Xem mẫu

  1. vietmessenger.com Kim Dung & Hàn Giang Nhạn Lục Mạch Thần Kiếm MỤC LỤC 1. Giả Người Giả Cảnh Ra Ði 81. Tây Hạ Quốc Vương Ra Bảng 2. Bước Phiêu lưu Gặp Bạn Tâm Ðầu Chiêu Phò Mã 3. Mấy Cuộc Thử Sức Giữa Phe Mộ Dung 82. Giữa Rừng Hoang Lóe Anh Ðèn 4. Một Chuyện Thi Gan Ðáng Nực cười Xanh 5. Những Tay Kỳ Cựu Ở Cái Bang 83. Tiểu Cô Nương Áp Ðảo Quần Tà 6. Một Bức Thư Mật Rất Quan Trọng 84. Ðoàn Lang Xông Trận Cứu Cô 7. Một Trận Ác Ðấu Ngoài Ải Nhạn Môn Nương Quan 85. Bất Bình Ðạo Nhân Xuất Hiện Ðột 8. Sự Lòng Giải Tỏ Khúc Nôi Ngột 9. Cái Bang Bị Ðịch Bao Vây 86. Quá Si Mê Thổ Lộ Tâm Tình 10. Cường Ðịch Truy Tầm Vương Ngọc Yến 87. Quần Hùng Khiếp Phục Tiểu Cô 11. Hào Kiệt Sa Cơ Dưới Bụi Mù Nương 12. Võ Công Tuyệt Thế Là Ai? 88. Nhà Sư Hư Trúc Lại Xuất Hiện 13. Duyên Kia Ai Ðợi Mà Chờ 89. Truyền Thủ Pháp Chống Ngăn Ðại 14. Dùng Quỷ Kế Kinh Hồn Tây Hạ Ðịch 15. Về Thiếu Lâm Hào Kiệt Khóc Song Thân 90. Thiên Sơn Ðồng Mỗ: Hình Dung 16. Vụ Nghi Án Tại Chùa Thiếu Lâm Cổ Quái 17. Nhà Sư Trí Thanh Là Ai? 91. Những Mối Thù Rùng Rợn Giữa 18. Anh Hùng Lắm Nổi Bất Bằng Ðồng Môn 19. Tụ Hiền Trang Quần Hùng Phó Yến 92. Ðồng Mỗ ép Nhà Sư Phá Giới 20. Một Chưởng Ra Oai Ðàm Thanh Tuyệt 93. Bùa Sinh Tử Cầm Chân Hư Trúc Mạng 94. Thiên Sơn Lục Dương Chưởng 21. Hào Kiệt Trổ Tài , Quần Hùng Khiếp Vía 95. Cuộc Ðấu Gay Go Dưới Hầm 22. Ðại Hán Áo Ðen Xuất Hiện Ðột Ngột Nước Ðá 23. Ngoài Nhạn Môn Quan Lại Thấy A Châu 96. Ðồng, Lý Tranh Hơn Truyền Tuyệt 24. Tầm Cừu Nhân Hào Kiệt Cải Trang Kỹ 25. Thành Vệ Huy phát sinh nghi án 97. Tân Chủ Nhân Cung Linh Thứu 26. Núi Thiên Thai Hào Kiệt Hội Thánh Tăng 98. Hư Trúc Trở Về Cung Linh Thứu 27. Giả Chấp Pháp A Châu Thăm Quả Phụ 99. Cung Linh Thứu Quần Hào Gây 28. Màn Bí Mật Từ Từ Hé Mở Lộn 29. Ngư Tiều Canh Ðộc Lại Xuất Hiện 100. Ỷ Diệu Thủ, Bất Phàm Mất Mặt
  2. 30. Bên Hồ Tiểu Kính Gặp Cừu Nhân 101. Hai Bên Ý Hợp Tâm Ðầu 31. Ðoàn Chính Thuần Ðại Chiến Ðoàn Diên 102. Dưới Thạch Ðộng Hư Trúc Khánh Luyện Kỳ Công 32. Cuộc Ước Hội Canh Ba Trên Cầu Ván 103. Chùa Thiếu Lâm Triệu Tập Quần 33. Nhìn Nét Chữ Sinh Lòng Nghi Hoặc Tăng 34. Những Diễn Biến Bất Ngờ Ở Rừng 104. Huyền Sinh Phóng Chưởng Thử Phương Trúc Phiên Tăng 35. Mã Phu Nhân Xin Kể Chuyện Xưa 105. Cưu Ma Trí Diệu Võ Giương Oai 36. Dưới Khóm Mẫu Ðơn Ðành Bỏ Mạng 106. Niêm Hoa Chỉ Ðả Thương Huyền 37. Một Người Bí Mật Ðộ 38. Người Ðẹp Ai Ngờ Dạ Hiểm Sâu 107. Cứu Chủ Nhân Bại Lộ Hành 39. Tiểu Cô Nương Ám Ảnh Kiều Phong Tung 40. Môn Ðồ Tinh Tú Khiếp Oai Thần 108. Phạm Thanh Tu Thày Trò Chịu 41. Ðỉnh Ngọc Làm Nên Phép Hóa Công Tội 42. Cách Trừng Phạt Ghê Hồn Của Trích 109. Chùa Thiếu Lâm Phụ Tử Trùng Tinh Tử Phùng 43. Tiêu Phong Ám Trợ Tiểu Cô Nương 110. Ðại Náo Thiếu Lâm Tự 44. Hão Hán Tay Không Ðánh Chết Cọp 111. Du Thản Chi Ðại Chiến Ðinh 45. Mối Hận Thù Giữa Bộ Lạc Xuân Thu 46. Cuộc Phiếm Du Ðưa Ðến Gặp Hoàng Gia 112. Du Thản Chi Tỷ Ðấu Huyền Từ 47. Cuộc Bội Chiến Rùng Rợn Giữa Hai Phe 113. Chùa Thiếu Lâm Tiêu Phong Bị Khất Ðan Vây 48. Kiều Anh Hùng Phụng Mạng Xuất Chinh 114. Cứu Sư Phụ Ngạc Thần Tham 49. Du Thản Chi Mê Mẫn Tâm Thần Chiến 50. Một Lối Luyện Công Kỳ Dị 115. Lục Mạch Thần Kiếm Ðả Bại Mộ 51. Ðòi Báo Vật Nhà Sư Ðộng Thủ Dung Phục 52. Viện Giới Luật Ban Hành Hình Phạt 116. Hắc Bạch Nhị Tăng Ðều Xuất 53. Phép Luyện Dịch Chân Kinh Hiện 54. Cuộc Tỉ Thí Nội Công Giữa Hai Phái Tinh 117. Hư Trúc Thụ Hình Gặp Mẫu Thân Tú Và Hồ Tăng 118. Tiêu Viễn Sơn Hạ Sát Những Ai? 55. Tầm A Tử Quái Kiệt đưa đường 119. Theo Huyền Từ , Nhị Nương Hủy 56. Chùa Thiếu Lâm Xảy Chuyện Bất Ngờ Mình 57. Những Tấn Bi Hài Kịch Tại Tiết Gia 120. Bao Bất Ðồng Trổ Tài Miệng Trang Lưỡi 58. Lo Vạ Lớn Quần Hùng Táng Ðảm 121. Chốn Sơn Hậu Quần Hùng Nghe 59. Tiết Thần Y Kể Chuyện Ðồng Môn Thuyết Pháp 60. Sợ Oai Thần Hộ Hoa Ðành Khuất Phục 122. Mộ Dung Bác Mưu Ðồ Phục 61. Doàn Dự Cùng Vương Ngọc Yến Lại Quốc Xuất Hiện 123. Nghe Thần Tăng Quần Hùng 62. Mộ Dung Công Tử Cùng Cưu Ma Trí Khiếp Vía 63. Thế Cờ Bí Hiểm 124. Một Cách Chữa Thương Rất Ly 64. Một Cuộc Gặp Gỡ Ly Kỳ Kỳ 65. Lục Mạch Thần Kiếm Xuất Thủ Không 125. Ðoàn Công Tử Tái Hội Chung Linh Nghiệm Linh 66. Bức Hoạt Họa Ly Kỳ Bí Hiểm 126. Chung Cô Nương Suýt Bị Móc 67. Tiểu Tướng Công Trong Phạm Ðiếm Là Tròng Ai 127. Nhìn Cảnh Cũ Ðau Lòng Hào Kiệt 68. Cuộc Tỷ Thí Giữa Ðinh Xuân Thu Và Mộ 128. Dời Phật Ðịa Ðau Lòng Hư Trúc Dung Phục 129. Ðoàn Dự Qua Tây Hạ Cầu Hôn 69. Dùng Hoá Công Ðệ Tử Bị Tai ương 130. Mộc Uyển Thanh Xuất Hiện 70. Tủi Phần Mình Ðoàn Dự Bỏ đi 131. Bên Bờ Hồ Người Ngọc Rơi 71. Những Phút Mê Ly Của Gã Si Tình Châu 72. Gặp Xuân Thu Lại Ðược Buông Tha 132. Thương Bạn Vàng, Ðoàn Dự
  3. 73. Kết Bạn Hiền Ba Ác Tặng Ðao Quyết Tâm 74. A Tử Tranh Giành Chức Chưởng Môn 133. Tủi Duyên Phận Gieo Mình Tự 75. Hồ Tăng Tranh Ðoạt Dịch Cân Kinh Vận 76. Chưa Thoát Hồ Tăng Lại Gặp Minh 134. Mộ Dung Phục Bị Quăng Xuống Vương Giếng 77. Triết La Tinh Bị Phỗng Dịch Cân Kinh 135. Vương Ngọc Yến Hứa Hôn Ðoàn 78. Rừng Lạnh Si Lang Ðứng Ngẩn Ngơ Dự 79. Hắc Hán, Bạch Tăng Là Ai? 136. Ði Dự Yến Uyển Thanh Trá Hình 80. Du Thản Chi Nhận Lời Dạy Võ 137. Mất Nội Lực Nhà Sư Tỉnh Ngộ 138. Vào Gác Phượng Quần Hùng Khiếp Vía 139. Những Ðồ Hình Quái Dị Trong Thư Phòng 140. Trúng Ðề Thi Hư Trúc Nên Duyên 141. Những Chuyện Gặp Gỡ Ly Kỳ 142. Mất Ðá Lửa Quần Hùng Hội Họp 143. Vương Phu Nhân Thi Kế Bắt Người 144. Máu Ghen Ðâu Có Lạ Ðời Nhà Ghen 145. Bởi Kém Thế Mộ Dung Hạ Thuyết Từ 146. Một Cuộc Giao Hợp Rất Ly Kỳ 147. Mưu Ðại Sự Xin Làm Dưỡng Tử 148. Mộ Dung Phục Mặt Người Dạ Thú 149. Gặp Nguy Cơ Ðoàn Dự Nhảy Lăng Ba 150. Ðoàn Công Tử Hồi Triều Tức Vị 151. Tống Triết Tôn Khu Trục Công Thần 152. A Tử Xuất Hiện Cứu Tiêu Phong 153. Tiêu Ðại Vương Không Chịu 154. Mục Quý Phi Thi Hành Ðộc Kế 155. Tiêu Phong Trúng Ðộc Bị Cầm Tù 156. Nhờ A Tử , Tiêu Phong Thoát Hiểm 157. Người Chân Thành Gặp Người Cố Cựu 158. Về Quan Ải Không Ðược Vào Thành 159. Tròn Ðạo Nghĩa Tiêu Phong Tử Giết 160. Bái Hương Hồn Hào Kiệt Chia Tay Dịch giả: Hàn Giang Nhạn
  4. Hồi 116 Hắc Bạch Nhị Tăng Ðều Xuất Hiện Mộ Dung Phục quấn tóc lại, mặt xám như tro tàn. Y nghĩ bữa nay lên núi Thiếu Thất đấu kiếm mà bị thảm bại thật là nhục nhã vô cùng! Huống chi lại phải nhờ một cô gái mở miệng van xin mới được đối phương tha mạng cho, thì từ đây không còn mặt mũi nào mà đứng trên chốn giang hồ nữa? Y nghĩ vậy rồi quát lên: - Kẻ đại trượng phu thà chết chớ không cần ngươi phải nhân nhượng. Hắn múa tít cây câu và cây phán quan bút nhảy xổ lại tấn công Ðoàn Dự. Ðoàn Dự xua tay nói: - Chúng ta đã không thù oán đánh nhau mãi làm chi? Không đấu nữa! Không đấu nữa! Mộ Dung Phục bản tính cao ngạo. Trước nay y coi người trong thiên hạ bằng nửa con mắt, mà lúc này trước mặt quần hùng thiên hạ y bị Ðoàn Dự đánh cho tơi bời không còn cơ để trả đòn được, lại nhân vì lời năn nỉ của Vương Ngọc Yến mà đối phương nhân nhượng thì cái hận này y nuốt trôi làm sao được? Mộ Dung Phục vung câu móc vào mặt Ðoàn Dự còn phán quan bút thì đâm tới trước ngực chàng. Y định bụng: - Mi dùng Vô hình kiếm khí giết ta đi có phải hay hơn không? Bây giờ ta liều mạng với mi cho cả hai cùng chết, còn hơn là sống thừa một cách nhục nhã trên thế gian này. Y nghĩ vậy rồi thục thân nhảy xổ lại, gác hẳn sinh, tử, tồn, vong sang một bên không đến xỉa gì đến nữa. Ðoàn Dự thấy Mộ Dung Phục khí thế hung mãnh. Chàng nghĩ rằng: - Nếu ta phóng Lục mạch thần kiếm ra để đâm vào chỗ xung yêu thì e rằng y sẽ chết mất mạng thì đắc tội tày trời với Vương cô nương. Chàng không biết làm thế nào đành đứng thộn mặt ra.
  5. Mộ Dung Phục đã ra đòn này để liều mạng thì dĩ nhiên là mau lẹ và mãnh liệt vô cùng! Bóng người vừa lấp loáng đã nghe đánh sột một tiếng. Cây phán quan bút trong tay mặt Mộ Dung Phục đã đâm vào người Ðoàn Dự. Gặp lúc nguy cấp, Ðoàn Dự nghiêng người sang mé tả. Ðầu nhọn cây phán quan bút tuy không đâm trúng ngực nhưng đã đâm sâu vào vai bên hữu chàng suốt từ đằng trước ra đằng sau. Ðoàn Dự la lên một tiếng: - Úi chao! Mộ Dung Phục lại vung cây câu bên tay trái mọc vào đầu chàng. Lúc này vai Ðoàn Dự đã bị cây phán quan bút đâm sâu vào không còn nhúc nhích được nữa. Cây cương câu lại ra chiêu "Ðại hải lao châm". Ðây là một chiêu số rất lợi hại trong phép "Ngư tẩu cẩu pháp" của nhà phép câu cá dưới biển chế ra. Thật là một chiêu vừa chuẩn xác vừa độc địa. Ðoàn Dự không còn cách nào phá giải được chiêu thế hiểm độc của Mộ Dung Phục. Ðoàn Chính Thuần và Nam Hải Ngạc Thần thấy tình trạng nguy ngập hai người nhảy xổ vào cứu Ðoàn Dự. Lần này Mộ Dung Phục quyết tâm giết cho được Ðoàn Dự dù y có bị thương cũng cam tâm, chứ quyết không nới tay. Vì thế mà y thấy Ðoàn Chính Thuần cùng Nam Hải Ngạc Thần xông vào công kích, y cũng không để ý gì hết. Ðang lúc cây cương câu sắp móc vào sau gáy Ðoàn Dự thì đột nhiên huyệt "Thần Ðạo" trên lưng Mộ Dung Phục bị tê nhức. Người y bị nhấc hẳn lên không. Huyệt "Thần Ðạo" là một yếu huyệt, khi đã bị người nắm được thì lập tức hai tay nhũn ra. Mộ Dung Phục không giữ chắc được cây phán quan bút và cây cương câu nữa. Bỗng nghe Tiêu Phong quát lên: - Người ta đã tha mạng cho ngươi mà ngươi còn hạ độc thủ thì còn đâu là
  6. phong độ của anh hùng hảo hán? Nguyên Tiêu Phong thấy Mộ Dung Phục nhảy xổ tới để môn hộ sơ hở. Ông tưởng Ðoàn Dự chỉ phóng ra một chiêu kiếm khí là đủ giết y rồi. Không ngờ Ðoàn Dự vẫn đứng yên dừng tay. Mộ Dung Phục nhảy tới lẹ quá, tuy Tiêu Phong ra tay chớp nhoáng cũng không kịp giải cứu nhát bút đâm vào vai chàng. Nhưng lúc y sử chiêu "Ðại hải lao châm" thì Tiêu Phong lập tức ra tay nắm lấy huyệt "Thần Ðạo" ở sau lưng y. Kể ra võ công của Mộ Dung Phục tuy kém Tiêu Phong một chút nhưng thực ra không đến nỗi mới một chiêu đã bị bắt ngay chỉ vì lúc nãy y căm hận đến cực điểm, quyết ý giết cho được Ðoàn Dự không nghĩ gì đến bảo vệ thân mình nữa. Vì thế Tiêu Phong phóng ra một thủ pháp cầm nã tuyệt diệu đã nắm được huyệt đạo trọng yếu của y khiến y không còn nhúc nhích được nữa. Tiêu Phong tầm vóc khôi vĩ, tay dài chân mạnh. Y nhấc Mộ Dung Phục lên trông chẳng khác gì con quạ bắt con gà con. Ðặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Ðồng và Phong Ba Ác bốn người đồng thanh la lên: - Ðừng hại chủ ta! Rồi nhất tề nhảy xổ lại. Vương Ngọc Yến cũng la lên: - Biểu ca! Mộ Dung Phục bị người nắm giữ, tuy bản lãnh cao cường mà không phát huy được chút nào. Y căm hận muốn chết ngay lập tức để khỏi bị cái nhục thảm bại này. Tiêu Phong cười lạt, dõng dạc lên tiếng: - Tiêu mỗ đường đường tấm thân nam tử mà liệt danh cùng hạng người đốn mạt như ngươi thật uổng! Dứt lời ông rung tay một cái liệng Mộ Dung Phục ra xa ngoài mấy trượng. Mộ Dung Phục bị thần lực của Tiêu Phong liệng đi ra xa đến bảy tám trượng.
  7. Người y vừa chấm đất, muốn đứng phắt dậy, không ngờ lúc Tiêu Phong nắm lấy huyệt "Thần Ðạo" nội lực của ông phát ra đã thấu vào các kinh mạch. Trong người Mộ Dung Phục khiến cho chân tay y tê dại không thể khôi phục lại được ngay thành ra xương sống lưng giáng xuống đất đánh huỵch một tiếng. Y hoảng sợ vô cùng! Bọn Ðặng Bách Xuyên chưa đến trả thù cho Mộ Dung Phục vội xoay mình chạy về phía Mộ Dung Phục đang nằm lăn kềnh ra. Mộ Dung Phục vận chuyển nội lực, không chờ bọn Ðặng Bách Xuyên chạy tới đã trầm mình đứng dậy. Mặt y xám ngắt. Y vươn tay rút lấy thanh trường kiếm sau lưng Ðặng Bách Xuyên rồi vung tay trái gạt một vòng tròn đẩy bọn Ðặng Bách Xuyên cùng Vương Ngọc Yến ra xa ngoài mấy thước. Y xoay tay lại cầm ngang lưỡi kiếm đưa lên cổ toan tự tử. Vương Ngọc Yến la hoảng: - Biểu ca! Không nên... Giữa lúc ấy trên không nổi lên tiếng veo véo. Một mũi ám khí từ ngoài hai chục trượng bay tới, lướt qua đầu quần hùng, vào không trường, đụng đúng tay kiếm Mộ Dung Phục đánh choang một tiếng. Cánh tay Mộ Dung Phục bị tê nhức, thanh trường kiếm rời khỏi tay bay ra. Lòng bàn tay đầm đìa máu tươi vì hổ khẩu bị toạc. Mộ Dung Phục ngoảnh đầu nhìn về phía ám khí phóng tới thì thấy sau tảng đá lớn có một nhà sư áo trắng đứng đó. Nhà sư này người cao lêu nghêu, bịt mặt bằng tấm khăn trắng, chỉ lộ cặp mắt loang loáng sắc như dao. Nhà sư áo trắng bệ vệ bước ra không trường đến bên mình Mộ Dung Phục hỏi: - Ngươi đã có con chưa? Mọi người thấy một mũi ám khí nhỏ bé bay trên không mà rít lên thành tiếng rùng rợn thì biết rằng nội lực của người phóng ra cực kỳ ghê gớm! Ðến khi thấy người phóng ám khí là một nhà sư áo trắng đi tới bên Mộ Dung Phục lên tiếng hỏi một câu như vậy thì rất lấy làm kỳ mà lại buồn cười nữa.
  8. Mọi người nghe thanh âm khàn khàn hiểu ngay là một lão già. Lão mặc áo nhà sư có nhiều chỗ khác với y phục tăng lữ chùa Thiếu Lâm. Mộ Dung Phục đáp: - Tại hạ chưa có hôn phối, làm gì có con? Nhà sư áo trắng trợn trừng hỏi lại: - Ngươi có tổ tiên không? Mộ Dung Phục tức giận lớn tiếng đáp: - Dĩ nhiên là có! Tại hạ muốn chết thì được chứ không chịu nhục. Mộ Dung Phục này đường đường tấm thân nam tử, không thể chịu được những lời nói vô lễ của các hạ. Nhà sư áo trắng nói: - Cao tổ ngươi có con, tằng tổ, tổ phụ, phụ thân ngươi đều có con. Sao lại chỉ mình ngươi không có con? Ha ha! Nước Ðại Yên ngày trước có Mộ Dung Tuần, Mộ Dung Khác, Mộ Dung Thuỳ, Mộ Dung Ðức anh hùng là thế, không ngờ nay biến thành những người không kẻ nối dõi. Mộ Dung Tuần, Mộ Dung Khác, Mộ Dung Thuỳ, Mộ Dung Ðức đều là những ông vua nổi tiếng anh hùng nước Yên, oai danh lừng lẫy thiên hạ, lập nên sự nghiệp hiển hách. Những vị đó chính là tổ tiên Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục đang lúc tức giận như điên khùng nghe nhà sư nói đến tên tuổi bốn vị tiên nhân thì khác nào bị gáo nước lạnh dội vào người. Y lẩm bẩm: - Tiên phụ ta trước kia đã hết lời răn dạy, bảo ta phải lấy việc phục hưng nước Ðại Yên làm chí nguyện suốt đời. Thế mà ngày nay ta nhân lúc cáu giận nhất thời tự tìm cái chết để họ Mộ Dung từ đây phải tuyệt tự. Ta không có cả lấy một đứa con thì còn có chi đến chuyện quang tôn phục quốc? Mộ Dung Phục nghĩ tới đây bất giác trán toát mồ hôi lạnh ngắt. Y lạy phục xuống đất nói:
  9. - Mộ Dung Phục kiến thức nông cạn, được nhờ cao tăng chỉ điểm bến mê. Ơn đức to tát này suốt đời ghi tạc. Nhà sư áo trắng thản nhiên để mặc cho Mộ Dung Phục quỳ lạy. Lão nói: - Xưa nay, những người làm nên công nghiệp vĩ đại ai mà không trải qua trăm nghìn cay đắng? Hán Cao Tổ phải chịu nhục cầu hoà ở Bạch Ðằng, Ðường Cao Tổ phải chịu nhục đầu hàng rợ Ðột quyết. Giả tỷ những vị đó cũng như ngươi, vung kiếm lên tự tử thì chẳng qua là những người tâm địa hẹp hòi, chỉ muốn giải quyết lấy mình, còn nghĩ chi đến việc xây dựng sự nghiệp mở mang bờ cõi. Ngươi còn thua cả Câu Tiễn, Hán Tín nữa là khác. Chí khí ngươi thiệt nông cạn hết chỗ nói. Mộ Dung Phục vẫn quỳ mọp nghe lời giáo huấn, y kinh hãi nghĩ bụng: - Dường như lão này biết tấm lòng hoài bão của ta nên đem những Hán Cao Tổ, Ðường Cao Tổ là những bậc vua chúa lập quốc ra nghị luận. Nghĩ vậy chàng liền đáp: - Mộ Dung Phục này biết mình lầm lỡ rồi! Nhà sư áo trắng nói: - Thôi ngươi dậy đi! Mộ Dung Phục kính cẩn dập đầu ba cái nữa rồi đứng lên. Nhà sư áo trắng lại nói: - Nhà Mộ Dung ở Cô Tô các người đã có môn võ công gia truyền thần kỳ tinh diệu, thế gian chẳng ai bằng. Ngươi chưa học được đến nơi đến chốn mà thôi. Có lý đâu lại chịu thua kém môn Lục mạch thần kiếm của họ Ðoàn nước Ðại Lý. Ngươi hãy coi đây! Ðột nhiên nhà sư áo trắng chĩa ngón tay trỏ ra điểm lên không ba cái. Lúc này Ðoàn Chính Thuần cùng Ba Thiên Thạch đứng bên Ðoàn Dự.
  10. Ðoàn Chính Thuần đang dùng phép Nhất dương chỉ phong toả những huyệt mạch chung quanh vết thương của Ðoàn Dự và toan rút cây phán quan bút trên bả vai chàng ra. Không ngờ nhà sư áo trắng nhanh như chớp, nhìn vào chuôi cây phán bút thì thấy nó lay động rồi bắn ra ngoài. Dư lực hãy còn rất mãnh liệt cây bút cắm phập vào cành tùng. Ðoàn Chính Thuần cùng Ba Thiên Thạch vừa ngã ra, lập tức trằn mình đứng phắt dậy, thấy thế không khỏi kinh hãi. Hai người biết rằng nhà sư áo trắng đã tỏ ra không muốn hại người. Không thì lão điểm trên không cũng đủ hạ sát mình rồi. Bỗng nghe nhà sư áo trắng dõng dạc nói: - Ðây là "Tham hợp chỉ" của nhà Mộ Dung ngươi đó. Ngày trước lão tăng vô tình đã học được của tiền nhân nhà ngươi và chỉ biết sơ sơ một chút bề ngoài. Còn biết bao nhiêu môn võ lão tăng chưa được hiểu đến. Ha ha! Chẳng lẽ một gã thiếu niên như ngươi hãy còn kém cỏi mà đã sáng lập ra được phép gậy ông đập lưng ông để nổi tiếng lớn cho nhà Mộ Dung ở Cô Tô ư? Hết thảy quần hùng đều chấn động về oai danh của Cô Tô Mộ Dung, nhưng thấy Mộ Dung Phục bị thảm bại với Ðoàn Dự rồi lại bị thua cả Tiêu Phong thì cho là nhà Mộ Dung Phục chỉ có hư danh chứ chẳng có võ công gì đặc biệt quán thế. Bây giờ họ thấy nhà sư áo trắng trổ ngón thần thông, lại nghe lão nói mới biết được một chút bề ngoài phép "Tham hợp chỉ" của nhà Mộ Dung Phục thì bất giác sinh lòng kính cẩn bốn chữ "Cô Tô Mộ Dung". Nhưng ai cũng nghi ngờ tự hỏi: - Nhà sư áo trắng kia là ai? Lão có mối liên quan gì với nhà Mộ Dung? Nhà sư áo trắng xoay mình lại nhìn Tiêu Phong chắp tay nói: - Kiều đại hiệp võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền, lão tăng muốn lĩnh giáo mấy chiêu. Tiêu Phong vốn đã đề phòng, thấy nhà sư chắp tay thi lễ, cũng khoanh tay đáp lễ nói: - Không dám!
  11. Hai luồng nội lực kia chạm nhau và cả hai người đồng thời run lên một chút. Giữa lúc ấy từ trên không một bóng trông tựa như con chim ưng khổng lồ nhào xuống đứng vào giữa nhà sư áo trắng và Tiêu Phong. Người này từ trên không hạ xuống một cách đột ngột. Toàn trường kinh hãi đồng thanh la hoảng. Người mới xuống hai chân vừa đáp xuống đất mọi người đã nhìn rõ trong tay y cầm một sợi dây dài. Một đầu dây buộc vào cành cây lớn cách xa hơn mười trượng. Người này đen đủi và đầu trọc, cũng là một nhà sư, che mặt bằng tấm khăn đen, chỉ để cặp mắt hở ra sáng như điện. Hai nhà sư một đen một trắng đứng quay mặt vào nhau. Hồi lâu hai nhà sư vẫn không ai lên tiếng. Cả hai nhà sư đều thân hình cao nghệu. Có điều nhà sư áo đen thì mập mạp hơn, còn nhà sư áo trắng lại gầy như hạc. Trong những người bàng quan chỉ mình Tiêu Phong là vừa vui mừng vừa cảm kích. Ông nhìn thân pháp nhà sư dùng sợi dây dài để tung mình vào thì nhận ngay nhà sư này trước kia là một Ðại Hán áo đen đã cứu tính mạng ông ở Tụ Hiền Trang. Nhưng ngày ấy, Ðại Hán áo đen đầu đội mũ vải, mình mặc áo tục gia, mà bây giờ y đã thay đổi mặc tăng trang. Tuy nhiên nhỡn lực Tiêu Phong sắc bén vô cùng, thân pháp võ công người nào chỉ qua mắt ông một lần là ông nhớ suốt đời không bao giờ quên nữa. Huống chi Ðại Hán áo đen đã cứu ông đem vào núi và đã cùng ông chiết giải mấy chục chiêu thế cao thâm. Bữa nay quần hùng tụ tập trên núi Thiếu Thất, có rất nhiều vị đã đến tham dự đại hội ở Tụ Hiền Trang, nhưng khi đó Ðại Hán áo đen chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại đi ngay, chưa một ai nhìn rõ thân pháp y, cho nên không nhận ra. Thời gian lặng lẽ trôi qua hồi lâu, đột nhiên Hắc, Bạch nhị tăng đồng thời lên tiếng: - Ngươi...! Nhưng tiếng ngươi vừa ra khỏi cửa miệng hai nhà sư lập tức ngừng lại.
  12. Sau một lúc, nhà sư áo trắng hỏi: - Ngươi là ai? Nhà sư áo đen cũng hỏi theo: - Ngươi là ai? Quần hùng vừa nghe nhà sư áo đen nói mấy tiếng đã nghĩ bụng: - Vị hoà thượng này giọng nói khàn khàn. Té ra y cũng là một vị lão tăng. Tiêu Phong nghe thanh âm thì đúng là Ðại Hán áo đen bữa trước đã giáo huấn mình tại khu rừng hoang. Ông cực kỳ xúc động, nhưng muốn chạy ra để tạ ơn cứu mạng. Bỗng nghe nhà sư áo trắng hỏi: - Ngươi ẩn núp tại chùa Thiếu Lâm mấy chục năm làm gì? Nhà sư áo đen nói: - Ðó chính là điều ta muốn hỏi ngươi? Ngươi lén lút trong chùa Thiếu Lâm làm gì mấy chục năm trời? Hai nhà sư nói ra mấy câu này khiến cho quần tăng chùa Thiếu Lâm, từ Huyền Từ phương trượng trở xuống chẳng ai là không kinh dị, ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi: - Hai vị lão tăng này đã ở trong bản tự mấy chục năm mà sao mình chẳng biết một tý gì? Chẳng lẽ việc này có thực ư? Bỗng nghe nhà sư áo trắng đáp: - Ta ẩn mình trong chùa Thiếu Lâm là để điều tra biết rõ ngọn ngành một việc. Nhà sư áo đen nói: - Ta ẩn mình trong chùa Thiếu Lâm cũng để dò xét chân tướng một việc. Việc của ta điều tra xong rồi, còn việc của ngươi? Nhà sư áo trắng đáp:
  13. - Việc của ta, ta cũng thám xét được rõ rồi. Nhà sư áo trắng lại lễ phép nói tiếp: - Võ công tôn giá rất mực cao thâm. Thiệt tình tại hạ chưa thấy ai bằng. Chúng ta tỷ thí ba lần mà thuỷ chung vẫn chưa phân cao thấp. Bữa nay chúng ta lại tỷ thí nữa chăng? Nhà sư áo đen đáp: - Huynh đệ thiệt tình rất bội phục võ công của các hạ. Bây giờ có tỷ đấu nữa e rằng khó lòng phân được thắng bại. Mọi người nghe hai nhà sư gọi nhau bằng các hạ, huynh đệ không đúng kiểu cách xưng hô của người xuất gia thì không sao đoán được hai người là những nhân vật như thế nào. Nhà sư áo trắng lại nói: - Ðã thế thì chúng ta chẳng nên trái ngược với thâm tâm và tỷ thí làm gì nữa. Nhà sư áo đen nói: - Phải lắm! Hai nhà sư gật đầu sóng vai đi đến gốc cây lớn ngồi xuống bên nhau nhắm mắt nhập định không nói gì nữa. Mộ Dung Phục bị một phen bại nhục toan tự tử, nhưng nghe nhà sư áo trắng mấy lời cảnh giác thì trong lòng vừa hổ thẹn vừa cảm kích nghĩ thầm: - Vị cao tăng này biết rõ tiền nhân ta. Không hiểu y quen biết với gia gia hay chính là gia gia ta cũng nên. Từ đây sắp tới, công cuộc phục hưng đại nghiệp phải nhờ vị cao tăng này chỉ điểm mới được. Bữa nay quyết không thể có hành động của kẻ vũ nhục, và cũng không nên quấy nhiễu nhà sư kia nữa. Y nghĩ vậy rồi đứng sang một bên quyết định chờ cho nhà sư áo trắng đứng lên, bấy giờ mới lại khấu đầu để xin lĩnh giáo. Vương Ngọc Yến nghĩ tới vừa rồi suýt nữa biểu ca mình chực tự vận, bây giờ
  14. nàng vẫn chưa hết kinh sợ liền lại nắm lấy tay áo y. Nước mắt nàng lã chã tuôn rơi. Mộ Dung Phục trong lòng rất lấy làm khó chịu nhưng cũng biết rằng đây là hảo ý của nàng nên không chịu phất áo đẩy nàng ra. Từ lúc Hắc Bạch nhị tăng liên tiếp xuất hiện cho đến lúc hai người lại ngồi chung dưới gốc cây, Hư Trúc vẫn cùng Ðinh Xuân Thu chiến đấu kịch liệt không ngừng. Bây giờ quần hùng mới để mắt theo dõi cuộc chiến giữa hai người. Một trong Tứ kiếm cung Linh Thứu là Cúc Kiếm chợt nhớ ra điều gì liền chạy đến gần mười tám tên võ sĩ Khất Ðan nói: - Chủ nhân ta đang cùng người tỷ đấu, cần được chút rượu để tăng gia khí lực. Một tên võ sĩ Khất Ðan nói: - Rượu ở đây có nhiều. Cô nương cứ việc lấy mang đi! Gã nói xong cầm cả hai bì rượu đưa ra. Cúc kiếm cười nói: - Xin đa tạ! Chủ nhân ta tửu lượng bình thường thôi một bì là đủ lắm rồi. Nàng cầm bì rượu mở nút ra, từ từ lại gần chỗ Hư Trúc cùng Ðinh Xuân Thu đánh nhau cất tiếng gọi: - Thưa chủ nhân! Chủ nhân gieo "Sinh tử phù" vào Tinh Tú lão quái đi để xơi một chút rượu đã! Thị bê ngang bì rượu đưa mạnh ra phía trước. Bì rượu vọt ra một tia lẹ như tên phun, đến chỗ Hư Trúc. Mai, Lan, Trúc ba cô vỗ tay reo lên: - Cúc Muội! Thủ pháp của Cúc Muội thiệt là tuyệt diệu!
  15. Hồi 117 Hư Trúc Thụ Hình Gặp Mẫu Thân Bỗng nghe ngoài cửa sơn môn có thanh âm đàn bà hắt lên vời vợi: - Mất cành tươi tốt hương thơm ngát, Mưa gió non Vu luống đoạn trường. Ta đây là Dương Quý Phi. Rượu ngon cha chả là ngon! Nô gia say tuý luý, nằm cạnh trầm hương đỉnh! Khi dứt tiếng hát thì Cúc kiếm đã phun đến nửa bình rượu về phía Hư Trúc. Hư Trúc cùng Ðinh Xuân Thu kịch đấu đến hồi lâu mà không bên nào có cách thủ thắng được. Hư Trúc chợt nghe bọn thuộc hạ Linh Thứu cung kêu y dùng Sinh tử phù để đối phó. Tuy y biết rằng môn này rất tàn ác bá đạo nhưng thấy Cúc kiếm tia rượu đến nơi, y liền thò tay ra nắm lấy một nắm. Bỗng thấy từ sau núi chuyển ra chín người là Cầm tiên Khang Quảng Lăng, Kỳ Phạm Bách Linh, Thư Ngại Cầu Ðộc, Hoạ Cuống Ngũ Linh Quân, Thần y Tiết Mộ Hoa, Xảo Tượng Trương A Tam, Hoạ Sĩ Thạch Thanh Lộ, Hí Mê Lý Quỷ Lỗi, tức cả bọn Hàm cốc bát hữu và nữ đồ đệ Khang Quảng Lăng tên gọi A Bích. Chín người này thấy Hư Trúc cùng Ðinh Xuân Thu đang quyền cước qua lại chiến đấu hăng hái liên miên, liền reo hò trợ oai: - Chưởng Môn sư thúc! Bữa nay phải trổ tài thần thông để giết thằng giặc Ðinh Xuân Thu báo thù cho sư phụ! Quần tăng Thiếu Lâm lại một phen kinh ngạc tự hỏi: - Bọn này là bọn nào mà lại kêu Hư Trúc bằng sư thúc? Cúc kiếm đang phun rượu về phía Hư Trúc, một phần lớn phun về phía Ðinh Xuân Thu. Tinh Tú lão quái đang ác đấu cùng Hư Trúc dằng dai đến quá nửa giờ. Hắn thấy đối phương thủ pháp linh diệu vô cùng, hắn không được lúc nào rảnh tay để thi triển tà thuật. Ðột nhiên, hắn hấy một tia rượu bắn tới liền nghĩ ngay ra một kế vung tay áo bên trái phát ra kình lực làm cho tia rượu bắn tứ tung như mưa phun tà độc vào Hư Trúc. Lúc này công lực toàn thân Hư Trúc đang vận chuyển ra ngoài. Nội lực của y
  16. gồm đủ của Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Ðồng Mỗ, Lý Thu Thủy phóng ra như tường đồng vách sắt để che kín thân mình, tà khí không xâm nhập vào được. Ðinh Xuân Thu hạ độc thủ mấy lần mà vẫn chẳng ăn thua gì. Dù là hàng ngàn hàng vạn giọt rượu bay tới, nhưng chưa bám vào đến áo Hư Trúc đã bị kình lực hất ra rồi. Bất thình lình hai tiếng úi chao la lên. Cúc kiếm cùng A Bích ngã lăn ra. Nguyên Ðinh Xuân Thu lúc phất tay áo làm mưa rượu, trong mỗi giọt đều có tẩm thuốc độc. Cúc kiếm đứng gần, còn A Bích đang chạy về phía Mộ Dung Phục để bái kiến thì gặp phải mưa độc mới ngã lăn ra. Hư Trúc liếc mắt nhìn thấy Cúc kiếm và A Bích mới trong chớp mắt, mặt đã xám lại vì vừa kinh hãi vừa tức giận. Y nghĩ thầm: - Quân mọi rợ Ðinh Xuân Thu này nếu không diệt trừ thì thật là mối hoạ ghê gớm vô cùng! Bỗng nghe Tiết Thần Y la hoảng: - Sư thúc! Thuốc độc này lợi hại vô cùng! Cần phải kiềm chế lão tặc cho mau để bắt hắn đưa thuốc giải cứu mới được. Hư Trúc vung chưởng tay phải ra tấn công Ðinh Xuân Thu, ngấm ngầm vận nội lực vào lòng bàn tay trái, lại vận chuyển "Bắc minh chân khí" cho chạy ngược đường. Chỉ trong khoảnh khắc đã biến chất rượu trong lòng bàn tay thành bảy tám miếng băng lạnh. Tay phải đánh ra veo véo luôn ba chiêu "Thiên Sơn lục dương chưởng" kèm theo nội lực "Bắc minh chân khí". Ðinh Xuân Thu chợt thấy gió lạnh thổi vào không chịu được bất giác cả kinh nghĩ thầm: - Thằng trọc này nội lực dương cương sao đột nhiên biến đổi và âm hàn thật nguy hiểm.
  17. Hắn vận toàn lực chống đỡ. Ðột nhiên thấy huyệt "Khuyết Bồn" trên đầu vai hơi lạnh tựa hồ tuyết rơi vào. Rồi đến huyệt "Thiên Khu" ở bụng dưới, huyệt "Phục Hổ" ở vế đùi, huyệt" Dương Tiền" ở bắp chân, huyệt "Thiên Tiền" trên cánh tay cả bốn chỗ đều giá lạnh. Ðinh Xuân Thu rủa thầm: - Thằng trọc non đã dùng chưởng lực âm nhu, mình không thể coi thường được. Nó có thể làm cho toàn thân mình bị rét lạnh. Hắn đang thúc đẩy chưởng lực để chống đỡ thì đột nhiên huyệt "Thiên Trụ" ở sau gáy, huyệt "Phong Phiến" và huyệt "Chi Thất" ở sau lưng cả ba chỗ đều giá lạnh. Ðinh Xuân Thu là người biết nhiều hiểu rộng, trong lòng rất lấy làm kỳ, liền lẩm bẩm một mình: - Chưởng lực của gã đã biến thành âm hàn. Hơn nữa những đại huyệt mình đều bị giá lạnh. Chắc thằng trọc dùng tà thuật cổ quái gì đây mình phải đề phòng mới được. Hắn liền phất tay áo ra để che hai chân rồi phóng cước đá vào Hư Trúc. Ðây là một môn tuyệt học của Ðinh Xuân Thu mà cũng là môn võ chân thực đánh ra trăm phát trúng cả trăm. Người bị đá chẳng chết cũng bị thương. Ngờ đâu chân hắn mới đá ra nửa vời thì đột nhiên huyệt"Phục thổ và huyệt Dương giao"phát sinh ngứa ngáy cực kỳ khó chịu. Bất giác hắn la lên hai tiếng: - Úi chà! Ðầu chân phải hắn rõ ràng đã chạm vào áo Hư Trúc, nhưng hai chỗ yếu huyệt đồng thời phát ngứa phải hạ chân xuống. Hắn lại la lên mấy tiếng úi chao. Bọn đồ đệ lão lại ca tụng: - Tinh Tú lão tiên thần thông quảng đại thiên hạ vô song.
  18. Vừa vung tay áo hai ả ngã liền. - Lão gia đá một phát bằng trời long đất lở, vẫy tay một cái, nhật nguyệt phải lu mờ. Tinh Tú lão tiên tay phất áo bào, miệng niệm chân ngôn, khiến bạn bàng môn, ngưu quỷ, xà thần, chúng bây chết hết, không có đất chôn. Những câu ca tụng Tinh Tú lão tiên hoà lẫn với tiếng la úi chao luôn miệng của lão quái thực chẳng ăn nhập với nhau chút nào. Bọn môn đồ tinh khôn đều ngạc nhiên ngơ ngác im miệng nhưng vẫn còn số đông kéo gân cổ lên mà nịnh hót. Chỉ trong khoảnh khắc, Ðinh Xuân Thu thấy bảy đường huyệt đạo "Thiên Khu", "Phục Thổ", "Dương Giao", "Thiên Tuyên", "Thiên Trụ", "Phong Môn", "Chi Thất" đồng thời ngứa ngáy tựa muôn ngàn con kiến đốt không sao chịu nổi. Bảy huyệt đạo này không phải là những yếu huyệt trí mạng trong con người. Ðinh Xuân Thu lại là tay bản lãnh phi thường. Lúc tiếp chiến, tự nhiên đã có nội lực chống đỡ nên "Sinh tử phù" của Hư Trúc đối với hắn không có công hiệu ngay. Tuy nhiên cả bảy miếng "Sinh tử phù" cũng len lỏi được vào các huyệt đạo khác trong khắp người hắn. "Sinh tử phù" hoà với nội lực của Hư Trúc lạnh như băng thấm vào thân thể Ðinh Xuân Thu rồi bị nhiệt lực của hắn hóa giả ngay không còn tăm tích gì nữa. "Sinh tử phù" đã không phải là thuốc độc cũng không phải là ám khí. Nó chỉ là một thứ nội lực vô hình vẫn còn chạy trong huyệt mạch Ðinh Xuân Thu, mặc dầu chất hàn băng đã tiêu tan. Ðinh Xuân Thu chân tay luống cuống, thò tay vào bọc lấy ra năm, bảy thứ thuốc giải độc uống liền một lúc, mà huyệt đạo lại càng ngứa ngáy thêm. Nếu là người khác đã phải nằm lăn xuống đất rồi. Nhưng Ðinh Xuân Thu bản lãnh ghê người, gắng gượng chống đỡ. Ngờ đâu "Sinh tử phù" chỉ là một thứ nội kinh ở ngoài vào, nên nếu là người không biết võ công trúng phải thì cái hại không đáng kể, nhưng người nội công càng cao thâm cố ra sức đề kháng thì phản ứng lại càng mãnh liệt. Ðinh Xuân Thu chân bước loạng choạng như người say rượu. Sắc mặt lúc đỏ bừng, lúc trắng hợt. Hai tay xua loạn lên coi rất khủng khiếp.
  19. Hư Trúc có điều hối hận nghĩ thầm: - Lão này tuy tội ác đã nhiều, song mình làm cho lão phải khổ não quá chừng! Biết vậy thì mình chỉ gieo vào lão một vài miếng "Sinh tử phù" cũng đủ rồi. Bọn môn đồ phái Tinh Tú thấy tình trạng sư phụ như vậy đều yên lặng. Nhưng còn có kẻ kêu: - Tinh Tú lão tiên đang vận "Ðại La toàn tiên võ đạo công", rồi nhà sư nhỏ kia sẽ biết. Nhưng câu nói này ra chiều gượng gạo không hăng hái như trước nữa. Lý Quý Lỗi lớn tiếng nói giễu: - Ðem Ngũ hoa mã, Thiên kim cẩu ra mà đổi lấy rượu ngon đặng chúng ta tiêu sầu giải muộn. Ha ha! Lý Thái Bạch chính thị là ta! Rượu uống vào tiên cũng vào theo. Ðệ nhị là Tinh Tú lão tiên Ðinh Xuân Thu. Quần hùng thấy Ðinh Xuân Thu tựa như người say rượu mà vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, lại nghe Lý Quý Lỗi hát diễu thì cười ầm lên! Nên biết rằng, Hư Trúc dùng rượu mạnh để chế ra bảy miếng "Sinh tử phù" so với chất băng lạnh thông thường khác nhau nhiều. Chẳng mấy chốc, Ðinh Xuân Thu không gượng gạo được nữa, giơ tay lên giật chòm râu. Những sợi râu bạc dài đến rốn, bay ra trước gió. Tiếp theo là những mảnh áo bị xé rách để lộ màu da trắng như tuyết chẳng khác một gã thiếu niên đang tuổi cường tráng. Ngón tay hắn sờ vào đâu thì thịt rách máu chảy ra đến đó. Lão vừa cào vừa kêu lên: - Ngứa chết ta rồi! Ngứa chết rồi! Sau một lúc hắn quỳ một chân xuống kêu gào cực kỳ thảm thiết. Quần hùng, tuy số đông là những người biết nhiều hiểu rộng, nhưng thấy một cao nhân võ lâm da hồng, tóc bạc, chẳng khác thần tiên mà trong khoảnh khắc biến thành quỷ ma, gầm lên như dã thú thì ai nấy đều kinh hãi thất sắc. Cả đến gã hay cười đùa giễu cợt là Lý Quý Lỗi cũng sợ hãi rụng rời không dám
  20. mở miệng. Chỉ có Hắc Bạch nhị tăng ngồi nhắm mắt tĩnh toạ dưới gốc cây là thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Huyền Từ phương trượng bấy giờ mới lên tiếng: - Ðức Phật từ bi! Hư Trúc ngươi cởi mở khổ não cho Ðinh cư sĩ đi! Hư Trúc đáp: - Dạ! Xin kính cẩn tuân lời pháp dụ. Huyền Tịch vội nói: - Khoan đã! Phương trượng sư huynh! Ðinh Xuân Thu tội ác đã nhiều. Huyền Nạn, Huyền Thống hai vị sư đều mất mạng về tay hắn. Có lý đâu buông tha hắn một cách khinh xuất được? Khang Quảng Lăng cũng lên tiếng: - Chưởng Môn sư thúc! Sư thúc là chưởng môn bản phái sao lại đi nghe lời người ngoài? Mối đại thù của sư tổ và sư phụ của bọn sư điệt, chẳng lẽ không trả hay sao? Hư Trúc không biết làm thế nào cho phải. Tiết Mộ Hoa nói: - Sư thúc! Cần lấy thuốc giải trước đã. Hư Trúc gật đầu nói: - Phải rồi! Mai kiếm cô nương! Cô nương hãy lấy nửa viên thuốc trị ngứa cho hắn. Mai kiếm vâng lời lấy trong bọc ra chiếc bình nhỏ sắc xanh múc lấy một viên thuốc to bằng hạt đậu. Nhưng ả thấy Ðinh Xuân Thu tựa như người điên khùng, không dám đến gần. Hư Trúc đón lấy viên thuốc bửa làm đôi rồi la lên: - Ðinh tiên sinh! Há miệng ra! Tại hạ thảy cho tiên sinh uống thuốc trị ngứa!
nguon tai.lieu . vn