Xem mẫu
- Phần 34
Ma Đại Nhân khôn ngoan lắm, đã đọc qua ý nghĩ đó trong ánh mắt Hải Thiên. Giữa
cơn gió gào sóng thét, ông ta gằn giọng :
- Ha ha ha... Hai ta dường như là một bên nửa cân, một bên tám lạng. Nếu cứ kéo dài
cuộc đấu chiến ta e rằng cả hai thảy đều bị sóng thần cuốn đi mà vùi thây vào bụng
cá!
- Hừ!...
- Các hạ dường như còn một người con gái nhan sắc tuyệt vời đang bị vây khốn trong
Ma Quân viện?
- Câm mồm lại!
- Ha ha ha... Dưới tay ta còn mấy trăm tay cao thủ, thảy đều rèn luyện võ nghệ đến
mức cao siêu tuyệt đỉnh...
Liên Hải Thiên lại nạt :
- Câm mồm lại!
Ma Đại Nhân vẫn lạnh lùng hiểm ác, lẩm bẩm nói :
- Hai đứa chúng ta cùng nhau đấu chiến giữa một nơi trời nước muôn trùng này để cho
một trang giai nhân tuyệt sắc phải lọt vào vòng nguy hiểm của Vô Hồn tông thật là
một điều đáng tiếc... Ha ha ha... Nhưng mà ta đã truyền cho thủ hạ của ta trò chuyện
tâm tình với Bích Cơ Ma Nữ, mi cứ yên chí mà thi thố bình sanh sở học với ta!
Hải Ma gầm lên :
- Đồ súc sanh!
Bất thình lình Ma Đại Nhân buông ra một tiếng cười kinh rợn. Pháp Sư Thuyết Pháp
bất thần bỗng đổi sang Ma Công Đàm Quy, phá vỡ đòn Hoành Phi Bát Mã của Hải Ma
một cách cực kỳ hung bạo.
Trong lòng bàn tay của lão, tràn sang một luồng cương khí mãnh liệt vô song, thể như
những đợt hải triều ngoài trùng dương biển cả, đàn áp hết tất cả sức mạnh của Hải
Ma.
Liên Hải Thiên trổ hết sức bình sanh kháng cự.
Trong giờ phút nguy nan cùng cấp đó, hình ảnh của đứa con gái cưng vẫn hiện ra trong
trí làm cho tâm tư của ông ta rộn ràng bất nhất, từ chỗ Đan điền, một luồng hơi nóng
tỏa ra mãnh liệt, mồ hôi trán toát ra đầm đìa...
Lòng bàn tay của lão bỗng nhiên âm u lạnh lẽo, máu huyết cơ hồ ngưng trệ, rõ ràng ưu
thế đang ngã về phía Ma Đại Nhân. Liên Hải Thiên than thầm trong bụng.
Ông ta tiếc rẽ vô cùng, chỉ vì một phút lo ra mà để cho Ma Đại Nhân nắm phần chủ
động.
Mưa bắt đầu rơi lác đác...
Sóng càng bủa càng to...
Cơn phong ba bão táp cơ hồ như muốn nuốt trôi lấy hai kẻ tử thù vào lòng biển cả...
Ma Đại Nhân nở một nụ cười đầy nham hiểm :
- Thằng họ Liên kia... mi nghĩ sao?
Câu hỏi chưa dứt thì ông ta bất thình lình dùng một thế Cương Thi Bái Nguyệt, phá vỡ
một đòn tấn công của Liên Hải Thiên, dùng khuỷu tay trả một đòn cực kỳ hiểm ác vào
cườm tay trái của đối thủ.
Trong lúc đó thì bàn tay kia của lão vung ra một đường thần tốc, hai ngón tay của lão
như hai lưỡi gươm, móc hai đường vào huyệt Cự Quang và Hải Định.
