Xem mẫu

  1. Chương 8 Phong vân ngươi chêt ̉ ́ ́ “Nêu sơm biêt sẽ có chuyên đi nay, thì ngay hôi trươc khi rơi khoi nhà cô, cô nghe lơi ́ ́ ́ ̀ ̀ ̉ tôi xuông ga Vô Tich thì hay biêt mây!”. Tạ Tôn và Diêp Hinh sanh vai nhau đi ra khoi ́ ́ ́ ́ ́ ̣ ́ ̉ nhà ga. Bâu trơi đây mây xam. Thơi tiêt cuôi xuân ơ Giang Nam thuơng vân thế nay. ̀ ̀ ́ ́ ́ ̃ ̀ “Anh giup tôi xem ban đồ đi, và lam ơn noi in it thôi!”. Lân nay về Giang Nam, Hinh goi ́ ̉ ̀ ́ ́ ̀ ̀ ̣ Tôn, Tôn đương nhiên chỉ mong đươc như thê. ́ ́ ́ Anh lai xe họ Banh đã cho Hinh biêt 16 năm qua, trong 12 nư sinh ơ phong 405 nhay ́ ̀ ́ ̀ ̉ lâu, có cô Thâm Vệ Thanh găp nan năm 1977 nhưng đã đươc câp cưu kip thơi nên thoat ̀ ̉ ̣ ̣ ́ ̣ ́ chêt. Có điêu, sau khi phai cưa bỏ chân thì cuôc sông cua Thanh găn liên vơi chiêc xe lăn ́ ̀ ̉ ̣ ́ ̉ ́ ̀ ́ đăc chê, tinh thân cung bị sôc năng. Thanh đanh bỏ hoc trơ về nha. Năm đó Banh lai xe ̣ ́ ̀ ̃ ́ ̣ ̀ ̣ ̀ ̀ ́ đưa Thanh về nhà cha mẹ cô ơ Nghi Hưng, anh có ghi lai đia chỉ cua cô. Hinh nai ni, ̣ ̣ ̉ ̀ ̉ Banh do dư mai rôi cung cho cô biêt. Hinh cho răng minh sẽ có nhiêu thu hoach trong ̀ ̃ ̀ ̃ ́ ̀ ̀ ̀ ̣ chuyên viêng thăm Thanh lân nay, vì Banh cho biêt Thanh cung chinh là môt trong cac ́ ́ ̀ ̀ ̀ ́ ̃ ́ ̣ ́ nư sinh tưng phai năm viên tâm thân. ̉ ̀ ̣ ̀ Hinh và Tôn đi ô tô tư ga Vô Tich đên thị trân Tân Nguy huyên Nghi Hưng. Sau nhiêu ́ ́ ́ ́ ̣ ̣ ̀ lân hoi thăm, họ cung đã đăt chân đên đương phố mà nhà họ Thâm cư tru. Nhưng lạ ̀ ̉ ̃ ̣ ́ ̉ ́ thay, họ tim khăp cac phố phương mà không thây số nhà cân tim. Hinh hoi thăm môt bac ̀ ́ ́ ́ ̀ ̀ ̉ ̣ ́ gai mơ tiêm tap hoa, thì ra là khu nay đã đươc cai tao, nơi ơ cũ cua nhà họ Thâm thuôc ́ ̣ ̣ ́ ̀ ̉ ̣ ̉ ̉ ̣ day nhà câp 4, nay đã đươc bố trí ơ nhà chung cư. Bac chủ hiêu chỉ khu nhà bay tâng ̃ ́ ́ ̣ ̉ ̀ năm chênh chêch phia trươc thơ dai: “Họ bị xêp ơ tâng 6, may mà có thang may, nêu ̀ ́ ́ ̀ ́ ̀ ́ ́ không cô Thanh lên xuông sẽ rât bât tiên”. ́ ́ ́ ̣ Ra mơ cưa phong 601 là môt cô gai trẻ nom rât thanh tu. Cô ngôi trên xe lăn, hai ông ̀ ̣ ́ ́ ́ ̀ ́ quân lep kep buông thong xuông. Anh măt thoang net canh giac, cô nhin hai ngươi khach ̀ ́ ̣ ̃ ́ ́ ́ ́ ́ ̉ ́ ̀ ́ la. Khoi cân noi, đây chăc chăn là Thâm Vệ Thanh. ̣ ̉ ̀ ́ ́ ́ ̉ “Xin hoi, chị là Thâm Vệ Thanh phai không a?”. Thanh nhin thăng vao Hinh, khẽ gât ̉ ̉ ̉ ̣ ̀ ̉ ̀ ̣ đâu. Hinh noi tiêp: “Em là Diêp Hinh, sinh viên Đai hoc Y số 2 Giang Kinh”. Rõ rang là ̀ ́ ́ ̣ ̣ ̣ ̀ Thanh thơ gâp hơn, lanh lung hoi: “Có viêc gì không?” rôi im lăng, không tỏ ý mơi hai ́ ̣ ̀ ̉ ̣ ̀ ̣ ngươi vao nha. Hinh bông lung tung không biêt nên noi thế nao, ngân ngư giây lat rôi ̀ ̀ ̃ ́ ́ ́ ́ ̀ ̀ ́ ̀ nhin Tạ Tôn. Tôn vân giư cai vẻ ngồ ngộ như trươc, thế thì anh ta đưng noi gì con hơn! ̀ ́ ́ ̃ ́ ́ ̀ “Em chưa biêt nên noi