Xem mẫu
- vietmessenger.com
Lăng My
Ngón Tay Quỷ
MỤC LỤC
1. Sự Hoang Mang Của Trường Hà 24. Báo Cáo Đến Muộn
2. Một Ngón Tay 25. Bữa Tiệc Sinh Nhật Không Lãng Mạn
3. Tử Nguyệt 26. Lời Thỉnh Cầu Của Nha Phong
4. Giấc Mộng Kinh Hoàng 27. Tìm Người Không Gặp
5. Phong Tục Dân Gian 28. Chuông Điện Thoại Lúc Nửa Đêm
6. Kinh Hãi Tột Cùng 29. Nghênh Ngang Đắc Ý
7. Bùa Chú 30. Đồng Ý Phỏng Vấn
8. Quấy Nhiễu 31. Môi Đỏ Sắc Tựa Dao
9. Trở Lại Thôn Viễn Vọng 32. Khuôn Mặt Nhợt Nhạt Sau Lưng
10. Tai Nạn 33. Câu Hỏi Kỳ Lạ
11. Nét Thùy Mị Của Tử Nguyệt 34. Trực Giác Của Phụ Nữ
12. Ác Mộng Trở Lại 35. Vỡ Cốc
13. Tiểu Diệp Kể Chuyện 36. Lại Đến Nhà Trương Thanh Dương
14. Kinh Hồn Thôn Viễn Vọng 37. Một Chân Tướng Khác
15. Tình Đầu Khó Quên 38. Mê Đắm
16. Thế Nào Là Nhân Quả 39. Ai Là Hình Bóng Của Ai
17. Bóng Người Lập Lờ Trước Cửa Số 40. Nhật Ký
18. Đêm Khoái Lạc 41. Khủng Hoảng
19. Phanh Xe Hỏng Rồi 42. Rối Bóng
20. Người Đợi Tôi Trở Về 43. Cỏ Tiên
21. Gặp Lại Bạn Cũ 44. Sự Quan Tâm Của Phương Minh
22. Gặp Lại Nhu Phong 45. Thâm Hụt Tài Chính
23. Phòng Của Thiếu Nữ 46. Chứng Thực
Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
- Chương I
SỰ HOANG MANG CỦA TRƯỜNG HÀ
Ha ha, anh lại rủa tôi rồi, làm sao gặp tai nạn được chứ!", Tiểu Vương như quở trách, chằm
chằm nhìn tôi, đúng là đôi mắt đen ngày thường của cậu ấy đây mà, mang một chút bướng
bỉnh tinh nghịch, lại một chút trách móc hờn dỗi.
Đúng là Tiểu Vương, tôi vô cùng phấn chấn nắm lấy tay cậu ấy, Tiểu Vương trước mặt bất
chợt biến mất, tôi kinh hãi hét lên: "Tiểu Vương, Tiểu Vương, cậu lại đi đâu rồi?"
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Vương ở đó, khuôn
mặt của cậu ấy vừa rồi chẳng phải còn rất rạng rỡ tươi sáng sao, bây giờ hai con mắt như lồi
ra bên ngoài, khuôn mặt bê bết máu, máu trào ra từ hốc mắt, lỗ tai, máu cứ ứa ra, thấm đẫm
cả mặt... đâu là Tiểu Vương, đâu mới là Tiểu Vương, tôi hoảng hốt sực nhớ, Tiểu Vương đã
bị tai nạn xe, đó không phải là giấc mơ của tôi. Bóng người kia ngày càng lại gần, bóng
người mang cặp mắt lồi, máu chảy ròng ròng đó, chính là Tiểu Vương sao? Cậu ta định làm
gì? Cậu ta sẽ làm gì tôi?
°°°
"Rầm", cánh cửa phòng làm việc tại trụ sở Ủy ban xã bật mở, sắc mặt Trường Hà tái mét,
đôi mắt hoảng loạn vô hồn, hơi thở gấp gấp dồn dập, trên mặt vẫn còn bám ít bùn đất bẩn,
có vẻ như vừa này mới bị ngã nên bộ dạng cậu ta lúc này trông rất thảm hại.
Thấy thế tôi mới gõ gõ ngón tay lên bàn mà trêu rằng: "Đồng chí Lý Trường Hà này, tuy rằng
công việc của chúng ta khá gấp nhưng cũng không cần phải chạy một mạch đến đây như
vậy đâu, hay là phía sau có ai đó đuổi theo đồng chí?".
Thư ký Tiểu Vương cũng cười theo và nói: "Anh Trường Hà nhất định là bị lôi khỏi giường
trong lúc vẫn còn mơ màng nên bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra rồi, ha ha, lẽ
nào là vợ anh đang cầm chổi lông gà đuổi theo?".
Tôi là Chủ tịch xã Tú Phong huyện X thành phố X. Xã Tú Phong do tôi quản lý có sáu thôn,
nơi này hoang vu hẻo lánh, có núi cao sông dài, phong cảnh tĩnh mịch, thanh u. Gần đây xã
Tú Phong có nhận được vốn đầu tư của nước ngoài, nên đang cố gắng đẩy mạnh đầu tư
phát triển ngành du lịch, lương lai đầy hứa hẹn. Tôi cảm thấy mọi sự càng thuận lợi, càng
muốn dứt khoát làm lớn, khai phát vùng núi thanh tĩnh này. Vì vậy trước mắt xã cũng đã
thực hiện nhiều kế hoạch, chính sách để thay đổi, nhưng ngặt một nỗi tiền đầu tư không đủ.
Trước tình hình đó, xã đã gửi báo cáo lên cấp trên xin thêm một khoản tiền để đầu tư vào
dự án. Và ngày mai, Chủ tịch thành phố Tương Nhẩm Lâm sẽ đến khảo sát tại xã, tìm hiểu
hiện trường để có hướng chỉ đạo cụ thể. Nếu như mọi việc đều thuận lợi thì sẽ có khoản
tiền đầu tư thêm cho dự án của xã, biến xã Tú Phong thành một điểm du tịch quan trọng;
kinh tế theo đó sẽ có những bước tăng trưởng nhảy vọt. Để đón tiếp Chủ tịch thành phố
cũng như cố gắng giành được khoản tiền đầu tư từ cấp trên, cả ngày hôm nay chúng tôi
phải ngồi lại với nhau để thảo luận và vạch ra phương án.
Nhà của Lý Trường Hà cách trụ sở ủy ban xã khá xa, muốn đến đây phải đi qua một thôn
nhỏ. Không như chúng tôi hoặc là ăn qua loa đối phó ở nhà ăn của xã, hoặc là rủ nhau đi
nhậu ở quán nào đó, rồi sẽ trở về nghỉ trong nhà nghỉ của xã. Vốn là trong xã có nhà nghỉ
riêng dành cho cán bộ, nhưng do vợ của Trường Hà dạy tại một trường tiểu học ở thôn Hoa
Nam, đi đi về về không tiện, cho nên hàng ngày sau khi tan ca Trường Hà đều phải trở về
nhà. Chúng tôi thường cười trêu anh là vừa mới lấy vợ mà đã bị trói chặt chân tay rồi. Bình
thường dù có muộn như thế nào anh cũng đều về nhà, đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của một
- ông chồng.
Chúng tôi rất coi trọng cuộc viếng thăm của Chủ tịch thành phố dành cho xã Tú Phong, nếu
mọi thứ trong cuộc khảo sát lần này đều khiến Chủ tịch thành phố hài lòng thì việc chi ngân
sách sẽ dễ dàng như đóng đinh lên bàn vậy. Tối hôm đó tôi ở lại trụ sở ủy ban xã để làm
thêm. Tôi cùng với Tiểu Vương đang cố gắng hoàn tất những bước chuẩn bị chi tiết nhất
cho cuộc khảo sát này, xem đi xem lại thấy có một chỗ cần phải sửa, thay đổi lại đôi chút.
Tôi bèn dùng điện thoại tại văn phòng ủy ban gọi cho Chủ nhiệm Trường Hà, người phụ
trách việc sắp xếp, vạch ra kế hoạch cho lần này.
Không rõ Trường Hà có biết chúng tôi đang trêu cậu ta hay không mà vẫn cố gắng lao về
phía bàn rồi tóm chặt cánh tay tôi bộ dạng lảo đảo như sắp ngã, lắp bắp nói: "Chủ tịch xã,
anh Tô... Nam Bính... tôi... nhìn thấy quỷ".
Tôi vừa cười vừa mắng: "Cái gì mà tôi nhìn thấy quỷ? Thằng nhóc cậu làm sao thế?". Tuy
miệng nói như thế, nhưng trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, bởi từ trước đại nay Trường
Hà làm việc khá chắc chắn, cậu ta là người dù trời có sập xuống thì vẫn điềm tĩnh, bình thản
như không có chuyện gì xảy ra, lại là người hành xử có chừng mực nữa.
Nhưng thấy tay áo của mình bị cậu ta nắm chặt như thế, rồi nhìn đôi mắt hoảng loạn của
cậu ta, tôi mới đưa mắt nhìn Tiểu Vương vẻ ngờ vực.
Tiểu Vương mang một cốc nước đến rồi đặt tay lên vai của Trường Hà, sau đó nhẹ nhàng
đưa cốc nước vào tay trái cậu ta. Trường Hà ừng ực ừng ực mấy hơi đã uống hết sạch, tâm
trạng có vẻ cũng ổn định hơn một chút rồi mới từ từ thả lỏng tay áo của tôi, đầu cúi thấp, về
mặt ngẩn ngơ, thẫn thờ ngồi trên ghế.
"Trường Hà, rốt cuộc là cậu bị làm sao?"
Lý Trường Hà đưa mắt lên nhìn tôi, hai mắt đầy những tia máu đỏ tươi đan chằng chịt, vẫn
đang trong trạng thái hoảng hốt sợ hãi vô cùng, cậu ta cố gắng nói liền một hơi: "Tôi nhìn
thấy quỷ!".
Tiểu Vương ngay lập tức "khúc khích" cười một tiếng, thấy vậy tôi mới đưa mắt lườm Tiểu
Vương cảnh cáo, tôi biết, lúc này nếu không thể xóa bỏ được những thứ đang còn ám ảnh
trong đầu của Trường Hà thì việc bàn kế hoạch thích hợp cho cuộc khảo sát của Chủ tịch
thành phố vào ngày mai cơ bản sẽ không cách nào tiến hành được. Nhưng sự việc này quả
là hoang đường. Trên thế gian này lấy đâu ra quỷ? Tôi an ủi cậu ta và nói: "Cậu nhìn thấy
quỷ có hình dạng như thế nào? Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?".
Lý Trường Hà đột nhiên đứng thẳng dậy, tức giận nhìn tôi rồi lớn tiếng nói: "Anh cho rằng tôi
đang đùa sao?"
"Tôi...", giọng nói của cậu ta bỗng trùng xuống: "Tôi không phải là người nói năng tùy tiện!".
Trường Hà rốt cuộc vẫn là Trường Hà, cậu ta biết rằng dùng giọng điệu đó để nói chuyện
với tôi là không nên, nhưng lần này cậu ta bị kích động như thế tôi cũng có thể hiểu được
phần nào, bởi cậu ta không phải là người thích tranh cãi. Tôi đứng dậy đi một vòng xung
quanh rồi đến ngồi phía trước bàn, nhẹ nhàng uống một hớp trà: "Vậy cậu hãy nói cho tôi
biết cậu nhìn thấy quỷ ở đâu, có hình dạng, dáng vẻ ra sao?".
"Khi nghe điện thoại của anh, tôi biết là liên quan đến việc ngày mai Chủ tịch thành phố đến
đây để khảo sát tình hình, tôi vội đi ngay nhưng ngặt nỗi xe máy của tôi đã bị em trai tôi
mang đi rồi, nên đành phải đi xe đạp. Anh cũng biết, muốn đến đây tôi phải đi một quãng
đường khá xa, nên tôi muốn đi đường tắt gần hơn, vì vậy mới đi đường phía cổng thôn Viễn
- Vọng..."
