Xem mẫu

  1. Phần 27 Tần Kiệt quắc mắt : - Ai bảo? Lệ Quân ngây thơ, thẳng thắng nói rằng : - Cha đã quên rồi ư? Khi còn dưới hang sâu, cha đã so một chưởng với người ấy. Tần Kiệt thở dài, ầm ừ nói : - Cha tuổi đã cao, lẽ tự nhiên không bằng bọn thanh niên tráng kiện. Nhưng rồi cũng có ngày cha tìm được Tiên chi thảo và Bá vương đảnh để uống, chừng ấy tất nhiên sức mạnh vô địch. Đường Luân thoáng nghe ba chữ Bá vương đảnh trong lòng hồi hộp, lắng tai nghe rõ từng tiếng một. Đoạn chàng lại nghe Lệ Quân hỏi : - Tiên chi thảo và Bá vương đảnh là gì? Tần Kiệt trả lời thao thao bất tuyệt : - Tiên chi thảo là một loài cỏ sống lâu nhất, và như một vị thuốc quí báu nhất đời. Còn Bá vương đảnh là một thứ thuốc do bản môn Sum La Tử chế tạo. Nghe đâu uống viên thuốc này rồi, sức mạnh có thể cử nổi Thiết đảnh, nhu Bá vương khi xưa, vì vậy mà đặt tên là Bá vương đảnh. Sau này, không hiểu tại sao lại thất truyền đi, nghe nói rằng loại thuốc này càng để lâu chừng nào dược lực càng mạnh chừng ấy... Chắc sư tổ có lưu truyền, cha mà tìm được một viên thì có thể nhờ đó mà tăng gia khí lực, trở thành một người sức mạnh vô song trong thiên hạ. Tần Lệ Quân bỗng cắt ngang câu nói bằng một tiếng kêu : - Cha... Tần Kiệt ngắm nhìn cặp mắt sáng rực của con mình, Lệ Quân hỏi : - Mẹ là người xấu nết phải chăng? Tần Kiệt không trả lời nhưng Lệ Quân đã nói : - Cha ơi, con muốn có một người mẹ hiền lành, tốt như cha vậy. Tần Kiệt giựt mình, lâu lắm mới thở dài nói : - Mẹ chỉ có một người, làm sao tìm được một người mẹ thứ hai! Đường Luân không muốn nghe chuyện riêng của cha con người ta nữa, muốn trở về thuyền của mình. Nào ngờ cúi đầu xuống thì hỡi ơi... chỗ đó là một cái vực sâu thăm thẳm, lúc lên thì dễ mà lúc xuống thì thật là thiên nan, vạn nan. Đường Luân muốn phi thân nhảy xuống, nhưng sợ kinh động đến Tần Kiệt, đành phải nén lòng chờ đợi. Chợt nghe Lệ Quân hỏi : - Cha còn nhớ người Chưởng môn của Thiên Độc? Tần Kiệt khẽ giựt mình, Lệ Quân cười nói tiếp : - Người ấy đẹp hở cha? Tần Kiệt là người lớn tuổi, nghe giọng nói của con mình đã nghe thấy tâm trạng của người thiếu nữ đang độ vào xuân. Ông ta ngắm nhìn thân hình nảy nở của Tần Lệ Quân, mười tám năm trời cách biệt với người đời, ngày này con của mình đã thành nhân chi mỹ. Ông ta muốn quở trách con mình, nhưng biết Lệ Quân vẫn còn thơ ngây chỉ nói rằng : - Đẹp thì có ích chi? Con còn nhỏ, con chưa hiểu đời, biết bao nhiêu người chỉ có bộ
