Xem mẫu

  1. vietmessenger.com Ôn Thụy An Nghịch Thủy Hàn MỤC LỤC 1. Báo Ân Lệnh 57. Cửu U Thần Quân đích cửu cá đồ đệ 2. Đại Ám Sát 58. Xung thiên hỏa quang thâm tâm hận 3. Sát Vô Xá 59. Nhân tri đạo đắc thái đa tiện bất hội khoái 4. Cổ đạo lạc 5. Bằng Hữu 60. Vãng một hữu lộ đích địa hữu đào 6. Cầm tặc cầm vương 61. Nhất cá quyết định túc dĩ cải biến nhất chủ 7. Bị Bắt 62. Bất thị nhân khiếu đắc xuất lai đích khiếu 8. Lôi gia trang, Thần Uy tiêu cục thanh 9. Lôi Quyển và Thẩm Biên Nhi 63. Lâm tử tiền, chiếu kính tử 10. Phúc Tuệ Song Tu cùng Cao 64. Nhĩ thị thùy? Ngã thị thùy? Phong Lượng 65. Sơn Thần Miếu lý đích phong lôi 11. Xác chết và Tử Tù 66. Mai táng 12. Người bịt mặt trong kiệu 67. Thương mâu triêu 13. Thành trì mộng ảo 68. Nhiên thiêu đích quan tài (Quan tài rực 14. Tức đại nương lửa) 15. Hủy Nặc thành 69. Thanh hồng song tụ hắc ảnh tử 16. Tức Hồng Lệ 70. Thùy nguyện ý phụ cừu? 17. Bộ Thần đến rồi 71. Kiếp hậu trọng phùng 18. Lưu Độc Phong 72. Thuận Nghịch thần châm 19. Tao ngộ của Thiết Thủ 73. Không Kiếp thần công 20. Không thấy ai 74. Nguyệt sắc như đao 21. Tam bảo hồ lô 75. Hắc huyệt hoàng thổ 22. Lão nhân gia là ai 76. Cửu U Thần Quân - Bộ Thần 23. Phá thành 77. Phản nghịch 24. Diều giấy 78. Thắng lợi trung tương kiến 25. Nhất Tịch Lưu Tình 79. Vũ dữ đồng tình 26. Lúa vàng nhuộm thắm máu tươi 80. Độc tí độc kiếm 27. Tư tình lẫn tư tâm 81. Họa hoạn 28. Nam nữ trong thạch thất 82. Thừa Phong hiên chi phong ba 29. Mỹ nhân tươi cười xuất đao 83. Hại nhân phản hại kỷ 30. Tiểu Tứ Đại Danh Bộ 84. Độ giang
  2. 31. Hỏa hải trung nam nữ 85. Thưởng nhai 32. Thiên không trung đích nam nữ 86. Thương dữ Đỗ Bì 33. Bảo kiếm Lưu Tình 87. Lưu lão bản dữ Hách Liên công tử 34. Chiểu trạch trung đích nam nữ 88. Ngã hại liễu tha 35. Đào vong trung đích nam nữ 89. Thiên khí nhân bất khí 36. Tuyệt cảnh trung đích nam nữ 90. Ma đầu hội toàn quần hiệp phân tán 37. Thâm lạp già kiểm đích hán tử 91. Lan tao 38. Cự nhân tế đao 92. Tiêu thanh địch thanh 39. Sát nhân đích vũ dạ 93. Hô hoán 40. Kê Huyết Áp Mao 94. Một vũ tiễn - Phi lăng châm 41. Vưu Tri Vị đích Tư Vị 95. Tối hậu đích ám khí 42. Hách Liên tiểu yêu 96. Bối hậu dục nhân 43. Cố Tích Triều đối Cố Tích Triều 97. Sát thủ giản 44. Thùy liêm lý thương bạch đích 98. Hy vọng dữ thất vọng thủ 99. Đan Vân, Song Chúc, Tam Kỳ, Tứ Sơn 45. Ma kiệu 100. Phúc như Đông hải, thọ bỉ Nam sơn 46. Lục kiếm hồng quang bạch y 101. Chúc thọ nhân 102. Hảo Hí 47. Danh bộ dữ Thần bộ 103. Thừa Phong quy khứ 48. Câu tử dữ Tụ tử 104. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? 49. Đại đao hòa Phiến tử 105. Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân? 50. Cự Mã Câu, Thanh Thiên Trại 106. Sinh tử hữu tình 51. Ám đấu 107. Ngã môn hựu tại nhất khởi liễu! (Bọn ta 52. Bất thị bức cung đã tụ tập lại rồi!) 53. Tại không khí trung tiêu thất 108. Nguy cơ 54. Mã nghĩ ký 109. Tha bất sát, ngã sát! (Cô ta không giết, ta 55. Thái dương hạ khứ minh triêu y giết) dạng 110. Tổng trướng 56. Tàn phế giả dữ Bệnh nhân 111. Vĩ thanh Chương 1 Báo Ân Lệnh Trên thế gian này sợ rằng không có người nào lại gấp gáp hơn hắn nữa. Ngay bản thân hắn từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải trường hợp vội vàng đến như vậy. Con ngựa đang cưỡi đã là thớt ngựa thứ tư rồi. Trên đường chạy đến đây hắn đã cưỡi gục ba thớt tuấn mã, cứ mỗi lần chạy khoảng một trăm năm mươi dặm là ngựa lại mệt khuỵu chân ngã lăn sang bên đường. Nhưng hắn vẫn không dừng lại để thở lấy một hơi. Chỉ là hiện tại đã gần suối Hổ Vĩ rồi. Ngựa này của hắn cũng tựa như sắp lướt qua chiếc giếng bên cạnh đường kia, nhưng mới chạy tới cách tầm một trượng ngựa đột nhiên dừng lại. Một tràng tiếng tay áo phất gió vù vù nổi lên hắn đã lướt đến bên cạnh giếng nước. Múc một thùng nước, hắn nhúng cả cái đầu trọc bóng loáng của mình ngập vào trong đó, rồi sau đấy mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. Hắn luôn luôn không hiểu tại sao các vị ca ca trên trại lại phải đào một cái giếng ở đây, đến hiện tại thì hắn mới hiểu rõ một giếng nước nơi đây đối với những
  3. người đang chạy cuống cuồng trên đường quý giá đến nhường nào! Mọi người đứng ở dưới bóng cây bên cạnh giếng đều ngẩn người ra nhìn, bọn họ sống tại một dải Hổ Vĩ chẳng thể chưa nhìn thấy khinh công, nhưng khẳng định từ trước đến nay chưa từng gặp qua một hòa thượng chạy ở trên đường nhanh đến như vậy! Hắn mới uống xong hết một bầu nước, rồi ném nó trở lại vào trong thùng. Sau đó hét lên một tiếng người đã bay lên lưng ngựa, con ngựa cũng hý lên một tràng dài đang định phi đi, đột nhiên hắn nghe thấy một người hỏi: "Có phải là Quản đại sư không?" Ánh mắt "hòa thượng" ấy quét qua mọi người dưới bóng cây một lượt, rồi nhanh như điện thọc tay vào trong ngực áo lấy ra cái mõ gỗ và gõ lên năm tiếng. Một hán tử từ trong đám đông lướt đên ôm quyền hơi quỳ gối hành lễ nói: "Thuộc hạ Thiết tổ Phùng Loạn Hổ bái kiến ngũ đương gia." "Hòa thượng" ấy thấy là người cùng "Liên Vân trại" mới vội hỏi: "Thực ra đã phát sinh chuyện gì?" Phùng Loạn Hổ hoảng sợ nói với hắn rằng: "Thuộc hạ không biết, chỉ là..." Hòa thượng giận dữ quát lên: "Chỉ là cái gì, sao cứ ấp a ấp úng, nói mau!" Ánh nắng chiếu lên cái đầu trọc của hắn, làm cho những chỗ vừa rồi nhúng vào nước bị bốc hơi nghi ngút. Phùng Loạn Hổ mồ hôi cũng chảy ròng ròng hai bên thái dương, đáp: "Thuộc hạ chỉ nghe nói, giữa đại đương gia và đại trại chủ sinh chuyện, nên mới vội thông báo cho ngài trở về." Hòa thượng không hỏi nữa, hét lớn một tiếng quất ngựa phi đi. Phùng Loạn Hổ ấy cũng phi thân lên một thớt ngựa, định đuổi theo thì hòa thượng đã cưỡi ngựa chạy xa, chỉ còn nhìn thấy một chấm đen. Hòa thượng một tay giữ cương, một tay cầm mõ gõ lên năm tiếng, người giữ cổng trại thốt lên: "Ồ! Hóa ra là ngũ trại chủ." Hòa thượng tức giận quát lên: "Sao mà cả một đoạn đường lên đây không có lấy một tên nào canh phòng, không sợ quan binh mò lên sao?" Người giữ trại chỉ dám đáp "Dạ, Dạ", đồng thời mở cổng trại, hòa thượng giục ngựa đi thẳng vào. Bên trong rải rác những gác gỗ lều vải, một người đang từ trong cái lều to nhất vội vã chạy ra, hướng về hắn gọi lớn: "Sư phụ!" Hòa thượng nhận được đây là "Sinh Sát đại doanh" mà thường ngày đại trại chủ và đại đương gia gặp các huynh đệ thương nghị đại kế. Ngày xưa lúc thương nghị việc ngăn chặn bọn người Thiết Thủ truy đuổi vây đánh Tuyệt diệt vương Sở Tương Ngọc cũng là ở đây, hắn hỏi: "Đại trại chủ có ở trong đấy không?" Chạy ra đón là một thanh niên hán tử tuấn tú, đáp: "Đại trại chủ không có ở đây, hiện chỉ có đại đương gia thôi." Hòa thượng nghe thấy thế trong lòng cảm thấy nặng nề, hắn cảm nhận được là đại trại chủ xảy ra chuyện rồi! Bản thân hắn nợ ân tình của đại trại chủ và đại đương gia, vô luận phát
  4. sinh chuyện gì, cho dù là dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không do dự. Hóa ra hòa thượng đây là ngũ trại chủ Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất của Liên Vân trại đã được nhắc đến trong bộ "Độc Thủ" thuộc Tứ Đại Danh Bộ. Liên Vân trại từ lần tại Hổ Vĩ chặn đánh Thiết Thủ và hội Ngũ Cương Trung truy đuổi theo "Tuyệt diệt vương" không được mới có ý đồ nâng cấp đổi mới, thu nạp thêm Cố Tích Triêu, một cao nhân nổi tiếng võ công tuyệt đỉnh, trí nghệ song tuyệt. Lại nói đại trại chủ Thích Thiếu Thương khí độ hơn người, tấm lòng bao dung, y trọng dụng Cố Tích Triêu, dùng pháp chế "hai ngựa chạy song song" là vừa trị vừa sửa cho Liên Vân trại. Vốn dĩ thủ hạ dưới tay Thích Thiếu Thương trong Liên Vân trại đã là binh cường mã tráng, người nhiều thế mạnh, lại được thêm Cố Tích Triêu thi triển hết tài hoa, nên thanh uy và thực lực của Liên Vân trại càng lên như diều gặp gió. Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất suất lĩnh một cánh nhân mã trú giữ ở biên thùy. Ngày đó hắn đột nhiên nhận được phi cáp truyền thư từ tổng đà Liên Vân trại đưa tới, được biết trong tầng lớp những người lãnh đạo tại tổng đà xảy ra chuyện, muốn Quản Trọng Nhất "đan kỵ hồi viên" 1. Quản Trọng Nhất luôn luôn nhớ Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triêu, hắn từng thụ nội thương nghiêm trọng, được Thích Thiếu Thương hết lòng dùng nội lực cứu chữa, vả lại toàn gia của hắn cũng được Thích Thiếu Thương cứu hộ. Cố Tích Triêu thì đã từng trong một trận thuộc chiến dịch mà quan binh vây quét phát binh đi cứu thoát hắn, nên đối với hai người hắn đều nợ ơn cứu mạng. Hiện nay nghe phong thanh có người xảy ra chuyện, hắn lập tức bất kể sống chết chạy ngày chạy đêm, toàn lực phi về đây, chỉ muốn tận hết khả năng để báo đáp. Nên biết hảo hán trong giang hồ sợ nhất là thiếu nợ người khác ân nghĩa khó trả. Chuyện trả thù trong võ lâm dĩ nhiên là bình thường, nhưng báo ân lại là điều quan trọng nhất. Thiếu ân nợ tình người ta mà lấy oán trả ơn đều là hành động để cho mọi người trong võ lâm thóa mạ và miệt thị. Dù Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất là giặc cướp, nhưng giặc cướp cũng có đạo nghĩa của giặc cướp, họ lại càng xem trọng ơn nghĩa. Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống ngựa thì hán tử tuấn tú đó lại nói: "Sư phụ! Người nên gặp đại đương gia trước rồi nói tiếp." Quản Trọng Nhất cúi người tiến về phía miếng da lớn che cửa, sau đó hắn vén tấm da lên kêu "soẹt" một tiếng. Quản Trọng Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Có lẽ vừa rồi ở dưới ánh mặt trời chói chang, nên vào trong lều hắn mới thấy tối như thế, hoặc có thể vì quá cố gắng chạy về mà có chút mệt mỏi chóng mặt. Hắn phải dùng tay vịn vào cây cột trụ chính chống lều mới ổn định được bước chân. Quản Trọng Nhất trấn định tâm thần, chỉ thấy một văn sỹ đạo mạo ngồi ở mặt Nam đằng sau một cái bàn lớn làm bằng gỗ đàn hương đỏ sẫm đang chăm chú khắc một con dấu. Quản Trọng Nhất đột nhiên tiến vào mà đuôi lông mày của y cũng chỉ hơi động đậy, nhưng thủy chung lại chưa từng ngẩng đầu lên. Không khí ở trong lều và tinh thần văn sỹ đều tập trung lên điêu đao 2 ở trên tay phải của y, còn tay trái thì giữ con dấu hướng lên trên. Quản Trọng Nhất ôm quyền chua chát kêu lên: "Cố đại đương gia." Văn sỹ ấy giơ tay ra hiệu đợi chút. Lam bào được viền bằng màu trắng nhưng cánh tay bên trong tay áo lại càng trắng hơn. Quản Trọng Nhất tức thời ngừng lên tiếng mặc dù trong lòng lúc ấy lại có trăm ngàn lời muốn hỏi. Văn sỹ ấy lại chăm chú khắc một lúc lâu, điềm đạm nho nhã, lam bào đang mặc trên người y phẳng phiu tựa như không có nếp nhăn vậy.
  5. Mồ hôi của Quản Trọng Nhất lại chảy ròng ròng, từng hạt từng hạt túa ra ở khắp đỉnh đầu rơi lên ria mép và râu cằm hắn, hắn lại tiếp: "Đại đương gia!" Lam y nhân hơi nhướn lông mày, tay trái nhẹ nhàng ném con dấu lên trên mặt bàn, chỉ thấy sắc mặt y trong ánh sáng ảm đạm tựa như được trát lên một lớp phấn trắng: "Ngươi tới rồi à?" Giọng nói nhỏ, yếu ớt không đều. Quản Trọng Nhất hỏi: "Cố đại đương gia, thực ra là phát sinh chuyện gì?!" Lam y nhân đương nhiên là Cố Tích Triêu, y cúi gằm mặt nói thật chậm: "Quản đại sư, ngươi thật hiếm thấy, Lệnh Báo Ân của bọn ta được truyền đi một lượt nhưng ngươi là người đầu tiên đến đây." Quản Trọng Nhất nói: "Nên như thế, tại hạ nợ ân tình Cố đại đương gia, thì dù núi đao biển lửa cũng phải chạy về đây .... Không biết Thích đại trại chủ người..." Cố Tích Triêu thở dài một hơi, tay phải đưa điêu đao từ từ lại gần phía trước mũi, ngưng thần quan sát, một mặt hỏi: "Ngươi cũng nợ ân nghĩa Thích trại chủ phải không?" Quản Trọng Nhất run giọng đáp: "Thích đại trại chủ người, người đã xảy ra chuyện sao?!" Cố Tích Triêu thở dài lắc đầu, mân mê ngắm nghía điêu đao của mình tựa như sợ không cẩn thận sẽ làm gãy tiểu đao trân quý này. Quản Trọng Nhất tiến về phía trước hai bước, đến trước bàn của Cố Tích Triêu rồi hai tay nắm chắc mép bàn mới không chế được sự kích động trong lòng: "Người đã xảy ra chuyện gì? Nói nhanh!" Cố Tích Triêu lẩm bẩm hỏi: "Xem kìa, trong mắt ngươi thì y quan trọng hơn so với ta đúng không?" Quản Trọng Nhất ngây người không hiểu hỏi: "Cái gì?" Bất thình lình, Cố Tích Triều búng ra song chỉ, tiểu đao trong tay y cũng theo đó mà phi ra. Quản Trọng Nhất chỉ cảm thấy trước ngực ngưa ngứa, đằng sau lưng hơi đau. Phập một tiếng, tiểu đao đã cắm sâu vào giữa một cột trụ cách xa bảy thước ở đằng sau. Chuôi đao vẫn còn lay động. Đao không dính máu. Quản Trọng Nhất cúi đầu xuống mới bất ngờ phát hiện trên ngực mình có một lỗ thủng, máu đang chảy ròng ròng. Hắn mới tỉnh ngộ một đao ấy là từ thân thể hắn xuyên qua cắm vào cột. Hai tay hắn kịp thời dùng lực nắm chắc mép bàn để trụ vững, đến mức khiến cho cái bàn làm bằng gỗ đàn hương thượng hảo hạng và kiên cố như vậy mà cũng phải phát ra tiếng tách tách sắp vỡ, văn phòng tứ bảo 3 ở trên mặt bàn cũng vì chấn động mà va chạm vào nhau. Tiếng nói của hắn đã run rẩy còn cố hét lên: "Ngươi .... tại sao ...." Cố Tích Triêu nhìn hắn đầy thương xót, ân hận nói: "Ta cũng không có cách nào khác."
