Xem mẫu
- Ký Ức Thiên Sứ ( Phần 2 : anh)
Nếu ai chưa đọc phần 1 thì link đây :
forum.zing.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-ki-uc-thien-su-phan-1-toi/t1043305.html
Tên tác phẩm : KÝ ỨC THIÊN SỨ (PHẦN 2: ANH)
Tác giả : Kasa Ichigono .
Tình trạng :on-going .
Thể loại : truyện ngắn , tình cảm .
Warning :không có .
KÝ ỨC THIÊN SỨ (PHẦN 2: ANH)
Sau khi buông ra lời nói phũ phàng đó em đã quay lưng về phía góc tường và nhắm
mắt lại (có lẽ là ngủ) , để mặc tôi đứng chết trân khi nghe những gì em nói . Em
thật sự nghĩ những việc làm của tôi là vô nghĩa sao ? Nếu vậy tôi còn đứng đây làm
gì ? Tôi quay lưng bỏ về và có lẽ em cũng ko biết tôi đã đi lúc nào .
Tôi như điên lên theo tiếng nhạc xập xình trong quán bar. Những suy nghĩ về em
cứ làm đầu tôi nhức, tim tôi đau , tôi chỉ có thể đến đây để những suy nghĩ đó vơi
đi nhưng hình như vô dụng . Đã hơn hai tháng rồi tôi ko gặp em , phải nói là tôi
nhớ em nhiều lắm . Cái ngày cuối cùng tôi gặp em hai tháng trước thì trông em rất
mệt mỏi. Có lẽ vì đây là năm cuối cấp nên em dốc toàn sức lực để học. Tôi đã nói
vs em là để tôi kèm cho ,vì dù gì tôi cũng trên em hai lớp và học lực của tôi cũng
thuộc hạng ưu tú chứ ko vừa . (Có tuki wá ko ta ? ) Nhưng em ko chịu , em bảo để
em tự học sẽ hay hơn , em đã đăng kí đi học thêm rồi , tôi ko cần phải lo cho em.
Hôm đó vốn dĩ em gọi tôi lên là nhờ tôi chở đi mua cuốn sổ nhật kí hình sakura,
nhưng sau khi nhờ tôi đấm lưng xong thì em đã lăn ra ngủ. Nhìn em lúc này mà tôi
thấy xót wá . Lúc tôi đến thì em vừa đi học thêm về , rồi em lập tức lao ngay vào
bàn học , 5,6 tiếng chứ ít gì . Sao lai ko cho tôi giúp chứ? Tôi dư sức soạn đề cho
em học một cách nhẹ nhàng mà dễ hiểu hơn học thêm túi bụi thế này đấy .Haizz
cái tính của em tôi hiểu quá rõ. Lúc nào em cũng muốn tự mình làm mọi chuyện ,
tự bước đi trên đôi chân của mình , ko muốn tôi dìu dắt ,. Những khi em té ngã, tôi
chạy lại đỡ thì em la ầm lên , em bảo là hãy để tự em đứng lên đừng nuông chiều
em nữa , em sẽ hư mất .
Em có biết là tôi chỉ mong em dựa dẫm vào tôi mãi ko? Tôi chỉ muốn trong những
lúc nguy hiểm hay khó khăn nhất thì người đầu tiên em nghĩ đến là tôi . Nhưng có
lẽ tôi quên , em thuộc cung kim ngưu , bản chất cứng đầu , bướng bỉnh và độc lập
ko chịu nghe ai. Một ma kết như tôi thì làm sao khuất phục dc em, dù người ta vẫn
- nói kim ngưu luôn cần có ma kết vậy mà .....
Ko hiểu sao dạo gần đây em rất hay cãi lại tôi , ko nghe lời tôi như lúc trước nữa .
Thậm chí em còn gọi tôi là "anh " nhưng xưng mình là "tôi " hay cao lắm là kêu
tên chứ ko xưng "em" vs tôi nữa . Hoặc có lúc , phải nói là thường xuyên luôn đấy
chứ em nói chuyện vs tôi cộc lốc ko đầu , ko đuôi , nhiều khi trong câu nói còn ko
quá ba chữ . Lúc chịu đựng cái kiểu nói chuyện đó ko được nữa tôi cằn nhằn thì em
trả lời là :" Tôi vậy đấy ! Chịu ko dc thôi! " Tức điên lên ko ?
Nhiều lúc sao tôi thấy em xa lạ quá. Tôi và em quen nhau tính đến nay chắc cũng
dc nữa 10 năm hoặc hơn . Phải nói là ngay cả mẹ cũng ko hiểu tôi như em, có khi
mẹ tôi còn phải gọi xin em số điện thoại của tôi nữa, và tôi nghĩ tôi cũng hiểu em
hơn ai hết ! Nhưng mà bây giờ tôi thấy mất lòng tin về những gì mà bản thân gọi là
"hiểu em" quá. Em luôn biết cách làm tôi vui và điên lên nhưng bù lại tôi lại chọc
em ko đúng cách .
Hôm đó vì ngứa ngáy chân tay chịu ko nỗi nên tôi đã bỏ buổi hội giảng văn ở
trường mà chạy lên nhà em . Chờ được một lúc thì thấy em về , em thẳng tay ném
cái cặp lên giường rồi bỏ vào phòng lấy đồ đi tắm mà ko để ý đến tôi đang ngồi
cách cái giường có mấy bước chân. Ha mặt đỏ bừng , cả người ướt đẫm mồ hội ,
chắc tại đạp xe về vào bữa trưa nắng . Theo như thời gian biểu em dán trong phòng
thì lát nữa em đi học hướng nghiệp vậy thì để tôi chở em đi vậy .
Cạch ! Em bước ra vs gương mặt thiểu não , ko chút sức sống , em đi về phía tử
lạnh lấy chai nước uống một hơi hết sạch . Mà hình như vẫn chưa ý thức dc sự có
mặt của tôi, em tiếp tục ngồi phịch xuống giường , mở cái cặp ra, lục tìm cái gì đó.
Tôi hiếu kì mặc dù vẫn ngồi trên ghế nhưng nhoài người về phía em để xem đó là
cái gì. Và .... kẹt !
Em giật mình cất vật đó vào khi chưa kịp lấy ra, quay mặt một góc 80 độ nhìn tôi.
Mẹ kiếp cái ghế chết tiệt kêu lên làm gì chứ?
_ Lên đây làm gì ? -em hỏi tôi vẫn cách nói chuyện đó
_ Chơi ! Anh lên đây với mẹ , em ko thấy mẹ anh hả? -tôi trả lời ngồi bắt chéo
chân , tay vòng trước ngực .
_Còn em làm gì mà giật mình ghê vậy ? Làm chuyện gì xấu sao?- tôi giành lại thế
chủ động hỏi em.
_ Ko có gì ! Ko cần anh lo ! Tôi thay đồ đi học đây. -em vội trả lời , tay với lấy cái
cặp định quay lưng đi nhưng nó lại đột nhiên rơi xuống đất .
Có lẽ khi nãy giật mình nên em kéo khóa ko kĩ. Hậu quả là có một cái gì đó từ
trong cặp rơi ra và .......
Một cái vật gì đó màu hồng nằm dưới nền nhà. Em vội vã chạy lại nhặt nhưng em
- chậm hơn tôi một bước. Cầm cái đó trên tay, tôi chăm chú nhìn thật kỹ. Nó hình
trái tim , có màu hồng viền ren xung quanh, chính giữa thêu chữ "I love you " .
Thấy bên trong có cái gì nằng nặng , tôi bóp nhẹ vào nó lại kêu lên "I love you " .
Điên lên dc ko ? Em giấu tôi cái thứ này ư ? Chịu ko nổi nữa tôi giở giọng tra
khảo:
_ Cái này ở đâu ra ?