  2. mặt đẹp, mà thật ra là một gã đàn ông đốn hèn, lòng dạ hôi tanh, thí dụ như... Nói đến đây, trong thâm tâm của ông dâng lên một nỗi niềm chua xót. Tần Kiệt muốn mang Kim Ngọc Kỳ Hương ra làm thí dụ, nhưng lại sợ Lệ Quân chất vấn đến việc mẹ nàng thành thử phải dừng nơi đây. Lâu lắm ông ta mới sờ lại những vết thẹo trên mặt mình rồi cất giọng : - Thí dụ như cha, hồi còn trẻ là một thanh niên trẻ đẹp, được người đời tặng cho biệt hiệu Ngọc Diện Phan An, vậy mà chỉ mười năm sau, phải trở thành một người xấu xí như thế này... Tần Lệ Quân nói : - Cha tuy xấu nhưng lòng cha tốt! Nghe lời khen ngợi của con, Tần Kiệt thở dài áo não, chợt ông ta giật phắt mình, vì ông ta vừa phát giác một bóng mờ kéo dài trên mặt cát. Điều này chứng tỏ có một người ẩn nấp đâu đây? Đường Luân trong lúc sơ ý, không ngờ ánh mặt trời buổi ban mai đã tạo cho mình một chiếc bóng quái ác, tố cáo hành tung của mình. Tần Kiệt bất thần thét : - Người anh em kia, hãy chường mặt ra đây! Đường Luân biết tông tích của mình đã bại lộ, dầu có trốn tránh, cũng cầm bằng vô ích nên ngang nhiên nhảy xổ ra. Tần Lệ Quân thấy chàng xuất hiện, rú lên một tiếng kinh hoàng, vì bây giờ Đường Luân đã ăn mặc theo một kẻ ngư phủ, trên đầu sùm sụp một chiếc nón mê. Vì vậy Lệ Quân nhìn không ra nhưng Ngọc Diện Phan An là một người lão luyện giang hồ, đã biết ngay kẻ đó là người mình gặp dưới hang sâu. Tần Kiệt gằn giọng hỏi : - Ngươi có phải là người trong phái Thiên Độc? Hai chữ Thiên Độc làm cho Lệ Quân sửng sốt, Đường Luân biết Tần Kiệt đã nhìn ra mình, ngoài miệng không trả lời vội, trong trí đang tìm kế thoát thân. Đường Luân vô tình mà lạc bước đến chỗ này, nhưng Tần Kiệt lại cho rằng chàng ta cố tình theo đuổi Lệ Quân nên gay gắt nói : - Người trẻ tuổi kia, mi đừng có ý niệm tà dâm, ta là người luống tuổi, ta hiểu thấu tâm can của mi. Nói rồi bất thần dựng hai bàn tay lên, tống ra hai chưởng bằng một thế võ Lực Cực Hoa Sơn, đánh thẳng vào giữa mặt của Đường Luân. Bất ngờ, Đường Luân đang đứng cheo leo trên ghềnh đá, bị đòn Lực Cực Hoa Sơn tràn tới, tầm áp lực to rộng làm cho chàng khó lòng trốn tránh. Tình thế bắt buộc Đường Luân bất đắc dĩ phải chuyển hết sức mạnh ra chọi lại. Vì chuyến đi này mục đích là để thám dọ Thiên La Nham, Đường Luân không muốn gieo thù kết oán, nên chẳng dùng hết mười phần sức mạnh. Tuy vậy, kể từ ngày uống Bá Vương đảnh thì khí lực tăng gia, tuy chỉ dùng có sáu phần công lực, mà sức mạnh của hai người giáp nối vào nhau. Sau khi một tiếng “bốp” vang lên, Tần Kiệt gặp phải một trở lực nặng nề, mà Đường Luân cũng bị sức mạnh của đối phương làm cho lộn mèo một vòng. Lợi dụng sức mạnh của đối phương, Đường Luân đảo mình theo thế Tiên Nữ Giáng Trần là đà đảo qua phía sau của Tần Kiệt. Tần Kiệt xuất thủ quyết dùng sức mạnh đẩy Đường Luân lọt xuống biển, nào ngờ thấy đối phương đảo ra lưng mình, tức khắc xử một đòn Mãnh Hổ Hồi Đầu, quay
