Xem mẫu
- Phần 26
Bọn họ lạnh lùng thối lui, lão già áo trắng run rẩy quỳ xuống lạc giọng nói rằng :
- Kẻ hậu bối trót lỡ tay phạm thượng, xin chịu cực hình của Vô Hồn tông, còn thằng
Hoàng Mao tuổi nhỏ, xin tổ sư hãy tha cho tội chết.
Hoàng Ma ú ớ, muốn nói chuyện nhưng Đường Luân dằn mạnh lưỡi gươm làm cho
hắn câm mồm lại.
Đảo cặp mắt uy nghiêm, Đường Luân cất giọng :
- Người Vô Hồn tông đã diệt hết nhân tính sao còn sự quan hệ giữa cha con?
Bọn Vô Hồn tông nghe hỏi, thảy đều im lìm không một kẻ trả lời.
Đường Luân cười nhạt nói tiếp :
- Các ngươi là người Vô Hồn tông mà dám xưng là cha con với nhau, đủ biết các
ngươi chưa diệt được hết nhân tính. Theo điều luật của Vô Hồn tông thì mi phải chịu
cực hình gì?
Câu hỏi của Đường Luân làm cho bầu không khí cơ hồ nghẹt thở. Lâu lắm mới có
người trả lời :
- Tội đáng phanh thây trăm mảnh.
Đường Luân nhìn chằm chặp vào người nói chuyện, ra lệnh :
- Nếu có điều lệ đó sao chưa thi hành?
Một người áo trắng tách đám đông mà bước ra, nhảy về phía lão già áo trắng, dựng
bàn tay lên, sửa soạn xáng xuống đỉng đầu lão già kia một chưởng...
Chính vào lúc đó thì Hoàng Mao gào lên thảm thiết. Còn Đường Luân thì phi thân bay
tới, đưa lưỡi kiếm ra ngăn bàn tay kia lại.
Nhìn kỹ thấy người này mặt mày đen đúa. Còn hắn giật mình, uốn mình sử một thế
Đảo Càn Chuyển Khôn, luồn mình tránh thoát.
Đường Luân sắc giận lộ ra ngoài nét mặt, tiến tới một bước, sử một đòn Kim Cang
Phục Hổ khí thế dữ dằn, vù vù trảm tới.
Người mặt áo đen chưa kịp đứng vững thì lưỡi gươm đã tới, đường gươm thật mạnh
bạo đó chém sả vào người này ra thành hai mảnh, máu đào tung tóe, trông thật thảm
thương.
Hai cha con lão già bây giờ ôm chặt vào nhau khóc thảm thiết, bọn Vô Hồn tông thảy
đều lấy làm kinh ngạc, giương mắt nhìn Đường Luân mà không nói không rằng.
Đường Luân hậm hực :
- Thật không ngờ Vô Hồn tông lại tàn nhẫn như thế này.
Lão già ngẩng đầu lên, bực tức trả lời :
- Thằng mặt đen đó muốn lợi dụng cơ hội để trả thù riêng.
Đường Luân cả cười, nói với bọn Vô Hồn tông :
- Ta truyền lệnh cho chúng bây đến đây để bảo cho biết rằng, kể từ đây về sau, Vô
Hồn tông không đặng a dua theo triều đình mà làm khó cha con Hải Ma nữa.
Ngừng lại một chút, Đường Luân lại nói :
- Khi nào có dịp cần, ta sẽ dùng Vô Hồn điệu điều khiển chúng bây. Nếu có ai dám
kháng cự, thì ta sẽ phanh thây làm trăm mảnh.
Chàng khoát tay ra dấu :
- Thôi... việc đã xong, chúng bây hãy lui về và thưa lại với Ma Đại Nhân rằng, nếu
tiếp tục làm điều trái với nhân tình thế thái, thì ta chẳng dung tha.
