. May
thay có được, thật là trời cao có mắt.
Tô Tháo thác mắc:
- Nhưng liệu y phải mất bao lâu mới luyện xong?
Nam Cung Sách gật gù:
- Ta cho rằng chỉ cần một trăm ngày là đủ. Y đã có tám mươi năm công lực trong
người và tuổi lại còn trẻ.
Kể từ hôm đó, Kiếm Vân chú tâm luyện môn Ly Hỏa Thần Công không hề xao
lãng một khắc nào. Khu hậu viện Liễu gia trang hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bên
tổng đàn Cái Bang lại cực kỳ nhộn nhịp. Cuối tháng tám, trời không một giọt
mưa, mực nước hai sông Hoàng Hà, Trường Giang đều xuống rất thấp, lúa và
hoa mầu chết rụi, rừng bốc cháy khắp nơi. Mấy trăm vạn dân lâm vào cảnh đói
khát, kho lúa dự trữ của triều đình đã phát ra hết sạch nhưng cũng chẳng thấm
Ngư Trường Kiếm Trang 3
- thía gì. Lúc ấy, xẩy ra một cảnh ngược đời chưa hề có. Mười vạn đệ tử Cái Bang
tham gia cuộc phát chẩn, những người trước đây ngày ngày ngửa tay xin bố thí,
giờ rộng rãi đong đủ từng bát gạo đầy, giúp đỡ bách tính ở vùng bị nạn.
Đâu đâu cũng vang lên lời ca ngợi Cái Bang. Kiếm Vân đã dặn dò đệ tử Cái
Bang tuyệt đối không được nhắc đến tên chàng. Vĩnh Sương công chúa và ba vị
phu nhân cũng đi khắp đó đây đốc thúc, giám sát việc phát chẩn.
Cuối tháng chín, trời đổ cơn mưa đầu tiên tưới mát ruộng đồng, cũng là lúc Kiếm
Vân luyện Ly Hỏa Thần Công đến lớp thứ sáu. Đây là thành quả của những kỳ
ngộ mấy năm qua, chàng cố luyện xong lớp thứ bẩy nhưng không hề có tiến bộ.
Nan Đề lão nhân cười bảo:
- Tạo hóa ố toàn, không nên khiên cưỡng làm gì. Với bản lĩnh hiện nay, đã thừa
sức diệt ma, hà tất phải luyện thêm.
Giữa tháng mười, cuộc hạn hán đã qua đi, nhà nông lo cày xới mảnh ruộng đầy
nước của mình. Nhưng trên giang hồ lại xẩy ra nhiều chuyện động trời. Có đến
mấy trăm cao thủ hạng nhất đột nhiên biến mất, như viên đá rơi xuống lòng
sông, chẳng còn chút tăm hơi.
Nan Đề lão nhân cùng bọn Kiếm Vân đến tổng đàn võ lâm ở Tung Dương hội
Ngư Trường Kiếm Trang 4
- họp với Hàn minh chủ và các phái. Lần này cả bốn vị mỹ nhân đều đi theo.
Võ Lâm Chí Tôn là minh chủ nên mở lời trước:
- Qua những vụ mất tích kỳ bí xẩy ra trong tháng qua, chúng ta đều biết rằng bọn
Trường Tu Đại Pháp Sư đã xâm nhập vào các tỉnh nội địa. Nhưng có điều chúng
không công khai lập giáo mà ẩn nấp ở nơi nào đó. Điều bí ẩn lớn nhất là việc
thất tung của mấy trăm cao thủ thành danh. Muốn giam giữ một số người lớn
như vậy, không phải là chuyện dễ dàng. Trinh sát Cái Bang đã lùng sục khắp nơi
mà không hề có kết quả. Chư vị có cao kiến gì xin cho biết!
Mọi người xôn xao bàn luận nhưng chẳng thể đưa ra chủ ý gì hay ho. Họ nhìn
Phiêu Phong thư sinh và Kiếm Vân với vẻ chờ đợi.
