Xem mẫu

  1. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Phần 4 T hiên Nga và mụ chủ Mỹ Lệ cùng ra về một lượt. Nhưng tình trạng của hai người thì khác hẳn. Trong khinThiên Nga vẫn tươi tỉnh như bình thường, thì trái lại, mụ Mỹ Lệ eo xéo như gà mắc tóc. Người trong quán quá đỗi ngạc nhiên, ai cũng hỏi: - Có chuyện gì với hai người vậy? Tên cướp đó... Người vừa hỏi câu đó chưa kịp dứt lời đã bị ngay mấy cái tát nảy lừa. Họ tưởng bị bà chủ đánh, nhưng không phải, bởi lúc đó bà Mỹ Lệ đang nằm vùi trên giường, còn Thiên Nga thì đang ngồi ở bàn cách xa họ. Từ lúc đó hầu như chẳng người nào trong họ còn dám hỏi han lôi thôi nữa. Thiên Nga bỗng cũng khác thường hơn, cô nàng lúc trước thụ động, ít nót, miễn cưỡng tuân theo lệnh của bà chủ khi tiếp khách, thì nay lại có thái độ như chủ ọuán! Điều đó thể hiện qua cách cô xử sự. Để mặc cho mụ Mỹ Lệ nằm vùi trên giường, Thiên Nga một mình điều hành quán còn đâu ra đó hơn. Cô bảo tên quản lý Tám: - Từ nay mọi việc đều phải hỏi tôi. Tôi nhắc lại, mọi việc, chớ không phải riêng vlệc nào. Tôi là chủ! Quản lý Tám vốn là người tâm phúc lâu đời của mụ Mỹ Lệ, nên tuy nghe dặn vậy thì dạ dạ, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, bất phục. Hắn gọi riêng mấy tên đàn em: - Con này bữa nay nổi chứng, còn xưng là chủ nữa! Lời hắn vừa dứt thì cũng giống như những người trước đó, bị ngay một cú đấm thẳng vào mặt, lảo đảo... Hắn quát lên: - Thằng nào đánh tao? Đáp lời hắn ta, lại một cái tát nữa, mà lần này tát còn mạnh hơn, chẳng khác lần hắn bị tên côn đồ hạ gục hôm trước. Bắt đầu nao núng, hần nói khẽ với tên đàn em: - Giống như có ma vậy, mau chuồn đi thôi! Tuy nói vậy nhưng vì miếng cơm manh áo, bọn quản lý Tám cuối cùng vẫn tiếp tục làm việc. Bọn hắn thật sự ngạc nhiên, bởi từ đó mụ chủ Mỹ Lệ hoàn toàn mất hết quyền lực. Tệ hơn nữa, mụ ta con tỏ ra sợ sệt Thiên Nga, nhất nhất những gì cô nàng nói ra mụ ta đều tuân theo. www.vuilen.com 70
  2. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Rồi mọi sinh hoạt của quán bar Địa Đàng cũng trở lại bình thường. Khách sau một thời gian ngắn bị tác động bi chuyện xảy ra, đã kéo nhau trở lại. Nhất là sau khi nghe tin cô hoa khôi Thiên Nga giờ đã không còn là độc quyền của những tên quan cức có máu mặt nữa, những khách bình thường lại thích tới Địa Đàng hơn, bởi họ có thể được Thiên Nga tiếp bất cứ lúc nào. Một buổi tối... Thiên Nga vừa ra khỏi phòng, chưa kịp bước xuống cầu thang thì đã nghe huyên náo ở ngay đầu thang lầu. Lão Tây Rôbe xuất hiện thật đột ngột và đang xông thẳng lên trước sự bất lực của đám bảo vệ. Lão ta hình như đang say, vừa bước lên vừa to tiếng: - Đứa nào dám ngăn cản tao thì hãy chờ ăn đạn! Lão ta bất ngờ rút từ trong áo ra một khẩu súng, khiến mấy tên bảo vệ bỏ chạy hoảng loạn. Cả quun lý Tám cũng sợ hãi, núp trốn vào gầm cầu thang. Lúc đó Thiên Nga và lão Tây chạm mặt nhau. Hắn bớt hùng hổ, nhưng cùng còn to tiếng: - Em xúi tụi nó đuổi anh ra phải không? Vừa rồi rụi nó nói em đi vắng và đẩy anh ra ngoài, trong lúc anh biết chắc là em có mặt ở đây! Em nói xem, chính em không muốn tiếp anh phải không? Hắn hỏi và chờ một câu xoa dịu của ngườt đẹp, nhưng Thiên Nga lại nghiêm giọng: - Nếu đúng vậy thì sao? Không ngờ, lão Tây trố mắt nhìn người đẹp: - Em vừa nói gì? - Tôi nói là ông không nên tới đây nữa. Bởi những gì mà ông gây ra đã quá đủ làm cho rắc rối ở quán này rồi. Giờ mời ông về cho. Rôbe xưa nay chỉ quen ra lệnh cho người khác, nên vừa nghe Thiên Nga nói vậy, lão ta gầm lên: - Lũ khốn này đúng là hết muốn sống. Lão ta vung cây súng trong tay, hướng nòng súng lên trời, nổ Iiền hai phát. Đúng là hắn chỉ bắn dọa thôi, nhưng bỗng hắn thét lên một tiếng, ôm lấy chân, đau đớn. Máu từ chân lão chảy ra ướt đẫm cả cầu thang. Thì ra hai viên đạn thay vì bay lên trần, đã xuyên thẳng vào bắp chân lão ta! www.vuilen.com 71
