Xem mẫu
- Phần 24
Quý Phi cười lặng lẽ :
- Đó là cảm tưởng của chị phải không ?
- Hình như Phi không tin nó thật sự coi em như người nhà . Chị biết lúc trước nó không
ưa em , nhưng tiếp xúc lâu ngày thì tình cảm sẽ khác đi chứ .
Cô ngừng lại , cười tủm tỉm :
- Với lại , nó cứ đứng ra xử chuyện của em hoài , không muốn quan tâm cũng không
được . Em cứ gây hết rắc rối này đến rắc rối khác . Cả công ty đều phải nhớ đến ,
huống gì là nó .
Quý Phi thấy chuyện này không có gì đáng cười cả , và cô thoáng phật lòng :
- Chị cũng thấy em lộn xộn lắm phải không ? Em có muốn như vậy , tại người ta chọc
em trước chứ bộ .
Hạ Lan vẫn cười tinh quái :
- Thì đúng rồi , nhưng chọc người khác thì không có chuyện gì . Còn chọc đến em thì
sấm sét nổi lên ầm ầm . Em khác người ta chỗ đó đó .
Thấy khuôn mặt bí xị của Quý Phi , cô thôi không cười nữa :
- Có thời gian tụi nó chọc chị với em là pê đê . Em mà biết chắc tụi nó chết với em .
Quý Phi kinh ngạc :
- Có chuyện đó nữa à ?
Hạ Lan vội xua tay :
- Chỉ chọc chơi thôi , nhưng qua rồi . Đừng có để ý .
Quý Phi làu bàu :
- Mấy cái mỏ lắm chuyện .
- Dù sao em cũng nên về ở với mẹ , và có thái độ vô tư hơn , đừng là ba mẹ em khổ
tâm vì em . Chừng nào tòa xử ?
- Trong tuần này , có lẽ tuần sau em về nhà rồi . Ba mẹ thỏa thuận là ba sẽ đi chỗ
khác , để nhà lại cho mẹ .
Cô ngừng lại cười buồn :
- Có lẽ sau đó , ba sẽ trở lại dì Chi . Em không biết nên buồn hay nên vui nữa .
Nói xong câu đó , cô chợt im lặng . Bây giờ cô nhận ra cô không muốn ba đến với dì
Chi . Như thế thì đau lòng cho mẹ lắm .
Hạ Lan chợt lên tiếng :
- Em về nhà rồi , nếu Thiên Vũ đến tìm , chị có nên chỉ nhà em không ?
- Thôi đừng . Em không thích phiền phức nữa đâu .
- Em thật sự không thích cậu ta à ? không thích chút nào sao ?
Quý Phi cười mơ màng :
- Bảo là không thì không đúng . Nhưng tự nhiên tối nay em phát hiện anh ta cũng hay
hay . Nhưng em chỉ mến thôi . Nó rất rạch ròi . Dù em cũng muốn chọn anh ta cho
xong . Anh Nghiêm làm em mệt mỏi .
- Chị nghĩ , nếu hấp tấp , coi chừng sẽ giống Trúc Hiền .
Quý Phi lắc đầu :
- Nói vậy là chị không hiểu em rồi .
Cô chợt nằm chuồi xuống gường nhắm mắt lại như ngủ . Thật ra , cô đang không
- muốn nói chuyện . Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra làm cô vừa mệt mỏi vừa hy vọng
lại vừa muốn tránh né .
Quý Phi mang đĩa cơm ra phòng khách . Vừa ăn vừa xem Ti vi . Thỉnh thoảng , cô lại
quay ra cửa ngóng ngóng . Nhưng ngoài sân vẫn hoàn toàn yên lặng .
Thời gian sau này , cuộc sống của cô rất tẻ nhạt . Hai mẹ con rất ít gặp nhau . Ngoài
giờ đi làm ra , cô quanh quẩn ở nhà một mình . Còn mẹ thì đi ra ngoài suốt . Trước kia
cũng thế , nhưng ít đi hơn . Không hiểu tại lúc trước cô không để ý , hay tại lúc này
mẹ đi nhiều hơn .
Hết chương trình ca nhạc , cô đứng lên định đi ngủ , thì nghe tiếng xe ngoài sân . Cô
vội đi ra cửa đứng đón .
Bà Quý mỉm cười khi thấy cô :
- Mẹ tưởng con ngủ rồi chứ . Sao hôm nay thức tới giờ này lận ?
- Tại ca nhạc hay quá , con ráng xem cho hết .
Hai mẹ con đi lên phòng . Quý Phi theo vào phòng mẹ . Cô ngồi lên giường , nhìn bà
Quý ngồi tháo nữ trang bên bàn phấn . Cô nhận ra mẹ có thêm bộ nữ trang mới ,
nhưng không có chút nào tò mò muốn xem nó .
Chợt nhiên cô nghĩ , giữa mẹ cô và dì Chi là hai tính cách đối lập một trời một vực .
Cô thương mẹ , nhưng thâm tâm lại thích sự dịu dàng của dì Chi .
Trần Nghiêm làm con của mẹ thì thích hợp hơn . Anh ta luôn sống trong thù hận . Tính
tình lạnh lùng , ít tình cảm , luôn làm chủ cảm xúc của mình , chứ không có tính mềm
yếu của dì Chi .
Mãi suy nghĩ , Quý Phi không để ý mẹ cũng đang nhìn cô trong gương . Vẻ mặt bà có
cái gì đó thiếu tự nhiên . Một cử chỉ rất không hợp với phong cách đường hoàng của
bà .
Bà suy nghĩ khá lâu , rồi rút trong giỏ một hộp nữ trang nhỏ , xoay qua phía Quý Phi .
- Bác Trực gởi cho con nè . Mở ra xem đi con .
Quý Phi thờ ơ cầm chiếc hộp và mở ra . Trong đó là sợi giây chuyền chạm trổ cầu kỳ .
Nhìn là biết rất đắt tiền .
Lúc sau này , ông giám đốc của mẹ rất hay cho quà cô . Những món quà mà cô rất
thích . Ban đầu cô không để ý , nhưng dần dần cô đoán có sự cố vấn của mẹ . Bởi vì
làm sao ông ta biết được cô thích cái gì .
Bà Quý nhìn vẻ thờ ơ của cô và cười một cách thiếu tự nhiên :
- Đẹp không con ?
- D ạ đẹ p .
- Bác ấy đi Nhật về , mua cho con đó . Con đeo vào thử xem . Mai mốt đeo luôn cho
bác ấy vui .
Quý Phi ngồi yên cho bà tháo sợi dây cũ , choàng chiếc mới vào cổ cô . Cô chẳng thích
gì loại nữ trang nổi cộm này , nhưng không nói ra vì sợ mẹ không vui .
Bà Quý vuốt sợi dây một lát , rồi nhìn cô dò hỏi :
- Con không thích phải không ?
Rồi cô ngồi im . Bà Quý cũng im lặng một lát , rồi nói rất khẽ :
- Con nghĩ thế nào về bác Trực , Phi ?
- Con không nghĩ gì cả . Sao tự nhiên mẹ hỏi vậy ?
- Vừa nói , Quý Phi vừa nhìn mẹ . Đã rất nhiều lần bà hỏi cô câu này . Và lần nào cô
cũng trả lời như vậy . Nhưng lần này bà có vẻ muốn nói thành chuyện nghiêm chỉnh .
Và bà vào đề rành rọt :
- Mẹ với ba không còn sống chung nữa . Ba rồi sẽ sống với dì Chi đó . Còn mẹ thì
cũng không thể cô đơn với tuổi già . Nếu như mẹ đi bước nữa với bác Trực , con có
giận mẹ không ?
Quý Phi ngồi lặng câm . Không biết là mình đang ngạc nhiên hay đau đớn . Cô vụt
hiểu rằng tối nay mẹ đã chuẩn bị sẵn để nói chuyện này với cô .
- Con có đồng ý không Phi ?
- Con …
- Dù thế nào đi nữa , thì mẹ vẫn thương con , nhưng không ai có thể thay thế được con
. Mẹ thương con đến mức đã chịu đựng ba con suốt thời tuổi trẻ của mẹ . Bây giờ mẹ
chỉ xin con , đừng từ chối nếu mẹ cho con một gia đình mới . Con suy nghĩ đi .
Quý Phi cười buồn rầu :
- Con không có gì suy nghĩ mẹ ạ . Con đồng ý ngay mà .
Bà Quý có vẻ hơi bất ngờ . Vốn đã chuẩn bị từ lâu bà đã nghĩ đến chuyện Quý Phi
phản đối dữ dội . Hoặc khóc như trước kia , không ngờ cô cư xử trầm tĩnh và chững
chạc như vậy .
Bà nói đều đều như thuyết phục cho cô yên tâm .
- Bác Trực cũng có cuộc sống bất hạnh như mẹ . Vợ bác ấy bệnh tật triền miền . Bây
giờ bà ấy chết rồi , cả mẹ và bác ấy đều không phải vướng bận gì cả .
Quý Phi ngước lên nhìn mẹ , rồi lại cúi xuống . Như hiểu ý cô , bà nói thêm :
- Tất nhiên là mẹ còn có con . Nhưng con bác Trực thì có gia đình riêng rồi . Sau khi
mẹ kết hôn , con vẫn cứ sống chung với mẹ , mẹ vẫn có thể săn sóc con như trước
kia .
Quý Phi lắc đầu :
- Con lớn rồi , mẹ đừng bị vướng bận con nữa .
- Nhưng mẹ không muốn con có tâm lý hụt hẫng . Con vẫn có mẹ bên cạnh mà .
- Bao giờ tổ chức cưới hả mẹ ?
Bà Quý có vẻ gượng vì câu hỏi của cô . Bà lắc đầu :
- Chỉ là một buổi tiệc nhỏ để hợp thức hóa quan hệ . Mẹ đâu còn trẻ để đám cưới như
người khác .
- Mẹ cứ tổ chức đi . Con không phản đối gì cả . Dù sao thì mẹ vẫn phải sống cho mẹ ,
con không thể bắt ba mẹ hy sinh cho con mãi được .
Bà Quý không nói gì , nhưng bỗng bà đứng dậy , ôm cô vào lòng :
- Con lớn thật rồi , Phi ạ . Con không còn như trước kia nữa Mẹ sung sướng quá .
Quý Phi ngồi yên ,nhưng trong cô là nỗi buồn ngập lòng . Trong chưa đầy một năm ,
gia đình đã ly tán một cách nhẹ tênh như đã chuẩn bị từ mười năm trước . Rồi giờ đây
thì cô không giữ được cả ba lẫn mẹ .
Cô không nói gì với mẹ , nhưng hôm sau vào công ty , đến giờ nghĩ , cô kéo Hạ Lan ra
một góc , khóc một trận tơi bời ….
- Một tháng sau , bà Quý và ông giám đốc tổ chức một tiệc cưới nhỏ chỉ có những
người trong gia đình và vài người bạn thân . Quý Phi dự một cách bình thản , ngoan
ngoãn như đứa bé . Chính vẻ nhẫn nhục đó làm cô có phong cách dễ thương rất ấn
tượng . Đến nỗi khách khứa chú ý đến cô nhiều hơn cả hai nhân vật chính .
Và đến khi xong buổi tiệc , khi ba mới của cô còn lo tiễn khách , cô đã theo mẹ vào
phòng thay đồ . Vừa giúp bà thu dọn , cô vừa nói hết sức bình tĩnh :
- Ngày mai mẹ dọn về nhà mới với dượng một mình mẹ nhé . Con sẽ không đến ở đó
với mẹ , mà đến ở nhà ba . Con …
Nhưng không đợi cô nói hết câu , bà Quý bàng hoàng ngắt lời cô :
- Tại sao con đổi ý như vậy ?
Quý Phi nói nhỏ :
- Lúc trước con biết con sẽ không đến ở chung với mẹ . Nhưng con sợ nói ra mẹ sẽ
phân vân . Bây giờ mọi chuyện đâu vào đó rồi , mẹ sẽ yên ổn rồi , con không muốn
làm phiền mẹ nữa .
Bà Quý gần như ngã xuống ghế , khuôn mặt tái đi :
- Con giải quyết ngấm ngầm như vậy sao , con chủ động quyết định mà không cho
mẹ có dịp để bàn bạc với con , thật là …
Bà nghẹn lại , không nói được nữa . Bây giờ chính Quý Phi làm bà bị sốc dữ dội . Dù
cố trấn tỉnh , bà vẫn khóc sụt sịt :
- Con không còn thương mẹ sao , Quý Phi ?
Quý Phi bậm môi , trả lời lặng lẽ :
- Con nghĩ , thương mẹ có nghĩa là đừng làm mẹ vướng víu , chứ không phải quẩn
chân mẹ như truớc kia nữa . Con lớn rồi , và bây giờ bổn phận của con là phải ở với
ba , để cho mẹ đuợc thoải mái .
- Con làm mẹ bị dằn vặt , chứ không thoải mái như con tưởng . Mẹ muốn lúc nào
cũng giữ con bên mình , ngay cả lúc con có chồng . Vậy mà con …
Quý Phi cũng khóc thút thít :
- Thôi mẹ à ! Con lớn rồi , tự lo cho mình được rồi . Mà mẹ cũng đừng lấn cấn
chuyện của con , coi chừng bác Trực không vui . Đừng bàn bạc gì nữa mẹ ạ .
Lúc đó , có tiếng chân ông Trực đi lên . Hai mẹ con vội chùi nước mắt . Quý Phi vội đi
ra trước khi ông vào phòng . Cô gặp ông ở gần cầu thang . Ông nhìn cô một cách âu
yếm :
- Xong chưa con gái ? Mẹ con đâu rồi ?
- Dạ , mẹ con còn ở trong phòng , để con về trước dọn dẹp nhà cửa . Bạn con chờ con
dưới kia .
Rồi cô lách qua ông , chạy xuống cầu thang . Ông Trực đi theo đến lan can , nói vọng
xuống :
- Bảo bạn bè về trước đi con . Lát nữa con về sau với mẹ . Dượng đưa hai mẹ con đi
ăn . Từ tối tới giờ chắc con không ăn được cái gì đâu .
Quý Phi vội lắc đầu :
- Dạ, thôi đượng ạ .
Rồi cô chạy biến xuống đường . Thật ra , cô không có bạn bè gì chờ . Chỉ là một cái
cớ để tránh mặt ba mới . Cô biết ông ấy không ghét mình , thậm chí có thể thương .
Nhưng tim cô còn đầy buồn khổ vì sự mất mát , không ai có thể thay thế được ba mình
. Cô không thể tiếp nhận người khác được .
Quý Phi đi dọc theo lề đường . Tối nay , cô cảm thấy cô đơn ghê gớm . Cô đứng lại
- định đón taxi đến nhà Hạ Lan , nhưng trong khi còn chờ , thì một chiếc xe dừng lại
trước mặt cô . Quý Phi nghiêng đầu xuống nhìn , cô thấy Trần Nghiêm . Anh nghiêng
người tới mở cửa cho cô .
- Lên đi , tôi đưa về .
Quý Phi ngồi vào trong , đóng cửa lại . Trần Nghiêm vẫn không cho xe chạy , anh quay
qua Quý Phi :
- Cô định đón xe à ? Sao cô về một mình vậy ?
- Tại tôi muốn vậy .
Trần Nghiêm không hỏi nữa . Anh im lặng lái xe . Quý Phi chống tay lên thành cửa , áp
mặt nhìn ra ngoài đường , dáng điệu cô buồn đến nổi Trần Nghiêm phải nhìn cô mấy
lần . Rồi anh lại lên tiếng :
- Tiệc xong rồi phải không ?
- Sao anh biết ? – Cô hỏi mà vẫn không quay lại .
Trần Nghiêm không trả lời thẳng , chỉ hỏi tiếp:
- Cô không nên có thái độ tránh né như vậy . Đừng làm mẹ cô khó xử . Đúng ra cô nên
về với mẹ cô .
Quý Phi lặng lẽ cười một mình , nhưng vẫn không nói gì . Cử chỉ của cô làm Trần
Nghiêm lại phải quay qua nhìn lần nữa , và lập lại :
- Cô không nên như vậy , cô đã từng nói không cần đến ba mẹ , bây giờ phải cứng rắn
lên chứ .
- Nhưng tôi có làm gì đâu . Tối nay tôi đã phụ với mẹ , đã không có cử chỉ nào làm mẹ
tôi buồn .
- Nhưng đến giờ cuối cô lại thế này , sao không ráng làm cho hết bổn phận của mình ?
- Tôi không làm nổi . Lúc nãy dượng ấy bảo đưa mẹ với tôi đi ăn . Nhưng tôi không
thể ở gần họ lúc này .
- Vậy bây giờ cô muốn đi đâu ?
- Tôi muốn tới nhà chị Lan .
nguon tai.lieu . vn