Hoàng Đình Phổ hắng giọng:
- Theo thiển ý của lão phu thì Vu Hội đã dùng tà pháp khống chế nguyên thần
của những người bị bắt. Sau này sẽ dùng họ làm công cụ chống lại võ lâm. Có lẽ
họ không hề bị giam giữ mà chỉ bị cải trang cho khác đi và an nhiên cư ngụ, ra
vào một nơi nào đó. Việc cung cấp vật thực cho mấy trăm người sẽ là dấu hiệu
để chúng ta lần ra nơi giam giữ, nhưng trước hết, phải xác định được những nơi
cần thăm dò. Đối với trinh sát Cái Bang, chỉ có nhưng nơi như đại lao, trại lính là
Ngư Trường Kiếm Trang 5
- họ không vào được. Chỉ cần chú ý hai nơi trên là đủ.
Mọi người đều công nhận lão có lý. Kiếm Vân bổ xung thêm:
- Theo thiển ý của tiểu điệt, còn một nơi nữa để dấu người rất tốt, đó chính là
chùa chiền. Chỉ cần cạo sạch tóc và khoác vào bộ tăng y là chẳng ai có thể nhận
ra! Đệ tử Cái Bang cũng không hề lưu ý đến khu vực này!
Tô Tháo bật cười:
- Phải lắm! Lão phu cũng đã từng giả làm Hoa hòa thượng để đánh nhau với bọn
Liêu Đông Song Sứ mà có ai nhận ra đâu?
Nhị Phi Ma Trốc Đầu Ma Quân hắng giọng:
- Còn một nơi mà ta cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Lão phu muốn nhắc tới
Phong Nhân Cốc trong dẫy núi Quả Sơn Hồ Bắc. Cũng là nơi mà cả quan quân
lẫn chúng ta chẳng dám vào!
Thiên Nhất Thần Tăng thắc mắc:
- Nhưng họ củng cần phải ăn uống chứ?
Nhị Phi Ma cười mát:
- Đại sư là bậc nhân từ, làm sao biết rõ thủ đoạn của bọn tà ma. Chúng chỉ cần
dùng hỏa đồng đốt chết ngàn người cùi hủi trong ấy, rồi ung dung hưởng thụ
Ngư Trường Kiếm Trang 6
- những thứ mà bách tính thường chở đến bố thí. Hoặc giả Trường Tu Đại Pháp
Sư cho người mua vật thực mang vào, cũng chẳng ai dám nghi ngờ.
Võ Lâm Chí Tôn lên tiếng:
- Chúng ta cứ kiểm tra tất cả những nơi ấy thì sẽ rõ ngay. Biết đâu chúng chẳng
phân tán ra, vì kể cả bọn mọn đồ Xích Hỏa Giáo thì số nhân thủ đã lên đến gần
ngàn người.
Trưởng lão phái Thanh Thành là Tang Hải Kiếm Khách Vương Mai hỏi:
- Nghe nói Nan Đề lão huynh đã từng so tài với Trường Tu Đại Pháp Sư. Vậy xin
hỏi, thực ra tà pháp của lão là thế nào?
- Trong thiên hạ, oan hồn uổng tử rất nhiều. Trường Tu đã học được thuật chiêu
hồn, bắt những u linh vất vưởng làm tay sai cho mình. Tuy nhiên, chẳng có gì là
đáng sợ, chỉ cần giữ được tấm lòng trong sáng, ngay thẳng thì quỷ ma nào hại
được? Cổ nhân đã có câu “Đức trọng quỷ thần kinh!” Loạn thạch âm hồn trận
của họ Vu chỉ dọa được những người yếu bóng vía. Thực ra, Trường Tu lợi hại
nhất ở công phu Nhiếp Hồn Đại Pháp, lão có thể dùng lời nói, ánh mắt khiến đối
thủ mê muội cuồng điên. Có lẽ sau bốn mươi năm tiềm tu, bản lãnh lão đã hơn
xưa, phải đụng độ một lần mới biết được.