  3. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Không một chút nao núng, Thiên Nga hất hàm bảo một tên bảo vệ: - Lôi lão ta ra xe, bảo họ chở lão về và từ nay không được léo hánh tới đây nữa. Lão Rôbe còn quay lại định la lối tiếp, nhưng chợt lão trố mắt kinh ngạc, khi thấy bà vợ chằn tinh gấu ngựa cửa mình vừa xuất hiện sau lưng Thiên Nga! - Bà... bà sao lại... Mụ Ba Tiền đứng nép phía sau người đẹp, chẳng khác một đàn em! Giọng mụ ta cũng theo giọng điệu của Thiên Nga: - Lôi lão ta ra ngoài đi! Tên cận vệ lâu năm của lão Rôbe cũng vô cùng sững sốt: - Bà... sao bà lại như thế? Ông chủ đang ta máu nhiều. Mụ Tiền quát lớn: - Cút đi ngay! Lão Rôbe ra xe rồi mà vẫn chưa thể hiểu tại sao có chuyện này. Từ hơn tuần nay bà vợ lão bông nổi cơn, thường la hét mỗi khi thấy mặt lão. Nhưng chưa bao giờ mụ ta lại có thái độ như hôm nay. Lão quay sang hỏi tên cận vệ: - Mấy bữa tao đi vắng, ở nhà đã có chuyện gì với bả vậy? Tên này thuật lại chuyện xảy ra hôm mụ Tiền đụng xe và kết luận: - Có vẻ như bà chủ đã bị chấn động não, nên tánh tình có nhiều thay đổi. Nhưng thay đổi đến như hôm nay thì quả là hơi lạ. Lão Rôbe quay sang hỏi tên Cai Xạo: - Nghe nói bữa đó mày có mặt trong vụ tai nạn? Cai Xạo lúng túng thấy rõ: - Dạ... bẩm bữa đó... Tên tài xế Năm không nhịn được, phải lên tiếng: - Bẫm ngài, hôm đó chính hắn dã tâu với bà chủ chuyện của ông với cô Thiên Nga. Sở dĩ bà chủ tới quán hôm đó cũng là do hắn ta mà ra. www.vuilen.com 72
  4. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Lão Rôbe tánh nóng như lửa, vừa nghe nói vậy lão đã quên cả cơn đau do vết thương, đã quay sang tát liền cho tên đàn em mấy cái liền: - Đồ phản phúc! Lão ta thuận tay xô một cái mạnh, khiến cho Cai Xạo té bổ nhào ra khỏi xe. Xong, lão bảo tên cận vệ khác: - Mày ở đó trị cho một trận rồi kêu xe về sau, khỏi theo tao! Lão ra lệnh cho tài xế Năm vọt xe đi. - Thưa ngài, có cần đi bệnh viện không? - Ờ... ờ. Lão ta định ra lệnh tiếp, nhưng chẳng hiểu sao miệng mở ra khó khăn, còn hai mắt thì như bị ai đó kéo xuống, nặng trịch! Lão cố cưỡng Iại, nhưng cơn buồn ngủ lạ thường đột ngột kéo đến, khiến lão ta ngả đầu ra sau rồi chẳng biết gì nữa... - Có cần đi bệnh viện nữa không, ông chủ? Mở mắt ra, thấy mình không còn ở trong xe, mà đang nằm ở một nơi nào đó rất Iạ, lão Rôbe hỏi liền: - Tôi đang ở đâu? - Ở đây, ông nhìn không ra hay sao? Nghe gịong ngườt lạ, lão cố nhìn lên thì ọuá đỗi ngạc nhiên, bởi đang đứng trước mặt lão ta lúc này là một người đàn ông cao lớn. Anh ta để mình trần, do đó vừa nhìn vào ngực là thấy ngay có hình xăm một con cá ấu cực to. - Mày... mày là. - Nhớ ra rồi phải không! Kể ra đầu óc sát nhân của ông cò Tây cũng không tồi chút nào. Ha ha! Gặp lại cố nhân sao không mừng vậy ngài? Giọng anh ta đầy mỉa mai, châm chọc, lại hàm chứa sự đe dọa mà riêng lão Tây già này hiểu hơn ai hết, Lão bẩt đầu run thật sự. Nhất là cái hình xăm kia, nó gợi cho lão nhớ tới một chuyện cách đó gần năm năm. - Con cá sấu hai đuôi ở Vàm Sát, giờ đây nó vẫn còn đủ hai cái đuôi và lại thêm hai cái răng nanh mới mọc nữa! www.vuilen.com 73
  5. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Câu nói của hắn càng như vẽ ra cảnh tượng ngày xưa! Khi ấy chính lão ta đã vừa dìm một tội nhân trẻ tuổi xuống dòng sông có con cá sấu đang chực sẵn vừa lên tiếng đe dọa như vậy. Con cá sấu hai đuôi cực kỳ hung ác, là trợ thủ đắc lực cho cò Rôbe mỗi khi muốn tra tấn và thủ tiêu tội nhân! - Một! Tôi nhớ ra anh rồi. Ngày ấy... đúng là tôi có... có tra tấn anh, nhưng chỉ dọa thôi, chớ nào có ý giết anh thật đâu. Xin anh... Lão ta giở giọng năn nỉ một cách gượng gạo, lại càng khiến cho Một điên tiết lên, hắn gầm to: - Câm ngay cái miệng mày lại! Mày biết tao phải mất bao nhiêu công sức để có được ngày hôm nay không? Hãy nhìn đây. Anh ta bất thần tuột luôn cả chiếc quần đang mặc xuống, để lộ hai vết thẹo cực lớn hầu như lấy đi gần hết phần mông! Giọng anh ta đầy bi phẫn: - Hai nhát cắn của con cá sấu hai đuôi đó! Mày nói chỉ dọa thôi, mà kết ọuả như thế phải không? Lão Rôbe linh tính biết điều tệ hại nhất sắp xảy ra, cho nên một cách nham hiểm, lão ta thừa lúc Một đang nói chuyện, đã nhanh tay rút khẩu súng trong lưng ra và bấm cò... Nhưng súng không nổ. Chỉ có tiếng cười của Một vang lên thôi: - Bản chất sát nhân của mày vẫn y nguyên! Lời vừa dứt thì cây súng trên tay lão ta đã bị văng ra xa, kèm theo một tiếng thét lớn từ mệng lão Tây già. Lão ta ôm hai tay vào hạ bộ của mình, máu từ nơi ấy chảy ra ướt cả sàn nhà: - Đừng! Đừng làm vậy! Hãy để cho tôi... Một lại cười nghe ghê rợn: - Sợ mất cái chuyên gieo rắc đau khổ cho người khác phải không! Vậy mày hãy nhớ lại xem, trong cơ thể này còn có nhửng thứ gì từng là công cụ để hại người nữa không? Nếu không nhớ ra hết thì để tao nhớ giùm. Hễ nhớ tới đâu thì vật đó sẽ bị cắt rời như cái vừa rồi! Phụp! Kèm theo lời nói là một cú chặt mạnh, nguyên cả bàn tay của lão Rôbe đã bị văng ra rất xa. Lão chưa kịp thét Iên thì đã thấy từ miệng lão máu tuôn ra, đồng thời một vật nhỏ bằng ba lóng tay đang rơi nằm ngay trước mắt lão. Không nói www.vuilen.com 74
  6. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN được, nhưng lão hiểu, đó chính là cá lưỡi của mình vừa bị cắt ra. Lão Rôbe đau đớn tột cùng, sắp ngã chúi về phiá trước thì như có bàn ta vô hình giữ lão lại. Giọng nói như lời tuyên án của Một: - Tao đã đợi gần năm năm một ngày này! Nhưng mày chưa chết được lúc này, khi chưa nghe chính người mà mày muốn chiếm đoạt lên tiếng! Lời nói đó vừa dửt thì Thiên Nga xuất hiện cùng với hai người phụ nữ khác: mụ Tiền và Mỹ Lệ! Họ cùng ngồi xuống trước mặt Rôbe. Thiên Nga là người lên tiếng trước: - Lão có nhớ hôm đó mấy tên bộ hạ của lão dụ tôi vào phòng riêng của lão không? Lo Rôbe đã mất lưỡi, lại đang trong trạng thái hấp hối thì làm sao trả lời được. Tuy nhiên những gì người khác nói thì lão nghe rõ hết. Lão không còn cách nào khác hơn là gật đầu trước các câu hỏi đúng và lắc đầu khi bị nói sai. Nhưng hầu như lão chỉ có gậr đầu, bởi mỗi lời nói ra của Thiên Nga như là những thước phim quay chậm lại, trung thực đến rừng chi tiết. - Lão không làm nhục tôi ngay, mà dã man hơn cho lột hết áo quần của tôi ra rồi bắt thủ hạ lôi một người đã bị tra tấn đến máu me đầy người ra đặt nằm ngay trước mặt tôi, để người ấy chứng kiến cảnn người yêu mình bị làm nhục! Người đó chính là ana Một đây. Một bị kích động mạnh hơn, anh ta chỉ vào mặt mụ Mỹ Lệ, quát lớn: - Còn mụ đã làm gì, đóng vai trò gì trong vụ đó, hãy nói mau! Mụ Mỹ Lệ riu ríu: - Dạ, tui không dám giấu. Ngày đó lão Rôbe cho tui tiền, biểu phải vu oan cho cậu là gian đảng, cướp của giết ngườí, để lão ta có cớ bắt giam. Chỉ vì lão ta muốn chiếm đoạt cô Thiên Nga đây. Mụ Tiền nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng: - Tôi cũng có tội trong vụ này! Cính tôi đã ngầm giàn xếp để cho chị Mỹ Lệ đây dễ bề thực hiện âm mưu. Bởi tôi biết, nêu cô Thiên Nga mà chiếm được trái tim của Rôbe thì tôi sẽ bị ra rìa, không mong gì lấy được ông ấy! Một đưa mắt nhìn sang Thiên Nga, cô mặt lạnh như băng, rít lên một tiếng: - Giết! www.vuilen.com 75