Bọn Vô Hồn tông nghe nói, thảy đều ngoan ngoãn cúi đầu, rút lui vào đêm tối.
Đường Luân thở phào một hơi khoan khoái, tra gươm vào vỏ, vừa định xoay mình bỏ
- đi bỗng nghe Hoàng Mao còn ôm lấy lão già, đứng đó mà gào lên :
- Xin tổ sư cứu mạng.
Đường Luân quay lại, thấy Hoàng Mao quì lạy mình mà thưa rằng :
- Nếu Ma Đại Nhân hay biết hai tôi là cha con thì sẽ giết chẳng tha, vậy xin ngài ra tay
cứu vớt.
Đường Luân ngần ngừ một chút, rồi ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Tiếng hú vừa
dứt thì từ trong khe đá có rất nhiều thủ hạ của chàng mai phục đổ xô ra.
Trong đó có Trương Chi và Hàn Khuê, hai người bước tới vái chào Đường Luân.
Đường Luân trỏ hai cha con lão già bảo :
- Ta trao hai người này cho chúng bay, phải giấu cho nhẹm đừng để bọn Vô Hồn tông
tìm ra.
Trương Chi Phi cúi đầu vâng dạ. Đường Luân lại bảo :
- Việc ở đây đã hoàn tất, chúng bay có thể trở về huyện Đồng Nhân mà chờ lệnh mới.
Câu nói vừa dứt, Đường Luân quay mình đi thẳng vào đêm tối, bên tai còn văng vẳng
nghe tiếng cảm ơn rối rít của hai cha con Hoàng Mao.
Từng cơn gió lạnh tạt vào mặt, nhắc cho Đường Luân nhớ đến sự an nguy của Bích
Cơ.
Vừa trổ thuật phi hành, vừa nhìn về phía nhà của Bích Cơ, thấy đèn đuốc tắt câm, làm
cho lòng chàng lấy làm kinh dị.
Vội vàng tăng gia tốc độ, chàng chạy một mạch về đến Ma Quân viện.
Trong lòng chàng nổi lên hình ảnh của gã thanh niên lạ mặt, một thứ cảm giác khó
chịu len lấn vào tâm tư.
Chàng còn nhớ ban nãy khi chàng liếc nhìn hắn một cái, bất giác giựt mình vì cái vẻ
đẹp thanh tao, ăn mặc sang cả của hắn. Chàng dùng thế Đảo Quyên Chu Liêm tung
mình nhảy lên xà nhà rồi mới dùng phép Du long bích hổ bò về chỗ mình trốn ban nãy,
vận nhãn quang ra xem xét, quả thật thấy Trần Như Phong còn để lại một tấm giấy
nho nhỏ cho mình.
Trên giấy viết rằng :
“Đường Luân ơi, con nhỏ yêu tinh quỷ quái đó đã bị người ta bắt đi, bắt người mà bắt
cả lòng, để ta theo dấu vết.
Mi đừng lo ngại, phải lo hoàn thành công việc mà sư phụ của mi giao phó. Mi hãy đến
Thiên La Nham thám thính, ba hôm sau vào giờ ngọ, chúng ta sẽ lại gặp nhau tại bến
đò”.
Nét bút của Trần Như Phong ngoằn ngoèo rối loạn chứng tỏ rằng ông ta gấp rút lắm.
Đường Luân buồn bã lắm, tâm can bấn loạn, chàng nghĩ rằng :
- Với bản lĩnh của sư thúc như thế, nếu có người muốn bắt Bích Cơ mà ông ta nhảy
xuống can thiệp thì kẻ kia thật khó mà thành công. Nhưng cứ theo vết chân của Bích
Cơ mà suy thì nàng không có vẻ chống cự. Trời! Hay là...
Đường Luân không dám nghĩ nhiều thêm nữa, một nguồn cảm nghĩ ghen tức, oán hờn
tràn lấn tâm tư, hình ảnh mỹ miều của Bích Cơ Ma Nữ cứ quay cuồng trong trí.