_À .... ừ ... tôi mua . -em ấp úng một hồi nhưng nhanh chóng kênh mặt lên trả lời .
_ Em mua ? Bản tính em rất ghét màu hồng có cho tiền em cũng ko mua cái này.
Nói đi ở đâu ra? -Tôi tiếp tục tra khảo .
_Ừ ....thì... chị 3 tôi mua. - Em lại tiếp tục viện lý do .
_Chị 3 em sẽ ko bỏ tiền ra để tặng em bất cứ cái gì mà ko đúng dịp cả . Anh nhớ
hôm nay ko phải sinh nhật em,lại càng ko phải ngày gì đặc biệt cả . Mà nếu như là
quà chị 3 tặng thì tại sao lại mang từ trường về ? Với lại chị 3 em đang đi chơi làm
gì ở đây.- tôi cũng ko chịu thua .(lập luận chặt chẽ giữ)
.
_ Ừ thì... anh nói nhiều quá . Chuyện của tôi quan tâm làm gì ? Trả đây. Tôi đi học
.- nói rồi em giật lấy cái đó trên tay tôi rồi ôm bộ đồng phục chạy vào nhà tắm .
Tôi thật là sơ sót , để em giật mất rồi . Và khi nhìn thấy em bước ra từ trong nhà
tắm , tôi chưa kịp nói gì thì em đã lấy cái giỏ chạy xuống nhà rồi leo lên xe đạp
chạy mất . Nếu như bà cô ko gọi điện nói cho mẹ tôi bik thì tôi sẽ ko bị lôi về dự
hội giảng mà sẽ chờ đến khj em về hỏi cho ra lẽ .
Hội giảng xong tôi xuống nhà em ngay. Lúc đó em vừa đi học thêm anh văn về ,
nằm dài trên giường có lẽ mệt lắm . Nhưng tôi cần phải bik sự thật . Haizz cuối
cùng là bị em mắng cho một trận . Tôi cảm thấy mình ko có lỗi và ko đáng để bị
em đối xử như vậy . Em ko bik trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì vs tôi đâu.
Vừa nghĩ tôi vừa tiến lại chổ quầy bar, ngồi xuống gọi đồ uống . Lấy cái điện thoại
trong túi quần ra , tôi ngạc nhiên vô cùng . Em gửi cho tôi ngạc 3 tin nhắn có lẽ
tiếng nhạc lớn wá nên tôi ko nghe thấy chuông tin nhắn . Tôi mở tin ra xem.
TN1: Đang làm gì vậy ? ( lúc 18g30)
TN2:Đi học thêm về chưa ? Ăn gì chưa? (Lúc 19g30 )
TN3: Sao ko trả lời. Còn giận sao ? Nghe tôi giải thích đi.( lúc 20g30)
Tôi đang định trả tin thì em gọi lại , tôi định bắt máy thì một cô gái ôm chầm lấy
tôi từ phía sau. Sự xuất hiện của cô ta như muốn nhắc nhở trách nhiệm của tôi,
cũng như vấn đề đã xảy ra vs tôi trong 2 tháng qua .
_Alo.-tôi bắt máy
- _Anh à nói chuyện vs ai dạ .-em chưa kịp trả lời thì cô ta đã lên tiếng .
Tôi nhận thấy sự im lặng ở đầu dây bên kia. Tôi biết em đang nghĩ gì.Cuối cùng tôi
quyết định đổ thêm dầu vào lửa. Bởi vì bây giờ tôi ko thể ở bên em dc nữa.
_ Alo . Em đây . Anh nghe em giải thích dc ko? -giọng em run run, em đang cố đè
nén cảm xúc .
Em đang chủ động xin lỗi và giảng hòa vs tôi, còn thay đổi cách xưng hô nữa chứ .
Nếu như lúc bình thường thì tôi đã nghe em giải thích thậm chí là tha thứ bởi lẽ tôi
ko hề giận em. Nhưng bây giờ thì wá muộn rồi tôi ko thể.
_Còn gì để giải thích nữa? Muộn rồi.-tôi trả lời, giọng lạnh lùng .phải nói đây là
lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu này nói chuyện vs em.
_ Anh à thật sự hôm đó em rất mệt và ....-em chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã chen
vào :
_Anh ơi ai zay?
1 lần nữa tôi nhận dc sự im lặng từ em . Tôi lấy tay khẽ vuốt những sợi tóc của cô
ta, dùng giọng điệu ngọt ngào mà đến cả tôi cũng nổi đa gà nói :
_ Ko có gì. Một đứa phiền phức đó mà . Để anh giải quyết nó rồi đưa em đi chơi
nha.
Tôi biết em nghe thấy , tôi quay sang trả lời em:
_ Em ko cần dong dài giải thích , tôi ko nghe đâu . Bây giờ bạn gái của tôi đẹp hơn
em, ngoan hơn em và trên hết là bik nghe lời và tôn trọng tôi hơn em. Cho nên
đừng làm phiền và đừng cố liên lạc vs tôi. Cái sim này sau ngày hôm nay sẽ nằm
trong sọt rác cũng như tình cảm của tôi vs em.OK!
Em im lặng nhưng vẫn ko cúp máy . Tôi chợt nghe những tiếng "hic , hic " vang
lên. Em đang khóc và em có bik chính tôi cũng rất đau khj nói những lời đó vs em
ko? Nhưng tôi ko thể làm khác dc bởi vì có người còn cần tôi hơn em. Tôi cần phải
dứt khoác vs em và điều làm em tổn thương là ko thể tránh khỏi .
_ Điều sai lầm nhất trong cuộc đời tôi là đã hạ thấp lòng tự trọng của mình mà xin
lỗi anh. Chúc anh hạnh phúc-giọng nói của em nghẹn ngào . Rồi em cúp máy .
Chết tiệt ! Sao việc này lại khó khăn như vậy . Tôi xin em đấy , đừng khóc , em mà
khóc thì tôi sẽ ko nỡ buông tay đâu. Và cô ta đã cho tôi một gợi ý. Phải ha ở sinh
nhật cô ta thì em nhất định sẽ thấy cô bé đó , lúc đó có khj em sẽ hiểu cho tôi thôi.
Và cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định ............
Ha nhưng mà khỏi nói tôi cũng biết chắc là em sẽ ko đi . Vì sao ư ? Vì em là người
luôn đặt lòng tự trọng lên hàng đầu . Một khi em đã hạ nó xuống để xin lỗi tôi rồi
mà còn bị tôi chà đạp như vậy, bảo đảm em ko hạ lòng tự trọng xuống lần thứ hai
- để đi cái sinh nhật này đâu! Với lại em dc mệnh danh là mình đồng da sắt ko biết
lạnh là gì mà lại đang run lên trước mặt tôi thế này . Trong siêu thị thì điều hòa có
lạnh là bao? Tôi bik em rất shock nhưng em phải thấy cô bé đó, em sẽ hiểu dc cho
tôi, tôi ko muốn em hận tôi đâu. Em kênh mặt lên nhìn tôi , tay vòng trước ngực,
bik ngay mà em sẽ ko đồng ý đâu. Nhưng tôi phải xin lỗi em rồi vì IQ của tôi cao
hơn em. Trước khj em kịp trả lời tôi đã thì thầm vaò tai em một câu nói làm xoay
chuyển tình thế . Nói đúng hơn là tôi đang uy hiếp . Ha tôi lại phải đóng vai ác rồi ,
nói thật tôi đã mời cô em họ yêu quý của em trước khj mở lời với em. Thật sự chỉ
là phòng khi em ko chịu đi tôi mới đưa cô bé ra như một lời uy hiếp đối vs em chứ
tôi ko hề có ác ý gì. Vậy mà giờ đây em đưa cặp mắt đầy căm hận nhìn tôi. Xin em
đấy đừng nhìn tôi như vậy dc ko?
Em đã nhận lời đi dự sinh nhật , nhưng có một điều tôi vẫn chưa chắc chắn lắm.
