Xem mẫu

Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 7 Vén rèm cửa sổ, Kiều Linh nhìn xuống vườn hoa. Những đóa hoa bị gió đông làm cho kém tươi hẳn. Kiều Linh có cảm tưởng chúng cũng đang co ro vì lạnh giống như cô. Kiều Linh khẽ thở dài. Một buổi sáng chủ nhật mùa đông ảm đạm. Bà Mỹ Đức vừa đi làm tóc chuẩn bị trưa dự tiệc cưới. Bé Tám đi chợ, Út Diệu làm công việc dưới nhà, Kiều Linh thì đứng đây lắng nghe nỗi buồn len nhẹ vào tim. Kỳ lạ ghê! Có Nguyên Ngữ ở đây, cô với anh cắn đắng câu mâu nhau suốt. Nhưng anh đi rồi, cô thấy trống vắng lạ. Nhớ tiếng đàn dương cầm, nhớ... mái tóc bồng bềnh phủ vai. Và nụ hôn hôm nào... Càng muốn quên lại càng nhớ? Kiều Linh đi lại tủ áo. Cô mở tủ lục lọi chiếc áo Nguyên Ngữ để lại cho cô vào cái hôm Vĩnh Toán tới... không có trong tủ áo. Kiều Linh bò ra sàn nhà, căng mắt tìm dưới sàn giường, gầm tủ. Cuối cùng cũng thấy nó nằm trong góc bàn trang điểm, bị mấy cái hộp giấy che khuất. Màu xanh, màu Kiều Linh yêu thích. Cô lôi nó ra khỏi túi ni lon ướm thử lên người... không khác gì bản vẽ anh đã bảo cô xem qua. Anh ta tự thiết kế chiếc áo này cho cô. Cô hình dung anh lui cui bên bàn, đo đo cắt cắt rồi gò lưng đạp máy may... Đúng là con người quái lạ! Có lẽ y như lời bà Mỹ Đức nói: anh ta chỉ làm việc tùy hứng! Nhưng mấy ngày qua rời khỏi biệt thự, anh sống ra sao? Kiều Linh biết bà Mỹ Đức lần này mạnh tay, phong tỏa tất cả tài chính của anh. Không hiểu sao Kiều Linh cảm thấy người xốn xang lo lắng. Một cảm giác rất lạ mà trước nay cô chưa từng trải qua. Biết đâu chừng bị đóng băng tài chính, anh chàng ngã bệnh rồi. Không thể tiếp tục ở nhà để những suy nghĩ hành hạ, Kiều Linh thay đồ, lái hon da ra ngoài. Được một đoạn, cô chợt giảm tốc độ. Tại sao phải lo lắng cho anh ta. Trước kia, lúc cô chưa xuất hiện, cuộc sống anh ta rất sung sướng. Bây giờ cho dù có khổ thì cũng mặc anh ta. Dì ruột của anh ta còn không mềm lòng mà. www.vuilen.com 108 Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Thay vì tới nhà Nguyên Ngữ, cô cho xe chạy lòng vòng trên những con phố đông đúc. Chạy riết cũng chán. Cô gởi xe, đi bộ... và chợt hứng thú trước một cửa hàng tranh. Khốn khổ, những bức tranh làm cô nhớ Nguyên Ngữ. - Cô ơi! Cô muốn mua tranh phải không ạ? Kiều Linh giật mình, thì ra là nhân viên cửa hàng tranh. - Ơ… tôi chỉ ngắm thôi! Cô gái mặc bộ đồng phục màu rượu chát, vui vẻ chào mời: - Dạ không sao. Mời cô bước chân vào ngắm qua. Cửa hàng của chúng em có rất nhiều bức tranh đẹp. Cô vào xem rồi mai mốt giới thiệu bạn bè đến tham quan... Kiều Linh xiêu lòng, theo chân cô gái đi vào cửa hàng... Đủ loại tranh! Sơn dầu, màu nước. Tranh lụa, tranh ghép... Bức to bức nhỏ bày kín hết mấy