Ngư Trường Kiếm Trang 7
- Kiếm Vân đỡ lời:
- Sư phụ! Hôm trước, đồ nhi thấy lão giữa ban ngày mà có thể làm cho thiên
hôn, địa ám, sai khiến âm binh. Thật là đáng sợ!
Nam Cung Sách vuốt râu cười đáp:
- Rừng sâu núi thằm là nơi trống vắng, ít người lai vảng nên thiếu hẳn dương
khí. Vùng Sách Khắc lại gần Vạn Lý Trường Thành, có hàng vạn oan hồn của
những dân phu ngày xưa bị bắt đi sai dịch, xây thành. Bảo sao lão không dễ
dàng thi thố tà pháp?
Còn Trung Nguyên người đông như kiến, dương khí mạnh mẽ, ban ngày làm gì
có u linh nào dám xuất hiện?
Phiêu Phong thư sinh thở dài:
- Đáng lo nhất là việc lão dùng chính những bằng hữu của ta để tiêu diệt ta. Họ
bị mê muội nên tận lực xuất thủ, còn chúng ta tỉnh táo, sao có thể nhẫn tâm
được? Phải tìm cách phá cho được Nhiếp Hồn Đại Pháp của lão mới xong!
- Năm xưa ta thắng được Trường Tu cũng là nhờ Thất Tinh Bảo Kính của một
bằng hữu ở Tô Châu. Nghe nói lão đã qui tiên, truyền lại cho người con gái lớn
tên là Thẩm Xuân Mi, năm nay đã tam tuần. Cái khó ở chỗ là Thất Tinh Bảo Kính
Ngư Trường Kiếm Trang 8
- không cho người ngoài mượn!
Hàn Phụng Hương thắc mắc:
- Thế sao nhị thúc tổ lại mượn được?
Lão bùi ngùi đáp:
- Ta chính là cô trượng của Xuân Mi nhưng khổ nổi chỉ được quyền mượn có
một lần thôi.
Thanh Hoa công chúa tủm tỉm cười:
- Vậy chúng ta tìm người nào chưa vợ đến hỏi cưới nàng là có Bảo Kính trong
tay!
Vạn Độc Ma Quân bảo Phiêu Phong thư sinh:
- Hoàng lão đệ góa vợ lại anh tuấn hơn người, sao không đi Tô Châu một
chuyến xem sao?
Nan Đề lão nhân cười bảo:
- Ai cũng được, nhưng trong số tử vi phải đúng cách Tử Phủ, Vũ Tướng và tuổi
không quá bốn mươi thì Xuân Mi mới chịu.
Bốn vị mỹ nhân xụ mặt xuống, nhìn Kiếm Vân với vẻ giận hờn.
Vô Trần đạo trưởng cười ha hả:
Ngư Trường Kiếm Trang 9
- - Bần đạo đã đoán trước rằng Liễu bang chủ sau này có đến năm vị phu nhân!
Kiếm Vân lúng túng đáp:
- Không có Thất Tinh Bảo Kính cũng chẳng sao, chúng ta cứ tận lực là được!
Nam Cung Sách cười bí ẩn:
- Vân nhi nói đúng, cứ thử đụng vài trận rồi sẽ tính sau.
Bàn bạc kế hoạch xong quần hùng trở về phòng thủ bản phái và chuẩn bị lực
lượng, chờ tin tức trinh sát Cái Bang.
***
Bọn Kiếm Vân về đến Lạc Dương thì hôm sau đã có đoàn khâm sứ đến. Nhìn bộ
mặt lạnh lùng, cao ngạo của viên khâm sứ đại thần cũng đủ biết chuyện chẳng
lành.