  6. Quản Trọng Nhất nói ngắt quãng: "Ta là vì báo ân mà quay về đây, ngươi lại ...." Tiếng hắn bỗng nhiên ngừng lại, khục khoạc hai tiếng, chiếc bàn bằng gỗ đàn hương cũng bị hắn bóp vỡ hai miếng cầm chắc trong tay không thả ra, người thì đã ngã "phịch" xuống đất bỏ mạng. Cố Tích Triêu tự mình lẩm bẩm: "Ai bảo ân nhân của ngươi chẳng phải chỉ một người chứ?" Y lắc lắc đầu nói tiếp: "Ta không giết ngươi thì làm sao mà giết y đây? Còn giết chết y không khỏi lại phải đề phòng ngươi báo thù? Ta muốn y chết, muốn y bị cô lập không có viện trợ, tất nhiên cần phải giết ngươi trước rồi mới giết y." Lúc này hán tử tuấn tú tiến nhanh đến, thõng hai tay đứng. Cố Tích Triêu ánh mắt cũng chẳng thèm ngước lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Sư phụ của ngươi chết rồi." Hán tử tuấn tú ấy nói: "Hắn không phải là sư phụ của thuộc hạ." Cố Tích Triêu hỏi: "Cái gì?" Hán tử tuấn tú đáp: "Là thuộc hạ theo lệnh của đại đương gia bái hắn làm sư phụ, sau khi học hết tuyệt kỹ của hắn sẽ cống hiến tốt hơn cho đại đương gia." Y lại lạnh lùng nói tiếp: "Thuộc hạ theo hắn chỉ là một nhiệm vụ phải hoàn thành, hoàn toàn chẳng có tình sư đồ." Cố Tích Triêu nói: "Như vậy là tốt nhất!" Y mỉm cười và vỗ vỗ lên vai hán tử tuấn tú, nói: "Kỹ năng một đời của hắn là lướt nhanh như chim trời chạy nhanh như dã thú, ngươi đã học được chưa?" Hán tử tuấn tú cung kính nói: "May mắn không nhục mệnh." Cố Tích Triêu mỉm cười nói: "Hậu sinh khả úy!" Hán tử tuấn tú ánh mắt lấp lánh, nói: "Cái gì hắn biết thì thuộc hạ biết hết. Nhiều thứ thuộc hạ biết thì hắn lại không biết." Cố Tích Triêu cười nói: "Hoắc Loạn Bộ giỏi, không uổng ta một phen tâm huyết tài bồi cho ngươi." Hán tử tuấn tú Hoắc Loạn Bộ nói: "Phùng Loạn Hổ, Trương Loạn Pháp, Tống Loạn Thủy và Hoắc Loạn Bộ đều thụ ân sâu của đại đương gia, đương nhiên phải cung kính tận tụy, chết không hối hận." Cố Tích Triêu nghe mà không có chút biểu hiện gì, chỉ nói: "Một ngày nào đó phú quý vinh hoa đương nhiên là hưởng cùng với các ngươi, bất quá..." Y ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra tia kỳ dị nói: "Việc gấp rút trước mắt tức là phải giết chết Thích Thiếu Thương." Hoắc Loạn Bộ nói: "Đại đương gia đừng lo lắng, mọi việc đều đã được chuẩn bị kỹ càng." Cố Tích Triêu khẽ nhíu mày hỏi: "Theo an bài của ta?" Hoắc Loạn Bộ đáp: "Tất cả đều không có sai sót." Lúc này ở bên ngoài lều đột nhiên truyền vào tiếng nói vang dội: "Thuộc hạ Đồng tổ Trương Loạn Pháp có việc bẩm báo."
  7. Cố Tích Triêu cao giọng nói: "Vào đi." Một hán tử phong thái mạnh mẽ hào hùng, uy phong lẫm liệt rảo bước tiến vào, bẩm: "Thích Thiếu Thương, Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Cầu Thanh Phong đã đến bên dưới núi và đang đi lên." Cố Tích Triêu từ từ bước tới, tay đặt lên tiểu đao cắm trên cột gỗ rồi trầm ngâm một lát, chợt nói: "Thu dọn thi thể của Quản Trọng Nhất. Nhớ kỹ, một cọng tóc cũng không được phép sót lại." Y nói đến đây thì lập tức rút tiểu đao ra cho vào trong tay áo, nháy mắt đã không nhìn thấy nữa. Y nói như đinh đóng cột: "Kế hoạch cứ chiếu theo vậy mà tiến hành!" Kế hoạch của y có tên gọi vô cùng đơn giản là: "Giết không tha!" Khi bọn Thích Thiếu Thương, Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong tiến vào trong lều, thì mọi thứ đã sớm được thu dọn không còn nhìn thấy một vết máu. Trong lều đã được đặt thêm năm cái ghế lớn bằng gỗ đàn hương. Cố Tích Triêu đứng dậy hướng về bốn người vái chào, nói: "Mọi người vất vả rồi." Lại nói tiếp: "Mời đại ca ngồi." Thích Thiếu Thương nói: "Còn câu thúc lễ tục ấy làm gì? Nhị ca thụ thương rồi, phải mau cứu trị mới được." Chỉ thấy Lao Huyệt Quang cả người đầy máu, trên người có ít nhất bảy, tám vết thương. Chỗ bị nhẹ nhất là vết thương kéo từ cánh tay phải vào mạng sườn sâu khoảng bốn phân da thịt lật ra hai bên có thể nhìn thấy lờ mờ gân cốt máu me, xem ra bị người dùng loại binh khí dài và nặng như một cây thương đâm vào. Còn những chỗ khác đều là vết bỏng, tổn thương trầm trọng. Cố Tích Triêu kinh sợ hỏi: "Nhị trại chủ thụ thương rồi?" Mặt mũi Lao Huyệt Quang lạnh lùng ảm đạm, lại chẳng thay đổi thái độ nói: "Ta chỉ bị thương ngoài da không có việc gì đáng ngại. Chỉ là mấy tên cẩu cường đạo, hết lần này đến lần khác làm càn, lần sau hung mãnh hơn lần trước, lấy cớ tiễu trừ Liên Vân trại bọn ta, cướp bóc điên cuồng tại bảy thôn trấn trong chu vi hơn một trăm dặm, vào nhà cướp của, gian dâm giết người, không có việc ác nào là không làm. Mọi việc sau đó lại khơi khơi đổ hết lên đầu Liên Vân trại bọn ta, thật là ti tiện hơn cả chó lợn." Nói rồi, hắn tỏ vẻ vô cùng tức giận. Nguyễn Minh Chính bảo Lao Huyệt Quang ngồi xuống, rịt vết thương cho hắn, đồng thời sử dụng tiểu đao khoét những mảnh thịt nát ra ngoài. Lao Huyệt Quang hừ lạnh nói: "Không phải Thích đại ca bắt ngừng, ta nhất định sẽ liều mạng đánh tiếp với bọn chúng cho đến lúc phân ra sống chết!" Thích Thiếu Thương nói: "Lao nhị ca huynh lại tức giận rồi. Những người làm chuyện đó là do gian tướng Phó Tông Thư phái đến, trong đó có hai tướng quân cầm đầu, một người gọi là Thần nha tướng quân Lãnh Hô Nhân, còn người khác là Lạc đà lão gia Tiên Vu Cừu. Hai người này không như bọn quan hèn tướng đụt nhiều lần được phái đến mà chúng ta chỉ cần thi hành chút kế mọn là có thể đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá." Nguyễn Minh Chính nói: "Bọn họ là đồ đệ thứ ba và thứ tư của Cửu U thần quân ở Thường Sơn bị Phó Tông Thư trước đây mua chuộc. Lần này bọn họ điều binh khiển tướng đến khí thế thật là hung ác ...."
