Xem mẫu

  1. Phần 40 Một lượn sóng vô tình chộp tới, làm cho Khang Huệ vớ chẳng được cánh tay của Đường Luân. Nàng chới với, uống lấy mấy hụm nước biển... Đường Luân sợ Khang Huệ bấu chặt lấy mình nên vội vàng bơi vòng ra sau lưng của nàng. Song chưởng của Đường Luân cách sóng mà vỗ vào những đại huyệt của nàng. Chờ cho Khang Huệ rũ người ra không cục cựa nữa Đường Luân mới bơi tới, ôm chặt lấy nàng vào lòng rồi bơi về phía Ngọc Đảnh chân nhân. Đến nơi, Đường Luân nắm chặt lấy hông của Khang Huệ, đỡ nàng nằm trên chiếc bè do những tấm ván thuyền kết lại. Chàng nói với Ngọc Đảnh chân nhân : - Đạo trưởng hãy sờ kỹ xem ván thuyền có dấu kim đâm phải hay chăng? Ngọc Đảnh chân nhân thò tay sờ ván thuyền từ đầu chí cuối, đoạn lắc đầu trả lời : - Không thấy! Đường Luân hậm hực nói : - Vậy thì đạo trưởng nghĩ xem cớ sao thuyền vỡ? Ngọc Đảnh chân nhân vừa ôm chặt ván thuyền vừa ngẫm nghĩ giây lát, mới vỗ trán cười ha hả nói rằng : - Chắc thuyền này dán bằng một loại keo thật chắc. Đường Luân gật gù : - Chính thế! Ngọc Đảnh chân nhân nghiến răng kèn kẹt : - Kim Ngọc Kỳ Hương thật là mưu sát kế dày. Chiếc thuyền này nếu không gặp sóng to gió lớn thì xuống nước trong chốc lát cũng phải keo rã lỗ tan mà đưa người ngồi trên thuyền vào tử địa. Thằng Tiểu Ngũ nằm trên ván thuyền run rẩy kêu lên : - Trời ơi! Lạnh quá... Đường Luân liếc nhìn nó, rồi vung bàn tay ra cột chặt ba người lại trên bè, vì chàng có ý không để cho họ kiệt sức mà phải rơi xuống biển. Đường Luân thở dài, nói với Ngọc Đảnh chân nhân : - Rất may tôi biết cách bơi lội ngược dòng nước, chẳng lẽ ngồi không chờ chết. Xin đạo trưởng lên ngồi trên ván thuyền để tôi đẩy bè về phía trước. Ngọc Đảnh chân nhân vâng lời của Đường Luân, vội vàng nhảy lên bè. Còn Đường Luân thì buộc một mối dây vào cổ mình, rồi vừa lội vừa kéo chiếc bè đi về trước. Ngọc Đảnh chân nhân thấy ba người kia đã bị trói chặt lên ván thuyền, sợ họ bế huyệt quá lâu, máu huyết ứ đọng đi nên vội vàng giải huyệt cho họ. Kim Lăng Thiên nãy giờ bị điểm huyệt, trong lòng tức giận lắm nên huyệt đạo vừa mở là hắn định buông lời chửi rủa. Nào ngờ chính vào lúc hắn ta há miệng thì một lượn sóng to lớn từ phía trên phủ xuống, làm cho hắn ướt loi ngoi lóp ngóp, mồm hắn hớp phải một ngụm nước biển vừa mặn vừa chát. Bất đắc dĩ hắn phải câm mồm lại. Xuyên qua viễn vọng kính, Kim Ngọc Kỳ Hương thấy rõ ràng những việc vừa xảy ra trên chiếc bè nhỏ bé của Đường Luân. Bà ta hậm hực nói : - Nghề bơi lội của thằng nhỏ này thật giỏi! Bà ta cau mày, quay lại nói rằng : - Nghe đồn bọn bây theo chân Thất Hải Bá Vương nên nghề bơi lội thảy đều cao siêu tuyệt đỉnh, bây giờ có hai người nào bản lĩnh cao nhất bước ra đây nghe ta dạy việc.