thế nao cho phai... Em muôn biêt về canh ngộ chị đã găp phai ơ ́ ́ ̀ ̉ ́ ́ ̉ ̣ ̉ đai hoc y Giang Kinh ngay trươc, nhưng cung rât lo sẽ gơi lai nhưng hôi ưc không vui... ̣ ̣ ̀ ̃ ́ ̣ ̀ thâm chí đau khổ cua chi”. Hinh đanh gương noi ra. ̣ ̉ ̣ ̀ ́ “Cô đưng lo, tôi đã không con nhơ đươc gì nưa, nên sẽ không đau khô, cung như đôi ̀ ̉ ̃ chân nay không con nưa thì cung mât hêt cam giac”. Thanh noi cư như là đang đoc thuôc ̀ ̀ ̃ ́ ́ ̉ ́ ́ ̣ ̣ long, anh măt cô chuyên sang Tạ Tôn, và vân nhin thăng như vây. ̀ ́ ́ ̉ ́ ̃ ̀ ̉ ̣ “Em cung hiêu, năm xưa chị đã phai chiu nhiêu nôi khô, không hề muôn nhăc lai chuyên ̃ ̉ ̉ ̣ ̀ ̃ ̉ ́ ́ ̣ ̣ cu, nhưng... em và năm ban nư khac đang cân chị giup đơ... Chung em đang ơ phong ̃ ̣ ́ ̀ ́ ́ ̀ 405 nhà 13”. Hinh noi thăng muc đich chuyên đi. ́ ̉ ̣ ́ ́ Thanh hơi run run, anh măt vân dưng lai trên khuôn măt cua Tạ Tôn. Môt lat sau, chiêc ́ ́ ̃ ̣ ̣ ̉ ́ ̣ ́ ́ xe lăn lui lai: “Xin mơi vao đây”. ̀ ̣ ̀ Căn hộ đơn sơ nhưng ngăn năp, chỉ hơi thiêu anh sang. Cưa mơ tư phong khach ra ban ́ ́ ́ ́ ̀ ́ công đã đươc đong chăt, ô cưa hai bên ban công thì nhỏ hơn so vơi cac căn hộ binh ́ ̣ ́ ̀ thương khac. “Tôi biêt chăc moi ngươi nhât đinh cho răng tôi là ngươi may măn, cac nư ́ ́ ́ ̣ ́ ̣ ̀ ́ ́ sinh nhay lâu, trươc và sau tôi đêu bị chêt, chỉ minh tôi sông sot. Nhưng đôi khi con sông ̉ ̀ ̀ ́ ̀ ́ ́ ̀ ́
  2. chăc gì đã là may măn hơn. Môt ngươi tan tât như tôi khó mà tim đươc viêc lam chinh ́ ́ ̣ ̀ ̣ ̀ ̣ ̀ ́ thưc, cha mẹ tôi sinh tôi rât muôn, nay cả hai ngươi đã quá tuôi nghĩ hưu, nhưng vì nuôi ́ ̣ ̉ tôi nên cả hai vân phai sơm đi tôi vê, đi lam ơ xương gôm mỹ nghệ Tư Sa ngoai thị trân. ̃ ̉ ́ ̀ ̀ ́ ̀ ́ Ngoai ra, suôt mây năm sau khi nghỉ hoc về nha, tôi con là khach thuơng xuyên cua đủ ̀ ́ ́ ̣ ̀ ̀ ́ ̉ loai bênh viên, kể cả bênh viên tâm thân. Tôi đã phai dung không rõ bao nhiêu cân thuôc, ̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ̀ ̉ ̀ ́ đên nôi cả hong cả thân, thế là lai cang phai dung nhiêu thuôc hơn nưa! Môt ví dụ quá ́ ̃ ̉ ̣ ̣ ̀ ̉ ̀ ̀ ́ ̣ hay về vong tuân hoan ac tinh, đung không?” Vệ Thanh châm rai thổ lộ nôi long: “Tôi ̀ ̀ ̀ ́ ́ ́ ̣ ̃ ̃ ̀ mong răng minh đã noi không quá dai dong. Nhưng điêu nay tôi đã muôn noi ra tư lâu, ̀ ̀ ́ ̀ ̀ ̀ ̀ ́ ́ nhưng không dam noi vơi cha me, tôi sơ sẽ lam họ đau long. Cả hai ngươi đã quá vât vả ́ ́ ̣ ̀ ̀ ́ ̀ rôi!” “Cư noi đi, chỉ cân chị thây minh nhẹ nhom hơn là đươc rôi”. Hinh thây Vệ Thanh than ́ ̀ ́ ̀ ̃ ̀ ́ thơ không có gì là quá đang ca. Hinh cung thây buôn thay cho chi. ́ ̉ ̃ ́ ̀ ̣ “Cô đên đây vì muôn biêt về điêu gi?” ́ ́ ́ ̀ ̀ “Vao dip cuôi xuân đâu hạ năm ây, cuôc sông cua chị đã có điêu gì khac thuơng không? ̀ ̣ ́ ̀ ́ ̣ ́ ̉ ̀ ́ Tai sao chị lai lưa chon con đương tuyêt vong như