Xem mẫu
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Huyết Mỹ Nhân
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp
Website: http://motsach.info
Date: 07-December-2012
Trang 1/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Chương 1 - Huyết!... Huyết mỹ nhân!...
Đó là một vật với một người đã làm trấn động cả võ lâm thời vua Càn Long đời nhà Thanh.
Huyết là Huyết Thần Kinh một cuốn võ học bí kíp, trong có ghi bảy môn tuyệt kỹ tuyệt học
giang hồ.
Mỹ nhân là một Xà Khiết mỹ nhân họ Lệnh Hồ tên Sở Sở, là một thiếu nữ mặt đẹp như hoa nở
mà lòng dạ độc địa như rắn rết, người trong võ lâm nghe thấy tên của nàng là phải khiếp sợ
ngay. Không ai biết võ công của nàng ra sao chỉ biết từ khi nàng xuất hiện trên giang hồ chưa
từng gặp tay đối thủ.
Huyết là một thứ huyết vô biên, trên “Huyết” có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi. Huyết đó
không phải là Huyết Thần Kinh mà mỹ nhân cũng không phải là Lệnh Hồ Sở Sở. Huyết đó chỉ
một bãi sa mạc ngoài Ngọc Môn quan. Vì ánh nắng chiều tà ở nơi đó đỏ tươi lại chiếu xuống
trên bãi cát rộng mênh mông nên trông không khác gì một bể máu vậy.
Trên bãi sa mạc đỏ như máu ấy, đang có một giai nhân tuyệt sắc tuổi trạc hai lăm, hai sáu, mình
mặc áo lụa dài màu huyền, tóc mây đen nhánh xõa xuống tận vai, lại còn có hai người ngồi hai
bên nàng.
Một người là đạo sĩ thân hình gầy gò, một người là ông già mặc áo xám trông giống hệt một con
vượn, hai mắt sáng như hai ngọn đèn ló.
Đạo sĩ gầy gò ngồi bên trái liếc mắt nhìn mặt trời đang lặn, gượng cười nhìn giai nhân tuyệt sắc
nói:
- Huyền Y Tiên Tử! Bần đạo với Lục Chi Tiên Viên Mễ lão tử ở trong sa mạc mênh mông này
đã tìm kiếm luôn bảy ngày bảy đêm mới tìm thấy một góc Huyết Hà đồ không ngờ lại bị Tiên Tử
nhanh tay cướp mất trước. Tiên Tử lượm đước vật báu mà người khác đã tốn công lao một cạch
dễ dàng như vậy thực hơi quá đáng!
Huyền Y Tiên Tử đưa mắt nhìn Sấu Thuần Dương Đới Cảnh một đạo sĩ có tiếng tăm khá hung
ác trong giới võ lâm, cười khẩy hỏi lại:
- Đới chân nhân, cử chỉ đoạt báu của võ lâm tất nhiên ai ra tay trước người ấy được. Như vậy có
khi nào lại nhường nhau như ăn uống đâu? Chẳng hay tôi nói như thế có phải không?
Đới Cảnh nghe nói chỉ cười khỉnh một tiếng, chớp nháy đôi mắt hung ác, mặt lộ sát khí liền.
Ông già áo xám trông như vượn chỉ sợ đôi bên ăn nói quá trớn sinh ra bất hòa, liền chắp tay vái
chào Huyền Y Tiên Tử mỉm cười xen lời:
- Huyền Y Tiên Tử xin thứ lỗi Mễ Nguyên Thông này có ích lợi gì, chả hay Tiên tử có biết
không?
Huyền Y Tiên Tử gật đâu đáp:
Trang 2/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
- Tất nhiên bổn Tiên tử phải biết rõ. Huyết Hà đồ này có ba mảnh đất tất cả, nếu ai lấy đủ ba
mảnh ghép lại vào nhau, căn cứ trên lời chỉ dẫn của bản đồ mà tìm kiếm Huyết Hà rồi lặn xuống
sông đó mà mò Huyết Thần Kinh luyện thành bảy môn võ học tuyệt kỹ trong cuốn Huyết Thần
Kinh sẽ vô địch thiên hạ liền.
Mễ Nguyên Thông cười ha hả nòi tiếp:
- Võ công ghi trong quyển Huyết Thần Kinh tuy cao thực nhưng môn nào cũng liên quan đến
huyết, ác độc vô cùng, nên người trong giới Hắc đạo chúng tôi ai ai cũng mong chiếm được
quyển sánh đó. Nhưng Tiên Tử là cao thủ trong giới Bạch đạo được các nhân vật trong võ lâm
tôn kính đáng lẽ Tiên Tử không nên nhúng tay vào việc này mới phải?
Huyền Y Tiên Tử lắc đâu cười đáp:
- Mục đích của bổn Tiên Tử khác hai vị. Hai vị muốn tìm pho Huyết Thần Kinh để luyện thành
võ công kỳ tuyệt mà coi thường thiên hạ. Còn bổn Tiên Tử chỉ muốn hủy bộ kinh ấy đi để nó
khỏi lọt vào tay những kẻ gian ác làm hại người hiền.
Đang lim dìm đôi mắt, Đới Cảnh bỗng trợn to đôi mắt tia ra hai luồng ánh sáng hung ác, lớn
tiếng xen lời hỏi:
- Vệ Linh Chi, ngươi đừng có để ngươi ta mời rượu không uống chỉ thích uống rượu phạt thôi.
Có lẽ võ công của bần đạo chỉ thua kém người chừng nửa hỏa hầu nhưng nếu bần đạo sử dụng
Bát Tiên Tử Kiếm hợp với Tiên Viên Trảo của Mễ lão tử mà cùng tấn công một lúc có lẽ chôn
vùi Tiên Tử trong bãi sa mạc này cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Vệ Linh Chi cau mày hỏi lại:
- Hai người đều là nhân vật hạng nhất và rất có tên tuổi trên giang hồ như vậy khi nào hai người
lại có hành động vô sỉ như thế?
Đới Cảnh cười điên khùng đáp:
- Muốn đạt tới mục đích người ta bất chấp danh nghĩa mà tận dụng mọi thủ đoạn. Theo ý bần
đạo Tiên Tử nên hòa hoãn đưa mảnh Huyết Hà đồ ấy ra chúng tôi sẽ trao tặng bộ áo Thiển
Tôn Nhuyễn Giáp thì hơn!
Vệ Linh Chi ngẩng mặt lên trời cười khỉnh:
- Bây giờ sắp hết giờ Dậu, dù hai người không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn vô liêm sỉ liên tay tấn
công bổn Tiên Tử chăng nữa, bổn Tiên tử dám chắc trong nửa tiếng đồng hồ quyết không bị hai
người đánh bại được. Hễ tới giờ Tuất là sư muội cửa bổn Tiên tử Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa
sẽ tới đây liền, tài nghệ của em ta tương đương với ta nhưng ra tay độc ác hơn bổn Tiên Tử
nhiều như vậy thử hỏi hai người có thoát được công đạo không?
Đới Cảnh nghe Huyền Y Tiên Tử nhắc tới Hồng Y Tiên rử Hứa Linh Sa sắp tới y cũng phải cau
mày lại lòng lo lắng vội tung mình nhảy lên, rút trường kiếm ra quát bảo Mễ Nguyên Thông:
- Mễ lão tử, chúng ta khổ công tìm kiếm khắp sa mạc này trong bảy ngày đêm không khi nào lại
chịu mất công toi, trong lúc con nhãi Hứa Linh Sa chưa tới chúng ta phải hạ con tiện tỳ Vệ Linh
Chi này trước để cướp lại mảnh Huyết Hà đồ rồi hãy nói chuyện khác sau.
Trang 3/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Mễ Nguyên Thông trầm ngâm không phản ứng trong lòng y đang nghĩ một phương cách nham
hiểm để cướp đoạt lại mảnh Hà Đồ. Y từ từ đứng dậy ôn tồn nhìn Vệ Linh Chi nói:
- Vệ Tiên Tử nên suy nghĩ kỹ lại đi, chúng ta đừng nên vì mảnh Huyết Hà đồ nho nhỏ mà làm
cho đôi bên phải...
Y chưa nói dứt thân hình đã cử động, tay phải sử dụng thế Tiên Viên Trích Quả (vượn tiên hái
trái cây) nhắm mặt Huyền Y Tiên Tử chộp luôn, tay trái y vẫn chuẩn bị từ lâu, vận mười thành
công lực Hắc Sát Âm Thủ nhằm ngực và bụng Linh Chi đánh tới.