  3. đầu trở lại nghênh chiến với Đường Luân. Vừa đúng lúc đòn Tần Quỳnh Đả Đồng Trụ của Đường Luân vừa tới, Tần Kiệt dùng cánh tay Giáng long của mình để chọi lại, còn cánh tay Phục hổ giả vờ che đậy tiền tâm, bất thần chuyển bộ, đổi Phục hổ thành Giáng long, ấn một chưởng vào huyệt Phân Thủy của đối thủ. Trong chớp mắt, hai bên đã trao đổi cùng nhau gần mười hiệp, thảy đều dùng những đòn tốc chiến, tốc thắng, muốn kết thúc trận chiến cho mau lẹ. Lệ Quân đứng bên cạnh, ngắm nhìn cha mình dùng đòn độc mà đánh Đường Luân, nàng há hốc mồm kinh dị, vừa lo sợ cho sự nguy hiểm của cha mình, và cũng lo cho chàng trai trẻ đẹp kia phải thất thế. Đường Luân vừa đấu chiến, vừa phân trần : - Tôi vô tình đi ngang qua đây làm kinh động đến tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi cho. Nhưng Tần Kiệt không nói không rằng, cứ cắn chặt hàm răng mà tấn công ráo riết. Mười lăm hiệp nữa lại nặng nề trôi qua... Đường Luân biết mình muốn thoát khỏi tay của Tần Kiệt không thẳng tay không đắc kỳ sở nguyện, vì vậy chàng bèn thay đổi lối đánh. Hai chân của Đường Luân thoăn thoắt bước theo Ngũ Hành liên hoàn bộ, bàn tay tả bất thần tung ra một đòn dữ dội làm cho Tần Kiệt phải bắn lùi một bước. Thừa thế, Đường Luân trờ tới thêm một bước, dùng tay hữu ấn một chưởng vào huyệt Thần Đường của đối phương. Tần Kiệt nãy giờ thấy Đường Luân dường như núng thế trong lòng mừng rỡ, nào ngờ bất thần gặp phải đòn lạ, trong dạ kinh mang, nghiến răng đánh một chưởng, dùng sức mạnh chọi sức mạnh. Một tiếng “đùng” kinh khiếp vang lên, cả hai thân hình thảy đều chao động, lảo đảo lùi lại hai bước trong tiếng rú kinh hoàng của Lệ Quân. Đây là lần thứ nhì thật sự chứng minh cho Tần Kiệt biết sức mạnh của va không phải là vô địch. Ông ta biết rằng muốn hạ người trai trẻ tuổi này phải dùng mưu chứ không thể dùng sức. Vì vậy mà khi xáp chiến lần thứ nhì, ông ta chờ cơ hội dùng mưu mẹo để đẩy Đường Luân rơi xuống biển. Đã có dụng tâm đó nên ông ta dùng một đòn Song Xà Xuất Động, hai ngón tay của ông ta móc một đường nhanh như chớp vào cặp mắt của Đường Luân. Lại dùng Thất Tinh liên hoàn bộ để lùi, nhưng chân chưa đứng vững thì đòn thứ hai đã tới. Tần Kiệt vẫn dùng hai ngón tấn công vào huyệt Phân Thủy bằng một thế Song Long Thổ Chủ. Phen này Đường Luân trổ thuật khinh công lòn ra phía sau lưng của đối thủ, thét : - Lão tiền bối xin dung thứ, tôi không nương tay nữa... lần này cũng như lần trước, câu nói của Đường Luân chưa dứt thì Tần Kiệt đã quay lại trong cái thế Hàn Giang Lộng Nguyệt, thò cánh tay hộ pháp ra, ấn một chưởng vào huyệt Thiên Độc. Đường Luân thét vang một tiếng, đảo mình nửa vòng, để rồi chân trái đá cướp một đường vào huyệt Tí Nho. Tần Kiệt thấy thời cơ đã tới, vội vàng cắn răng bế huyệt để chịu đòn... Mũi giày của Đường Luân vừa chạm vào huyệt Tí Nho thì Tần Kiệt rú lên một tiếng