Giọng nói nét cười, bộ đi tướng đứng của nàng đã in sâu vào tâm khảm, giờ đây mang
đến cho chàng một cảm giác cực kỳ chua xót.
Chàng không biết gã kiếm khách đẹp trai kia sẽ như Độc thư sinh là một phường
miệng ngọt như mật, lòng bén như gươm hay là một trang anh hùng đảm lược, làm
cho người ta trông thấy là phải kính nể yêu vì?
- Nhưng bất chấp người ấy thuộc hạng nào và bây giờ đã bay chạy xa đến đâu, Đường
Luân cũng nhất quyết đi khắp góc biển chân trời tìm cho gặp mặt để tuốt kiếm ra mà
so một trận thư hùng.
Phi thân nhảy vào Ma Quân viện, lòng Đường Luân giá lạnh như băng.
Chàng lục soát từ trước đến sau, không thấy một bóng người, tứ bề im phăng phắt.
Trong lòng hồi hộp, Đường Luân thò tay vào túi móc đá bật lửa ra để dò đường, chàng
xem xét tỉ mỉ từng chút, thấy chỗ đấu trường ban nãy dấu chân dầy xéo tứ tung, máu
đào lốm đốm.
Chàng dò lần ra phía ngoài, cố tâm tìm mãi mà không thấy vết giầy của Trần Như
Phong.
Chàng thở dài, thì ra con cáo già này từ đầu chí cuối không đặt chân xuống đất.
Tìm mãi... tìm mãi...
Bỗng chàng cau mày khẽ rú lên, vì chàng vừa phát giác một vết giầy thật là xinh đẹp.
Cứ nhìn vào vết giầy lún sâu xuống đất, Đường Luân cũng đủ biết người này là một
tay nội gia cao thủ.
Gương mặt của chàng càng lúc càng trịnh trọng.
Chàng chong đèn đi theo vết chân ấy, thỉnh thoảng lại phát giác vài ba đường kiếm
chém sâu xuống đất. Chàng quyết định người này là một tay dùng kiếm rất cao siêu.
Sau rốt, dò lần ra tới cửa Ma Quân viện, Đường Luân tim đập rộn ràng vì chàng vừa
phát giác dấu giầy này hội hiệp với một dấu giầy nhỏ bé mà xinh xắn hơn nữa.
Điều này chứng minh hai người này đang đứng rất gần với nhau, rồi những dấu giầy
ấy so đều với nhau mà tiến thẳng ra cửa viện. Hai bên đó còn có nhiều dấu giầy nhỏ
bé xinh xinh khác đi theo ủng hộ thì phải.
Đường Luân bàng hoàng như một người cuồng trí, chàng đưa tay ra vịn lấy vách
tường, thẫn thờ ngơ ngác, mồi lửa trong tay rơi xuống đất lúc nào không biết.
Bỗng trong trí chàng nẩy ra một ý định vội vàng sử một thế.
Vò nát mảnh giấy của Trần Như Phong trong tay, Đường Luân vỗ mạnh vào sà nhà để
cho thân hình của chàng bắn vút ra khỏi Ma Quân viện như một đường tên, hòa mình
vào đêm tối.
Như một con thần mã, Đường Luân lồng lên đi vun vút giữa đêm trường, hai bên tai
chàng gió dậy ào ào mà trong khi ấy vẫn quay cuồng câu hỏi :
- Người kiếm khách trẻ tuổi đó là ai?
Sum La Động
Sóng yên biển lặng.
Thuyền của Đường Luân đi vùn vụt, chàng nhắm thẳng về phía Thiên La Nham trực
chỉ.
Cuối chân trời, những hòn đảo xanh tươi hiện ra trên mặt biển phẳng lì, bao trùm một
bầu không khí đầy dẫy bí mật.
