Xem mẫu
- Ma giấu (Phần 2)
(MegaFun) - Những người dân tộc sống ở vùng núi rất hay, họ có thể nhìn trên
những đám lá khô mà thấy được có dấu chân người hay dấu chân thú đi qua lối
nào. Vì thế họ đã nhìn và khẳng định Trung leo hẳn sang ngọn đồi bên kia (đứng
trên đỉnh Lang Biang có thể nhìn thấy).
Cả đoàn người lại hới hải chạy đi tìm Trung, tiếng nói chuyện, tiếng gọi vang cả
khu rừng, nhưng.. vẫn không nghe thấy tiếng trả lời dù là lời thều thào nhỏ nhất.
Riêng cô Nga tổ Văn ráng sức đâm thẳng qua đỉnh ngọn đồi ấy, nhưng không hiểu
sao cô không thể nào đi tiếp được, dưới những đám lá chi chít đầy những gai và
hố. Vì thế không hiểu bằng cách nào Trung vẫn băng qua được những đám hố gai
này và hướng thẳng lên đỉnh núi (theo dấu chân cậu ta đã để lại). Cả Đoàn không
đi tiếp được nữa đành ở vị trí đó mà ráng sức gọi…hơn 11g đêm , mọi chuyện vẫn
chưa đâu vào đâu, vẫn rối tinh rối mù.
Về phần Trung, sau khi nghỉ mệt và cố gằng lết đi tiếp, Trung quá đuối sức rồi.
Trời quá tối Trung mò mẫm đi mà không xác định được phương hướng, Trung kéo
lê từng bước mệt nhọc. Trung đã từng nghĩ đến cái chết và hình ảnh thân thuơng
đầu tiên hiện lên trong tâm trí cậu là mẹ mình và toàn bộ gia đình, Trung thấy hối
hận, thấy sợ hãi và hoảng loạn.. Trung đã khóc rất nhiều và ngất đi không còn biết
gì nữa..
- Ma giấu...
Tỉnh dậy, trăng đã lên đỉnh đầu. Hàm răng run lập cập vì quá lạnh, mặt mũi Trung
tái mét, lờ đờ, hốc hác, không hơn được 1 người bị bỏ đói lâu ngày. Trung cố gắng
lê thêm mấy bước, dưới ánh trăng lờ mờ cậu ta thấy 1 chấm tròn màu trắng ở xa
xa.. Mất ý thức, Trung vội vã leo ngay lên đó, không cần biết nó là cái gì và nó ra
sao, mặc kệ cho đôi môi tím tái vì lạnh cùng với đôi chân đầy những vết trầy xước
tứa máu.
Trung thấy như in trong mắt cậu ta là một ngôi miếu nhỏ, Trung thấy trong ngôi
miếu này có chăn, có chiếu, có gối – như là có ai đã sắp đặt đề “chờ đón” Trung
vậy. Nhưng cái lạ là ở chỗ, trước thềm tam cấp có treo một tấm bảng loè loẹt nét
chữ màu đỏ: “CẤM VÀO, NẾU KHÔNG SẼ BỊ BẮN CHẾT”, nét chữ xiên xiên
vẹo vẹo cùng với màu sơn đó khiến Trung có cảm tưởng như ai đó lấy máu quết
bằng ngón tay mà thành tấm bảng này vậy. Trung thấy lành lạnh sau gáy, cậu bước
- thụt lùi, chỉ dám đứng ngó cái chiếu có bày sẵn chăn mền ngay ở cửa miếu dưới
ánh trăng ma quái.
Được 1 lúc thật lâu, với cái rét căm căm và những đốm sáng lập loè của mắt thú
rừng xa xa, Trung đánh liều chui vào đại để trú qua đêm nay. Trung đói bụng quá,
lại vừa mệt, định bụng sẽ ngủ nhưng không hiểu sao chăn chiếu lúc nãy biến đâu
mất hết? Trung ảo giác ư, chắc chắn không phải, Trung không mệt đến độ không
nhìn được vật ngay sát mắt? Ma ư? Không, lại càng không, Trung vốn là người
theo Đạo Thiên chúa, Trung không tin vào mấy chuyện ma miếc gì vớ vẩn ở đây
cả. Thây kệ, Trung ngả lưng và co quắp để cố chống trọi với cái lạnh. Trung bắt
đầu thiếp đi, là chiếc đồng hồ đeo trên tay Trung chỉ đúng… 12g đêm!
Cả đoàn người đêm ấy bị một phen mất ngủ, một số người hồi hộp lẩm bẩm cầu
nguyện điều gì đó. Ai cũng loé lên suy nghĩ Trung bị té vực, nhưng cũng không ai
dám mạnh miệng để nêu lên trường hợp ấy… Những câu trò chuyện, những sự
hoạt động của mọi người cũng chỉ để cho có, chỉ để xua đi những ý nghĩ quái quỉ
đeo bám, mọi người như vô hồn, thẫn thờ ngồi chờ đợi tin tức của Trung, mong 1
điều gì đó kì lạ có thể xảy ra…
Thiếp đi trong cơn mê, Trung nghe thoang thoảng thất rất nhiều tiếng người í ới
gọi cậu, nhưng vì Trung quá mệt và quá đuối rồi, Trung không gượng dậy nổi nữa.
Trung cố hết sức nhưng chỉ nghe được những tiếng kêu âm ỉ phát ra từ họng mình
– như là có một bàn tay vô hình nào đó chắn ngang trước miệng Trung, cản tiếng
gọi của Trung. Ngoài kia, ánh đèn pin rọi qua rọi lại, các thầy cô đi qua lại gần
ngay trước mặt Trung, Trung đó thể nhìn thấy bóng họ nhưng tuyệt nhiên họ
không nhìn thấy cậu ta.
- Đoàn người ra về trong sự mệt mỏi, các Thầy không tránh khỏi lo lắng, còn các cô
thì mắt trũng lại vì khóc và vì thất vọng. Các thầy cô định bụng rằng về sẽ nghỉ 1
giấc rồi 2-3 tiếng sau (lúc trời sáng) sẽ vào rừng tìm Trung tiếp, về đến nơi, đồng
hồ chỉ 2h30…
Trời gần sáng, khu rừng có chút ánh mặt trời thì lại thấy đỡ ghê sợ hẳn. Tiếng lá
khô lại loạt xoạt vì những bước chân của mọi người bủa đi tìm. Chợt thầy Long
bảo vệ không tin vào mắt mình khi thấy thấp thoáng đằng xa Trung đang từ từ
bước xuống, khuôn mặt Trung tái nhợt vì lạnh, hai chân run rẩy không vững.
Không chần chừ một giây, thầy bước tới đỡ Trung, quá xúc động, 2 thầy trò ôm
nhau khóc ròng, ngay cả những người khác cũng quá vui mừng mà không cầm
được nước mắt.
Dẫn Trung về khách sạn, không khí nặng nề bao trùm trên những khuôn mặt lo sợ
dần tan biến, mọi người đều thở phào tạ ơn Bề trên đã giúp đỡ. . .
Các bạn thấy đấy, cậu bé Trung này thoắt ẩn, rồi lại thoắt hiện, người dân tộc nói
đây là hiện tượng “ma đưa lối, quỷ dẫn đường”, nghĩa là ma quỷ chỉ muốn hù con
người và cảnh cáo họ khi họ lọt vào địa phận cấm mà không xin phép, chứ không
hề làm hại một ai, khoảng vài ngày sau ma quỷ sẽ trả người về địa thế. Ngay cả
những người theo đạo Thiên chúa dưới chân núi cho biết: họ vốn không tin vào
những chuyện này, nhưng khi sinh sống ở đây, chứng kiến hàng chục trường hợp
tương tự ở đây, họ không tin cũng phải tin! Bên cạnh đó, họ còn cho biết thêm là
thường thì ma giấu người rất lâu (khoảng trên 3 ngày), nhưng chắc vừa rồi quá
đông người tìm kiếm đã đánh động cả khu rừng, vì không muốn phiền đến địa
phận thiêng nên ma quỷ đã trả Trung về sớm. Tôi cũng xin nhấn mạnh lại các chi
tiết:
- Trung leo đúng đường, nhưng không hiểu sao bị bẻ ngoặt hướng sang ngọn đồi bên
cạnh.
Trung điềm nhiên băng qua được các bẫy thú dưới đám lá khô, mà cũng là con
đường đó thì không ai qua được.
Giữa chốn núi rừng hoang vu lại xuất hiện 1 ngôi miếu ở tút gần đỉnh, ai rảnh đi
xây nó? Và để làm gì?vì dưới chân núi đã có miếu rồi?
Một điều lạ nữa trong miếu lại để sẵn chăn mền chờ Trung, để Trung chui vào rồi
thì lại biến mất?
(Kết truyện)
nguon tai.lieu . vn