  2. Từ trong đám đông có hai tên lâu la lách mình bước ra, xá chào Kim Ngọc Kỳ Hương mà nói rằng : - Chúng tôi là Chánh phó đầu mục của Đại vương, tên A Kiết và Xa Châu xin ra mắt Kim đảo chủ. Kim Ngọc Kỳ Hương nhìn thấy A Kiết là một người ăn vận theo dân Hồi Giáo, bịt một khăn trắng trên đầu, trên tay cầm một thanh đao sáng ngời. Hắn khẽ liếc mắt nhìn đám mỹ nữ của Kim Ngọc Kỳ Hương một cách thèm thuồng. Còn Xa Châu là một người thân hình phì nộn, đôi mắt bé tí tẹo mà đỏ rực, mồm thật to, lỗ mũi hếch lên trời, trông thật buồn cười. Kim Ngọc Kỳ Hương tươi cười nói với hai gã : - Bản Đảo chủ quyết định tặng cho hai bây hai đứa a hoàn để tưởng thưởng cho công lao khó nhọc. Cả hai người này thảy đều vui mừng lộ ra nét mặt, cười híp mắt mà nói chẳng lời. Lâu lắm A Kiệt mới nói : - Đa tạ lòng tốt của Đảo chủ... Nhưng chẳng hay Đảo chủ có điều chi sai khiến? Xin Đảo chủ cho biết, dù nơi dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng chẳng từ nan. Kim Ngọc Kỳ Hương thong thả nói : - Những “con cá” vừa sẩy ban nãy bây giờ đang bềnh bồng trôi nổi giữa biển, phiền hai mi tức tốc “vớt” chúng nó trở về. Cả hai đồng thanh dạ ran : - Xin vâng! Dứt lời cả hai xoay mình, nhảy vù về phía be thuyền vừa muốn lôi chiếc thuyền da ra để thảy xuống biển thì Kim Ngọc Kỳ Hương đã nói với theo một câu : - Bản Đảo chủ không còn tâm tư để xem những con “cá sống” ấy nữa. Hai mi cần xách những đầu cá về cho ta là đủ. A Kiết méo xệch mồm, cười hềnh hệch : - Xin tuân thượng lệnh. Trận Thủy Chiến Kinh Hoàng Đẫm Máu Đây nói về phía Đường Luân, chàng đang ra sức lôi bè đi về phía trước, ba bề bốn bên sóng, gió ào ạt. Khang Huệ kêu chết luôn mồm, khóc than nức nở... Nước biển bắn tung tóe lên bè làm cho mọi người ướt loi ngoi, lóp ngóp. Đường Luân cố sức lôi chiếc bè đi được hơn nửa dặm thì tứ chi rũ rượi, gân cốt rã rời. Ngẩng đầu nhìn ra phía trước thấy Tiêu Dao mập mờ ẩn hiện phía xa xa... Chàng cố hớp một hơi dài dưỡng khí, ngừng lại một chút để phục hồi sức khỏe, chợt nghe Ngọc Đảnh chân nhân nằm trên bè gầm lên dữ dội : - Con nữ ma đầu này thật là tàn ác... Đường Luân cả sợ, nhóng cổ lên nhìn... Thấy từ đàng xa có một chiếc thuyền bằng da bé tí teo, trương một chiếc buồm con đang tách sóng đuổi theo chàng. Nhìn thấy rõ có hai người vạm vỡ đang đứng trên thuyền hươ binh khí trong tay, ra
  3. chiều giận dữ. Đường Luân lúc bấy giờ mặc dầu tứ chi rũ rượi nhưng chàng cũng gắng gượng sờ lại thanh Hỏa Long thần kiếm đang đeo trên vai. Chàng nói với Ngọc Đảnh chân nhân : - Đoạn đường phía trước còn nhiều vất vả, phiền đạo trưởng phí một ít hơi sức. Còn hai thằng khốn kiếp kia đạo trưởng cứ để cho tôi ra tay đánh đuổi. Ngọc Đảnh chân nhân thở dài trả lời : - Đường huynh khá tua cẩn thận! Câu nói của Ngọc Đảnh chân nhân vừa dứt thình lình Đường Luân tháo mối dây trên cổ của mình ra rồi tách nước bơi đi. Ngọc Đảnh chân nhân vội vàng nhảy xuống nước, bắt chước theo cách của Đường Luân mà giòng chiếc bè từ từ bơi về phía Tiêu Dao Độ. Còn Đường Luân thì bơi thẳng về phía chiếc thuyền da. Vì chàng dùng hết mười phần công lực nên thân hình rẽ nước đi nhanh như tên bắn. A Kiết và Xa Châu nhác trông thấy khí thế của Đường Luân trong lòng cả sợ. A Kiết cười rằng : - Không ngờ thằng nhỏ này lại rành nghề bơi lội đến dường này! Xa Châu nhổ bãi nước bọt xuống mặt biển nói câu khinh khỉnh : - Mẹ kiếp... Hà tất phải khen người, hai đứa dùng thế gọng kềm, đánh ép hai bên. Ta nhứt định sẽ cho nó ăn đòn cay độc của đường giản của ta. A Kiết liếc mắt một cách khôi hài nói : - “Con cá” này chúng ta giải quyết xong còn phần con Côn Lôn Long Nữ kia thì để ta... Xa Châu hốt hoảng nói : - Không được... không được... Mi phải nhường cho ta... Hai gã quắc mắt nhìn nhau một cách nảy lửa. A Kiết bỗng thay đổi thái độ, nói một câu hòa dịu : - Thôi! Chúng ta đừng tranh nhau, để giải quyết “con cá” này trước đã. Xa Châu vừa định há mồm trả lời thì Đường Luân đã ào ào bơi tới, cách chỉ còn năm trượng mà thôi. Cả hai thảy đều vỗ tay đánh bốp, rồi đồng loạt tung mình nhảy xuống nước. Thấy địch đã mở thế tấn công, Đường Luân vội vàng hớp hơi dài dưỡng khí rồi lặn sâu xuống đáy biển. Thân hình của chàng vừa khuất mặt nước thì đã nghe tiếng người tách nước bơi nghe rào rạo. Đường Luân kinh tâm tán đởm, thò tay ra sau lưng rút thanh Hỏa Long thần kiếm. Tên Xa Châu ỷ tài bơi lội bèn truy đuổi Đường Luân. Đường Luân nghĩ phải giải quyết ngay bọn địch vì chúng bơi lội giỏi hơn chàng nên bất ngờ đang bơi, chàng liền tung chưởng đánh xuống nước để mượn thế tung người lên khỏi mặt nước rồi lộn ngược về sau ngay phía trên của Xa Châu mà đâm xuống một kiếm. Đường kiếm của chàng cắt ngang người của Xa Châu thật là kinh rợn. Vùng nước chỗ hai người giao chiến tức tốc biến sang đỏ ngầu. Thân hình của Xa Châu trôi nổi lều bều trong dòng nước đỏ... A Kiết thấy vậy tức giận tràn hông, vội vàng rẽ nước bơi tới. Đường Luân quay đầu nhìn lại, lập tức vung ống tay áo ra. Một mũi ám khí lập tức thoát ra ống tay áo của chàng rẽ nước đi tới. Mặc dầu ở dưới nước nhưng món ám khí của chàng cũng đi thật nhanh, trong chớp
  4. mặt đã tới trước mặt của A Kiết và nó kinh hoàng lộn mình né tránh. Mũi ám khí đi phớt ngang A Kiết, làm cho chiếc khăn trắng vấn trên đầu của hắn bay thoát đi. A Kiết tức giận tràn hông nhưng không làm gì được, hắn ta vội dùng một thế Lão Hổ Quy Sơn, như một con cá mập lòn ra sau lưng của Đường Luân, dùng mũi đinh ba đâm vào hậu tâm của chàng một nhát. Lúc bấy giờ Đường Luân đã thấm mệt, tay chân rã rời nên các động tác bắt đầu chậm chạp. A Kiết thấy vậy trong lòng cả mừng, càng gia tăng thêm sức mạnh, ngọn đinh ba rẽ nước vun vút đi tới... Đường Luân cố hết sức tránh mình sang cánh trái, mũi đinh ba trượt qua phía hông... Chàng tránh thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Trong lúc kinh mang, Đường Luân cố hết sức thò tay của mình nhanh như chớp để kẹp chặt cánh tay của đối phương vào nách mình. A Kiệt giựt mình, không ngờ Đường Luân lại to gan như vậy, hắn rút tay về không được, lại không biết phép điểm huyệt nên vội vàng chồm tới sau lưng của Đường Luân, thò hai tay ra bẻ cổ. Hai người liều chết, xiết chặt với nhau dưới nước. Đường Luân hơi sức càng lúc càng yếu mòn. Chàng cố hết sức vận dụng một lần hơi từ dưới Đan điền xông lênm cố chuyển nội lực để bẻ gảy cánh tay của đối phương. Chàng cố tình vừa bẻ tay, vừa dùng ngón tay tả để điểm vào bụng của A Kiết. Nào ngờ khi chàng vừa thò tay ra thì tay chân rời rã, không còn chút sức lực nào nữa. Tai ù mắt điếc, toàn thân của Đường Luân đau đớn như dần... Đường Luân nghe thấy mình cơ hồ như nghẹt thở, mắt nổ đom đóm, tai ù đầu váng. Chàng thấy nếu mình buông lỏng cánh tay hữu ra thì tức khắc sẽ bị đối phương đâm vào hậu tâm. Vì vậy mà chàng cố thu hơi tàn, kẹp chặt cánh tay của A Kiết, chàng cứ siết chặt... siết chặt mãi... A Kiết bị Đường Luân siết càng lúc càng chặt, hắn rên rĩ, nghiến răng kèn kẹt. Dần dần... cơ thể của nó rã rời, hai cánh tay từ từ buông ra, để hở yết hầu... Đường Luân chộp lấy cơ hội, hé miệng ra, đớp lấy một miếng vào yết hầu của hắn... Nhưng A Kiết khôn ngoan, lách đầu né tránh và hắn bắt chước đớp vào vai Đường Luân, đớp trả một miếng vào vai chàng. Đường Luân nghe thấy hàm răng của đối thủ cắn chặt vào vai mình, một tràng đau buốt truyền tận tâm can, làm cho chàng run lên bần bật... Chàng uống phải một ngụm nước biển, mùi vị thật chua chát vô cùng. Tay chân rã rời, Đường Luân buông đối thủ ra, từ từ nhoi lên mặt nước. A Kiết vô cùng đắc ý, tay cầm đinh ba, cấp tốc lội theo, quyết tâm đâm Đường Luân một đòn cho bỏ mạng. Nào ngờ, bỗng thình lình có một tràng đau nhức truyền thấu tâm can. A Kiết cúi đầu nhìn xuống, bất giác hồn phi phách tán, vì rằng một cánh tay của mình đã bị ai đớp một nửa, rơi lủng lẳng giữa giọng nước đỏ ngầu và món binh khí đã tuột mất khỏi tay. Hắn rên rỉ luôn mồm, và nước biển tuôn ừng ực vào miệng. Hắn đau quá, cựa quậy lồng lộn dưới nước như một con thú dữ vừa trúng đạn, sắp sửa lìa trần... Nước biển cứ tuôn vào mồm hắn, và máu của hắn tuôn ra làm đỏ ối cả một vùng. Hắn càng cựa quậy, thân hình càng từ từ chìm lĩm xuống đáy biển mênh mông vô tận.
  5. Đường Luân nổi lên mặt nước, một cơn gió lốc thổi tới, giá lạnh như băng làm cho chàng giựt mình tỉnh táo. Mở mắt nhìn quanh, thấy cách đó xa xa có một chiếc thuyền bằng da đang trôi nổi bềnh bồng. Một chiếc khăn màu trắng của người Hồi giáo bịt đầu đang quấn quít gần đó mà chẳng thấy tăm hơi của A Kiết. Chàng có ngờ đâu, ban nãy chàng đã cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Sau khi Đường Luân bỏ đối thủ của mình nhoi lên mặt nước, thì A Kiết thu hết hơi tàn để đuổi theo, ngõ hầu kết liễu tính mạng của Đường Luân, nào ngờ chính vào lúc đó, con cá mập băng mình lội tới, đớp một miếng thần tốc vào cánh tay của A Kiết. Nhờ đó mà Đường Luân thoát nạn và A Kiết chìm lĩm xuống lòng biển cả để làm mồi cho cá. Từng cơn gió lạnh của biển cả đem lại cho chàng một sinh khí mới. Chàng không đếm xỉa gì tới A Kiết nữa, thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay nặng trĩu như một hòn đá. Trong trí chàng chỉ cố tìm cách để gặp lại Ngọc Đảnh chân nhân để rồi leo lên chiếc bè con đó để ngơi nghỉ, lấy lại sức khỏe... Trong lúc đó thì Ngọc Đảnh chân nhân cố sức gióng chiếc bè con lặn lội vào đất liền và Tiêu Dao Độ đã mập mờ ẩn hiện ở phía xa xa... Trong lònh ông khấp khởi mừng thầm, vì lúc bấy giờ sóng gió đã bắt đầu dịu lại và cuộc hành trình chắc không có gì trở ngại nữa. Nhưng mà trong lòng ông ta vẫn lấy làm lo lắng vì lẽ Đường Luân đi quá lâu mà chưa thấy trở về, không biết có xảy ra điều chi bất trắc hay chăng. Còn đang thấp thỏm bồi hồi bỗng nghe Khang Huệ nằm trên bè kêu lên ầm ỉ : - Nhị sư thúc ơi... Đường ca ca trở về. Tiểu Ngũ run rẩy nhóng cổ lên nhìn. Chỉ có Kim Lăng Thiên vẫn còn tỏ vẻ hậm hực lắm. Ngọc Đảnh chân nhân quay đầu nhìn lại, quả thật thấy Đường Luân đang cố hết sức bơi về phía bè của mình. Ông thấy Đường Luân mặt mũi bơ phờ hốc hác, tay chân chậm chạp, cơ hồ như sắp sửa không còn cựa quậy nữa. Từng đợt sóng... từng đợt sóng nổi lên dồn dập cái thể xác của Đường Luân lềnh bềnh trôi nổi. Khang Huệ kêu lên : - Đường ca ca... lội nhanh lên. Câu nói của Khang Huệ đã lọt vào tai Đường Luân và đem đến cho chàng một nguồn sinh lực, chàng cố gắng bơi tới... Và thân hình của chàng còn cách Ngọc Đảnh chân nhân không bao xa. Thu hết hơi tàn, Đường Luân đưa lưỡi Hỏa Long thần kiếm về phía Ngọc Đảnh chân nhân... Ngọc Đảnh chân nhân biết Đường Luân sức đã cùng, lực đã kiệt nên không dám chần chờ, mặc dầu lưỡi kiếm bén hơn nước nhưng ông ta vận nội công lên năm ngón tay chộp tới một đường mạnh bạo... Đó là miếng Vân Long Thám Trảo của Côn Lôn phái, năm ngón tay ông ta chạm vào sắt thép vang lên một tiếng “cảng” rợn người.
nguon tai.lieu . vn