Vào cái ngày tôi và em gây lộn thì em có đưa về hai cô bạn . Ha đưa về nhà chơi
còn cho họ bik về tôi chứng tỏ em có niềm tin ở 2 cô bạn đó. Mối nguy hiểm cho
tôi đây. Bik vì sao ko? Vì họ ko phải là người trong cuộc nên chắc chắn họ sẽ bênh
vực em, cũng như mấy ông anh của em vậy , báo hại mỗi lần gây nhau vs em thì
tôi phải bỏ ngay cái sim nếu ko muốn bị khủng bố. Nhưng vấn đề ở đây là nếu em
bảo họ đi theo thì cô bé đó sẽ ko đến gần em dc huống gì là nói chuyện vs em để
giải oan cho tôi . Thế nên tôi chỉ mời em = miệng chứ ko đưa thiệp . Ha ha , đêm
trước ngày hôm đó em gọi điện cho tôi nói là sẽ dẫn bạn theo. Sorry em lần nữa
nhưng IQ của tôi lại cao hơn em rồi ....
Haizz nhưng mà cuối cùng tôi lại tính sai một bước . Cô ả kia sao mà ngu wá . Đưa
thiệp mời cho.... anh họ của em mà còn nhờ anh ta xử em nữa chứ ! Thật ngu hết
sức , phá hỏng cả kế hoạch của tôi. Em đang đứng trước mặt tôi đây, đeo một chiếc
kính bản to che hết nửa khuôn mặt . Chắc cái này đo ông anh yêu quái của em bày
ra chứ đâu. Em còn dc giới thiệu là bạn gái của ổng nữa chứ . Nè nè IQ tui ko thấp
1 tẹo nào đâu. Tui có đầy đủ căn cứ để khẳng định người đứng trước mặt tôi là em
chứ ko phải ai khác . Thứ 1 , ông anh yêu quái của em thì ko rảnh đến nổi mà đi dự
sinh nhật của một đứa nhờ đánh em mình . Thứ 2 nếu có đi ổng cũg sẽ dẫn em theo
chứ ko phải khác , bởi lẽ ổng đã tuyên bố một câu xanh rờn là ngoài em ra thì ko
có đứa con gái nào có thể đi bên cạnh ổng . ( tuki wá mức + iu em gái vô đối ! ="=)
. Và điều cuối cùng là em có biến hóa thế nào tôi cũg sẽ nhận ra huống gì chỉ đeo
có cái kính . Nè tôi wen bik em 10 năm rồi đó , ko phải 10 tháng , 10 tuần , 10
ngày hay 10 h đâu.
Nhưng mà có ông anh của em đi theo cũg có lợi đó chứ. Cô ta ko thể tiếp cận hay
làm điều gì để trả thù em , nhưng điều đó đồng nghĩa vs việc cô bé kia cũg vậy .
Haizz khổ thân bộ não tôi! Hs ưu tú cái khỉ mốc gì mà h cả cái cách giải quyết
chuyện này cũg nghĩ ko ra, chắc lúc về tôi phải xé nát tấm bằng khen rồi dj học lại
wá . Sao em cứ nhìn chăm chăm vào đứa em họ của mình vậy ? Yên tâm dj nó sẽ
ko sao đâu , em nghĩ tôi nhẫn tâm như vậy sao?
- Ha hên wá em té rồi , cơ hội đây ! ( zay mà bảo ko ác , người ta té mà mừng như
bắt dc vàng vậy !="=) . Nè cô bé nhỏ đang đứng trước mặt em đó ngước lên nhìn
đi. Đúng rồi cô bé đỡ em dậy đi. Ơ ! Sao vậy ? Tim em dc cấu tạo = gì ý nhỉ ?
Bằng đá sao? Em chỉ cảm ơn cô bé một tiếng rồi mặt lạnh như tiền quay đi như vậy
. Haizz kì này quả thật là tôi ngu , quá ngu là đằng khác , ko hiểu sao mình dc hs
ưu tú vs cái não toàn là đậu hũ này nhỉ ? Tôi quên mất 1 điều là em ko thích nói
chuyện vs người lạ , bản tính lạnh lùng cho nên em cư xử như vậy là đúng rồi . Tội
nghiệp cô bé ! Em đang nhìn tôi sao ? Đang chờ xem phản ứng của tôi thế nào khi
biết em ở đây faj ko? Tôi bik ngay từ đầu rồi , cho nên sẽ ko có gì gọi là ngạc
nhiên đâu em ạ. Bảo đảm em đang thắc mắc tại sao tôi ko có phản ứng gì hoặc em
đang **** rủa tôi là kẻ lạnh lùng hay điều gì đó tựa tựa vậy !
"Đã từng là một nữa của nhau
Nên xin anh đừng làm em phải khóc
Em chỉ yêu có mình anh thôi
Khi em nhắm mắt lại thì hình anh của anh hiện lên
Khi em bịt chặt đôi tai tiếng nói anh lại văng vẳng
Xin anh đừng rời xa em "
Em đang cất tiếng hát . Tôi bik em muốn nói gì vs tôi vì đơn giản bài hát đó là do
tôi dịch cho em nghe mà . Em à tôi ko thể quay lại dc nữa , xin lỗi em. Con nhỏ
ngu ngốc kia , chỉ mới lơ là có một chút đã gây chuyện rồi . Cũng may nhờ ông
anh họ đỡ kịp nên em ko sao. Còn cô ta thì ngã nhào xuống hồ bơi, son phấn gì trôi
tèm lem ra hết , ghê wá! Hại người hại mình , câu này cấm có sai. Tôi đứng đó và
nhìn theo bước chân em khuất dần ....
Đã hơn một tuần rồi từ ngày hôm đó, tôi ko xuống nhà em chơi nữa . Tôi cần thời
gian để quên em đi và chắc em cũng vậy . Có khi lại ko đó chứ , em đã bao giờ nói
gì về tình cảm của em vs tôi đâu. Tôi chắc là em chỉ cần thời gian để wên dj những
thói quen khj có tôi bên cạnh thôi. Chứ ko như tôi cần nó để chữa vết thương lòng
của mình , mặc dù người nói chia tay là tôi.
Tôi đang bắt đầu một mối quan hệ mới vs cô bé đó. Faj nói cô bé là chuẩn mực của
một người phụ nữ Việt Nam . Xinh đẹp , mỏng manh, nết na, hiền dịu và rất biết
nghe lời . Chà cô bé vs em như 2 thái cực vậy . Tôi đã quen vs cái kiểu cư xử ngỗ
nghịch ko nghe lời của em cho nên bây giờ cảm thấy kì kì thế nào ý. Mà nè ngày
mai tôi dc về quê , thật ko còn gì là tuyệt hơn. Được hít thở bầu ko khí trong lành ,
lấy lại tinh thần . Còn một điều nữa là mẹ tôi bảo dẫn cô bé về đó chơi lun . Thật
tình , bó tay mẹ luôn . Tôi mới ko gặp em có 1 tuần thôi mà đã muốn tìm con dâu
mới rồi . Thôi kệ , hôm đó em đang dj hox chắc sẽ ko đụng mặt nhau cho nên dẫn
cô bé theo cũng được .
Trong nhà bây giờ đông nghẹt người . Nói thật tôi thật sự ko thích những chổ đông
- người , ngột ngạt thế này . Cô bé kia đang dc mẹ tôi tiếp đón nồng nhiệt . Nhân cơ
hội này tôi bỏ ra ngoài đi dạo .
Từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua hôn lên từng kẽ lá nghe xào xạc hòa cùng tiếng
chích chi của chú chim nhỏ tinh nghịch bay qua bay lại như một bản hòa âm .