thê?” ̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ́ Thanh thơ dai, ngâng đâu nhin ra khoang trơi ngoai cưa sô, vân môt giong châm rai: ̀ ̉ ̀ ̀ ̉ ̀ ̉ ̃ ̣ ̣ ̣ ̃ “Tôi thât sư không nhơ đươc nưa, nêu không, bên công an đã chăng phai gac vụ an lai, ̣ ́ ̉ ̉ ́ ́ ̣ mai vân chưa phá nôi! Ngay tôi cung tin ơ kêt luân cua họ là ap lưc trong hoc tâp quá ̃ ̃ ̉ ̃ ́ ̣ ̉ ́ ̣ ̣ lơn. Kể ra thi, khi ơ trương, đung tôi rât coi trong điêm sô, rât muôn bưt pha. Hôm bị ̀ ́ ́ ̣ ̉ ́ ́ ́ ́ nga, vì trên nhưng sao tre băc chia ra tư giưa cưa sổ tâng ba và tâng hai vân có chăn và ̃ ̀ ́ ̃ ̀ ̀ ̃ quân ao phơi chưa cât, nên tôi bị vương vao đó rôi mơi ngã xuông sân. Thoat chêt, ̀ ́ ́ ̀ ̀ ́ ́ ́ nhưng tôi bị chân thương sọ nao rât năng, vì thế đã quên nhiêu chuyên cu. Cho đên giơ ́ ̃ ́ ̣ ̀ ̣ ̃ ́ tôi vân chưa binh phuc, tôi cung hay quên cả nhưng viêc vưa mơi xay ra hôm trươc...” ̃ ̀ ̣ ̃ ̣ ̉ Nghe Vệ Thanh phủ đinh tuyêt đôi như thê, Hinh thây hơi thât vong nhưng cô vân mong ̣ ̣ ́ ́ ́ ́ ̣ ̃ năm đươc cơ hôi cuôi cung. “Chị có thể cho em biêt, anh trăng là gì không?” ́ ̣ ́ ̀ ́ ́ Toan thân Vệ Thanh rung manh, cô lui manh chiêc xe lăn, đôi măt lai nhin thăng vao ̀ ̣ ̀ ̣ ́ ́ ̣ ̀ ̉ ̀ ̣ Diêp Hinh: “Cô noi gi? Cô noi lai xem?” ́ ̀ ́ ̣ “Anh trăng, anh trăng là gi?” ́ ́ ̀ Im lăng hôi lâu, rôi khuôn măt thanh tú cua Vệ Thanh dân meo xêch, nươc măt tuôn trao. ̣ ̀ ̀ ̣ ̉ ̀ ́ ̣ ́ ̀ Cô ôm ngưc, nhip thơ rât manh, đôi măt lộ rõ vẻ kinh hoang và tuyêt vong. Diêp Hinh và ̣ ́ ̣ ́ ̀ ̣ ̣ ̣ Tạ Tôn nhin nhau không biêt minh nên noi gi, lam gì nưa. ́ ̀ ́ ̀ ́ ̀ ̀ Cuôi cung Thanh đã binh tinh trơ lai, anh măt trơ nên săc lanh, cô chỉ nhin thoang hai ́ ̀ ̀ ̃ ̣ ́ ́ ́ ̣ ̀ ́ ngươi rôi xoay banh xe lăn, quay lưng lai vơi ho, noi giong tẻ nhat “Câu hoi cua cô thât ̀ ́ ̣ ̣ ́ ̣ ̣ ̉ ̉ ̣ là la, tôi không hiêu. Tôi mêt rôi, mong cô đưng lam phiên tôi nưa. Tôi xin lôi, đã để cô ̣ ̉ ̣ ̀ ̀ ̀ ̃ phai tôn công đên đây. Thưc ra cô nên chuân bị săn nhưng tư tương rôi...” ̉ ́ ́ ̉ ̃ ̀ Hinh không cam tâm nhưng nghĩ đên phan ưng vưa rôi cua Vệ Thanh, Hinh cung không ́ ̉ ̀ ̉ ̃ thể tiêp tuc hoi thêm nưa, huông chi chủ nhà đã có ý “đuôi khach”... Hinh chơ đơi thêm ́ ̣ ̉ ́ ̉ ́ nhưng thây Thanh vân lăng yên nên cô đanh noi: “Chung em đã lam phiên chi. Cam ơn ́ ̃ ̣ ̀ ́ ́ ̀ ̀ ̣ ̉ chị đã thăng thăn... nêu... nêu chị con muôn noi chuyên vơi em, em xin để lai đây số điên ̉ ́ ́ ́ ̀ ́ ́ ̣ ̣ ̣ thoai phong thuơng trưc ơ ký tuc xa, chị cư goi điên cho em, coi như chung ta trò ̣ ̀ ́ ́ ̣ ̣ ́ chuyên, muôn noi gì cung đươc” ̣ ́ ́ ̃ Luc hai ngươi quay ra, Vệ Thanh vân thân thơ nhin ra cưa sô, chỉ lanh lung noi môt câu: ́ ̃ ̃ ̀ ̉ ̣ ̀ ́ ̣ “Khep cưa hộ tôi”. ́ Hinh chan nan buôn râu bươc xuông sân. Tôn găng cach nghĩ để cho Hinh phân chân lên, ́ ̉ ̀ ̀ ́ ́ ́ ́ ́ ́ anh noi luôn: “Thôi nao, đưng ủ ê tiu nghiu thế kia, it ra là cung đã găp đươc ngươi ta, ́ ̀ ̉ ́ ̃ ̣ đung không? Tiêp theo nên lam gi? Chung ta ra mua vai cai âm pha trà gôm Tư Sa, hay ́ ́ ̀ ̀ ́ ̀ ́ ́ ́
  3. đi thăm đông Thiên Quyên, đên chơi Thai Hô?” ̣ ̉ ́ ́ ̀ Hinh bưc minh noi: “Sao anh lai vô tâm đên thế nhi? Chuyên đi nay mât công toi, săp ́ ̣ ́ ̉ ́ ̀ ́ ́ đên 16 thang 6 rôi, mà anh vân con tâm trí đi ngao du sơn thuy? Ngay sau đây con phai ́ ́ ̀ ̃ ̀ ̉ ̀ ̉ ra ga lên tau trơ về Giang Kinh, lam gì con thơi gian nưa?” ̀ ̀ ̀ Tôn nhêch mep cươi, không may may có ý phan bac.Lúc này Hinh mơi nhận ra rằng ́ ́ ́ ̉ ̉ ́ anh ta cố ý trêu ngươi để cho cô mắng, mắng để giải tỏa bưc xúc. Cô lại thấy một cảm giác dịu ngọt. So vơi Vệ Thanh thì mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Hinh trách anh chàng: “Hiếm thấy một gã chỉ mong đươc ăn mắng như anh!” “Miễn là Hinh thấy vui thì dù tôi bị Hinh đá bay xuống Thái Hồ cũng chẳng có vấn đề gì!” Hinh tủm tỉm cươi, khiến đôi mắt Tốn vụt sáng lên như mặt trơi vưa lách qua đám mây, nhưng trông anh chàng hơi đơ đẫn. “Thôi nào! Đang đi trên phố đấy!” Thấy Tốn nhìn mình như thế, Hinh phát cáu, bèn đẩy cho anh chàng một cái. Cả hai đang cươi đùa, bỗng nghe có ngươi gọi tư xa: “Diệp Hinh! Có điện thoại!” Sao ơ đây lại có ngươi gọi điện thoại cho mình? Hinh chột dạ nhìn theo hương có tiếng gọi: chính là bác chủ hiệu tạp hóa. Trươc cưa hàng của bác đúng là có dịch vụ điện thoại công cộng. “Diệp Hinh phải không? Tôi Thẩm Vệ Thanh đây!”. Giọng Thanh gấp gáp. Khác hẳn cô gái ngồi xe lăn nói năng tư tốn lúc nãy. “Sao thế?” Hinh thấy máu trong ngươi như bắt đầu chảy nhanh, Vệ Thanh vội vã gọi mình, chắc là vì có chuyện quan trọng cần nói. “Về vấn đề của cô lúc nãy...” “Đươc! Em sẽ lên nhà chị ngay!” “Không cần! Cư nói qua điện thoại là đươc rồi! Bơi vì... tôi có cảm giác...”. Hơi thơ của Vệ Thanh vưa gấp vưa nặng nhọc. “Cảm giác gì?” “Đưng hỏi nưa! Chính là câu hỏi của cô, ánh trăng...”. Thanh nói càng gấp hơn, “Sao thế?” Bàn tay Hinh cầm ống nghe run run, cô chơt linh cảm về một chuyện chẳng lành... “Hồ sơ... Nguyệt Quang xã...” (ND: Nguyệt Quang = ánh trăng; xã - một tổ chưc, ví dụ Thông tấn xã). Tiếng của Vệ Thanh bỗng nhiên đưt đoạn, tiếp theo là một tiếng rên bị ngẹt. Hinh thầm nghĩ “nguy rồi”, tai cô áp chặt vào ống nghe, chỉ thấy các tạp âm hỗn loạn. Hinh quẳng ống nghe xuống, chạy như bay về hương nhà cao tầng, vưa chạy vưa gọi: “Vệ Thanh!” Một tiếng kêu thảm thiết xé tan cảnh yên tĩnh lúc giưa trưa. Tốn chạy vụt lên theo Hinh, anh bỗng kéo giật Hinh, giọng run run: “Nhìn kìa!”. Hinh nhìn theo hương đó. Một cảnh tương mà nhiều đêm về sau này nó lại hiện lên trong cơn ác mộng của cô: một cô gái đang rơi tư tầng cao xuống đất, hai tay huơ huơ trên không trung, một tiếng thét xé lòng. Chính là Thẩm Vệ Thanh. Lại một tiếng khóc thất thanh tư phía sau lưng cô, đó là bác chủ hiệu tạp hóa. Nươc mắt Hinh tuôn trào, lòng đau như cắt. Nhưng cô chỉ chưng lại giây lát rồi lại chạy như bay. Qua nhưng âm thanh trong điện thoại, thì không thể là Thanh tư sát, chắc chắn có kẻ đã hãm hại. Lúc Hinh chạy đến khu nhà thì đã thấy một đám đông vây quang. Hinh không thể chơ
  4. thang máy nên cô chạy lên cầu thang, nhưng cầu thang cũng đông ngươi, phần lơn là phụ nư và ngươi già đang tràn xuống. Chật vật mãi mơi lên đươc đến tầng 6, thì thấy cưa phòng 601 đang khép chặt, hệt như lúc cô và Tốn ra khỏi phòng. Hinh hơi do dư nhưng rồi vẫn vặn tay nắm mơ cưa ra. Phía trươc rất sáng, thì ra cưa trươc ra ban công đã mơ toang, chiếc xe lăn trống không trơ trọi dưng ơ ngay ban công. Ngươi Hinh bỗng nhũn ra, hai chân tư tư khuỵ xuống, cô gục đầu khóc nưc nơ. “Trươc đây cô và Thẩm Vệ Thanh có quen biết nhau không?” Hinh lắc đầu. “Cô tư Gianh Kinh xa lắc đến tận đây tìm Vệ Thanh có việc gì hệ trọng?”. Anh Cố đội trương công an hình sư của sơ công an biết Hinh là ngưòi cuối cùng gặp Vệ Thanh, nên anh đích thân điều tra việc này. “Tôi là phóng viên của trạm phát thanh đại học Y số 2 Giang Kinh, hiện đang thưc hiện một chuyên đề. Thẩm Vệ Thanh là sinh viên của trương, là nhân vật có liên quan đến chuyên đề này”. Đôi mất Hinh đỏ sưng tấy nhưng cô tư duy vẫn rất mạch lạc. “Cô có thể nói cụ thể hơn không?” Thấy Hinh đã khóc đến nỗi như vậy, anh Cố cũng không nơ nói gay gắt vơi cô. “Trương chúng tôi có một gian ký túc xá hầu như mỗi năm lại có một nư sinh nhảy lầu tư tư. Trong hơn chục năm qua, chỉ có Vệ Thanh là ngươi may mắn sống sót. Anh xem lẽ nào cô ấy không đáng để tôi phỏng vấn hay sao?” Đội trương Cố nghĩ bụng: cô gái này chỉ thích hỏi phản vấn. Anh nghiêm giọng: “Tại sao sau khi thấy Vệ Thanh chết, cô lại chạy lên gác phá hủy hiện trương?” “Lúc nghe điện thoại tôi thấy có nhiều âm thanh hỗn loạn, đoán chắc phải có kẻ mưu sát Vệ Thanh, nên tôi hi vọng sẽ bắt gặp hung thủ - dù chỉ nhìn thấy bóng của hắn thôi cũng đươc - để cung cấp đầu mối cho các anh”. “Nhưng lúc đó khu nhà rất hỗn loạn, mọi ngươi đều đổ xô xuống, thì cô đâu có thể biết kẻ nào là hung thủ? Lên đến nơi rồi, cô đã nhìn thấy điều gì?” “Đúng là tôi không phát hiện thấy điều gì cả, chỉ thấy cưa ngoài vẫn đóng, nhưng không khóa, đúng y như khi chúng tôi rơi khỏi đó”. “Cô đã đi cùng vơi ai?” “Một bạn nam cùng học, tên là Tạ Tốn”. “Lúc Vệ Thanh rơi xuống thì anh ta đang ơ đâu?” Đôi lông mày dài của anh hơi nhíu lại. “Đưng ngay cạnh tôi, sau đó tôi chạy lên gác, tôi chẳng rõ anh ấy chạy đi đâu. Trươc đó anh ấy luôn đi cạnh tôi”. “Anh ấy là bạn trai của cô à?” Hinh bỗng không biết trả lơi ra sao, đành nói: “Kể cũng khó nói... Coi như là bạn thôi! Xin hỏi, điều này có liên quan đến vụ việc hay sao?” “Cho rằng có liên quan hay không, là do ý cô hay là ý chúng tôi?” Anh Cố đã có dịp để vặn lại. “Lúc này chúng tôi chưa thể hỏi anh ta, nhưng nếu cô gặp thì hãy nhắn anh ta rằng, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ đến trương gặp anh ta nói chuyện”. “Có thể châm chươc cho tôi hỏi một câu, điều tra hiện trương, kết quả sơ bộ là thế nào không? Bị giết hay là tư tư?” Câu hỏi của Hinh làm anh Cố thấy hơi bất ngơ. “Còn chưa thể kết luận...” Anh nhìn vẻ mặt có phần tiều tuỵ của Hinh, rốt cuộc anh vẫn dịu giọng: “Bươc đầu nhận định là tư sát, ơ hiện trương chúng tôi không thấy dấu vết vật lộn chống trả, cũng không thấy dấu vân tay hay dấu chân khả nghi nào cả”. “Không thể như vậy”. Hinh khăng khăng. “Vì đúng là tôi đã nghe thấy qua điện thoại một loạt tiếng động...”
  5. “Đây mơi là điều tôi cần hỏi: phút cuối cùng cô Thanh có nói vơi cô nhưng gì?” “Anh đã chạy đi đâu thế?”. Hinh ra khỏi cơ quan công an gặp ngay Tạ Tốn. “Mình Hinh vào nói là đủ rồi, tôi chẳng biết về vụ việc này nhiều hơn cô, tội gì phải vào để ngươi ta thẩm vấn, có vui vẻ gì cho cam!” Hinh thấy buồn bưc: “Loay hoay thế này, chúng ta đã nhơ tàu rồi, đành đơi chuyến sau chạy qua đây, có lẽ phải đơi đến khuya”. “Cho nên Hinh gọi tôi đi cùng là rất sáng suốt. Ngồi chơ tàu sẽ rất lâu, chúng ta cũng có thể trò chuyện...” Hinh đâu còn bụng dạ nào nói chuyện vơi anh ta, cô ngao ngán thậm chí chẳng muốn quay về trương nưa, cô lầm lũi bươc đi. Thấy vậy, Tốn cũng không nói gì nưa, lặng lẽ bươc theo. Tạm ăn quấy quá vài thư, rồi Hinh ngồi trên ghế trong phòng đơi của ga tàu, cô ngủ gật. Vưa chơp mắt, bỗng thấy ánh mắt lành lạnh của Thẩm Vệ Thanh, tiếp theo là cảnh tương Thanh bị rơi xuống đất, và khuôn mặt dập nát - Hinh không thể nhìn thi thể của Thanh nhưng khuôn mặt dập nát ấy vẫn hiện lên trong óc cô. Hình như đúng là Vệ Thanh, nhưng lại giống cô gái áo trắng vẫn thấy trong giấc mơ. Sau hơn một tháng nưa, khuôn mặt ấy sẽ thuộc về ai? Hinh bỗng thấy nghẹt thơ, ngưc cô như bị đè nén bơi một khối chì nặng, dạ dày cuộn lên, rồi “oẹ” một tiếng, nôn thốc nôn tháo cả đám thưc ăn vưa ăn hồi nãy. Hinh mơ mắt nhìn cái đám ghê sơ ấy ơ trươc mắt, nhơ đến khuôn mặt rách nát bươm trong giấc mơ. Cô lấy khăn giấy bịt miệng, khóc không thành tiếng. Tốn cảm thấy lúng túng, anh đặt tay lên vai Hinh nói: “Không sao, chỉ là bị nôn. Xung quanh dù sao cũng chẳng có ai, Hinh đưng khóc...”. “Chính vì tôi đến nên Vệ Thanh mơi bị chết. Ngươi duy nhất may mắn sống sót trong “vụ án mưu sát 405” không còn nưa, là tại tôi”. Hinh bỗng thấy mình rất trơ trọi, cảm giác thật sư sơ hãi tràn đến vơi cô tưng đơt, tưng đơt như nhưng con mãnh thú vốn ẩn náu trong đêm bỗng chốc có thể xông ra nuốt chưng cô. Cô dưa đầu vào cánh tay Tốn, khóc nấc lên. “Đưng nói nhưng lơi ngốc nghếch thế nưa. Đã trót xảy ra bi kịch ấy, thì Hinh càng nên tận dụng cái đầu mối hiếm hoi mơi có đươc, tưc là “hồ sơ Nguyệt Quang xã”, tiếp tục điều tra cái lịch sư kỳ lạ này. Nếu có thể tìm ra sư thật để đánh dấu chấm hết cho “vụ án mưu sát 405”, đề phòng bi kịch lại xảy ra sau này, thì việc làm của cô chẳng phải là rất có ý nghĩa hay sao?” “Nhưng tôi cảm thấy hình như bóng đen của sư chết chóc rất nặng nề, khó mà thoát đươc. Vệ Thanh là một ví dụ quá rõ ràng đấy thôi!” “Hinh hãy tin ơ chính mình, tin rằng sau khi mình đã gắng hết sưc thì sẽ có đươc nhưng điều hoàn toàn mơi mẻ. Bi quan vào lúc này sẽ chỉ là hủy hoại chính mình mà thôi”. Hinh bỗng thấy Tốn chẳng hề trẻ con như nhưng biểu hiện bề ngoài mọi ngày, nét mặt cô giãn ra, thôi không khóc nưa, nói nhỏ nhẹ: “Anh nói mấy câu này mơi gọi là nghe đươc, rất giống cách nói của mẹ tôi”. Lúc này Hinh mơi chơt nhận ra rằng mình đang ngả ngươi áp vào Tốn, cô chơt đỏ mặt. “Có phải Hinh muốn nghe nói nhưng câu không ra gì không? Đưng tương là tôi không nói ra đươc nhé!” Tốn lại trơ lại cái giọng cũ. “Hãy nghiêm chỉnh một chút đi! Tôi rất sơ, thật đấy!” Hinh lại gục đầu vào ngưc Tốn. “Sơ gì! Tôi còn chưa nói cho mà biết: đến hôm đó tôi sẽ ôm chặt Hinh như thế này
  6. này, không cho Hinh quay về phòng 405 thế là ổn!” Tốn ghì chặt, Hinh muốn cương lại nhưng cô bỗng thấy mình không còn chút sưc lưc nào, hoặc có lẽ là cô vốn không muốn cương lại. “Nếu tôi bị ma ám, trong lúc rồ dại sưc lưc sẽ mạnh phi thương, tôi sẽ giãy thoát khỏi anh, sẽ cắn tay anh, rồi xông vào phòng 405, nhao ra cưa sổ...” Hinh thấy mình hơi có vẻ “gần mưc thì đen” - vì Tốn cũng như Sảnh đều hay nói nhăng nói cuội, nay cô cũng chẳng khác gì họ! “Tôi sẽ đuổi theo, và lại ôm chặt lấy Hinh!” “Sưc mạnh tôi vô biên, cư quyết nhảy xuống thì anh sẽ làm gì?” “Thế thì tôi sẽ nhảy cùng vơi Hinh!” “Đưng nói bưa nưa đi!” Im lặng rất lâu, hai ngươi vẫn cư ngồi yên như thế, không nói, không nhúc nhích. Vào lúc này Hinh cuối cùng đã học đươc cách không nghĩ ngơi gì nưa, chỉ thản nhiên phó mặc thơi gian lặng lẽ trôi đi. Bên ngoài phòng dành cho khách chơ tàu, thỉnh thoảng thấy có tàu dưng bánh rồi lại đi, mọi việc vẫn tuần tư diễn ra. Hành khách rảo bươc, lên tàu xuống tàu, vẫn đâu ra đấy, tất cả vẫn yên bình thì sư ấm áp dương như giảm xuống ngương tối thiểu. Có điều, Hinh chẳng thể hương thụ lâu sư yên ổn này. Cô mơ hồ cảm thấy ngoài kia cách cô không xa có vô số nhưng điều chưa biết đang lạnh lùng nhìn cô. “Sao anh im tiếng thế? Hãy kể về mẹ anh