  7. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Ngoại trừ lão Rôbe đã hầu như hết sức lực, còn lại hai mụ đàn bà. Sau tiếng rít của Thiên Nga, họ sợ hết vía: - Đừng giết tôi! Xin tha cho cái mạng giun dế này. Họ quỳ xuống lạy như tế sao, khiến Thiên Nga không nhịn được cười: - Tôi bảo giết là giết hai con gà, mua một con heo quay, để bữa nay ăn mừng. Các người có biết tôi mừng điều gì không? Không chờ họ đáp, Thiên Nga đã quay sang, ra lệnh: - Đem hết những thứ đó vào đây! Chẳng thấy một ai đứng gần đó, nhưng sau tiếng ra lệnh của Thiên Nga, đã có hai người đàn ông lực lưỡng khiêng vật gì đó đem đặt ngay trước mặt rồi quay đi ngay. Vừa nhìn thấy những vật kia bỗng lão Rôbe đang sắp chết cũng phải ú ớ kêu lên, rồi đến phiên mụ Ba Tiền cũng thất thần: - Thằng Minh, con Lý! Thì ra hai đứa bé tuổi trên dưới khoảng mười một mười hai. Một đứa trai một đứa gái, là con của Rôbe và mụ Ba Tiền. Chúng không bị trói, nhưng dường nư đang ngủ ngon lành, Thiên Nga dịu giọng: - Chẳng ai làm hại chúng, mặc dù với tội lỗi mà cha mẹ chúng gây ra thì chúng cũng phải liên đới đền trả. Tôi tha cho và mang chúng đến đây, để cho cả nhà đoàn tụ cùng nhau. Bởi vậy hôm nay phải ăn mừng là vì thế. Mụ Ba Tiền mừng rơn, quên thân phận mình lúc này, đã nhào tới ôm hai con vào lòng. Lát sau khi mụ ngẩng lên thì chẳng còn ai cạnh mình, kể cả lão Rôbe đang bị thương tích đầy người. Hai đứa trẻ vẫn vô tư ngủ vùi. Lúc này mụ Tiền mới có thời gian quan sát ngôi nhà. Đây là gian nhà nhỏ, nhưng sạch sẽ và trông có hơi quen. Lúc nãy khi bị đưa vào đây trong tâm trang sợ hãi, rồi bị tra vấn liên tục, nên mụ ta chưa kịp để ý. Lúc này mới đưa mắt nhìn khắp xung quanh, mụ chợt kêu lên: - Nhà... nhà của mình đây mà! Mụ ta đã nhận ra, đây chính là ngôi nhà mà trước khi lấy lão Rôbe, mụ đã ở. Mà lạ hơn nữa, khi đứng lên xem kỹ thì mụ nhận ra cả những đồ đạc trong ngôi nhà hiện tại, tức cái biệt thự đồ sộ của mụ với lão Rôbe. Tất cả đều đang ở đây! www.vuilen.com 76
  8. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Nói tất thì chưa thật chính xác, nhưng hầu như những thứ cần thiết đều có. Có nghĩa là ai đó đã dọn giúp mụ sang đây, như một vụ chuyển nhà. Hơn nửa giờ sau thì hai đứa trẻ thức dậy. Chúng không chút ngạc nhiên, mà trái lại còn tỏ ra thích thú với khung cảnh mới. Con Lý nói với mẹ: - Cái ông gì đó dữ dằn lắm, ngực ổng có xăm hình con cá sấu, con sợ lắm, nhưng ổng không làm gì con, chỉ biểu con và Minh phải chuẩn bị để cuyển aua nhà mới. Đây là hà mới phải không mẹ? Con khoái nhà này hơn! Bé Minh cũng nói: - Ở đây sướng hơn nhà cũ của mình, ở nhà cũ ngày nào con ngủ cũng thấy ma. Có con ma hung dữ cứ nhe nanh đòi ăn thịt con! Nó nói ba on làm ác, giết hại người lương thiện, nên có ngày nó sẽ trả thù! Mà làm gì vậy mẹ? Ờ mà con quên, con ma còn nói mẹ cũng có làm ác nữa. Mụ Tiền bụm miệng con không co nói tiếp: - Con có muốn mẹ con mình chết hết không? Nín và ở đây rồi sẽ không còn gặp ma nữa. Ba mẹ con linh cảm thấy điều gì đó đang rình rập họ, cho nên cả hai đứa bé cũng tỏ ra ngoan ngoãn. Chuyện đời quay ngoắc l80 độ ở quán bar Địa Đàng. Lúc đầu có làm cho thiên hạ bàn tán, Nhưng lâu dần họ cũng quen. Cô gái phục vụ Thiên Nga nghiễm nhiên trở thành chủ, trong khi mụ chủ cũ Mỹ Lệ thì thành cai gà, làm công ăn lương, hầu như cũng không làm cho những nhân viên trong quán thắc mắc gì. Trái lại, họ răm rắp nghe lời và còn luôn sợ hãi, không dám hó hé lời ra tiếng vào như trước kia. Đặc biệt là vai trò của ông chủ quán Văn Một. Người ta chỉ biết đến người này qua lới thiệu eủa Thiên Nga có một lần, rồi sau đó hầu như chẳng một ai nhìn thấy mặt ông ta nữa. Dẫu vậy, hầu như mỗi lần nhớ tới ông ta thì mọi nhân viên đều lạnh ngườỉ. Họ mường tượng ông ta không phải là người, nhưng không dám nghĩ đó là một oan hồn. Chỉ chắc chắn một điều là kể từ khi lên làm chủ quán, ngoài nhan sắc trời phú, ngoài sự hấp dẫn quyến rũ vốn có, bây giờ Thiên Nga còn có sức thu hút khác thường hơn. Cô ta nhìn người đàn ông nào, dẫu người đó không có lòng đam mê, tức thì cũng phải xao xuyến và ngoan ngõan như con cừu non. Có người đồn rằng Thiên Nga có được sửc quyến rũ mê hồn đó là được ma ám. Người bị ma ám hành động theo sự đều khiển của hồn ma. Tuy nhiên, ngoài việc hớp hồn đàn ông ra Thiên Nga hầu như không làm gì cả... www.vuilen.com 77
  9. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Phải chăng anh chàng Một đã ngầm hỗ trợ, giúp cho người yêu đổi đời? Không ai dám đoán chắc điều đó, nhưng nếu dám để ý, thì ắt sẽ thấy, cứ hằng đêm, sau giờ quán đóng cửa, Thiên Nga không hề đi chơi với khách nào, mà chỉ rút lên lầu, vào phòng riêng khóa chặt cửa lại. Mụ Mỹ lệ biết hết. Biết rằng giờ đây Thiên Nga dành cả phần đời xuân sắc của mình để cống hiến cho người yêu chỉ hiện về ban đêm! Tuy nhiên mụ ta không bao giờ dám tiết lộ với ai về hiểu biết của mình. Bởi mụ còn muốn sống... HOA NƯƠNG T ối hôm đó trời oi bức, Thanh Tuấn mở cửa bước ra ngoài cho thoáng. Nhưng khi đứng ngoài sân rồi anh lại cụt hứng, bởi trăng chưa lên, nhìn bầu trời tối đen Tuấn hết muốn tiếp tục ngắm cảnh đêm như thường khi, vội quay vào và tiếp tục ngồi bên giá vẽ. Vẽ là niềm đam mê của Tuấn, mặc dù anh không là họa sĩ, bởi vậy từ khi về nghỉ hè ở đây chỉ trong một thời gian ngắn mà Tuấn đã vẽ được bốn năm bức tranh phong cảnh. Bữa nay cũng vậy, từ chiều anh đã vẽ và sắp hoàn thành bức tranh Hoa và Bướm. Mà hôm nay cũng lạ, nguồn cảm hứng chừng như không dồi dào như mấy hôm trước, do đó sau khi vẽ gần xong bông hoa thì Tuấn không thể vẽ tiếp được. Cuối cùng anh bỏ cọ, leo lên giường nằm. Định đọc sách, nhưng cũng không thể được. Đến lúc quay trở lại định vẽ tiếp thì Tuấn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có một con bướm màu đỏ thắm y như con bướm thật sắp đậu lên đóa hoa sen mà anh vừa vẽ dở chừng chưa xong. - Ủa, mình đâu có vẽ con bướm? Đưa ta sờ thì rõ ràng con bướm do ai đó vẽ còn ướt sơn. - Ai vậy? Ai vào đây phá tôi? www.vuilen.com 78
  10. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Anh hỏi đến mấy lần mà vẫn không có người đáp. Tuấn bực bội càu nhàu: - Ai mà vô ý thức quá, người ta đang vẽ mà lại... Bỗng phía sau có hơi thở của ai đó, Tuấn quay lại và sững sờ khi nhìn thấy một cô gái tuổi đôi mươi đang nhoẻn miệng cười với anh! - Cô là... Cô gái cúi đầu chào Tuấn rất lịch sự và hình như có điều chi đó bối rối. Tuấn chợt hiểu: - Cô vừa mới vẽ lên tranh của tôi? Cô gái lúng túng: - Dạ, chẳng qua quá ham vẽ nên mới mạo phạm, mong được tha tội! Tuấn không tài nào giận nổi trước nụ cười như hớp hồn người đó, nhất là lời nói như mật rót vào tai, anh cũng lắp bắp: - Cô.. cô. Không sao cả... thật ra tôi cũng... Nàng trở nên tự tin hơn: - Từ lâu em mê vẽ mà chưa có dịp cầm được cây cọ, nên vừa rồi tình cờ bước vào đây em đã không kiềm chế được. Đã phá hư bức tranh của anh, em xin chịu lỗi. Tuấn thật lòng: - Không ngờ cô cũng có hoa tay lắm, con bướm vẽ lên tranh thật đúng ý đồ của tôi. Thú thật, nếu là tôi vẽ thì cũng chưa chắc đã đẹp bằng! Cô nàng e thẹn thật dễ thương: - Anh đừng làm em xấu hổ phải độn thổ bây giờ. - Tôi nói thật đó. Chắc hẳn là cô đã từng biết vẽ rồi. Hay là... Anh muốn mời cô nàng hằng ngày tới làm bạn vẽ cho vui, nhưng chưa dám ngõ lời thì cô nàng bạo dạn hơn đã chỉ tay ra sau nhà, phê bình: - Nhà không đóng cửa như vậy, ai lẽn vào mà chẳng được. Thảo nào ngườí ta bước vào cả buổi vẫn không hay. Tuấn định cãi là lúc chiều anh đóng cửa cẩn thận nhưng chẳng hiểu sao anh lại chỉ cười rồi cứ đứng ngây người ra không nói được. www.vuilen.com 79