Liên Hải Thiên gầm lên một tiếng vang trời, bất thình lình thân hình công rút lại theo
- phép Túc Cốt thuật, vung ngược bàn tay lên và rùn vai xuống để tránh đòn của đối thủ.
Ma Đại Nhân đôi mắt đổ hào quang, gầm lên một tiếng, dùng hai bàn tay chém sả hai
đường dữ dội vào thân hình của Liên Hải Thiên.
Liên Hải Thiên chuyển hết sức bình sanh, dùng một thế Bát Phương Phong Vũ để
kháng cự...
Nhưng ông ta chỉ biết rằng ông sức đã cùng, lực đã kiệt, nếy nội lực mà toát ra một
chút nữa thì cũng đủ trao mạng mình cho đối thủ, vĩnh viễn bước sang bên kia thế
giới.
Đang lúc tình thế cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, đường quyền ngọn
cước của Liên Hải Thiên đã hoàn toàn bị khống chế, cơ hồ đến tìm cách rút bàn tay ra
để tự vỗ vào Thiên linh cái của mình để tự tử, ngõ hầu bảo toàn danh dự của mình
cũng không còn kịp nữa.
Chính vào lúc đó thì gió biển vẫn nổi lên ào ạt, từng đợt sóng ào ào tràn tới.
Bỗng từ trên mỏm núi gần đó xuất hiện mấy chiếc bóng đen...
Tây Phương Kiếm Thánh
Đó là những người vai mang trường kiếm.
Có một lão đầu râu tóc bạc, đôi mắt của lão hào quang sáng rực, mình mặc một chiếc
áo gấm cực kỳ trang nhã, thái độ thật là sang trọng.
Sắc mặt của ông ta rất bình thản, nếu không phải là người có cặp mắt tinh đời, thì
không thể nào nhận thấy trong ánh mắt của lão ta chứa đựng một khí sắc thật là cao
ngạo.
Bên mình ông ta là Ngọc Đảnh chân nhân, Kim Lăng Thiên và Khang Huệ. Trong tay
của Khang Huệ còn nắm thằng Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bây giờ đã ăn mặc theo lối đạo sĩ, búi một búi tóc trên đỉnh đầu, mình mặc
đạo bào, mặt mày sáng rỡ, trông thật dễ thương.
Tiểu Ngũ vỗ tay kêu lên ầm ĩ :
- Cô xem, hai lão già ấy đấu chiến với nhau thật là kịch liệt!
Khang Huệ vuốt lại mái tóc của mình, cười rằng :
- Mi có biết hai lão già đó cớ sao lại đấu chiến ở dưới nước một cách kỳ lạ như thế?
Tiểu Ngũ lắc đầu, giương cặp mắt ngơ ngác nhìn Khang Huệ.
Khang Huệ bảo nhỏ vào tai của Tiểu Ngũ :
- Hai lão già ấy nổi bệnh thần kinh. Ta đã bảo mười người già thì hết chín lão mắc
bệnh thần kinh...
Tiểu Ngũ ngỡ là thật, cười lên khúc khích.
Lão già mặc chiếc áo gấm thật đẹp kia quay sang nhìn Khang Huệ bằng cái nhìn hằn
học.
Ngọc Đảnh chân nhân cũng trừng mắt bảo Khang Huệ :
- Huệ nhi nói nhảm nào!
Khang Huệ cũng trừng mắt nhìn trả lại, châu mỏ nói :
- Mi sợ ta làm mích lòng Tây phương kiếm thánh ư?
- Kim Lăng Thiên vội vàng ngăn lại :
- Sư muội, nói chuyện nhỏ tiếng một tí.
Khang Huệ quay lại, trừng mắt nhìn Kim Lăng Thiên :
- Ta không nói chuyện với mi.
Ngọc Đảnh chân nhân sợ Tây Phương Kiếm Thánh khó chịu nên vừa cười vừa nói với
ông ta :
- Chẳng biết Mộ Dung đại sư phen này đến đây có việc chi?
Mộ Dung Kim cười lạnh nhạt, trả lời :
- Ta đến thăm thông gia.
Ngọc Đảnh chân nhân vuốt bộ râu cá chốt của mình, cười hề hề nói :
- Bần đạo ít đi đây đi đó, không biết vị thục nữ nào được diễm phúc sánh duyên cùng
Mộ Dung tiểu kiếm khách?
Mộ Dung Kim đưa mắt ngắm nhìn hai con thần long đang đấu chiến tưng bừng trên
bãi biển, lơ đãng trả lời :
- Chính là con gái cưng của Liên Hải Thiên... nhưng mà hai trẻ chưa thành hôn.
Khang Huệ nghe nói bỗng cười lên rũ rượi làm cho Mộ Dung Kim lấy làm khó chịu.
Ông ta sa sầm nét mặt. Bỗng ông ta quát :
- Con quỉ nhỏ, mi cười gì?
Khang Huệ nghiêm sắc mặt, cau đôi lông mày liễu, gắt gỏng trả lời :
- Tại sao mi cấm ta cười?
Mộ Dung Kim càng thêm tức giận, Ngọc Đảnh chân nhân thét :
- Huệ nhi thật là vô lễ, còn chưa tạ tội với Mộ Dung tiền bối?
Khang Huệ chỉ im lìm mà không trả lời, cách một chút nàng mới mỉm cười, nói móc :
- Thưa Mộ Dung lão tiền bối, lần sau con không cười trước mặt lão tiền bối nữa, thật
ra... chỉ nên trách dâu của tiền bối là Bích Cơ tiếng tăm không tốt, nên nhất tặng cho
biệt hiệu Ma nữ... nghe đâu nó là người đàn bà muôn mặt, về nhà của Mộ Dung thì e
sẽ làm nhục đến gia phong, mà không cười sao cho được...
Câu nói này làm cho Tây Phương Kiếm Thánh tức giận bồi hồi, vừa định trở mặt bỗng
nghe Ngọc Đảnh chân nhân nạt :
- Không xong, Mộ Dung đại sư ơi! Thông gia của đại sư đang rơi vào vòng nguy
hiểm!
Bất đắc dĩ Mộ Dung Kim phải quay đầu lại, lơ đãng nhìn hai tay cao thủ đang đấu
chiến ồ ạt giữa cơn bão tố phong ba...
Ngọc Đảnh chân nhân nói :
- Theo tôi thấy thì thông gia của Mộ Dung đại sư không thể kháng cự thêm lâu nữa...
Mộ Dung Kim lạnh lùng nói :
- Đáng kiếp! Ta lại đón con gái của nó, còn phần sống chết mặc kệ!
Ngọc Đảnh chân nhân biết tánh tình của Tây Phương Kiếm Thánh lạnh lùng ngoan cố,
nên không nói thêm một lời nào.
Khang Huệ nháy mắt, ra dấu cho Kim Lăng Thiên, cố ý nói rằng :
- Thì ra hắn cũng còn muốn nhận đứa con gái tinh ma, quỉ quái đó làm dâu! Xem tình
thế thì dòng họ danh giá nhất của Tây Phương là Mộ Dung ắt phải chịu tiếng lây rồi
đó.
Mộ Dung Kim nghe nói, quay đầu lại hằn học nhìn Khang Huệ.
Bất thình lình ông ta rút phắt thanh Tử kim tam lăng kiếm hầm hừ cầm ở nơi tay.
Kim Lăng Thiên thấy vậy thất sắc kinh hoàng, vội vàng bước tới che ngang trước mặt
- của Khang Huệ.
Nhưng Mộ Dung Kim chỉ quắc mắt nhìn nàng, rồi thình lình quay phắt đầu lại, thét lên
một tiếng long trời lở đất.
Tiếng thét của ông ta át hẳn cả tiếng ào ạt của sóng gió, rồi nhanh như một luồng
điện, ông ta cầm kiếm bay vù xuống phía dưới.
Côn Lôn long nữ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tặc lưỡi nói rằng :
- Lão già đó thật là đáng sợ!
Đây nói về Ma Đại Nhân đang dồn hết tinh thần của mình vào cuộc chiến, bất thình
lình thấy hào quang trỗi dậy, một đường gươm mãnh liệt chiếu thẳng về phía mình,
làm cho ông ta giựt mình kinh sợ.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là một tay kiếm sĩ, mình mặc một chiếc áo gấm cực kỳ
sang trọng, thân pháp nhanh nhẹn vô song. Thân hình của ông ta nằm dài trên thân
kiếm, gần như người và kiếm hợp nhất vào nhau.
Đường gươm xé gió nghe vèo vèo, làm cho người ta đinh tai nhức óc...
Vô Hồn tông chủ là một nhân vật võ công thượng thặng, biết đó là một người đã
luyện kiếm pháp đến mức tinh vi bác kiếm.
Ông ta nào dám chễnh mảng, vội vàng cất lên một tiếng hú trầm hùng, thu hồi chân
lực của mình.
Đông Hải Ma Quân Liên Hải Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi gầm lên một
tiếng kinh thiên động địa, hai nắm tay của ông ta bay ra ào ào như mưa bay gió cuốn...
Đường quyền xé gió vang những tiếng rợn người.
Trong khi đó thì đường gươm mãnh liệt của Tây Phương Kiếm Thánh chém sả xuống
mặt nước, làm cho bọt nước bay trắng xóa hơn hai trượng bề cao nước biển làm cho
Ma Đại Nhân ướt loi ngoi.
Giật mình, quay đầu nhìn lại, Liên Hải Thiên hỏi :
- Ủa, Mộ Dung huynh đến đây hồi nào?
Mộ Dung Kim chớp nhanh cặp mắt, trả lời :
- Chính ta đây... nhưng thằng họ Liên mi khoan đắc ý đã, ta chẳng có thì giờ tiếp
chuyện với mi.
Bất thình lình, lão quay phắt lại, tống một chưởng về phía Ma Đại Nhân.
Thế chưởng như nghiêng thành sụp núi, lướt ngang trên mặt nước, làm cho bọt nước
bay trắng xóa, khí thế tựa hai con rồng vượt biển.
Đòn này vẫn không trúng nhưng màn nước ông ta đẩy ra làm cho Ma Đại Nhân ướt
đẫm.
Mộ Dung Kim quắc mắt nhìn Ma Đại Nhân, cặp mắt của ông ta dường như muốn
nuốt sống lấy đối phương, hằn học hỏi :
- Thằng đó là ai?
Liên Hải Thiên vuốt râu, trả lời một câu khinh bỉ :
- Nhất gọi nó là Vô Hồn tông chủ gì đó...
Mộ Dung Kim mỉm cười khinh bạc, đưa mũi gươm trỏ về phía Ma Đại Nhân, nói :
- Tây Phương Kiếm Thánh muốn so với mi vài hiệp, nhưng sợ sẽ làm dơ thanh kiếm
của ta...
Dứt lời, ông ta dùng lưỡi Tam lăng kiếm khuấy vào mặt nước một cái thật mạnh, nói :
- Thông gia, mi muốn cắt lưỡi của nó trước hay là để cho ta dùng lưỡi gươm này róc
miệng của nó?
- - Xin Mộ Dung huynh ra tay trước!
Mộ Dung Kim cười lạnh nhạt, trợn mắt nói rằng :
- Mi thật là một thằng xấu bụng, muốn đem con gái của mi đến hưởng gia tài của ta,
lại còn muốn bắt Mộ Dung Kim này gánh vác công việc nặng nề của mi nữa.
Hải Ma tuy biết tánh tình Mộ Dung Kim rất là khắc bạc, nhưng ông ta cũng không chịu
nổi sự đanh đá đó. Ông ta hậm hực quay mình lại, dùng một thế Phách Không chưởng
đánh ngược về phía Ma Đại Nhân.
Ma Đại Nhân cười hềnh hệch, nhẹ nhàng vung song chưởng ra đón đỡ...
Nhưng đòn của Hải Ma chưa tới thì Ma Đại Nhân bất thình lình dốc hết sức mạnh
của mình ra, ngón đòn của ông quá ư mãnh liệt, đánh trúng vào nước bắn lên tung tóe,
bọt trắng xóa tung bay khắp phía.
Liên Hải Thiên và Mộ Dung Kim thảy đều giựt mình kinh hãi, Mộ Dung Kim tức khắc
nhún mình, là đà bay ra hai trượng, còn Liên Hải Thiên thì tức tối, đứng đó mà chịu.
Nước biết làm cho ông ta ướt loi ngoi, lóp ngóp.
Chờ cho màn nước đã hạ xuống rồi, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, thì Ma Đại Nhân đã rú
lên một tiếng thật dài, hai ống tay áo bay lất phất, thân hình thoát khỏi mặt nước bay
lên một mỏm đá cao.
Ông ta quay đầu nhìn lại, buông ra một tiếng cười nham hiểm, nói rằng :
- Món nợ này để ngày sau ta sẽ thanh toán, ta có việc cần kíp phải đi đây.
Nói rồi xoay lưng trổ thuật phi hành đi nhanh như chớp, trong khoảnh khắc đã mất
dạng vào chỗ xa xăm...
Ngọc Đảnh chân nhân đứng trên bờ xoa tay thở dài :
- Thật là lợi hại, không hổ là một tên đại ma đầu trong thiên hạ...
Nhưng Côn Lôn Long Nữ thì cười lên khách khách, nàng đảo nhanh cặp mắt, cười
rằng :
- Nhị sư thúc, hà tất phải khen hắn...
Ngọc Đảnh chân nhân cau mày. Khang Huệ lại cười nói :
- Ta xem bản lãnh của người này, cái lối trốn chạy tài tình đó không thua gì nhị sư thúc
bao nhiêu.
Ngọc Đảnh chân nhân phồng mang trợn mắt, quay lại hằn học nhìn Khang Huệ.
Trong khi đó, thì hai chiếc bóng người từ dưới bay vọt lên, toàn thân ướt loi ngoi.
Thằng Tiểu Ngũ dường như sợ hãi chiếc mặt nạ đang mang trên mặt của Liên Hải
Thiên, nó rúc đầu vào Khang Huệ mà trốn :
Khang Huệ lên giọng kẻ cả :
- Đừng sợ, có Khang cô nương đây thì không ai dám trêu mi đâu!
Câu nói này làm cho Liên Hải Thiên quay đầu nhìn lại, Khang Huệ chạm phải ánh mắt
sáng ngời của Hải Ma, làm cho nàng dịu giọng :
- Kim Lăng Thiên, thằng Tiểu Ngũ nó sợ, mi hãy bước sang đây.
Kim Lăng Thiên nghe nói, hùng hổ bước tới, bàn tay hờ lên chuôi gươm, trợn mắt nhìn
về phía trước, đứng án ngữ trước mặt người đẹp.
Cặp mắt sáng ngời của Liên Hải Thiên đưa sang nhìn Ngọc Đảnh chân nhân, ông ta
cau có hỏi :
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đạo trưởng gặp thằng họ Liên này là hai lần rồi
thì phải?
- Chính thế!
- Có việc gì cần thanh toán giữa hai ta?
- Ngọc Đảnh chân nhân thư thả trả lời :
- Bần đạo không nề hà đường xa vạn dặm đến đây, chỉ vì thừa lệnh của chưởng môn
để điều tra biến loạn trong võ lâm hiện giờ. Nếu có thể thì mọi người dĩ hòa vi quí,
bỏ hết thù hằn, đó chính là điều mong mỏi của kẻ xuất gia.
nguon tai.lieu . vn