đi? Anh nói là mình chưa tưng gặp mẹ bao giơ...?” Tốn hỏi: “Hinh không lo nghe tôi kể thì sẽ khó chịu à?” “Không nói thì thôi vậy!” Hinh cố ý nhoai ngươi ra để ngồi thẳng dậy. Tốn càng ghì chặt hơn: “Tôi đã nói rồi mà: cô tuyệt đối đưng nên chối tư!” Hinh không nói nưa,ngươc nhìn đôi mắt Tốn đầm ấm nồng nàn khát vọng vô biên, suýt nưa thì cô đã ư vơi anh. “Thưc ra tôi nào có quyền gì để đòi hỏi Hinh!” Tốn thơ dài “Chuyện của tôi rất đơn giản: sinh tôi ra ít lâu, mẹ tôi đã bỏ đi, và không bao giơ trơ lại nưa”. Rõ ràng Tốn cố ý nói quấy quá cho qua chuyện. “Nhưng anh vẫn có đươc nhưng điều kiện rất tốt, trong đám sinh viên chúng ta, mấy ai đươc học đàn pi-a-nô!” Biết Tốn vẫn cố sưc lảng tránh đề tài này, Hinh bèn lái câu chuyện sang hương khác. “Điều kiện tốt, không có nghĩa là vui sương. Và, nhắc đến để làm gì đây? Dù sao tôi cũng đã sống đến giơ, lại đươc ôm trong lòng cô gái mà tôi thích, tôi còn cầu mong gì nưa đây?” “Tôi thấy anh vẫn cư trơ trẽn vậy thôi! Chơ quên nhắc đến là còn có một ngươi bạn tư thơi thơ ấu cưc kỳ thân thiết! Tôi thấy anh rất hạnh phúc thì có! Anh ấy tên gì vậy?” “Lệ Chí Dương. Đó là cô chưa nhìn thấy lúc bọn tôi choảng nhau...” “Vơ chồng còn có lúc to tiếng nưa là! Có đánh có mắng, mơi là thương yêu thật!” Trong nưa năm qua, Hinh và Sảnh luôn là đối tương để các bạn trêu trọc, lúc này Hinh vận dụng cái điều mình ngán ngẩm ấy sang Tốn, cô không hề thấy áy náy chút nào. “Có lẽ vì cảnh gia đình như thế, nên tôi tư nhỏ đã hay đa sầu đa cảm. May mà đã quen Chí Dương, cùng chơi vơi nhau cùng trương thành, nên cuộc sống cũng phong phú đa dạng lên nhiều. Rồi lại cùng thi đỗ vào một trương đại học, vào học cùng một lơp. Phải nói là trăm năm khó gặp đươc ngươi bạn như thế!”
  7. “Có lẽ hai anh chẳng nhưng có tình cảm mà còn có duyên phận... Tuy cùng là hai chàng trai trẻ - nói thế này thì cũng có phần kỳ cục - nhưng thưc tế chẳng phải thế là gì?” Hinh tấm tắc khen ngơi, cô trơ nên nghiêm chỉnh. “Chẳng thể nói đến hai chư duyên phận. Ví dụ, nếu hai ngươi cùng cố gắng học tập, cùng thi đỗ một trương đại học, thì đã gọi là rất ly kỳ hay sao? Chưa chắc đâu! Huống chi có khi vì đã thân nhau đến một mưc nào đó, thì tình cảm lại trơ thành một gánh nặng”. Tốn lại thơ dài. Nghe Tốn nói thế Hinh chơt nảy ra một ý, cô lập tưc ngồi thẳng ngươi, thản nhiên nói: “Anh nói đúng, có mơi nơi cũ là bản tính của con ngươi. Cho nên lúc đầu nên giư một khoảng cách mơi phải!” Cô đồng thơi thầm trách mình đã nghĩ nhầm về ngươi ta. Tốn nhận ra rằng Hinh đã có một suy luận lô-gích, anh nhất thơi chẳng biết nói sao nưa, đành im lặng. Cho đến lúc thấy Hinh hai quầng mắt lại đỏ hoe, anh mơi nói: “Nhưng vơi em thì khác, anh... anh thật lòng yêu em!”
nguon tai.lieu . vn