mặt vách tường. Một số không còn chỗ treo nên liễn vào nhau dựng sát đất. - Ủa, bức tranh này... Kiều Linh dụi mắt... những ngọn sóng trắng xóa và đóa hoa rực rỡ kia... cô không thể lầm được. - A, đây là bức tlanh mang tên khát vọng của anh Nguyên Ngữ! - Cô nhân viên nói như thuyết minh: - Anh này tuy không phải họa sĩ chuyên nghiệp nhưng đã vẽ nhiều bức tranh đẹp lắm cô ạ. Kiều Linh bửng lửng: - Bức này... để bán à? Cô nhân viên phì cười: - Đương nhiên rồi. - Nhưng mà... Cô gái chép miệng thương cảm: - Kể cũng tội nghiệp anh chàng đó. Nghe đâu con trai anh ta bị bệnh nặng. Đang lúc túng thiếu nên mới đem bức khát vọng đi bán. Khổ nỗi hồi này người mua tranh sành điệu không tới thường. Nên mấy ngày rồi vẫn chưa ai mua nó. www.vuilen.com 109 Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Bức khát vọng này có giá bao nhiêu? - Để em xem lại... Cô gái lật sổ coi lại rồi cho Kiều Linh biết giá chắc chắn cúa bức tranh là ba triệu. - Tôi sẽ mua. Kiều Linh rời khỏi cửa hàng tranh, mang theo bức khát vọng và sự kinh ngạc về Nguyên Ngữ! Anh ta có con? Chuyện này thật hay giả đây. Cô chưa hề nghe mọi người trong nhà bà Mỹ Đức nói gì, dù chỉ một lời. Tò mò xen lẫn thất vọng, Kiều Linh quyết đinh tìm hiểu rõ sự việc. Bắt đầu từ chính Nguyên Ngữ! Cô đến căn phòng đã có lần anh đưa cô đến. Cửa đóng im ĩm. Một đôi mắt của người hàng xóm xoi mói vào cô. Cô hỏi thăm, bà ta đáp ngang ngang: - Hổng biết gì đâu. Cái xóm này ai lo chuyện người nấy. Cậu ở trong nhà đó lâu nay đi về bất thường lắm. Có... vài bữa trước tui thấy thấp thoáng. Nhưng rồi cậu ta lại biến mất. Kiều Linh thất vọng. Cô nghĩ ngợi một lúc lâu, chợt nhớ đến Hân. Hay lắm! Có khi Hân biết sự thật thì sao. Cô gọi điện thoại cho Hân: - Anh Hân đang ở đâu vậy? Giọng Hân vui vui: - Chiều nay bà chủ tập trung rà soát lại các dự án và kiểm tra một số sổ sách khác nên tôi được rảnh rang. Một buổi chiều hiếm có đó cô ạ. Nhưng nếu cô cần đi đâu thì... tôi sẵn sàng phục vụ. Giá là lúc khác Kiều Linh có thể đáp lại bằng một câu nói đùa, đại loại như: Bây giờ cô đủ tự tin để lái xe hơi rồi. Không làm phiền anh nữa đâu. Nhưng tâm trạng cô đang rối bời, thậm chí cười còn gượng gạo. - Em chỉ muốn được gặp anh Hân để hỏi vài chuyện thôi. Được không anh Hân? Hân sốt sắng: www.vuilen.com 110 Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tất nhiên là được? Cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay. Kiều Linh nhìn quanh rồi nói địa điểm. Từ công ty Mỹ Đức đến đây chỉ hơn mươi phút. Kiều Linh chờ Hân trên vỉa hè. Hân đến, ngạc nhiên hỏi: - Chuyện gì mà cô có vẻ gấp vậy? Kiều Linh chỉ quán cà phê: - Vô đó ngồi nói chuyện tiện hơn. Hân theo chân cô, nhận xét: - Trên