Xem mẫu
- Lỡ đọc tên người chết (Phần 2)
Lần này đến lượt Linh há hốc mồm ra ngơ ngác, nhỏ bạn nói thêm: Tối hôm đó,
lúc mày về đến đây. Tao đứng trên này, nhìn xuống thì thấy sau lưng mày và nhỏ
kia có một bóng người bộ đội… tao nói là bóng vì nó mở mờ… mà lại chỉ có mình
tao thấy, những người đứng dưới sân dường như không nhìn thấy. Tao nghĩ có lẽ
đó là vong hồn của một người lính đang đi theo mày đó.
Linh lúc này mới hơi rờn rợn, nhỏ nghĩ chả lẽ lại là anh bộ đội tên Nam đó đã theo
mình về đến tận đây sao, nhưng mình có làm gì đắc tội với người ta đâu. Đang suy
nghĩ vẩn vơ, thì nhỏ bạn quay qua bảo Linh:
- Thôi ngủ đi bà, mai còn dậy tập sớm. Về chuyện kia, nếu bà không làm gì tội lỗi,
thì chắc là không sao đâu.
Nói rồi nhỏ đó đi vào buồng ngủ ngủ tiếp, còn về phần Linh tuy là đã lên giường
nhưng không tài nào chợp mắt được vì cái hình ảnh anh bộ đội dưới sân lúc nãy,
câu chuyện nhỏ bạn kể cứ hiện lên trong đầu Linh. Cuối cùng, Linh quyết định
giấu chuyện đã gặp ngôi mộ và đọc tên người đó cho nhỏ kia biết.
Đừng đọc tên người chết...
- Những ngày tập quân sự trôi qua từ từ, Linh thì vẫn mất ngủ liên tục. Tuy nhiên
vào cái đêm trước ngày về, thì mọi chuyện lại diễn ra không em đẹp đối với Linh
chút nào. Sau cái buổi liên hoạn muộn đó, mọi người về buồng cũng phải tầm 11
giờ hơn. Linh chui lên giường và hi vọng rằng sau một bữa đập phá mệt nghỉ này,
mình sẽ có một giấc ngủ trọn vẹn. Đúng 12 giờ 45. Linh lại bất chợt mở mắt, xoay
người khi nghĩ rằng lại một đêm nữa mất ngủ. Cứ nằm như vậy xoay qua xoay lại,
mãi chưa chìm vào giấc ngủ được. Chợt có tiếng bước chân từ đâu đó vọng lại xa
xăm, bịch, bịch. Linh liền nảy ra ý định nằm đếm tiếng bước chân với hy vọng là
sẽ ngủ được. Vừa đếm Linh vừa nghĩ, sao giờ này mà còn có người đi đi lại lại
nhỉ? Đáng lý thì phải mệt mỏi lắm sau cái buổi liên hoan chứ, chả nhẽ lại là ăn
trộm? mà trộm ở đây thì có cái khỉ gì đâu mà lấy. Đếm đã được hơn một trăm
bước, chợt Linh rùng mình, mãi đến giờ Linh mới nhận ra cái tiếng bước chân này
hình như càng ngày càng rõ hơn, có vẻ như nó đang tiến dần tới cái buồng này.
Linh nằm run lẩy bẩy khi cái tiếng đó cứ cộp, cộp, cộp, đã càng ngày càng ngày
càng gần, như đã bước tới cái cửa buồng. Linh sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không còn
dám nhìn. Rồi chợt cái cửa gỗ kêu lên két một tiếng dài như có ai đó chạm vào, Cả
người Linh lúc này thì nổi hết da gà, đã đứng ngay ở cửa rồi. Linh không còn ngạc
nhiên nữa, mọi thứ đều trùng khớp, vong hồn người bộ đội tên Nam đã đứng ở cửa
rồi. Điều là Linh tự hỏi là tại sao cái lũ bạn mình, chúng nó vẫn còn ngủ được,
chẳng lẽ chúng nó không nghe thấy cái gì sao? Chợt cái tiếng bước chân bắt đầu
tiến vào buồng, Linh càng lúc càng kinh sợ, nằm co ro run rẩy. Rồi khi mà cái
tiếng bước chân dừng lại ngay đầu giường, Linh lại càng hãi và không hiểu rồi
chuyện gì sẽ sảy ra với mình. Chợt Linh cảm nhận như có một bàn tay lạnh buốt sờ
vào chân mình qua tấm chăn mỏng. Quá sợ hãi, lúc này Linh mới hét lên thất
thanh. Mấy đứa cùng buồng lúc này mới choàng tỉnh giấc hết. Chúng nó chạy lại
lay Linh, Linh lúc này mới bật dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim đập thình thịch.
Tụi bạn xúm lại hỏi xem mơ cái gì mà la hét như vậy. Linh mới kể lại, rồi nhỏ nói
thêm:
- Tao không nghĩ là tao nằm mơ đâu, mọi việc đều rất thật …
Rồi chợt Linh nhìn xuống chỗ cuối chân giường, nhỏ lấy tay bịt miệng kinh hãi,
khi chỗ đó, còn nguyên dấu cát vàng in hình đôi giầy như có ai đã đứng từ đó. Linh
chỉ cho tụi bạn coi, chúng nó cũng hết hồn vì không có đứa nào đi giầy có đế hình
như cái vết cát vàng này. Rồi tất cả cùng lần ra ngoài hành lang, quả nhiên có vết
- cát đó từng bước từ dưới sân lên tới tận buồng. Lúc này cả hội mới thực sự sợ hãi
vì không một ai hay biết gì ngoại trừ cái Linh. Cuối cùng, cái Linh cùng đành ngồi
xuống mà kể cho mấy đứa bạn nghe hết toàn bộ sự việc, kể từ lúc mà nhìn thấy
ngôi mộ hoang, rồi đọc tên lên, và những đêm mất ngủ như thế nào. Nhỏ bạn hôm
nào nhìn thấy bóng bộ đội theo Linh lúc này mới nói:
- Thôi chết bà rồi, có lẽ vì bà đọc tên người chết lên, mà lại đúng người không có
họ hàng thân thích, nên cái vong hồn của người chết đó mới đi theo bà đấy. Còn
cái việc mà đang ngủ say chợt choàng tỉnh giấc có thể hiểu là cái vong hồn đó
muốn câu hồn bà qua thế giới bên kia nhưng có lẽ số bà còn quá lớn, nên nó mới
thật bại và kết quả là bà choàng tỉnh giấc.
Một nhỏ khác lên tiếng:
- Tôi tưởng đang ngủ mà bị tỉnh giấc là do trong mơ mình bị vấp hay ngã, còn
không thì tại mình ngủ không sâu giấc nên mới tỉnh đấy chứ?
Nhỏ kia lúc này quay ra hỏi Linh:
- Thế trong mơ bà có vấp ngã hay làm sao không?
Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu, nhỏ này nói tiếp:
- Vậy thì đúng rồi, nếu đang ngủ mà bất chợt mở mắt tỉnh dậy, không rùng mình,
thì chỉ có thể kết luận là bị câu hồn nhưng may mắn thất bại mà thôi. Tôi nghĩ việc
bà nên làm bây giờ là mua vàng mã và hoa quả ra cái nắm mộ hôm nào mà cúng
bái và xin được tha thứ vì đã gọi tên người đó. Chỉ có làm vậy thì may ra bà mới
không bị vong hồn theo đuổi nữa mà thôi.
Ngay lúc đó, Linh và hai nhỏ nữa chạy ù ra chợ cách chỗ đó 15, 20 phút để mua
bằng được đồ về và mang ra chỗ ngôi mộ hôm nào. Đến nơi, Linh sởn gai ốc khi
mà trên tấm bia mộ kia không còn một chữ nào, kể cả tên người chết, hay như
dòng chữ ghi là thương binh liệt sĩ. Linh vội cùng mấy nhỏ bạn thắp hương và bày
hoa quả ra. Linh chắp tay vào vái:
- Con cầu mong cho linh hồn của chiến sĩ… an nghỉ, xin linh hồn tha tội cho con
và nhận chút lễ mọn.
- Sau đó, Linh bắt đầu hóa vàng, nhớ cái lúc hóa vàng thì gió nổi lên khiến cho việc
hóa vàng rất khó, nhưng rồi cũng xong. Quả nhiên, sau cái lần đó, Linh về nhà thì
đêm nào cũng ngủ ngon không còn bị tỉnh giấc lúc nửa đêm nữa.
(Kết truyện)
nguon tai.lieu . vn