  11. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Kìa, nhà họa sĩ quên cả việc mời khách ngồi sao? Tuấn lúng túng: - À quên. Mời, mời cô ngồi. Nhưng anh quên là nhà chỉ có mỗì chiếc ghế duy nhất dùng để ngồi vẽ, nên vội kéo ra, mời lần nữa: - Mời cô ngồi tạm. Nhà của người độc thân có khác. Tôi chỉ mới dọn về đây có mấy hôm. Cô nàng lại cười rất tươi, chỉ vào chiếc ghế. - Dính đầy màu thế kia, mời khách ngồi được sao! Bấy giờ Tuấn mới để ý, lúc nãy do cẩu thả nên anh để màu vương vãi. Quýnh quá, Tuấn lấy vạc áo của mình lau vội, cô nàng còn nhanh hơn, đã chụp lấy tay chủ nhà, vừa cằn nhằn: - Sao lại làm vậy... Tuấn chợt giật mình bởi hơi lạnh từ tay của nàng truyền sang. - Tay cô... Nàng rút tay về rất nhanh, hơi lúng túng: - Em... em mới đi ngoài sương... - Cô cần sưởi không, tôi có lò than… Nàng đáp nhanh: - Dạ không sao, chỉ chút xíu là hết ngay thôi. Rồi nàng rất khéo tay, dùng một mảnh vải lau của Tuấn để trên sàn, lau thật sạch chỗ màu dính. - Mời chủ nhân! Tuấn xua tay: - Cô là khách, người ngồi phải là cô. Nàng không khách sáo nữa, kéo vạc áo và ngồi xuống. Dáng ngồi rất đẹp, khiến Tuấn phải kêu lên: www.vuilen.com 80
  12. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Ồ, hay là ngày mai cô ngồi mẫu cho tôi vẽ nhé! Nàng thẹn đỏ mặt: - Quê như em mà làm mẫu cho thiên hạ cười cho! Nói xong, nàng đứng vụt đậy rồi chạy nhanh ra cửa sau. Quá bất ngờ nên một lúc sau Tuấn mới gọi với theo: - Cô! Cô ở lại đã. Tôi nói thật lòng mà. Nhưng nàng không quay lại. Tuấn hốt hoảng gọi theo: - Tôi chưa biết tên cô mà! Cô ơi! Không hề nghe dáp. Mãi sau đó khi Tuấn chạy theo được vài chục mét thì mới nghe văng vẳng: - Hồng Liên! - Sen Hồng... Tuấn lẩm bẩm và tiếc nuối. Anh thắc mắc mãi về cô nàng. Tại sao ở một vùng quê hẻo lánh như thế này lại có thể có một cô gái đẹp như thế này? Mà cô ta kể cũng lạ, lúc thì bạo dạn, dám xông vào nhà lạ, lại nghịch phá, lúc lại e thẹn. Với sự tò mò, khiến Tuấn quyết định men theo lối cô ta vừa đi. Lúc nãy không kịp hỏi nhà cửa ở đâu, bây giờ làm sao tìm? Nhưng khi nhớ lại trong mấy ngày qua, Tuấn đã quan sát, gần đây chỉ có một xóm nhà duy nhất cách chỗ trọ của anh không xa, chắc chắn cô nàng đến từ đó. Nghĩ vậy nên Tuấn mạnh dạn bước nhanh về hướng có ánh đèn, là xóm nhà khoảng mười nóc. Anh chỉ mất gần mười phút đã tới nơi. Chưa vội hỏi ai, Tuấn chậm rãi bước qua từng nhà, mà nhà nào anh cũng lén nhìn vào, hy vọng bầt gặp bóng dáng cô nàng. Qua hết tám nóc nhà rồi mà vẫn chưa thấy gì, đến ngôi nhà thứ chín thì chợt nhìn thấy cánh cổng tre chưa kịp đóng, Tuấn mừng thầm: - Có thể là đây! Anh vừa cố nhìn vào trong thì đã nghe có tiếng quát từ bên trong nhà: - Con gái hư, mày đi đâu giờ này! Một tiếng kêu đau, rồi giọng nghe quen quen: - Con... con đi sang nhà bạn! www.vuilen.com 81