Thuyền từ từ đi, tâm tư của Đường Luân thì dạt dào xúc động.... Trong trí chàng cứ
lởn vởn cái hình ảnh mỹ miều của Bích Cơ Ma Nữ, và cái vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú
của người kiếm khách đêm qua.
- Sương mù dày đặc, cảnh vật mơ hồ, thuyền của Đường Luân bắt đầu len lỏi vào
trong những ghềnh đá...
Bỗng chàng giựt mình, dùng tay bơi, lắng tai nghe ngóng. Hòa trong gió lộng của đại
dương có tiếng người nói chuyện xì xào...
- Cha ơi, cảnh thật là đẹp!
Giọng nói thơ ngây yểu điệu, Đường Luân mơ hồ dường như có từng nghe thấy một
lần nào...
Có giọng nói trầm trầm vang lên :
- Cảnh tuy đẹp, nhưng hai mươi năm rồi ta chưa từng thấy.
Người ấy nói rồi thở dài não ruột, lâu lắm lại nghe người này lẩm bẩm :
- Cha vốn định cùng con giam mình nơi hang thẳm, không trở về đời nữa. Nhưng bây
giờ tình thế bắt buộc ta phải lê gót giang hồ, vậy thì ta phải trả thù rửa hận cho thật
thích đáng...
Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì ra đây là giọng nói của Ngọc Diện Phan
An Tần Kiệt.
Khe khẽ tựa thuyền vào một ghềnh đá, Đường Luân nhẹ tay buộc mối dây trước mũi
thuyền vào ngọn cỏ dại trên bờ.
Đoạn hớp một hớp dưỡng khí, Đường Luân thò hai bàn tay ra, bám vào vách đá trơn
như mỡ, cố sức trổ thuật Bích Hổ Du Tường.
Mấy lần tuột tay suýt rơi, nhưng ngược lại được trèo lên phía trên, chàng sẽ ghé mắt
ra nhìn.
Lúc bấy giờ trời đã hừng sáng, Đường Luân thoáng nhìn dưới ánh sáng mờ ảo, có hình
ảnh của hai người đang đứng nói chuyện.
Đó là Tần Kiệt, ông ta bây giờ đã mặc một chiếc áo thư sinh, nhưng gương mặt vẫn
đầy vẻ phong trần, dầu vậy cái vẻ hào hoa phong nhã của ông ta thuở thiếu thời vẫn
còn hiện rành rành ra đó, nếu Đường Luân không nhìn kỹ thì không tài nào nhận biết
đó là một người tiều tụy thảm não, giam mình dưới hang sâu, mà mình gặp mấy ngày
trước.
Tần Lệ Quân bây giờ mặc một bộ đồ màu xanh, mái tóc hung đỏ cong vút của nàng và
cặp mắt ngây thơ, man dại, ngần ấy thứ tạo thành một đóa hoa rừng diễm lệ.
Trên mặt nàng lộ vẻ vui tươi, đang ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên mà say sưa khôn
kể.
Tần Kiệt quay lại, ngắm nhìn Lệ Quân, bỗng cau mày nói :
- Dù sao đi nữa thì mi cũng có một dòng máu đê hèn hạ tiện, dòng máu của mẹ mi.
Tần Lệ Quân tròn xoe đôi mắt, kêu lên :
- Cha... sao gọi là đê hèn, hạ tiện?
Tần Kiệt hậm hực :
- Đó là máu của mẹ mi, dòng máu đê hèn hạ tiện, cả dòng họ của nó là phường dâm
đãng...
Lệ Quân lại tròn xoe đôi mắt.
Tần Kiệt thấy vậy vội nói :
- Nhưng mà con, con còn lộn dòng máu của cha, dòng máu của ta là dòng máu cao quí!
Tần Lệ Quân vẫn ngơ ngác như kẻ mất hồn.
