Xem mẫu

  1. Phần 25 Bích Cơ thất vọng lắm, nàng bực tức ra mặt. Như một con sư tử, Đường Luân lại gầm lên : - Người trong Vô Hồn tông, hãy nghe lệnh của Vô Hồn điệu! Những người áo trắng thảy đều răm rắp tuân theo. Có một gã vớ được một nàng tỳ nữ chợt nghe tiếng quát của Đường Luân vội vàng bỏ nàng xuống đất. Nàng nữ tỳ đảo nhẹ một vòng, rơi là là về mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tán đởm kinh hồn, rút lui vào đám chị em còn lại. Bỗng từ trong đám người áo trắng, có một chuỗi cười sặc sụa : - Đứa nào ngông cuồng đến thế, dám tự xưng có thể điều khiển Vô Hồn tông? Đường Luân thét : - Ngươi hãy nhìn thanh bảo kiếm này, ta dùng nó để điều khiển Vô Hồn tông. Khoa thanh trường kiếm trước mặt mình mấy vòng, Đường Luân dõng dạc ra lệnh : - Người Vô Hồn tông, hãy theo ta. Dứt lời, Đường Luân xoay mình phi thân vào khoảng đêm dày đặc, tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn... Bọn Vô Hồn tông hô lên một tiếng lục đục nối gót theo Đường Luân, bọn họ đối với thanh gươm có ba chữ Vô Hồn điệu kia tỏ vẻ phi thường kính cẩn, không dám cưỡng lệnh. Giữa lúc xôn xao, bỗng có tiếng của Thường Phong Lâm thét lên : - Anh em khoan đi đã. Dứt lời lão thò cánh tay ra định níu lấy chả vai của một người Vô Hồn tông đứng gần nhất. Người ấy ngoảnh gương mặt lạnh lùng lại nhìn Thường Phong Lâm, bỗng bất thần đẩy ra một chưởng. Đòn của người này thật nhẹ nhàng, mềm mại, hư hư thực thực, xem chẳng thấm vào đâu nhưng mà tiềm lực lại mạnh mẽ phi thường. Thường Phong Lâm nghe thấy một luồng sức mạnh ập vào mặt mình, giựt mình kinh hãi, bước xéo qua một bên nhanh như một đường tên để né đòn. Nhưng... đã trễ, chả vai của hắn ta lãnh lấy một đòn kinh rợn, lộn mèo năm sáu vòng ra phía sau. Trong lúc đó thì những người áo trắng lần lượt vượt nối gót theo Đường Luân đi hết. Giữa đấu trường bấy giờ chỉ còn lại một số xác chết của bọn nữ tỳ và Cẩm y thị vệ. Bầu không khí lần lần lắng xuống, bao trùm một màu tang tóc. Bích Cơ Ma Nữ cau mày ngắm nhìn những đứa nữ tỳ thân yêu của mình đang ngây ngất vì hơi độc. Trong thâm tâm của nàng, oán trách Đường Luân cớ sao ban nãy trốn tránh ánh mắt của nàng. Kể từ lúc nàng hiểu đời đến nay, chưa từng có gã thanh niên nào cưỡng nổi ma lực trong cặp mắt của mình. Nàng băn khoăn lo lắng không biết Đường Luân sẽ giở ngón gì đây? Bàng hoàng ngoảnh đầu nhìn lại, Bích Cơ bất giác giựt mình. Sau lưng mình, bây giờ có một gã thiếu niên mắt trong mày sáng, thần sắc đẹp đẽ phi thường, đang giương cặp mắt sáng ngời để ngó mình. Ánh mắt của gã long lanh lấp lánh, nhác trông cũng biết là trải qua nhiều điêu luyện. Đó là một tay kiếm khách trẻ tuổi, mình mặc áo vàng, mỉm miệng cười tươi, cúi đầu
  2. xá chào Bích Cơ Ma Nữ. Thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay của Đường Luân cắt gió vèo vèo, chàng dẫn đầu đi trước, khí thế tợ chớp giăng sấm nổ, tốc độ lanh lẹ phi thường. Nhưng càng chạy chừng nào, trong lòng của Đường Luân càng thêm kinh hãi chừng nấy. Nghe đồn người trong Vô Hồn điệu thảy đều diệt hết tính, dốc hết một lòng luyện tập võ công, người nào người nấy thảy đều siêu việt. Ngày hôm nay so thử khinh công mới biết rằng lời đồn không ngoa. Đường Luân cắn răng xả hết tốc lực nhưng mà sau lưng mình gió vẫn dậy vèo vèo, bọn Vô Hồn tông đuổi theo bén gót. Đường Luân chạy một mạch đến chỗ thủ hạ của mình âm thầm mai phục, bất thình lình chàng dừng phắt chân lại, quay mình về phía sau, khoa