  8. Lao Huyệt Quang hừ lạnh nói: "Làm sao! Khí thế hung ác mà ta phải sợ à!" Nguyễn Minh Chính đang rửa ráy vết thương, tẩy độc chữa trị mà hắn không rên rỉ đến một tiếng. Câu Thanh Phong trên người cũng mang vài vết thương, trên đầu cũng bị thương, tuy nhiên không đến mức như Lao Huyệt Quang. Ngoại hiệu của hắn là "Hồng bào lục phát" mà lúc này tóc trên đầu ngược lại lốm đốm chỗ đỏ chỗ xanh do máu đông tụ thành. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến, cười nói: "Nhị trại chủ bình thường sét đánh cũng không mở miệng, hôm nay ngược lại nói nhiều thế, đây có phải là thay đổi bản chất gì đó không?" Nói xong tự mình bật cười khanh khách. Bản thân huynh đệ Liên Vân trại thường có thói quen trêu đùa lẫn nhau, Câu Thanh Phong tuy là lục trại chủ nhưng nói chuyện không biết cân nhắc, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ và không để bụng. Nguyên lai tám vị trại chủ Liên Vân trại là Hổ khiếu ưng phi linh xà kiếm Lao Huyệt Quang, Tái Gia Cát Nguyễn Minh Chính, Trận tiền phong Mục Cưu Bình, Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất, Hồng bào lục phát Câu Thanh Phong, Kim xà thương Mạnh Hữu Uy, Song nhận sưu hồn Mã Chưởng Quỹ, Bá vương côn Du Thiên Long, thanh thế dĩ nhiên rất lớn, quy mô gần bằng "Nam trại" - Thanh Thiên trại trong "Võ lâm tứ đại thế gia". Sau này Cửu hiện thần long Thích Thiếu Thương một mình sấn vào Liên Vân trại, dùng một tay đánh bại tám đại trại chủ, vả lại còn dùng liên hoàn tám loại võ công hoàn toàn khác nhau, khiến cho tám vị trại chủ khuất phục và đối với tài trí kiến thức của y lại càng bội phục. Mọi người đều ủng hộ y lên làm đại trại chủ còn tám đại trại chủ vì thế mà mỗi người theo thứ tự hạ xuống một bậc. Thanh thế Liên Vân trại vì vậy mà càng lớn mạnh, đã sớm vượt qua Nam trại. Chỉ vì trong một chiến dịch Độc Thủ vì mọi người Liên Vân trại bảo vệ Sở Tương Ngọc mà xảy ra xung đột với Thiết Thủ, Thanh Thiên trại cùng bộ thuộc của Thương Châu Thời Chấn Đông. Bát trại chủ Song nhận sưu hồn Mã Chưởng Quỹ vì vậy mà táng mạng, Liên Vân trại mới trở lại tám người trại chủ chủ trì cục diện. Cho đến những năm gần đây, Thích Thiếu Thương tự mình noi theo tiền lệ gia nhập Liên Vân trại, trọng dụng người tài, lôi kéo được Cố Tích Triêu với bốn bộ hạ nổi tiếng khác về cùng làm chủ Liên Vân trại. Từ đó Liên Vân trại thanh uy hùng tráng, trong một thời gian không có địch thủ, các phương anh hùng hảo hán lần lượt theo về và đồng thời cũng rước lấy sự chú ý của quan phủ. Tuy nhiên bọn quan phủ vài lần đến tiễu trừ đều bị hao binh tổn tướng, thương vong thảm trọng. Gần đây nhất ngay triều đình cũng cảm thấy ngứa mắt phái thêm quân đội, bí mật sai cao thủ đi dẹp yên loạn phỉ. Mấy ngày gần đây chinh chiến liên miên, bọn người Lao Huyệt Quang thân thể và tinh thần đều mỏi mệt. Bất quá tất cả huynh đệ ở đây đều đã quen pha trò, ỷ vào sức mạnh từ việc trên dưới một lòng, phòng thủ kiên cố của Liên Vân trại nên cũng chẳng coi việc đó ra gì. Nghe Câu Thanh Phong nói như vậy, Nguyễn Minh Chính liền cười và lầm bầm: "Miệng chó không thể mọc được ngà voi!" Cố Tích Triêu cười nói tiếp: "Lao nhị ca thật là giỏi lắm. Người ta nói Hoa Đà cạo xương trị độc cho Quan Vân Trường nhưng tra sử thực ra thầy thuốc quyết không phải Hoa Đà. Lần này Nguyễn tam ca cạo xương liệu thương cho Lao nhị ca mà nhị ca mặt không biến sắc, thần y diệu thủ của tam ca thực sự khiến cho bọn ta tận mắt chứng kiến không thể không bái phục." Vốn dĩ Lao Huyệt Quang và Nguyễn Minh Chính là một võ một văn của Liên Vân trại từ khi mới sáng lập, cho dù là Thích Thiếu Thương hay Cố Tích Triêu trong lời nói đối với hai người họ vẫn phải mười phần tôn trọng.
  9. Lao Huyệt Quang lạnh lùng nói: "Cái gì mà mặt không đổi sắc! Ngươi xem, mồ hôi lớn chồng chất mồ hôi nhỏ, trên mặt thì một đám đen, một đám trắng!" Lao Huyệt Quang nói như vậy mọi người mới phát hiện ra mồ hôi hắn đang chảy ròng ròng, da mặt hơi ngăm đen của hắn cũng từ từ chuyển sang trắng bạch, kiềm chế không nổi đều bật cười. Nguyễn Minh Chính nhịn cười nói: "Sắp xong rồi, huynh chịu khó một chút nữa là được." -------------------------------- 1 Một mình cưỡi ngựa quay về. 2 Điêu đao: Dao nhỏ và sắc dùng để điêu khắc. 3 Văn phòng tứ bảo chỉ bốn thứ cần thiết của văn nhân là bút lông, thỏi mực, nghiên mực và giấy viết. Chương 2 Đại Ám Sát Lúc này Phùng Loạn Hổ tiến vào trong lều, trên tay bưng một khay lớn có một hồ rượu và năm cái chén. Cố Tích Triêu thong thả đứng dậy nói: "Bốn vị huynh đệ phen này vất vả rồi để ta kính bốn vị một ly." Thích Thiếu Thương nói: "Gần đây thế tấn công của quan binh kỳ quái, khi gấp khi hoãn, tốt hơn hết là chúng ta thương lượng tìm ra đại kế ứng phó. Bọn ta xuống núi quyết chiến còn Cố huynh ở đây trù mưu tính kế cũng là vất vả như nhau mà thôi. Rượu này để từ từ hãy uống cũng được." Cố Tích Triêu thở dài nói: "Các vị với ta đã cùng nhau kết nghĩa, tình như thủ túc. Mỗi lần các vị hạ sơn sát địch, quân tình khẩn cấp nên huynh đệ bọn ta đều lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Trong lòng nghĩ nếu quả các vị vạn nhất xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng chết theo không hề do dự. Lại sợ chậm trễ một chút không kịp cứu viện, thật giống như đun nước lâu sôi, nóng lòng khó chịu ...." Ánh mắt y lộ ra tình cảm sâu sắc, nói tiếp: "Mỗi lần thấy các vị ca ca bình an trở về trái tim của huynh đệ mới đập trở lại, hồn phách cũng quay về, nhưng luôn cảm giác mình là người ngồi bàng quan, trong sâu thẳm vẫn cảm thấy hổ thẹn." Thích Thiếu Thương nắm chặt tay Cố Tích Triêu nói: "Cố huynh sao nói những lời như thế! Huynh trấn thủ sơn trại, quan hệ đến an nguy của người nhà tất cả huynh đệ, đối với việc điều binh khiển tướng lại càng mang trách nhiệm quan trọng trên người. Vả lại trước đây Cố huynh cũng đã nhiều lần dẫn quân giết địch, còn giả trang lẻn vào Hoàng thành bí mật giết gian tướng, chỉ là sắp thành lại bại. Nhưng Cố huynh anh hùng can đảm, lòng hiệp nghĩa lưu danh ngàn thu, huynh đệ bọn ta vô cùng bội phục! Huynh đối với bọn ta tình thâm nghĩa trọng, tất cả huynh đệ bọn ta cũng thường thấp thỏm lo lắng an nguy cho huynh đến mất ăn mất ngủ! Cố huynh, chúng ta cùng sống cùng chết, huynh mà nói nữa thành ra coi như người ngoài rồi." Cố Tích Triêu từ từ lật những chén uống rượu lên, nói: "Vô luận thế nào, lần này thấy các vị huynh đệ trở về, trong lòng rất ta cao hứng, để ta kính chư vị một chén rồi nói tiếp." Lao Huyệt Quang thều thào: "Mới nói không coi như người ngoài lại coi như người ngoài rồi,
