Xem mẫu

  1. Hồn ma nhập xác người về kể chuyện cõi âm CHUYỆN VỀ NGƯỜI BẠN NHẬP HỒN VỀ NHẬU CHUNG … Mình kể chuyện này ra chắc các bạn cũng ko tin. Ngay tới mình 1 ngừơi ko tin lắm chuyện cõi âm nhưng khi chứng kiến tận mắt tới bây giờ vẫn còn xanh tái mặt. Mình có nhỏ bạn mới bị mất, còn trẻ lắm, tuy hơi quậy nhưng được cái rất dễ thương. Bạn ấy bị mất sau 1 vụ tai nạn thảm khốc , bạn ấy ngồi sau bị chết, người ngồi trứơc thì bị gãy 2 tay. Hôm qua 1-1-2010, nguyên nhóm họp mặt đi karaoke, tụi mình uống cũng hơi nhìu, ai ai cũng xỉn quắc cần câu, vừa ca vữa giỡn vui lắm. Trong nhóm có 1 thằng uống yếu lắm, chừng 2-3 ly là xỉn à. Tự nhiên hôm qua ko biết sao, nó uống như sấm, rót ly nào là hết ly đó, còn chấp tụi mình uống trước nữa chứ. Tụi mình uống ko lại nên nói giỡn “mày bị bà nhập hay sao uống dzữ vậy”, vừa dứt câu thì thằng đó la lên “Mình nè, xxx nè, nay mình về chơi với các bạn, các bạn uống với mình 1 ly“. Tụi mình nghe thì nghĩ nó xĩn nên cũng ko nói gì, thì tự nhiên thắng đó đứng dậy nói giọng điệu y chang nhỏ bạn thân mình, cử chỉ ko khác 1 chút nào “ Mình nè , XXX đây nè“. Lúc này cả nhóm xanh mặt ko ai fát ra đc câu nào. Tất cả tắt karaoke, chạy lại bao quanh thắng đó hỏi chuyện, tụi mình cũng chưa tin lắm, thì nó bắt đầu kể 1 vài chuyện về gia đình, bạn bè, rồi về đám ma của mình nữa. Lúc này ai ai cũng tin là “XXX” đã trở về thật sự. XXX kể rất nhìu chuyện về cõi âm mà nghe xong tụi này rùng mình: XXX nói ở dưới đó sống cũng giống trên này, tất cả đồ đạc đc trên này đốt thì cũng có xuống nhưng phải qua rất nhìu cửa, nên khi đến tay chỉ đc 1 ít. ( thế nên các bạn lưu ý là có đốt tiền vàng cho người thân thì phải ghi họ tên , ngày tháng năm sinh / năm mất rõ ràng thì người thân ở âm giới mới nhận được ) Ai chết xuống đó fải có oan ức hay vương vẫn chuyện j thì mới đc cho phép lên trên đây. Nhưng phải kiếm đc xác của ai mạnh để nhập ko thì sẽ kéo theo ngừơi đó chết chung. XXX còn kể hôm đám ma, hình chụp bị mẹ lau ko kĩ, mặt bị dơ về âm phủ bị cừơi chê rất nhìu nên rất buồn. Cả nhóm ngồi im nghe kể, ko đứa nào dám lên tiếng hay hỏi han j. Đc 1 lúc thì XXX nói phải đi vì ko đc phép ngồi lâu. Vừa nói xong thì thằng bạn mình bị giật mình, ngất ra xĩu. Lúc đó nó như người mất hồn, mặt trắng bách ói ra rất nhìu, mới đầu ói ra bia, sau đc 1 chút thì ói ra thức ăn, cuối cùng khi ko còn j nữa nó tự nhiên khạc ra máu. Cả nhóm sợ wa chở nó vào bệnh viện lun.
