Xem mẫu
- Phần 44
Rồi bay vù tới nép mình bên cạnh của Ngọc Diện Phan An.
Tần Kiệt nắm lấy tay con mình vuốt mái tóc quấn, an ủi, đồng thời trợn mắt nhìn Tây
Phương Kiếm Thánh, ông ta nói :
- Hay cho Mộ Dung Ngọc, may rằng con gái của nhà họ Tần không chết trong tay của
nhà Mộ Dung, bằng không thì...
Mộ Dung Kim khẽ cau mày, quay lại bảo con mình :
- Mi có nghe không, mau bước ra mà tạ tội với Tần tiền bối.
Mộ Dung Ngọc rùng vai, mà vẫn đứng im không nhúc nhích, thái độ cực kỳ cao ngạo.
Tần Kiệt trong lòng căm giận lắm, nhưng vẫn nể cái tên Tây Phương Kiếm Thánh nên
không dám lộ sắc giận ra ngoài nét mặt.
Vả lại chuyến đi này của ông ta cốt muốn tìm Hải Ma để thanh toán, để báo mối thù
mà mình vẫn căm hờn Kim Ngọc Kỳ Hương. Một mình Hải Ma đã là một việc đáng
lo, bây giờ xích mích thêm với Tây Phương Kiếm Thánh, vậy chẳng hóa ra kế hoạch
của mình sẽ tiêu tan thành mây khói.
Chợt nghe Mộ Dung Kim nói với Mộ Dung Ngọc rằng :
- Ta bảo mi đồ vô dụng thì quả thật là đồ vô dụng, cứ lo trò chuyện với gái mà quên
điều cần thiết của người luyện võ là tai nghe tám phương, mắt trông bốn hướng. Mi
có biết rằng có kẻ đang ẩn nấp gần đây chăng?
Mộ Dung Ngọc kinh ngạc trả lời :
- Con... con không biết!
Mộ Dung Kim hậm hực, rút từ trong ống tay áo của mình ra ba mũi kim nhỏ mà dài.
Bằng một động tác nhanh không thể tả, ông ta ném vù về phía hòn giả sơn, miệng thét
:
- Đồ khốn kiếp, bò ra đây!
Ba mũi kim thoát khỏi lòng bàn tay của lão, xé gió bay tới vèo vèo, khí thế mãnh liệt
còn hơn ba đường tên bắn.
Đường Luân nấp sau hòn giả sơn, thấy ba mũi kim chiếu thẳng vào ba đại huyệt của
mình, chiều hướng cực kỳ chính xác, bất giác trong dạ hãi kinh.
Tình thế bất đắc dĩ, Đường Luân phải tung mình nhảy vọt ra chỗ trống...
Mộ Dung Kim không chờ cho hai chân Đường Luân chấm đất, lại tiếp tục ném thêm
ba mũi kim nữa, chia ra ba đường thượng, trung và hạ đi tới nhanh như ba tia chớp.
Đường Luân cất lên một tiếng hú thật dài, vội rút chiếc vỏ Hỏa Long thần kiếm, uốn
mình theo điệu Ngũ hành bay vù ra xa hơn một trượng.
Ở giữa không trung, chàng xuống một cái tấn Tiểu nã đảnh để nhường cho hai mũi
trung và thượng lướt qua, rồi dùng vỏ gươm gạt bắn mũi kim đường hạ đang vèo vèo
bay thẳng vào yết hầu.
Một tiếng “cảng” vang lên, mũi kim bị gạt bắn ra xa ba thước mà Đường Luân nghe
thấy tái tê hổ khẩu. Chàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm :
- “Mộ Dung Kim quả thật không hổ danh là Tây Phương Kiếm Thánh. Một mũi kim
của nó cũng đủ làm cho ta phải e sợ”.
Đường Luân bất thần xuất hiện làm cho Tần Lệ Quân mặt hoa thất sắc. Còn Tần
Kiệt càng thêm kinh dị, ông ta không biết vì sao mà Đường Luân không chết?
