Xem mẫu

  1. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ CHƯƠNG MỞ ĐẦU - Tòa tháp ma - Sau cú điện thoại khẩn vào lúc trời hửng sáng, Kyozo Uozumi đã được một chiếc Toyopet đưa tới nghĩa trang Tama tại Fuchu. Cả khu vực được bao phủ bởi làn sương trắng xóa. Tiếng cành cây gãy răng rắc dưới mặt đất khi anh ta bước vào. “..... Ở đây sao ?” Một nhóm cảnh sát đã có mặt ở đó từ trước. “Thanh tra, anh vất vả rồi !” “Không sao. Có chuyện gì vậy ?” Anh ta lên tiếng trả lời viên cảnh sát vừa chào mình. “Vâng ! Đêm qua có người đã phát hiện ra đám cháy tại chính hiện trường này” “Được rồi. Vậy còn thi thể của nạn nhân đâu ?” Gần đây đã xảy ra quá nhiều vụ án rắc rối kiểu này. Một mình anh ta không thể giải quyết hết được. Và những vụ án phanh thây gần đây vẫn đang chìm trong bế tắc. “..... Mình có nên gọi cho hắn không ?” Một tay thám tử chợt hiện lên trong đầu anh ta. Một kẻ chuyên nhúng mũi vào mấy vụ án phức tạp. Tokisaka Reiji ..... vụ này đúng là sở trường của người đó. * * * Quả trứng của Neanis – Phần 2 Đổi lại cho mỗi quả trứng nhỏ màu đen, cô ấy nhận được một cơ thể, tay trái, tay phải, chân trái và chân phải. Nhưng cô ấy vẫn thiếu cái đầu. Xung quanh cô ấy không còn ai nữa. “Không thể nào ..... Mình phải làm gì đây ? Thế này thì Mẹ sẽ không hoàn chỉnh được” Không một cái đầu nào có được khuôn mặt của Mẹ cô. “Mẹ, khuôn mặt của Mẹ hiện đang ở đâu chứ ?” Cô gái hỏi quả trứng màu đen khổng lồ. Nhưng nó không trả lời lại. “Mẹ, có phải Mẹ đang ở trong vỏ trứng này không ?” Cô gái không thể chờ lâu hơn nữa. Sau khi đặt quả trứng xuống đất, cô ấy dùng hai tay nâng một tảng đá lên. “Dừng lại ! Con không được đập vỡ nó !” Cô gái không nghe được lời nói của Mẹ phát ra từ trong vỏ trứng. Và cô ấy dùng hết sức đập tảng đá xuống. __________________________________________________________________________________ 1
  2. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Rắc !!! Một tiếng động phát lên. Vỏ trứng đã nứ ...... Vừa cậy vỏ trứng ra, cô gái vừa nhìn vào bên trong. ..... Chẳng có gì bên trong ngoài một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. “Mẹ của mình đâu ?” Cô gái đưa tay vào trong để tìm kiếm. Nhưng đôi tay ấy vẫn không thể với tới khuôn mặt của Mẹ. Chất lỏng bên trong quả trứng bắt đầu tràn ra ngoài theo khe nứt. Chẳng bao lâu sau, cả mặt đất đã nhuốm đỏ màu máu. “Ôi không, Mẹ đang tràn hết ra ngoài rồi !” Cô gái lúng túng đưa cả hai tay xuống, nhưng chất lỏng màu đỏ ấy đã ngấm gần hết. [Không, không ! Mẹ ơi !] Nước mắt trào ra không ngừng ..... Cô gái vừa khóc vừa gọi Mẹ. Nhưng Mẹ cô sẽ không bao giờ quay trở lại. Cô gái đã khóc cho đến lúc cạn hết nước mắt. Và cô ấy đứng dậy. Giờ đây chỉ còn cơ thể không đầu của Mẹ, và rải rác quanh đó là vỏ của quả trứng vừa bị đập vỡ. “Mình phải đi tìm Mẹ” Cô ấy đào một cái hố trên mặt đất nhuốm đỏ rồi chôn cả cơ thể không đầu của Mẹ cùng với chiếc vỏ trứng rạn nứt. Và cô gái lại tiếp tục cuộc hành trình tìm Mẹ thêm lần nữa. __________________________________________________________________________________ 2
  3. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ CHƯƠNG 1 - Đồng hai xu - Vào lúc này đây, tôi – Tokisaka Reiji đang ở trong văn phòng tại Shinjuku. Tôi đang tóm tắt lại một vụ án trong khi hút thuốc và thưởng thức một ly rượu Suntory. Đây là một vụ khá đơn giản. Một nhà tài phiệt đã bị sát hại và con trai ông ta bị bắt ngay sau đó. Tuy nhiên anh ta khăng khăng rằng mình vô tội. Để chứng minh điều đó, tôi đã phải chứng minh ông ta đã tự sát. Tất cả chỉ có vậy. Chỉ cần điền tên khách hàng là con trai của nạn nhân nữa là tôi hết nhiệm vụ với đống giấy lộn này. “Phù .....” Tôi thả lỏng cơ thể và dựa vào chiếc ghế sau lưng. Sau khi dập tắt điếu thuốc tàn, tôi lấy thêm một điếu nữa rồi châm lửa. Khói bốc lên đã bị quạt trần thổi bay hết. Thế là đã xong được một việc nữa. Thù lao lần này cũng khá khẩm nên tôi chắc khỏi phải lo về chi phí ăn uống trong vài tháng tới. Và tôi chợt nhận ra mình đã làm việc không nghỉ từ lúc năm mới. Án mạng do thừa kế. Án mạng do bị đuổi việc khỏi nhà máy. Án mạng do mâu thuẫn ở phố đèn đỏ. “Cái thế giới này đúng là đầy ắp án mạng .....” Tôi thở ra khói cùng với câu nói đó. Đúng là thời đại này không mấy an toàn. Nhưng chính vì thế nên tôi mới có đồng tiền bát gạo. Dù sao thám tử cũng chỉ là kẻ sống trên sự bất hạnh của người khác. “..... Chắc nghỉ việc một thời gian cũng chẳng sao nhỉ ?” May là lúc này tôi không nhận thêm vụ nào. Về nhà để nghỉ ngơi có lẽ là ý kiến hay. Nếu vậy thì chẳng có lí do để ở lại đây đêm nay nữa. Tôi nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng. Văn phòng thám tử tư Tokisaka gần với nhà gà Shinjuku, và nằm ở con phố hẹp đằng sau cửa hàng tạp hóa Isetan. Và khu vực đi tuần của cảnh sát Shinjuku ở ngay sát bên cạnh. Tôi dán một mảnh giấy lên cửa với dòng chữ: “Nếu không gặp tại văn phòng thì có thể liên hệ với tôi tại đây”, kèm theo đó là địa chỉ nhà mình. Như vậy thì tôi sẽ không phải nghĩ nhiều khi có khách hàng tìm đến. Nhưng việc khách hàng chịu đi một chặng dài tới vùng ngoại ô của Suginami thì lại khác. Mấy thằng ăn trộm chắc cũng không rảnh để lục lọi cái văn phòng trống trơn đó. Kể cả chúng có đột nhập vào thì chắc tôi cũng chẳng có lí do gì để đuổi theo ..... “..... Vẫn còn kha khá thời gian nhỉ ?” Tôi vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Thường thì tôi sẽ đi tuyến Seibu tới Kamishakuji, nhưng hôm nay tôi sẽ đi đường vòng. __________________________________________________________________________________ 3
  4. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Tôi đi từ Kinokuniya đến nhà ga Shinjuku. Dù trời đã ấm hơn nhiều nhưng mọi người trên phố vẫn mặc áo khoác. Tôi xếp hàng một lúc mới đến được quầy vé. Sau khi mua được vé theo tuyến Chuo đến nhà ga Kichijoji, tôi bước qua cửa và đi lên tàu. ..... Khi tới được Kichijoji thì đã hơn mười một giờ đêm. Tôi rời khỏi nhà ga và đi qua khu phố mua sắm vẫn còn rải rác dấu hiệu của chợ đen vừa tan. Và tôi cũng đã tới được nơi mình cần đến. Một quán cà phê nhỏ có tên Moon World. Cà phê và bánh ngọt ở đây thì không đâu bằng. Ở Shinjuku cũng có nhiều quán, nhưng tôi chỉ tới mỗi đây. Lí do đơn giản là quán này do một người bạn cũ của tôi mở. [Xin lỗi, quán chúng tôi đóng cửa rồi .....] “Là tôi đây, Kyoko” “..... Thì ra là Tokisaka-kun” Kyoko dừng lại khi thấy tôi. “Tôi gọi một tách cà phê được không ?” “Bây giờ pha cà phê thì phải mất một lúc. Anh chờ được chứ ?” “Nếu vậy thì một ly Shochu nóng cũng được” “Vậy sao ? Thế thì tôi chắc cũng uống một ly vậy” Kyoko quay lại và lấy trên giá xuống một chai Shochu. “Chủ quán mà uống rượu thì có sao không đấy ?” “Dù sao thì quán cũng đóng cửa rồi mà” Cô ấy rót Shochu vào hai ly nước nóng được chuẩn bị sẵn. “Của anh đây” __________________________________________________________________________________ 4
  5. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Kyoko vòng ra đằng trước quầy và cầm ly Shochu lên. Khi định ngồi xuống thì cô ấy thấy một chiếc tạp dề trên ghế. “..... Chắc con bé lại để quên đây” “Con bé nào .....?” Tôi hỏi lại khi nghe cô ấy nói. “À, nó mới vào làm cách đây không lâu. Tôi đã nói với anh rồi phải không ?” Tôi cũng chẳng nhớ là cô ấy đã nói với mình hay chưa nữa ..... “Nó hiện đang sống ở đây. Chắc nó đang trong phòng đấy, anh có cần tôi gọi ra không ?” “Thôi không cần đâu. Giờ cũng muộn rồi” Vị cay nhẹ của ly Shochu chảy vào trong người tôi. “Vậy à ?” Rồi Kyoko cũng uống hết ly rượu của cô ấy. “Phù ..... rượu ngon thật đấy” “Đó cũng đâu phải loại rượu Kasutori mà cô thích” “Tất nhiên là không. Đây là Shochu lúa mạch” “Rồi, rồi, tôi hiểu mà” Trông Kyoko phồng má lên như một đứa trẻ con. “Ở đây không phục vụ rượu, nhưng nếu muốn uống thì không thành vấn đề” “Mà này ..... cô say rồi hả ?” “Anh đùa à ? Mới có một ly làm sao tôi say được ?” Kyoko chợt nhìn xuống ly rượu trên tay. “..... Có những lúc tôi muốn say lắm mà không được” Cô ấy thở dài. “Ờ .....” Tôi cũng gật đầu. Có những lúc tôi chỉ muốn say bí tỉ để quên đi tất cả. Đã có rất nhiều chuyện xảy đến với chúng tôi trước đây. “..... Thôi, giờ cũng đang bận nên tôi không uống thêm được đâu” Bỗng Kyoko trở nên vui tươi lạ thường, như muốn rũ bỏ những kí ức trước đây. Như vậy là tốt nhất. Tôi cũng không đến đây để tâm sự. “Công việc của anh thế nào rồi ? Có suôn sẻ không ?” “Bình thường. Tôi mới giải quyết xong một vụ nên cũng rảnh” “Vậy là ổn rồi. Anh mà làm việc quá sức là sẽ đổ bệnh đó” “..... Cô cứ khéo lo, tôi không ngã bệnh dễ thế đâu” “Tôi cũng muốn tin anh lắm, nhưng .....” Kyoko có vẻ đang lo lắng. Tôi nghĩ mình chắc cũng không làm được gì hơn. Chồng cô ấy đã mất cách đây khá lâu. “Nếu rảnh thì anh nên nghỉ ngơi cho khỏe” “Tôi biết rồi” Tôi uống nốt ly Shochu trên bàn rồi đứng dậy. “Tôi về ngủ đây. Hết bao nhiêu vậy ?” Tôi hỏi và rút ví ra. “Hôm nay coi như miễn phí. Tôi cũng uống với anh mà” “Cô khỏi lo. Tôi vừa nhận thù lao nên trả được” __________________________________________________________________________________ 5
  6. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Cứ coi như là tôi mời anh đi” “..... Vậy cũng được. Cảm ơn cô nhiều” “..... Heh, không có gì đâu” “Tôi sẽ quay lại sau ..... Chúc ngủ ngon” “Chắc chắn rồi. Chúc ngủ ngon, Tokisaka-kun” Kyoko tiễn tôi ra đến cửa. “Giờ này thì chắc hết tàu rồi” Từ đây đi bộ về nhà cũng không tệ chút nào. Hơi ấm của ly Shochu đã giúp tôi đi về trong cái giá rét của con phố. * * * Tôi thực sự rất yêu cô ấy. Tôi yêu mọi thứ thuộc về cô ấy. Cô ấy quá hoàn hảo, và một người như tôi có cố đến mấy cũng không thể nào bằng được. Dù vậy, bây giờ cô ấy vẫn hạ mình đi cùng với tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa ..... Cô ấy đang ở đây, ngay bên cạnh tôi. “..... Gió buổi đêm tuyệt thật đấy” Giọng nói của cô ấy trong vắt. Tôi khẽ liếc nhìn khi cô ấy đang dựa tay vào hàng rào trước mặt hồ. Mái tóc đen dài óng ả ấy đang tung bay trong gió. Nét biểu cảm cô ấy gần như một con búp bê ..... nhưng khuôn mặt lại giống như một nữ thần tràn đầy sức sống. Đã rất nhiều lần tôi muốn hôn vào đôi môi ấy ..... nhưng lại không đủ can đảm. Và để khẳng định lại, tôi không phải dân đồng tính, và cô ấy cũng vậy. Tôi sợ nhất khi thấy cô ấy không hài lòng với mình. Tôi không muốn cô ấy ghét mình. Tất cả mọi người trên thế giới này ghét tôi cũng không sao. Sự thật là tôi đã bị tẩy chay trong học viện. Tôi là một học sinh không có tiếng nói. Trong trường toàn là những kẻ nhà giàu tự kiêu. Con gái của người làm phẩm màu nghèo sẽ chẳng bao giờ đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với họ. Tại sao tôi lại vào học trường đó ? Ngày nào tôi cũng tự hỏi mình như vậy. Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi tôi gặp cô ấy. Tôi đến nơi đó chỉ để gặp cô ấy ..... “Có chuyện gì vậy ?” Câu hỏi ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Giọng nọi ấy đúng là của một thiếu nữ, nhưng phong cách nói lại là của con trai. Sự đối nghịch đó khiến cô ấy càng nữ tính hơn. “K-Không có gì đâu” Tôi không thể nói mình đang nghĩ về cô ấy được. Tôi rất muốn vậy, nhưng sợ khi nói ra thì tình bạn giữ chúng tôi sẽ sụp đổ. __________________________________________________________________________________ 6
  7. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Xem kìa ..... Trăng đêm nay thật đẹp phải không ?” Cô ấy chỉ tay lên bầu trời, nơi có vầng trăng khuyết ló ra từ giữa các đám mây. “Ánh trăng đang phản chiếu trên mặt hồ ..... Cách nó đung đưa trên mặt nước quả là kì diệu, bạn có nghĩ vậy không ?” “Ừ, đúng thế .....” Tôi gật đầu. Trong mắt tôi, hình bóng cô ấy dường như hòa vào cảnh vật. Ánh trăng, mặt hồ và cô ấy ..... một kiệt tác mà có lẽ không họa sĩ nào vẽ được. [Và bạn cũng thế .....] “Eh .....!?” Cái chạm tay nhẹ đó cũng khiến tim tôi đập thình thịch. “..... Đúng vậy. Mắt của bạn rất đẹp” Khuôn mặt cô ấy ở ngay trước mắt tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. “Tóc bạn cũng dài hơn nhiều rồi. Khác xa so với lần đầu chúng ta gặp nhau” Ngón tay cô ấy đang xoắn những sợi tóc của tôi trên đó. Mình muốn trở nên giống bạn ..... Bạn có biết mình nuôi tóc dài là vì muốn giống bạn không .....? Là vì mình muốn ở bên cạnh bạn. Là vì mình muốn bạn để ý tới mình, dù chỉ là tí chút. “..... Nhưng tóc mình rối lắm, và cũng khó giữ nữa .....” “Vậy là không tốt rồi. Lần tới mình sẽ cho bạn mượn dầu gội để thử” “Thật không .....!?” Tôi nhìn cô ấy với vẻ nửa ngờ vực. __________________________________________________________________________________ 7
  8. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Chẳng có lí do gì để mình nói dối, phải không ?” Cô ấy mỉm cười và nhếch mắt lên. Mỗi khi làm vậy, trông cô ấy giống hệt một chú mèo con tinh nghịch. Tôi muốn ôm cô ấy thật chặt. Tôi muốn cảm nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy. “..... Mình nghĩ đã tới giờ chúng ta phải về nhà rồi” Cô ấy thở dài và nói lời tạm biệt. Khoảng thời gian hạnh phúc của tôi tới đây là hết. “.....Bạn ở lại với mình thêm lát nữa được không .....?” Tôi không muốn nói lời tạm biệt. Tôi không muốn rời xa cô ấy. Tôi muốn được tận hưởng quãng thời gian ở bên nhau mãi mãi. “..... Vậy là mình cũng hết cách rồi. Thôi được, mình sẽ đi cùng bạn về nhà, tiểu thư bé bỏng ạ” Với những lời đùa cợt đó, cô ấy nắm tay tôi và đưa chúng lên môi của mình. Những cử chỉ ấy ..... Chúng khiến tôi cảm thấy thật bất lực, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cô ấy. * * * “Nnn .....” Tôi ngồi lên tấm nệm và vươn vai sau khi thức dậy. Đêm qua về đến nhà là tôi chui vào giường ngủ luôn. Tôi chẳng biết mình kiệt sức là do căng thẳng hay là do uống rượu nữa. Dù sao đêm qua cũng được một giấc ngủ ngon. Đồng hồ đeo tay vẫn chưa điểm tám giờ. Khi không có việc gì làm thì cứ nằm ườn ra thế này là sướng nhất. Nhưng sau đó tôi ngửi thấy mùi phảng phất từ dưới bếp. Và cũng chợt nhận ra là bụng mình xẹp lép. “Bữa sáng xong chưa nhỉ .....?” Lúc tôi định đứng dậy kéo cửa thì nó đã tự mở. “Chào buổi sáng, Nii-san” “À ..... ờ, chào buổi sáng, Yukari” Đó là em gái Yukari của tôi. “Anh sẽ ăn sáng chứ ?” “Ờ, anh cũng đói rồi” “Em biết rồi. Nhưng trước khi ăn thì anh hãy thay đồ đã. Anh cứ mặc nguyên như vậy để ngủ từ đêm qua đúng không ?” Tôi vẫn còn mặc bộ áo vest trên người, ngay cả giày còn chưa cởi ra nữa. “..... Ít nhất thì anh cũng cởi caravat còn gì” “Trông chúng nhàu hết rồi kìa. Anh mau cởi đồ để em đi giặt nào” Yukari với tay định cởi cúc áo. “Không sao, tự anh làm được !” Có một số chuyện khá xấu hổ như để em gái mình cởi đổ giúp. __________________________________________________________________________________ 8
  9. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Quần áo của anh em để đằng kia” Bộ kimono của tôi đã được Yukari xếp gọn gàng ở phía góc phòng. “Lát nữa anh để quần áo vào giỏ trong phòng thay đồ nhé” Rồi nó rời khỏi phòng. “Lạy chúa .....” Cái con bé này chẳng lẽ không có tí thùy mị nào sao ? Nó cứ lo đủ thứ lặt vặt cho tôi. Tôi thở dài rồi bắt đầu thay đồ. Khi xuống dưới phòng khách thì bữa sáng đã được dọn lên trên bàn. Khói bốc nghi ngút từ bát cơm nóng và món cá hồi cắt lát. “Trời vẫn còn lạnh nhỉ .....?” Tôi rúc vào chiếc ghế sofa cho ấm người. “Thế ạ ?” Yukari đặt bát súp miso xuống bàn và hỏi lại. “Em nghĩ sáng nay cũng khá ấm rồi .....” “Chắc là tại hôm qua anh mặt nguyên đồ làm việc đi ngủ đó” “Có thể lắm. Có cần em đi lấy thuốc cảm không ?” “Không sao đâu. Chúng ta ăn thôi !” Cái nhìn như một bà mẹ của Yukari khiến tôi phải vội ăn ngay. Cũng chẳng phải tôi bị cảm lạnh, và thời tiết sáng nay cũng không tệ tới mức đó. Vừa tách món cá hồi, tay trái của tôi vừa lật tờ báo bên cạnh. “Nii-san, anh hãy ăn xong đi đã” “Ờ đây sắp xong ..... hở ?” Một bài báo nhỏ khiến tôi phải chú ý. ..... Là một vụ án mạng. Một xác chết phụ nữ đã được phát hiện ở nghĩa trang Tama. Bài báo nói rằng cảnh sát đang làm việc cật lực để xác định danh tính nạn nhân, nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả gì. “Đúng là loạn rồi .....” “Vài ngày trước, một xác chết nữa cũng được phát hiện tại công viên Inokashira” Yukari cau mày khi nhắc tới chuyện đó. “Và có vài nữ sinh trong học viện cũng mất tích nữa .....” “..... Em cũng phải cẩn thận đấy” “Vâng ạ .....” Thời đại này ..... đúng là rất nguy hiểm. Khi còn ở nhà thì tốt nhất tôi nên đưa Yukari đi học và đón nó về. Học viện nữ sinh Ouba của con bé ở ngay cạnh thị trấn Hoya – thẳng theo phía thành phố Mushashino đi lên từ nhà chúng tôi ở đường Suginami. Đi bộ tới đó cũng không xa, nhưng khu nhà ở của quân đội Mỹ nằm dọc theo lối đó nên cũng không thể gọi là an toàn tuyệt đối được. “À đúng rồi Nii-san, anh sẽ nghỉ việc một thời gian phải không ?” “Ờ. Nếu không có vụ gì thì anh sẽ ở nhà nghỉ” Tôi đã dán mảnh giấy ở văn phòng, nếu ai có nhu cầu thì tự khắc họ sẽ tìm tới đây. __________________________________________________________________________________ 9
  10. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Nếu thế thì em nghĩ mình không cần đến dọn dẹp văn phòng cho anh nữa rồi” “Chắc là vậy” Hinh ảnh văn phòng bừa bãi hiện lên trong suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi chắc chắn nó vẫn còn khá sạch. “Nếu không đi đâu thì sao anh không làm việc nhà ..... à thôi, không có gì” Yukari bỗng nhiên ngắt câu giữa chừng. Không phải là nó vẫn còn quan niệm việc nhà chỉ dành cho nữ giới. Đơn giản là nó không tin tưởng tôi. Nếu làm được thì tôi đã dọn dẹp văn phòng ở Shijuku rồi. ..... Đó cũng chẳng phải việc đáng tự hào. May mà Yukari rất có trách nhiệm. “Cảm ơn vì bữa ăn !” “Em cũng thấy mừng vì anh thích chúng” Sau khi ăn xong, Yukari liền đứng dậy. “Nii-san, bây giờ anh định làm gì ?” “Chắc là anh lại chui vào trong thư phòng thôi” “Em hiểu rồi. Vậy khi nào ăn trưa em sẽ lên gọi anh” Yukari thu dọn bát đĩa rồi mang chúng vào trong bếp. Tôi cũng nên đi thôi. Tokisaka là một gia đình sử học nên cha mẹ tôi đã để lại một thư phòng lớn. Bởi thế nên mỗi khi có thời gian là tôi lại cắm rễ ở trong này để đọc sách. Tôi đã học được vô số kiến thức, nhưng bù lại thị lực cũng kém dần đi. Ngay cả bây giờ tôi vẫn vào đây khi có thời gian rảnh. “Nii-san, anh uống cà phê không ?” “Ờ, cảm ơn. Cứ để đó cho anh là được rồi” “Em mang thêm cả bánh nữa đó. Anh cứ ăn đi nhé” Yukari đặt đĩa bánh ngọt xuống bàn rồi rời khỏi phòng. Giờ thì ..... Tôi chọn ngẫu nhiên một cuốn sách trên giá và ngồi xuống ghế đọc. * * * Tôi châm một điếu thuốc sau khi ăn xong bữa trưa. “Nii-san, anh có rảnh không ?” Yukari ngó ra hỏi tôi khi đang lau dọn mấy thứ đồ bằng bạc. “Xong cái này là anh lại lên thư phòng đây” “Có nghĩa là anh vẫn rảnh đúng không ?” Tôi chưa kịp trả lời thì nó đã chìa túi đựng cà phê ra. “Em đang bận dọn dẹp, anh rảnh thì đi mua cà phê cho em được không ?” ..... Nó mà cười thế thì tôi từ chối sao được. “..... Cà phê ở quán Moon World được không ?” “Vâng, nhờ anh đấy” __________________________________________________________________________________ 10
  11. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Yukari vừa cười vừa lấy tay đẩy lưng tôi đi về phía cửa. “Khoan nào ! Cho anh nghỉ một lúc đã !” “Không được. Cứ như thế thì anh sẽ chẳng bao giờ chịu đi hết” ..... Đúng là nó đã đi guốc trong bụng tôi. Thôi cũng được. “Suy nghĩ hiện hết lên trên mặt kìa, anh đúng là người dễ đoán” Yukari đưa tiền cho tôi và cười khúc khích. “Anh đi bình an nhé, Nii-san” “Xì ..... gặp lại em sau” Tôi mặc áo khoác và đi ra đường. Trời đã ấm hơn một chút nhưng đúng là vẫn còn khá lạnh. Tôi bẻ cổ áo lên và ôm hai vai rồi bắt đầu đi. Từ nhà tôi đi bộ đến nhà ga Kichijoji mất khoảng nửa giờ. “.....” Ban nãy ..... ngay lúc rời khỏi nhà ..... tôi đã thấy có gì đó không ổn. Tôi đang bị bám đuôi. Cho dù là ai thì hắn cũng đang giữ khoảng cách an toàn. Chắc chắn hắn đang bám theo ..... lẩn trốn ở sau những bức tường, hoặc trong đám người đi bộ. Tôi chưa quay lại nên vẫn chưa biết trông hắn ra sao. Nên cắt đuôi thì hơn ..... Quán Moon World thì ở ngay gần đây, nhưng tôi không muốn cho người bạn mới này biết mình đi đâu. Tôi sẽ đi ngang qua nhà ga rồi đến thẳng công viên Inokashira. Cứ đi lòng vòng như vậy thì hắn sẽ mất dấu thôi. Để tránh bị nghi ngờ, tôi lượn vào trong khu chợ đen cũ. Một lúc sau thì tôi đã tới được công viên. Hôm nay là Chủ Nhật nên nơi này đầy ắp gia đình và các cặp tình nhân. Tôi cảm thấy không có ai bám theo nữa. Chắc là hắn đã mất dấu. Để chắc chắn, tôi quay lại xem nhưng không thấy có gì bất thường. “Phù ..... Đúng là phiền phức mà” Bám theo tôi có được lợi lộc gì đâu. Chuyện này làm mất bao nhiêu thời gian. Có lẽ nên ở đây nghỉ một lúc vì hai chân tôi đã mệt nhừ. Tôi đi sâu vào trong công viên. Trong này ít người và yên tĩnh hơn nhiều. Khi không có việc gì làm tôi cũng thường tới đây. Tôi thấy thoải mái hơn ở chỗ vắng người. Tất nhiên đây cũng là nơi lí tưởng để nằm ngủ. Ít nhất thì cũng không phải vào thời tiết lạnh buốt của tháng Ba này. “Hmm ..... chỗ đó có người rồi sao ?” Có ai đó đang ngồi trên chiếc ghế ưa thích của tôi, nơi có thể quan sát được cảnh vật quanh hồ. Mái tóc dài của cô ấy đung đưa nhẹ theo gió. Tôi đoán đó là một nữ sinh. Cô ấy mặc một bộ đồng phục màu trắng mà tôi biết. Đó là đồng phục của Học viện Ouba – nơi Yukari đang theo học. Nội quy của học viện cũng khá nghiêm nên đáng ra cô gái này không nên ở đây một mình, nhưng ..... __________________________________________________________________________________ 11
  12. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ ..... Cô ấy quay lại. [Ya .....] Một giọng nói trong vắt như tiếng chuông. “Cô là .....?” Tôi không nghĩ cô ấy nhầm mình với ai khác. Cô ấy đang nhìn tôi. “Anh đi đường vòng vo ghê quá đấy. Chân tôi rã rời hết rồi này” Cô ấy đung đưa đôi chân thon thả trước mặt tôi. “Vậy hóa ra cô đã bám theo tôi à .....?” Dù cô ấy đã thú nhận nhưng tôi vẫn chưa hiểu lí do. “Anh thấy thế nào ?” “Cái gì thế nào ?” “..... Cảm giác một thám tử bị bám đuôi ấy” “Sao cô biết tôi là thám tử ?” Tôi không thích nghe điều đó từ một người lạ mặt. Thám tử thì phải hoạt động bí mật. Nếu bị phát hiện thì công việc sẽ gặp rất nhiều rắc rối. “Tôi bám theo ngay từ lúc anh rời khỏi nhà cơ, Tokisaka-san” ..... Chúa ơi. “Vậy cũng giải thích được lí do cô biết tên tôi, nhưng .....” Cô gái này muốn gì ? Tôi cũng không biết nữa. “À, anh thấy tôi bám đuôi thế nào ?” “Tệ hại. Nhưng cũng khá đấy” “Heh heh .....” Cô ấy cười khúc khích và đứng dậy. __________________________________________________________________________________ 12
  13. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Cách cô gái này di chuyển nhẹ như một chiếc lông vũ. Rồi cô ấy quay lại phía tôi. “..... Kuchiki Touko” “Eh .....?” “Đó là tên tôi” Cô gái có tên Touko nói vậy và quay đi. Kuchiki Touko – Mùa đông giá rét khiến cây cối mục nát. Một cái tên thật chóng vánh và phù du. Tại sao tôi lại gặp một cô gái có cái tên mong manh như vậy chứ ? “Anh không biết khi nào tôi sẽ chết ..... Cái tên đó khiến anh nghĩ tới việc tôi sẽ mục nát và rồi tan biến, phải không ?” “Không phải vậy .....” Tôi lắc đầu theo phản xạ, nhưng không thể phủ nhận việc cô ấy đã đọc được suy nghĩ của mình. “Không sao. Cái tên nói lên tính cách con người. Tôi rất thích tên của mình” Giọng Touko vang lên như một tiếng chuông trong gió nhẹ. Dù cách nói không giống con gái, nhưng giọng nói thì đúng là của một thiếu nữ. “Thôi được ..... Vậy cô muốn gì ở tôi ?” Tôi cố quay trở lại vấn đề chính. Nếu để cô ấy tiếp tục nói thì không biết chuyện sẽ đi tới đâu nữa. “Lí do tôi tìm tới một thám tử sao ? Tất nhiên là tôi có việc cho anh rồi” Cô ấy đáp lại với ánh mắt tinh nghịch. Nếu phải miêu tả cô gái này ngay bây giờ ..... có lẽ tôi sẽ nghĩ ngay tới một con mèo. “Anh có nghe không đấy ?” “Ờ, tất nhiên là có” Dù sao thì yêu cầu từ một cô gái tầm tuổi đó chắc cũng đơn giản. Tôi có thể giết thời gian bằng việc này. “Tôi muốn anh tìm giúp một thứ” “Và thứ đó là gì ?” “Tôi. Con người thật của tôi” “Ơ ..... Này, chờ đã .....” Trước khi kịp nhận ra ẩn ý trong câu nói đó, cô ấy đã bắt đầu cất bước. “Gặp lại anh sau nhé, Tokisaka-san” Touko đã đi mất như một cơn gió thoảng qua. ..... Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy ? Một cô gái muốn tôi tìm lại chính mình, sau đó biến mất. Chuyện này có nghiêm túc không vậy .....? “Chẳng lẽ là trò chơi trốn tìm sao ?” Thực lòng ..... Tôi chẳng hiểu mấy cô gái trẻ bây giờ nghĩ gì nữa. Chẳng việc gì phải tốn thời gian suy nghĩ về câu nói của cô gái ấy nữa. Tôi quyết định làm nốt việc Yukari đã nhờ. “Waah .....!!!” Tôi bất chợt được chào đón với một tiếng thét khi mở cửa. “Hơ .....?” __________________________________________________________________________________ 13
  14. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Tôi nhìn xuống dưới xem đó là ai. [Ái cha .....] Một cô gái đang ngồi dưới sàn. “Cô là ai ?” Tôi chưa từng gặp cô gái này bao giờ. “À ..... vâng ! K-Kính chào quý khách !” Cô ấy cúi đầu khi vẫn đang ngồi dưới sàn. Nhìn qua mấy cái ly đang nằm lăn lốc thì tôi đoán cô ấy là người làm ở đây. “Cô có sao không ?” “X-Xin lỗi anh .....” Tôi đưa tay ra giúp cô ấy đứng dậy. Cô ấy bắt đầu thu dọn những thứ nằm trên sàn. “À, ừm ..... Có gì không ạ ?” “..... Chắc cô là nhân viên mới của quán ?” Nhắc lại thì tôi mới nhớ Kyoko cũng từng nói rồi. “Vâng, tên tôi là Amemiya Hatsune. Rất vui được gặp anh” “À, tôi cũng vậy .....” Cô ấy cúi mình lịch sự đến mức khiến tôi cũng phải làm theo. “Xin mời quý khách ngồi đây ạ” “..... Cảm ơn” Tôi thở phào khi ngồi xuống quầy. Cứ như là ..... một nơi khác hẳn ấy. “..... Tôi chưa bao giờ được cô phục vụ chu đáo như vừa rồi đâu” “Anh là trường hợp đặc biệt, Tokisaka-kun ạ. Tôi luôn phục vụ chu đáo khách hàng khác” Kyoko liếc mắt nhìn tôi từ phía sau quầy. __________________________________________________________________________________ 14
  15. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “Khách hàng khác ?” Tôi ngoái cổ nhìn xung quanh. Chẳng có ai ngoài Hatsune đang bận lau dọn hết. “..... Trước khi anh đến thì quán đầy ắp khách đó !” “Được rồi, tôi đã hiểu” Nếu cứ như vậy thì cô ấy chẳng bao giờ thuê được nhân viên mới hết. “Cà phê được không ?” “Ờ. Tiện thể cô lấy cho tôi một ít nhé” “Thì ra là anh bị Yukari sai vặt phải không ?” Kyoko cười và lấy hộp cà phê xuống. “Này, hôm nay tôi có loại cà phê Bourbon của Brazil rất tuyệt đấy” “..... Chẳng phải chúng khá đắt sao ?” Tôi nhớ là có nghe đến loại này ở đâu đó rồi. “Nhưng mà ngon lắm” Kyoko chẳng nghe tôi mà cứ thế đong hạt cà phê ra. “Giảm giá cho tôi nhé” Tay cô ấy chợt dừng lại. “Vậy thì đành phải cho ít cà phê hơn, kèm theo một phiếu giảm giá nhé” “..... Thế cũng được. Cảm ơn cô” Ít ra còn đỡ hơn loại cà phê rẻ tiền đắng ngắt. “Vậy là anh đang thắt chặt chi tiêu trong lúc nghỉ việc thám tử hả ?” “Không, ý tôi không hẳn .....” “Anh là thám tử sao !?” Tôi bị Hatsune ngắt lời trước khi kịp nói hết câu. “Hatsune-chan, như vậy là bất lịch sự với khách hàng đó. Nhưng với Tokisaka-kun thì được” Tôi nghĩ ..... Kyoko vừa quở trách Hatsune xong. “E-Em xin lỗi .....” “Thám tử dạo này hiếm đến thế cơ à ?” Tôi hỏi trực tiếp cô gái đang tỏ ra rất lúng túng. “Không hẳn vậy ..... Một thám tử ở Ueno đã từng giúp tôi trước kia .....” “Ueno ..... là gã đó sao ?” Cũng có thể là trùng hợp, nhưng tôi có quen một tay thám tử ở Ueno. “Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ” ‘Rất nhiều thứ’ à ? Tôi có thể nghĩ ra vô số chuyện, nhưng chẳng có cái nào tốt hết. Nếu đó là gã tôi biết thì cũng có thể lắm chứ. “Anh ấy đã dạy tôi biết viết” Trông Hatsune có vẻ hơi đỏ mặt. À ..... Thì ra là vậy. “Không, tôi biết gã đó ..... Anh ta chẳng bao giờ làm việc không công đâu” “Không phải vậy đâu ! Anh ấy đối với tôi rất tốt !” Hatsune hình như đã hiểu sai câu nói đùa của tôi thì phải. “Vậy cô yêu anh ta ở điểm đó sao ?” “Yêu .....!? K-Không phải vậy !?” __________________________________________________________________________________ 15
  16. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “..... Tokisaka-kun, anh không nên đùa quá trớn như vậy chứ” Kyoko lên tiếng khi thấy mặt Hatsune đỏ bừng và cúi gằm xuống sàn. Tôi cũng chẳng có ý đùa hơn, như vậy là đủ rồi. “Anh thấy đó, Hatsune còn nhút nhát lắm” “Cả chị cũng vậy nữa sao, Kyoko-san ? Thiệt tình .....” Hatsune quay đi với vẻ không mấy hài lòng. ..... Thì ra cô ấy có quen với gã đó. “Cô gặp anh ta ở đâu ?” “..... Anh ấy đã thuê phòng ở cửa hàng tôi làm việc trước đây” “Cửa hàng .....?” ..... Để xem nào. Cửa hàng mà gã đó lúc nào cũng gây rắc rối là ..... “Tôi nhớ đó là ..... Yukushiro ở trong phố đèn đỏ” “Tokisaka-kun !” Kyoko nắm lấy tay tôi như muốn dừng lại. Tôi nhận thấy mình đã đi quá xa. Vẻ ngại ngùng của Hatsune lúc này còn hơn ban nãy nhiều. Hiểu rồi. Thì ra cô ấy là ..... “Tôi ..... Tôi đã từng là gái bán hoa” Cô ấy ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mắt tôi. “..... Nhưng anh thấy đó, Tokisaka-kun. Cô ấy chỉ là người giúp việc ở đó chứ chưa từng .....” Kyoko nói đỡ cho Hatsune và ôm chặt lấy vai cô ấy. Dù Hatsune trông rất cương quyết nhưng cô ấy cũng có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Tôi đưa tay lên xoa đầu cô ấy. “..... Cô đã gặp được những người rất tốt đấy” “Dạ .....?” “Nhìn mắt cô cũng đủ khiến tôi biết. Dù là việc gì thì cô cũng hãnh diện với nó, phải không ? Đó là thứ cô học được từ những người xung quanh mình” Dù không phục vụ gì nhưng làm việc ở phố đèn đỏ không dễ chút nào. Tôi có thể cảm nhận được sự kiên cường của cô ấy khi vượt qua hoàn cảnh đó. Đúng. Ngay cả sau nhưng vụ án mạng rùng rợn trước đây ..... “À ...... phải nói thế nào đây nhỉ ? Bà chủ ở đó .....” “Là Ujaku-sama ạ .....” Giọng của Hatsune nghe như một lời thì thầm. “Đúng rồi, Ujaku-san. Tôi cũng mắc ơn bà ấy khá nhiều” Tất nhiên tôi đến chỗ bà ấy thu thập thông tin ở thế giới ngầm chứ không phải để vui vẻ. “Đã năm năm từ lúc chuyện đó xảy ra, và tôi cũng chưa nhận được liên lạc từ phía bà ấy .....” “Sau khi Yukushiro đóng cửa thì Ujaku-sama đã nhận tôi làm con gái nuôi” “Ra vậy. Thảo nào cô mang họ Amemiya” Tôi không biết tên thật của bà chủ, nhưng ít nhất họ của Hatsune vẫn có chữ Vũ trong Ujaku. “Vâng. Bây giờ bà ấy là ..... mẹ nuôi tôi” “..... Cô gặp được một người rất tuyệt vời đấy” Sau khi vỗ đầu Hatsune lần nữa, tôi bỗng thấy căng thẳng lạ thường nên vội uống ly nước trên quầy. Tách cà phê đã nguội từ lúc nào. “..... Cảm ơn anh, Tokisaka-kun” Kyoko thì thầm vào tai tôi. __________________________________________________________________________________ 16
  17. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ “..... Tôi đâu có làm gì. Mà thực tình ban nãy tôi nói quá ..... Tất cả những việc vừa rồi chỉ là bản chất của một tay thám tử như tôi thôi .....” Nhưng Hatsune mới là người cần được xin lỗi. Tôi liền quay sang phía cô ấy. “Ah .....” “Hmm ?” “T-Tôi đi dọn dẹp nốt đây !” Hatsune vội quay đi và tung mái tóc ngang vai của cô ấy. “Nhìn kìa ..... Hatsune-chan đang thấy xấu hổ đó” Kyoko cười và rót thêm một ly cà phê nóng nữa cho tôi. * * * Khi đi từ quán Moon World về nhà thì mặt trời đã đứng bóng. “Brr ..... lạnh thật đấy .....” Đúng là thời tiết tháng Ba có khác. Cứ lúc hoàng hôn thì nhiệt độ thấp một cách đột ngột. Tôi vội đi vào trong nhà cho ấm người. ..... Ở trước cửa là một đôi giày ngoại cỡ nên tôi nghi là có biến. Ban đầu tôi nghĩ sẽ chẳng có ai đọc mảnh giấy trên cửa văn phòng. Vậy có nghĩa là ..... mọi chuyện đến sớm hơn dự định. [Chào Reiji. Xin lỗi đã làm phiền anh] Người đàn ông trong phòng khách đặt tách cà phê đang uống dở xuống. “..... Anh làm cái quái gì ở đây vậy, Uozumi ?” Uozumi Kyozo là một người bạn cũ, và trước đây chúng tôi là đồng nghiệp. __________________________________________________________________________________ 17
  18. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Tôi đã nghỉ việc, nhưng anh ta thì vẫn làm ở đó. Nói cách khác, anh ta là một thanh tra đang tại ngũ. “Tôi đến để chào anh một tiếng đó. Anh có biết tôi phải mò từ văn phòng của anh qua Nishiogikubo để tới đây không !?” “Vẫn còn gần chán so với Shijuku. Mà tôi tưởng giờ này anh vẫn quanh quẩn ở Kichijoji ?” Tôi ngồi phịch xuống ghế và bỏ ngoài tai lời phàn nàn của anh ta. “Anh đã về, Nii-san” Khi Yukari bước vào phòng khách, tôi liền đưa cho nó gói cà phê vừa mua. “Sao em để gã này vào nhà vậy ?” “Ngoài trời lạnh lắm. Em không thể để khách chờ dưới trời lạnh được” Yukari đặt một tách cà phê nóng xuống trước mặt tôi. “Hơn nữa, Uozumi-san đến cũng vì công chuyện. Ít nhất anh cũng phải nghe anh ấy nói chứ” “Đúng là Yukari lịch sự hơn gã anh trai này nhiều” “Dẹp đi ..... Rút cuộc là anh muốn gì ?” Tôi nhấp một ngụm cà phê và nhìn anh ta. Nếu không có chuyện quan trọng thì Uozumi đã chẳng cất công tới đây. “Chắc lại có chuyện gì vừa nhức đầu vừa mất thời gian phải không ? Thôi được, anh cứ nói đi” “..... Vụ này đúng sở trường của anh đấy” “Hmm .....” “..... Hai anh cứ nói chuyện đi nhé” Thấy không khí có vẻ thay đổi, Yukari cúi chào Uozumi rồi rời khỏi phòng. “..... Vài ngày trước, thi thể của một phụ nữ bị chặt làm nhiều khúc đã được phát hiện ở công viên Inokashira” “Hmph .....” Đúng như anh ta nói, đây là sở trường của tôi. Tôi đặt một điếu thuốc lên miệng và châm lửa. “Và còn một chuyện nữa .....” Tay tôi dừng lại khi định đưa cho anh ta que diêm. “Vào hôm kia, có thêm một thi thể phụ nữ lại được phát hiện ở nghĩa trang Tama tại Fuchu” “Có mối liên hệ nào không ?” Tôi không hề lưỡng lự. “Không. Cách gây án cũng hoàn toàn khác” Cuối cùng thì Uozumi cũng châm điếu thuốc. “Thi thể tại công viên Inokashira chỉ có hai tay, hai chân và đầu. Còn thi thể tại nghĩa trang Tama hầu hết vẫn còn nguyên, nhưng cách gây án rất kì quái” “..... Như thế nào ?” Tính tò mò đã khiến tim tôi đập nhanh hơn trước. Anh ta biết chắc chắn việc này sẽ khiến tôi nổi hứng. Đúng là biết nhau một thời gian dài cũng không hẳn là tốt. “Nó được chôn trong nghĩa trang. Việc đó thì bình thường, nhưng một bên chân của nạn nhân đã bị thiêu cháy” Điếu thuốc đang bắt đầu tàn dần. “Anh có nghĩ nó ám chỉ điều gì không ?” “..... Tôi biết là anh sẽ cắn câu mà” __________________________________________________________________________________ 18
  19. Kara No Shoujo © Innocent Grey __________________________________________________________________________________ Uozumi mỉm cười. “Giờ thì chúng tôi vẫn chưa biết thêm được gì. Còn ..... đúng rồi, tôi nhớ là một tay của nạn nhân cũng đã bị cắt bỏ” “Chỉ một tay thôi à ?” “Đúng vậy. Ở hiện trường chúng tôi đã không tìm thấy nó” “Hmm .....” Tôi bỏ điếu thuốc vào gạt tàn rồi khoanh tay suy nghĩ. Hai vụ án mạng liên tiếp. Sẽ bất hợp lí khi vội kết luận đó là một chuỗi án mạng liên hoàn. Để chứng minh điều đó thì phải thu hẹp diện điều tra lại, mà như vậy thì sẽ bất khả thi. “Tôi muốn anh tham gia vụ án ở nghĩa trang Tama. Đằng nào ở đó tôi cũng đang thiếu người” “Khoan nào Uozumi. Tôi đã nói là tôi nhận lời đâu .....” “Nhưng anh sẽ đồng ý, phải không ?” Uozumi ngắt lời tôi. “Anh sẽ không đời nào từ chối sau khi biết có án mạng, phải không ?” “..... Không hẳn vậy” Tôi phủ nhận điều đó với vẻ không mấy thuyết phục. Đúng là tôi không bao giờ có ý định từ chối. Trong đầu tôi đã nghĩ ngay đến cách thức điều tra. “Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu. Nhờ anh cả đấy” “..... Được thôi” Tuy nhiên ..... đã một thời gian trôi qua kể từ chuỗi án mạng kinh hoàng trước đây. Sự hứng khởi của tôi bắt nguồn từ một vụ án xảy ra ..... từ sáu năm trước. Hồi đó tôi đã không tóm được thủ phạm. ..... Vì những nạn nhân đã mất, và vì những người chịu cảnh tang thương đau đớn. Nhất định lần này tôi sẽ bắt hắn. * * * Sau khi tống khứ được Uozumi về, tôi ăn tối cùng Yukari rồi quay lên phòng. Tôi vừa hút thuốc vừa ngồi cạnh chiếc ấm sưởi. Suy nghĩ của tôi đang xen lẫn với những chi tiết của cuộc đối thoại hồi chiều. “Một chân bị thiêu cháy à .....?” Nếu là án mạng theo kiểu bắt chước thì ẩn ý ở đây là gì ? Không có câu thành ngữ nào kiểu đốt cháy một chân hết. Tôi chưa tới hiện trường nên không biết nó bị đốt kiểu gì. Ẩn ý có lẽ nằm trong cách thức hung thủ gây án. Tôi nên xem xét vấn đề dưới góc nhìn khác. Thi thể ở nghĩa trang Tama đã bị cắt bỏ mất tay trái. Tại sao vậy ? Nếu hung thủ không muốn xác định dấu vân tay thì phải cắt bỏ cả hai bên mới đúng. Vậy tại sao chỉ một tay ? Hay là có một đặc điểm nhận dạng gì đó cánh tay đó ? Có thể là hình xăm, hoặc ..... __________________________________________________________________________________ 19
nguon tai.lieu . vn