Mọi người quỳ xuống nghe thách chỉ, lão cao giọng tuyên đọc:
- Vĩnh Lịch nhị thập niên, thập nguyệt, thập bát nhật. Phụng thiên thừa vận,
hoàng đế chiếu viết. “Điện Tiền Đặc Sứ kiêm phò mã Liễu Kiếm Vân khi quân
phạm thượng, tìm được kho tàng của quốc gia mà không dâng nạp vào quốc
khố, lại tùy tiện phát chẩn mua danh, làm tổn hại đến thể diện kim thượng và
triều đình, tội khó dung tha. Nay xét bao công lao trước, không nỡ khép tội, chỉ
Ngư Trường Kiếm Trang 10
- thu hồi chức tước, giáng xuống làm thứ dân. Khâm thử!”
Kiếm Vân chẳng chút buồn lòng, lạy tạ long ân, trao lại mật chỉ phong chức Đặc
Sứ.
Viên khâm sai đòi lấy luôn Ngư Truờng Kiếm. Vĩnh Sương công chúa quắc mắt
nói:
- Năm xưa, tướng công ta đã trả lại, nhưng phụ vương đã tuyên bố trước mặt
quân thần rằng quân vương không hí ngôn, tặng luôn cho chàng, sao giờ khanh
dám đòi lại?
Lão sợ hãi nín thinh, lặng lẽ rút lui.
Nan Đề lão nhân giận dữ nói:
- Lão họ Vu này quả là đốn mạt, không lấy được kho tàng nên cho người xúc
xiểm thánh thượng để hại Vân nhi!
Chàng cười đáp:
- Đồ nhi vốn chẳng ham vinh hoa phú quí, lễ nghi ràng buộc. Không phải trở lại
Bắc Kinh khom lưng, cúi gối, càng mừng chứ sao?
Tô Tháo cười rộ:
- Hiền đệ nói rất phải, ta cũng chán ngán cảnh ấy lắm rồi.
Ngư Trường Kiếm Trang 11
- Chỉ có mình Vĩnh Sương công chúa là không chấp nhận được chuyện này, nàng
hậm hực bảo:
- Nếu thiếp còn ở trong cung, chắc chắc không lão gian thần nào dám mở miệng
sàm tấu như vậy!
Cổ Tam Lang cười khà khà:
- Vân nhi cưới đến hai vị công chúa mà không được gọi là phò mã, quả là điều
kỳ quái.
Mọi người bật cười vui vẻ. Cuối tháng mười, tin tức các nơi báo về rất đáng
ngại: Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Kim Ưng Môn, Thanh Thành và tổng đàn
võ lâm đều bị tấn công lúc nửa đêm.
Đoàn quân của Trường Tu do những cao thủ mất tích dẫn đầu, cùng với môn đồ
Xích Hỏa Giáo đánh phá mục tiêu. Khi lâm trận, Trường Tu cùng bọn đệ tử dùng
tà pháp huy động âm binh, làm nổi cuồng phong, cuốn gạch đá tấn công phe đối
phương. Các phái thiệt hại rất nặng nề, nhưng có lẽ Trường Tu Đại Pháp Sư chỉ
muốn thị uy nên không tiêu diệt mà rút quân.
Phái Thiếu Lâm phải đem cả kim thân phật tổ ra sân chùa để trấn áp tà pháp, và
nhờ nhân số đông hơn nên đỡ tổn thất.
Ngư Trường Kiếm Trang 12
- Trinh sát Cái Bang vẫn chưa tìm ra sào huyệt của Đại Pháp Sư.
Nan Đề lão nhân cùng bọn Kiếm Vân lập tức xuống tổng đàn võ lâm phối hợp
với quần hùng tìm cách đối phó.
Phái Thanh Thành ở tận Chiết Giang nên không có mặt. Nhưng tin báo về cho
biết họ mất đến năm muơi đệ tử. Tổng cộng thương vong là hơn bốn trăm
người. Nặng nề nhất là hai bang hội mới thành lập, đó là Thanh Long Bang ở Hồ
Nam và Hồng Kỳ Bang ở Hồ Bắc.