  2. Hôm sau tụi mình lên kể với gia đình nhỏ bạn thì gia đình bật khóc. Những lời kể của bạn ấy đúng hoàn toàn với những j xảy ra. Tới bây giờ nhắc lại mình vẫn chưa dám tin chuyện đó đã xảy ra NỖI ĐAU KHÔNG DỨT TỪ CÕI ÂM – CHUYỆN CÓ THẬT. Vũng Liêm là một huyện đất đai cũng màu mỡ, sông rạch chằng chịt. Người dân ở vùng ven sông Cổ Chiên này phần đông sống bằng nghề trồng vườn cho nên cây trái ở đây cũng rất xum xuê. Phương tiện di chuyển ở đây chủ yếu bằng xuồng, ghe. Năm 2007, tôi ( sư huynh Thanhhung ) có ghé đến vùng đất này để trị bệnh cho một người bạn – anh Nguyễn Thanh Ch. – sống bằng nghề làm vuờn. Anh Ch. bị một chứng bệnh hơi lạ lùng hơn những người khác. Nguyên nhân của căn bệnh này có mang tính chất huyền linh nên tôi xin mạn phép được chia sẻ cùng quý bạn đạo xa gần để cùng nhau tạo dựng con đường tu học. Năm 2006, vào tiết đông tháng 10, anh Ch. tự nhiên cảm thấy trong tâm thức anh hình như có gì hơi khác khác, lạ thường, anh thích trầm tư mặc tuởng. Lâu ngày như vậy, anh lại phát hiện cứ khoảng chiều về vào lúc 6:30 tối đến 12 giờ đêm bên tai anh thuờng hay nghe mọi nguời nói, có khi không biết tiếng nói từ đâu phát ra. Cứ hết người này nói đến người khác, đàn ông, đàn bà, già trẻ lẫn lộn, nói rất nhiều chuyện. Trong đó có những chuyện anh đã được nghe kể qua nhưng có khác là những người kể chuyện hiện nay chính là những nhân vật trong những câu chuyện đó. Hiện tượng này kéo dài vài tháng và những gì anh nghe vào lần cuối cùng là nguyên nhân khiến anh mang bệnh. Một buổi tối khoảng 8-9 giờ, lúc đó anh ra kiểm tra ghe máy của anh. Từ nhà đến bến cột ghe máy độ khỏang 200 mét. Khi anh đến gần bờ sông, gần nhà ghe của anh, thì tai anh nghe một giọng nói của một người nữ: “Con ráng chịu lạnh chút nữa nha, ngày mai đây mình sẽ được đi chỗ khác. Ở chỗ đó mình sẽ được ấm no. Còn ở đây, vào ngày mai sẽ có hai mẹ con của bà kia đến thế chỗ cho mình. Con lại đây để mẹ ôm con cho bớt lạnh. Tội nghiệp con tôi quá. Bà con nội ngoại gì cũng bỏ chúng ta không ai lo cho mình gì cả. Sao mẹ con mình khổ quá.” Khi nghe như vậy anh núp vào lùm cây thì nhìn thấy 02 nguời lạ trước giờ anh không hề biết. Một nguời phụ nữ và một cô con gái khoảng 7 tuổi. Mình mẩy hai người ướt sũng. Người đàn bà vừa nói vừa ôm chầm lấy đứa con khóc nức nở, cứ nhắc mãi câu nói là ngày mai sẽ có người thay thế. Hai mẹ con nói chuyện một hồi rồi chính mắt anh thấy họ nắm tay nhau đi thẳng xuống sông và mất hút luôn!
  3. Khi nghe xong những lời nói trên, anh Ch. trong đêm đó không sao ngủ đuợc, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi và nghĩ về đủ thứ chuyện. Tâm thức như vậy kéo dài cho đến khi gà gáy sáng anh mới chợp mắt đuợc một chút. Khi anh giật mình tỉnh dậy thì đã 9 giờ sáng. Anh vội vàng ăn sáng qua loa rồi chạy sang nhà nguời bạn tên B. ở gần đó và kể cho anh B. nghe hết tất cả những lời nói mà anh đã nghe được tối hôm qua. Rồi hai anh em cùng nhau ra bến ghe coi ai là người thế mạng cho 2 mẹ con người đó. Khi đi, hai anh em cũng rất sợ, họ bèn đốt nhang bàn thờ Phật và xin dời cốt tuợng Quan Âm đi theo. Vừa đi vừa niệm chú “Úm Ma Ni Pad Mê Hum” thầm trong miệng (anh Ch. đã được tôi điểm đạo và chỉ được nhận câu thần chú Úm Ma Ni Pad Mê Hum). Chuẩn bị như thế khi đi đến nơi, hai anh em liền trải một tấm bạt bằng nhựa xuống đất phía trong nhà ghe và ngồi chờ đợi. Chờ mãi cho đến hơn 11 giờ mà vẫn không thấy ai đến đây cả. Khoảng hơn 11:40 trưa hôm đó, bất thần hai người nghe tiếng kêu: “cứu tôi, cứu tôi với” từ bên kia con rạch nhỏ. Do đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe tiếng kêu cứu, hai anh em liền vụt đứng dậy chạy và lội qua con rạch rất nhanh. Khi qua đó họ thấy có một người ở duới sông hụp lên hụp xuống, trong khi đó nguời con gái thì ở trên bờ nhảy xuống vì thấy mẹ mình sắp sửa chết đuối nên bất chấp mạng sống nhảy ùm xuống cứu mẹ. Thế là hai mẹ con hụp xuống trôi theo dòng nước chảy. Anh Ch. thấy vậy lính quýnh, vội cầm cái tuợng Quan Âm vừa la lên: “Úm Ma Ni Pad Mê Hum” vừa chọi cái tượng xuống hướng về phía hai mẹ con người đó. Tâm nguyện anh Ch. trong lúc tinh thần bối rối, hoang mang cứ nghĩ là chọi cái tượng bằng sành xuống để đánh những hồn ma đang chuẩn bị bắt người. Vì trong lúc khẩn cấp anh chọi cái tượng không trúng ma mà lại trúng ngay chân mày của người mẹ đang bấu đeo chặt vào người con làm cho nguời con không lội đuợc – điều đó khiến cho cả hai nguời sắp chết đuối. Nhờ anh Ch. chọi cái tượng trúng đầu người mẹ chảy máu làm bà ta bất tỉnh không ôm người con được nữa. Do đó người con lội được và đỡ người mẹ vừa kịp lúc, đợi anh Ch. và anh B. đến cứu giúp. Thế là hai người phụ nữ được cứu. Sau khi tỉnh lại, họ kể nguyên nhân của chuyện chết hụt vừa qua. Nguời mẹ giặt đồ ngồi duới mặt nuớc, đột nhiên thấy ớn lạnh, nổi da gà phía sau lưng, rùng mình rất nhiều lần, thình lình cảm thấy toàn thân và chân bên mình lạnh tê cứng làm như có một lực kéo chân xuống nước, không có sức lực chống cự lại và cuối cùng là hụt chân. Lúc đó chỉ biết la hoảng và câu chuyện tiếp diễn như anh Ch. và bạn anh đã thấy. Sau khi được cứu thoát và được anh Ch. kể chuyện thay đổi người thì tinh thần mẹ con của chị H. ngày càng lún sâu vào trạng thái hoảng sợ, lo âu. Không riêng gì mẹ con chị H. mà anh Ch. cũng mắc bệnh luôn. Ban đêm hay buổi chiều anh thường thấy những người đàn bà chết đuối khóc lóc, đi tới đi lui ở bờ sông. Những hiện tượng trên xảy ra càng lúc càng phức tạp cho nên vợ anh Ch. đã đến nhờ tôi qua xem bệnh tình giúp anh Ch. Khi gặp anh Ch. tôi dùng phương pháp bấm huyệt,
  4. châm cứu, đốt thuốc cứu những huyệt an thần và cho những loại thuốc bổ an thần. Đồng thời tôi dùng thần chú Chuẩn Đề quán tưởng, vẽ những linh phù vào những vùng huyệt có tính chất an thần trên. Tôi đã điểm đạo và trao thần chú cho mẹ con chị H. Tôi khuyên chị nên phát nguyện thọ trì thần chú suốt đời, truyền trao lại cho gia đình và mọi người xung quanh mình để tạo dựng phước báu, hồi hướng công đức làm đạo của mình nhằm cắt đứt nghiệp lực oan nghiệt của mình. Sau khi thọ nhận thần chú tu trì, hai mẹ con chị H. cũng hết dần cơn bệnh. Qua câu chuyện trên, chúng ta thấy được nghiệp lực luôn luôn chuyển biến, lưu chuyển, hình thành những sự kiện trong cõi âm, và luôn có một điều là đau khổ luôn đeo đuổi không khác như ở xã hội hiện tại này. …
nguon tai.lieu . vn