  10. lời mời rượu này tính toán cái gì! Quan trọng là chúng ta cùng nhau đối ẩm, thế thôi!" Nguyễn Minh Chính nói: "Nhị ca! Huynh thương thế nghiêm trọng không nên uống rượu." Lao Huyệt Quang nói: "Một đời của ta bị thương nặng nặng nhẹ nhẹ cũng phải đôi trăm lần mà chưa chết, đao bổ xuống ta còn không sợ lại sợ rượu sao!" Câu Thanh Phong nói: "Chén này của Cố đương gia, thực sự bọn ta nên uống cạn, sao phải phân biệt ai kính ai chứ." Nói xong hai tay cầm lấy hai chén rượu, một đưa cho Thích Thiếu Thương, một đưa cho Lao Huyệt Quang sau đó tự mình cầm lấy một chén. Cố Tích Triêu cũng cầm lấy một chén cho mình, còn một chén khác đưa cho Nguyễn Minh Chính. Nguyễn Minh Chính cười hỏi: "Quản ngũ đệ trở về rồi sao không mời hắn ra đây cùng nhau uống một chén?" Một câu nói hời hợt ấy cũng khiến Cố Tích Triêu chấn động hồn phách như bị thiên lôi đánh, nhưng miệng y lại nói: "Nếu Quản ngũ đệ trở về thì tốt, tất cả chúng ta có thể thừa dịp này sum họp. Ôi! Hắn một thân một mình cùng với quan lớn 'Lôi Quân' trấn thủ Nam đường, hết ngày lại đêm, thật là tội cho hán tử cường tráng ấy." Vừa nói vừa dò xét thần sắc của Nguyễn Minh Chính. Trông Nguyễn Minh Chính khá bình thản, y chỉ hờ hững nói: "Ồ?" Cố Tích Triêu nâng chén rượu nói: "Ta kính chư vị." Lao Huyệt Quang cũng nâng chén rượu hừ lạnh nói: "Đừng quá khách khí mà thừa lời nữa!" Nguyễn Minh Chính vẫn ngăn trở nói: "Nhị ca! Huynh bị thương trên người, không thích hợp uống nhiều." Lao Huyệt Quang không nghe thấy còn có thể không uống, nhưng vừa nghe được liền ngửa cổ uống cạn, nói: "Có cái gì thích hợp với không thích hợp chứ! Chỉ một chén, không uống nhiều!" Thích Thiếu Thương thấy tính khí cố chấp của Lao Huyệt Quang lại nổi lên, mỉm cười cùng Câu Phong Thanh đang định uống rượu thì Nguyễn Minh Chính nói: "Không được uống!" Cố Tích Triêu trong lòng cảm thấy lo lắng vì Nguyễn Minh Chính ngoại hiệu là Tái Gia Cát, tâm cơ tinh tế, quỷ kế đa đoan, không biết làm sao lại để cho y nhìn ra được sơ hở. Nhưng lại tự lượng không có sơ xuất, trong lòng đang lúc thất thượng bát hạ 1 mà vẻ mặt có thể bình thản như không, chỉ thấy Nguyễn Minh Chính cười với y nói: "Đại đương gia! Ta nghĩ ngũ đệ bộc trực mãnh liệt ấy đã trở về rồi, như thế này giống như chơi trò trốn tìm với bọn ta quá, chẳng bằng kêu hắn ra đây cùng nhau uống một chén. Hai tháng nay hắn khổ sở thủ giữ Nam đường, ta thật muốn coi xem hắn đã sút mất mấy cân rồi!" Cố Tích Triêu quan sát thần sắc và cử chỉ Nguyễn Minh Chán, tựa như chưa phát giác ra âm mưu, chỉ là khẳng định Quản Trọng Nhất đã trở về trong trại. Y suy đi tính lại mà không thể giải thích nổi vì sao lại để cho Nguyễn Minh Chính nhìn ra, nhưng vẻ mặt vẫn không chút biến đổi, cười nói: "Các vị đều biết tính khí của ngũ trại chủ, hắn nói muốn lánh là lánh để cho các vị bị kinh ngạc mừng rỡ một phen. Ta cũng theo ý của hắn, chỉ không biết tam trại chủ làm thế nào phát hiện ra được?" Nguyễn Minh Chính cười nói: "Bàn gỗ đàn hương của đại đương gia là loại gỗ tốt nhất dùng
  11. để dựng thành, dùng đao khắc cũng chưa hẳn đã được ..." Y chưa nói xong mà ánh mắt mọi người đều đã tập trung tại dấu tích bị bóp vỡ ở hai bên cái bàn lớn. Thích Thiếu Thương cười nói: "Công lực 'Phế thần trảo' của Quản ngũ đệ lại tinh tiến thêm rồi." Cố Tích Triêu cười bồi nói: "Ngũ đệ luôn luôn thiếu kiên nhẫn, ít khi có cử chỉ trêu đùa như vậy, nhất định có tin vui gì nên tâm tình mới thoải mái để đùa giỡn với chúng ta." Câu Thanh Phong trợn mắt hỏi: "Ngũ ca ở đâu?" Cố Tích Triêu đáp: "Tam ca đoán đúng, hắn thực sự đã lập được đại công trở về." Nguyễn Minh Chính hỏi: "Đại công gì?" Cố Tích Triêu dùng tay ra hiệu nói: "Hắn giết chết tên cẩu quan có ác danh rõ ràng." Nguyễn Minh Chính vui vẻ hỏi: "Chẳng lẽ là Hoàng Kim Lân?" Cố Tích Triêu thốt: "Tam ca liệu việc như thần!" Nguyễn Minh Chính bất giác có chút vui vẻ. Thích Thiếu Thương nói: "Tên gian tặc Hoàng Kim Lân ấy bức bách tất cả người ở ba huyện mười sáu trấn tạo phản, ngay cả đoàn luyện 2 cũng bị hắn bức bách mà phản bội. Hơn nữa, hắn còn là tướng tin tưởng thân cận của Phó Tông Thư, chuyên đâm bị thóc, chọc bị gạo, vu hãm độc hại, không có việc gì xấu mà không làm. Sau khi hắn thăng quan, những đồng liêu trong sạch không phải bị thảm tử thì cũng gặp tai họa, đều do một tay người này tạo nên. Người ta nói người làm quan phải vì dân như "Phụ mẫu quan", nhưng bách tính lại tặng cho hắn một cái ngoại hiệu kêu là "Vô phụ mẫu quan". Từ việc ấy cũng có thể tưởng tượng hắn như thế nào. Y dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: "Bất quá ngày thường Hoàng Kim Lân ấy xử sự giống như quỷ, lần này để cho ngũ đệ tóm được âu cũng là báo ứng!" Cố Tích Triêu nói: "Đâu chỉ tóm được, đầu cũng chém xuống rồi." Câu Thanh Phong vỗ tay cười nói: "Ngũ ca giỏi!" Nguyễn Minh Chính thắc mắc: "Nhưng không biết ngũ đệ có thẩm vấn hắn rõ ràng quân tình của triều đình như thế nào không?" Cố Tích Triêu nói: "Để ta kêu hắn đến tự mình nói rõ với huynh." Đoạn lại nói với bọn Thích Thiếu Thương: "Mời ba vị ngồi." Bản thân Lao Huyệt Quang đã ngồi rồi, chỉ còn Nguyễn Minh Chính, Câu Thanh Phong và Thích Thiếu Thương vẫn còn đứng. Câu Thanh Phong nói: "Ngồi có gì tốt? Ta đứng thôi! Đợi chút nữa lão ngũ tới ta còn phải đọ sức với hắn, thật không tin võ công hắn tiến bộ đến mức đó!" Hắn trong Liên Vân trại xếp hạng sáu thấp hơn Quản Trọng Nhất vừa khéo một bậc nên hắn luôn luôn không phục. Cố Tích Triêu chỉ cười nói: "Lão quen không ngồi rồi, nhưng đại ca và tam ca chắc muốn
  12. ngồi." Thích Thiếu Thương nói: "Ngồi thoải mái để làm cái gì? Ta không mệt." Cố Tích Triêu nói: "Ngũ đệ muốn đem thủ cấp của cẩu quan về đây hiến cho các vị ca ca." Nguyễn Minh Chính cười thốt: "Đầu người? Ta không có hứng thú, đại ca ngồi đi đệ còn phải đứng đây để trông nom nhị ca." Thích Thiếu Thương theo lời ngồi xuống. Hoắc Loạn Bộ bưng một cái khay tiến vào, trên khay là một cái nồi lớn được đậy kín. Câu Thanh Phong líu lưỡi nói: "Lão ngũ thật nấu cái đầu của cẩu quan để ăn sao, ta không muốn ăn!" Thích Thiếu Thương thấy lạ hỏi: "Ngũ đệ ở đâu?" Cố Tích Triêu tiến lại gần hai bước, nói: "Hắn đến rồi." Thích Thiếu Thương hỏi: "Ở đâu?" Hoắc Loạn Bộ đột nhiên mở cái nắp nồi ra. Bên trong là một cái đầu người, điều bất ngờ lại là của Quản Trọng Nhất! Thích Thiếu Thương giật mình kinh sợ. Thình lình, trên ghế thò ra mấy cái đai sắt siết chặt người y, ngoài ra còn có bốn mũi dao nhọn sắc từ đằng sau ghế đâm thẳng vào lưng Thích Thiếu Thương! Thích Thiếu Thương hét lớn lên một tiếng, vận nội lực ra đằng sau lưng, bốn mũi dao nhọn cắm vào lưng y cùng lúc bị đoạn gãy hết! Chỉ là trong sát na ấy thì Cố Tích Triêu đã xuất thủ! Y ra tay nhanh như gió, thân pháp như điện xẹt! Y đánh một chưởng lên ngực Thích Thiếu Thương! Vì Thích Thiếu Thương đã đem hết nội lực tập trung ra sau lưng để chấn gãy bốn lưỡi dao, nên trước ngực phải chịu một chưởng cương mãnh của Cố Tích Triêu. Y ngã nhào xuống, dường như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều rời khỏi vị trí, đồng thời từ mắt, mũi, tai và miệng của y máu chảy ra cuồn cuộn. Thích Thiếu Thương trợn mắt muốn rách ra hét lớn một tiếng: "Ngươi ...." Máu từ trong cổ họng phun mạnh ra ngoài. Cố Tích Triêu cười lạnh, đang định đánh thêm chưởng thứ hai thì đột nhiên cảm giác cánh tay đau nhói, liền vội vàng nhảy lùi lại, mới phát giác cổ tay phải đã bị nội lực của đối phương phản lại mà trật khớp. Y dùng tay trái nắm lấy khớp xương ở tay phải, "khục" một tiếng khớp cổ tay đã được y đưa trở về vị trí.