Trong trận thiên tai vừa qua, hai tay hào kiệt con nhà đại phú đã bỏ ra một nửa
sản nghiệp mua lương thực từ các tỉnh duyên hải về phát chẩn, thu phục được
lòng người.
Nên khi họ đứng ra chia bang lập hội, mau chóng trở thành hùng mạnh, mục
đích chỉ để dương danh với thiên hạ chứ chẳng có dã tâm gì to lớn.
Bang chủ Thanh Long Bang là Thanh Long Kiếm Lục Tồn Trung, tuổi quá tam
tuần, tướng mạo anh tuấn hiên ngang. Còn bang chủ Hồng Kỳ Bang lại là một
nữ hiệp cân quắc anh thư, Kim Kiếm Tôn Thu Thủy, tuổi mới đôi mươi.
Hai người này lần đầu được hội họp chung với các đại nhân vật hàng đầu võ lâm
nên rất lất làm vinh hạnh. Tôn Thu Thủy say đắm nhìn chàng hiệp sĩ được nhân
Ngư Trường Kiếm Trang 13
- gian truyền tụng Liễu Kiếm Vân. Nhưng khi nhận ra bốn cặp mắt tóe lửa của các
thiếu phu nhân, vội cúi mặt thẹn thùng.
Hàn minh chủ khích lệ hai vị bang chủ trẻ tuổi:
- Lão phu rất mừng khi lớp thiếu niên lại xuất hiện nhân tài xuất chúng, hào khí
can vân như quý vị.
Hai người ngượng ngùng nói chẳng nên lời, Phiêu Phong thư sinh hắng giọng:
- Sau khi phân tích những trận tấn công vừa rồi của bọn Trường Tu, lão phu
nhận thấy rằng chúng ta hoàn toàn bị động, chỉ có cách dùng kế khích tướng,
loan báo lời khiêu chiến ra khắp võ lâm, dụ cho lão Đại Pháp Sư xuất hiện mới
mong tiêu diệt được.
Thiên Nhất Thần Tăng hỏi lại:
- Lảo nạp cũng đồng ý với Hoàng thí chủ nhưng theo qui củ võ lâm, bên được
khiêu chiến có quyền tự chọn ngày giờ. Nếu họ Vu đòi tử chiến ban đêm thì ta
lấy gì trấn áp âm binh? Hơn nữa, số đồng đạo võ lâm bị khống chế đã lên đến
gần ngàn. Chẳng lẽ chúng ta lại nhẫn tâm giết hại họ?
Vô Trần đạo trưởng cười khà:
- Đến nước này chỉ còn trông chờ vào lượng bao dung của bốn vị thiếu phụ nhân
Ngư Trường Kiếm Trang 14
- đấy thôi!
Bốn nàng ngượng ngùng thì thầm bàn bạc, lát sau, Phụng Hương mỉm cười:
- Nếu quả thật mối lương duyên giữa tướng công và Thẩm Xuân Mi cô nương có
thể cứu vãn được tai kiếp của võ lâm thì bọn tiểu nữ cũng chẳng dám hẹp hòi.
Vĩnh Sương công chúa hậm hực nói:
- Chỉ mong cho Xuân Mi xấu như Chung Vô Diệm cho đáng đời kẻ có số đào
hoa!
Nghe giọng ghen hờn chua như dấm, ai nấy bật cười dòn dã!
Cầu Nhiệm Cái bảo:
- Lão phu đã đến tận Phong Nhân Cốc thám sát nhưng không phát hiện điều gì
khả nghi. Nhưng lại tình cờ đi ngang một đoạn đê sông Hán Thủy đang được
sữa chữa. Bọn phu đông đến hơn ngàn người, thân hình lực lưỡng như người
thường khổ luyện võ công. Đa số đều có cặp mắt lạc thần lờ đờ. Có thể Trường
Tu đã nhận thầu với bộ Công để có thể che dấu nhân thủ!