Những tia nắng dịu ngọt lướt trên mặt đất tạo thành điệu múa hoàn mỹ toả sáng
thật ấm áp . Không khí ở quê có khác . Nó làm cho ta thấy dễ chịu . Thật là thoải
mái ! Mọi phiền muộn trong tôi như tan biến hết . Hôm nay , quả đúng như tôi nghĩ
, tôi chỉ thấy mẹ em loay hoay trong bếp chứ ko hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy
sự hiện diện của em ở đây. Em ko hề ở trên này . Vậy em đang làm gì vậy ? Em
khỏe ko? Em có nhớ tôi ko? Còn giận tôi ko ? Hay bây giờ em đang cười trong
nước mắt và đang rất hận tôi ? Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều điều về em . Tôi
nhớ em nhưng bây giờ tôi ko thể làm gì dc. Đang đắm chìm trong những dòng suy
nghĩ miên man của mình thì bất chợt ....
Em iu trường em
Với bao bạn thân
Và cô giáo hiền
Như iu quê hương
Cắp sách đến trường
Trong muôn vàng yêu thương...
Tôi nghe thấy một giọng hát rất quen thuộc . Tôi từ từ ngẩng mặt lên nhìn , trong
đầu thầm cầu mong đừng là những gì tôi đang nghĩ . Và ..... người đang đứng cách
xa tôi 1 khoản chừng 40 m chính là em. Tại sao những suy đoán của tôi ko bao h
sai vậy nhỉ ? Thử ko đúng một lần xem có bị sét đánh ko? Nhưng trông em lúc này
có vẻ rất vui. Tay cầm ngọn cỏ xoay vòng, vừa nhảy chân sáo vừa hát vang lời bài
hát trên. Sao nhỉ ? Đó là cái bài mà khi còn bé em và tôi vừa chạy chơi cùng nhau
vừa hát đấy . Ha nhìn em bây h tôi những kỷ niệm thời thơ ấu phút chốc ùa về
trong tôi. Làm sao để có thể quay trở về những ngày ấy ? Tháng ngày mà nụ cười
em luôn hướng về tôi . Ko lo âu, ko đau buồn , chúng ta nắm tay nhau chạy chơi
trên con đường này . Làm sao có thể quay về đây ?
Nào bàn nào ghế
Nào sách nào vở
Nào mực nào bút
Nào ...nào ...
Sao vậy ? Sao ngừng lại vậy ? Em hát nữa đi tôi đang nghe mà . Sao em lại ngập
ngừng ? Giọng em nghe có vẻ như nghẹn lại . Em nhìn cái gì mà đứng ngây ra đó
vậy ? Nè đừng làm như những gì tôi đang nghĩ đó nha. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an
rồi đó. Rồi xong ! Tại sao ông trời lại cho tôi cái đầu óc suy luận logic , đoán đâu
trúng đó vậy chứ ?Em đang tiếp tục bước dj, tôi cũng đi theo vì h đây tôi đang lo
lắng cho em . Rất nhiều !
Gương mặt của em thay đổi liên tục theo từng bước chân. Điều đó cho thấy cái tật
- vừa đi vừa đấu tranh tư tưởng của em đang bộc phát đấy . Khi thì em nhíu mày ,
rồi lắc đầu , thở dài một lúc rồi lại lắc đầu , tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ. Nói thật
biểu cảm của em thay đổi liên tục như vậy làm tôi thấy rất thú vị. Tôi có thể ngồi
nhìn em cả ngày mà ko chán ý chứ. Em chợt dừng lại rồi lấy tay cốc vào đầu mình
. Để tôi đoán xem có đúng ko nhé! Chắc chắn em đang tự trách bản thân mình
ngốc đây. Mà công nhận em ngốc thật ! Có ai lại tự cốc vào đầu mình rồi la lên đau
như muốn long trời lở đất sau đó tự mình xoa đầu ko? Tôi ko bik khi nào em mới
thôi ko làm những hành động ngốc xịt ấy nhỉ?
Quả thật tính cách của em hơi kì lạ một chút và đôi khj rất buồn cười . Có một dạo
tôi gọi em xuống ăn cơm trưa thì em ôm lấy bịch snack to đùng ăn lấy , ăn để rồi
bỏ bữa . Ko thì lúc vào nhà sách , tôi bảo em mua sách thì em mua cả mấy chục
cuốn truyện . Có khi tôi kêu em học toán thì em làm văn. Đến lúc thấy tôi ko chịu
dc nữa thì ông anh + cô em họ yêu quái của em phun ra một câu nói bất hủ :" Nếu
như muốn em ấy / chị ấy làm gì thì hãy nói điều ngược lại ." Và tối hôm đó tôi đã
thử nghiệm bằng cách gọi đt cho em bảo là nhớ thức khuya một chút đến lên yahoo
chat vs tuj. Vì em thường hay thức khuya để đọc truyện tranh và điều đó thật sự ko
tốt tẹo nào . Thế là sau khj nhận dc tin nhắn of tuj em đã dj ngủ ngay trong khj lúc
đó chỉ mới có ... 7h30 ! >_< Và kể từ lúc đó tối nào tôi cũng nhắn tin bảo em thức
khuya và em làm điều ngược lại. Cuối cùng tôi đã tạo cho em cái phản xạ vô cùng
có điều kiện : ngủ sớm . Ha ha nhờ cái câu nói đó mà tôi đã dạy dỗ dc em , đưa em
vào khuôn khổ trong khj bản thân em ko hề nhận ra. Ngốc thật !
Bây h tôi đang theo sát từng bước chân của em. Với cái kiểu vừa đi vừa đấu tranh
tư tưởng này thì thế nào em cũg sẽ vấp phải cái gì mà ngã cho xem. Đấy đấy cái
điều tôi lo sợ đã đến oy. Trong trường hợp này thì em nhanh chóng tiếp đất vì vấp
... cục đá. >_0 . Haizz thật tình cái danh hiệu the most stupic girl of the world phải
trao cho em wá ! Có ai ở cái thể kỷ 21 này mà ngã vì vấp đá như em ko ? Em như
vậy làm sao tôi yên tâm cho dc. Và tim tôi chợt nhói đau khi em lên tiếng gọi ..
_ Anh....
Nhưng em ngưng lại , tôi bik trong tiếng gọi của em còn cả vế phía sau nữa , rồi
như suy nghĩ dc điều gì đó em lại thôi ko gọi nữa. Em à em có bik bây h tôi đang
vui sướng , mừng rỡ và hạnh phúc như thế nào ko ? Ước muốn của tôi đã thành
hiện thực rồi . Trong lúc khó khăn như bây h đây, người đầu tiên em nhớ đến và
gọi tên là ... TÔI ! Tôi đã chạy đến , khoảng cách giữa tôi và chỉ còn vài bước chân
nữa thôi. Nhưng tôi chợt dừng lại . Lúc này đây tôi ko thể đỡ em đứng lên như tôi
vẫn hay làm nữa, ko còn đường để tôi quay lại vs em nữa.
Em là con người muốn dc tự lập . Cơ hội cho em đấy , hãy tự đứng lên đi nào . Em
phải tập làm quen thôi vì những ngày tháng sau này em sẽ ko còn tôi bên cạnh nữa
đâu bé cưng. Rồi em sẽ cảm thấy trống trải khi ko có tôi chạy đến đỡ em đứng lên
sau mỗi lần em ngã. Hoặc em sẽ gọi tên tôi như lúc này đây như một thói quen .
Nhưng rồi thời gian sẽ giúp tôi lau đi giọt nc mắt của em , những người xung
- quanh sẽ chữa lành vết thương cho em và em cũng sẽ .... quên tôi đi . Nhanh thôi !