  13. Trong thời gian một chớp mắt Cố Tích Triêu đối phó với Thích Thiếu Thương, ở trong lều đã phát sinh biết bao nhiêu biến hóa! Khi Thích Thiếu Thương bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc thì Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong cũng đồng thời chết lặng, không chỉ vì kinh hoàng mà đồng thời cũng bởi quá đau lòng và phẫn nộ! Song, cùng lúc đó thì người Lao Huyệt Quang cũng bị cơ quan ở trong ghế khóa chặt và từ đằng sau ghế cũng có bốn lưỡi dao nhọn nhanh chóng chọc ra! Bất quá Nguyễn Minh Chính đang đứng bên cạnh Lao Huyệt Quang! Y võ công tuy không cao nhưng tài trí thì lại cao tuyệt, phản ứng càng là nhất lưu. Y đánh một chưởng lên lưng ghế. Đáng tiếc võ công của y không cao nên một chưởng này chưa thể chấn vỡ hoàn toàn cái ghế bằng gỗ đàn hương thượng hảo hạng, chỉ đánh hỏng được một vài phần. Lúc này cùm sắt của Câu Thanh Phong cũng vừa bay đến, rầm một tiếng cái ghế bị đánh vỡ tan. Lao Huyệt Quang nhảy bật dậy, trên lưng hiện ra lấp lánh hai mũi dao nhọn cắm ở đó. Một chưởng ấy của Nguyễn Minh Chính chỉ chấn hỏng được cơ quan của hai lưỡi dao trong đó, còn hai mũi dao khác đã cắm vào lưng Lao Huyệt Quang. Lao Huyệt Quang hét to một tiếng. Nhưng trong chớp mắt mắt từ cái khay Hoắc Loạn Bộ đang bưng trên tay bắn ra một màn kim châm nhỏ tựa lông trâu thấp thoáng ánh màu lam như mưa về hướng mọi người. Nguyễn Minh Chính yểm hộ phía trước Lao Huyệt Quang, một mặt đẩy hắn lui lại, một mặt thì dùng quạt lông vội vàng gạt những mũi châm, nhưng cánh tay và đùi cũng bị dính vài mũi. Câu Thanh Phong hét lên cuồng nộ, cùm sắt vung lên chặn ở đằng trước hai người, cùm sắt của hắn vừa to vừa dày và nặng, vừa vặn có thể yểm hộ cho bọn họ. Hắn mải để ý yểm hộ cho Lao Huyệt Quang và Nguyễn Minh Chính lại không đề phòng Phùng Loạn Hổ lợi dụng sấn vào chém một kiếm. Nguyễn Minh Chính hét lớn: "Cẩn thận!" Câu Thanh Phong muốn nhảy tránh thì thân đã bị trúng một kiếm. Mấy người bọn họ chợt gặp tập kích bất ngờ, kinh sợ và giận dữ đan xen, nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu là bị huynh đệ mình bán đứng còn muốn gia hại, cho nên mọi chiều hướng đều tính toán sai lầm. Bọn họ ngày thường lòng dạ hào hiệp, coi nhau như thủ túc, chưa từng nghĩ qua có một ngày có thể trở thành kẻ thù, huynh đệ tương tàn, ngay Nguyễn Minh Chính được xưng là Tái Gia Cát cũng tính toán sai lầm như thế! Lúc này Hoắc Loạn Bộ đã rút kim tiên, Phùng Loạn Hổ cũng giương cao thiết kiếm lao đến hai bên Cố Tích Triêu. Nguyễn Minh Chính chỉ cảm thấy vết thương ngứa ngáy, giận dữ quát lên: "Bọn ngươi..."
  14. Cố Tích Triêu cười lạnh nói: "Bọn ngươi xong rồi." Nguyễn Minh Chính cả giận hỏi: "Tại sao?" Cố Tích Triêu hồi đáp trực tiếp: "Triều đình chiêu an, bọn ta không thể vì động cơ cá nhân của bọn ngươi mà gây trở ngại cho con đường tốt đẹp phía trước!" Lao Huyệt Quang tức quá khí huyết nhộn nhạo, rống lớn một tiếng: "Đồ phản bội!" Ngoại hiệu của hắn là "Hổ khiếu ưng phi linh xà kiếm", đã từng cùng lão trại chủ Tam tuyệt nhất thanh lôi Ngũ Cương Trung của Thanh Thiên trại - Nam trại trước sau tỷ đấu nội lực. So với bọn người Câu Thanh Phong thì kiếm pháp, khinh công và nội công cao hơn xa. Một tiếng rống này của hắn là đã được vận khí vào nên tựa như thiên lôi, ngay Cố Tích Triêu cũng nhất thời sững sờ, giống như sét đánh từ trên trời xuống, những người ở trên mặt đất đều bị chấn động không kịp bưng tai. Lao Huyệt Quang sau khi hét lên một tiếng, bỗng nhiên hai tay ôm chặt lấy ngực mình. Tiếp theo ngũ quan của hắn đều rỉ máu. Máu đen. Rượu độc hắn uống đã bắt đầu phát tác. Lao Huyệt Quang hét lên thê thảm, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong nội thể hắn, dù cho hắn có dốc hết máu cũng không cách nào dập tắt được. Cố Tích Triêu đứng cười. Nguyễn Minh Chính hỗ trợ Lao Huyệt Quang trong cơn tuyệt vọng. Câu Thanh Phong vung cùm sắt hướng tới Cố Tích Triêu. Ánh mắt lạnh lùng của Cố Tích Triêu chăm chú nhìn hắn, chỉ nói một tiếng: "Mở!" Bất chợt mặt đất trong lều hạ xuống ngay chỗ Lao, Nguyễn và Câu ba người đang đứng, mở ra một cái động rộng một trượng, bên dưới tối đen như mực, mùi tanh xộc thẳng vào mũi! Dưới chân Nguyễn Minh Chính bỗng trống không, chẳng kịp ứng biến liền rơi ngay xuống dưới. Câu Thanh Phong đang phát lực để vượt ra khỏi hố thì Cố Tích Triêu từ xa nhẹ nhàng phát ra một chưởng ép tới khiến cho Câu Thanh Phong cũng bị bức rơi xuống! Chính vào lúc này, Thích Thiếu Thương đang ngồi trên ghế đột nhiên huơ tay lên, ống tay áo giống như một quyển trục bằng lụa trắng được cuốn lại giờ sổ tung ra hơn một trượng, cùng lúc cuốn lấy Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong. Y dùng lực kéo một cái, mọi người quay ngược trở lại! Chỉ là Lao Huyệt Quang đã trúng độc, chính trong lúc giãy giụa chống đỡ thì một tràng tiếng "bựt, bựt" nổi lên, ống tay áo bị xé tan, hắn lại rơi xuống dưới. Tay áo bị rách, Lao Huyệt Quang lại là người ở gần Thích Thiếu Thương nhất, nên lập tức
  15. cũng khiến cho Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong mất chỗ dựa, thành ra lại cùng nhau rơi xuống! Câu Thanh Phong hét to cuồng dại một tiếng: "Nhị ca!" Bỗng "ầm" một tiếng, cái ghế Thích Thiếu Thương đang ngồi bị chấn vỡ tan nát, Thích Thiếu Thương lại thổ ra một ngụm máu. Y phi thân bay lên một tay chụp Nguyễn Minh Chính, một tay chụp vào cổ áo Câu Thanh Phong, trong đường tơ kẽ tóc đứng sát bên miệng hố. Chỉ là Cố Tích Triêu cũng vô thanh vô tức lao đến, trên tay không biết từ bao giờ đã cầm một cái búa ngũ sắc sáng loáng nhanh chóng chém trúng Thích Thiếu Thương! Thích Thiếu Thương thân mang trọng thương, còn phải nâng đỡ hai người không thể bỏ ra được, người vừa chạm đất, chỉ kịp tránh sang một bên, cái búa bạc đã chém sượt qua gò má trúng vai bên trái Thích Thiếu Thương! Cái búa nhỏ ngũ sắc của Cố Tích Triêu chuyên phá tất cả nội gia cương khí, ngoại gia công phu. Một búa này đã chém đứt cánh tay trái của Thích Thiếu Thương xuống! Máu bắn tung tóe. Cùng lúc đó Thích Thiếu Thương đá ra một cước trúng vào khớp đầu gối bên chân phải của Cố Tích Triêu khiến y đau quá chịu không nổi phải rống lên. Y bất chợt kêu: "Nằm xuống!" Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ theo lời y nói đồng thời nằm phục xuống, lều bạt mở ra, Trương Loạn Pháp hét lớn một tiếng: "Bắn!" Tiếng nỏ bật tanh tách liên hồi, loạn tiễn như mưa hướng về Thích Thiếu Thương, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong bắn tới! Thích Thiếu Thương, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong ba người đã không thể lui, vì lui thì rơi xuống hố, trước mặt lại là phục binh, căn bản không còn chỗ tránh! Câu Thanh Phong rống lên một tiếng giận dữ, vung cùm sắt tấn công về phía trước, đồng thời thì hét lớn: "Lão tam! Huynh mau giúp đại ca chạy đi!" Hét được đến chữ "đi" thì trên người đã trúng bảy, tám mũi tên, nhưng hắn bẻ tên đi rồi tiếp tục đánh mở một đường máu xông thẳng ra ngoài lều! Bên ngoài lều mai phục đầy sát thủ đã sớm tràn vào, Câu Thanh Phong càng đánh càng dũng mãnh, phấn chấn thần uy, đánh ngã bảy, tám người thì trên thân thể lại có thêm năm, sáu dòng máu nữa phụt ra, vậy mà hắn vẫn còn hét lớn: "Nhất định đi tìm thất đệ và lục đệ trả thù cho nhị ca!" -------------------------------- 1 Thất thượng bát hạ: Bảy trên tám dưới nghĩa là tâm lý hoảng loạn bất an. 2 Đoàn luyện: Nhóm quân bảo vệ làng xóm khi xưa. Chương 3 Sát Vô Xá
  16. "Thất đệ" mà Câu Thanh Phong mới nhắc đến tức là Kim xà thương Mạnh Hữu Uy còn "cửu đệ" là Bá vương côn Du Thiên Long, hai người này cùng là chư huynh đệ trong Liên Vân trại. Câu Thanh Phong mặc dù thân mang trọng thương nhưng vẫn nhớ không quên hai vị huynh đệ ấy. Nguyễn Minh Chính đang dẫn Thích Thiếu Thương cướp đường xông ra thì phía sau Cố Tích Triêu, Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ đuổi theo. Thích Thiếu Thương thần sắc nhợt nhạt đã ở vào trạng thái nửa hôn mê, mỗi bước di chuyển vì bị chấn động nên máu trong miệng, mũi không ngừng chảy ra. Nguyễn Minh Chính mỗi lần xông ra được bảy, tám thước đều quan tâm quay đầu lại để ý, nhưng cứ nhìn Thích Thiếu Thương thêm một lần thì nỗi phẫn hận và giận dữ trong mắt lại mãnh liệt thêm một phần. Phi đao trong tay Nguyễn Minh Chính không ngừng phi ra, Cố Tích Triêu dùng tay không đón bắt nhưng Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ phải vất vả né tránh nên xa dần Nguyễn Minh Chính và Thích Thiếu Thương. Chợt nghe một tiếng gầm lên giận dữ, thì ra Câu Thanh Phong nhìn thấy một cái bọc bay qua hàng rào trại ập tới, hắn liền vội dùng cùm sắt ngăn lại. Bịch một tiếng, bột phấn bay lên, hóa ra đều là vôi bột. Cùm sắt của Câu Thanh Phong vừa to vừa dày cũng ngăn được một phần lớn, nhưng hơn nửa thân người vẫn bị dính vôi trắng toát và một phần vôi bột bay vào trong mắt. Câu Thanh Phong dùng tay áo lau mắt thì dưới eo đã bị trúng thương của một người. Câu Thanh Phong thét lên đánh một cùm chấn gãy trường thương, cạnh cùm vung ra đánh vỡ cằm người ấy nhưng đằng sau lưng lại bị trúng thêm một giản. Người cầm giản hét lên thê thảm ngã xuống, sau lưng đã trúng một phi đao của Nguyễn Minh Chính. Nguyễn Minh Chính xông tới giúp đỡ Câu Thanh Phong. Bọn người của Cố Tích Triêu nhanh chóng áp tới. Hiển nhiên trong số hai mươi người đến đây đại bộ phận đều là người do Cố Tích Triêu dẫn vào trại, Cố Tích Triêu phát động trận tạo phản này không phải toàn trại đều tham dự. Những người phản đối chẳng phải bị tách riêng ra để giết hoặc điều đi biệt xứ, thì cũng hoàn toàn ù ù cạc cạc, không biết được sự tình. Nguyễn Minh Chính thấy rõ điểm này nhưng y tay trái thì dìu Thích Thiếu Thương còn tay phải lại đỡ Câu Thanh Phong, không cách nào để chống lại công thế như bài sơn đảo hải, tựa như bầy hổ điên ấy. Câu Thanh Phong lại cố gắng nói thêm một câu: "Lều ....lão...thất..." Nguyễn Minh Chính bỗng nhiên nhận ra, vốn đã gần Quân Cơ doanh của thất trại chủ Mạnh Hữu Uy, tức thì lui lại như tên bắn, đi lùi vào trong lều, một mặt gọi: "Lão thất!" Lại thấy trong lều hai người cùng áp tới gần, Nguyễn Minh Chính vui mừng nói: "Lão cửu cũng ở đây, tên họ Cố ..." Chưa dứt lời thì Mạnh Hữu Uy đã một thương đâm trúng yết hầu Câu Thanh Phong, Câu Thanh Phong lại không phòng bị liền thảm tử.
  17. Nói thì lâu nhưng lúc đó xảy ra rất mau, một côn của cửu trại chủ Du Thiên Long cũng đánh xuống đầu y. Nguyễn Minh Chính cũng không kịp tránh nhưng đầu côn Du Thiên Long lại hơi lệch đi, chỉ quét xuống bả vai Nguyễn Minh Chính, một mặt nói nhanh: "Chạy đi!" Nguyễn Minh Chính bị một côn ấy cũng đau thấu tâm can, nhưng chẳng để ý nhiều, đột nhiên lao thẳng về phía trước qua vết rách ở mặt sau lều ra ngoài! Lúc này truy binh ở xung quanh hò hét điên cuồng đuổi theo. Nguyễn Minh Chính đơn thân độc mã lại thêm Thích Thiếu Thương thân thụ trọng thương. Bọn y đã cùng đường nhưng y vẫn ráng hết sức lôi theo Thích Thiếu Thương chạy về hướng doanh trại của Lao Huyệt Quang. Phùng Loạn Hổ ngạc nhiên hỏi: "Y chạy đến chỗ đó làm cái gì?" Nhị trại chủ Lao Huyệt Quang đã chết mà doanh trại của hắn lại nằm ở nơi tuyệt địa, chẳng lẽ Nguyễn Minh Chính bị điên rồi, đi vào ngõ cụt không lối thoát ấy? Cố Tích Triêu hét lên: "Bao vây y, giết không tha, tạm thời không cần phải đến gần y quá!" Du Thiên Long theo lời giảm tốc độ xuống, nhưng Mạnh Hữu Uy lại vẫn gắng sức cố đuổi theo. Du Thiên Long chụp y kéo lại, hỏi: "Ngươi đâu cần liều mạng làm cái gì? Bọn họ đã cùng đường mạt lộ, chạy không thoát đâu!" Mạnh Hữu Uy tức giận hằm hằm nói: "Ngươi biết cái rắm gì! Võ công của Thích lão đại cái thế, cơ trí Nguyễn lão tam vô song, không may để bọn họ cùng nhau trốn thoát, ngươi và ta sợ rằng không có chỗ mà chôn thây!" Vẻ mặt Du Thiên Long chợt biến đổi, hắn nói: "Ngươi không nghe đại đương gia nói gì à, giặc cùng đường chớ đuổi. Phi đao của Nguyễn lão tam lợi hại thế nào ngươi chẳng phải là không biết!" Mạnh Hữu Uy nghe được hơi do dự thì Nguyễn Minh Chính đã cùng Thích Thiếu Thương chạy được vào trong lều của Lao Huyệt Quang. Nguyễn Minh Chính vừa xông vào trong lều liền trở ngược tay phi ra ba phi đao, hạ gục ba tên đang đuổi theo sát đằng sau. Bên ngoài truyền đến tiếng hét của Cố Tích Triêu, trong sự huyên náo hỗn loạn vẫn có thể nghe được rõ ràng. Địch nhân mau chóng bao vây căn lều ấy nghiêm mật giống như tường đồng vách sắt. Nguyễn Minh Chính thở gấp một hơi rồi đưa tay nhanh chóng điểm những huyệt đạo ở bên cạnh miệng vết thương và bôi thuốc trị thương để cầm máu cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương vẻ mặt trắng nhợt, chỉ lầm bầm: "Không cần phải lo cho ta, huynh mau chạy đi...." Nguyễn Minh Chính gượng cười đau khổ hỏi: "Ta chạy có tác dụng gì? Đại ca, huynh chạy mới phải. Thoát được rồi, một ngày nào đó mới có thể vì các huynh đệ báo thù!" Nói xong liền tháo ngoại bào của Thích Thiếu Thương khoác lên người mình.