Hàn minh chủ mừng rỡ:
- Hay lắm! Chúng ta cứ cho giám sát chặt chẽ hành vi của họ, nhất là vào ban
đêm. Khi họ xuất quân, chúng ta biết trước mà đối phó.
Ngư Trường Kiếm Trang 15
- Thanh Long Kiếm Lục Tồn Trung rụt rè góp ý:
- Theo thiển kiến của tại hạ thì để tránh việc tương sát đồng đạo, chúng ta dùng
lưới đánh cá để bắt sống bọn họ, sau khi Liễu đại hiệp lấy được Thất Tinh Bảo
Kính sẽ giải phá ma pháp, cứu họ hồi tỉnh lại.
Nan Đề lão nhân khen ngợi:
- Lục bang chủ quả là cao kiến, xin hãy mua dùm vài trăm tấm.
Họ Lục phấn khởi đáp:
- Cung bẩm tiền bối, Thanh Long Bang có rất nhiều bang chúng sinh sống bằng
nghề hạ bạc trên Trường Giang và Động Đình Hồ. Vì vậy, bổn bang xin được
đóng góp năm trăm tấm lưới và sẽ cho người hướng dẫn cách xử dụng.
Kim Kiếm Tôn Thu Thủy cũng không chịu kém:
- Bổn bang có đội quân sử dụng câu liêm rất tài tình, xin được góp sức bắt sống
những đồng đạo bị ma pháp khống chế.
Hàn minh chủ dơ ngón cái tán dương:
- Tốt lắm, chỉ cần tung lưới chụp gọn, dùng câu liêm kéo ngã rồi trói lại. Lão phu
thay mặt võ lâm cảmtạ sự đóng góp của nhị vị bang chủ.
***
Ngư Trường Kiếm Trang 16
- Sáng hôm sau, Kiếm Vân cầm phong thư của Nan Đề lão nhân đi xuống Tô
Châu, thê thiếp trở lại Lạc Dương!
Chàng chỉ đem theo một mình Viên Long. Gã nhỏ con nên dễ hóa trang thành
một tiểu đồng lanh lợi, phù hợp với chàng thư sinh như chàng. Hàn Phụng
Hương đã đích thân ra tay để bảo đảm an toàn cho trượng phu.
Giữa tháng mười một, hai thày trò mới vào thành Tô Châu. Nơi đây nổi tiếng là
thắng cảnh đẹp nhất Trung Hoa, không bút nào tả xiết.
Chàng vào trọ trong một khách điếm ở phía Tây thành để có thể ngắm nhìn cảnh
thơ mộng trên Thái Hồ.
Tâm trạng chàng rất rối rắm, tự thẹn mình là thân đại trượng phu, võ công vô
địch mà không diệt trừ được tà ma, phải dùng đến chuyện hôn nhân khiên
cường.
Vĩnh Sương công chúa dù sao cũng đã nặng tình với chàng từ lâu, nên khi thành
phu phụ, tình yêu dễ dàng phát sinh trong lòng chàng, đối với Thầm Xuân Mi,
chưa một lần gặp gỡ, làm sao mở miệng cầu hôn?
Viên Long biết tâm sự của chàng nên bàn rằng:
- Nếu bang chủ không vui lòng với cuộc cầu hôn này thì ta dùng cách khác.
Ngư Trường Kiếm Trang 17
- Thuộc hạ sẽ lẻn vào gia trang lấy trộm Bảo Kính. Diệt bọn Trường Tu xong sẽ
trả lại.
Kiếm Vân cười bảo:
- Không được đâu, ân sư sẽ phạt ta rất nặng!
Viên Long đáp:
- Thuộc hạ sẽ nhận lỗi về mình!
Ăn uống xong, hai người thả bộ đi ngay Thẩm gia trang xem thử địa hình.
