Xem mẫu

  1. Phần 36 Nghĩ đến đây, Ngọc Đảnh chân nhân ngửa cổ cười ròn rã, nói rằng : - Cung kính bất như tòng mạng, bần đạo không dám cưỡng lòng tốt của Giáo chủ. Thiên La giáo chủ cả cười, giọng cười khô khan không một nguồn sinh khí. Khang Huệ hỏi nhỏ : - Tiểu Ngũ, mi có sợ không? Trống ngực của thằng Tiểu Ngũ đánh rầm rầm trong lòng, kinh sợ vô cùng. Nhưng nghĩ rằng trước mặt của Khang Huệ nó không nên tỏ ra người nhút nhát nên vỗ ngực nói rằng : - Tôi không sợ! Khang Huệ mỉm cười, gương mặt lấy lại bình tĩnh, nhưng nàng vẫn còn lả người vào lòng của Kim Lăng Thiên. Thình lình. Thiên La giáo chủ nạt : - Lui ra! Lệnh vừa truyền, những bóng người đứng dày đặc khắp ba bề bốn bên thảy đều bắn mình vù vù, bay trở vào bóng tối. Thiên La giáo chủ cười nham hiểm nói : - Chúng ta đã kể làm bằng hữu, vậy từ ngày nay trở đi đạo trưởng là quí khách của Thiên La giáo. Đoạn quay phắt mình lại, vỗ tay ra hiệu, bảo rằng : - Bây đâu, hãy chuẩn bị thuyền bè đưa quí khách về ngơi nghĩ và cũng để cho quí khách xem qua lực lượng của Thiên La giáo. Vèo! Vèo! Vèo! Từ trong bóng tối có bốn người bay vù ra, cúi đầu chờ lịnh Thiên La giáo chủ, giơ tay mời bọn Ngọc Đảnh chân nhân. Kim Lăng Thiên và Khang Huệ thảy đều giương cặp mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Đảnh chân nhân để hỏi ý kiến. Ông ta thong thả gật đầu, rồi bình thản đi theo bọn họ. Lăng Thiên và Khang Huệ nắm tay thằng Tiểu Ngũ nối gót theo sau. Quành sang một mõm núi, trước mắt hiện ra một bên đò, nơi ấy đang buộc một chiếc thuyền đầu rồng, hình dáng thật là kỳ dị. Cả bọn thảy đều mang một thứ tâm tư nghi hoặc, e dè mà bước xuống chiếc thuyền quái lạ. Bỗng từ bên trong có một gã thư sinh mặc áo đen, mặt mày sáng rỡ, thong thả bước ra, ống tay áo bên phía tả của hắn tung bay trước gió, cho người ta biết rằng hắn đã cụt một cánh tay. Sắc mặt có vẻ xanh xao nhưng cặp mắt thật tươi và sáng, có vẻ sắc như gươm. Cặp mắt đó lướt nhanh qua thân hình kiều diễm của Khang Huệ. Thái độ của hắn cực kỳ bình thản, dường như chẳng xem Kim Lăng Thiên vào đâu. Ánh mắt sáng ngời của hắn cứ dán chặt vào khuôn mặt trái soan đều đặn của nàng. Khang Huệ trừng mắt nhìn trả lại hắn, cái ánh mắt nửa hờn giận, nửa ghét nửa yêu của Khang Huệ làm cho gã thư sinh ấy đờ đẫn cả tâm hồn. Một sức mạnh vô tình thúc đẩy hai bàn chân hắn từ từ tiến về phía Khang Huệ. Máu ghen của Kim Lăng Thiên sục sôi trong huyết quản. Cả giận, hắn trợn trừng cặp mắt lướt tới che ngang trước mặt của Khang Huệ. Thư sinh nhìn hắn từ đầu chí chân bằng một thái độ cực kỳ khinh thị, nhưng rồi cũng
  2. lướt ngang trước mặt hắn mà tiến về phía Khang Huệ. Bỗng từ phía trước mặt, có một chiếc thuyền đen ngòm đâm xầm sấn tới. Trong chớp mắt hai thuyền gần kề vào nhau, có tiếng của Thất Hải Bá Vương vang lên lồng lộng : - Bọn này là bạn hữu của Kim đảo chủ, đúng là thượng khách của chúng ta. Có giọng nói của Kim Ngọc Kỳ Hương lạnh nhạt trả lời : - Thiên La giáo chủ! Thất Hải Bá Vương mặt mày thất sắc, chính vào lúc đó thì thân hình của Thiên La giáo chủ bay vèo vèo, tạo thành một đường hình cầu vồng trông thật đẹp mắt, nhẹ nhàng rơi xuống ván thuyền bên kia. Kim Ngọc Kỳ Hương nở một nụ cười sâu sắc : - Thiên La giáo chủ bất thần xuất hiện, thật là dịp may hiếm có. Thiên La giáo chủ trợn mắt đỏ ngầu : - Bọn mi đến đây làm gì? Kim Ngọc Kỳ Hương im lìm không nói một lời. Bỗng Thiên La giáo chủ cất tiếng cười sang sảng, liền theo đó Thất Hải Bá Vương và Kim Ngọc Kỳ Hương thảy đều cất tiếng cười lên ròn rã. Ba giọng cười khác nhau, hỗn hợp thành một bản nhạc điên cuồng hỗn loạn, làm cho người nghe phải bấn loạn tâm thần. Tiếng cười chưa dứt, thì thư sinh áo đen, Ngọc Đảnh chân nhân, Thiên La tứ phong và Khang Huệ thảy đều trước sau nhảy vọt sang mui thuyền bên kia. Họ đưa mắt ngắm nhìn thể xác của Đường Luân và Quyên Quyên đang quấn chặt vào nhau trên mui thuyền, bất giác thảy đều giật mình kinh hãi. Thư sinh áo đen mặt mày trắng bệch, cùng trong một lúc hận thù, yêu đương, mến tiếc... Ngần ấy thứ tình cảm tràn ngập cõi lòng, làm cho hắn đờ người ra như khúc gỗ. Khang Huệ thì cười lên khúc khích còn thằng Tiểu Ngũ lại rú lên mấy tiếng não nùng bi thiết : - Đường đại thúc! Đường đại thúc! Nó giẫy khỏi bàn tay của Khang Huệ, chạy bay tới bên mình của Đường Luân, lật mặt của chàng ra mà nước mắt rơi xuống như mưa. Khang Huệ cũng vội vàng bước tới, trên gương mặt nõn nà tươi thắm của nàng thoáng hiện lên vàu nét kinh nghi. Nàng kề tai vào ngực của Đường Luân nghe ngóng, bỗng trên khuôn mặt đăm chiêu của nàng bừng sáng lên như đóa hoa mới nở. Nàng kêu lên rối rít : - Sư thúc và Kim ca ca mau sang đây, Độc thư sinh còn sống, ta mau cứu hắn! Nghe Khang Huệ gọi Đường Luân bằng Độc thư sinh, thư sinh áo đen giật mình nhưng hiểu ngay ra thằng Đường Luân đã mạo danh hắn. Không cần phải nói, cái chết bi thảm của Quyên Quyên cũng do sự mạo danh này gây ra vậy. Oán thù bừng dậy trong thâm tâm của hắn, trên vành môi thoáng hiện một nét cười nham hiểm, bất thình lình hắn bay tới tung một đòn chí mạng, quyết đẩy Đường Luân vào chỗ chết. Kim Lăng Thiên thấy vậy thét lên một tiếng vang trời : - Đứng lại! Đoạn hoành thân tung ra một quyền chận đứng đối phương.
  3. Thư sinh Công Tôn Ngô xem Kim Lăng Thiên chẳng thấm vào đâu, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười đanh ác. Hắn ta không tránh không né, dùng ống tay áo bên cánh tay mất đi của mình, hất lên một cái, cuộn tròn lấy nắm tay của Kim Lăng Thiên. Công Tôn Ngô nạt : - Đỡ! Rồi bất thình lình trổ ra hai ngón tay, điểm một đường thần tốc vào huyệt Nhũ Căn của đối phương. Kim Lăng Thiên không ngờ thư sinh áo đen này bản lĩnh cao thâm nhường đó, vội vã thâu tay trở về để dùng bàn tay hữu, sử dụng đòn Thiên Long Tiên Chu, đánh thốc vào cạnh sườn của hắn, để bắt buộc hắn phải tháo lui mà giữ miếng. Nào ngờ võ nghệ của thư sinh cao kỳ ngoài sự tưởng tượng của Kim Lăng Thiên. Sự gian manh của người này lại làm cho Kim Lăng Thiên không biết đâu là đường đất. Thì ra ban nãy hắn vung ống tay áo ra, đó chỉ là đòn giả. Một mặt, hai bàn chân của hắn tức tốc thay đổi vị trí, tung ra một đá nhanh như điện. Kim Lăng Thiên thình lình thấy bàn tay hữu của mình bị người ta khóa chặt, vừa muốn đổi thế thì phía dạ dưới, gió đã dậy lên rào rào, một luồng sức mạnh ập tới, tình thế hết sức khẩn trương. Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc thì bỗng có tiếng “vèo vèo” nổi dậy, một luồng chưởng phong mềm mại ập tới. Thì ra Ngọc Đảnh chân nhân đã bay mình tới, tung ra một đòn ngăn gót chân của thư sinh lại. Thư sinh hằn học, mặt mày biến sắc bay ngược trở về hai trượng, rơi vào chỗ cũ. Ngọc Đảnh chân nhân cười, niềm nở bảo rằng : - Cảm ơn mi đã nhường tay! không chờ cho thư sinh kịp thời mở miệng, ông ta đã quay đầu tiến về phía Khang Huệ. Nàng đang sốt ruột, nói với Ngọc Đảnh chân nhân rằng : - Nhị sư thúc, mau cứu hắn, máu ra quá nhiều. Ngọc Đảnh chân nhân ra chiều đố kỵ, đảo mắt nhìn quanh, ông ta thấy Kim Ngọc Kỳ Hương đang nở một nụ cười nhàn nhã : - Ủa! Chân nhân đến đây hồi nào, tôi đón tiếp chậm trễ thật là thất kính. Đạo trưởng nên mở lòng từ bi, cứu hắn một phen. Đoạn quay lại, liếc về phía sau hỏi rằng : - Nhị vị nghĩ thế nào? Thiên La giáo chủ và Thất Hải Bá Vương gượng gạo gật đầu. Ngọc Đảnh chân nhân cúi xuống, xem xét vết thương hồi lâu, đoạn nhẹ nhàng thò tay ra ém vào huyệt Mệnh Hồn của chàng. Trong cơn mơ màng thảng thốt, Đường Luân nghe thấy có một cảm giác thoải mái, dễ chịu. Chàng khẽ nhướng mắt lên trong lúc thằng Tiểu Ngũ vui mừng vỗ tay reo lên vang dậy : - Đại thúc tỉnh rồi, đại thúc tỉnh rồi. Trên gương mặt của Khang Huệ hiện lên một thần sắc vui hớn hở như một đóa hoa phù dung, nở bừng trong sương sớm. Khẽ hé mắt ra nhìn, Đường Luân mơ hồ bắt gặp gương mặt mỹ miều đó, đồng thời chàng cũng nhìn thấy khuôn mặt ràn rụa nước mắt của thằng Tiểu Ngũ. Chàng giật mình, chõi bàn tay lên ván thuyền, cố sức vùng dậy nhưng toàn thân ê ẩm,
  4. tứ chi rã rời... chàng lại ngã qụy xuống. Khang Huệ tức tối : - Xem mi ngày thường chua ngoa đáo để, phỉnh gạt võ lâm, bây giờ lại công tay chờ chết. Nói đoạn nàng thò tay vào đãy mò ra ba viên thuốc nhét vào miệng của Đường Luân. Thiên La Giáo Chủ Kim Lăng Thiên thấy Khang Huệ chăm sóc đến Đường Luân từng ly từng tí, một mối căm hờn ghen tức lại tràn ngập cõi lòng... Hắn ân hận lắm, ân hận vì ban nãy đã ra tay cản trở gã thư sinh áo đen kia, cứu Đường Luân thoát chết. Chàng bực tức gắt gỏng : - Huệ muội, mấy viên Hoạt Huyết đơn đó của sư phụ dùng để uống khi tuyệt thực, sao Huệ muội đem ra cho thằng khốn nạn đó? Khang Huệ quắc mắt nhìn Kim Lăng Thiên : - Chẳng can hệ đến mi, ta thích cho ai thì cho! Dứt lời, nàng thò bàn tay ra vuốt lấy mái tóc rối bời của Đường Luân, làm cho hơi giận của Kim Lăng Thiên càng bốc lên đến cực điểm. Bỗng Ngọc Đảnh chân nhân bước tới, nắm lấy vai Khang Huệ và thằng Tiểu Ngũ kéo lui trở lại. Nàng giật mình, định sừng sộ, bỗng thấy thái độ của Ngọc Đảnh chân nhân thật là trịnh trọng. Ông ta nói : - Huệ nhi, người này mang tên là Độc thư sinh, trên mình hắn nghe có bôi thuốc độc, mi phải cẩn thận cho lắm. Khang Huệ cãi lại : - Mi đừng nhát ta. Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn quanh, bỗng bắt gặp thể xác của Quyên Quyên, máu me be bét, cặp mắt đỏ ngầu, nằm trên mui thuyền. Nàng đang thất sắc vì cảnh tượng kinh hoàng đó thì gã thư sinh áo đen bỗng nổi lên một chuỗi cười đầy bí mật, làm cho mọi người thảy đều nhìn về phía hắn. Thư sinh áo đen trỏ Đường Luân, nhướng mày hỏi : - Mi có phải là Độc thư sinh? Khang Huệ cướp lời : - Sao không phải? Thư sinh áo đen sa sầm nét mặt, lạnh nhạt trả lời : - Không may cho nó, vì ta đây cũng có biệt hiệu là Độc thư sinh! Khang Huệ nhoẻn miệng cười : - Vậy thì có chi là lạ? Trên đời này trùng tên trùng họ trùng biệt hiệu với nhau chẳng thiếu chi. Mẫu đối thoại đến đây thì Kim Ngọc Kỳ Hương khẽ cười, chen vào hỏi : - Xin hỏi người thiếu niên đó tên họ là chi? Độc thư sinh trả lời :
  5. - Tôi họ Công Tôn, tên Ngô. Rồi hắn đưa cặp mắt sáng ngời nhìn về phía Đường Luân nói : - Còn thằng họ Đường này, thật ra là một tên đại bịp, nó gạt lấy món tín vật của Thiên Độc Nhất Phẩm, đồng thời mạo danh của ta đi lường gạt đến ái tình của con Bích Cơ nữa. Đôi mắt của Khang Huệ vụt sáng lên : - Thì ra... nó với con Bích Cơ. Công Tôn Ngô nghiến răng kèn kẹt : - Con Bích Cơ đã bị thằng Đường Luân lường gạt. Trên gương mặt của Khang Huệ thoáng hiện một nét lạ lùng khó tả, thái độ đó tắt đi sau một chuỗi cười ồ ồ của Thất Hải Bá Vương, cặp mắt của ông ta nhìn trân trối, trên gương mặt của Khang Huệ. Ngọc Đảnh chân nhân là một người già dặn, thoáng thấy ánh mắt tà dâm của Thất Hải Bá Vương đã đọc thấu thâm tâm của hắn nên trong lòng giận thầm. Viên Hoạt huyết đơn, mang đến một nguồn sinh lực dồi dào, Đường Luân mơ màng nghe thấy một viên thuốc mát rượi trôi qua cổ họng. Không bao lâu, từ dưới đan điền bốc lên một làn hơi ấm rồi truyền khắp châu thân, đem đến cơ thể của chàng một cảm giác thoải mái, tâm trí lần lần định tĩnh. Tiếng cười chát chúa của Thất Hải Bá Vương thình lình nổi lên làm cho chàng thức tỉnh hẳn. Chàng mơ hồ nhớ đến mình đang vùng vẫy giữa dòng nước bạc, rồi chàng phăng dần ra và nhảy lên chiếc thuyền, rồi phảng phất có hình dáng một người. Một việc gì biến động dữ dội vừa xảy ra, chàng giật lại thanh Hỏa Long thần kiếm. Hú hồn, nó còn mang bên chàng. Đường Luân cố gắng trỗi dậy, dùng tay chõi mạnh, mở băng cặp mắt. Cảnh tượng kinh hoàng trên mui thuyền thảy đều phơi bày trước mắt Đường Luân. Công Tôn Ngô thấy Đường Luân đứng dậy, nghiến răng kèn kẹt bước tới trước mặt chàng. Lần này, Kim Lăng Thiên làm ngơ để cho hắn lướt ngang trước mặt mình mà không can thiệp. Thằng Tiểu Ngũ kêu lên thất thanh : - Huệ cô, người ấy muốn hại đại thúc! Khang Huệ cau đôi mày liễu, bất giác trong trí nảy ra một kế : - Khoan đã... Công Tôn tướng công... Công Tôn Ngô khoái chí, dừng lại mỉm cười : - Huệ cô nương có điều chi chỉ bảo? Khang Huệ trỏ Đường Luân : - Thằng thư sinh này thật là xảo quyệt, ta rất ghét, mi hãy thay ta mà giết nó. Công Tôn Ngô mặt mày hớn hở : - Dễ lắm, tôi sẽ ra tay. Nhưng bỗng... Khang Huệ vội giả vờ kinh hoàng nói : - Khoan... ta rất sợ nhìn thấy người chết, ta sợ nhìn thấy máu, nếu mi giết nó trước mặt ta, ta sẽ sợ hãi mà ngất đi. Nàng cau mày tiếp : - Vả lại, mi là một tên Độc thư sinh, danh tiếng lẫy lừng, giết một người không có sức chống trả, e cho mất tiếng tăm.
nguon tai.lieu . vn