Thế rồi cơn giận của ông đều trút hết lên đầu của Đường Luân.
Cánh tay ông ta đang nắm Lệ Quân kia càng thêm xiết chặt, dường như có cảm tưởng
sợ thằng Đường Luân cướp lấy đứa con gái thân yêu của mình.
- Mộ Dung Kim trợn mắt, hằn học hỏi :
- Mi là ai mà dám cả gan lẻn vào vườn hoa? Mi muốn gì?
Đường Luân nghiêm sắc mặt, trả lời :
- Tôi họ Đường, tên Luân, đi ngang qua đây vì có chút tánh hiếu kỳ nên vào dạo vườn
hoa, không ngờ gặp ông, xin ông thứ cho...
Tần Kiệt thét :
- Đồ láo...
Lệ Quân ngây thơ, ngăn cha mình lại :
- Cha... hắn nói thật đấy, có láo đâu...
Tần Kiệt trừng mắt, nhìn con mình :
- Sao mi biết nó nói thật?
Lệ Quân hai má đỏ bừng :
- Con đoán thế thôi.
Tần Kiệt là người đứng tuổi, đã đoán biết tâm trạng của con mình. Ông ta thở dài nghĩ
thầm :
- Con gái lớn rồi, muốn bỏ cha mà nhìn kẻ khác.
Trong lòng ông ta lại nổi cơn lửa giận, ông ta thật muốn biếu cho Đường Luân một
chưởng để nó chết cho rồi.
Đường Luân mỉm cười, chắp tay xá chào một vòng, đoạn nói :
- Thằng họ Đường này có chỗ nào không phải, kính xin chư vị tiền bối độ lượng thứ
cho... Vì chư vị đều là những nhân vật khôi nguyên trong làng võ, chẳng lẽ đi hơn thua
với một thằng con trẻ. Kính chúc chư vị an khang, Đường Luân xin giã biệt.
Nói rồi chàng quay lưng đi thẳng.
Nhưng Mộ Dung Ngọc buông ra hai tiếng lạnh lùng :
- Đứng im! Mi lảm nhảm dài dòng định qua mặt ta, nhưng vải thưa làm sao che được
mắt thánh. Tư gia của Hải Ma đây, vào thì dễ chứ ra thì khó lắm... con ạ!
Đường Luân cau mày nhìn lại :
- Tiểu bối bảo sao?
Mộ Dung Kim cười khắc bạc :
- Mi muốn đi khỏi nơi đây cũng được, nhưng hãy trao vỏ Hỏa Long thần kiếm và cả
lưỡi gươm cho ta.
Đường Luân giật mình, nghĩ rằng con mắt của lão già này thật tinh đời, thoáng nhìn
qua đã biết đây là vỏ lưỡi Hỏa Long thần kiếm.
Lẽ ra chàng được lời dặn của Nga Mi Nữ trao lưỡi gươm này tận tay Mộ Dung Ngọc,
nhưng bây giờ gươm đã nằm trong tay của Ngọc Đảnh chân nhân, chỉ còn chiếc vỏ
này thì không tiện bề trao trả.
Vả lại, lời nói của Mộ Dung Kim đầy vẻ khinh bạc, nếu mình trao vỏ gươm ra tỏ ra
mình là người nhu nhược.
Vì vậy mà chàng cả cười bảo rằng :
- Ông là một danh gia kiếm thủ, tất phải biết câu khuôn vàng thước ngọc của người
cầm kiếm :
kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người mất chứ?
Mộ Dung Kim lại cười đanh ác :
- Khẩu khí thật là cuồng loạn... Ngọc đâu, bước bắt nó cho ta.
Mộ Dung Ngọc cười rằng :
- Việc này dễ lắm.
- Mộ Dung Ngọc đang sôi sục căm hờn vì hắn vừa để sẩy một con cừu non, nên tất cả
mối giận thảy đều trút lên đầu của Đường Luân. Lại nữa, sẵn dịp trước mắt mỹ nhân,
hắn quyết trổ hết bình sanh sở học, nhồi Đường Luân một trận, vừa để hả hơi vừa để
lấy lòng người đẹp.
Vì vậy mà câu nói của Mộ Dung Kim chưa dứt thì thân hình của hắn đã lướt tới như
bay, hai bàn tay thủ một thế Phi ấn bản hiện, lướt sát vào Hồng môn của Đường Luân
nhanh không thể tả...
Bằng một động tác vô cùng lanh lẹ, hắn trổ ra một đòn, chụp vào giữa ngực của
Đường Luân, miệng hét :
- Nằm xuống, đồ khốn kiếp!
Đường Luân cắm vội vỏ gươm Hỏa Long thần kiếm vào khe đá của hòn giả sơn rồi
chờ cho hai bàn tay của đối phương sắp vừa va chạm đến mình, đoạn bất thần tạt
sang cánh phải ba bước...
Nhanh như điện, chàng lánh khỏi miếng đòn cay độc, rồi tung ra một ngọn Cổn Đại
Tảo Đường cước, cố tình làm cho Mộ Dung Ngọc phải cất mình lên ba thước để trốn
đòn.
Chỉ chờ có bấy nhiêu đó, Đường Luân bất thình lình trổ ra một thế Hoành Sơn Đả
Bản, xỉa một đường thần tốc vào huyệt Âm Nang dưới rún của đối phương.
Mộ Dung Ngọc mặt mày thất sắc, tức tối đổi trảo thành chỉ, vừa tự làm tan miếng đòn
của mình để thừa thế chạm nhẹ vào tay của Đường Luân, mượn sức mạnh đó mà bay
vù ra xa hơn một trượng.
Đường Luân hú lên một tiếng hào hùng, bay mình theo truy kích nhanh như một tia
chớp.
Mộ Dung Kim đứng ngoài lược trận, gật gù bảo :
- Cũng còn vài miếng... Ngọc nhi, đừng lôi thôi dài dòng nữa, dùng Đại La Kim Cang
quyền thanh toán nó!
Đường Luân giật mình thất sắc, tự nói với mình :
- Ta học được đường gươm Đại La Kim Cang kiếm, không ngờ quyền pháp lại có tên
Đại La Kim Cang quyền.
Nghĩ đến đây thì Mộ Dung Ngọc dạ ran một tiếng, rồi đại khởi thế công, nắm tay của
hắn đi vù vù như vũ bão, khí thế cực kỳ hung bạo.
Chưa đầy mười hiệp thì Đường Luân liên tiếp thối lui, mồ hôi trán vã như tắm.
Chính vào lúc chàng thối lui vào sát giả sơn, rồi một ý nghĩ nảy ra trong trí chàng
nhanh như một tia chớp, vì Đường Luân vừa phát giác những thế võ Kim Cang quyền
và Kim Cang kiếm có chỗ giống nhau như khuôn đúc...
Mộ Dung Ngọc thét lên một tiếng vang lừng :
- Ngã... đồ khốn kiếp!
Đường Luân cũng thét lên một tiếng rợn người :
- Ngã... đồ khốn kiếp!
Tiếng thét vừa dứt thì một miếng thạch nhũ sau lưng của Đường Luân trúng đòn ngã
gục, một tiếng “rốp” rợn người vang lên và cát đá bắn ra nghe rào rào.
Cùng trong lúc đó, Mộ Dung Ngọc cũng trúng đòn của Đường Luân lộn mèo ra phía
sau hơn bảy thước...
Thì ra Đường Luân nhanh trí, trong cơn nguy cấp, quyền biến xử một thế Đại La Kim
Cang quyền vô cùng khéo léo làm cho Mộ Dung Ngọc bất ngờ mà vô phương trốn
tránh.
