Xem mẫu

  1. Kẹo dâu tây.
  2. Thái Minh ngạc nhiên nhìn viên kẹo với gói giấy bọc bằng bạc kẻ hồng nằm chễm chệ trên mặt bàn gỗ. Ngó quanh cái lớp vắng tanh chỉ có mình mình, cũng phải, giờ này dám mấy đứa kia còn đang nằm trên giường ấy chứ, ai lại đi học như mình. Vứt cái cặp lên ghế và nằm soài người ra bàn, cậu quyết định vứt viên kẹo vào học bàn, lơ đẹp nó…. Ngoài lớp học, một bóng người cao lớn khẽ quay người rời đi…. 2. Hôm nay lại vào sớm, Minh một lần nữa thấy một viên kẹo trên bàn của mình, có điều viên kẹo này được bọc bởi lớp giấy kiếng trong làm rõ màu kẹo đỏ tươi bên trong. “Ai bày trò khỉ này thế?” – cậu nghĩ rồi lại vứt nó vào hộc bàn cùng với viên kẹo hôm qua, tiếp theo liền nằm sóng soài ra bàn mà ngủ… Bóng người ngoài cửa khẽ nán lại một chút rồi cũng bỏ đi…… 3. Thái Minh mặt đầy hắc tuyến nhìn viên kẹo bọc trong gấy gói in hoa văn cầu vồng nằm trên mặt bàn, chặn lên một tờ giấy. Cậu tò mò cầm tờ giấy lên đọc
  3. “Ăn đi, cho cậu đấy” Đang đùa đấy à? Trò này cứ như gián tiếp tỏ tình ấy. Mặc kệ, người ta cho thì mình nhận. Không suy nghĩ nhiều, cậu bóc vỏ kẹo và cho viên kẹo màu đỏ ấy vào miệng… Một cách nhanh chóng, mùi dâu tây tỏa ra, thanh thanh sống mũi, ngọt ngào… Từ một góc kín, một nụ cười khe khẽ hiện lên… 4. Kể từ lúc đó, ngày nào trên bàn của Thái Minh cũng có kẹo dâu, với những giấy gói mang màu sắc khác nhau, chưa bao giờ trùng lập. Và mặc dù không có thư của người cho kẹo như lần đó, cậu vẫn ăn chúng một cách ngon lành, vì cậu rất thích vị dâu tây, chua chua, thanh thanh, ngọt ngọt, khiến cho người ta ăn mãi không chán. Đương nhiên, cậu không hề có ý định tìm người kia, người ta thích bí mật thì cứ cho người ta bí mật đi, quan tâm làm gì. Và mọi chuyện sẽ cứ đơn giản như thế, nếu như ngày ấy cậu không vào muộn… 5.
  4. Vì buổi tối mãi chơi game mà buổi sáng dậy muộn hơn mọi lần. Bước vào lớp thì thấy phần lớn bạn bè đang bu xung quanh bàn mình. Nén giận, cậu bước đến lôi tên mập đang ngồi ở chỗ của mình ra, ném cặp xuống bàn và cầm viên kẹo được gói bằng bao vải có gắn nơ lên, lập tức bị cô bạn đứng kế bên làm cho giật mình - Ấy đừng đụng vào, cái này lẽ ra phải ở đây một tuần trước chứ… Sao bây giờ lại ở đây nhỉ? Một tuần trước… tức là lúc mình thấy viên kẹo này lần đầu… - Cái này là kẹo cúng đó… Hôm nay Minh đừng ngồi ở đây, xuống bàn dưới ngồi đi… 6. “Trước đây ở cái bàn này có một cô gái đang làm bài thì bị đột quỵ, vì cô ấy gục đầu xuống nên mọi người cứ nghĩ là cô ấy đang ngủ, cũng không ai đánh thức cô. Đến lúc ra về thì người em học lớp dưới chờ quá lâu nên đến lớp tìm, phát hiện ra người chị kết nghĩa của mình đã chết. Vụ đó làm trường trường mình bị tước đi huân chương, một giáo viên bị đuổi… Mà còn chưa hết đâu nha, cứ đến ngày đó hàng năm thì trên bàn sẽ xuất hiện một viên kẹo dâu, không biết là của ai, dù gì thì
  5. người hâm mộ của bà chị đó có rất nhiều… Một vài người nghe xong câu chuyện thì sợ hãi ném viên kẹo đi, ngay chiều hôm đó liền bị tai nạn… Vậy nên cứ đến ngày đó thì người ngồi bàn này sẽ chuyển chỗ. Vậy mà tại sao hôm nay viên kẹo đó lại xuất hiện nhỉ… Thấy tuần trước không có cứ nghĩ là xong rồi cơ… Mà tụi này cũng quên nói với Minh chuyện này, dù gì cũng là học sinh mới….” Thái Minh im lặng nghe cô bạn kể chuyện, trong lòng rối bời… vì sao hôm đó mình không sao cả? Vì sao người nọ lại để kẹo lên bàn mình hàng ngày? Vì sao lại bảo là cho mình? 7. Thầy Phong bước vào lớp, nhận thấy lớp mình có vẻ khác với mỗi ngày - Sao thế các em, sao Thái Minh là ngồi dưới đó? Một cô nàng khẽ ra dấu im lặng với người thầy trẻ tuổi - Truyền thuyết trở lại rồi thầy ạ… Thầy Phong khẽ nhìn cái bàn trống với viên kẹo rồi nhìn xuống Thái Minh đang
  6. gục đầu, hiểu ý quay lên bảng bắt đầu giảng bài. 8. Thái Minh để lại một tờ giấy bên dưới viên kẹo, đại ý là muốn hỏi người kia vì sao lại làm thế, vì sao lại không nói rõ… Và nhân lại được một bức thư không ngờ tới Bức thư chỉ có một dòng duy nhất “Vì cậu là người đặc biệt” Kèm theo là một viên kẹo dâu giấy gói màu đỏ… …Cái này… có tính là tỏ tình không?... Minh có cảm giác trái tim mình đập nhanh kì lạ… 9. Rốt cuộc việc ngày nào cũng có kẹo dâu trên bàn của cậu cũng làm mọi người chú ý. Mọi người gần như thay đổi quan điểm : cái này là rõ ràng đang tán tỉnh hotboy lớp tụi mình nha!!! Và ngày qua ngày, Thái Minh vẫn cứ vô tư nhai kẹo miễn phí cứ như một thói quen, tất nhiên là càng lúc càng thấy tò mò về người bí ẩn kia. Vì bây giờ đi theo viên kẹo luôn có một mảnh giấy với nét chữ khá quen thuộc, phần lớn là “Hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo khoác” “Một ngày tốt lành” “Chiều có thể sẽ mưa, nhớ cầm
  7. theo dù” “Cố học nhé” ……. Tất cả những điều quan tâm nhẹ nhàng ấy đều làm cho cậu cảm thấy ấm áp….. 10. Vào một ngày đầu tuần đẹp trời, tại phòng giáo viên, Hoàng Phong kinh hỉ nhìn hủ kẹo bạc hà có gắn nơ xanh màm cạnh máy tính của mình. Trên nắp hủ kẹo có dán một tờ giấy nhớ màu vàng nhạt “Trả lễ cho thầy, ngày nào cũng đến lớp sớm hơn em chắc mệt lắm nhỉ? Em thường thấy thầy ngủ trong phòng giáo viên =P” Trong ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng, Hoàng Phong ở nụ cười hiền nhìn cậu nhóc đang bĩu môi với mình ở lan can lớp học đối diện. Kẹo bạc hà.
nguon tai.lieu . vn