  4. kinh hoàng... Ông ngã ngửa ra, thân hình mềm nhũn... Đường Luân lẩm bẩm : - Thật là đắc tội! Nói rồi xoay lưng lại, dùng một thế Hải Bằng Thao Thủy rồi đi về phía buộc thuyền. Tần Kiệt mỉm một nụ cười, mặc cho thân hình của Đường Luân vừa thoát đi chừng ba bước thì ông bật dậy như một chiếc lò xo, và bắn vèo theo nhanh như một mũi tên vừa thoát khỏi vành cung. Miệng hô : - Mi chạy đường nào? Rồi tống vào hậu tâm của Đường Luân hai đòn sấm sét... Đường Luân đang đi, nào ngờ sự biến chuyển sau lưng mình, trúng đòn một cách bi thảm. Tần Lệ Quân nghe Đường Luân rú lên một tiếng não nùng, thân hình của chàng như một con diều đứt dây, bay vù vào không trung, tạo thành một vòng cầu tuyệt mỹ, để rồi rơi bõm vào mặt biển, lớp lớp ba đào đang chuyển động... Từng làn sóng xanh tươi, cuốn thân hình của Đường Luân đi sâu vào lòng biển cả... Lệ Quân kinh hoàng thất sắc, hốt hoảng hỏi : - Cha ơi! Người ấy là ai? Tần Kiệt buông ra một tiếng cười đanh ác : - Đó là một người làm điều phi nghĩa... Đoạn ông ta gằn giọng, lãng sang chuyện khác. - Con đã hứa với cha sẽ đi giết Bích Cơ. Lệ Quân gật đầu. Tần Kiệt đưa ba ngón tay trước mặt nàng nói : - Vậy thì đến khi nguy cấp, con không nên nhìn nụ cười của Bích Cơ, đó là một điều con nên ghi xương khắc cốt... Lệ Quân kinh dị hỏi : - Tại sao? Tần Kiệt lạnh lùng đáp : - Ta còn nhớ Nga Mi nữ có một mánh khóe phi thường trội hẳn chị nó, đó là ba nụ cười cứu mạng. Nghe đâu nụ cười thứ nhất là Khuynh nhân quốc, nụ cười thứ hai là Sách nhân hồn, nụ cười thứ ba là Câu nhân phách. Võ lâm tương truyền rằng có một lần, Nga Mi nữ bị kẻ thù vây đánh rất ngặt, thấy thua đến nơi, bỗng bà ta mỉm cười ba lần... Ba nụ cười vừa qua thì chúng cao thủ thảy đều hồn phách phiêu diệt như người thoát tục mà rũ người ra nằm trên mặt đất... Lệ Quân gật đầu nói : - Thật là lợi hại, con xin nhớ. Tần Kiệt thình lình nắm lấy vai của Lệ Quân, thở dài nói : - Trời đã sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi. Nói rồi nắm tay áo của Lệ Quân mà bước đi trong nắng sớm. Tần Lệ Quân tuy đi mà bước chân ngập ngừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhìn vào khoảng trùng dương đại hải, nước biếc xanh rờn mà Đường Luân đã rơi xuống đó, để rồi không còn nghe thấy tăm hơi gì nữa. Nói về Đường Luân bất thần bị tống một chưởng vào hậu tâm, thân hình bay vù vào khoảng mênh mông biển cả.
  5. Khi chàng còn đang lơ lửng ở từng không thì đã hớp một hơi dài dưỡng khí, dồn xuống tận đan điền. Đến khi thân hình rơi tòm xuống mặt nước, chàng cắn răng lặn một hơi thật sâu, thật dài... Nằm yên dưới đáy biển, hơn nửa tiếng đồng hồ, độ chừng cha con Tần Lệ Quân đã đi rồi Đường Luân mới trồi lên mặt biển, bơi về thuyền mình. Lóp ngóp bò lên thuyền, Đường Luân giũ bớt nước đọng trên mình, ngã ngửa trên ván thuyền mà nghỉ mệt, mồm lẩm bẩm : - Thật là nguy hiểm! Nếu ta không định liệu từ trước, dùng sức mạnh để chọi với sức mạnh của nó thì khi té xuống biển ăt phải đi chầu Long vương... Chàng mỉm một nụ cười đắc ý : - Ngọc Diện Phan An thật là cay độc, nhưng mà ta lấy độc trị độc... Sau này ta bất thần xuất hiện chắc nó sẽ giật mình. Chàng cảm thấy cha con Bích Cơ là một cái đích của muôn người, không biết bao nhiêu tay giang hồ hảo hán đang giương bẫy chờ đợi hai người này. Họ vì muốn chiếm đoạt cho được tấm thân ngà ngọc của Bích Cơ mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đưa Hải Ma vào tử địa. Tiếp xúc với Bích Cơ càng nhiều, Đường Luân càng cảm thấy người con gái này rất khôn ngoan gìn vàng giữ ngọc chứ chẳng phải phường son phấn tầm thường như lời đồn đãi. Chàng đinh ninh phen này gặp sư phụ, sẽ trình bày tường tận cho người rõ. Triền miên suy nghĩ giây lâu, nội lực của Đường Luân dần dần bình phục, thình lình chàng vùng dậy, dùng Đại Lực Kim Cang trảo bứt đứt sợi dây buộc thuyền rồi thong thả cho thuyền ra khơi, nhắm Thiên La Nham trực chỉ. Lái một chiếc thuyền con lướt sóng trùng dương thật là kỳ thú, thỉnh thoảng vài ba đợt sóng to đưa thuyền của Đường Luân lên cao vút rồi lại đổ xuống theo chiều thoai thoải, như bước xuống một mái đồi... Nước biển bắn lên tung tóe, làm ướt cả áo của Đường Luân. Bên tai chàng thỉnh thoảng vang đến những tiếng ồn ào dữ dội. Càng đi, tiếng ồn ào càng to. Nhìn kỹ về phía trước, thấy đó là hai vùng nước xoáy khổng lồ, nước biển hai màu khác nhau rõ rệt. Trong vùng nước xoáy vang lên những tiếng ì ầm không ngớt, tiếng sóng vỗ vào những ghềnh đá thỉnh thoảng trồi lên giữa biển. Địa thế cực kỳ hiểm trở làm cho người ta nhác trông thấy đều phải kinh hồn. Đá ngầm càng lúc càng nhiều, nổi lên lởm chởm. Đường Luân thò tay vào khoang thuyền lấy ra một dụng cụ đi biển, rồi nhảy tòm xuống nước định dò đường. Nhưng lội ra ngoài xa ba bốn trượng, chàng nghe thấy sức nước càng chảy càng mạnh, mấy lần suýt bị nó cuốn vào đáy biển. Không dám mạo hiểm, Đường Luân lại bơi trở về thuyền, trèo lên cho thuyền đi chung quanh Thiên La Nham. Đi hết một vòng mà vẫn không tìm ra chỗ để lên bờ, chỉ thấy đá ngầm lởm chởm, nước đổ rào rào, chỉ một chút sơ ý là thuyền đắm như chơi. Ngửa mặt nhìn lên, thấy Thiên La Nham đứng sừng sững giữa biển, địa thế thật là hiểm ác, sương mờ bao phủ làm cho người ta có cảm giác một bức màn bí mật bao trùm lấy Thiên La Nham.
nguon tai.lieu . vn