  18. Đáng tiếc Thích Thiếu Thương thần chí đã mơ hồ, bởi vì mất máu quá nhiều nên thần tình mười phần mê man. Nguyễn Minh Chính đột nhiên lật tấm lụa che rủ xuống sát đất ở giữa chiếc bàn lớn lên rồi đẩy Thích Thiếu Thương vào trong. Thích Thiếu Thương trong cơn mơ màng lẩm bẩm: "Ta không đi, ta phải giết ...." Nguyễn Minh Chính vẫn đẩy y vào trong, sau đó tự xé một góc tay áo xuống, dùng máu viết lên vài chữ rồi đưa cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương ở dưới gầm bàn chỉ cảm nhận được bị nhét vào trong tay áo một vật gì đó, trong khi hốt hoảng chỉ hỏi: "Đây là cái gì...." Nguyễn Minh Chính lại vẩy tay phóng ngược ra đằng sau hai phi đao, một tên mới lách người tiến vào liền trúng phi đao gục xuống, còn một cây phi đao khác bắn vào khoảng không, một kẻ khác đã nhanh như thiểm điện lách ra ngoài. Nguyễn Minh Chính cảm thấy toàn thân dần dần ngứa ran, nơi trúng độc châm độc lực đã phát tác. Y nghiến răng dùng lực đạp vào chân ghế, rồi quay cái bàn từ trái sang phải ba vòng, chỉ nghe một tràng âm thanh kẹt kẹt của cơ quan nổi lên. Lúc này lại có hai tên lách người tiến vào, Nguyễn Minh Chính phi ra một đao hạ một tên còn tên kia thấy đồng bạn gục xuống thì kinh hồn bạt vía. Nguyễn Minh Chính đang định lấy đao ra, nhưng trong túi đã hết sạch. Ý nghĩ trong đầu Nguyễn Minh Chính xoay chuyển như điện rồi y giả làm như rút đao ra, tên đó đã bị dọa cho chết khiếp, cũng chẳng cần biết là không có ám khí, liền vừa lăn vừa bò ra ngoài. Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thê thảm, người đó lại trở vào trong lều, mà còn là đi giật lùi trở lại, sau đó từ từ ngã ngửa ra, trên thiên linh cái đã in một vết búa bạc. Chỉ nghe bên ngoài lều Cố Tích Triêu cất giọng lạnh lùng tuyên bố: "Ai lui sẽ chết, ai giết được người ở trong ấy thì sẽ được làm đương gia của trại này!" Nguyễn Minh Chính thầm thở dài một hơi, ánh mắt ngắm một vòng xung quanh bên trong lều, nhớ đến tình cảnh đã bao nhiêu năm huynh đệ bọn họ tại đây cùng với Lao Huyệt Quang nhị trại chủ vui vẻ hòa thuận. Nguyễn Minh Chính nghĩ đến quá khứ mắt lại có chút rưng rưng lệ, chợt phát giác tiếng huyên náo bên ngoài đã ngừng lại, một giọng nói rất êm tai cất lên: "Thích huynh, Nguyễn đệ, trốn ở trong đó cũng chẳng phải là biện pháp, ra đây đi." Nguyễn Minh Chính cười khổ. Cố Tích Triêu đợi một lát không thấy trả lời mới nói tiếp: "Các ngươi không ra thì bọn ta sẽ tiến vào đấy." Nguyễn Minh Chính hít một hơi thật sâu nói: "Cố đại đương gia." Cố Tích Triêu "a" lên một tiếng, nói: "Nguyễn lão tam ngươi luôn luôn là người thông minh, ngươi bây giờ nên bỏ tối theo sáng, quay đầu là bờ vẫn còn kịp." Nguyễn Minh Chính nói: "Ngươi ..." Y trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Lời ngươi nói có phải thật không?" Cố Tích Triêu cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ người thông minh quả nhiên đều sợ chết! Y đáp: "Đương nhiên là thật."
  19. Nguyễn Minh Chính nói: "Ta đã chế trụ huyệt đạo đại trại chủ rồi." Cố Tích Triêu cười nói: "Thế rất tốt, mang hắn giao ra đây." Ở trong lều yên lặng một lát. Cố Tích Triêu thầm rủa trong lòng: ngươi ra hay không ra thì cũng tránh không khỏi chết, còn trì hoãn làm cái gì. Nhưng miệng lại hỏi: "Nguyễn tam ca còn chưa tin tưởng tiểu đệ có phải không?" Ở trong lều truyền ra tiếng Nguyễn Minh Chính: "Nếu như ta hấp tấp ra ngoài rất dễ bị bọn ngươi loạn tiễn bắn chết, chi bằng ngươi vào đây trước rồi đi cùng với ta ra ngoài." Nguyễn Minh Chính nói xong câu ấy người đã lùi đến bên một bồn hoa, móc hết bùn đất ở trong đấy ra ngoài thì dưới đáy bồn hoa có một thanh gỗ nằm ngang, Nguyễn Minh Chính cắn chặt môi, năm ngón tay bấu chặt vào thanh gỗ nằm ngang ấy. Sau một chốc mới truyền đến ngữ âm của Cố Tích Triêu: "Được mà! Bất quá ta đi vào ngươi phải đồng ý giao ra Thích huynh và cũng không được phóng phi đao hại ta, thế nào?" Nguyễn Minh Chính cười lạnh hỏi: "Đại đương gia, bằng vào võ công cái thế của ngươi còn sợ mấy cây phi đao nhỏ bé của ta sao?" Chỉ nghe Cố Tích Triêu ở bên ngoài lều cười khanh khách và tiếng bước chân tiến thẳng vào lều vang lên. Nguyễn Minh Chính nghiêng tai nghe theo tiếng từng bước chân, vẻ mặt tái nhợt. Soẹt một tiếng cửa lều được vén lên, một người bước lên thềm tiến vào, đột nhiên bức gần đến Nguyễn Minh Chính. Nguyễn Minh Chính bi phẫn nói: "Chết đi!" Y dùng sức kéo mạnh thanh gỗ ngang bật ra. "Ầm" một tiếng, cái lều to như thế mà bỗng nhiên bị nổ tung, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, ngay những người bên ngoài đứng gần lều cũng bị liên lụy, hoặc bay hoặc ngã, thâm tím mình mẩy. Người ở bên trong lều đương nhiên là không may mắn thoát khỏi, bị nổ cho tan thây, máu thịt bầy nhầy. Bản thân Nguyễn Minh Chính là một lòng muốn chết, nên định cùng Cố Tích Triêu ngọc thạch câu phần. Tiếc thay Cố Tích Triêu tịnh không chết. Y đã phái Trương Loạn Pháp tiến vào. Người bị nổ chết cùng Nguyễn Minh Chính chính là Trương Loạn Pháp. Ngay Cố Tích Triêu lúc này cũng phải lau mồ hôi lạnh. Cả y cũng không ngờ được Nguyễn Minh Chính đã sớm chôn giấu thuốc nổ ở trong lều của Lao Huyệt Quang.
  20. Cố Tích Triêu đứng trước đống đổ nát, lắc đầu than thở: "Nguyễn lão tam thật là một nhân tài." Khi bọn thuộc hạ đang tại hiện trường tìm hài cốt lẫn lộn với máu thịt không cách nào phân biệt được thì Cố Tích Triêu vẻ mặt ngưng trọng, hạ lệnh tìm kiếm những mảnh vụn của y phục và binh khí. Ở trong lều của Lao Huyệt Quang có rất nhiều y phục và vật dụng hàng ngày, còn có cả thi thể của vài tên phản đồ đã xông vào trong lều. Vụ nổ này khiến cho mọi thứ tan nát tung tóe, làm cho Phùng Loạn Hổ cùng Hoắc Loạn Bộ chẳng dễ dàng tìm ra được lấy một đầu mối. Ít ra cũng có hơn năm cái tử thi, Hoắc Loạn Bộ đem điều này báo cáo với Cố Tích Triêu. Cố Tích Triêu hỏi: "Hơn năm tử thi?" Hoắc Loạn Bộ đáp: "Hơn năm người." Cố Tích Triêu hỏi tiếp: "Có thể nhận ra được là ai không?" Hoắc Loạn Bộ đáp: "Vỡ vụn không còn hoàn chỉnh đầy đủ, chẳng còn cách nào mà phân biệt ra được." Vẻ mặt Cố Tích Triêu bắt đầu trầm tư, hỏi: "Y phục đâu?" Hoắc Loạn Bộ đáp: "Y phục Thích Thiếu Thương, Nguyễn Minh Chính và Trương Loạn Pháp mặc trên người đều tại đó." Cố Tích Triêu hỏi: "Binh khí đâu?" Hoắc Loạn Bộ đáp: "Có phi đao, ngân thương, đại hoàn đao, lang nha bổng ...." Cố Tích Triêu hỏi: "Có Thanh Long kiếm hay không?" Thích Thiếu Thương từ trước tới nay quen dùng một thanh trường kiếm màu xanh nhạt. Thanh kiếm này là thượng cổ tinh hoa, danh sư tuẫn thân mà đúc thành nên không giống như vật bình thường, thuốc nổ này có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc có thể phá hủy hoàn toàn được. Hoắc Loạn Bộ nói: "Đây..." "Tìm lại!" Cố Tích Triêu cương quyết phát ra mệnh lệnh. Chỉ là kết quả của "Tìm lại" vẫn là "Không có". Gương mặt Cố Tích Triêu tái xanh, lầm bầm nói: "Chỉ sợ Thích Thiếu Thương vẫn chưa chết." Phùng Loạn Hổ nói: "Không thể nào, thuốc nổ mạnh như vậy, người có đúc bằng thép cũng bị nổ cho thịt nát xương tan. Sao có thể không chết chứ?" Hoắc Loạn Bộ nói: "Bọn ta bao vây trùng trùng, Thích Thiếu Thương quyết không thể nào rời khỏi hiện trường được."
nguon tai.lieu . vn