Xem mẫu
- Phần 43
Thần trí của Đường Luân lần lần tỉnh táo, mơ màng nhướng mắt lên, chàng lấy làm
lạ...
Chàng còn nhớ mình rã rời cơ thể, trôi nổi trong cơn sóng gió nhưng bây giờ cớ sao
thân hình của mình ấm áp dị thường.
Chàng còn nhớ, tai mình, miệng mình, mũi mình thảy đều chứa đầy những dòng nước
biển mặn mòi, chua chát. Nhưng cớ sao bây giờ chàng lại mơ màng dường như ngửi
thấy một làn hương thoang thoảng.
Trước mắt chàng là một chiếc giường ngà xinh xắn, bốn bề trướng phủ màn che.
Trên tường treo đầy những tranh quí giá, do thủ bút của những tay họa sĩ nổi danh
đương thời.
Trong một góc tường có một chiếc trường kỷ, chạm trổ theo kiểu Tương Phi. Bàn
ghế toàn là danh mộc, trong một chiếc lọ sứ đời nhà Tống cắm mai rực rỡ, tô điểm
cho gian phòng thêm phần xinh lịch.
Đường Luân tự hỏi mình :
- Đây là đâu? Tại sao ta lạc đến đây?
Sờ lại thân mình, ban nãy ướt loi ngoi lóp ngóp mà bây giờ lại mặc một bộ quần áo
khô ráo. Chàng muốn trỗi dậy nhưng mà tứ chi rời rã nên lại nằm yên.
Chàng nghe thấy mình đói lắm, bao tử réo lên ầm ĩ... chàng cần phải ăn...
Một mùi thơm của cơm cháo phất ngang qua mũi. Quay đầu nhìn lại, chàng thấy bên
giường trên một chiếc kỷ trà đặt một chén cháo hương thơm phưng phức.
Không khách khứa nữa, Đường Luân run rẩy thò tay ra bưng lấy chén cháo và ăn thẳng
một hơi cạn chén.
Người đầu bếp thật khéo tay. Chén cháo này hột nào hột nấy to như hột ngọc, trong
bát cháo trắng lại điểm thêm vài hạt nông liên, vài miếng long nhãn, đôi ba cành hoa
ngọc lan và kèm thêm mấy quả táo. Bát cháo thật đem đến nhiều công hiệu...
Vừa nuốt xong, Đường Luân nghe thấy đan điền của mình ấm áp dị thường, thần trí
bắt đầu tỉnh táo hơn xưa.
Chàng đảo mắt nhìn quanh bốn bề để khảo sát gian phòng một lần nữa.
Bỗng chàng giật nẩy mình, vì chàng nhớ bên lưng mình còn một vật quan trọng. Thò
tay ra phía sau, hú hồn... võ gươm Hỏa Long thần kiếm vẫn còn đeo bên mình, lóng
lánh sáng ngời.
Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa muốn trồi dậy thì bên tai chàng vang lên
một câu nói thanh tao trong trẻo, như tiếng oanh, tiếng yến hót trên đầu ngọn liễu :
- Chắc giờ này... hắn đã thức?
Đường Luân nghe có tiếng người, vội vàng nằm yên trở lại trên mặt giường, giả vờ
ngủ say, nhưng khẽ hé mí mắt ra để nhìn người mới đến.
Thế rồi bức màng nhẹ nhàng khoát lên, có hai đứa nữ tỳ áo trắng, vẻ mặt dường như
quen thuộc lắm thì phải.
Một đứa tay nâng một chiếc mâm đàn hương, bên trên có đặt một bát cháo, khói lên
nghi ngút. Còn một đứa thì tay cầm một lưỡi đoản kiếm sáng ngời, thần sắc không
được bình tĩnh.
Đường Luân trống ngực đánh thình thịch, vội vàng nắm chặc bàn tay lại, để hết tinh
thần chờ đợi ứng chiến...
Chợt nghe một nàng nói :
- Ủa... hắn còn ngủ!
- Có tiếng tặc lưỡi :
- Đừng làm huyên náo, hắn vừa mới thức đấy, mi xem bát cháo kia còn đâu?
Một làn hương thoang thoảng xông vào mũi của Đường Luân, thính giác và khứu giác
cho chàng biết hai nàng thiếu nữ kia đang tiến đến bên giường.
Bỗng một trong hai nàng thở dài, nói :
- Người thật đẹp, hèn chi mà ta xem thần sắc của tiểu thư cùng Tần cô nương thảy
đều có vẻ lạ.
Một đứa tỳ nữ cắm chặt lưỡi kiếm trên bàn, đoạn quay lại véo tai của đứa kia, cười
rằng :
- Mi chớ có nói nhảm, ta về thưa lại với tiểu thư thì mi tan xác!
Có tiếng trả lời :
- Ta nói thật đấy chứ. Xem khí sắc của tiểu thư dường như đau buồn lắm. Tiểu thư
bảo ta mang lưỡi đoản kiếm này đến đây không biết có ý gì.
- Ta đoán thì không sai, nhưng nói cho mi biết, mi đừng đa sự, kể lại cho người khác
nghe. Nếu tiểu thư mà bắt được ắt hai đứa ta mất mạng.
- Tôi tuyệt đối giữ bí mật, chị cứ yên chí!
- Mi kề tai sang đây!
Đường Luân vội vàng vểnh tai lên nghe ngóng, cố nuốt lấy từng chữ, từng chữ của
đứa nữ tỳ kia :
- ... theo sự nhận xét của ta thì dường như hai chị em của tiểu thư thảy đều quen biết
với cậu này... vì vậy mà cả hai đều đạp đổ cái ghè tương chứ gì...?
Có tiếng cười như nắc nẻ :
- À! Thì ra thế!
Hai người ôm bụng cười rũ rượi, bốn con mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt khôi ngô đĩnh
đạc của Đường Luân, rồi lại xầm xì vài câu mà Đường Luân nghe không rõ. Đoạn hai
người mới níu kéo nhau mà bước ra ngoài.
Lắng tai nghe, chờ cho bước chân họ đã đi xa lắm rồi Đường Luân mới trở mình ngồi
dậy. Chàng vớ lấy bát cháo hương thơm ngào ngạt kia nuốt lấy nuốt để một hơi ngon
lành rồi mới thò tay lên bàn nhổ lấy thanh đoản kiếm.
Kiếm vào tay là Đường Luân giật mình đánh thót, vì rằng đó chính là lưỡi Thủy Vân
mà chàng đã trân trọng tặng cho người yêu của mình là Bích Cơ.
Vừa mừng, vừa sợ...
Mừng là mừng cho mình đã thoát khỏi cảnh bão tố phong ba mà sống trở lại trên
dương thế, lại lọt vào nhà của Bích Cơ.
Sợ là sợ cho Bích Cơ đã trao trả lại lưỡi Thủy Vân đoản kiếm cho mình. Đây là một
sự tượng trưng cho mối tình của chàng và nàng... Hay là nàng đã quyết định trao thân
cho Mộ Dung Ngọc?
Đường Luân cắn chặt môi mình, cố gắng đè nén nguồn tâm tư hoảng loạn. Châu thân
đau đớn như dần, chàng cảm thấy mình mệt mõi lắm.
Trầm ngâm một chút, Đường Luân gắng gượng sửa soạn lại quần áo của mình, cầm
lấy võ thanh Hỏa Long thần kiếm, rón rén bước ra ngoài.
Trước khi đi, chàng xếp gọn mùng mền lại thoáng trông dường như chàng còn nằm ở
trong mùng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một vùng cảnh trí xanh tươi bên ngoài liền đập vào mắt của
chàng... đó là khu vườn hoa xinh tươi, cảnh vật nghìn tía muôn hồng. Đền đài lâu các
thảy đều kiến trúc tinh vi, sơn phết huy hoàng, tráng lệ.
- Nhún mình bay lên một bồn cỏ, trông theo hình thế bàn cờ. Chân vừa đứng vững chàng
định rảo bước về phía cửa vòng nguyệt để tìm lối ra, bỗng thoáng nghe có tiếng một
người thiếu nữ kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Đường Luân vội vàng rạp mình xuống, bò vào một khóm hoa gần đó, sẽ lén nhìn ra
ngoài.
Chàng nhác trông thấy trên một con đường lát đá hoa rộng rãi có một cặp trai gái ăn
mặt cực kỳ diễm lệ, đang tần ngần đứng đấy.
Bên lưng của chàng thiếu niên kia có đeo một thanh kiếm cổ. Thái độ của người này
cực kỳ hào hoa phong nhã. Nàng thiếu nữ kia khẽ nạt một tiếng, Đường Luân giật
mình nhìn kỹ, thì ra đó là người đẹp Tần Lệ Quân.
Mộ Dung Ngọc huýt lên một tiếng sáo cực kỳ khinh bạc, cười hi hi nói :
- Lệ Quân em ơi, đi đâu đó?
Lệ Quân châu mỏ, hờn dỗi trả lời :
- Ta muốn đi đâu thì đi, mi không cần phải biết.
Mộ Dung Ngọc lại cười nhăn nhó :
- Thôi thì ta không cần biết, nhưng mà nơi đây vắng vẻ không người, chúng ta tâm tình
một chút thì có sao?
Tần Lệ Quân lắc đầu lia lịa :
- Không có gì đáng để tâm tình!
Dứt lời, bằng một động tác vô cùng lanh lẹ, nàng lướt xéo qua trước mặt của Mộ
Dung Ngọc định trốn...
Nhưng mà... nàng nhanh, Mộ Dung Ngọc còn nhanh hơn nữa. Trong một cái chớp mắt,
hắn đã đảo mình, chận đầu lấy Tần Lệ Quân.
Mộ Dung Ngọc cười nham nhở, nói rằng :
- Nghe đâu lệnh đường khi còn trẻ, dung nhan đẹp đẽ hơn cô bội phần phải chăng?
Tần Lệ Quân hơi giận trút tràn hông, thình lình mở bừng cặp mắt, hỏi :
- Sao mi biết? Đẹp như thế nào?
Mộ Dung Ngọc vui vẻ trả lời :
- Đẹp như cô nương bây giờ vậy, nghĩa là có một cặp mắt to, một đôi môi đỏ và...
Tần Lệ Quân nạt :
- Dang ra, đừng nói nhảm...
Nói rồi bất thần thò cánh tay ra xô mạnh một cái vào giữa ngực của Mộ Dung Ngọc,
định cướp lấy con đường mà đi...
Nhưng cánh tay ngà ngọc của nàng vừa vươn ra thì Mộ Dung Ngọc đã nhanh như
chớp, dùng thế Tiểu cầm nã khóa chặt lấy mạch máu của nàng và bàn tay của hắn lại
tiếp tục thò ra, chộp lấy cánh tay còn lại của Tần Lệ Quân, rồi khóa trái ra phía sau
bằng một động tác vô cùng lanh lẹ.
Hắn cười hềnh hệch vào tai của Tần Lệ Quân mà bảo nhỏ :
- Cô muốn tôi thả cô ra cũng được, nhưng phải thuận với tôi một điều kiện.
Tần Lệ Quân vừa định kêu lên ầm ĩ, nhưng liếc thấy sắc mặt của Mộ Dung Ngọc vui
vẻ mỉm cười, không lộ vẻ ác ý. Vả lại, nàng đang làm một việc lén lút nên không
muốn kinh động mọi người.
Nàng thở dài hỏi :
- Điều kiện gì?
Mộ Dung Ngọc khẽ nhướng chân mày, phì cười nói :
- Cô cho tôi hôn một miếng...
- Tần Lệ Quân đỏ bừng sắc mặt. Nằm gọn trong cái thế Tiểu cầm nã mà trống ngực
đánh rầm rầm.
Nàng vùng dậy, trong hai cánh tay sắt thép của Mộ Dung Ngọc mà kêu lên :
- Buông ta ra... bằng không ta kêu to lên tiếng bây giờ.
Mộ Dung Ngọc rùng vai, bĩu môi nói :
- Kêu lên đi... hừ... nếu cô không bằng lòng cho tôi hôn, không những tôi không buông
ra mà còn đi mách với phụ thân cô rằng cô và con Bích Cơ cứu thằng nhỏ kia, dấu ở
sau hậu viện.
Câu nói này quả nhiên có hiệu lực. Tần Lệ Quân giựt mình rồi nằm êm trong tay của
Mộ Dung Ngọc, đầu cúi xuống mà đôi má đỏ bừng.
Đường Luân thấy vậy, máu nóng bừng bừng sôi lên, chàng nhìn gã thanh niên đó, chính
là người mà mình thoáng trông thấy qua một lần :
Mộ Dung Ngọc!
Chàng vốn cho vị hôn phu của Bích Cơ là một người đoan trang, chính chắn, nào ngờ
bây giờ rõ lại, chẳng qua là một thằng vô lại, thuộc phương vấn liễu, tầm hoa...
Đường Luân nắm chặt một hòn đá trong tay, mồ hôi toát ra như tắm...
Mộ Dung Ngọc hỏi gằn lại :
- Cô bằng lòng hay không thì bảo.
Tần Lệ Quân gượng gạo gật đầu, trả lời nho nhỏ :
- Bằng lòng...
Mộ Dung Ngọc ha hả cười, chính vào lúc anh ta ghì sát thân hình kiều diễm của Tần
Lệ Quân vào lòng và chính vào lúc hòn đá trong tay của Đường Luân sắp sửa bay vào
đầu của Mộ Dung Ngọc thì bỗng... Tần Lệ Quân ngẩng phắt đầu dậy, cô chớp nhanh
cặp mắt bồ câu ướt rượt, đẩy nhẹ Mộ Dung Ngọc ra rồi nói nho nhỏ :
- Mi chờ một chút...
Mộ Dung Ngọc trố mắt :
Người đẹp hối hận rồi ư?
Tần Lệ Quân trao cho tên sở khanh một cái nhìn huyền bí, đoạn nói :
- Ta không hối hận...
Nói rồi quay đầu đi chỗ khác...
Đường Luân bỗng nghe nàng huýt lên một hồi còi lanh lảnh. Hồi còi lúc bổng lúc
trầm, lúc nhặt lúc khoan...
Đường Luân giật mình, vì chính chàng đã nghe tận tai tiếng còi này dưới hầm sâu khi
chàng chạm mặt Tần Lệ Quân lần thứ nhất.
Còn đang ngẩn ngơ vừa đúng lúc tiếng còi chấm dứt.
Tần Lệ Quân vuốt tóc mình, nhoẻn một nụ cười tươi hơn hoa, từ từ khép nhẹ hai
hàng mi cong vút, bảo nho nhỏ :
- Nào, muốn hôn thì cứ hôn đi.
Bộ điệu của nàng cực kỳ khiêu gợi, làm cho Mộ Dung Ngọc hồn phách dật dờ... phi
thường đắc ý, hắn buông ra mấy tiếng cười khoái trá, rồi thò tay ra ghì chặt lấy vai
của Tần Lệ Quân và từ từ cuối xuống...
Chính vào lúc bốn vành môi sắp sửa gắn chặt vào nhau, bỗng nhiên... Mộ Dung Ngọc
nhảy nhổm lên, rú lên một tiếng kinh hoàng...
Buông vội người ngọc ra, hắn nhìn xuống, thấy một con rắn chiều dài hơn hai thước,
đang quấn chặt vào bắp vế của mình, phùng mang trợn mắt, thè lưỡi ra chực đớp.
Mộ Dung Ngọc bay hồn bạt vía, kêu trời ầm ĩ.
- Hắn vốn là một tay danh gia cao thủ, từng trải không biết bao nhiêu trường tranh đấu,
gian nan nguy hiểm khôn lường mà không hề chồn lòng, chột dạ, nhưng có tánh hay sợ
rắn. Bây giờ bất thần bị nó quấn chặt nên chỉ có nước run rẩy mà than trời...
Tần Lệ Quân trổ một ngón khinh công tuyệt diệu tháo lui ba bước, ôm bụng cười ngặt
ngoẻo. Nàng nói qua tiếng cười dòn như bắp :
- Mộ Dung Ngọc... mi trúng kế rồi!
Mộ Dung Ngọc mặt mày tái mét, nói lớn tiếng :
- Trời ơi! Lệ Quân ơi... ta đùa tí thôi, người đẹp mau đuổi nó đi, bằng không... tôi kêu
cứu bây giờ!
Tần Lệ Quân vừa cười vừa nói :
- Ai bao mi cắt cớ? Ta không đuổi!
Nói rồi xoay mình lại, định đi về phía cửa vòng bán nguyệt. Mộ Dung Ngọc réo ầm ĩ :
- Lệ Quân ơi! Cứu ta...
Tần Lệ Quân vốn người có tâm địa nhân từ, vừa mềm lòng, định quay lại đuổi rắn,
chợt nghe một tiếng hét vang lừng trỗi dậy :
- Đồ vô dụng!
Rồi một chiếc bóng mờ thoạt hiện bên cửa và lướt ngang qua mặt của Tần Lệ Quân
nhanh không thể tả...
Rồi một đường gươm sáng ngời lóe lên, quấn chặt lấy thân hình của Mộ Dung
Ngọc...
Quay đầu nhìn lại, Tần Lệ Quân thấy con rắn yêu của mình lả tả đứt ra hơn mười
đoạn...
Đường Luân giật mình đánh thót, vì đường gươm khéo léo kia không hề chạm đến
một chút da thịt của Mộ Dung Ngọc.
Đường gươm khéo léo đó, nếu không là một tay cao thủ thượng thừa thì không thể nào
sử dụng được nổi. Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ngay ra người ấy chính là
Tây Phương Kiếm Thánh Mộ Dung Kim.
Mộ Dung Kim quắc mắt nhìn Tần Lệ Quân một cách giận dữ rồi quay sang hét Mộ
Dung Ngọc.
- Đồ vô dụng, đến một con nhỏ miệng còn hôi sữa như vậy mà giải quyết không xong
thì thật hổ mang danh là con của Tây Phương Kiếm Thánh. Ngày thường ta dạy mi
những gì?
Mộ Dung Ngọc xuôi tay, hổ thẹn thưa rằng :
- Phụ thân dạy con tay phải lanh, mắt phải lẹ, để dụ đối phương vào tử địa...
Tây Phương Kiếm Thánh gật gù :
- Vậy mà mi giải quyết con nhỏ này không xong thì thật là đồ vô dụng.
Nói rồi lại lườm lườm nhìn Tần Lệ Quân không chớp mắt.
Tần Lệ Quân kinh hãi, thối lùi thật xa.
Nhưng chợt có một chuỗi cười ha hả vang lên, một chiếc bóng mờ thoáng hiện. Và khi
dừng gót, người ta thấy đó là một gã trung niên có một tư thái khí độ hào hoa phong
nhã.
Tần Lệ Quân kêu lên một tiếng :
- Cha ơi...
nguon tai.lieu . vn