"A...", Tiểu Vương kêu lên, bởi Tiểu Vương biết từ nhà Trường Hà đến trụ sở ủy ban xã phải
đi qua hai thôn mà cổng thôn Viễn Vọng là một sườn dốc hoang vắng, không có người sinh
sống. Ở đó chỉ có mấy cây cỏ dại nhỏ, mỗi khi đêm đến cây cối in bóng đen mờ ảo lên trên
mặt đất, cảnh tượng đó thực khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng. Đoạn đường
hoang vu ấy dài khoảng gần một cây số, mà bây giờ đang là mùa thu, gió đêm mang theo
chút hơi lạnh thổi vào đám cỏ tranh, tạo ra một thứ âm thanh "ào ào" vang vọng. Lúc bình
thường thì ở đây chẳng xảy ra việc gì nhưng mỗi khi bắt đầu bước vào thu, người ta lại bị
ám ảnh bởi truyền thuyết kể rằng, tháng Bảy là tháng của quỷ, các loại tin đồn quái lạ liên
quan đến quỷ cứ thế được lưu truyền, người dân trong thôn truyền tai nhau nghe giống như
có quỷ thần thật vậy. Trường Hà đi gần đoạn đường đó, mà từ cửa thôn Viễn Vọng đi đến
đây ít nhất cũng phải mất hơn nữa tiếng đồng hồ thì mới đến được sân sau của trụ sở ủy
ban xã.
Trường Hà không để ý đến tiếng xuýt xoa của Tiểu Vương, tiếp tục nói: "Khi đi qua chỗ đó,
xe của tôi bỗng bị tuột xích nên tôi phải xuống xe để lắp lại, nhưng lắp thế nào cũng không
được, cho nên đành phải dắt xe đi bộ. Đi chưa được chục bước, có cảm giác gió thổi vi vu
lạnh lẽo, ngẩng mặt lên nhìn, bỗng thấy phía trước có một bóng người, tôi nghĩ đó chắc
cũng chỉ là người dân trong xã thôi nên cũng không để ý lắm. Nhưng cũng trong khoảnh
khắc đó tôi bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là một bóng người không đầu, nhưng nếu
không phải là không nhìn thấy đầu của nó thì nhất định tôi cũng không biết nó là quỷ...".
Lời kể của Trường Hà bắt đầu có thứ tự đầu đuôi rõ ràng, còn tôi và Tiểu Vương cố tình để
ánh đèn điện sáng rực bên trong trụ sở ủy ban rộng rãi, để Trường Hà thêm phần bình tĩnh.
Trường Hà vì đã nhìn rõ bóng người đó nên cậu ta mới vội vã chạy về đây, chẳng trách thở
hổn hển, mặt mũi tái mét như thế.
Dù tôi vẫn còn hoài nghi, nhưng vì không biết tường tận nên cũng không dám khẳng định
hay phủ định bất cứ điều gì. Tôi bèn vỗ vỗ vào vai Trường Hà, an ủi cậu ta mấy câu để cậu
ta cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu bàn bạc cụ thể những vấn đề lúc trước đã bàn
với Tiểu Vương. Trường Hà rốt cuộc vẫn là Trường Hà, mặc dù vừa bị một phen hú vía
nhưng đến khi làm việc vẫn nhanh chóng tập trung.
Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, xem xét kĩ càng một lượt tất cả, từng vấn đề cụ thể đều đã
được đưa ra cân nhắc, bàn bạc, không để sót bất kỳ nội dung nào. Bất chợt tôi thở dài một
tiếng rồi nhìn đồng hồ đeo tay, mới có hơn mười một giờ, vì thế tôi nói với Trường Hà và
Tiểu Vương: "Đi, đi ăn đêm thôi. Tôi mời!".
Ngay phía trước trụ sở ủy ban xã có một quán ăn, mà đặc điểm của quán ăn này là một khi
ánh đèn bên trong ủy ban xã chưa tắt thì đèn của quán này cũng chưa tắt. Ở xã có bất kỳ
hoạt động hay liên hoan gì thì hầu hết đều tổ chức ở quán ăn này cả. Ông chủ quán ăn đó
tên là Trương Vọng, hơn bốn mươi tuổi, trên mặt ông ta ngoài lớp mỡ rất dày ra còn có nụ
cười đầy vẻ nịnh bợ.
Chính nhờ nụ cười đầy vẻ nịnh bợ luôn hiện diện trên mặt ấy nên ông ta làm ăn ngày càng
phát đạt.
Nụ cười đó thực ra cũng bình thường nhưng dù sao nhìn cũng thấy sướng mắt. Huống hồ ở
đây còn có một người mà nhìn cũng đã mắt không kém. Đó là con gái của Trương Vọng tên
là Tử Nguyệt một cô nàng rạng rỡ tựa như ánh trăng vậy! Mỗi lần Tử Nguyệt bước ra, dáng
điệu mỹ lệ ấy không biết đã thu hút biết bao ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là thô tục,
hoặc là tán thưởng, hoặc là đố kị của mọi người. Bình thường chúng tôi hay đến đây để
dùng bữa, nhưng nguyên nhân chủ yếu chẳng qua cũng chỉ là yểu điệu thục nữ, quân tử
- hảo cầu mà thôi.
Vừa bước vào quán ăn, Trương Vọng ngay tức khắc chạy ra nghênh đón: "Ôi, Chủ tịch Tô
vẫn chưa nghỉ sao?", sau đó lại chào hỏi đến Trường Hà và Tiểu Vương. Lão Trương Vọng
đúng là người làm ăn buôn bán, lúc nào cũng thể hiện sự quan tâm đầy đủ đến từng người
như thế, khiến ai ai cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của ông ta.
Sau khi ngồi xuống bàn, tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt nhưng không thấy Tử
Nguyệt đâu, chắc là cô ấy đi ngủ rồi.
Lát sau rượu cùng đồ nhắm được mang lên, tôi rót đầy một chén rồi nói với Trường Hà:
"Chén rượu này là để loại bỏ nỗi sợ hãi của cậu nhé!".
Trường Hà và tôi chạm cốc rồi hai người uống một hơi cạn hết. Khi ấy tôi và Tiểu Vương
mới đưa mắt nhìn nhau bởi chúng tôi đều biết, Trường Hà rất hiếm khi uống rượu, bình
thường cậu ta chỉ ăn cơm mà thôi, những ai mời rượu Trường Hà đều từ chối hoặc cự tuyệt,
mà nếu có nâng cốc thì cũng chỉ nhấp môi, cậu ta còn luôn dành thời gian để trở về nhà nữa,
đúng là mẫu hình lí tưởng của một người chồng. Nhưng hôm nay, Trường Hà thật khác lạ.
Vừa mới uống được một chén, sắc mặt của Trường Hà đã đỏ ửng cả lên và cảm hứng
dường như cũng dâng trào, dù sao đây là lần đầu Trường Hà nâng chén cạn ly với chúng
tôi.
Một chén rồi lại hai chén, tuy vẫn chưa đến mức say nhưng ai cũng đều choáng váng. Tửu
lượng của tôi khá tốt, nhớ hồi còn học đại học tôi có uống với đám bạn, uống tận ba cân
rượu mà vẫn chưa say. Lúc đó, những thứ tôi nghĩ trong đầu thực ra cũng không phải đều
dành cho chén rượu trước mặt, mà điều trước tiên tôi đang nghĩ là làm cách nào để chuyến
khảo sát của Chủ tịch thành phố lần này không có bất kỳ sơ suất nào. Còn bây giờ, tôi lại chỉ
nghĩ đến Tử Nguyệt xinh đẹp như mơ kia mà thôi. Bình thường dù có muộn thế nào, Tử
Nguyệt đều phụ giúp Trương Vọng bán hàng. Nhưng hôm nay, không biết vì nguyên nhân gì
mà vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện?
Tôi nhìn sang Tiểu Vương, Tiểu Vương đang rót rượu vào chén của Trường Hà, có vẻ hai
người họ càng uống càng hăng, trong cuộc rượu nào cũng không có phân cao thấp mà. Mắt
của Tiểu Vương đã đỏ lên nhưng vẫn chưa thấy cậu ta có vẻ gì là say xỉn, tửu lượng của
thằng nhóc này hóa ra cũng chẳng kém tôi, xem ra hôm nay Trường Hà phải say bí tỉ một
trận rồi.
Tiểu Vương cười cười, hứng khởi nói: "Anh Trường Hà này, tối nay có định về với chị dâu
nữa không đây, ha ha!".
Trường Hà nghe vậy, mắt vốn hóa đỏ lại có chút mờ ảo, lấp loá tựa như có một vệt sáng sợ
hãi vừa mới lướt qua, lắc lắc đầu, lớn tiếng nói rằng: "Thằng nhóc này thật không nhân hậu
chút nào, tối hôm nay không về, muốn về thì phải đến sáng, sáng mai...".
Tiểu Vương nói: "Chủ nhiệm Lý bị một bóng người dọa cho chết khiếp rồi, ha ha, tôi còn cho
rằng anh là người to gan lắm cơ đấy, xem ra đàn ông mới kết hôn, gan đều biến thành gan
chuột cả rồi!".
Trường Hà đập mạnh lên mặt bàn "bốp" một tiếng: "Thằng nhóc to gan kia, bây giờ cậu
dám... có dám đi đến đoạn đường đó không?".
"Có gì mà không dám chứ, đừng nói là một bóng người, nếu gặp một người không đầu thật
cũng không thể dọa được Vương Quan Thành tôi đâu!" Tôi vốn cho rằng Tiểu Vương không
say, nhưng nhìn cu cậu bây giờ có lẽ cũng say rồi. Lại còn mặt đỏ tai tía, gân cổ huênh
- hoang với Trường Hà nữa.
"Hi lú...", nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên bên tai, tôi mới thầm nghĩ,
ngoài Tử Nguyệt ra thì còn ai có được giọng mềm mại như thế chứ? Huống hồ bây giờ đang
là nữa đêm, ngoài Tử Nguyệt ra cũng làm gì có người con gái nào khác ở đây đâu. Quả
nhiên, bóng dáng Tử Nguyệt xinh đẹp xuất hiện trước mặt chúng tôi, dưới ánh đèn, môi cô
nở một nụ cười ẩn ý, hai mắt tựa như hai viên ngọc, thâm trầm mà trong trẻo, một tay xách
chai rượu đến.
Tử Nguyệt không thi đại học, cũng không tìm việc làm, chỉ suốt ngày ở trong cửa hàng để
giúp Trương Vọng, cô dùng lời nói của mình để mời khách, bán hàng. Trương Vọng là chủ
quán còn cô là nhân viên tài vụ, quản lý toàn bộ tài chính của quán. Tử Nguyệt đặt chai
rượu lên bàn chúng tôi, cười hi hi rồi nói: "Ba anh, hôm nay phải uống hết mình đấy nhé!".
Nụ cười của cô tuy có chút chế nhạo Trường Hà và Tiểu Vương, nhưng hai người họ đều
không để ý mà vẫn đang gân cổ, vênh mặt lên để tranh luận. Bất chợt thấy Tiểu Vương "hử"
một tiếng rồi đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Đi thì đi, ha ha, tôi không giống anh đâu, lớn
bằng chừng này mà còn bị dọa thảm hại như thế. Tiểu Vương vừa tốt nghiệp đại học, sức
lực rất dồi dào. Cậu ta vốn không tin vào chuyện quỷ thần, thế mà giờ lại bị Trường Hà coi
thường, nên liền muốn đi chứng minh bản thân mình không phải là tên nhát gan, Trường Hà
cũng theo đó mà lớn tiếng nói: "Đi... hay không đi, cậu cũng là... cũng là thằng nhóc thôi!".
Hai người họ lảo đảo đứng dậy, bộ dạng họ như thế mà vẫn muốn đi đến cổng thôn Viễn
Vọng.
Tử Nguyệt ngăn họ lại: "Nào hai cái anh này, đêm đã khuya lắm rồi còn muốn đi đâu nữa?".
Tiểu Vương bèn đưa tay ra nhẹ nhàng gạt Tử Nguyệt sang một bên. Cậu ấy tuy uống say
rồi nhưng xử sự vẫn rất đúng mực. Tôi nghĩ Tiểu Vương vội vội vàng vàng như thế nhất
định là muốn đi chứng minh mình là một người can đảm. Có lẽ một phần vì đã ngà ngà say,
một phần vì có Tử Nguyệt đang ở bên cạnh, lại không muốn để Tử Nguyệt nghĩ mình nhát
gan. Chàng trai trẻ này còn chưa lấy vợ, đâu muốn Tử Nguyệt đánh giá sai về mình? Hơn
nữa điều này cũng đâu có phạm pháp gì.
Hai người kẻ xô người đẩy bước ra đến cửa, thấy thế tôi mới quát: "Trường Hà, Tiểu Vương,
các cậu định làm cái gì vậy? Ngày mai còn có chuyện phải làm đấy các cậu có biết không
hả?".
Họ nghe thấy vậy mới ngớ người ra, sau đó cúi đầu ỉu xìu tựa như đóa hoa héo úa dưới ánh
nắng chói chang, đứng ngẩn ra đó, trở lại cũng không được, bước đi cũng không xong.
Tử Nguyệt liếc tôi một cái, sâu trong đấy mắt ánh lên nụ cười hài lòng, tôi cũng cười nhẹ với
cô rồi đứng lên nói: "Thôi được, giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về nghỉ. Trường Hà này,
đêm nay cậu đừng về nhà nữa, đường cũng khá xa, ngày mai chúng ta dậy sớm".
Tử Nguyệt không nói lời nào mà tiễn chúng tôi ra cửa. Tôi đi sau cùng, ngoái đầu nhìn lại thì
thấy Tử Nguyệt nở một nụ cười.
Chương II
MỘT NGÓN TAY
Đoàn khảo sát của thành phố cũng đã đến. Do mọi việc được chuẩn bị khá cẩn thận, kĩ càng
nên Chủ tịch thành phố quyết định chắc chắn là sẽ đầu tư thêm cho xã Tứ Phong, mặc dù
- chưa có văn bản chính thức nhưng Chủ tịch cũng đã đồng ý đầu tư thêm khoảng bốn mươi
vạn. Việc này khiến tôi thấy tràn trề cảm xúc, trong lòng dây lên một cảm giác vui mừng
khôn xiết, thật khó diễn tả nên lời.
Cuối cùng cũng tiễn đoàn khảo sát do Chủ tịch dẫn đầu trở về, tối hôm đó đương nhiên có
một bữa tiệc chúc mừng thành công, nhưng là do tôi mời. Địa điểm tất nhiên vẫn là quán ăn
của Trương Vọng.
Trường Hà vốn định đi về, nhưng bị tôi và Tiểu Vương giữ lại, bởi bữa tiệc mừng công này
làm sao có thể thiếu Trường Hà được. Tham dự bữa tiệc tổng cộng có tám người, ngoài
chúng tôi ra thì còn năm người khác đều là cán bộ trong xã cả, có Trương Viễn Dương phụ
trách công tác tuyên truyền, Lưu Dung Thành phụ trách công tác thuế khóa, Lý Lãng Minh
phụ trách công tác tài vụ, Trịnh Minh Kiến phụ trách công tác đoàn thể, chính trị, Lê Kiên
Quốc phụ trách công tác thủy lợi. Chúng tôi ngồi chật cả một gian phòng, mọi người ai nấy
đều rất vui mừng. Việc Trường Hà có thể uống được rượu đã bị Tiểu Vương phát hiện.
Những lúc bình thường mọi người có thể giúp đỡ nhau chén nọ chén kia được, nhưng tại
buổi tiệc mừng công vui vẻ như thế này thì mỗi người một chén ai nấy đều phải tự động
uống hết.
Chuyện hôm qua Trường Hà gặp "quỷ" bị Tiểu Vương mang ra làm chuyện cười trên bàn
rượu, Tiểu Vương còn bắt chước lại dáng vẻ cửa Trường Hà nữa, thần sắc sợ hãi vô cùng,
khiến mọi người được trận cười no nê. Còn Trường Hà thì chẳng có cách nào bịt được cái
mồm đang oang oang của Tiểu Vương, vẻ mặt hậm hà hậm hực không biết nên làm như thế
nào. Mọi người cứ liếc nhìn Trường Hà là ai nấy đều phá lên cười, làm đổ cả mấy chén
rượu ở trên bàn. Lý Lãng Minh và Trường Hà lúc bình thường vốn đã có vài việc bất đồng
quan điểm với nhau, tuy tất cả đều vì công việc nhưng hai người cũng có hiềm khích nhất
định, cho nên sau khi nghe xong lời của Tiểu Vương, vẻ mặt của Lý Lãng Minh nữa cười
nữa không, thờ ơ nói răng: "Con đường đó tôi cũng từng đi qua vào ban đêm khá nhiều lần,
nhưng rốt cuộc có gặp quỷ nào đâu!".
Lời nói đó phát ra khiến vẻ mặt Trường Hà bỗng thay đổi, cậu ta đưa ánh mắt hung ác nhìn
Lý Lãng Minh, nhưng Lý Lãng Minh lại không thèm để ý mà vẫn tươi cười. Chúng tôi cũng
có cảm giác Lý Lãng Minh đùa hơi quá đáng, nên vội đánh trống lãng mà chuyển sang chủ
đề khác. Mọi người bắt đầu kể một vài chuyện thú vị liên quan đến công việc, nhưng xen
giữa khoảng thời gian đó không khí không thoải mái vẫn bao trùm và tiếng chạm cốc vì thế
cũng dần mất đi.
Hơn mười một giờ đêm, bữa tiệc cũng đến hồi tàn cuộc, Tiểu Vương và Trường Hà khoác
vai nhau chẳng biết là đang thì thầm chuyện gì. Những người còn lại do nhà ở gần nên sau
khi kết thúc bữa tiệc ai nấy đều trở về nhà mình.
Tiểu Vương lẩm bẩm nói: "Anh Trường Hà này, hôm nay anh về nhà ngủ, cái chân thối của
anh có thể hun chết người đấy, lại còn ngáy cứ như sấm nữa chứ, không biết vợ anh làm
cách nào mà chịu nổi, tối nay tôi không ngủ cùng anh đâu". Tôi không nhịn được cười. Tiểu
Vương vốn ưa sạch sẽ, phòng ốc cứ gọi là ngăn nắp, không dính một hạt bụi giống như
khuê phòng của thiếu nữ vậy.
Trường Hà mới gọi với theo nói: "Thằng nhóc này, có mỗi việc đi ngủ thôi mà lý sự thế nhỉ,
cứ lèo nhà lèo nhèo, tôi mới là người không muốn ngủ cùng thằng nhóc như cậu đấy, về thì
về! Hôm nay tôi sẽ về nhà ngủ!". Nhưng khi Trường Hà nói ra những lời này thì rõ ràng khí
thế cũng đuối lắm.
"Anh, anh có dám về nhà không?", Tiểu Vương hỏi vặn vẻ chế giễu, hỏi xong cậu ta trừng
trừng mở to cặp mắt đang say lờ đờ của mình, rồi lại nở một nụ cười xảo quyệt nữa chứ.
Tất nhiên chuyện ngày hôm qua lại bị cậu ta tôi ra nhai đi nhai lại.
- "Được, có gì mà không dám chứ? Đương nhiên là tôi dám rồi, thằng nhóc này hôm qua lớn
tiếng to mồm như thế, hôm nay xem có đám đi cùng tôi đến đoạn đường đó không? Để xem
ai sợ vãi đái ra quần trước nhé!", Trường Hà vốn là một công chức tại địa phương vậy mà
đột nhiên nói ra những lời thiếu lịch sự như vậy đấy.
"Được, đi luôn bây giờ, tôi không tin trên đời này lại có quỷ, tôi cũng muốn đánh cho con quỷ
đó khóc thét mới dược!" cậu ta vừa nói vừa xắn tay áo lên, ra vẻ như bỗng nhiên trước mặt
xuất hiện một vật thể lạ mờ mờ ảo ảo, còn chuẩn bị tư thế như sẵn sàng xông vào đại chiến
ba trăm hiệp nữa chứ.
Tôi không biết rốt cuộc Trường Hà nhìn thấy cái gì, nhưng thực sự lúc đó uống cũng khá
say rồi, nên cảm thấy cực kỳ hưng phấn, vì thế mới quyết định đưa Trường Hà về nhà, nhân
tiện cũng muốn xem thôn Viễn Vọng rốt cuộc có thứ gì huyền bí, mê hoặc như thế. Tôi
khoác vai Trường Hà, nói: "Đi thôi, ba anh em ta cùng đi một chuyến, dù có gặp phải chuyện
gì thì cả ba người có thể đối phó được!".
Hôm đó là ngày mùng Mười tháng Bảy, thời tiết không tốt lắm, nhưng đến khoảng mười một
giờ, ánh trăng xuyên qua tầng mây, chiếu tỏ khuôn mặt của từng người, một lát sau đám
mây trên trời cũng biến mất, ánh trăng nhờ đó cũng trải khắp trên mặt đất, dù ở xa cũng có
thể nhìn thấy rất rõ ràng, bất kể là người hay là quỷ, ở dưới ánh trăng sáng như thế này lại
thêm có ba người đồng hành cùng đi nên cũng không có nguy hiểm gì đáng lo ngại lắm.
Chúng tôi cùng nhau bước đi trên đường, Tiểu Vương vừa đi vừa hát ầm ĩ. Thực ra nghe
qua lời kể của Trường Hà, lại thấy được bộ dạng hoảng hốt của cậu ta khi ấy chúng tôi đều
cảm thấy nơm nớp lo sợ, không biết một lát nữa đây sẽ nhìn thấy thứ gì nữa, tôi tin chắc
rằng Tiểu Vương cũng chỉ mượn lời hát để che đậy nỗi bất an trong lòng mà thôi. Còn
Trương Hà lại khá trầm lặng chẳng nói năng gì, cũng không còn cãi nhau với Tiểu Vương
nữa, nếu không phải vì mệt mỏi thì cũng là trong lòng đang sợ hãi, nhưng vì cùng đi với
chúng tôi nên cũng không tiện thể hiện thái độ cho lắm, huống hồ cậu ta còn đang đánh
cược với Tiểu Vương nữa. Tôi để ý thấy cây cỏ khẽ lay động, tiếng gió thổi nhè nhẹ. Ngày
Mười lăm tháng Bảy là ngày của Quỷ , trước sau ngày đó mười ngày thì trăng đêm đã sáng
lại càng sáng hơn, cũng chẳng ai có gan đi lại ngoài đường từ sau tám giờ tối cả, tôi tin rằng
nếu không phải là uống rượu thì cả ba chúng tôi cũng chẳng dám xuất hiện ở nơi này đâu.
Đêm tháng Bảy vẫn còn mang chút khí nóng oi bức, nhưng chúng tôi đi trên đường lại cảm
thấy có chút lành lạnh. Lúc nào cũng cảm giác có điều gì đó bất ổn nhưng lại không biết là
điều gì bất ổn nữa. Tôi đưa mắt nhìn Trường Hà và Tiểu Vương, không biết liệu họ có cảm
giác giống tôi không?
Càng lúc càng đến gần cổng thôn Viễn Vọng, cảm giác bất an lại càng tăng thêm, chỉ là hiện
tại, tôi, Tiểu Vương, Trường Hà không người nào đưa ra ý kiến lút lui, quay trở lại cả.
Trường Hà và Tiểu Vương không ai muốn tỏ ra mình yếu thế hơn đối phương, còn tôi, tuy
cũng không phải to gan lớn mật gì nhưng lại là một người vô cùng tò mò, hiếu kỳ, thêm nữa,
dù sao tôi cũng là cấp trên, nếu bây giờ đưa ra ý kiến rút lui thì sau này chắc chắn uy thế
của tôi cũng bị tổn hại. Tôi không đề nghị quay trở lại nên tự nhiên chẳng có thứ gì ngăn cản
được bước chân chúng tôi.