  13. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Đồ con hư. Tao nói cho mà biết, nếu lần sau mà còn đang đêm lẽn đi nữa thì đừng trách sao không nương tay! Rõ ràng vừa rồi là giọng của cô nàng! Thì ra nàng ta chỉ vì ghé qua nhà mình mà về bị đòn, Tuấn nóng mũi định lên tiếng gọi để chặn đòn roi kia, nhưng kịp dừng lại. Bởi anh biết, anh mà lên tiếng lúc này thì khác nào lửa cháy đổ thêm dầu! Bên trong lại những tiếng roi vụt mạnh, nhưng lần này nàng lại không khóc, không kêu. Hình như đang cố chịu đòn. Sốt ruột quá, nhưng Tuấn cũng chẳng biết làm sao. Cuối cùng nghĩ ra được một kế, anh tìm một hòn đá lớn, ráng hết sức ném nó thẳng vào cửa, gây ra một tiếng động thật lớn. Sau đó chạy đi khá xá, đứng đợi nghe động tĩnh. Quả nhiên có tác dụng. Có bóng một bà già bước ra cửa ngơ ngác tìm. Như vậy cô nàng đã không bị đòn roi nữa. Trời dần khuya. Thấy đứng lâu cũng không làm được gì, Tuấn cất bước về nhà, định bụng là sớm mai sẽ trở lại. Nhưng lạ thay, khi anh bước vào phòng mình thì đã thấy nàng ở đó! Nàng không ngại khi ôm chặt lấy Tuấn vừa khóc nức nở. Để như vậy một lúc, Tuấn từ từ gở tay nàng ta ra, an ủi: - Có chuyện gì thì bình tĩnh rồi giải quyết... Nàng đỡ khóc, nhưng vẫn còn xúc động, chưa nói được gì. Phải một lúc sau, chợt nàng trở lại giọng nũng nịu của mình: - Em suýt mất mạng rồi, đền cho em đi! Tuấn phải bật cười: - Ra giá đi, đền gì nào? Anh bất thần bẹo tay vào má, nàng để yên. Tuấn hỏi: - Sao lúc nãy nàng bị... Đưa tay chỉ một bên má còn sưng, nàng lại sụt sùi: - Lần này bị như vầy còn nhẹ. Những lần trước em còn bị bầm tím cả người... - Sao có chuyện ghê gớm như vậy? Ai là người gây ra? Một lần nữa nàng lại chụp lấy Tuấn, cầu cứu: - Giúp em với! Em không dám trở về nhà nữa, bà ấy sẽ giết em mất! www.vuilen.com 82
  14. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Bà nào? - Mẹ kế của em. Dỗ mãi nàng mới chịu nói ra: - Số là em có một kế mẫu, hiện em đang ớ với bà ấy. Từ khi cha mất đến nay thì lúc nào bà ấy cũng đánh mắng em mỗi khi có dịp. Em hầu như bị nhốt suốt trong nhà, có lúc suốt cả tháng không nhìn thấy bóng mặt trời. Vừa rồi, lợi dụng lúc bà ấy đi vắng, em đã lẽn đi ra, ghé vào nhà anh chơi, định về trước khi bà ấy có mặt, nào ngờ chậm chân hơn, nên bà ta lôi em ra đánh không thương tiếc! Tuấn nổi máu nóng: - Sao lạì có người ác như thế! Để sáng mai anh sẽ ghé nhà nói cho bà ta và nếu cần thì đi báo quan. Nàng hốt hoảng: - Đừng làm thế! - Vậy chẳng lẽ nàng chị suốt đời cảnh này sao? Nàng lại sụt sùi một hồi nữa rồi mới nói rõ hơn: - Số là mới đây bà ấy ép em lấy một ông bá hộ đáng tuổi cha mình. Em phản đối thì bà ta nổi điên, càng đánh đập em nhiều hơn! Bất ngờ nàng hỏi: - Anh có thể giúp em trốn khỏi đây chăng? Tuấn ấp úng: - Được, nhưng mà... - Không nhưng gì cả, bây giờ em chỉ có hai con đường là bỏ đi khỏi nhà hay là chịu chết với sự tra tấn của bà ta. Nói dứt lời nàng vùng đứng dậy như sắp bỏ đi. Tuấn hốt hoảng kéo tay nàng ta lại. Vô tình nàng ngã hẳn vào lòng Tuấn, ngực áp vào ngực anh, còn môi thì lại áp đúng vào nhau! Chuyện gì giữa đôi trai gái đang độ xuân thì chỉ có hai người biết. Căn phòng trọ của Tuấn từ lúc đó cho đến gần sáng không hề có ánh đèn. Trong khi hai con người kia vẫn quấn lấy nhau, không hề ngủ. www.vuilen.com 83
  15. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Mỏi mệt sau cuộc mây mưa, Tuấn ngủ vùi một giấc. Đến khi bị ánh mặt trời chiếu vào mặt từ khe hở ở cửa sổ thì anh chàng mới giật mình bật dậy. Cô nàng của anh không còn ở bên cạnh. - Hồng Liên! Gọi mãi chẳng nghe lên tiếng, Tuấn nhảy xuống đi tìm, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. - Đi đâu được nhỉ? Chờ đến trưa không thấy gì, Tuấn đành phải cuốc bộ trở lại xóm nhà đêm qua. Lần này Tuấn sững sờ khi nhìn thấy hơn mười nóc nhà chỉ còn trơ lại mái, các vách phiến đã tơi tả, gió lùa. - Là một khu nhà bỏ hoang từ lâu! Không thể tin vào điều này, Tuấn đi nhanh hơn, quanh khắp xóm từ đầu đến cuối cả chục lần, nó vẫn vậy! - Rõ ràng tối qua mình nhớ là ngôi nhà ở khoảng này mà! Tuấn dừng lại rước ngôi nhà hoang có vẻ bề thế hơn cả và giật mình khi thấy ngay giữa sân có một cái giếng, giữa giếng có một đóa hoa sen mọc thẳng từ dưới lên. Đóa sen hồng thật đẹp! Nhìn đóa sen anh chợt liên tưởng đến nàng Hồng Liên của mình, nên bất chợt thốt lên: - Hồng Liên! Tiếng anh vừa phát ra thì lạ thay đóa sen hồng bỗng vụt bay lên, tan tác trong gió. Từng cánh, từng cánh hoa tơi nằm rải rác trên mặt sân. Cũng vừa lúc Tuấn cảm giác như bị trúng gió, anh lảo đảo, rổi ngã quỵ xuống tại chỗ, hôn mê... Khi tỉnh lại, Tuấn vô cùng ngạc nhiên khi đứng trước mặt mình là một ông lão có gương mặt phúc hậu. Ông reo lên khi thấy Tuấn tỉnh lại: - Vậy là không sao rồi! Tuấn ngơ ngác: - Cháu bị sao vậy bác? Ở đây là... là... Chợt nhớ lại mọi chuyện, anh vụt hỏi: www.vuilen.com 84
  16. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Ngôi nhà kia... Anh khựng lại khi chỉ thấy trước mặt mình là xóm nhà hoang sơ, tiêu điều. Hình như hiểu ý, ông lão lên tiếng: - Cậu tìm người con gái có tên là Sen Hồng? Tuấn đáp ngay: - Đúng rồi! Nàng ấy... Ông lão thở dài: - Trong số gần chục đàn ông bị như cậu, chỉ có cậu là sống sót. Âu cũng là cái số... Ông kéo tay Tuấn đi về phía sau đãy nhà, chỉ gần chục ngôi mộ thấp lè tè: - Đó, kết cuộc của những người như cậu. Là những người đã biết cô Hồng Liên! Tuấn không tin điều anh vừa nghe, anh lớn tiếng biện bạch: - Nàng ấy là cô gái... - Một oan hồn chớ đâu phải người! Câu nói đó khác nào cú roi quất vào mặt, Tuấn chới với nói: - Sao lại thế! Nàng là... Ông lão kéo Tuấn ngồi xuống trước dãy mộ: - Chính ta đã chôn những ngôi mộ này. Tuổi họ đều trạc như cậu. Họ cũng qua đây, cũng gặp nàng ấy, rồi chỉ qua một đêm trăng gió cùng nhau, sáng ra thì nằm chết với cơ thể hầu như không còn chút thịt da nào. Cậu là người duy nhất như ta vừa nói, có được cái may mắn. Có lẽ do cậu số lớn, hoặc cơ địa lạ thường hơn. Chớ còn bất cứ ai dính tới nàng ta thì đều mạng vong! Ngừng lại một chút, ông kể tiếp: - Nguyên cả xóm này trước kia là của riêng một dòng tộc. Họ sống cùng nhau cho đến một ngày, khi người đứng đầu dòng tộc là ông bá hộ Vương Sùng bị bệnh qua đời đột ngột. Sau hiểu ra thì ra chính bà vợ kế đầu độc chồng, để hòng chiếm đoạt sản nghiệp. Bà ta đã thành công, truớc sự phản đối quyết liệt của những người trong thân tộc họ Vương. Chỉ trong một đêm, do uống nước từ cái giếng giữa sân nhà mà cả vài chục mạng đều ngã lăn ra chết cả! Chỉ duy www.vuilen.com 85
  17. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN nhất một cô con gái út của ông Vương là thoát được do ngủ quên trong phòng riêng suốt buổi chiều cho đến nửa khuya nên không uống nước có thuốc độc. Cô gái sống sót, chỉ lúc đó thôi. Bởi sau cùng cô ta cũng bị bà mẹ ghẻ phát hiện được và thật dã man, để trừ hậu họa, bà đã nhẫn tâm bắt cô con gái đáng thương đó đem bán cho một kỹ viện. Để rồi chỉ một đêm, do không chịu tiếp khách, nàng ta đã bị bọn ma cô gồm cả chục tên hãm hiếp. Quá nhục nhã, nàng ấy đã gieo mình xuống giếng tự tử! Tuấn thảng thốt kêu lên: - Hồng Liên! Ông lão thở dài: - Đúng, nàng ấy là Hồng Liên. Do bị chết oan ức như thế nên từ ấy nàng tìm cách trả thù, hễ gặp đàn ông là quyết không tha. Tuấn phẫn nộ: - Đáng lý nàng chỉ nên giết bà mẹ ghẻ thôi chớ! - Tất nhiên là bà quá phụ đó không thể thoát chết. Chỉ tiếc là do hận thù quá to lớn, nên Hồng Liên đã lạm sát. Tuy nhiên, xem ra khi gặp cậu thì nàng ta đã thay đổi. Hình như nàng ta đã yêu cậu thật sự rồi. Ông lão nói đến đó thì đứng dậy bỏ đi. Đi một quãng khá xa mới quay lại nói lớn: - Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa nơi này. Nếu có duyên thì có ngày cậu sẽ gặp lại nàng ấy! Tuấn đứng thẫn thờ khá lâu... www.vuilen.com 86
nguon tai.lieu . vn