Tòa trang viện này nằm dựa lưng vào Thái Hồ, xung quanh có hoa viên, cây cối
xanh tươi, rậm rạp.
Chắc nhà không có nhiều gia đinh nên ngoài đại sảnh, hậu viện chẳng có thêm
công trình nào khác.
Giữa canh ba, mây đen vồn vã che kín vầng trăng tròn trịa, cơn mưa rào đổ
xuống khiến khách dạ hành thêm vững bụng. Hai thày trò vượt tường, vào khu
hậu viện bằng lối vườn cây.
Nhưng vườn cây này có điều quái dị, hai người loay hoay cả canh giờ, không
tiến vào được mà lại trở ra. Kiếm Vân thở dài:
- Trận thế thật là lợi hại, chúng ta về thôi!
Ngư Trường Kiếm Trang 18
- Sáng ra, chàng dậy hơi trễ, vừa rửa mặt xong đã thấy Viên Long chạy vào báo:
- Mờ sớm, thuộc hạ đã đi đến phân đà Cái Bang trong thành. Lúc trở về, thấy
trước cửa trang có treo tấm bảng, nợi dung là cần một vị nho sĩ để dậy học cho
Thẩm tiểu công tử, tuổi mới lên mười. Hay bang chủ giả làm gia sư một phen?
Kiếm Vân không hề được đến trường học hành, nhưng chàng nhờ thông tuệ nên
thuộc làu sách vở, chữ viết lại rất đẹp. Nếu có dạy một đứa bé lên mười thì cũng
chẳng khó khăn gì.
Chàng ra thư quán hỏi mua một số sách dành cho bọn tiểu đồng như Tam Tự
Kinh, Tam Thiên Tự và một chiếc tráp gỗ rồi đến Thẩm gia trang. Dung mạo hiện
nay rất phù hợp với công việc. Bất Lão Bạch Quả đã mất tác dụng, trả lại hình
dáng cũ cho chàng. Hàng râu mép xanh rì cộng với vài nét hóa trang, đủ biến
chàng thành một thư sinh trạc tam tuần đạo mạo.
Tổng quản Thẩm gia trang là một nữ nhân ngũ tuần to béo. Bà hỏi:
- Chắc tiên sinh đến vì tấm bảng kia?
- Thưa phải, tiểu sinh quê ở Hà Nam, vì muốn thưởng thức cảnh đẹp thần tiên
của Tô Châu nên đến đây lập nghiệp. May thay sáng nay tình cờ đi ngang thấy
bảng cần người nên vội đến hỏi xem.
Ngư Trường Kiếm Trang 19
- Bà ta ngắm nghía thật kỹ rồi mới đưa vào gặp Thẩm tiểu thư.
Thẩm Xuân Mi và bào đệ đang vui đùa trong khách sảnh, thấy chàng bước vào,
họ nghiêm nghị trở lại.
Bà tổng quản trình bày ý định và hoàn cảnh của chàng.
Xuân Mi lạnh lùng hỏi:
- Chẳng hay tính danh tiên sinh là gì?
Kiếm Vân kính cẩn đáp:
- Tiểu sinh là Tào Tử Huệ, ba mươi mốt tuổi, quên quán Hà Nam.
- Tiên sinh định thù lao bao nhiêu một tháng?
Chàng không hề biết giá cả dậy học nên nói tránh đi:
- Tiểu sinh vì say mê khung cảnh vùng này nên chỉ cần nơi ăn ở, còn thù lao thì
tùy tiểu thư định đoạt.
Nàng nói ngay:
- Nếu vậy, ta sẽ trả cho tiên sinh mỗi tháng mười luợng bạc. Nhưng phải xem
tiên sinh có dậy nổi em ta không đã? Miên nhi là đứa bé lười biếng và nghịch
ngợm.
Miên nhi nãy giờ ngắm chàng hơi kỹ, thấy chàng oai phong khác hẳn đám thày
Ngư Trường Kiếm Trang 20
nguon tai.lieu . vn