Đến bãi đất hoang mà Trường Hà nói, Tiểu Vương cũng không hát nữa, khóe môi mím chặt,
tôi mới quay đầu lại nhìn thì thấy miệng Trường Hà cũng đang run lên bần bật, ánh mắt vô
cùng hoảng loạn, sợ hãi. Dù sao cậu ta cũng đã bị dọa một lần rồi. Tiểu Vương không cười
chế giễu Trường Hà nữa, mà chỉ nắm thật chặt cánh tay của cậu ta. Đây là cái nắm tay của
sự đồng cảm, của sự động viên, cũng là để an ủi. Trường Hà đưa mắt nhìn Tiểu Vương,
trong ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm ơn. Lúc đó, không cần dùng đến lời nói nữa.
- Chợt có cơn gió nhẹ thổi đám cỏ tranh lay động, phát ra âm thanh "xào xạc xào xạc" mơ hồ.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm đó khiến người ta có chút kinh hãi, bởi trong lòng ai
cũng đều có hình ảnh về thứ mà Trường Hà đã miêu tả. Nêu nói rằng những thứ trước đây
từng nhìn thấy sẽ chiếm cứ một phần tâm linh, thì lúc này trong sâu thẳm trí óc cả ba người
chúng tôi đều đã xuất hiện một bóng hình không có đầu, nhưng hình dạng cụ thể của nó sẽ
như thế nào đây? Liệu nó có giống như ma quỷ mà lúc bình thường ta đọc trong truyện
không, một con quỷ máu me be bét đẩy người chăng? Hoặc cũng có thể là một bộ xương
trắng muốt? Hay có một dòng máu đang chảy ra từ cổ đây? Trong suy nghĩ của Trướng Hà
thì hình ảnh này nhất định càng trở nên rõ ràng bởi dù gì cậu ta cũng đã từng tận mắt nhìn
thấy nó.
Tôi lắc lắc đầu thầm nghĩ, có lẽ do Trường Hà đi một mình trong đêm, lại hay tưởng tượng
đến mấy câu chuyện liên quan đến ma quỷ cho nên mới có những ám ảnh như thế, nhưng
nếu không phải từ sự tưởng tượng đó mà một con quỷ thoát ra bên ngoài thật thì nói không
chừng bản thân tôi cũng đang xuất hiện những ảo tưởng như vậy đó. Tôi hiểu rõ mình đang
nghĩ gì cho nên cố găng loại bỏ hình ảnh mà Trường Hà đã miêu tả ra khỏi đầu, sau đó bắt
đầu nghĩ đến Tử Nguyệt.
Tôi tin, nếu trước đây nói tôi có tình cảm với Tử Nguyệt là vì yểu điệu thục nữ, quân tử hảo
cầu thì nó chẳng qua cũng giống như con quỷ ở trong suy nghĩ của Trường Hà, chỉ là một
bóng hình mà thôi. Nhưng hiện tại, bóng hình đó lại đang hiện lên rất rõ nét trong suy nghĩ
của tôi. Tôi cố gắng nghĩ lại thật tỉ mỉ những khoảnh khắc đáng nhớ kể từ khi tôi biết Tử
Nguyệt đến nay, nào là mỗi lúc chau mày, mỗi khi cười duyên, mỗi cái ngoái đầu nhìn lại,
mỗi cái xoay người của cô ấy, tôi nghĩ... Tử Nguyệt đã bước vào trong trái tim tôi thật rồi,
thậm chí đã sớm ở trong trái tim tôi. Nhưng đêm nay thứ bước vào trong trái tim tôi là gì, tôi
vẫn chưa hề nghĩ đến.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh lúc này tôi cũng không có thời gian để mà đi tìm hiểu nữa.
Chúng tôi bước đi chầm chậm, chẳng mấy chốc đã đi được nữa quãng đường. Trong không
gian hoang vắng đó, ngoài tiếng gió thổi cây cỏ xào xạc ra thì không thấy bất kỳ thứ gì khác.
"Ha... ha... ha... ha..."
Tiểu Vương bỗng cười phá lên. Giữa đêm khuya thanh vắng, bất chợt có tiếng cười the the
chói tai như thế, khiến tôi và Trường Hà giật mình hoảng hốt vội nhìn về phía Tiểu Vương.
Chỉ thấy cậu ta đang ôm bụng cười nắc cười nẻ, lại còn vừa cười vừa vỗ bụng nữa, cười
đến mức thở không ra hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa. Tôi mới quát nhẹ: "Tiểu Vương,
cậu điên sao?".
Tiểu Vương vừa cười vừa chỉ vào Trường Hà, nói đứt quãng: "Tôi nói gan của anh Trường
Hà đúng là nhỏ mà, ha ha ha, quỷ gì chứ, ha ha, cái gì mà quỷ không đầu chứ, ha ha ha,
thằng cha này trong bụng chỉ được cái giỏi tưởng tượng, báo hại chúng ta phải mất công toi
một chuyến, ha ha ha...".
Tôi cũng không kiềm chế được nụ cười lộ ra ngoài.
Vốn là lúc đầu, ai nấy đều giống như sợi dây đàn được kéo căng cứng vậy, trong lòng
chúng tôi đều rất căng thẳng, lo lắng. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì, bây giờ không chỉ có
Tiểu Vương mà chính tôi cũng cho rằng Trường Hà đang tự dọa bản thân mình mà thôi.
Nhờ có tràng cười vừa rồi của Tiểu Vương đã khiến tâm trạng chúng tôi cũng thấy thoải mái
hơn chút, duy có sắc mặt của Trường Hà vẫn rất gượng gạo, vẻ mặt mơ hồ khó hiểu, miệng
thì lầm bầm điều gì đó: "Chắc là hôm nay nó không xuất hiện...".
Tiểu Vương chế nhạo: "Hừ, hóa ra nó chỉ đến gặp người thân thôi sao, ha ha!".
- Không nhịn nổi nữa, tôi cũng cười lớn. Trường Hà thấy tôi cười nên cũng không tiện nói gì
với Tiểu Vương, rồi cậu ta lại đeo một vẻ mặt không phục, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tôi
vừa cười vừa bám vào vai cậu ta trêu đùa: "Thôi được rồi, Trường Hà, đi qua cửa thôn này
thi tôi và Tiểu Vương cũng về đây, cậu cũng về chăm sóc vợ cho tốt nhé, ha ha!".
Trường Hà chẳng nói năng gì. Dù sao cậu ta cũng không phải là người giỏi nói năng cho
lắm, tính cách cũng hơi cố chấp, cậu ta mà đã cho bản thân nhìn thấy thì nhất định sẽ không
chịu khuất phục nhanh chóng như vậy đâu, chỉ là đêm nay bỗng nhiên chẳng nhìn thấy gì
nên cậu ta không thể nói được câu nào thôi. Nhưng rõ ràng nghe thấy tôi nói đến câu về nhà
chăm sóc vợ thi cậu ta cũng hứng khởi hẳn lên. Dù gì thì Trường Hà cũng mới lấy vợ chưa
lâu, tình cảm vợ chồng rất thân thiết, lúc này lòng đang hướng về nhà nên cũng chẳng thèm
để ý đến Tiểu Vương.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy xúc động, thầm nghĩ, lẽ nào người đàn ông sau khi lập gia đình,
vì có người để quan tâm chăm sóc, có người để bận lòng, cuộc sống nhờ đó cũng trở nên
có dư vị hơn chăng?
Tốt nghiệp mấy năm thì được điều về công tác ở xã này, phải xa bố mẹ, còn nhớ hồi còn
học đại học, bạn gái đã từng thề non hẹn biển với tôi nhưng sau này cũng vì vấn đề điều
chuyển công tác của cấp trên mà cô ấy đã thề non hẹn biển với người đàn ông khác, đời
sống tình ái của tôi lại rơi vào cảnh vườn không nhà trống. Tử Nguyệt là một cô gái đẹp, dù
là diện mạo bề ngoài hay cách đi đứng nói năng, ở trong xã này mà nói cô đều đứng hàng
đầu. Có vẻ như tình cảm của tôi cũng đang có hướng đi rõ ràng, nếu phải xác định mục tiêu
thì chắc chắn phải là Tử Nguyệt. Mà Tử Nguyệt trong lòng tôi mờ ảo giống như hoa trong
gương, trăng nơi đáy nước vậy, hay là ngày mai tôi đến bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy
nhỉ?
Tiểu Vương vẫn đang cười rất to tựa như con đập nhỏ bít kín lâu ngày nay bất ngờ có một
lỗ hổng khiến nước cứ thế tràn ra không cách nào giữ lại được.
Tôi vỗ vai cậu ấy, nói: "Được rồi, Tiểu Vương...".
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi hoang mang của Trường Hà, trong tiếng gọi đó có chất chứa
một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, có sự rùng mình chẳng thể thốt ra thành tiếng.
Tiếng cười của Tiểu Vương và câu nói dở dang của tôi trong khoảnh khắc đó bỗng bị cắt
đứt, tôi kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi thấy đồng tử của Trường Hà
đảo loạn điên dại, hai chân run bần bật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khuỵu xuống,
ánh mắt trừng trừng nhìn về phía bên phải.
Tiểu Vương nói: "Trướng Hà, ha ha, tên nhát như cáy này vẫn chưa tâm phục khẩu phục
nên cố tình mê hoặc chúng tôi phải không? Tôi...", vừa nói câu ấy vừa ngoái đầu sang liếc
nhìn Trường Hà, chợt những lời chuẩn bị nói ngay sau đó đã bị nét mặt của Trường Hà dọa
cho chết khiếp mà nuốt ngược trở lại.
Ánh mắt của tôi và Tiểu Vương giao nhau, rồi cùng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trường
Hà...
Chương III
TỬ NGUYỆT
Cách khoảng mười trượng về phía bên phải có một bóng hình mờ nhạt, sau đó từng chút
từng chút dần trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy tay, thấy chân, thấy cơ thể, rồi quần áo đang
- bay bồng bềnh, nhưng không có đầu, đúng là không có đầu!
Tiểu Vương sợ hãi hét lớn rồi quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Trường Hà cũng ở ngay
phía sau vội vã tháo chạy theo bản năng, riêng tôi cũng rất muốn chạy, nhưng lại không có
cách nào nhấc chân nổi, có lẽ trong giây phút đó, trong đầu tôi không còn có khái niệm
"chạy" nữa. Tôi cố gắng lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa, nhưng bóng hình đó không tiến
lên mà chỉ yên tĩnh đứng im ở chỗ ấy.
Ánh mắt tôi đờ đẫn dán vào bóng hình đó, không biết là ý nghĩ nào đang bám chất lấy trí óc
tôi. Tôi thầm nghĩ nếu nó đuổi theo mình thì mình có thể chạy thoát khỏi nó được không?
Nhưng nếu đã như thế thì tôi có chạy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hóa ra Trường Hà không
lừa chúng tôi, hóa ra mọi thứ không phải do Trường Hà tưởng tượng, hóa ra tất cả là thật, là
có quỷ thật. Nhưng liệu có phải là tôi cũng đang tưởng tượng không? Tôi véo mạnh cánh tay
mình, rồi cảm giác đau đớn lan ra toàn bộ cơ thể, tôi lại dụi dụi mắt, nhưng dù tôi có dụi bao
nhiêu lần khi đưa mắt lên nhìn thì nó vẫn đang đứng tĩnh lặng ở đó, cách tôi khoản mười
trượng, đầu của nó ở đâu? Nhất định là nó đang nó một nụ cười khinh miệt trước vẻ sợ hãi,
lo lắng của chúng tôi.