- Trên vai của hắn lãnh lấy một quyền, lộn mèo ra phía sau, chân vừa đứng vững thì trên
vai đã nổi lên một dấu bầm tím.
Mộ Dung Kim tức tối, giậm chân bình bịch mà nói rằng :
- Tay chân của mi thật là chậm lụt, quyết lấy Đại La Kim Cang quyền thủ thắng,
nhanh lên!
Mộ Dung Ngọc cố gắng dấu cơn đau đớn, soạt chân xuống tấn, rồi bất thình lình thét
lên một tiếng rợn người, nhảy xổ tới như một con hổ đói mồi, trong cái thế Kim Cang
Thác Thiên...
Đường Luân một đòn thắng thế, tinh thần đột nhiên phấn chấn, cất lên một tiếng hú
vang lừng, ứng chiến tưng bừng với Mộ Dung Ngọc.
Gần mười hiệp nữa lại nặng nề trôi qua mà chưa có vẻ bên nào thắng phụ. Kim Cang
quyền của Mộ Dung Ngọc tuôn ra ào ào như mưa bắn , khí thế tợ bão táp sao sa,
nhưng không làm hề hấn gì Đường Luân được.
Thỉnh thoảng Đường Luân lại tung ra một đòn Tiểu cầm nã thủ, dưới chân bước thoăn
thoắt theo lối Thất tinh liên hoàn bộ để làm rối mắt đối phương.
Võ công đôi bên thật ra thì đồng ngang ngửa, nhưng khi xáp trận, cần sự biện trá của
người trong cuộc.
Mộ Dung Ngọc là một người đã đa đoan, xảo trá khôn lường, nếu gặp người khác thì
sẽ mất mạng trong tay hắn như chơi.
Không ngờ... ngày hôm nay vô tình gặp phải Đường Luân, cũng là người thông minh
đáo để, học ít biết nhiều, quyền biến lanh lẹ.
Nên bao nhiêu bình sanh sở học của chàng thảy đều đổ dốc ra để chống trả kịch liệt
với Mộ Dung Ngọc.
Thành thử lối đánh của Đường Luân thiên hình vạn trạng, thỉnh thoảng lại kèm vào
một đòn Đại La Kim Cang quyền, khí thế như sấm sét.
Có lúc chàng lại dựng bàn tay lên, dùng tay thế cho kiếm, phối hợp với cánh tay tả là
Đại La Kim Cang quyền.
Nhờ vậy mà đôi bên dằng công hơn hai mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Chiến cuộc đang hồi sôi động, Mộ Dung Ngọc bất thình lình xử ra một đòn Kim Cang
Thác Thiên.
Đường Luân thấy vậy, quyết liều mạng với tên này trong một đòn quyết định. Bỗng
nghe chàng thét lên một tiếng vang lừng, hai cánh tay chia ra làm hai ngón, xử một lượt
hai đòn Kim Cang Thác Thiên.
Mộ Dung Ngọc kinh tâm tán đởm, không ngờ đối phương lại liều lĩnh đến thế. Hắn
đành phải rút lui hai bước để tránh khỏi cái thế gọng kềm...
Đường Luân chỉ chờ bao nhiêu đó, hai mũi võ hài của chàng trượt nhanh về phía trước
như một ánh sao sa... dựng hai bàn tay lên, thành hai mũi kiếm, để tiếp tục trổ ra một
ngón Kim Cang Khóa Hải bằng kiếm pháp...
Đứng bên ngoài lược trận, Mộ Dung Kim bay hồn bạt vía, hô to :
- Mộ Dung Ngọc, trốn sang cánh tay tả, tấn công vào hữu tâm của nó.
Nhưng lời nhắc của Tây Phương Kiếm Thánh đã trễ... hai đòn Kim Cang Khóa Hải
của Đường Luân bay tới một cách thần tốc, đưa Mộ Dung Ngọc vào một chỗ tấn thối
lưỡng nan.
Còn đang bần thần vì lối đánh kỳ quặc đó, thì trên vai tả của hắn trúng phải một
“gươm” đau thấu tâm can...
Chưa kịp rút lui để trốn đòn thì hai bàn chân của Đường Luân lại bay ào ào, biến ảo
- khôn lường trong cái thế Kim Cang Giáng Long.
Chỉ gượng gạo trốn thoát được một đá, còn đá thứ hai đành phải lãnh lấy trọn vẹn, vì
rằng nãy giờ Đường Luân tiếp tục buông ra bao nhiêu thế võ đó, cơ hồ cố tâm dồn đối
phương vào bước đường cùng này, để thanh toán bằng chiếc đá Kim Cang Giáng
Long.
Tây Phương Kiếm Thánh là Mộ Dung Kim sắc mặt không còn chút máu, ông không
ngờ Đường Luân bất thần tung ra những thế võ lạ này để lật ngược tình thế...
Tần Lệ Quân hốt hoảng, lắc vai cha mình mà nói :
- Cha ơi! Bảo họ đừng đấu với nhau nữa, kinh khủng quá...
Câu nói vừa đến đây thì một tiếng “bùng” kinh khủng vang lên. Mộ Dung Ngọc lộn
mèo mấy vòng rồi nằm sóng soài cách đó hơn hai trượng.
Tần Kiệt quay lại, quắc mắt bảo :
- Đồ ngu... mi quên rằng cha con chúng ta đến đây để làm gì ư? Đấu nhau bằng quyền
cước mà còn sợ thì làm sao giết được người?
Tần Lệ Quân chưa bao giờ thấy cha mình lạnh lùng khó tính như ngày hôm nay, trong
lòng cả sợ, không dám năn nỉ nữa.
Chợt sau lưng mình có tiếng cười sang sảng, và có tiếng nói lanh lảnh cất lên :
- Tần huynh muốn giết ai đó? Tôi hết lòng tiếp tay cho!
Tần Kiệt giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy đó là Liên Hải Thiên cùng với đứa con gái
thiên kiều bá mị là Bích Cơ, sánh vai nhau từ trong cánh cửa vòng nguyệt bước ra.
Tần Kiệt cười khan, trả lời :
- Việc của tiểu đệ thì xin để tiểu đệ thanh toán, không dám phiền lụy tới Liên huynh.
Liên Hải Thiên trả lời bằng một nụ cười khó hiểu, và Bích Cơ Ma nữ bấy giờ ngoảnh
đầu nhìn sang, thấy Đường Luân mặt mày tái mét, đang cùng với Mộ Dung Kim ghìm
nhau như bao áp trên vành cứng, sắp sửa bắn vù ra để tái đấu.
Nhìn quần áo Đường Luân bê bết, Bích Cơ đã biết chàng vừa thi đấu qua một trường
ác liệt.
Mộ Dung Kim lần từng bước... từng bước một về phía của Đường Luân, nói một câu
chua chát :
- Xem quyền cước của mi quả là một người có lai lịch không phải tầm thường, vậy
hãy nói rõ thầy mi là ai, để ta khỏi phải giết oan.
Bất ngờ Đường Luân trả lời một câu quyết liệt :
- Con không nói tên cha, trò không nói tên thầy, đó là phép trong làng võ, các hạ quên
ư?
Mộ Dung Kim nở một nụ cười đầy nham hiểm :
- Ta bất chấp những phép đó, mi...
Vừa nói đến đây bỗng bị một tiếng cười khô khan của Liên Hải Thiên cắt đứt, nhưng
ông ta giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bảo rằng :
- Mi hãy nói rõ tên họ của thầy mi, bằng không chớ trách ta chẳng dung tình. Ta sẽ
phanh thây mi làm muôn đoạn.
- Dĩ khả sát, bất khả khuất!
Mộ Dung Kim mỉm cười chua chát :
- Thật là một thằng không biết thời vụ...
nguon tai.lieu . vn