Phần vì thi có tài nghệ cao siêu nên táo bạo hơn, phần thứ hai không ngờ đối phương lại có
hành động vô sỉ như thế mà Huyền Y Tiên Tử một đấu với hai kẻ địch đột nhiên ra tay tấn công
lén, cho nên khi móng tay phải và bàn tay trái của Nguyên Thông sắp tấn công tới nơi mà nàng
vẫn ngồi yên trên đống cát.
Thân hình của Mễ Nguyên Thông xông tới gần, Huyền Y Tiên Tử mới dồn Tiên Thiên Chân
Khí vào tay áo rộng mà hất mạnh vào kẻ địch một thế.
Phương pháp đối phó của nàng ta vừa hợp lúc nên Nguyên Thông công lực hơi kém hơn nên bị
cương phong của Tiên Thiên Chân Khí của nàng ta hất hẳn lên trên không rồi rớt xuống.
Mễ Nguyên Thông lúc ấy mới biết Huyền Y Tiên Tử quả thật lợi hại, thế Tiên Viên Trích quả ở
tay phải mình không ăn thua mà cả Hắc Âm Sát Thủ giết người một cách vô hình cũng bị Vệ
Linh Chi phá hết.
Tuy Nguyên Thông tấn công lén không ăn thua gì nhưng thanh trường kiếm của Đới Cảnh đã
vung lên một vòng cuồn cuộn tới, lưỡi kiếm lạnh lùng nhằm đầu Huyền Y Tiên Tử đâm tới.
Vệ Linh Chi sớm biết trường kiếm của Đới Cảnh không phải là khí giới tầm thường nên nàng
không dám khinh địch, ngửa người về phía sau sử dụng thế Sảo Bộ Tước Kiều (Khéo bước qua
cầu do dàn chim bắc). Nàng dùng gót chân đạp mạnh một cái người đã đã lướt ra xa hơn trượng.
Đới Cảnh với Nguyên Thông vội đuổi theo tấn công, thế công của chúng mạnh như vũ bão. Chỉ
trong nháy mắt chúng đã tấn công liên tiếp Linh Chi bốn thế kiếm và ba thế trảo một lúc.
Huyền Y Tiên Tử thấy thế tức giận khôn tả. Trong lúc tránh né nàng rút luôn Giao Cân Nhuyễn
Trượng (chiếc gậy mềm bằng gân con giao long) Nàng dùng gót chân đạp mạnh, người đã từ từ
lướt ra ngoài xa hơn trượng.
Đới Cảnh với Nguyên Thông vội đuổi theo tấn công, nàng dùng nhuyễn trượng xử luôn thế
Thiên Long Bái Vĩ (rồng trời vẫy đuôi) một thế trượng tuyệt diệu. Bóng trượng như khoảng núi,
gió trượng kêu veo veo đẩy cho hai tên hung ác lui ra ngoài xa sáu, bảy thước mới đứng yên.
Mễ Nguyên Thông cũng biết Huyền Y Tiên Tử võ nghệ rất cao siêu nên nhân lúc bị đẩy lui đã
ngấm ngầm mở cái túi da trong đựng Hắc Sách Lạc Hồn Sa chuẩn bị nếu khi nào hai người ra
tay không thắng nổi đối phương sẽ dùng ám khí độc oai trấn giang hồ ra sử dụng.
Đới Cảnh bị Huyền Y Tiên Tử dùng trượng đẩy lui như vậy có vẻ không phục liền trợn ngược
đôi mày lên thét lớn một tiếng múa kiếm xông vào công tiếp.
Nguyên Thông vẫn dùng Tiên Viên Trích Quả với Hắc Sát Âm Thủ phối hợp với Đới Cảnh tấn
Trang 4/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
công Linh Chi.
Chỉ trong giây lát, trận ác chiến đã kịch liệt khôn tả. Bóng người, bóng trượng, bóng kiếm với
bóng chưởng gây nên những tiếng kêu veo veo, tiếng gió ào ào, hất tung những hạt cát vàng ở
dưới đất lên thành một bức họa tuyệt diệu và cực kỳ gay cấn.
Bóng người càng lúc càng mờ, ánh sáng chiều tà càng lúc càng nhạt.
Năm mươi hiệp đầu, Chuẩn Y Tiên Tử còn chiếm ưu thế. Từ hiệp thứ 51 trở đi, thì đôi bên
ngang tay nhau.
Đấu tới hiệp thứ 150, dù sao Đới Cảnh với Nguyên Thông hai địch một cũng chiếm phần hơn,
nên chúng đã nắm chắc được phần thắng.
Trong lúc Huyền Y Tiên Tử sắp bại đến nơi, thì bỗng có một đám mây đỏ từ phía Đông nam
nhanh như điện chớp bay tới.
Ngựa đã đỏ, người lại càng đỏ chót. Một mỹ nữ quần áo màu đỏ, tuổi chạc đôi mươi, trên vai
khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, cưỡi con ngựa thiên lý cũng đỏ như lửa, đang phóng tới
như tên bắn.
Huyền Y Tiên Tử Vệ Linh Chi thấy sư muội của mình là Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa đã tới
nơi, tinh thần rất phấn chấn, liền múa tít cây nhuyễn trượng, giở thế Lăng Quyên Lưu Sa (sóng
cuộn cát chảy), gạt bóng kiếm trùng trùng điệp điệp của Đới Cảnh sang bên, thuận tay đổi sang
thế Vị Hà Thủy Câu (thả cần câu ở sông vị), chút nữa thì điểm trúng huyền cơ huyệt của Nguyên
Thông.
Nguyên Thông xoay người một vòng, lui về phía sau ba bước mới tránh thoát thế đó. Nhưng đột
nhiên y cảm thấy một luồng chưởng phong nhằm đỉnh đầu mình đè xuống.
Thì ra Hồng Y Tiên Tử tánh rất nóng nảy, xa xa trông thấy sư tỉ bị bao vây, liền giở khinh công
tuyệt đỉnh, sử dụng thế Ưng Phi Nhập Vân, (Chim ưng bay vào trong đám mây), từ trên lưng
ngựa nhảy xổ tới tấn công luôn.
Trong lúc Hứa Linh Sa nhảy tới, thì vừa gặp Mễ Nguyên Thông lui bước tránh né, nên nàng
thừa cơ giở luôn thế Thiên Tinh Thủy Thái (sao trời tỏa ánh sáng ngũ sắc), định dùng chưởng hạ
ngay tên hung ác của giới Hắc đạo này tại chỗ.
Nguyên Thông gặp nguy hiểm, tính hung ác lại càng tăng thêm, vội nghiêng đầu vai xoay người
sang bên trái tránh, rồi thừa cơ lấy luôn một nắm Hắc Sách Lạc Hồn Sa cầm ở trong tay.
Trong lúc đường đột ứng biến, dù sao y cũng tay chậm hơn một chút, tuy thân hình của y đã
gượng tránh né được, nhưng đầu vai trái vẫn bị chưởng của Hồng Y Tiên Tử quét trúng.
Chưởng lực của nội gia cao thủ có phải tầm thường đâu? Nguyên Thông hét lớn mọt tiếng, tự
biết xương đầu vai của mình đá bị gãy.
Hồng Y Tiên Tử cũng là người coi kẻ ác hơn thù, thấy thế cười khẩy một tiếng, liền nhằm yếu
huyệt của Nguyên Thông điểm luôn.
Cười khẩy một tiếng, Nguyên Thông quay người quát lớn:
Trang 5/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
- Con nhãi này muốn chết phải không?
Y không sao nhịn được nứa liền ném luôn nắm Lạc Hồn Sa ra khỏi tay. Ám khí ấy hóa thành
đám khói đen tanh hôi nồng nặc, bay lan tràn trên không trung.
Hồng Y Tiên Tử hơi sơ ý một chút, quên mất câu con giun dẫm lắm cũng phải oằn, nên nàng
vừa trông thấy làn khói đen bay mù mịt, mùi tanh hôi xông lên mũi, đã biết là nguy hiểm, vội
vận nội gia cương khí lên thổi mạnh một cái, định thổi tan đám khói đen ấy.
Công lực của Hứa Linh Sa quả thật lợi hại. Nàng vừa phun một cái, đám khói đen ở trên không
đã bị nàng thổi tan mất già nửa.
Vì số Lạc Hồn Sa ấy quá nhiều, mà đám ở trước mặt tuy đã bị nàng thổi tan, nhưng những hạt
cát xung quanh vẫn còn bắn vào người nàng rất nhiều. Huống hồ nàng phải ngửi mùi tanh hôi
của nó, chỉ trong nháy mắt, nàng đã cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân
sự.
Huyền Y Tiên Tử không ngờ lại có sự đột biến ấy xảy ra, nàng muốn ra tay cứu viện đã hơi
chậm. Đến khi nàng nhảy tới nơi, thì Hứa Linh Sa đã ngộ độc chết giấc ngã lăn ra đất rồi. Nàng
kinh hoảng mặt thất sắc, giận dữ dậm chân xuống đất liên hồi. Còn Nguyên Thông với Đới
Cảnh thì cao hứng khôn tả lớn tiếng cười như điên cuồng.
Một mặt nhờ Đới Cảnh dùng linh dược băng bó vết thương ở vai cho mình, một mặt nhờ
Nguyên Thông giơ bàn tay phải sáu ngón lên, đắc chí cười ha hả nói:
- Vệ Linh Chi, ngươi phải biết ám khí Hắc Sách Lạc Hồn Sa của Mễ Nguyên Thông này là một
ám khí độc đáo. Sư muội của ngươi bị bắn trúng, nếu trong nửa tiếng đồng hồ mà không uống
ngay thuốc giải độc, thì y sẽ biến thành lột đống nước máu ngay. Dù có Hoa Đà hay Biển Thước
sống lại cũng đành phải bó tay chứ không có cách gì cứu chữa được nữa.
Cau mày lại, Vệ Linh Chi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói như thế có dụng ý gì? Có phải ngươi muốn ta dùng mảnh Huyết Hà đồ kia trao đổi
thuốc giải độc của ngươi đấy không?
Nguyên Thông gật đầu cười khẩy đáp:
- Ngoài cách ấy ra, ngươi không còn cách gì cứu chữa được sư muội của ngươi nữa.
Linh Chi đưa mắt nhìn sư muội nằm chết giấc dưới đất, rồi nghiến răng gật đầu, nói tiếp:
- Thôi được ngươi hãy đưa thuốc giải độc cho ta, ta nhận lời trao đổi Huyết Hà đồ cho ngươi.
Dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, Nguyên Thông lạnh lùng ngắt lời:
- Vệ Linh Chi, ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba hay sao? Nếu ngươi không đưa mảnh Huyết Hà
đồ cho ta trước, khi nào ta chịu đưa thuốc giải độc cho ngươi?
Linh Chi nhìn Nguyên Thông hồi lâu, rồi trầm giọng hỏi:
- Ta đưa mảnh Huyết Hà đồ cho ngươi, nếu ngươi nuốt lời thi sao?
Trang 6/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Nguyên Thông liền đáp:
- Nếu ta nuốt lời không đưa thuốc giải độc cho ngươi, thì sau này ta sẽ chết bằng Hắc Sách Lạc
Hồn Sa của ta.
Thấy đối phương đã thề độc như vậy, Linh Chi liền móc túi lấy một cuốn da dê ra.
Nguyên Thông đỡ lấy cuốn da dê ấy giờ ra xem, thấy bên trong vẽ phong cảnh hai ngọn núi
kẹp một giòng nước, màu nước tô bằng chu sa. Nhưng giòng nước ấy đi tới mép da dê thì bi cắt
đứt. Hiển nhiên thấy bức hình đồ này không toàn vẹn, phải kiếm ra được hai mảnh kia chắp lại
mới đầy đủ.
Thấy Nguyên Thông cứ mãi ngắm xem tấm da dê, không đưa thuốc giải cho mình, Linh Chi liền
lên tiếng hỏi:
- Nguyên Thông, thuốc giải Hắc Sánh Lạc Hồn Sa của ngươi đâu, sao không thấy đưa ra cho ta?
Nguyên Thông thò tay vào lưng, cười giọng quái dị đáp:
- Kìa Linh Chi, hà tất ngươi phải nóng ruột như làm chi? Này đây, ta đưa thuốc giải cho ngươi!
Vừa nói dứt, y đã rút tay ra, lấy một nắm cát độc Hắc Sách nhằm người Linh Chi ném tới.
Thương đâm trước mặt dễ chống đỡ, tên bắn sau lưng khó đề phòng. Nhất là Huyền Y Tiên Tử
là môn hạ đắc ý của Nam Nhạc Thần Tẩu, là một danh môn chính phái, tâm tánh quang minh
chính đại, nên có bao giờ Mễ Nguyên Thông này dám nuốt lời thề một cách trắng trợn như thế.
Cho nên nàng cũng bị trúng ám khí độc ấy như Hồng Y Tiên Tử, và cũng ngã lăn ra đất chết
giấc tức thì.
Mễ Nguyên Thông đắc chí cười như điên khùng. Ngờ đâu tiếng cười của y chưa dứt, thi đã có
một luồng gió mạnh sau lưng lấn át tới.
Bây giờ lại đến lượt Mễ Nguyên Thông bị tấn công lén. Y chỉ nghe được một tiếng ngựa hí vang
động đùi y đã bi một vật gì nặng tựa ngàn cân đánh trúng, người y bị văng ra ngoài xa mấy
thước, nếu không nhờ có công lực thâm hậu, thì xương đùi cua y đã gãy rồi.
Thì ra Nguyên Thông mải tấn công lén chị em Huyền Y Tiên Tử, nhưng quên thất con Thiên Lý
Hỏa Vân Câu của Tiên Tử cưỡi là một con ngựa báu rất khôn ngoan và đã được huấn luyện lâu
nên bị con ngựa đá đến suýt gãy đùi, bắn ra ngoài xa mấy thước, cả mảnh Huyết Hà đồ ở trong
tay y cũng bị con ngựa ấy dùng mõm cướp mất.
Đới Cảnh thấy thế cả kinh, vội múa kiếm đuổi theo, Nhưng dù khinh công thân pháp của y có
giỏi đến đâu, cũng không thể nào nhanh bằng Thiên Lý Mã được, chỉ biết hậm hực nhìn theo
con hỏa vân câu chạy mất dạng trong đám bụi vàng.
oOo
Trên con đường nắng gắt đi đến núi Hoa Sơn một thanh niên lầm lũi rảo bước, gương mặt hiện
đầy vẻ phẫn uất, đó là Nghiêm Mộ Quang biệt hiệu Kim Cung Thần Kiếm Thủ, là một thanh
niên chính phái mới nổi danh trên giang hồ.
Mộ Quang mặt mũi tuấn tú, hành vi chân chính được quần hùng trên giang hồ tôn làm thiếu
Trang 7/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
niên anh hùng. Mộ Quang là đệ tử của Chưởng môn phái Tây Nhạc Lãnh Trúc tiên sinh Trà
Nhất Minh.
Chàng còn là người yêu của Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa, trai tài gái sắc thật là một cặp tình
nhân xứng đôi vừa lứa trên giang hồ.
Một hôm Mộ Quang rong ruổi lên núi Thất Sơn gặp một người bạn cũ của sư phụ là Liễu Vân
Đình.
Liễu Vân Đình ngẫu nhiên biết được cuộc hỗn chiến tại bãi sa mạc, gặp gỡ Mộ Quang liền tuần
tự kể lại câu chuyện cho chàng nghe...
Mộ Quang càng nghe càng cảm thấy bồn chồn nóng nảy, sát cơ hiện rõ trên khuôn mặt.
Chàng đập bàn hét lớn:
- Ta thề nhất quyết phải báo thù cho bằng được!
Liễu Vận Đình đã biết Mộ Quang cùng với hai nàng Nam Nhạc song xu thế nào cũng có sự liên
can mật thiết với nhau, cho nên ông ta một mặt khuyên chàng nên chấn tĩnh tinh thần, một mặt
thủng thẳng nói:
- Bữa nọ Lão phu có việc đi qua Lương Sơn, gặp Lục Chỉ Tiên Viên Mễ Nguyên Thông với
Bệnh Thuần Dương Đới Cảnh, thủ hạ của Hoa Sơn Nhị Quái, ngẫu nhiên nghe chúng than thở
với nhau. Chúng bảo, tuy đã dùng Hắc Sánh Lạc Hồn Sa tấn công lén Nam Nhạc song xu, khiến
hai nàng bị chôn xương vùi cát, ở trong bãi cát vàng, và mảnh Huyết Hà đồ đã đến tay rồi lại bị
mất.
Mộ Quang nghe tới đó, mặt lộ vẻ oán hận, mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, vội hỏi Vân
Đình tiếp:
- Thưa Liễu lão tiền bối, hiện giờ Mễ Nguyên Thông và Đới Cảnh ở đâu?
- Có lẽ hiện giờ chúng trở về Hoa Sơn báo cáo tin này cho Hoa Sơn tam quái biết rồi cũng nên?
Mộ Quang nghe tới đó định phất tay áo đi ngay.
Vân Đình vội giơ tay ra ngăn cản, và cau mày lại hỏi:
- Nghiêm lão đệ định đi đâu thế?
Mộ Quang mắt lộ sát khí, lớn tiếng đáp:
- Tiểu bối định một mình xông pha lên Hoa Sơn giết chết Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh để
trả thù cho Nam Nhạc song xu?
Vân Đình lắc đầu đáp:
- Tuy một cây sáo ngọc, một cái cung vàng với mười hai mũi tên cong cong của lão đệ đã gây
nên tên tuổi khá lừng lẫy trong võ lâm thật, nhưng dù tuổi cao và hỏa hầu của lão đệ còn hơi
kém một chút. Nhất là lại đơn thương độc mã, thì làm sao mà địch nổi Hoa Sơn tam quái đã
chiếm cứ Tây Nhạc từ lâu và oai trân Quan Trung như thế?
Trang 8/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Mộ Quang ứa nước mắt ra, gượng cười đáp:
- Nam Nhạc song xu với tiểu bối có mối liên can rất mật thiết, nên dù có bị tan xương nát thịt
dưới tay Hoa Sơn tam quái tiểu bối cũng phải giết cho được Mễ, Đới nhị tặc! Xin cám ơn lão
tiền bối đã có lòng chỉ dẫn như vậy, nếu Mộ Quang này có thể sống sót mà xuống khỏi được núi
Tây Nhạc, thì thế nào cũng quay lại núi Đại Tô này để cảm tạ lão tiền bối.
Nói xong, chàng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, nhún chân một cái, nhảy lên cao hơn bốn trượng
rồi trên không bỗng khom lưng co chân đạp mạnh một cái người đã tà tà phi thẳng xuống dưới
chân núi.
Vân Đình không ngờ ý chí của Mộ quang lại cương quyết như vậy, muốn khuyên bảo chàng
thêm, nhưng chàng đã đi khỏi rồi, nên ông ta khẽ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm tự nói:
- “Thị phi chỉ vì hay lắm miệng, phiền não đều do xí chuyện người”. Không ngờ chỉ tại vì ta vô ý
nói mấy lời như vậy, đã khiến một hiệp sĩ anh hùng tuổi trẻ có tương lai này bị toi mạng dưới tay
của Tây Nhạc tam quái!
Ông ta vừa nói tới đó, trong đống đá ở phía đằng sau có người cười như điên, như khùng, đỡ lời:
- Liễu lão quái vật, người đã biết thị phi chỉ tại bấy nhiêu chuyện thì tất nhiên phải hiểu cảu “Cởi
chuông cũng phải do chính tay người cột chuông” mới được chứ?
Tiếng nói vừa dứt, thì Vân đình thấy sau tảng đá lớn có một lão ăn mày tuổi trạc trung niên, đầu
tóc rối bù, râu quai nón, quần áo lam lục bước ra, ông ta mới hay người đó là Phong Lôi Thần
Khất Công Dương Mậu, người đã cùng với mình được người ta gọi là Thái Sơn song tuyệt, nên
ông cười hỏi:
- Sao lão ăn mày quái dị này cũng có mặt ở đây thế?
Công Dương Mậu cười ha hả đáp:
- Xưa nay mỗ phải lựa những chỗ gió thực lớn mới ngủ được. Ngày hôm nay mỗ đang ngủ ngon
giấc, ngờ đâu lại bị lão với tên đồ đệ bảo bối của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh làm cho
mất cả giấc ngủ.
Vân Đình lại hỏi tiếp:
Vừa rồi lão ăn mày nói câu: “Cởi chuông phải nhờ tay người cột chuông” là có ý nghĩa gì?
Phong Lôi Thần Khất cười giọng quái dị đáp:
- Lão quái vật bỗng dưng nói nhiều lời làm cho thằng nhỏ Nghiêm Mộ Quang ỷ vào võ công rồi
hăng hái một mình dám xông pha tìm giặc như vậy, chả phải chính lão quái vật ngươi đã “Cột
chuông” là gì?
Vân Đình nghe nói, vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Lão ăn mày quái dị nói như thế, có phải lão muốn làm người “Cởi chuông” đó chăng?
Công Dương Mậu cười ha hả đáp:
Trang 9/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
- Việc gì đến lão nào? Theo kinh nhà phật nói: “Chuông vàng trên cổ hổ, chỉ có người cột
chuông mới cởi được”
Vân Đình ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Lão ăn mày quái dị muốn mỗ đi Hoa Sơn một phen ư?
Công Dương Mậu cười giọng quái dị đáp:
- Năm xưa hai chúng ta ở trên Nam Thiên Môn trang, ngôi Thái Sơn minh chủ đã ác chiến hai
ngày một đêm mà vẫn bất phân thắng bại, suýt chút nữa cả hai chúng ta cùng bị bại và bị
thương. Nếu không nhờ có Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh đứng ra khuyên giải thì có khi
nào ngày nay chúng ta lại trở thành bạn thân như vậy. Nên dù sao chúng ta cũng phải nể mặt
Lãnh Trúc tiên sinh một chút vậy, thế nào lão quái vật cũng phải đi Hoa Sơn một phen ngấm
ngầm giúp cho thằng nhỏ Nghiêm Mộ Quang không biết trời cao đất rộng chút nào.
Vân Đình lẳng lặng nghe xong mỉm cười đỡ lời:
- Nói đến câu chuyện ở Nam Thiên Môn thì chúng ta đêu thụ ơn Lãnh Trúc tiên sinh, nếu mỗ
phải đi Hoa Sơn cởi chuông thì ít nhất lão ăn mày cổ quái cũng phải đi theo đứng cạnh mà khua
trống gõ mõ hộ, như vậy mới phải.
Công Dương Mậu kêu la một tiếng rất quái dị rồi đáp:
- Chỉ vì lão quái vật lắm miệng mới gây nên thị phi này, nay lại muốn kéo cả ăn mày mỗ xuống
nước một thể. Thế là nghĩa lý gì?
Vân Đình vừa cười vừa nói tiếp:
- Ai bảo bạn cứ thích dính vào chuyện của người khác? Mỗ đã thị phi chỉ vì hay lắm miệng, còn
lão ăn mày quái dị thì lại phiền não bởi thích xí vào việc của người! Huống hồ ngoài Phong Lôi
thần chưởng của bạn ra, thì không ai có thể khắc chế nổi Thất Bộ Trảo Hỗn thủ pháp của Ải
Diêm La rất âm độc ấy?
Công Dương Mậu trợn đôi mắt quái dị lên nhìn Vân Đình và nói tiếp:
- Lão quái vật, nếu bạn sợ oai danh của nhóm Tây Nhạc song quái muốn mỗ cùng đi vào trong
Quan Trung một phen cũng được. Lão quái vật chỉ cần nói một tiếng, hà tất phải giở thủ đoạn
nói khích một cái thường tục quá nỗi, khiến người ta nghe thấy cũng phải chán ghét như thế làm
chi?
Vân Đình tức cười đáp:
- Bảo mỗ mời cũng được, hay nói khích cũng được! Mỗ biết lão ăn mày quái dị rất thích dây dưa
vào chuyện thị phi, vì suốt ngày ngủ trên núi Thái Sơn này, nhàn rỗi quá hóa điên cuồng, nên
chỉ muốn đi kiếm trường hợp nào vui vẻ để góp vui vào thôi. Nhưng lão ăn mày quái dị lại rất
giảo hoạt, lại đổ hết lỗi vào đầu mỗ rồi làm ra cái vẻ dạy đời.
Thấy Vân Đình đã nói đúng tâm sự của mình. Công Dương Mậu vừa cười như điên như khùng
và nói tiếp:
- Lão quái vật còn ranh mãnh hơn cả ma quỷ, nhưng lúc gặp Tây Nhạc tam quái, thế nào lão
Trang 10/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
quái vật cũng bị khốn khổ một phen chớ không sai. Thôi, đã nói đi là phải đi ngay, bằng không
nếu tới chậm, tiểu tử Nghiêm Mộ Quang đã bị bọn giết người không gớm tay Ải Diêm La Yến
Diễn khoét tim lột da y rồi, thì thế nào Lãnh Trúc tiên sinh cũng tới đây bắt lão quái vật đem đi
Hằng Sơn ngâm vào trong chum dấm chứ không sai.
Hai vị kỳ hiệp tuyệt đời, đùa rỡn với nhau một hồi, rồi cùng nhau xuống khỏi núi Thái Sơn để
theo dõi Nghiêm Mộ Quang và ngấm ngầm bảo vệ người hiệp sĩ trẻ tuổi kia.
Trang 11/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Chương 2 - Ném hoa vào đá, biểu diễn thần
công
Trong khi du hiệp giang hồ, Nghiêm Mộ Quang ngẫu nhiên gặp gỡ Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh
Sa, người trong nhóm Nam Nhạc song xu, hai người liền đem lòng yêu dấu nhau ngay, nên lúc
chàng hay tin người yêu bị chết, tất nhiên lệ anh hùng phải tuôn rơi và lòng đau như đứt từng
khúc ruột. Vì vậy mà chàng không quản gì nguy hiểm, một mình xông pha lên Hoa Sơn, định
kiếm Mễ Nguyên Thông và Đới Cảnh để hỏi đầu đuôi câu chuyện, rồi đích tay mình giết chết
hai kẻ thù ấy, trả thù huyết hận cho hai chị em Nam Nhạc song xu.
Từ Đông Nhạc sang tới Tây Nhạc tuy cách nhau khá xa, nhưng Mộ Quang nóng lòng trả thù mà
đi cả ngày lẫn đêm, nên không bao lâu chàng đã tới lãnh địa Quan Trung rồi.
Chỗ ở của Tây Nhạc tam quái là ở lưng núi Ngọc Bút Phong thuộc dãy núi Hoa Sơn. Mộ Quang
chưa đi tới chân núi thì đã gặp cản trở liền.
Hoa Sơn vẫn nổi tiếng là hiểm trở, đâu cũng có vách núi thẳng tuột, những khe núi sâu rộng,
cảnh sắc rất hùng vĩ. Nhưng lúc này Mộ Quang làm gì có tâm trí mà thưởng thức cảnh đẹp ở nơi
đây, cứ cắn răng mím môi gắng sức mà phi thân lướt đi thôi. Chàng biết chỉ vượt thêm hai
khoản núi nữa đã tới Ngọc Bút Phong chỗ ở của Tây Nhạc tam quái rồi.
Nhưng khi chàng vượt qua một cái khe núi, thì bỗng nghe có tiếng cười khẩy rất thanh thoát và
cũng rất nũng nịu vọng tới.
Mộ Quang là một cao thủ xuất kỳ ở trong nhóm nhân vật trẻ tuổi của võ lâm đương thời. Công
lực của chàng đã được tám thành chân truyền của Lãnh Trúc tiên sinh rồi, cho nên tuy lửa thù ở
trong người đang bốc cháy đùng đùng, chỉ nhất tâm nhất trí đi tới nơi tới chốn để mong gặp
được kẻ thù hại người yêu, mà lúc tới đây tiếng cười nọ chỉ mới thốt lên một tiếng nhỏ thôi,
chàng cũng đã nghe thấy rõ, đủ thấy tai chàng thính như thế nào?
Chàng tới Hoa Sơn cốt ý là để trả thù cho Nam Nhạc song xu nên vừa nghe thấy tiếng cười,
chàng liền nghĩ bụng: “Chắc người vừa cười đó thế nào cũng là người của phái Tây Nhạc này.
Diệt trừ được tên nào ta cũng nguôi được phần đó!”.
Nghĩ như vậy, chàng liền ngừng chân quay lại tiến về phía có tiếng cười vọng tới.
Nhưng khi vừa trông thấy người dó, Mộ Quang trong lòng hồ nghi vô cùng.
Thì ra thấy người vừa lên tiếng cười ấy là một thiếu nữ áo xanh đẹp tuyệt trần, tuổi chừng mười
sáu, mười bảy, ngồi ở trên một cành thông nhỏ. Quần áo của nàng phất phơ như sắp bị gió thổi
bay đi vậy.
Mộ Quang là người sành điệu về võ học, thấy thiếu nữ áo xanh này đã leo được trên vách núi
thẳng tuột đó mà còn giở môn “Lăng ba thân pháp”, một môn khinh công tuyệt thế ra để ngồi
trên cành cây nhỏ nọ, mà cành cây ấy không bi trĩu xuống chút nào, đủ hiểu nội công của nàng
đã có hỏa hầu khá thâm hậu, thậm chí còn không kém gì mình.
Trang 12/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Chàng nhận xét thấy nàng nọ có võ công cao siêu như vậy, tất nhiên không đám khinh thường,
hai mắt cứ nhìn thẳng vào mặt nàng nọ và cất tiếng hỏi:
- Cô nương có phải là người của phái Tây Nhạc đấy không?
Thiếu nữ áo xanh bĩu môi, cười khẩy đáp:
- Phái Tây Nhạc làm sao có được nhân vật như bổn cô nương? Ngay đến Ải Diêm La Yến Diễn,
Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công và Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi, Nhiếp Tiểu Thanh
này cũng không coi ba lão quái vật ấy vào đâu cả!”.
Nàng vừa trả lời một cách rất kiêu ngạo vừa nhẹ nhàng lướt xuống bên dưới, như một chiếc lá
rụng. Dáng điệu thật đẹp tuyệt luân, và khi nàng xuống tới mặt đất không có một tiếng động
nhỏ nào hết, chỉ thoáng một cái đã đứng cách chỗ Mộ Quang chừng ba thước thôi.
Thấy khinh công của đối phương cao siêu như vậy, Mộ Quang cũng phải hơi kinh ngạc, lại ngắm
nhìn lại đối phương một hồi, rồi chàng ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nhiếp cô nương đã không phải là nhân vật của môn phái Tây Nhạc thì sao vừa rồi lại cười tại
hạ như thế?
Mở to đôi mắt đen lánh và ướt át, Tiểu Thanh tủm tỉm cười đáp:
- Bổn cô nương cười, vì người có bộ mặt anh tuấn như thế mà lại đem thân tới đây để lãnh cái
chết?
Thấy nàng nọ khinh thị mình như vậy, Mộ Quang tức giận, hậm hực nói tiếp:
- Cô nương không coi Tây Nhạc song quái vào đâu, chả lẽ tôi lại...
Không đợi cho chàng nói dứt, Tiểu Thanh đã chỉ vào cái cung sắt dây vàng, có điêu khắc đeo ở
trên lưng chàng, và mỉm cười hỏi tiếp:
- Thấy người có cái cung vàng đeo ở trên lưng khá đẹp kia, nên bổn cô nương dám chắc người
là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ Nghiêm Mộ Quang, là đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh
Trà Nhất Minh ở Bắc Nhạc Hằng Sơn phải không?
Mộ Quang nhanh nhẩu đáp:
- Cô nương đoán rất đúng!
Tiểu Thanh mỉm cười nói tiếp:
- Lãnh Trúc tiên sinh là hảo thủ rất mạnh trong năm vị Ngũ Nhạc kỳ nhân, chữ “Ngọc Địch Kim
Cung Thần Kiếm Thủ” của người mấy năm gần đây lại lừng danh giang hồ. Theo đúng ra thì
người phải có công lực khác hẳn người thường tục.
Nào, người lại đây Tiểu Thanh tôi biểu diễn một môn võ công hèn mọn coi xem người có thể
bắt chước được không?
Nói xong, nàng cúi đầu nhặt một bông hoa đại nho nhỏ cạnh đó lên, thuận tay khẽ tung một
cái. Nàng sử dụng nội công tuyệt đỉnh, nên bông hoa ấy cắm sâu vào vách đá ở cách đó hai
Trang 13/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
trượng liền.
Mộ Quang thấy vậy hớn hở đáp:
- Tuy công lực của Nhiếp cô nương kinh người, nhưng Nghiêm Mộ Quang này tự vẫn có thể bắt
chước được Đông Thi, theo đòi mà miễn cưỡng làm được như cô nương.
Nói xong, chàng cũng ngắt một bông hoa đại, ngấm ngầm vận thần công ném thẳng vào vách
đá tức thì.
Bông hoa của chàng cũng cắm sâu vào vách đá như bông hoa của Tiểu Thanh vừa ném, nhưng
bông hoa của Tiểu Thanh vẫn nguyên vẹn, còn bông hoa của Mộ Quang thì bị rụng mất một
cánh.
Bông hoa bị rụng mất một cánh như thế, tuy là một chuyện rất nhỏ nhưng cũng thấy sức tay
không theo như ý muốn, chân lực không được đều đặn, nên tinh thần của chàng không sao hợp
nhất được.
Mộ Quang thấy thế kinh hãi thầm, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lộ vẻ không phục.
Tiểu Thanh trợn to đôi mắt lên nhìn chàng, hình như đã biết rõ tâm sự của chàng rồi, nên nàng
mỉm cười hỏi:
- Người không nên không chịu phục như thế. Hiện tượng này không phải là công lực của người
kém Tiểu Thanh đâu, mà là do người quá mệt mỏi, hay trong lòng đang có một việc gì quá đau
đớn, nên mới có sự thất thố như vậy. Người có biết lúc này mặt đang lộ vẻ mỏi mệt, thần quang
của đôi mắt không được nghênh tụ tinh anh đấy không?
Mộ Quang nghe nói thất kinh, đỡ lời:
- Cô nương có đôi mắt rất sành, tại hạ đi từ Đông Nhạc Thái Sơn tới đây, suốt dọc đường không
nghỉ chân. Đi cả ngày lẫn đêm, đã ba ngày ba đêm, mà vẫn chưa ăn được bữa nào, chỉ khi nào
khát là uống một chút nước suối thôi.
Tiểu Tỉnh mỉm cười hỏi tiếp:
- Chàng hay việc gì mà khiến người phải đau lòng đến như thế?
Mặt đỏ bừng, Mộ Quang ấp úng đáp:
- Tại hạ muốn trả thù cho một... vị tri kỷ!
Như cười mà không phải là cười, Tiểu Thanh vẫn trố mắt lên nhìn Mộ Quang mà hỏi tiếp:
- Trông thấy người đau lòng đến hiện lên trên bộ mặt thế kia, chắc người bị giết hại ấy thế nào
cũng là một hồng nhan tri kỷ của người phải không?
Mộ Quang nghe thấy Tiểu Thanh hỏi như vậy, đã mủi lòng ngay, khẽ gật đầu, nhưng không nói
năng gì hết.
Bỗng biến sắc, Tiểu Thanh lạnh lùng hỏi tiếp:
- Dù có là mối thù không đội trời chung đi chăng nữa, người cũng xếp đặt sẵn một kế hoạch và
Trang 14/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
nghĩ cách đòi cho kỳ được món nợ máu ấy. Chứ còn như người đây, chỉ thị có dũng khí nhất
thời, đi tìm kẻ thù một cách mù quáng như thế này và nhất là lúc vừa đau lòng vừa mỏi mệt, hơi
thở hồng hộc, chân lực kém sút, không sao nghinh thần định khí bảo nguyên thủ nhất được, thì
đừng có nói là đối địch với bọ ma đầu cùng hung cực ác như nhóm Tây Nhạc tam quái, mà ngay
đấu với những kẻ kém một bực là đồ đệ của ba lão quái ấy chả hạn, chưa chắc ngươi đã thoát
khỏi tai kiếp!
- Quang thấy thiếu nữ áo xanh trông tuổi tuy rất trẻ, nhưng lời nói lại rất già dặn, nên nghe xong
mấy lời đó, chàng đã toát mồ hôi lạnh ra. Nhưng tinh thần chàng xưa nay rất kiêu ngạo, dù biết
lời nói của đối phương rất phải, mà chàng vẫn không chiu phục, còn trợn ngược đôi lông mày
lên đáp:
- Nghiêm Mộ Quang này vì trả thù cho bạn, một thân lên núi Hoa Sơn này đã không coi sự sống
còn vào đâu cả!
Càng nghe, Tiểu Thanh càng cười khẩy luôn mồm và đỡ lời:
- Phải, người trên võ lâm coi sự sống chết nhẹ như lông chim thực, nhưng còn tên tuổi của phái
Bắc Nhạc, chả lẽ người cũng coi thường nốt hay sao? Có phải người đã muốn vứt mười bốn chữ
“Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ” với “Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh” xuống dưới hố
sâu của núi Ngọc Bút Phong này hay sao?
Mấy lời nói ấy của Tiểu Thanh quả thực rất nghiêm trọng, dù Mộ Quang có kiêu ngạo đến đâu
cũng phải cúi đầu xuống và khẽ đáp:
- Chẳng hay cô nương có cao kiến gì chỉ bảo, xin cô nương cứ nói!
Tiểu Thanh lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Tiểu Thanh có việc bận không thể nào giúp được, và càng không dám nói có ý kiến gì cao
minh hết. Nhưng vừa rồi, vì thấy người mỏi mệt mà không tự biết, cho nên mới nhắc nhở người
mấy câu đấy thôi. Bây giờ người lại thử điều hơi vận sức xem sao? Thế nào cũng sẽ thấy tinh
thần sảng khoái và khí huyết điều hòa hơn trước?
Có vẻ bẽn lẽn Mộ Quang cung kính ngỏ lời cám ơn.
Tiểu Thanh vừa cười vừa đỡ lời:
- Người khỏi cần phải cám ơn như thế. Kể ra nay người cũng hên đấy chứ, theo tính nết ngày
thường của Tiểu Thanh này thì không bao giờ nhúng tay can thiệp vào những chuyện phiếm của
người khác như thế này đâu.
Mộ Quang thấy Nhiếp Tiểu Thanh tuổi rất trẻ, võ công rất cao siêu, tính tình lại rất khó đo
lường, cho nên chàng mới ngắm nhìn nàng thêm vài lượt nữa mỉm cười hỏi:
- Chẳng hay Nhiếp cô nương là môn hạ của phái nào ở trong võ lâm thế?
Tiểu Thanh lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Lai lịch của tôi không tiện nói cho người hay. Bây giờ thần trí của người đã khôi phục rồi, lửa
giận cũng đã tắt ngóm theo nên ngươi chỉ biết người ta hễ có chút thắng lợi là nên rút lui ngay,
Trang 15/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
đừng có liều thân hung hăng hão mà lọt vào tròng của đối phương. Có được như thế, thì hãy
nên tới Ngọc Bút Phong.
Nói tới đó, nàng đã quay người đi luôn chỉ thoáng một cái đã mất dạng rồi.
Mộ Quang cau mày lại nhìn theo, trong lòng rất thắc mắc.
Chàng nghĩ lại các môn hạ của các phái ở trong võ lâm đương thời, đều không có môn phái nào
lại có được một thiếu nữ đẹp kỳ lạ, võ công lại cao siêu và tuổi trẻ như nàng Nhiếp Tiểu Thanh
này cả.
Trải qua bài học ấy, Mộ Quang mới cảm thấy đầu óc sáng suốt, lợi hại phân minh liền.
Chàng vội kiếm một tảng đá lớn và sạch sẽ ở cạnh một khe núi để tĩnh tọa điều tức, đợi cho tới
khi hết mỏi mệt rồi, chàng mới đi Ngọc Bút Phong để tùy cờ ứng biến và hành sự.
Nội gia diệu quyết có phải là tầm thường đâu, chàng tĩnh tâm điều tức, vận chuyển khí huyết
điều hòa một hồi, liền cảm thấy khắp mình mẩy dễ chịu khôn tả, tinh thần phấn chấn khôn
cùng.
Mộ Quang đã cảm thấy hết mỏi mệt tinh thần đã hồi phục, liền lấy lương khô ra ăn và uống
ngay nước suối ở đó.
Lúc ấy phía Ngọc Bút Phong lại có tiếng cười khẩy vọng lại. Chàng đoán chắc người tới lần này
thể nào cũng là nhân vật của phái Tây Nhạc, nên chàng vội thu nhặt những thanh lương khô bỏ
vào trong túi và chạy ra phía sau một thân cây cổ thụ để ẩn núp.
Quả nhiên một lát sau trên đường núi Ngọc Bút Phong xuống, đang có hai người đi thủng thẳng
tới, một người trông rất vạm vỡ lực lưỡng, tuổi trạc ba mươi hai, ba mươi ba còn một người nữa
thì là một đạo sĩ mặc áo đạo bào màu xám thân hình gầy gò.
Vừa trông thấy hai người đó, Mộ Quang đã thấy lửa hận ở trong lòng bốc lên đùng đùng, vì
chàng đã nhận ra đạo sĩ mặc áo bào màu xám đó chính là kẻ đã khét tiếng là độc ác trong giang
hồ và chính là Sấu Thuần Dương Đới Cảnh, một trong hai kẻ thù đã giết chết chị em Nam Nhạc
song xu. Còn đại hán kia trông rất lạ mặt và chàng không biết là ai.
Đại hán trung niên bỗng cười rất quái dị và nói:
- Đại nhị ca. Nam Nhạc song xu đã nổi tiếng là tuyệt đẹp trong giang hồ, võ công lại cao siêu
phen này họ không may đã trúng phải Hắc Sách Lạc Hồn Sa của Mễ tứ ca, nên mới bị nhị ca và
tứ ca đánh bại. Sao hai vị chẳng nhân dịp may hiếm có ấy mà hưởng lạc thú một phen có hơn
không?
Mộ Quang nghe nói không sao nhịn được, liền lẳng lặng lấy cây cung sắt dây vàng xuống, rồi
khẽ ho một tiếng mới thủng thẳng bước ra.
Đới Cảnh với đại hán nọ, bỗng thấy thư sinh áo trắng tay cầm cung vàng dị hình, lưng đeo sáo
ngọc, trông rất anh tuấn, ở sau cây cổ thụ bước ra, đều ngạc nhiên vội ngừng chân lại ngay.
Mộ Quang vênh váo đi tới chỗ cách bọn họ chừng bảy tám thước mới ngừng chân lại, tay cầm
cây cung vàng dị hình, chỉ vào mặt Đới Cảnh, vẻ rất kiêu ngạo hỏi:
Trang 16/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
- Sấu Thuần Dương Đới Cảnh, ngươi có nhận ra ta là ai không?
Trợn mắt lên nhìn ngắm một hồi, Đới Cảnh trầm ngâm đáp:
- Có lẽ ngài là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ của phái Bắc Nhạc phải không?
Mộ Quang gật đầu nói tiếp:
- Ngươi đã nhận ra ta như vậy lại càng hay, hỏi ngươi câu này nữa. Chẳng hay Lục Chi Tiên
Viên Mễ Nguyên Thông, người vẫn đi cùng với ngươi hiện giờ ở đâu?
Đới Cảnh không biết Mộ Quang có tình cảm rất thâm hậu với Nam Nhạc song xu và được Đông
Nhạc Thần Y cho biết tin Nam Nhạc song xu bị sư huynh đệ chúng giết chết nên dù thấy đối
phương rất kiêu ngạo, nhưng tính y xưa nay rất thâm trầm ác độc, nên trước khi chưa biết rõ ý
định của đối phương như thế nào, y vẫn tươi cười và trả lời rằng:
- Hiện giờ Mễ Nguyên Thông đang ở trong võ lâm Thánh địa trên Hoa Sơn. Bạn họ Nghiêm
muốn kiếm sư đệ của mỗ làm chi?
Mộ Quang trợn ngược đôi lông mày lên, lạnh lùng đáp:
- Mễ Nguyên Thông là bạn thân với ngươi, thì hai người phải chết cùng một chỗ mới đúng!
Đới Cảnh nghe nói, mặt liền biến sắc, đang định trả lời, thì đại hán lực lưỡng cùng đi với y thét
lớn:
- Nghiêm Mộ Quang! Ngươi đã gây được chút ít tên tuổi ở trên giang hồ, đã được người ta ban
cho cái tên Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ như vậy ngươi đã tưởng hãnh diện lắm rồi
phải không? Nhưng với ta, Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương...
Không để cho y nói tiếp, Mộ Quang đã cười như điên như khùng xen lời hỏi:
- Hung đồ của phái Tây Nhạc vô sỉ quá đỗi, để Nghiêm Mộ Quang này cho ngươi nếm thử mùi
lợi hại của Kim Cung Thần Kiếm thì ngươi mới biết tên tuổi của ta gây được, có phải là hư danh
hay là tuyệt học!
Vừa nói hai chữ “tuyệt học” chàng đã giơ cây cung vàng lên, sử dụng thế “Lăng Phách Hồng
Nhai” (sóng vỗ vào sườn núi) nhằm ngang lưng đại hán có biệt hiệu là Tiểu Ôn Hầu quét ngang
một thế.
Tiểu Ôn Hầu sử dụng đôi đoản kích bằng thép hai cánh tay có sức mạnh tuyệt thế, nên y cũng
là một hảo thủ rất cao cường của bọn tiền bối trong Tam Thánh cung trong núi Ngọc Bút này.
Tài ba của y không kém gì Đới Cảnh với Mễ Nguyên Thông.
Đổng Cương thấy Mộ Quang dùng cây cung vàng làm khí giới, nhằm ngang lưng mình quét tới,
cũng thốt tiếng cười như điên như khùng múa tít song kích giở thế “Song Long Thủ Thủy” (hai
con rồng hút nước) nhằm cây cung vàng của đối phương.
Trông thấy song kích đã đụng vào cây cung rồi, Mộ Quang vội xoay tay khiến cây cung vàng kia
nằm lên trên song kích rồi chàng giở “Hỗn Nguyên Chân Lực” của sư môn ra trầm tay xuống
một cái, tay trái của chàng thừa cơ rút luôn thanh bảo kiếm đeo ngang lưng ra.
Trang 17/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Khi cung và kiếm chập nhau, Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương mới phát giác cung vàng của đối
phương sử dụng, trong cái cứng rắn lại có cả dẻo dai, sức chấn động mạnh kỳ lạ, xưa nay mình
vẫn nổi tiếng sức khỏe hơn người, mà bây giờ hổ khấu ở hai tay đều nứt nẻ, máu tươi đá rỉ ra,
song kích không sao cầm vững được nữa, rớt ngay xuống đất kêu “bộp” một tiếng.
Đổng Cương đang kinh hoảng, thì đoản kiếm ở bên tay trái của Mộ Quang đã hóa thành một cái
cầu vồng nhằm đầu y úp chụp xuống.
Hoàn cảnh không cho phép Sấu Thuần Dương Đới Cảnh có cơ hội nào để ra tay trợ giúp. Y cứ
trố mắt lên mà nhìn, thấy cánh tay phải của Đổng Cương đã bị đoản kiếm của Mộ Quang chém
đứt, mà cũng đành chịu.
Đới Cảnh thấy đối phương trổ thần oai như vậy, hoảng sợ vô cùng, đã không tiến lên thì chớ, lại
còn vội vã rút lui để đào tẩu về Tam Thánh cung.
Mộ Quang rú lên một tiếng thật dài, ra tay nhanh như điện chớp, giương cái cung lên, dùng
đoản kiếm làm tên, nhằm sau lưng Đới Cảnh bắn luôn, mồm thì quát lớn:
- Đới Cảnh hãy nghe ta nói đây! Hôm nay Nghiêm Mộ Quang mỗ đã đến đây là đòi ngươi phải
trả món nợ máu cho Huyền Y Tiên Tử Vệ Linh Chi và Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa đấy.
Tiếng nói vừa dứt, thì thanh kiếm cũng vừa bắn tới lưng Đới Cảnh nên tên ấy không kịp kêu rên
nửa lời, thanh đoản kiếm của Mộ Quang đã xuyên qua lưng y, máu tươi bắn ra như mưa, người y
ngã lăn ra đất chết.
Đổng Cương thấy thế, biết mình cũng không thể thoát chết được, liền đưa tay trái lên tự đâm
luôn vào giữa ngực mình, mồm thì rống lên một tiếng thực lớn.
Ngờ đâu, tay của y chưa đụng đến ngực, thì dưới hông đã thấy hơi tê tái. Thì ra Mộ Quang đã
dùng chỉ phong điểm vào yếu huyệt của y để máu ở chỗ cánh tay khỏi chảy ra nhiều nữa. Đồng
thời y cũng cảm thấy người mê man bất tỉnh, té lăn ra đất liền Mộ Quang đã điểm huyệt Đổng
Cương rồi, lấy thuốc cứu thương tuyệt diệu của mình ra, dịt cho đối phương và xé một mảnh áo
băng bó cho y hẳn hoi.
Giây phút sau, Đổng Cương đã lai tỉnh. Y không sao hiểu đối phương lại dịt thuốc và lại băng bó
cho mình một cách tươm tất như thế? Mộ Quang vội giải huyệt cho y, vừa cười khẩy nói:
- Vì Đới Cảnh với Mễ Nguyên Thông đã dùng thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ để ám hại bạn thân
của mỗ là Nam Nhạc song xu tại sa mạc ở ngoài Quan ngoại, nên Nghiêm Mộ Quang này, khi
hay tin đau lòng ấy, mới đặc biệt tới dây mà tầm thù.
Bây giờ ta tạm tha chết cho ngươi đi gọi Nguyên Thông tới đây gặp ta.
Thuốc cứu thương của Mộ Quang rất linh nghiệm nên Đổng Cương không còn thấy đau đớn gì
nữa. Y vội nhặt cánh tay bị chém đứt rơi ở trên mặt đất, ngửng mặt lên nhìn Mộ Quang nghiến
răng cười khẩy đáp:
- Nghiêm Mộ Quang thà ngươi ra tay giết chết ta đi còn hơn, bằng không lát nữa cao thủ của
phái Tây Nhạc của ta tới đây thì ngươi sẽ tan xương nát thịt để trả lại món nợ cánh tay này với
tính mạng của Đới Cảnh liền.
Trang 18/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
Ngửng mặt lên nhìn mây trên trời, trợn ngược đôi lông mày kiếm trông rất kiêu ngạo. Mộ
Quang lớn tiếng cười như điên như khùng rồi đáp:
- Đổng Cương, ngươi hãy mở to đôi mất ra mà nhìn kỹ, Nghiêm Mộ Quang này dám một mình
xông pha lên trên Hoa Sơn này, thì tất nhiên không còn coi cao thủ của phái Tây Nhạc vào đâu
hết. Dù Ải Diêm La Yến Diễn, Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công và Phả Túc Thiên Quân
Hình Bách Phi, ba lão quái có đích thân ra đây, Mộ Quang này chỉ dùng cây sáo ngọc, một cái
cung vàng với một thanh đoản kiếm để đối phó.
Đổng Cương nghe chàng nói vậy hậm hực nguýt chàng một cái, rồi chạy thẳng lên Ngọc Bút
Phong ngay.
Vì nghe lời thiếu nữ áo xanh Nhiếp Tiểu Thanh khuyên ngăn, Nghiêm Mộ Quang đã quyết chí
không xông pha lên Tam Thánh cung nữa, mà chỉ sai Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương trở về cung
báo tin để dụ đối phương ra. Như vậy chàng khỏi sa vào trong vòng vây mà khó thoát được lướt
sắt của kẻ địch.
Bây giờ chàng nhìn vào cây cung vàng, thanh bảo kiếm của mình, với xác của Đới Cảnh, liền
liên tưởng nghĩ tới Nam Nhạc song xu ngay, nhất là Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa, người đã tâm
đầu ý hợp với mình. Chàng mủi lòng không sao ngăn được giọt lệ anh hùng, mà cứ để cho nó lã
chã tuôn rơi xuống hai má, rồi chàng lẩm bẩm khấn thầm:
- Linh Sa, Linh Chi, hai vị hiền muội, nếu hương hồn hai vị linh thiêng, thì mau về đây chứng.
kiến xác của Đới Cảnh đã bị Nghiêm Mộ Quang này giết chết rồi, và lát nữa sẽ giết nốt tên Mễ
Nguyên Thông. Như vậy là đã trả thù huyết hận được cho hai vị hiền muội.
Khấn tới đó, chàng tự biết kẻ địch sấp tới, nên đá ngay cái xác của Đới Cảnh xuống dưới vực
thẳm trước, cởi áo ngoài, để lộ võ phục ra, rồi lại mở cái túi da báo lấy ra mười hai mũi tên hình
cong cong trông rất đặc biệt, cắm vào ngang lưng để chuẩn bị trước.
Chàng vừa sửa soạn xong, thì đã nghe thấy phía đằng xa có tiếng người vọng tới, tốc độ đi của
đối phương nhanh như điện chớp.
Mộ Quang biết người đã tới không phải tay vừa, nên chàng vội dùng tay trái cầm cung, còn tay
phải thì rút cây sáo ngọc ở ngang lưng ra cầm sẵn.
Một lát sau, đã có ba cái bóng người, nhanh như điện chớp, phi tới trước mặt.
Người đi bên tay trái là một thiếu phụ áo thâm, tuổi trạc hăm tám, hăm chín trông mặt rất dâm
đãng. Người đi bên phải là một ông già mặt tía, tuổi trạc năm mươi.
Còn người đi giữa cao hơn những người thường một cái đầu, mình mặc áo đạo bào, tuổi trạc sáu
mươi, trên trán chỗ giữa lông mày, có một nốt ruồi đen hình mắt người.
Mộ Quang giật mình kinh hãi, vì tuy chàng không nhận ra được thiếu phụ áo thâm với ông già
mặt tía là ai, nhưng còn ông già cao lớn, trên trán có một nốt ruồi đen đó chính là Tam Nhỡn
Linh Quan Sa Cửu Công, người trong nhóm Tây Nhạc tam quái, tiếng tăm đã khét tiếng giang
hồ.
Sa Cửu Công đưa mắt nhìn cái cung vàng với cây sá ngọc của Mộ Quang rồi lạnh lùng hỏi:
Trang 19/575 http://motsach.info
- Huyết Mỹ Nhân Trần Thanh Vân
- Ngươi có phải là Nghiêm Mộ Quang, đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh ở Bắc Nhạc
Hằng Sơn đấy không?
Mộ Quang vòng tay vái chào thái độ rất kiêu ngạo và gật đầu một cái thôi chứ không thèm trả
lời.
Sa Cửu Công lại hỏi tiếp:
- Vừa rồi Tiểu ôn Hầu Đổng Cương về báo cáo bảo ngươi đã chặt gẫy cánh tay phải của y và
giết chết Đới Cảnh phải không?
Mộ Quang lớn tiếng đáp:
- Đổng Cương gẫy tay, y đã đem tay của y đi rồi, còn xác chết của Đới Cảnh thì đang nằm ở
dưới vực thẳm sâu muôn trượng kia.
Thái độ và lời lẽ của chàng rất hào khí khiến Cửu Công phải cau mày lại hỏi chàng tiếp:
- Nghiêm Mộ Quang, người có nhận ra được ta là ai không?
Mộ Quang gật đầu đáp:
- Tiền bối có dấu hiệu đặc biệt ở trên người như vậy chắc thế nào cũng là Tam Nhỡn Linh Quan
Sa Cửu Công, tiếng tăm đã lừng lẫy quan nội rồi.
Sa Cửu Công hỏi tiếp:
- Ngươi đã nhận được ta là ai rồi, tất nhiên lão phu không tiện ra tay đối phó với hậu sinh tiểu
bối. Bây giờ ngươi hãy nói cho lão phu biết, nguyên nhân tại sao ngươi lại dám xông pha lên
Hoa Sơn này, đả thương và chém giết môn hạ của Tây Nhạc như vậy?
Mộ Quang hớn hở đáp:
- Việc ngày hôm nay là tại hạ đến trả thù cho Nam Nhạc song xu! Trông nhân được thì được
quả, nợ máu phải trả bằng máu. Mộ Quang chi xin thỉnh giáo lão tiền bối, tại sao Lục Chỉ Tiên
Viên Mễ Nguyên Thông lại không thấy ra đây?
Cửu Công trả lời một cách rất nhanh nhẩu:
- Mễ Nguyên Thông đã do Ân đại ca sai đi làm một việc, nên y hiện không có mặt ở trong Tam
Thanh Cung. Sư phụ của ngươi, Lãnh Trúc tiên sinh có phải là bạn thân của Nam Nhạc Thần
Âu Thôi Ngọc đâu. Vả lại năm xưa hai người lại còn có hiềm thù với nhau nữa. Như vậy, sao
ngươi lại ngu dại tìm đến đây liều thân thí mạng cho Nam Nhạc song xu như thế làm chi?
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Mộ Quang đỡ lời:
- Sư tỉ muội Vệ Linh Chi và Hứa Linh Sa là bạn chí thân của Mộ Quang. Hai nàng là người rất
chính trực, bỗng dưng Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh dùng ám khí ác độc, là Hắc Sách Lạc
Hồn Sa giết hại ngầm hai nàng, để hai nàng phải chốn thây vùi xác ở trên bãi cát. Như vậy, bất
cứ vì võ lâm chính nghĩa hay vì cảm tình riêng với hai nàng, Mộ Quang này cũng phải xông pha
Hoa Sơn một phen, để trả thù huyết hận cho hai nàng.
Trang 20/575 http://motsach.info
nguon tai.lieu . vn