L.úc này đầu óc tôi trở nên trống rỗng, bao gồm tất cả những thứ trước đó tôi nghĩ về Tử
Nguyệt cũng không đọng lại chút nào, một cảm giác tê tê nhức nhối dần dần lan khắp toàn
thân. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, trái tim tôi như đang đập loạn "thinh thịch thình thịch", đứng
song song với bóng hình đó tôi không thể biết được hành động tiếp theo của nó sẽ là gì và
cũng chẳng rõ tôi nên làm gì tiếp sau đây.
Đêm khuya vắng vẻ cô liêu, ánh tráng thê lương ảm đạm, tiếng gió thổi đám cỏ tranh nghe
"xào xạc xào xạc" và bóng hình không đầu đó vẫn đang đứng ở trước mặt...
Hoang mang, choáng ngợp đang chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ của tôi.
Thời tiết tháng Bây rất oi bức nóng nực, nhưng giờ đây cả người tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh
băng đang len lỏi vào từng chân tơ kẻ tóc, trong giây lát quần áo đã ướt sũng hết cả.
Đứng sóng đôi với nhau gần năm phút, trong cảm giác của tôi lúc này, năm phút đó lại dài
tựa năm năm. Khi ấy, tôi nhìn thấy rõ ràng, bóng hình đó từ từ đưa tay lên rồi lại chầm chậm
duỗi thẳng một ngón tay, là ngón trỏ. Dưới ánh trăng u ám, ngón tay đó trắng bệch, hiện lên
rõ ràng, nó dừng lại khoảng mười giây giữa không gian hoang lạnh, sau đó, khi tôi cố gắng
chăm chú nhìn kỹ hơn thì mọi thứ đã không còn gì nữa. Tôi kiếm tìm khắp nơi, nhưng dưới
ánh trăng chỉ còn lại âm thanh của tiếng gió thổi xào xạc, không thấy bóng hình, không thấy
quần áo bồng bềnh và ngón tay đâu nữa...
Mọi thứ diễn ra giống như một giấc mộng nhưng áo quần sũng ướt lại là sự thực. Tiểu
Vương và Trường Hà đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy rất xa, còn chân của tôi lúc này lại mềm
tựa bún, thực sự những chuyện mà tôi nhìn thấy trước mắt mình không phải là hư ảo. Khi ấy,
tôi nặng nề nhấc chân, từng bước từng bước tiến về phía trước, tôi không biết trước mặt
mình là đâu nữa, tôi cũng chẳng biết mình bước về phía trước để làm gì và càng không biết
ngoài hành động bước lên phía trước thì tôi còn có thể làm gì khác đây. Đi được chừng hơn
mười bước, mạch suy nghĩ của tôi dần quay trở lại, tôi bắt đầu có cảm giác, nhưng hai chân
vẫn nhũn ra, không còn chút sức lực nào để đứng vững nữa tôi mới đặt mông đánh "phịch"
một cái, ngồi lên trên bãi cỏ.
Khi ấy, mặt trăng đã bị che mất một nữa, đang lấp ló phía sau tầng mây, đêm khuya, lạnh
lẽo và u ám.
Tôi không biết mình trở về bằng cách nào, cũng chẳng biết Trường Hà và Tiểu Vương tại
sao lại bỏ chạy về nhà. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi lúc này đều ngập tràn bóng hình đó, tôi
- không thể nào quên được, chẳng những thế bóng hình đó còn càng ngày càng hiện lên rõ
nét, đó là bộ quần áo đang bồng bềnh lay động, là ngón tay đang chầm chậm nâng cao, là
ánh trăng thê lương ảm đạm, là ngọn gió u ám lạnh lẽo, là tiếng "xào xạc" của cỏ tranh, còn
có cả tiếng cười khinh miệt lạnh lẽo đang tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi...
Hôm sau đi làm, thần sắc của Trường Hà và Tiểu Vương cũng kém hơn nhiều so với
thường ngày, vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch trông rất đáng sợ, nhìn vào đâu là hút hồn vào
đó, phải gọi đến mấy câu thì mới có phản ứng. Tôi cũng chẳng đi đến đâu, lúc ba người gặp
nhau, chẳng nói chẳng rằng gì. Nhưng mọi nỗi sợ hãi thì ai cũng đều đã cảm nhận được
trong cơ thể mình, không cần phải dùng đến lời nói.
Trương Viễn Dương đến để phổ biến một vài công việc có liên quan, đó là những phương
án mà trong cuộc họp hôm qua đã thống nhất. Khi ấy tôi cũng không tài nào tập trung tư
tưởng được, phải cố gắng gom mạch suy nghĩ trong đấu để xem lại và quyết định những
khâu nhỏ nhất. Sau đó Trương Viễn Dương thu dọn tài liệu rồi bước ra ngoài, đi được mấy
bước, hắn ta quay đầu lại cười ha ha rồi nói: "Chủ tịch xã hôm nay tinh thần không được ổn
định lắm, phải chăng là đang tơ tưởng đến cô em xinh đẹp nào thế?".
Thằng này chuyên ba hoa khoác lác, tôi cười cười, xua tay nói rằng: "Nói cái gì đây hả, đi đi,
đi làm việc của cậu đi!".
Trương Viễn Dương vừa cười vừa bước ra cửa, khi đến cửa quay ngoắt lại nói rằng: "Đồng
chí Chủ tịch xã này, tối mai anh đến nhà tôi ăn cơm nhé? Để tôi gọi mọi người cùng đến
luôn một thể".
"Có chuyện vui gì sao?"
Trương Viễn Dương cười lớn nói; "Chả là nhà tôi có làm mâm cơm cúng các cụ nên muốn
mời mấy anh em đến ấy mà".
À, khi ấy tôi liền nhớ ra, truyền thuyết có kể rằng vào ngày của Quỷ, tức là rằm tháng Bảy
hằng năm thì những người thân đã qua đời sẽ trở về gia đình để thăm nom, cho nên nhà
nào nhà nấy đều sắm sửa một mâm cổ thịnh soạn, thường là vào một ngày bất kỳ trong
khoảng sau ngày mùng Mười và trước ngày Mười lăm Âm lịch, có mời thêm một vài người
bạn đến hầu ông bà tổ tiên đã qua đời của họ uống rượu. Nói là hầu rượu, chẳng qua là
dùng bữa nhiệt tình, ăn uống no say mà cũng không cần phải khách khí với chủ nhân vì khi
ấy mình đang cùng ăn uống với tổ tiên của họ mà.
Phong tục là vậy, không hề có chuyện lén mượn cơ hội mà mời mọc riêng, tóm lại là nó
cũng chẳng có mâu thuẫn gì với nguyên tắc của tôi cả. Cán bộ hành chính xã chúng tôi
trước giờ quan hệ với nhau rất hòa hợp, việc mời nhau là chuyện thường tình. Vả lại tôi vốn
là người ngoài, cho nên để kết thành một khối thống nhất với người dân địa phương nơi đây,
đối với lời mời đến "giúp đỡ" như thế này tôi chưa bao giờ từ chối cả, với lại đi như thế vừa
là để tăng thêm tình cảm đồng nghiệp vừa là để bản thân có thể nhanh chóng hiểu và hòa
nhập được với phong tục riêng của xã, cũng là để những công việc sau này được triển khai
thuận lợi hơn. Vì vậy tôi liền gật đầu đồng ý.
Dù tâm trạng vẫn chưa thể ổn định lại nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, tập trung
vào công việc, nhưng tôi phát hiện ra rằng sức lực của bản thân không đủ để làm được việc
đó. Không thể ngờ tất cả những thứ nhìn thấy đêm qua lại ảnh hưởng mạnh đến tư duy
thông thường của tôi đến thế. Nhưng tôi cũng không biết mình có nên ân hận hay không bởi
dù sao tôi cũng không phải là người thường hối hận về những việc mình đã làm.
Tôi từng nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại nhất định lúc đó tôi sẽ bỏ chạy. Còn bây giờ
mặc kệ là bị tính tò mò nó hại cho thê thảm hay là do sĩ diện sau khi uống rượu say đi chăng
- nữa, việc đó giờ cũng chẳng cần tìm hiểu làm gì cho mệt.
Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, bóng hình mà tôi gặp đêm qua giơ một ngón ra trước
mặt nghĩa là gì nữa, cứ nhắm mắt lại là ngón tay giương cao vẻ thê lương ảm đạm đó lại
hiện về trước mặt tôi. Dù nghĩ nát óc đi nữa tôi vẫn không thể nào hiểu được, hay là nó cũng
bình thường thôi nhưng do tôi nghĩ quá nhiều khiến nó trở nên đặc biệt? Giờ tôi cũng chỉ
mong cơn ác mộng đó sẽ dần biến mất theo thời gian giống như nó chưa bao giờ tồn tại
vậy.
Buổi tối tôi ngồi trong nhà nghỉ của ủy ban, chẳng muốn đến nhà ăn ăn tối bởi các món ăn ở
đây từ trước đến nay đều chán vô cùng. Vì thế từ sau khi quán ăn của Trương Vọng được
mở chúng tôi lại càng ít dùng bữa tại nhà ăn của ủy ban hơn. Tôi bèn gọi điện thoại cho
Trương Vọng, nhưng không ngờ người nghe máy lại là Tử Nguyệt một giọng nói trong trẻo
và mềm mại vang lên. Nếu đêm qua tôi không nhìn thấy cảnh tượng đó thì chắc chắn bấy
giờ tôi sẽ cực kỳ sung sướng khi nghe thấy giọng nói êm ái ấy. Thực sự bây giờ tôi cảm
thấy thờ ơ với mọi thứ, nhưng dù sao vẫn phải ăn để lấy sức nên tôi bèn gọi cơm ở quán
Trương Vọng và nhờ Tử Nguyệt mang đến giùm. Trước đây mỗi lần có việc bận hoặc là khi
mải làm việc gì đó mà quên dùng bữa, tôi cũng đều gọi Trương Vọng mang cơm đến nhà
nghỉ của Ủy ban, chỉ là ngày hôm nay hoàn cảnh, tâm trạng đều không giống những lần
trước chút nào.
Sau khoảng mười lăm phút, Tử Nguyệt đã xách hộp cơm đến gõ cửa phòng tôi, cô ấy nhanh
nhẹn dọn hộp cơm ra, bày lên bàn giúp tôi. Sau đó cô liếc nhìn căn phòng bừa bộn của tôi
mà nở một nụ cười mỉm, tiếp đó lại giúp tôi sắp xếp lại mọi thứ trong phòng. Phải chăng con
gái đều là phù thủy, tại sao tôi lại nói như thế, bởi căn phòng bừa bộn của tôi vừa qua tay cô
ấy là mọi thứ đã trở nên ngăn nắp lạ thường. Dáng vẻ của cô lướt qua lướt lại tựa như cánh
bướm cứ rập rờn trước mắt, loáng một cái đã đứng trước mặt tôi, rồi lại mỉm cười mà nói
rằng: "Đồ ắn đều sắp nguội đến nơi rồi, Chủ tịch Tô, trong lúc vẫn còn nóng anh tranh thủ ăn
đi, em vẫn sẽ lấy tiền như bình thường đấy".
Đột nhiên tôi đưa tay ra nắm lấy tay Tử Nguyệt rồi kéo cô về phía mình, khi cô ấy vẫn còn
đang bất ngờ thì đã ngồi tọt vào lòng tôi rồi. Tử Nguyệt sợ hãi miệng không nói nên lời còn
tôi cũng áp sát đôi môi đỏ mọng của cô. Được ôm ấp cơ thể ấm áp của cô, được ngửi mùi
hương trên cơ thể cô tôi mới cảm nhận được sự chân thực của thế giới này. Nếu tối hôm
qua tôi thực sự muốn bày tỏ tình cảm của mình cho Tử Nguyệt biết bao nhiêu thi hiện tại
trong lòng tôi dù một chút ý nghĩ như thế cũng chẳng hề tồn tại, lúc này trong tôi chỉ là còn là
một khoảng không trống rỗng, chẳng có điểm tựa, giống như đang rơi vô định vậy, tôi chỉ
mong tâm trạng của mình ổn định hơn một chút.