Em rất mạnh mẽ mà đúng ko? Đó là lý do vì sao người tôi làm tổn thương là em
chứ ko phải cô bé kia. Ko có tôi rồi em sẽ ổn,. Nhưng tôi đối vs cô bé là cả thế giới
. Ko có tôi cuộc đời cô bé chỉ còn là màn đêm u tối . Cô bé sẽ phải tự mình chống
chọi vs bệnh tật , hoặc có khi sẽ ko còn cần đến cuộc sống này nữa. Xin lỗi em
nhưng... tôi... ko thể nhẫn tâm như vậy .( Kas thấy anh này nghĩ ko dúg ! Người ta
sẽ chọn làm tổn thương cô gái mạnh mẽ và bảo vệ cô gái đáng thương. Nhưng
chẳng ai bik rằng cái mạnh mẽ đó chỉ là vỏ bọc để họ che dấu sự yếu đuối của
mình . Và cho dù có rất nhiều người quan tâm chị ấy nhưng đó ko phải là anh.)
Em đang chống một tay xuống đất . Đúng vậy , đứng lên đi nào bé cưng anh bik
em làm dc mà . Hay lắm em đã tự mình đứng lên rồi . Em ngẩng mặt lên trời , vẻ
mặt rất tự hào . Tôi cũng rất tự hào về em đấy ! Bây h tôi có thể yên tâm rồi .
Nhưng... Cái nét biểu cảm đó .... Em ...em học dc cái điệu cười đó từ đâu vậy ?
Trong suốt 10 năm quen em, đây là lần đầu tiên tôi thấy một nụ cười khó hiểu như
vậy dc vẽ lên trên môi em . Em cười cái gì vậy ? Nói tôi biết xem.
Tôi đang loay hoay vs hàng tá suy nghĩ thì bất chợt em quay người lại . Gương mặt
em biến sắc khi nhận biết sự hiện diện of tôi, nhưng nó mau chóng trở lại vẻ lạnh
lùng vốn có. Vs ai thì tôi ko bik nhưng vs tôi em vẫn luôn giữ cái vẻ lạnh lùng vô
cảm đó. Tôi cũng ko bik vì sao , nhưng có lẽ cuộc nói chuyện của em và tôi bây
giờ là ko tránh khỏi ....
CÒN TIẾP ~
KÝ ỨC THIÊN SỨ (PHẦN 2 :TIẾP THEO)
Em đang đứng trước mặt tôi đây nhưng tôi thấy em thật xa lạ. Từ biểu cảm trên
gương mặt đến cử chỉ và ánh mắt em nhìn tôi. Khác ...khác ....khác hoàn toàn . Đây
ko phải là cô bé hay tươi cười ko một chút giả tạo mà 10 năm trước , ngay cái lần
gặp đầu tiên tôi đã thích nữa rồi . Em bây giờ toát lên một vẻ uy nghiêm đến đáng
sợ , bây h tôi đã hiểu vì sao mấy đứa trong trường lại gọi em là Devil girl. Em nguy
hiểm một cách âm thầm , ko ai có thể đoán dc em đang nghĩ gì . Nhưng tôi ko như
họ. 10 năm quen bik em đủ để cho tôi ko phải run sợ trước em những lúc thế này
như họ. Em chỉ đang tạo cho mình cái vỏ bọc để bảo vệ sự yếu đuối bên trong tâm
hồn mình .
Một cơn gió nhẹ lướt qua, tạo nên một khoảng cách rõ rệt giữa em và tôi. Nó mong
manh lắm nhưng tôi cứ ngỡ như em và tôi đang ở hai thế giới khác nhau hoàn toàn
vậy . Không khí căng thẳng bao trùm lên hai chúng tôi. Tôi rất ghét cái cảm giác
im lặng này nhất là khi người đối diện vs tôi là em.
- _Đau ko?
Phải cố gắng lắm tôi mới mở miệng nói dc một câu, đúng hơn là hai từ , để phá tan
cái ko khí khó chịu này . Nhưng bây h tôi thật sự đang lo lắng cho em. Rất lo! Lo
rất nhiều !
_Ko .
Đáp lại câu hỏi chỉ hai từ của tôi là câu trả lời ko thể ngắn hơn của em. Mặc dù nó
đáp ứng dc những gì tôi muốn bik nhưng tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó lạ lắm . Tôi
đoán ... nhưng chỉ là đoán thôi..em ... đang ...nói dối . Tôi phải xác minh lại lần nữa
.
_Vậy còn trong lòng ? Đau ko?
_Lại càng ko.
_Vậy em giỏi hơn anh rồi . Anh đang rất đau . Em thật sự ko sao chứ ?
_Ko khóc thật sao ?
_Khóc ư ? Cái đó lại càng ko . Anh ko xứng đáng để tôi phải khóc.
Em vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh lùng trả lời tôi . Và bây h tôi thật sự đang run
sợ đây . Em đang làm cái việc mà bản thân cho là xấu xa thậm chí là ghê tởm : nói
dối . Em nghĩ rằng cái bản tính tốt nhất trong con người là sự thật thà. Cho nên em
ko bao h nói dối và căm ghét những kẻ đã nói dối để lừa mình .Ko cần bik lý do là
gì , em sẽ cho kẻ đó lãnh hậu quả. Nhưng bây h em đang nói dối và tôi bik em đã
hận tôi đến tận xương tủy rồi . Em còn cười nữa chứ. Tôi thật là ko bik tại sao tụi
con gái cứ hét ầm lên khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của mình . Tôi cứ cười như
vậy khi ở cùng em nhưng chỉ bị em phan cho 4 từ : Đáng ghét . Thôi đi. Bây h tôi
mới hiểu nó đáng ghét thế nào . Nó dc vẽ lên trên đôi môi của em, trông thật là ....
tôi ko bik dùng từ gì để diễn đạt nữa. Nói chung tôi chỉ toàn dậy bậy cho em thôi,
chẳng có gì em học từ tôi mà tốt đẹp cả . Thôi thì em đã bik nói dối , em đã bik ko
còn ai đáng tin nữa . Em đã bik tạo ra cái vỏ bọc vững chắc cho bản thân , có lẻ tôi
cũng ko cần lo cho em nữa, ko cần phải tra khảo em nữa.
_ Vậy sao ? Vậy thì tốt . Em phải thật hạnh phúc nhé. Anh sẽ ko còn bên cạnh em
nữa đâu .
- Tôi đưa tay lên định xoa đầu em. Tôi mong em sẽ phản ứng lại để chứng minh
những gì tôi suy nghĩ là thật . Bởi vì nếu em ko nói dối , nếu em hận tôi như những
gì em nói thì chắc chắn em sẽ quay lưng đi. Ko một chút biểu cảm , ko dong dài
chứ đừng nói là nở một nụ cười khinh bỉ hay trả lời hết những câu hỏi của tôi như
bây h. Và ...hành động cử em đã chứng minh những gì tôi suy nghĩ hoàn toàn là sự
thật .
_ Ai cần anh thương hại tôi. Đi mà lo cho bạn gái của anh đi, đi mà xoa đầu người
ta. Tôi ko phải con nít cho nên ko phải lúc nào cũng nghe lời . Tôi chắc cô ta đang
ở trong nhà đúng ko? Anh đi đi.
Em nắm chặt cổ tay tôi , hất mạnh ra rồi hét lên như một đứa trẻ bị mất đồ chơi.
Những lời nói của em làm tôi sực tỉnh. Phải còn một cô gái nữa đang chờ tôi, ko
nhìn thấy tôi chắc cô bé sẽ lo lắng . Tôi phải đi thôi. Bởi vì càng ở gần nhau lâu sẽ
càng ko muốn xa rời , tôi sẽ ko kiềm chế dc mà níu giữ em lại . Đó là điều ko thể,
nó sẽ làm cho mọi thứ rối tung lên. Tôi phải nhẫn tâm vs em một lần nữa rồi .
_Phải , anh quên mất . Anh về đây .
Tôi buông ra một câu nói lạnh lùng rồi quay đi. Mặc dù ko tận mắt nhìn thấy
nhưng tôi bik em đã chết sững sau lời nói của tôi. Tôi bik nó tác động lớn đến thế
nào với em. Nhưng em à, tôi ko hơn gì em đâu . Bây giờ tôi mới thật sự hiểu nỗi
đau của nàng tiên cá khi vừa có dc đôi chân. Mỗi bước đi như hàng ngàn mũi kim
châm. Nhưng vì tình yêu nàng vẫn có gắng bước . Tôi bây h cũng vậy . Tôi ko
muốn em bị cuốn vào những cuộc tranh giành thế này . Bởi vì bản thân em cũng ko
thích , em quan niệm rằng cái gì của mình thì sẽ là của mình ko cần phải giành làm
gì .
Cuối cùng tôi cũng lê thân về dc tới nhà. Cô bé đã đi tắm rồi , tôi bước vào phòng .
Đứng trước cửa sổ suy nghĩ một vài chuyện , tôi cần phải sắp xếp lại cuộc sống của
mình . Nhưng mà những tiếng rào rào ngoài kia và những giọt nước bám trên cửa
lôi tôi trở về hiện thực . Như một phản xạ tôi chạy ra khỏi phòng , đưa mắt tìm
kiếm xung quanh căn nhà nhưng vẫn ko thấy dc dáng người quen thuộc . Lập tức
tôi phóng như bay ra cửa rồi chợt sững người khi thấy cô bé ấy đang nhìn tôi . Tôi
vội để lại lời nói :
_Anh có việc phải đi. Trời đang mưa đừng đi theo , anh sẽ về ngay.
Rồi như một phản xạ ko thể có điều kiện hơn và cũng có thể gọi là vô điều kiện ,
- tôi chạy đến con đường khj nãy vs tốc độ nhanh nhất có thể mà thậm chí ko thèm
mang theo cây dù . Tôi cầu mong những gì tôi đang nghĩ ko phải là sự thật .
Và tôi đang đứng dưới một tán cây to, cách cái thân ảnh bé nhỏ kia một khoảng
khá gần . Em! Em vẫn còn ở đây . Cả thân hình khuỵ xuống đất , hai tay ôm lấy
mặt . Mưa cứ thế mà trút xuống . Em ngẩng mặt lên . Em đã khóc còn khóc rất
nhiều nữa, bởi vì h đây cặp mắt và chiếc mũi cao cao của em đã đỏ hoe . Nước
mưa cuốn trôi đi khi vừa kịp trào ra khỏi bờ mi. Cả người em ướt hết , mái tóc bện
lại . Và tôi cũng chẳng hơn gì , chiếc áo sơ mi mỏng ướt nhẹp dính vào người, cái
quần jean dài tôi đang mặt cũng vậy . Hai tay em buôn thõng xuống đất , đôi mắt
nhìn xa xăm , miệng lẩm nhẩm cái gì đó . Tim tôi nhói đau khj nghe dc nội dung
của những gì em đang nói
Hạnh phúc nhỏ bé vỡ nát tan vào bóng đêm lạnh lùng
Một mình em đi bơ vơ lẽ loi nhặt ngôi sao vỡ đôi
Nhưng hỡi anh ơi em phải làm sao
Để anh về đây, về lại cùng cuộc tình ngày nào ta đã trao...
Từng ca từ trong lời bài hát đó như xoáy sâu vào tim tôi. Giọng em mang theo sự
đau khổ, tuyệt vọng , một lời cầu xin tha thiết . Nhìn em lúc này tôi chỉ có thể thốt
lên hai từ : Cảm ơn . Cảm ơn em trong thời gian qua đã cho tôi hạnh phúc . Cảm
ơn nụ cười của em luôn dành cho tôi . Và cảm ơn vì em đã khóc cho tình cảm của
chúng ta. Nếu như ... chỉ là nếu như thôi .. khi nãy tôi đưa tay ra níu giữ liệu em có
đau khổ như bây h ko ? Có lẽ là ko nhưng mà đời người ko có hai từ "nếu như " ,
có một thứ đã tạo nên khoảng cách ngày một lớn giữa em và tôi. Nó mang tên :
lòng tự trọng . Tôi đã không thể quay lại . Xin lỗi em nhưng tôi ...tôi ko thể. Bất
giác tôi giật mình khi cảm nhận dc cái chất lỏng mằn mặn chạm vào môi mình .
Tôi đưa tay chạm vào khóe mi của mình . Tôi đã khóc ! Tôi đã rơi nc mắt vì một
người con gái , một điều mà tôi ko bao giờ nghĩ đến . Nhưng em xứng đáng nhận
nó, tôi đã làm tổn thương em wá nhiều . Những giọt nc mắt này đầu tiên hoặc cũng
có thể là sau này khi nhớ về em , tôi sẽ khóc cho em, khóc vì em, chỉ riêng em thôi
. Nhưng tôi mong rằng những giọt nước mắt kia sẽ là những giọt nc mắt cuối cùng
em khóc vì tôi và cho tôi em nhé ! Bởi lẽ tôi ko xứng đáng để nhận nó. Tôi chỉ đem
lại những đau khổ cho em trong khi em tặng cho cuộc sống của tôi rất nhiều tiếng
cười . Những nụ cười xua đi sự tăm tối trong lòng tôi .
Rất đau nhưng tôi mong rằng , một người nào đó sẽ thay tôi làm cho em cười và
làm chủ nụ cười của em, làm cho em hạnh phúc. Còn tôi , tôi chỉ cần đứng nhìn
thôi. Nhìn thấy em cười , thấy em hạnh phúc , tôi chỉ cần như vậy thôi. Đừng nghĩ
rằng tôi rộng lượng, thật sự tôi rất ích kỷ . Tôi sợ ! Tôi sợ nhìn thấy em đau , nhìn
- thấy em khóc bởi vì khi ấy tôi còn đau hơn gấp ngàn lần . Cho nên tôi nhường nỗi
đau đó cho kẻ khác . Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi sét mất em nhưng em đã
ko còn tin tưởng vào tôi nữa . Tôi dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể làm em cười ,
tôi dựa vào đâu để đau những lúc em khóc khi người làm em tổn thương là tôi. Tôi
ko có quyền đỡ em đứng lên những lúc em ngã, khi người khiến em té cũng là tôi.
Tôi hoàn toàn ... hoàn toàn ko có tư cách làm chuyện đó. Xin lỗi em tôi ko thể ...
tôi ko thể làm gì ngoài việc khóc cho em. Xin lỗi vì chỉ có thể đứng nhìn .Cảm ơn
em vì đã khóc cho một người .... như tôi .
Mưa cứ thế trút xuống , hai còn người cứ thế mà nghĩ về nhau , cứ thế mà khóc.
Liệu cơn mưa kia có làm mờ đi những kỷ niệm trong quá khứ , có thể xóa đi những
lỗi lầm ở hiện tại , có thể chữa lành vết thương lòng trong tương lai ? Có thể ...Ko ?
CÒN TIẾP ~
KÝ ỨC THIÊN SỨ (PHẦN 2 :TIẾP THEO VÀ HẾT )
Mưa nhẹ hạt dần , tôi lại lê cái thân về nhà và trong đầu ngập tràn những suy nghĩ
cứ rối tung rối mù lên . Khi vừa nhìn thấy tôi bước vào cô bé đã hét ầm lên . Nói
thật là cả tôi cũng không nhận ra được bản thân mình , ướt như chuột lột từ trên
xuống dưới , đầu tóc rối bù, mặt mũi đỏ hoe . Cô bé lập tức lấy ra từ trong ba lô
của tôi một bộ đồ rồi đẩy tôi vào nhà tắm .
Sau một hồi dội cả đám nước lên người , tôi bước ra và cảm thấy tâm trạng khá lên
được một chút . Tôi nhìn qua nhìn lại tìm kiếm nhưng vẫn không thấy em . Em
chưa về sao ? Em mà cứ ngồi lỳ ngoài đó thì thể nào chứng bệnh nhạy cảm về
khứu giác cũng lại tái phát cho xem . Mà mỗi lần như vậy thì em hắt xì không dưới
mười lần . Thật sự thì cho dù như thế nào thì tôi cũng không thể không lo cho em .