mặt cô có nét nghiêm trọng đó. Kiều Linh gật đầu xác nhận: - Đúng là chuyện nghiêm trọng. Em chẳng biết hỏi ai ngoài anh Hân. Tìm một bàn gần bên ngoài, hai người ngồi xuống. Hân gọi nước uống rồi bảo cô: - Nào! Chuyện gì? Cô làm tôi lo quá. Kiều Linh ngập ngừng: - Anh Hân... có thể tìm gặp được Nguyên Ngữ ở đâu? Hân ngạc nhiên: - Cô muốn gặp cậu Ngữ? Để làm gì? - Anh Hân chưa trả lời em mà. Hân chép miệng: - Nói cô đừng giận nghe. Chuyện giữa cô với cậu Ngữ thế nào tôi không rõ, nhưng lý do cậu ấy ra đi lần nữa thì tôi biết. Tôi cũng biết đôi chút về thỏa thuận của cô với bà chủ. Cho nên... tôi thấy là... Kiều Linh hiểu Hân muốn nói gì. Cô thở hắt: - Tại vì có vài chuyện em thắc mắc nên mới hỏi anh Hân đế gặp Nguyên Ngữ xác minh thật giả thế nào, chuyện không liên quan tới em nhưng em rất muốn biết. www.vuilen.com 111 Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Cô có thể nói rõ hơn không? Kiều Linh cân nhắc... có nên kể lại tất cả cho Hân nghe không? Chậc, trước sau gì cũng vỡ lở cho coi. Vậy thì cứ nói hết để xem Hân có thể giúp gì được không. - Anh Hân có nghe nói mối quan hệ tình cảm của Nguyên Ngữ với cô gái nào đó? Anh ta có con, hình như là con trai và nó đang bị bệnh nặng. Hân bần thần, khoảng hai ba năm trước nghe nói Nguyên Ngữ có quan hệ với một cô. Hay chuyện, bà Mỹ Đức nổi giận, kịch liệt phan đối. Lúc bấy giờ Hân chưa để tâm lắm những chuyện của gia đình bà. Dạo gần đây anh biết Nguyên Ngữ cặp bồ với Yến Nga, chuyện Ngữ có con quả là bất ngờ làm anh kinh ngạc. - Cô đừng đùa nghe Kiều Linh! - Thì chính em cũng không muốn tin nên mới tìm Nguyên Ngữ. Tức một nỗi là chả thấy anh ta ở đâu cả. Mấy người ở gần nhà trọ nói anh ta đi về rất thất thường. - Sao cô không gọi di động cho cậu ấy? Hỏi xong, Hân mới sực nhớ là Kiều Linh không có số di động của Nguyên Ngữ. Hân cũng chỉ biết căn phòng trọ của Ngữ. Và điểm hẹn gặp mỗi khi cần của hai người là quán Yên. Sau khi nói chuyện với Kiều Linh, Hân gọi điện cho Nguyên Ngữ liên tục nhưng máy khóa, Ngữ không nhận điện. Kiều Linh thì trở lại căn phòng trọ, hi vọng sẽ gặp Ngữ. Song điều đó không xảy ra. Ngay lúc đó Kiều Linh không nghĩ ra một nơi mà nếu đến, cô sẽ gặp cả Ngữ và đứa con trai của anh (nếu đúng anh có con). Về nhà, Kiều Linh ngồi hàng giờ trước bức tranh Khát vọng. Một tác phẩm đầy tâm huyết, một đứa con tinh thần nay anh buộc lòng phải bán với giá vài triệu. Có lẽ cô nhân viên cửa hàng tranh thông tin chính xác. Bất đắc dĩ anh mới bán đi như vậy. Bà Mỹ Đức gõ cửa: - Kiều Linh à! - Dạ, mời mẹ vô... Không kịp cất bức tranh đi, Kiều Linh nghĩ ra một ý. Cô đặt nó lên giường. www.vuilen.com 112 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn