Xem mẫu

Kim Dung (dựa) Bẻ Kiếm Bên Trời MỤC LỤC 1. Lá Thư Bí Mật 2. Người Trong Bóng Tối 3. Bức Họa Trong Tường 4. Người Áo Đen Che Mặt 5. Lỡ Tay Đâm Chết Gái Hồng Nhan 6. Bạch Y Tam Cô Nương 7. Đôi Ngựa Sắt Tí Hon 8. Muốn Đoạt Tiêu, Cường Bạo Ra Oai 9. Nghe Chim Hót, Quần Hùng Khiếp Đảm 10. Tam Cô Nương Đại Náo Lý Gia Trang 11. Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương Là Ai ? 12. Giai Nhân Trong Động Thẳm 13. Hộp Ngọc Cùng Ngựa Sắt 14. Vó Bạch Câu Ngàn Dặm Ruổi Rong 15. Đại Hán Râu Quăn Biến Nữ Lang 16. Phạm Thư Trai Tặng Ô Vân Khuyên 17. Theo Phụ Thân Quay Về Cố Lý 18. Sau Rèm Thấp Thoáng Bóng Giai Nhân 19. Vi Gia Trang Phát Sinh Đại Biến 20. Phạm Thư Trai Kể Chuyện Năm Xưa 21. Mối Chung Tình Chị Chẳng Nhường Em 22. Cái Chết Bi Thảm Của Cần Nhật Túy 23. Gội Gió Mưa Tìm Kiếm Lang Quân 24. Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương Lại Xuất Hiện 25. Quản Tam Dương Hất Ngã Phi Yến 26. Triển Phi Yến Bị Nạn Giữa Đường 27. Thiên hạ Đệ Nhất Ma Đầu Là Ai ? 28. Quản Tam Dương Đoạt Tiểu Thiết Mã 29. Huyết Hồn Trảo Đã Thương Triển Phi Ngọc 32. Huyết Hồn Trảo Chụp Trúng Kim Vị Giáp 33. Vi Quân Hiệp Quyết Định Rửa Hờn 34. Dưới Đất Chui Lên Một Dị Nhân 35. Xúc Lý Thành Thốn Một Môn Khinh Công Tuyệt Đỉnh 36. Rõ Ràng Nằm Đó Chẳng Là Phi Yên 37. Một Cuộc Đấu Chưởng Rung Rợn 38. Gặp Cơ Nguy Cẩn Thủ Hang Động 39. Triển Phi Ngọc Ngỏ Lời Vĩnh Biệt 40. Giết Mẫu Thân, Nghịch Nữ Mượn Tay Người 41. Cần Quân Hiệp Bị Nhốt Dưới Nhà Hầm 42. Nội Lực Cần Quân Hiệp Tiến Triển Bất Ngờ 43. Lão Ốm O Lại Xuất Hiện 44. Gặp Người Quen, Tam Dương Bở Vía 45. Diệu Thuật Về Những Con Ngựa Sắt Tí Hon 46. Nghe Chim Hót Sinh Long Ngờ Vực 47. Núi Cực Lạc , Phi Yên Tìm Chị 48. Đi tìm Quân Hiệp, Giữa Đường Gap Quái Nhân 49. Thất Tinh Kỳ Độc 50. Độc Long Tôn Giả 51. Cần Quân Hiệp Lại Xuất Hiện 52. Độc Long Đả Tử Quản Tam Dương 53. Triển Phi Yên Vô Ý Uống Lầm Linh Dược 54. Triển Phi Yên Lại Bị Trọng Thương 55. Trước Mũi Kiếm, Đại Hiệp Chẳng Sờn Gan 56. Dưới Hang Sâu Hào Kiệt Bỏ Mình 57. Triển Phi Yen Chết Đi Sống Lại 30. Giúp Rữa Hờn, Diệu Cô Tặng Vật Báu 31. Người Đàn Bà Che Mặt 58. Ba Lưỡi Phi Đao 59. Thủy Hỏa Tôn Giả Hạ Sơn 60. Thập Diện Mai Phục 61. Lá Thư Bí Mật 62. Bên Trời Mờ Mịt Cánh Chim Hồng Hồi 33 Vi Quân Hiệp Quyết Định Rửa Hờn Tuy Triển Phi Ngọc sử dụng cây Huyết Hồn Trảo để đối phó với gã che mặt, nhưng gã là một tay bản lĩnh ghê gớm, thủy chung nàng vẫn không tìm cách chiếm được thượng phong. Một lần nàng bị đối phương chuồn người đi đồng thời dùng công lực hất lại để cho cây Huyết Hồn Trảo lại đâm trúng vào ngực mình. May mà nàng đang mặc Kim Vị Giáp không thì đến mười mạng Triển Phi Ngọc cũng phải chết uổng. Lần sau, đối phương lại lấy hai mảnh bàn đá kẹp chặt Huyết Hồn Trảo, suýt nữa cây khí giới quý báu này bị hắn cướp mất. Triển Phi Ngọc tự biết bản lĩnh mình còn kém gã che mặt rất xa, không tài nào địch nổi. Nàng thấy gã nhảy ra khỏi nhà thì trong lòng kinh hãi vô cùng, hấp tấp lùi lại luôn mấy bước. Gã che mặt trỏ tay vào mặt Triển Phi Ngọc dằn giọng nói: - Ngươi không phải là đứa ngu xuẩn, chẳng lẽ lại không biết vì sao mà ta không thèm cướp Huyết Hồn Trảo của ngươi ư? Nếu ngươi còn là con người có lương tri thì cấp tốc dời khỏi nơi đây, còn đứng đó làm chi nữa? Gã ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: - Ta muốn lưu Vi Quân Hiệp lại đây mấy bữa. Nhưng có mặt ngươi bây giờ thì ta không tiện nói gì với gã được. Vây ngươi đi đi! Gã che mặt nói mấy câu này chàng nghe rất rõ, nhưng không hiểu ý tứ hắn ra sao? Lúc này chàng đứng phía sau gã dòm ra Triển Phi Ngọc, thấy sắc diện nàng hết xanh lè lại chuyển sang trắng lợt, tựa hồ như bị kẻ khác phanh phui những điều cực kỳ bí mật của mình ra. Triển Phi Ngọc không nói gì nữa, trở gót bước đi, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng nàng đâu nữa. Vi Quân Hiệp trong bụng rất đỗi hoang mang, chàng toan bằng mình rượt theo, nhưng bị gã che mặt ngăn lại hỏi: - Ngươi bất tất phải theo thị làm chi? Để mặc thị bỏ đi một mình hay hơn. Vi Quân Hiệp vẫn tỏ ra băn khoăn nói: - Tiền bối! Tiền bối có biết Triển cô nương đi đâu không? Gã che mặt buông tiếng thở dài, đáp: - Ta biết thị đi đâu rồi, mà cả câu chuyện ta sắp nói với ngươi có lẽ thị cũng thừa biết ... Gã ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: - Nhưng nếu thị cứ chường mặt ra đây, không chịu bỏ đi thì ta khó ăn khó nói quá, chẳng có biện pháp nào để ngươi hiểu rõ câu chuyện được. Tại sao ngươi cứ quấn quít bên mình con người như thị làm chi? Vi Quân Hiệp nghe gã nói tựa hồ như có ý mạt sát Triển Phi Ngọc thì trong lòng lấy làm bất mãn. Chàng xẵng giọng hỏi: - Triển cô nương có thành tích gì bất hảo? Sao tại hạ không nên đi với nàng? Gã che mặt không trả lời câu hỏi của chàng, gã đánh trống lảng sang chuyện khác: - Nay ngươi đã lớn và biết suy nghĩ rồi, ngươi thử sờ lên sau lưng xem có cái gì đó? Vi Quân Hiệp không ngần ngừ gì, đáp ngay: - Sau lưng tại hạ có đeo chiếc Kim Cương Khuyên. Gã che mặt lại hỏi: - Dĩ nhiên là Kim Cương Khuyên, nhưng ngươi có biết nó là di vật của ai không? Vi Quân Hiệp ngập ngừng đáp: - Tại hạ ... được một ông bạn của phụ thân trao cho ... nhưng thực tình tại hạ không biết rõ về lai lịch của nó. Gã che mặt hất hàm nói: - Nếu vậy thì ta cho ngươi biết rõ để ngươi tính chuyện trả thù. Cái Kim Cương Khuyên này là di vật của phụ thân ngươi đó. Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy thì không khỏi kinh ngạc sững sờ. Vì chàng có ngờ đâu gã biết rõ đầu đuôi câu chuyện của mình đến thế. Chàng ấp úng một hồi rồi lắp bắp hỏi: - Tiền bối ... tiền bối đã thông rõ ngọn ngành cả vụ này ư? Gã che mặt từ từ hít một hơi dài rồi lại từ từ thở ra, đáp: - Bảo là biết rõ ngọn ngành thì chưa chắc. Nhưng mẫu thân ngươi hồi đó đến khóc lóc, kể lể lại câu chuyện với vợ chồng ta. Vi Quân Hiệp lại càng kinh hãi, ngập ngừng hỏi: - Tiền bối là ... Gã che mặt nhún vai ngắt lời: - Nếu ta bỏ tấm che mặt này ra thì nhất định ngươi sẽ biết rõ ta là ai. Vi Quân Hiệp rất lấy làm kỳ. Chàng đang ngơ ngẩn thì gã che mặt từ từ quay đầu đi. Gã đưa tay lên cởi tấm khăn đen che mặt ra, lẳng lặng một lúc rồi từ từ quay đầu lại. Vi Quân Hiệp nhìn thẳng vào mặt hắn, ban đầu chàng sửng sốt tựa hồ nghẹt thở. Chàng không tự chủ được, bất giác lùi vào trong nhà, đến chỗ cái ghế bỏ không thì ngồi phịch ngay xuống như người mất hết cả công lực. Bỗng nghe người kia nhăn nhó bật lên mấy tiếng cười rồi cất tiếng hỏi: - Bây giờ chắc ngươi biết ta là ai chứ? Vi Quân Hiệp định thần nhìn lại, thấy hai bên má người này đều có vết sẹo trông rất khó coi. Những vết sẹo thành hình đóa hoa mai. Những chỗ seo lõm xuống có màu đỏ thẫm, trông như hai đóa hoa mai đỏ dán vào mặt. Chàng hít hơi thở, gật đầu nói: - Vãn bối biết tiền bối là ai rồi. Người kia nở một nụ cười đau khổ nói: - Những nhân vật võ lâm đều có tên tuổi, có biệt hiệu để người ngoài trông thấy là nhận ra được ngay. Ta đây cũng không ngoài thể lệ đó. Nhưng người nào vừa trông thấy hai vết sẹo của ta liền biết ngay là ta có lần thoát chết trong tay Triển Bất Diệt. Ha ha! Những nhân vật thành danh như kiểu ta đây kể trong võ lâm thật hiếm có. Gã nói mấy câu sau bằng một giọng rất thê lương và đượm vẻ oán hờn khiến người nghe không khỏi kinh hồn động phách. Vi Quân Hiệp đứng dậy nói: - Tiền bối! Mọi người trong võ lâm bình luận không giống như tiền bối. Người ta nói Triển Bất Diệt làm mưa làm gió trên chốn giang hồ không ai địch nổi. Một hôm, hai vợ chồng họ Cốc ở động Song Dương chiến đấu với lão tại Lục Bàn Sơn. Sau trận đánh đó, hai người tuy bị thua chạy và mặt tuy thành vết sẹo nhưng Triển Bất Diệt cũng bị thương. Ngưng một lát, Vi Quân Hiệp lại tiếp: - Nay Triển Bất Diệt lại chết rồi, không chừng cái chết của y lại cũng vì thương thế ở trận đó mà ra. Hơn nữa, bất cứ việc gì có lão quỷ đến Song Dương động chúa Cốc Thiên Phạm cùng Cốc phu nhân đều được các nhân vật võ lâm đề cập đến ra chiều thú vị. Bữa nay, vãn bối được gặp tiền bối thật là tam sinh hữu hạnh. Gã che mặt này chính là Cốc Thiên Phạm - chúa động Song Dương. Lão có một quá khứ vang lừng trong thiên hạ. Sau một trận đấu kinh thiên động địa, hai vợ chồng lão bị bại về tay Triển Bất Diệt rồi từ đó ẩn cư luôn, không thấy đôi vợ chồng này xuất hiện trên chốn giang hồ nữa. Cốc Thiên Phạm nghe lời nghị luận của Vi Quân Hiệp, trên mặt thoáng qua một nụ cười đắc ý, nói: - Kể ra ngươi cũng khéo nói lấy lòng để đem nguồn an ủi lại cho kẻ khác. Vi Quân Hiệp tự vấn tâm, thấy mình không có ý nói đãi lòng lão nhưng chàng cũng không giải thích nữa, hỏi ngay: - Cốc đại hiệp! Đại hiệp vừa nói ngày trước gia mẫu có đến khóc lóc và kể lể tâm sự với vợ chồng đại hiệp phải không? Cốc Thiên Phạm hai tay chắp sau lưng, thủng thẳng bước lui bước tới, ra vẻ trầm ngâm để nhớ lại sự việc đã qua rồi đáp: - Đúng thế! Đây là một việc xảy ra đã lâu năm. Hôm ấy, hai vợ chồng ta đang ở động Song Dương trên núi Đồng Bách rèn luyện võ công. Lúc đó trời đã hoàng hôn ... Bóng tịch dương đã gác non đoài. Những cây rừng in bóng dài kỳ dị trên mặt đất lờ mờ và huyền ảo càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của núi rừng. Vợ chồng Cốc Thiên Phạm đối diện ngồi dưới một gốc cây lớn. Cả hai đều nắm hai tay vào một cành thấp, nhắm mắt vận công. Một luồng bạch khí nhỏ như sợi tơ từ trên đầu hai người bốc ra. Từ mấy tiếng lá kêu xào xạc, không còn có tiếng động gì khác. Trong hang núi phẳng lặng như tờ, bầu không khí vô cùng tịch mịch, quạnh hiu. Hồi lâu, lâu lắm, Cốc Thiên Phạm đột nhiên mở bừng mắt ra, khẽ bảo Cốc phu nhân: - Có người đến đó! Cốc phu nhân nở một nụ cười hồn nhiên đáp: - Lang quân hà tất phải kinh hãi? Tiếng chân người tới đây ra chiều lật đật, bập bồng. Đúng là họ đang có tâm sự gì lo lắng nặng nề. Không chừng là người bị trọng thương cũng nên. Kể ra thì lúc này tại nơi núi thẳm hoang vu, bốn bề tĩnh mịch, đối với thính giác của người kém võ công thì chẳng thấy có một tiếng động nào. Thế mà phu phụ Cốc Thiên Phạm nhờ có thính giác hơn đời, chẳng những nghe rõ tiếng bước chân người vọng lại, mà còn phân biệt được cả bản lĩnh, tâm trạng người sắp đến nữa. Hai người cùng ngoảnh đầu lại nhìn về phía có tiếng bước chân vọng lại ấy, chăm chú chờ đợi. Chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa hang núi thấp thoáng có bóng người. Một nữ lang đang tiến vào đột nhiên dừng lại. Phu phụ Cốc Thiên Phạm đưa mắt nhìn nhau. Cốc phu nhân đứng bật dậy cất tiếng hỏi: - Uyển Ngọc đấy ư? Có việc chi vậy? Hay là đang có người rượt theo? Nữ lang đó chính là Đường Uyển Ngọc. Cốc phu nhân thấy vẻ mặt nàng lợt lạt, đầu tóc bơ phờ, ra chiều hốt hoảng thì tưởng nàng bị đại địch đuổi theo nên mới hoang mang như vậy. Đường Uyển Ngọc toàn thân run bần bật, châu lệ đầm đìa, vừa nhìn thấy Cốc phu nhân đã hấp tấp chạy đến, nhảy xổ vào lòng bà, bật lên tiếng khóc nức nở. Nàng vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi: - Cốc bá mẫu! ... Bây giờ ... điệt nữ biết làm thế nào đây? Cốc Thiên Phạm vọt người đi nhanh như tên bắn ra ngoài khe núi, nhìn bốn phía xem ai đuổi ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn