Xem mẫu

  1. Phần 29 Thoát ra khỏi động, Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, mồ hôi toát ra ướt áo. Chàng theo chân lão Thất đi xuyên qua những lớp sương mù dày đặc. Thân hình của lão Thất nhanh như tên bắn, cứ mỗi một bước chân là nuốt một khoảng đường năm trượng. Mũi giày của lão ta lướt nhanh trên mặt đất một cách nhẹ nhàng êm ái, nhìn thân hình nhanh như cánh nhạn của lão Thất mà Đường Luân ngao ngán thở dài. Chàng nghĩ thầm, võ phái của mình vốn nổi tiếng về khinh công mà so với lão Thất còn có phần sút kém. Trong trí chàng vụt nảy ra hình ảnh của những người trong động ban nảy, người nào người nấy thảy đều mắt đổ hào quang xem chừng công lực có phần trội hơn lão Thất. Còn tiếng nói của Nham chủ thì vang lên như sấm nổ. Công lực của người này thật ngoài vòng tưởng tượng. Nhìn kỹ thân pháp phi hành của lão Thất, Đường Luân bất giác mừng thầm, vì chàng thấy bộ điệu giống hệt với Hải Ma. Vậy thì “lai lịch của Hải Ma” không phải là một vấn đề hoàn toàn bí mật nữa. Trong chuyến đi này, nó đã hé ra một tia ánh sáng cho chàng thấy... Không suy nghĩ dài dòng nữa, Đường Luân cắn răng vận hết sức mạnh ra hết để đuổi theo lão Thất. Xuyên qua nhiều đoạn đường ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, bên tai của Đường Luân bỗng vang lên tiếng thác đổ ào ào. Trước mắt chàng hiện ra một giải nước trắng xóa từ bên trên buông xuống... Khi đến gần ngọn thác, Đường Luân nhìn kỹ thấy ngọn nước này đổ qua ba bực đá, mà mỗi bực đá cách nhau chừng năm bảy trượng. Lão Thất tiến đến bên thác nước, rùn chân nhảy vụt qua mấy bực đá rồi quay đầu nhìn lại, hách dịch ngắm Đường Luân. Chàng chắc lưỡi than thầm, nhìn thấy cao độ của hai bực đá mà rợn tóc gáy, nhảy lên đó rũi trượt chân sa xuống thì thật là chắc chết trăm phần. Nhưng tình thế bất đắc dĩ, Đường Luân phải hớp một hơi dài dưỡng khí, nạt lên một tiếng vang trời, thế như Bá vương cử đảnh, bay vù lên trên thác nước. Mũi giày vừa chấm đến bực đá thứ nhất, chàng lại rún mình nhảy vù lên thêm một cái nữa. Thân pháp của Đường Luân đã lọt vào cặp mắt kinh nghi của lão Thất. Lão đưa mắt ngắm Đường Luân một cách nghi ngờ, nhưng chàng vẫn giả vờ bình thản nói trớ rằng : - Ban nãy, thân pháp của ta thuộc vùng Trung Nguyên so với Thiên La Nham có điều chi khác biệt? Lão Thất chỉ trả lời bằng một nụ cười nham hiểm. Thình lình lão ta quay lại tung ra một chưởng, đánh bạt màn nước đang đổ xuống ào ào vẹt ra hai bên rồi thân hình của lão bắn vụt qua khe hở đó. Đường Luân giật mình, mặt mày thất sắc, nghĩ rằng, dùng chưởng lực vén màn nước thực là điều Đường Luân chưa hề thấy. Chàng cũng muốn thử sức mình xem sao, nên vội tuốt Hỏa Long thần kiếm, dồn sức mạnh vào cánh tay phải xử một thế Kim Cang Giáng Long. Đường gươm vừa tuôn ra thì một luồng cương lực đẩy màn nước lệch sang một bên và Đường Luân cất lên một tiếng hú dài vượt qua màn nước.
  2. Bên kia bức màn nước là một vùng cây cỏ xinh tươi, phong cảnh đậm đà. Đường Luân vừa đứng vững thì cảnh tượng đẹp đẽ phi phàm đó đập vào mắt chàng, làm cho tinh thần đột nhiên sảng khoái khác hẳn với bầu không khí nặng nề, u uất dưới hang sâu lúc nãy. Bên ven một cánh rừng trúc và rừng mai lẫn lộn khói tỏa sương mờ, có một gian nhà tranh nhỏ bé. Kiến trúc cực kỳ tinh xảo, tứ bề quét tước sạch sẽ như lau. Hai người đi vòng qua một con đường ngỏ trúc xanh um, tiến vào trước ngôi nhà tranh xinh xắn ấy. Lão Thất hô lên một tiếng nho nhỏ. Từ bên trong có một giọng nói dịu dàng vang ra : - Ai đó? Một mùi hương thoang thoảng phớt ngang trước mũi Đường Luân, có một bóng người thước tha yểu điệu từ trong ngôi nhà tranh bước ra. Đường Luân đã thành thế cưỡi cọp, bất đắc dĩ uốn lưỡi bắt chước giọng nói của Hải Ma, đĩnh đạc trả lời : - Ta đây! Sợ lão Thất làm lộ chuyện, Đường Luân lập tức tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm nơi tay, cố ý cho người mới ra nhìn thấy. Người này mặc một chiếc áo màu trắng cực kỳ trang nhã, trên mặt che ngang một vuông lụa mỏng, chớp nhanh cặp mắt, nhìn hai người đoạn nói : - Lão Thất, chủ mẫu đã nói không tiếp khách, mi quên rồi sao? Lão Thất cúi đầu, xá chào, đoạn liếc nhìn Đường Luân nói : - Hừ! Tuyết Lăng cô nương, chẳng lẽ cô nương lại quên chủ nhân của cô nương sao chứ? Tuyết Lăng bàng hoàng ngơ ngác, ngắm nhìn Đường Luân. Đường Luân đã có chuẩn bị từ trước, dồn khí xuống đan điền, bắt chước giọng của Hải Ma hừ lên một tiếng. Tuyết Lăng nghe tiếng quen thuộc, vội vàng quay lưng chạy trở vào, miệng nói : - Tôi vào thông báo cho chủ mẫu hay. Rồi như một con bướm trắng lạc lối vườn đào, nàng bay vù vào bên trong. Đường Luân quay lại gằn giọng : - Lão Thất, mi hãy lui ra. Lần này lão Thất không trả lời mà quắc cặp mắt sắc như gươm nhìn Đường Luân không chớp. Chàng kinh sợ, giả vờ tức tối, giậm chân : - Mau lui ra đứng đợi ở bên ngoài. Lão Thất buông ra một tiếng cười man rợ, trả lời : - Phải, ta sẽ cùng lão Lục, lão Bát và lão Cửu chờ mi ở bên ngoài. Dứt lời lão ta liền nhún chân nhảy ra ngoài mất dạng sau bức màn nước lưa thưa... Đường Luân trong lòng hồi hộp, nghe giọng nói của lão Thất thì hành tung của chàng đã bị bại lộ rồi. Còn đang bần thần thì sau lưng vang lên hai tiếng dịu dàng : - Hải Thiên... Đường Luân giật mình, chàng thoáng nghe tiếng nói này thật là quen thuộc, giống hệt giọng nói của Bích Cơ. Tim chàng bỗng đập rộn ràng, quay đầu nhìn lại. Trước mắt chàng hiện ra một người đàn bà đứng tuổi, cũng mặc áo trắng phau như
  3. Tuyết Lăng, trên mặt cũng che ngang một vuông lụa mỏng, chỉ lộ ra cặp mắt sáng ngời, nhìn Đường Luân như muốn thâu hồn đoạt phách. Đôi mắt này thật là quen thuộc, nhãn thần giống hệt người trong mộng của chàng là Bích Cơ Ma Nữ. Đường Luân mất hết cả bình tĩnh trước cặp mắt xuất thần đó. Người đàn bà ấy thình lình thối lui một bước, nạt : - Mi là ai? Đồng thời Tuyết Lăng cũng thảng thốt kêu lên : - Người này không phải lão gia. Nga Mi nữ lạnh lùng hỏi tiếp : - Mi là ai? Mau thông báo tên họ, nơi này không phải là nơi để mi đùa giỡn. Đường Luân đưa cao thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay lên, Nga Mi nữ nhìn thấy lưỡi gươm sáng loáng, rực rỡ hào quang, bất giác giật mình loạng choạng. Tuyết Lăng vội bước tới đỡ bà ta vào lòng... Lâu lắm Nga Mi nữ mới định thần quắc mắt hỏi : - Mi... mi là học trò của Thiên Độc Nhất Phẩm? Đường Luân do dự một chút, trả lời : - Không phải học trò, tôi chỉ là một người truyền tin mà thôi. Nga Mi nữ giương cặp mắt lờ đờ, ngắm nhìn màn nước từ trên cao rì rào đổ xuống, thẩn thờ hỏi : - Hắn có nhắn mi điều gì chăng? - Lão tiền bối nhờ tôi nói lại rằng, lòng của người cũng như thanh kiếm này, hai mươi năm nay thủy chung như nhứt... Nga Mi nữ lạnh lùng cắt ngang câu nói : - Không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến ta... Hắn vẫn còn mạnh khỏe? Đường Luân bùi ngùi, hạ thấp giọng : - Không may, lão tiền bối đã qui tiên... Nga Mi nữ rú lên một tiếng kinh hoàng, nhưng tức khắc lấy lại bình tĩnh, thong thả hỏi : - Hắn còn giận ta không? Phong độ thế nào? Đường Luân gằn rõ từng tiếng một : - Trước khi lão tiền bối xuôi tay nhắm mắt thì phong độ vẫn còn hào hoa phong nhã như xưa, chỉ tiếc rằng lão tiền bối vì một chút sơ hở trong lúc tranh đấu với người của Pháp Hoa tông phải thọ thương mà qua đời. Trước khi thở hơi cuối cùng, người còn chúc Liên phu nhân và Liên lão tiền bối được hoàn toàn hạnh phúc. Nga Mi nữ quay đầu nhìn sang chỗ khác, dường như muốn giấu thái độ xúc động mạnh của mình. Quay đầu trở lại, bà nở một nụ cười thê thảm, thì thầm : - Thật ra, người có lỗi là ta. Ta chẳng thích hắn thì thôi, sao lại tìm một lời nói bâng quơ để làm cho hắn phải đau khổ. Buổi ban đầu ta ngỡ rằng hắn sẽ thấy khó mà thôi đi. Nào ngờ con người ương ngạnh đến dường này, quyết thi hành đến tận kỳ cùng... Chúng ta vốn thân mật từ thuở nhỏ, cha mẹ lại hứa hôn cùng nhau. Sau này ta không giữ lời hứa, trao thân cho Hải Thiên, làm cho hắn đớn đau, khổ sở một đời. Tuyết Lăng sợ Nga Mi nữ xúc động quá mạnh nên vội ngăn lại : - Chủ mẫu... Nga Mi nữ thở dài một hơi nặng nhọc, run rẩy tiếp : - Hai mươi năm trời là một chuỗi ngày dài đăng đẳng, chẳng rõ thời gian đã hủy hoại
  4. thể xác của hắn đến thế nào? Hắn có trối trăn gì không? Đường Luân hơi do dự một chút, lắc đầu trả lời : - Lão tiền bối chỉ nhờ tôi mang thanh gươm này trao lại cho phu nhân để tỏ tấm lòng sắc đá thủy chung. Nga Mi nữ thò tay định đón lấy lưỡi kiếm nhưng bỗng rút tay lại, nói rằng : - Chỉ vì một câu nói đùa của ta mà làm cho hắn điêu đứng một đời và hại thêm không biết bao nhiêu kẻ chết oan dưới bàn tay của hắn. Bà ta thở dài ngao ngán, Đường Luân cố gắng bạo dạn mở lời : - Tôi xin cả gan hỏi phu nhân, chẳng hay câu nói đùa ấy như thế nào? Nga Mi nữ triền miên về dĩ vãng, trả lời nho nhỏ : - Ta đã dối gạt hắn vì ta muốn hủy bỏ lời hứa hôn của cha mẹ ta khi xưa nên ta giả vờ để cho hắn đánh cuộc cùng Hải Thiên, kẻ nào thắng thì kẻ ấy chiếm được ta. Ta để cho Hải Thiên đến Thiên La Nham này đánh cá, còn để cho hắn đến chùa Pháp Hoa đoạt thanh bảo kiếm này. Thuở ấy Hải Thiên rất rành nghề đi biển, tài lặn lội của hắn thiên hạ vô song mà thanh Hỏa Long thần kiếm trong chùa Pháp Hoa thì có mười hai vị Tôn giả, võ công cái thế ngày đêm canh gác. Đường Luân nghe đến đây giựt mình kinh hãi. Chàng nghĩ sức mạnh của ái tình thật là mạnh mẽ, nó thúc giục Nga Mi nữ hủy lời hôn ước, và khiến cho Thiên Độc Nhất Phẩm phải moi tim vắc óc của mình để làm vừa lòng người đẹp, đến nổi phải bỏ mạng trong chùa Pháp Hoa. Nga Mi nữ lần lần định tĩnh, lấy lại sắc thái bình thường. Bà ta ngắm nhìn chiếc kim hồ lô sau lưng của Đường Luân, lạnh lùng hỏi : - Mi có phải là tân Chưởng môn của phái Thiên Độc? Đường Luân khẽ gật đầu. Nga Mi nữ chớp nhanh cặp mắt, hỏi nho nhỏ : - Mi lên đến Thiên La Nham? - Phải! - Vậy... ban nãy mi có chạm nhầm da thịt của bọn lão Thất hay không? Đường Luân suy nghĩ, đoạn lắc đầu. Nga Mi nữ mừng rỡ nói : - Hay lắm... Đoạn bà nghiêm nghị nói : - Mi có thể hết lòng hết dạ làm hộ cho ta một việc như đã làm hộ cho Thiên Độc Nhất Phẩm hay không? Đường Luân ngang nhiên trả lời một câu hào hùng đanh thép : - Có thể! Nga Mi nữ nói rõ từng tiếng một : - Đây không phải là một việc khó. Thiên Độc Nhất Phẩm nhờ mi mang thanh gươm này cho ta, bây giờ ta nhờ mi trao cho một người khác... Đường Luân mắt đổ hào quang : - Ai? Nga Mi nữ trịnh trọng đáp : - Ta nhờ mi mang thanh gươm này trao lại cho vị hôn phu của con Bích Cơ. Nó chính là con của Kiếm Thánh Mộ Dung Ngọc! Ba tiếng “Mộ Dung Ngọc” như ba tiếng sét long trời lở đất, nổ ngang đầu của Đường Luân, làm cho chàng gan ruột rối bời, mặt mày thất sắc... Nga Mi nữ nhắc :
  5. - Mi có thể làm giùm? Đường Luân gắng gượng lấy lại bình tĩnh, cố hết sức mới có thể thốt ra hai tiếng não nùng, bi thiết : - Có thể! Nga Mi nữ đang lo đến hạnh phúc của con mình, bà ta đâu có để ý đến thần sắc đột biến của Đường Luân. Bà lẩm bẩm : - Hai đứa nó, khi còn bé thân yêu với nhau lắm. Khi lớn lên phải cách biệt với nhau. Nếu bây giờ con Bích Cơ nó vẫn còn yêu thằng Mộ Dung Ngọc thì mi hãy trao thanh kiếm này cho nó, bảo nó phải thề nguyền rằng tình yêu phải giữ cho chung thủy, không đặng bỏ rơi con gái cưng của ta. Bỗng bà ta sực nhớ đến điều gì, bà ngưng câu nói, hỏi Đường Luân : - Mi hãy cho ta xem bộ mặt thật của mi. Đường Luân định trả lời ầm ừ cho qua việc nhưng Nga Mi nữ nhất quyết muốn xem, bất đắc dĩ Đường Luân phải gỡ chiếc mặt nạ của mình xuống. Chiếc mặt nạ vừa rơi xuống khỏi cằm, Nga Mi nữ chớp mạnh cặp mắt, vì trước mặt bà ta hiện ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, mắt trong mày sáng, anh dũng phi thường. Bà ta dịu dàng hỏi : - Ta chưa biết tên mi? - Tôi tên Đường Luân. - Đường Luân... mi giả dạng Hải Thiên vào đến nơi này vậy thì chắc mi rõ gia thế của ông ta. Mi bắt chước được giọng nói thì chắc mi cũng gần gũi Liên Hải Thiên nhiều lần. - Chính thế! Nga Mi nữ mơ màng hỏi tiếp : - Mấy năm nay... công việc của ông ta có thuận lợi không? - Tạm được. Nga Mi nữ thở dài, Đường Luân đọc thấy trong ánh mắt của bà có một niềm vui khôn tả. Tới chừng đó, Đường Luân mới biết tình cảm của bà ta đối với Hải Thiên và Thiên Độc Nhất Phẩm thật là chênh lệch với nhau nhiều lắm. Giọng nói thanh tao của Nga Mi nữ lại vang lên : - Vậy thì... mi cũng có quen với con Bích Cơ của ta. Đường Luân gật đầu. Bà ta lại hỏi : - Nó có vui vẻ không? Đẹp không? Nó được bao lớn rồi! Đường Luân bàng hoàng, không biết trả lời làm sao cho phải. Nga Mi nữ cũng biết mình hỏi hơi nhiều, vội thở dài lẩm bẩm : - Đã mười mấy năm nay ta không gặp nó... Chợt cảm thấy thần sắc của Đường Luân có vẻ khác thường, Nga Mi nữ hỏi lại : - Mi có quen với con Bích Cơ? Đường Luân gật đầu. Bà lại hỏi : - Mi có thích nó không? Đường Luân đỏ bừng sắc mặt, trống ngực đánh thình thình. Nga Mi nữ lại hỏi : - Nó có thích mi không? Đường Luân càng thêm sượng sùng bỡ ngỡ, nhưng Nga Mi nữ lạnh lùng nói : - Ta bất chấp, nhưng việc này còn có cha của con Bích Cơ quyết định. Mộ Dung Ngọc là một thằng tốt, thanh Hỏa Long thần kiếm này mi phải trao tận tay cho nó và bảo nó phải thề nguyền giữ lòng thủy chung với con Bích Cơ.
nguon tai.lieu . vn