Tôi chăm chú nhìn Tử Nguyệt, rõ ràng tôi đã nhìn thấy nét sợ hãi pha chút giận dữ và e thẹn
của cô.
Tôi không biết tại sao Tử Nguyệt lại có thần sắc như thế, mặc dù Chủ tịch xã là tôi đây vẫn
còn trẻ tuổi nhưng cùng là một người khá chín chắn, vững vàng, dù có uống hơi quá chén
cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến cho người khác phải kinh ngạc như thế. Nhưng lúc
này, rõ ràng tôi đang thể hiện một cử chỉ thật khác thường.
Tử Nguyệt gắng sức vẫy vùng trong lòng tôi, cô cũng cố tình né tránh đôi môi tôi đang tiến
sát lại, nhưng rốt cuộc sức lực của con gái cũng rất yếu, phải mất rất nhiều sức cô mới có
thể thoát khỏi vòng tay tôi, vừa mới ra thoát ra cô nàng đã vung tay "bốp", một cái bạt tai
như trời giáng lên khuôn mặt tôi. Sắc mặt Tử Nguyệt đỏ tía, ánh mắt long lanh phát ra
những tia sáng sắc lạnh, không biết là e thẹn hay tức giận hay là cả hai mà ánh mắt của cô
dữ tợn và nghiêm khắc đến vậy, cả ngữ khí cũng trở nên lạnh tanh: "Chủ tịch Tô này, nếu là
anh uống rượu thì hành động này của anh có thể hiểu được nhưng hôm nay anh đâu có
uống rượu, anh là quan to không thèm để ý đến hành vi như thế, nhưng Tử Nguyệt tôi tuyệt
- đối không phải là loại người như anh tưởng đâu".
Tôi không nói năng gì, chỉ thấy mặt mình nóng phừng phừng, một cảm giác nhói đau đang
dâng trào. Nếu lúc này mà nói ra những lời kiểu như đã thầm yêu em lâu rồi thì dù là với tôi
hay với Tử Nguyệt cũng đều là một nỗi nhục. Tôi cũng không phải là người bị ổi đê hèn như
thế, dù tối qua đã từng hạ quyết tâm và cũng rất muốn cùng với Tử Nguyệt viết lên một câu
chuyện tình yêu. Nhưng sự trống trải và nỗi cô đơn của tôi có thể trở thành lý do để tôi mạo
phạm cô ấy được chăng? Tôi chợt nhận ra rằng mình không có gì để nói nữa, chỉ còn cách
cúi đầu xuống, dù đó không phải là cúi đầu sám hối.
Tử Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, bởi suốt mấy năm làm Chủ tịch xã, có ai là không biết
bản lĩnh của Tô Nam Bình đâu, một là có duyên, hai là giỏi viết lách, ba là có tài ăn nói, dù
không phải là người thao thao bất tuyệt nói liên mồm nhưng mỗi khi tranh luận cũng lưu toát,
rành mạch không có bất kỳ trở ngại nào. Dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng có thể giải thích
được một cách thấu tình đạt lý. Vì thế bộ dạng mất tập trung, mơ mơ màng màng lần này
của tôi làm sao không khiến người khác thấy lạ được.
"Chủ tịch Tô, anh bị sao thế?", Tử Nguyệt quả thực rất tốt bụng, trong phút chốc mà đã quên
ngay việc tôi vừa mạo phạm cô ấy, ngược lợi còn ân cần, quan tâm hỏi thăm tôi, tựa như
chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Sự quan tâm của Tử Nguyệt càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, uể oải xua tay tôi mệt
mỏi nói: "Tôi xin lỗi!". Tuy làm chủ tịch xã đã nhiều năm như thế, cũng từng trải qua không
biết bao nhiêu chuyện lọc lừa chốn quan trường, nhưng khi đối mặt với Tử Nguyệt xinh đẹp
trong sáng như thế này tôi lại không muốn lừa dối cô ấy, huống hồ chuyện xảy ra đêm qua
đã khiến mọi suy nghĩ của tôi không sao trở về bình thường được, tôi không muốn nghĩ đến
bất kỳ người nào và cũng chẳng muốn làm bất cứ việc gì lúc này cả.
Tử Nguyệt không hỏi thêm nữa. Vốn là người thông minh thấy tình huống như vậy cô chọn
cách rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại, Còn tôi lúc ấy thầm cảm ơn sự chăm sóc của Tử
Nguyệt và nghĩ mình cần phải trấn tĩnh lại.
Chương IV
GIẤC MỘNG KINH HOÀNG
An qua loa mấy miếng cho xong, rồi nhanh chóng lên giường nằm, nếu bình thường, chắc
tôi sẽ chạy sang phòng nghỉ của Tiểu Vương cùng cậu ta nói chuyện phiếm trên trời dưới
đất. Bởi dù sao trong đám người làm công việc hành chính ở xã, thì quan hệ giữa tôi và Tiểu
Vương là thân thiết nhất, cậu ta cũng là người ở vùng khác với lại năng lực làm việc của
Tiểu Vương cũng rất tốt, làm việc gì ra việc nấy, lại rất giỏi trong việc đoán suy nghĩ của
người khác, do vậy cậu ta luôn khiến người khác ưa thích, dù trong công việc hay trong
cuộc sống, đều là một người bạn tốt.
Nhưng hôm nay, tôi không có chút hứng thú nào.
Má vẫn còn tê tê, nhất định là năm đầu ngón tay in rõ ở đấy, trong phòng vẫn tràn ngập mùi
hương của Tử Nguyệt . Sau khi nhớ lại bờ môi mềm mại , ngọt ngào , ấm áp của Tử Nguyệt
cảm giác thân thể thơm ngát đó đang ở trong lòng thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn .
Nhưng nghĩ trước nghĩ sau thì hành động xâm phạm lúc ấy khiến tôi không khỏi thầm tự
trách mình , tôi bị sao đây? Từ trước tới nay tôi luôn khống chế được tình cảm của bản thân ,
rốt cuộc tại sao tôi lại có hành động đường đột với giai nhân như thế?
Tôi bước xuống giường , đi giày , chầm chậm đến bàn điện thoại rồi quay số . Là Trương
- Vọng nghe máy , công việc của Trương Vọng là bất cứ thời điểm nào , bất cứ nơi nào và
trong hoàn cảnh nào , lão đều thể hiện thái độ rất niềm nở và tỏ vẻ quen thân với bất kỳ ai ,
nhưng đó cũng chỉ là tính cách của những người làm kinh doanh cả thôi . Tôi muốn tìm Tử
Nguyệt , nhưng vì người nghe điện thoại không phải là cô , nên cũng đành tìm bừa lý do để
lãng tránh Trương Vọng , không muốn để Trương Vọng biết người mình muốn tìm là Tử
Nguyệt , nói cho cùng thì bây giờ tôi cũng chẳng biết phân trần như thế nào với Tử Nguyệt
nữa , vả lại tôi cũng không rõ giờ này tôi tìm Tử Nguyệt thì liệu cô có nghe điện thoại nữa
hay không . Gác điện thoại rồi trở lại nằm vật lên giường , cảm giác vô cùng mệt mỏi rồi
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay .
Cảm giác như đã ngủ rất lâu , rồi bỗng nghe thấy có người nói nhỏ nhẹ bên tai , tôi mơ mơ
màng màng mở mắt ra thì chỉ thấy một bàn tay đen sì đang treo lơ lửng cách mặt tôi khoảng
một mét , nó cứ thế từ từ hạ thấp , ngày càng to dần . Tôi còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng
nào thì bàn tay đó đã chạm xuống đúng cổ họng , ngay tức khắc tôi có cảm giác nghẹt thở ,
hoang mang lo sợ liếc nhìn , phát hiện cửa sổ đã bị mở toang, gió lạnh thổi lên chiếc rèm
cửa bay phần phật , yết hầu chịu áp lực càng ngày càng lớn , không khí cũng ngày càng
thiếu , tôi liều mình vùng vẫy , đưa tay lên cổ , muốn tóm lấy bàn tay kia nhưng kỳ lạ là ở đó
chẳng có gì cả .
Tôi giật mình sợ hãi , từ trong yết hầu phát ra một tiếng thất thanh: "A. . . .".
Thình linh tôi bật dậy , áp lực đè nặng tên cổ họng cũng nhanh chóng biến mất , tôi buông
tay ra khỏi cổ , há hốc miệng hít lấy hít để chút không khí vào , rồi mạch suy nghĩ dần trở
nên rõ ràng , tôi liền nhớ lại cánh tay và bàn tay đen sì đó .
Hóa ra là nằm mơ .
Cổ họng có cảm giác nóng bỏng , ran rát , vẫn còn thấy đau , đúng là nằm mơ sao?
Tôi đưa tay bật đèn "tách" , phát hiện chăn đã bị rơi xuống đất , cửa sổ cũng mở toang , gió
đêm lạnh lẽo thổi ào vào phòng .
Ngày hôm sau tôi thức dậy khá muộn , đến trụ sở ủy ban thì đã nhìn thấy Trường Hà ngồi
trước bàn làm việc của cậu ta , bộ dạng vô cùng mệt mỏi , uể oải . Tôi liền bước đến bên
cạnh , chả là hôm qua có buổi họp bàn , thảo luận và đưa ra kế hoạch về việc tiến hành mở
mang vùng núi Thanh Tuyền , cũng bởi suy nghĩ của tôi không có cách nào trở lại bình
thường được , nên cả ngày hôm qua chả làm được việc gì ra hồn , chỉ có Trương Viễn
Dương đưa ra phương án cho công tác tuyên truyền , nhưng vẫn còn đang ở trên bàn của
tôi , đợi hôm nay dành thời gian xem xét lại .
"Trường Hà!"
Trường Hà không có bất kỳ phản ứng nào , vẫn chìm đắm trong mạch suy nghĩ của bản
thân như chẳng muốn dứt ra , Trường Hà trước nay vốn là người cứng rắn điềm tĩnh , giàu
kinh nghiệm , có thể dễ dàng nhận thấy cậu ấy chưa trở lại trạng thái bình thường sau hai
lần bị dọa cho chết khiếp như thế được . Tôi gõ gõ nhẹ mấy cái lên bàn , lại gọi: "Trường
Hà!" .
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi , ánh mắt vô hồn , mệt mỏi nói: "Anh Nam Bính à , có chuyện gì
không?" . Bình thường mỗi khi gặp nhau ở cơ quan , cậu ta luôn gọi tôi là Chủ tịch , vậy mà
hôm nay không giống mọi khi , lại đi gọi thẳng tên , tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng để
bụng mà chỉ nói: "Mười giờ hôm nay bắt đầu họp , chúng ta sẽ bàn bạc về công tác mở rộng
thôn Thanh Tuyền , bốn mươi vạn mà cấp trên đã hứa hỗ trợ trong vòng một tuần sẽ tới ,
sau khi nhận được khoản tiền đó chúng ta cần lập tức bắt tay vào làm , càng nhanh càng tốt
nhưng trước tiên cậu nên bình tâm lại cái đã" .
- Trường Hà vẫn thờ ơ , không đếm xỉa gì đến , nói: "Vâng" , rồi lại cúi đầu .
Tôi bất mãn lại tiếp tục gõ lên bàn , Trường Hà ngẩng đầu nhìn tôi , mắt cậu ta đỏ vằn
những tia máu , tâm trạng có vẻ ảm đạm , tôi vốn muốn nói đôi câu , nhưng lời vừa đến cổ
họng , bất thình lình lại nhớ đến bàn tay đen sì trong giấc mơ và cảm giác đau đớn khổ sở
nơi cổ họng khi ấy , chẳng thể thốt ra được lời nào . Tôi cũng không muốn trách móc đay
nghiến gì Trường Hà , bởi sau khi trải qua những chuyện vừa rồi , tinh thần mấy ngày qua
không tốt cũng có thể thông cảm được , ngay đến bản thân tôi còn như thế thì sao lại yêu
cầu người khác bình tĩnh nữa chứ .
Lúc đó , Tiểu Vương từ bên ngoài bước vào , tâm trạng của Tiểu Vương có vẻ tốt hơn một
chút chí ít cậu ấy không uể oải , thờ ơ lãnh đạm , nhưng thẳm sâu nơi đáy mắt cậu ta cũng
giăng đầy những sợi tơ máu đỏ tươi , chắc chắn nỗi sợ hãi của đêm hôm trước hoặc ít hoặc
nhiều cũng vẫn còn lưu lại những ám ảnh ghê người trong lòng . Tôi nói: "Tiểu Vương ,
mười giờ bắt đầu họp , cậu nhớ đi thông báo nhé"
.
Dù nỗi sợ hãi của đêm hôm trước cứ quẩn quanh , bủa vây mang đến hậu quả như thế nào
cho chúng tôi đi chăng nữa thì việc sắp xếp công việc thường ngày vẫn phải được tiến hành
như bình thường , vả lại chỉ có bận rộn ngập đầu thì chúng tôi mới hy vọng có thể quên
được cảnh tượng hiện lên lúc đó .
Lại bàn đến chuyện mê tín , tôi và Tiểu Vương vốn chẳng tin gì mấy chuyện ấy , chúng tôi
đều nhận được sự giáo dục đàng hoàng chính quy , đâu thể đi tin mấy chuyện vu vơ , không
căn cứ đó chứ . Nếu bình thường , chúng tôi lại chẳng cười cợt đám thầy bói , thầy phù thủy
cố làm ra vẻ thần bí cho mà coi , thế nhưng những chuyện xảy ra vào đêm hôm trước lại
quá kỳ lạ , tựa hồ chỉ có thể dựa vào cách giải thích mê tín đó mà thôi .
Cuộc họp kéo dài đến tận mười hai giờ , Tiểu Vương trước nay đầu óc mau lẹ , nhạy bén là
thế nhưng hôm nay lại vô cùng trầm tư , Trường Hà cũng vậy . Bình thường mỗi khi có cuộc
họp , Trường Hà và Trưởng ban Lý Lãng Minh mà bất đồng ý kiến thì sẽ tranh luận đến
cùng , thế mà Trường Hà bây giờ lại chẳng tỏ thái độ , chẳng có tinh thần gì cả , Lý Lãng
Minh ngồi bên cạnh cũng im lặng , không nói năng gì . Cuộc họp mang một không khí trầm
mặc u uất . Kết quả là mãi đến mười hai giờ mới đưa ra được một phương án , tôi cảm thấy
phương án vẫn có gì đó chưa được chặt chẽ , vốn muốn thảo luận bàn bạc thêm một chút
nhưng đã hết giờ làm việc nên đành phải để lúc khác họp tiếp vậy . Phương án tuyên truyền
của Trương Viễn Dương có được thông qua hay không , xem ra ngày mai lại phải thảo luận
thêm một buổi nữa . Tôi có chút chán nản , cuộc họp không có hiệu quả như thế từ trước
đến nay rất ít bởi tôi không cho phép tồn tại một cuộc họp bàn công việc mà không mang lại
hiệu quả nào , mọi lần đều là họp và bàn bạc , bàn bạc rồi đưa ra nghị quyết , nghị quyết rồi
sẽ thi hành . Nhưng tôi biết vì tâm trạng của mọi người đều không tốt , trong đó có cả tôi ,
cũng chẳng thể trách ai được .
Trở về nhà nghỉ của trụ sở , tôi tiếp tục gọi điện thoại bảo Trương Vọng mang bữa trưa
đến .
Vừa gác điện thoại , tôi giở tập tài liệu ở trên bàn , rồi lấy bản đồ của thôn Thanh Tuyền ra ,
đầu tiên cần sửa sang qua phương án đã . Trong kế hoạch , trước hết cần sửa con đường
cát sỏi ở đầu thôn thành đường bê tông . Muốn phát triển kinh tế thì việc sửa lại đường sá là
điều quan trọng nhất , chỉ khi có tuyến đường cụ thể mới xác định đến các kế hoạch tiếp
theo . Tôi gọi điện thoại bảo Tiểu Vương đến bàn chuyện , đáng lẽ không nên tranh thủ thời
gian nghĩ trưa của cậu ta như thế nhưng tính tôi làm việc không thích dây dưa dông dài , cái
gì ra cái nấy phải dứt khoát , với lại tôi cũng muốn bàn bạc thêm với cậu ta một chút . Chúng
- tôi đều là người xã khác đến , không bị ảnh hưởng của phong tục tập quán nơi đây , thêm
nữa nỗi sợ hãi hoang mang mà Tiểu Vương gặp phải cũng không hề nhỏ , tôi nghĩ cần an ủi
cậu ta một chút , không muốn cậu ta vì hình bóng mờ ảo vô danh đó mà làm ảnh hưởng đến
công việc .
Tiếng gõ cửa vang lên , tôi không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi!" .
Lấy bút chì vẽ một con đường trên bản đồ xem như là con đường bê tông sắp tới , tôi nói:
"Tiểu Vương này , cậu xem con đường bê tông của thôn Thanh Tuyền sẽ được thi công
theo hướng như thế này có được không nhỉ?" .
"Ừm!" , một tiếng cười dịu dàng , tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy người đứng sau tôi là
Tử Nguyệt . Tử Nguyệt cười gian giảo nói: "Em không muốn tham gia vào chuyện cơ mật
của chính quyền đâu , Chủ tịch Tô đừng làm khó em" .
Tôi vui vẻ buông bút xuống , quay người về phía cô , cười tủm tỉm , nói: "Không ngờ lại là
em!" .
"Tại sao lại không ngờ? Cha em hiện tại đang bận bán hàng , đương nhiên chỉ có thể là em
đến rồi" , cô khẽ nhếch môi , liếc mắt nhìn tôi , đôi mắt trong sáng rõ ràng hiện lên nét cười .
"Nói như thế là em không giận nữa rồi?"
Tử Nguyệt cúi đầu , sắc mặt thoáng đỏ ửng . Cử chỉ đó của cô đẹp mê hồn , giống như
trong thơ của Từ Chí Ma có câu: "Dịu dàng nhất là khi em nhẹ cúi đầu , Nỗi thẹn thùng tựa
hoa sen trong nước khẽ lay mình trước làn gió". Tôi không học ngành Văn nên mấy thể loại
thơ ca thi phú cũng không hiểu rõ lắm , nhưng lúc này , chẳng hiểu sao câu thơ đó lại cứ
bồng bềnh hiện về trong đầu tôi , tựa hồ chỉ có câu thơ đó mới có thể hình dung được sự
dịu dàng và mỹ lệ của Tử Nguyệt lúc này . Tôi đưa mắt nhìn về mặt của cô ấy , mạch suy
nghĩ bất chợt dừng đúng năm giây . Nhưng Tử Nguyệt ngay lập tức nhướn mày lên: "Thực
ra là rất giận , nhưng nhìn thấy bộ dạng anh hôm qua có vẻ không được bình tĩnh , anh
đúng là bị ma ám thật rồi . Cho nên em không so đo tính toán với anh nữa!" .
"Ma" , bỗng nhiên Tử Nguyệt nhắc đến từ này , tuy đang là giữa trưa nhưng cũng khiến
khuôn mặt của tôi chợt trở nên cứng đờ , tựa như có một luồng khí lạnh từ đâu đó đâm
thẳng đến , tôi chầm chậm nói: "Hay đúng là anh bị ma ám rồi!" .
Tử Nguyệt trừng trừng nhìn tôi , mặt càng đỏ , xinh đẹp tuyệt vời tựa cầu vồng chốn Tây
Thiên vậy . Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm ý của tôi . Những việc xảy ra đêm hôm trước , giờ có nói
ra cũng chả ai tin , cho dù Tử Nguyệt có là người thông minh đến thế nào đi chăng nữa . Cô
thản nhiên nói: "Được rồi , Chủ tịch à , đồ ăn em đã mang đến rồi , anh chiếm hết cả bàn thế
này , em nên để đồ ăn ở đâu bây giờ?" .
Tôi vội đứng lên thu dọn tài liệu và mấy tấm bản đồ , chiếc bàn giờ trở nên trống không ,
đưa mắt nhìn bóng dáng Tử Nguyệt , trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm , thư thái . Tôi
như có cảm giác ấm áp mang hương vị của gia đình . Ý nghĩ ấy khiến sâu thẳm trong lòng
như có từng dòng hơi ấm chảy vào , cảm giác hương thơm ấm áp khiến người ta muốn
ngây ngất . Nhưng tôi cũng không nói gì . Nhìn thấy bóng dáng đó , bỗng nhiên khiến tôi
thay đổi mọi tư duy . Tử Nguyệt nở nụ cười với tôi: "Không làm phiền anh dùng bữa nữa ,
em phải về nhà phụ giúp cha đây" .
Buổi chiều , đang lúc xem xét bản đồ về thôn Thanh Tuyền , tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên .
Tôi ngẩng đầu lên nhìn , đứng ngoài cửa , Tiểu Vương nói: "Chủ tịch à , đây là người dân
của thôn Thanh Thủy , đến gặp muốn anh phê duyệt cho ông ấy một mảnh đất để xây nhà" ,
một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc chiếc quần màu xám và áo sơ mi màu trắng
- từ cửa tiến vào .
Tôi ừ một tiếng nói tiếp: "Vào đi!" , rồi ánh mắt lại di chuyển lên trên tấm bản đồ .
"Xin chào Chủ tịch , tôi là Trương Thanh Dương , người thôn Thanh Thủy , tôi muốn xây nhà
nên mong Chủ tịch phê duyệt cấp đất cho tôi!" , người đàn ông đó vừa nói vừa đưa tờ đơn
xin xây nhà và sổ hộ khẩu đến. Thực ra , đã thông qua Tiểu Vương , đến chỗ tôi cũng chỉ
đợi con dấu mà thôi , tôi ngẩng đầu lên nhìn , đúng lúc gặp ánh mắt của người đàn ông đó .
Là một khuôn mặt thật thà phúc hậu , nhưng trong ánh mắt lại có một luồng sáng kinh ngạc .
Người đàn ông đó đang ngạc nhiên điều gì? Không thể ngờ được tại sao vị Chủ tịch của xã
mình lại trẻ như thế? Hay là sắc mặt không được tốt lắm của Chủ tịch xã đã bị một người
ngoài vừa đến nhìn thấu chăng?
Cũng có thể sắc mặt của tôi lúc này vô cùng khó coi , đó nhất định là hậu quả của việc thiếu
ngủ .
Tôi xem đi xem lại tờ đơn của người đàn ông đó , tất cả trình tự , thủ tục đều phù hợp , là
một tờ đơn theo đúng quy phạm , tôi liên cầm con dấu đóng lên tờ đơn , sau đó giao cho
ông ta . Khi ngẩng đầu lên , chỉ thấy người đó trừng trừng nhìn tôi mà không hề có bất kỳ
phản ứng nào .
Tôi liền gọi: "Chú Trương Thanh Dương!" .
Ông ta giật mình rồi mới phản ứng trở lại , khuôn mặt đờ đẫn , đưa tay ra nhận lấy tờ đơn ,
trên mặt cũng không tỏ vẻ vui mừng , chỉ thấy sự bối rối hoang mang vô cùng , cơ hồ như
đang nghĩ đến một chuyện lâu lắm rồi , lại tựa như mạch suy tư đang lãng du không còn tồn
tại ở không gian này nữa , giống như lạc vào một không gian khác vậy . Tôi kinh ngạc nhìn
người đàn ông đó nói: "Này chú , chú sao vậy? Không được khỏe sao?" . Ông ta chợt sững
người , định thần trở lại , vội vàng lắc đầu nói: "Không có , không có gì . Cảm ơn Chủ tịch!
Cảm ơn Chủ tịch!!" .
Tôi mỉm cười . Người dân trong xã ai nấy đều rất thuần phác , chân thật , thấy chúng tôi làm
việc vì họ nên trong lòng họ cũng vô cùng cảm kích . Thực lòng mà nói , đây là công việc
của chúng tôi , "Làm quan mà không lo việc cho dân , thì chẳng bằng về nhà mà bán khoai
lang" . Tôi lại cúi đầu xem đống công văn giấy tờ của mình , thì nghe thấy ông ta vừa đi ra
ngoài cửa vừa nói: "Chủ tịch đang bận , tôi đi trước đây!"
Chương V
PHONG TỤC DÂN GIAN
Buổi tối , đám chúng tôi cùng nhau đến nhà Trương Viễn Dương , đây cũng xem như một
lần đến thăm hỏi gia đình để thể hiện tình cảm hữu nghị giống như quan hệ ngoại giao giữa
các nước vậy . Trường Hà vẫn còn bị chuyện gặp quỷ lần trước dọa cho chết khiếp , nên cố
sống cố chết muốn về nhà sớm một chút , nhưng Trương Viễn Dương không đồng ý , lại
còn nói rằng buổi tụ họp này mà Trường Hà không đi thì anh ta sẽ không thèm nhìn mặt
nữa , thêm vào đó nếu cuộc vui mà thiếu Trường Hà sẽ chẳng được trọn vẹn . Trương Viễn
Dương tinh ranh còn dùng cách đang lúc có mặt Trường Hà ở đó liền gọi điện cho vợ cậu
ta , nói rằng Trường Hà hôm nay không về nhà , sau đó nói đi nói lại nhất định không để cho
Trường Hà về .
Nói gì thì nói , Trương Viễn Dương vẫn là người làm công tác tuyên truyền , nên rất thành
thạo trong việc khống chế cũng như kích thích tình cảm của người khác , đang trong tâm
trạng không được tốt cho lắm , ấy thế mà Trường Hà và Tiểu Vương vẫn bị mấy câu nói của
- anh ta làm cho cười nắc nẻ . Mẹ và vợ của Trương Viễn Dương đang ở trong bếp chuẩn bị
bữa tối , còn chú Trương miệng ngậm thuốc lá , cười híp cả mắt đang đứng ở cửa đón
chúng tôi . Đám chúng tôi nói mấy câu khách sáo với chú Trương , rồi mọi người cùng bước
vào trong phòng ngồi .
Trước sự háo hức và lôi kéo của Trương Viễn Dương , cả phòng rộn vang tiếng cười . Anh
ta mà tuyên truyền thì cả xã này đều nghe theo , có khi xã khác còn phải đến để mà tham
quan học hỏi ấy chứ . Ai mà nói chuyện với anh ta thì mọi chuyện trong lòng dù có chôn sâu
bao nhiêu tầng cũng cứ thế mà tuôn ra hết , rồi ai mà nghe anh ta kể chuyện đều phải phì
cười . Tiểu Vương lém lĩnh , thỉnh thoảng lại bơm thêm một vài câu khiến không khí cũng trở
nên nhẹ nhõm hơn , không còn căng như dây đàn nữa . Tin rằng Trường Hà và Tiểu Vương
đều đã quên đi những gì đã thấy vào đêm trước , thậm chí Tiểu Vương còn khẽ ngân nga ,
rên rỉ giai điệu mấy bài hát nữa .
Khoảng sáu giờ , chú Trương và Viễn Dương đã thắp hương cúng bái "tổ tiên" xong xuôi ,
chúng tôi bắt đầu dùng bữa .
Tất nhiên mọi người vừa ăn vừa chuyện trò nên câu chuyện dần trở nên rôm rã , vui vẻ vô
cùng , bàn chuyện trên trời dưới biển rồi đến chuyện phong tục dân gian , Tiểu Vương thấy
kỳ lạ thắc mắc hỏi: "Viễn Dương này , anh nói tổ tiên nhà anh đều trở về phải không? Nhưng
sao chẳng thấy bóng hình nào trên bàn , cũng chẳng thấy người nào thế , vậy thì làm thế
nào để biết là họ đã trở về?" .
Trương Viễn Dương ngớ người giây lát , không ngờ rằng tên Tiểu Vương này lại có thể hỏi
câu ấy , nhấp một ngụm rượu , cười nói: "Thực ra chuyện này tôi cũng không rõ lắm , cậu
không biết đây thôi , những chuyện liên quan đến phong tục dân gian đều là các bậc đi
trước truyền lại , người này truyền cho người kia , đời này lại truyền cho đời sau , nói thật ra ,
thì đúng là chưa từng có ai thực sự nhìn thấy . Nhưng những chuyện như thế này chỗ đáng
tin cũng có mà chỗ không đáng tin cũng có . Nhưng đây vốn là bữa nhậu mà , thêm nữa lại
do chính mình ăn , chủ yếu là để cầu cho được sự yên ổn trong lòng thôi" .
Chú Trương cũng tiếp lời: "Đúng vậy , tập quán từ xưa truyền lại nên giờ trở thành phong
tục , nhà nào nhà nấy đều đã thừa nhận , vì thế nó vẫn được tiếp tục lưu truyền , cũng có rất
nhiều chuyện đều không thể biết được có nguồn gốc từ đâu!" .
Tiểu Vương cơ hồ nghĩ ra được thứ gì đó , liền nói: "Thế đã có ai thực sự nhìn thấy
chưa?" .
Trường Hà đưa mắt nhìn Tiểu Vương , mắt có chút ngờ vực , Trường Hà cũng giống như
Viễn Dương , hiểu rất rõ phong tục tập quán nơi đây , vấn đề của Tiểu Vương lại được đưa
ra trên mâm có thể hiện sự hiếu kính "tổ tiên" tại nhà Viễn Dương thật không thích hợp cho
lắm , nhưng Trường Hà cũng hiểu được điều đó , cho nên hay có chút nghi ngờ nhưng cũng
không chặn họng cậu ta .
Chú Trương hướng ánh mắt về phía tôi , tôi thấy vậy cười với ông , trong lòng chú Trương ,
tôi cũng được tính là một nhân vật tầm cỡ trong xã , tuy vấn đề của Tiểu Vương hỏi cũng có
chút không thích hợp nhưng xét ra chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm , vả lại tôi đang ngồi ở
đây nên dù chú không nể mặt Tiểu Vương nhưng cũng phải nể mặt tôi vài phần . Chú
Trương nghĩ ngợi một lát , nói: "Gần đây thì không thấy có ai nhắc đến chuyện đó , nhưng
hơn ba mươi năm trước các bậc tiền bối có kể lại rằng , bên thôn Viễn Vọng không được
yên ổn , lại tràn đầy xú khí , chỗ đó trước đây là một ngọn núi hoang vu , từng có đám giặc
cỏ phục bên đường , thấy người qua lại , bọn chúng không dùng thương , không dùng kiếm ,
mà dùng đao chặt đầu , giết rất nhiều người , tích tụ lại thành oán khí . Mỗi khi đêm xuống ,
các oan hồn tha hương sẽ xuất hiện tại đấy , không những thế còn quấy nhiễu vùng đó , hại
chết không ít người . Sau này từng có một đạo sĩ đến đây , vị đạo sĩ đó quan sát kỹ càng
- hình thế rồi phán rằng những oan hồn bị chết trước đây vô cùng đáng thương , chỉ có thể
thu phục mà không thể diệt trừ được . Chẳng biết vị đạo sĩ đó dùng cách nào mà từ đấy trở
đi vùng ấy cũng được yên ổn trở lại , nhưng cứ đến khoảng trước sau ngày rằm tháng Bảy ,
chỗ đó lại âm u đáng sợ vô cùng , không ai dám đi lại ở đoạn đường đó vào ban đêm cả .
Nhưng khi những thứ linh dị ấy xuất hiện thì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể
nhìn thấy được, cho dù là cùng một người , nhưng nghe nói còn phải xem cái gì mà thiên
can địa chi , có khi lại là kiếp trước đời nay , hay tiền căn hậu quả gì gì đó nữa" .
Hai mắt Tiểu Vương bắt đầu trợn trừng: "Một đao chặt đứt đầu???" .
Thứ mà chúng tôi nhìn thấy , chẳng phải là một bóng người không đầu đó sao?
Chú Trương sảng khoái cười lóm: "Đây là câu chuyện của cha chú kể lại . Ha ha , lúc đó chú
mới bảy tuổi , cực kỳ nghịch ngợm , chạy nhảy lung tung , thoắt cái đã không thấy bóng đâu ,
mỗi lần cha chú không tìm thấy chú thì lại lo lắng , sau đó đem câu chuyện kể cho chú nghe ,
để chú không dám chạy nhảy lung tung nữa . Còn nó là thật hay là giả thì cũng chẳng có
người nào biết được" .
Trương Viễn Dương ăn một miếng , lại đùa cợt: "Nghe nói lão già Trương Thanh Dương ở
thôn Thanh Thủy chính là hậu nhân của lão đạo sĩ đó đấy . Ha ha! Không biết hậu nhân của
đại sư bắt quỷ đã từng nhìn thấy quỷ chưa nhỉ?" .
Tiểu Vương nghe thấy thế , vội vàng nắm chặt tay Trương Viễn Dương , hỏi gấp: "Anh nói
cái gì? Thôn Thanh Thủy? Trương Thanh Dương?" .
Trương Viễn Dương nhìn Tiểu Vương vẻ nghi ngờ , ánh mắt liền di chuyển đến gấu tay áo
đang bị Tiểu Vương nắm chặt , sau đó lại nhìn Tiểu Vương , nói đùa: "Ô hay , Tiểu Vương ,
tôi nói đến chuyện hậu nhân của lão đạo sĩ ấy đều là những việc mà hồi nhỏ được nghe kể ,
còn người nhà Trương Thanh Dương không có thừa nhận như thế! Cậu vội tìm nhà của hậu
nhân lão đạo sĩ đó làm gì vậy? Lẽ nào cậu muốn đến bái ông ta làm sư phụ?" .
Tiểu Vương ngớ người , miễn cưỡng cười mỉm , nói: "Ha ha , không đâu , nhân tiện hỏi thế
thôi" .
Trương Thanh Dương? Chẳng phải là người nông dân thuần hậu chất phác mà ngày hôm
nay đến tìm tôi phê duyệt cho xây nhà hay sao? Tôi và Trường Hà đưa mắt nhìn nhau , e
rằng cũng chỉ có tôi và Trường Hà hiểu rõ tại sao Tiểu Vương lại hỏi như thế.
Sau bữa tối cũng đã hơn chín giờ , ánh trăng sáng vằng vặc , chúng tôi tập hợp thành nhóm
rồi rời khỏi nhà Viễn Dương .
Trường Hà không nhắc đến việc muốn về nhà , Tiểu Vương bèn chủ động hỏi: "Trường Hà ,
tối nay đến chỗ tôi ngủ nhé , chúng ta chuyện phiếm cho vui?" .
Trường Hà cảm thấy trong lòng nặng trĩu , gật đầu đồng ý .
Trở về nhà nghỉ của ủy ban , tôi liền đi rửa mặt , nghĩ kỹ lại những lời chú Trương nói , liệu
có việc trùng hợp như thế chăng? Nếu bảo bóng người hôm trước nhìn thấy là oan hồn bị
đám giặc cỏ chặt đầu nhiều năm trước , tôi có nên tin không? Trên thế giới này có ma quỷ?
Tôi phải nói như thế nào mới có thể thuyết phục được bản thân đây , bởi thực ra tôi cũng
chẳng biết giải thích cái bóng người kia là cái thứ quỷ quái gì nữa? Học hành bao nhiêu năm
vậy mà vẫn không thể giải thích được sự vật kỳ quái vừa gặp phải , lại chỉ đành phải tin nó
là ma quỷ , thật là nực cười .
Nhưng đúng là tôi cũng chả có cách nào giải thích cho rõ ràng cả , đến phòng nghỉ của Tiểu
nguon tai.lieu . vn