Tần Kiệt nói tiếp :
- Cha đã nghĩ kỹ, cha nhất định lấy độc trừ độc, nhổ cỏ nhổ tận gốc... Vì vậy mà...
cha quyết định giết hết cả họ nhà mẹ con, đừng để cho nó dùng sắc đẹp mà mê hoặc
- người nhân thế.
Tần Lệ Quân tuy nghe nhưng không hiểu được thấu đáo ý ngầm của cha nàng, giọng
nói của Tần Kiệt lại vang lên :
- Ta vô phước sa vào lưới tình của nó, đến nổi thể xác phải điêu linh, tiếng tăm phải
tan nát. Ta phải trừ mối hại này, đừng để cho kẻ khác phải khổ sở điêu đứng như ta.
Hừ! Ta nghe đâu con gái của Nga Mi nữ cũng giống mẹ nó, đang dùng sắc đẹp để mê
hoặc võ lâm.
Có tiếng của Tần Lệ Quân cắt ngang hỏi :
- Nga Mi nữ là ai?
- Là em gái của mẹ mày.
- Vậy thì Nga Mi nữ cũng không phải là người tốt.
Tần Kiệt hậm hực :
- Đó là lẽ tự nhiên... con gái của nó là Bích Cơ, có tiếng xấu bay khắp đó đây thì mẹ
nó là con người ra sao ta suy nghĩ cũng biết.
Ông ta quắc mắt nảy lửa nhìn Lệ Quân :
- Để gột rửa những vết nhơ trong dòng máu của con, con phải giúp ta làm một việc.
- Vâng!
Tần Kiệt đưa tay lên sờ lấy những vết sẹo trên mặt mình, nói một câu đầy nham hiểm
:
- Đó là một việc làm thật dễ. Mi chỉ cần đi tìm con Bích Cơ Ma Nữ xé xác nó ra...
Nép mình sau ghềnh đá, Đường Luân giựt mình đánh thót, chàng nín thở lắng tai nghe
tiếp đoạn sau.
Có tiếng kinh hoàng của Lệ Quân hỏi :
- Giết Bích Cơ Ma Nữ?
Tần Kiệt ôn tồn :
- Con đừng sợ, cha không muốn con thân hành hạ sát, làm dơ bàn tay của nhà họ Tần.
Con chỉ giả vờ thân cận với nó để rồi ra hiệu cho rắn độc trừ nó.
Lệ Quân gật gù và Tần Kiệt có vẻ đắc chí lắm. Ông ta buông ra một chuỗi cười lanh
lảnh. Mỗi một tiếng cười như một mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào tim của Đường
Luân.
Chợt bên tai chàng văng vẳng có tiếng nói của Ngọc Diện Phan An :
- Hôm nay cha dắt con đến đây cốt để trừ thằng Liên Hải Thiên. Ba mươi năm về
trước, cha đã từng so tài với nó, võ nghệ khá cao cường. Gần đây, nghe Lưu Bất Cùng
nó ba mươi năm nay võ công nó tiến bộ phi thường nhanh chóng, không những Thiên
Độc Nhất Phẩm thua nó, mà các môn phái khác cũng đại bại trước võ công của nó,
thật là một việc ngoài tưởng tượng.
Lão tiếp :
- Cha nghĩ chẳng hiểu làng võ Trung Nguyên càng ngày càng thoái bộ, hay có một lý do
nào khác để cho thằng Hải Ma tung hoành thiên hạ?
Ông ta buông ra một tiếng cười chua chát :
- Hừ... may phước nó đã trốn đi chỗ khác, nếu không thì hôm nay cha sẽ cho nó nếm
mùi vị của Đại lực thân tâm mỗ...
Tần Lệ Quân thơ ngây cải lại :
- Không, có người sức mạnh hơn cha.
Tần Kiệt tức tối hỏi :
- Ai?
- Tần Lệ Quân ấp úng trả lời :
- Chính là... Vị chưởng môn trẻ tuổi của Thiên Độc môn.
nguon tai.lieu . vn