_Anh à !!!! Anh !!!
Cô bé gọi và nắm lấy tay áo tôi giật giật , lôi tôi trở về hiện tại .
_Chuyện gì vậy ?
Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi đang suy nghĩ mà bị người khác làm phiền .
_À em muốn mua một ít đồ với đi dạo một chút ? Anh đi cùng em được không ?
Cô bé trả lời và cứ mỗi khi nhìn và cặp mắt tha thiết của cô nhóc thì tôi không thể
nào giận được . Tôi gật đầu đồng ý .
Đi vòng quanh một hồi , nhìn xe cộ tấp nập , đường phố đông đúc ồn ào tôi lại cảm
- thấy không thoải mái . Tôi không hiểu tại sao con gái ai cũng thích đi dạo vòng
vòng thế này ? Cả em cũng vậy . Em không thể nào ngồi yên một chỗ được , không
có việc gì làm hay thấy buồn chán thì sẽ đóng cửa lại đi ra ngoài dạo vòng quanh .
Điều đó làm em cảm thấy hạnh phúc .
Tôi , tôi làm sao thế này ? Đã nói là sẽ đẩy em ra khỏi cuộc sống và tâm trí của
mình nhưng tại sao tôi lại không làm được ? Tôi phải làm sao đây ? Tôi phải làm
thế nào đây ? Có ai làm ơn nói cho tôi biết đi !!!!
Trong lúc đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt thì bỗng nhưng một bàn tay
run rẩy nắm chặt lấy cánh tay tôi làm tôi giật mình . Tôi quay lại nhìn thì thấy cô
bé mặt cắt xanh ngắt , đang thở một cách vô cùng khó khăn . Phải nói là bây giờ tôi
hoảng sợ vô cùng , cô bé ngã khuỵ xuống . Đừng nói với tôi là chứng bệnh thiếu
máu đó lại tại phát nha . Không vui đâu đừng có đùa .Tôi cố gắng lay mạnh và
không ngừng gọi nhưng cô nhóc vẫn không có một chút động đậy gì , đôi mắt
nhắm lại , hai tay buông thõng xuống đường .
Không được cô bé mà có chuyện gì thì tôi phải ăn nói thế nào đây ? Đang là ở giữa
lòng đường nhưng không hiểu sao cả người tôi cứng đờ , tôi không biết phải làm
gì. Bất chợt tôi nghe một tiếng động đáng sợ ngày càng gần mình . Tôi ngước mặt
lên nhìn , là một chiếc xe tải , với khoảng cách như thế này tôi có muốn chạy cũng
không được . Trong lúc đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc , tôi cảm nhận được ai
đó dùng một lực rất mạnh đẩy tôi và cô bé vào lề .
KÉT!!!!!RẦM !!!!
Những tiếng động lớn vang lên liên tiếp . Trong tình thế hỗn loạn đó , tôi cố gắng
gượng dậy nhìn sang kế bên thì thấy cô bé đó đang nằm bất tĩnh , tay chân trày
xướt chảy máu rất nhiều . Tôi chạy ngay lại đỡ cô bé lên và cố hết sức gọi tên cô
nhóc . Bất chợt tôi nhìn thấy được hủ thuốc và chai nước suối ló ra từ trong cái túi
cô bé đeo trên người . Không cần nói , tôi lập tức lấy nó ra cho cô nhóc uống .
Và tôi giật mình trở về thực tại khi rất nhiều người kéo đến chỗ mà tôi ngồi khi nãy
cùng với những tiếng bàn tán xôn xao . Tôi nhìn xuống lề đường phát hiện một cái
gì đó lấp lánh ánh kim , nhìn kỹ lại thì thấy là ...là chiếc nhẫn của em trên đó còn
dính máu nữa !!!! Không thể nào đừng đùa với tôi chứ ? Tôi vội vàng đỡ cô bé
ngồi dựa vào một hàng cây ven đường rồi chen vào đám đông xem.
Phải nói là cả thế giới như sụp xuống trước mắt tôi . Là em ! Chính là em ! Em
đang nằm trên một vũng máu , và đôi mắt đã nhắm lại . Không thể nào !!! Không
thể nào !!!!!
- ..............................
Em đang cười rất tươi và nhìn tôi , nhưng đó chỉ là nụ cười trên bức di ảnh . Cho
đến bây giờ tôi vẫn không thể nào tin là em đã bỏ tôi mà đi . Mẹ em đưa cho tôi
cuốn nhật ký của em và một số di vật khác . Tôi cố gắng giữ bình tĩnh , cầm lấy
chúng rồi mang về nhà, vào phòng đóng cửa lại và xem . Vừa lật trang bìa ra tôi đã
giật mình và vô cùng ngạc nhiên . Là đôi bông tai tôi tặng cho em vào ngày sinh
nhật . Em đã nói là vứt nó đi rồi . Những em vẫn còn giữ lại và kẹp ngay dưới tấm
bìa của cuốn nhật ký . Em trân trọng nó như vậy sao ? Nhưng sao chỉ có một chiếc
? Tôi đưa bàn tay run rẫy của mình lật những trang giấy tiếp theo . Và sau đó là
những chuỗi sự việc đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác .
Ngày ...tháng ...năm...
Hôm nay lịch học thêm dày đặc không thể thở nỗi . Đã gọi anh lên chở mình đi
mua cuốn sổ hình sakura để làm sổ nhật ký . Nhưng vừa thanh toán xong mớ bài
tập anh văn thì tôi nhờ anh đấm lưng hộ mấy cái , rồi ngủ từ lúc nào không hay .
Khi thức dậy tôi mở tủ lạnh ra thì thấy cả một hộp kem sôcôla tôi thích mà loại to ý
chứ . Trên đó anh còn để lại một miếng giấy ghi những lời động viên tôi . Bao
nhiêu mệt mỏi trong tôi tan biến hết , tôi cảm thấy rất vui . Không biết dùng từ gì
để diễn đạt nữa .
Ngày ...tháng ...năm ...
Thật là đau đầu , hôm nay tôi và anh đã cãi nhau . Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu ,
là tôi sai hay anh sai . Đó chỉ là một món quà nhỏ do người bạn mới quen tặng cho
tôi , anh đâu cần phải làm ầm lên như vậy chứ ? Mà tôi cũng hơi quá đáng khi nói
những lời đó với anh . Nhưng thật sự là tôi rất mệt . Haizz mệt quá không suy nghĩ
nữa , đi ngủ đây .
Ngày ...tháng...năm...
Anh thật là quá đáng , đồ chết tiệt , tôi ghét anh . Tại sao chứ tôi đã xin lỗi rồi mà ?
Anh đã đối xử với tôi như vậy thì tôi với anh sẽ không còn gì nữa .
Ngày ...tháng...năm...
Hôm nay thật buồn quá! Hôm nay là ngày kỷ niệm 10 năm tôi quen anh. Và đây
cũng là lần đầu tiên tôi ăn mừng kỷ niệm này một mình . Tôi đã không trân trọng
- những ngày tháng khi có anh bên cạnh . Đây có gọi là quả báo không ? Mùa đông !
Bây giờ đang là mùa đông , mùa tôi yêu thích nhất trong năm . Tôi luôn cảm thấy
mùa đông rất ấm áp và thật là đẹp . Tại sao lúc này nó lại lạnh như vậy ? Hay là tại
vì tôi đã không còn anh bên cạnh ? Trời đã bắt đầu mưa , gió thổi từng cơn lùa vào
cửa sổ phòng tôi . Lạnh quá. Mưa ơi xin cho tôi một điều ước . Chỉ một điều thôi .
Hãy mang đến cho anh sự hạnh phúc và ấm áp trong tiết trời lạnh giá này . Gửi đến
anh một lời xin lỗi chân thành từ tôi . Xin lỗi anh , em đã sai rồi . Nhưng em không
đủ can đảm để nói hai từ đó một lần nữa . Thôi anh nhé , xin anh hãy sống thật
hạnh phúc . Và đừng lo lắng mỗi năm vào ngày này em sẽ thay anh nói lời chúc
mừng , thay anh kỷ niệm ngày chúng ta bước vào cuộc đời nhau . Nhưng chỉ khác
một điều là những lần anh nói lời chúc mừng , em rất vui mừng nhưng vờ như
không có gì đặc biệt . Anh cảm thấy hạnh phúc khi ngày hôm nay đến , em cũng
vậy nhưng chỉ ngại nên không nói . Và từ lúc này trở về sau khi em lên tiếng chúc
mừng anh sẽ không biết , khi em cảm thấy vui vẻ vì ngày hôm nay anh cũng sẽ
không hay . Nhưng không sao đâu anh, hãy hạnh phúc nhé ! Chỉ cần em biết những
việc mình làm là đủ rồi . Chúng không hề sai đúng không anh? Chỉ cần như vậy
thôi , im lặng để nó trôi qua . Để cái bắt đầu lại là điều kết thúc ! Em yêu anh !
Những ký ức ngày xưa ùa về theo từng dòng chữ tôi đã đọc . Nhìn những vết lồi
lỏm trên trang giấy thì tôi biết em đã khóc rất nhiều . Và bây h đây những chữ viết
nắn nót đó lại bị nhòe đi vì những giọt nước mắt của tôi . Tôi không còn đủ can
đảm để đọc tiếp nữa . Thì ra là vậy , từ trước đến giờ em luôn sống vì tôi . Em chưa
bao giờ hận tôi . Luôn âm thầm chúc phúc cho tôi , luôn cảm thấy vui trước những
hạnh động quan tâm nhỏ nhặt của tôi , luôn coi trọng giữ gìn những món quà tôi
tặng , từ quyển sách truyện ngắn , đến đôi giày búp bê đen rồi đôi bông tay bạc đó
chúng đều còn nguyên vẹn không một vết xướt như lúc mới mua . Chỉ như vậy thôi
cũng đủ biết em đã nâng niu và trân trọng như thế nào . Nhưng em à không có em
anh làm sao sống hạnh phúc được đây ? Em có biết khi nhìn thấy tấm chăn màu
trắng của bệnh viện che lấy khuôn mặt em thì tôi như thế nào không ? Rồi khi em
bị vùi sâu dưới đám đất đó nữa ? Tôi đã thấy cả thế giới này sụp đổ . Cả bầu trời
đầy sao lấp lánh như thế nhưng trong mắt tôi chúng chỉ là một màng đêm u tối .
Bất chợt tôi nhìn thấy một cuốn tập rất to trong những di vật đó. Tôi mở ra xem, là
những bản thiết kế của em . Em vẽ rất đẹp và em ước mơ sẽ được trở thành một
nhà thiết kế thời trang . Em muốn thấy mọi người hạnh phúc khi mặc trang phục do
mình thiết kế . Nhưng bây giờ em đã không còn khả năng thực hiện nó nữa rồi . Có
thể học lực của tôi thuộc hạng ưu tú nhưng về mặt mỹ thuật thì tôi thua em rất
nhiều . Tôi vẽ rất xấu và không hề có một chút sáng tạo hay cảm nhận gì về nghệ
thuật cả . Nhưng em đừng lo tôi sẽ cố gắng hết sức thực hiện ước mơ của em ,
mạng sống này là em đã cho tôi , tôi sẽ trân trọng nó ,tôi sẽ sống vì em .......
- ****************
10 năm sau ......
Từng cơn gió lướt qua , cỏ cây đun đưa nghe xào xạc , tôi đang đứng trước phần
mộ của em. 10 năm rồi em nhỉ ? Năm nào vào ngày này dù công việc bận rộn thế
nào tôi cũng đến đây . Hôm nay là ngày giỗ của em . Mười năm đã trôi qua với biết
bao biến cố xảy ra trong cuộc đời tôi . Có những lúc tôi đã muốn buông xuôi , mặc
cho nó ra sao thì ra . Nhưng khi đến đây , nhìn thấy nụ cười của em trên bức ảnh ,
nói hết những uất ức kiềm nén trong lòng ra tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn . Rồi sau
những lúc đó bất chợt có luồn gió nhẹ thổi qua . Em đang an ủi tôi đúng không ?
Chỉ cần như vậy thôi thì tôi đã có động lực để vượt qua những thử thách và sống
tiếp cuộc đời mình .
Bây giờ tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn kinh doanh về trang , những mẫu quần
áo tôi bán ra đều là do em thiết kế . Mọi người ai cũng thấy vui vẻ và tự tin khi
mặc trang phục của em . Ước mơ của em đã thành sự thật rồi , em có vui không .
Thiên sứ bé nhỏ , cho phép tôi gọi em bằng cái tên này nhé . Tôi chắc rằng em
đang là một thiên sứ với đôi cánh trắng xinh đẹp . Vì em có tâm hồn trong sáng và
chưa biết làm việc gì xấu hay hại ai bao giờ . Thiên sứ bé nhỏ thời gian qua tôi đã
sống vì em . Và bây giờ anh sẽ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của em :
_Em à tụi anh sắp làm đám cưới rồi đấy !
Tôi nói rồi vòng tay ôm lấy vai cô bé đứng bên cạnh tôi. 10 năm qua cô nhóc luôn
ở bên cạnh động viên , an ủi tôi . Và mạng sống của cô bé và tôi đều do em cứu lấy
. Chắc em cũng muốn chúng tôi thành đôi đúng không ?
_Có lẽ tháng sau lễ cưới sẽ diễn ra. Em sẽ chúc phúc cho anh chứ?
Một cơn gió nhẹ lướt qua . Có lẽ đây là lời chúc phúc mà em dành cho tôi . Tôi có
thể nghe được cả câu "Chúc hai người hạnh phúc" trong cơn gió ấy . Thật buồn
cười đúng không . Rồi tự nhiên tôi cảm thấy một giọt chất lỏng mang vị mặn chạm
vào môi mình . Tôi không hề khóc ? Là mưa sao? Nghĩ rồi tôi ngước mặt lên nhìn .
Một thứ gì đó lấp lánh ánh kim đang từ từ rơi xuống . Tôi đưa tay ra đỡ. Vật nằm
trong lòng bàn tay tôi hiện giờ khiến tôi giật mình . Là chiếc bông tai còn lại của
em. Tôi tìm mãi mà không thấy . Thiên sứ bé nhỏ vậy ra em luôn ở bên cạnh tôi
đúng không ? Vậy bây giờ cho phép tôi được hạnh phúc em nhé!
****************
Một vài năm sau...
- Tôi đi qua đi lại trong bệnh viện với một tâm trạng vô cùng lo lắng . Cô bé đó à
không phải vợ tôi đang ở trong phòng sanh. Tim tôi đập thình thịch và ....
Oe ..oe ...oe ..
Một tiếng khóc lớn của con nít vang lên . Điều này làm tôi hết sức vui mừng . Cô y
tá bồng đứa bé ra cho tôi xem. Bế đứa con nhỏ nhắn của mình trên tay tôi thật sự
cảm thấy hạnh phúc . Và khi nhìn kỹ gương mặt con thì tôi thoáng ngạc nhiên
nhưng niềm hạnh phúc tăng lên gấp bội . Đây có phải là định mệnh không ? Từ
bây giờ tôi sẽ luôn ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc em với tư cách là một
người cha. Thiên sứ bé nhỏ của tôi .....
THE END ~
nguon tai.lieu . vn