thanh trường kiếm, tụ khí Đan điền, thét lên một tiếng : - Đứng lại! Đường Luân cố ý muốn phô trương nội lực thâm hậu của mình, sau khi đã uống Bá Vương đảnh. Vì vậy mà tiếng thét của chàng vang rừng xé núi, đồng vọng giữa không trung lâu lâu mới dứt. Bọn Vô Hồn tông nhất loạt dừng chân lại, giăng thành hàng chữ nhất, trừng trừng cặp mắt ngắm nhìn Đường Luân. Phần đông những người này đã từng chạm mặt với chàng trong Vô Hồn mộ nên thảy đều sắc mặt hầm hừ, thái độ cực kỳ căm tức. Đường Luân nghiêm trang gát thanh bảo kiếm qua trước mắt, để cho bọn họ nhìn rõ ba chữ Vô Hồn điệu, đoạn nghiêm nghị nói rằng : - Bọn ngươi thấy chưa? Vô Hồn điệu ở đâu thì cũng như tổ sư ở đó, thanh kiếm này nằm trong tay ta thì kể như ta nắm cả giềng mối của Vô Hồn tông rồi! Chém không một đường gươm vào không khí để ra oai, Đường Luân hằn học nói : - Một khi ta nổi giận, ta có thể dùng thanh Hỏa Long thần kiếm này ban truyền hiệu lệnh cho các ngươi phải đi về thế giới Vô Hồn... Ngừng lại một giây, cặp mắt của Đường Luân quét ngang một vòng để bắt sắc mặt của bọn chúng. Chàng lại lên giọng bắt nạt : - Ta cũng có thể thi hành mọi thứ cực hình, cắt da xẻo thịt chúng bay để cho chúng bay nếm mùi đau đớn của Vô Hồn lệnh. Ngửa mặt lên trời, Đường Luân buông ra một chuỗi cười ròn rã, dịu giọng nói : - Nhưng nếu ta mở lòng từ bi, thì cũng có thể thả chúng bay yên lành trở về Vô Hồn môn để tiếp tục luyện tập võ công. Bọn bây chết một cách thê thảm, hay là sống một cách vinh quang đều tùy hứng của ta. Bọn Vô Hồn tông thảy đều im phăng phắt, sắc mặt của họ lạnh lùng đanh đá, dường như những chiếc hình nộm, không lộ sắc thái ra ngoài. Thình lình có một lão già mặc áo trắng nhún mình nhảy vèo tới, nạt : - Vô Hồn điệu do tổ sư chúng ta và hòa thượng trong Pháp Hoa tự dựng ra, mi là ai mà dám sử dụng? Đường Luân khẽ giựt mình, nhưng vội nghiêm sắc mặt, búng nhẹ vào vỏ kiếm của mình, phát ra một tiếng vang thánh thót, lạnh lùng nói : - Vô Hồn điệu ở đâu cũng như tổ sư ở đó, mi là ai mà dám chống đối?
  3. Lão già áo trắng quắc mắt nhìn Đường Luân rồi xuất kỳ bất ý nhanh như điện, lão vươn hai cánh tay khẳng khiu ra, chộp một đường thần tốc tới. Đường Luân giật mình, tràng mình nửa bộ để tránh đòn, nhưng vẫn không kịp, bàn tay lanh lẹ của lão già đã vớt chặt lấy vỏ gươm. Lão già nói với giọng vô cùng đanh thép : - Ngày hôm nay ta quyết phạm thượng để đoạt món bảo vật này về, chỉnh đốn lại căn cơ của Vô Hồn tông. Bất thần lão nạt lên một tiếng : - Buông tay ra! Tiếng “ra” vừa dứt thì một luồng sức mạnh từ trong cơ thể gầy gò khô đét của lão tràng sang vỏ kiếm như nước tràn sóng vỗ, làm cho Đường Luân thất sắc kinh tâm. Nội lực của lão già này thật đáng sợ, hổ khẩu của Đường Luân tê buốt. Chàng vội vàng lấy lại bình tĩnh nghĩ rằng : - Nếu muốn làm cho bọn Vô Hồn tông tâm phục thì hãy hạ lão già này trước đã. Thế rồi chàng nghiến răng kèn kẹt, đẩy một luồng sức mạnh tự Đan điền tràn sang năm ngón tay, bá chặt lấy vỏ thanh Hỏa Long thần kiếm. Hai luồng nội lực gặp gỡ nhau, cả hai đều nửa cân tám lạng, nên hai bên vẫn đứng sừng sững, không nhúc nhích. Lão già quắc mắt căm hận, “hự” lên một tiếng, năm ngón tay của bàn tay tả chộp thêm vào vỏ gươm để tiếp sức. Năm ngón tay của lão bấu chặt vào vỏ gươm rồi giựt mạnh trở về. Nhưng vỏ gươm khẽ chao động một cái rồi lắng yên lại, vững như Thái sơn, yên như bàn thạch. Lão già áo trắng mặt mày đỏ kè, lão mở mắt trừng trừng nhìn gã thanh niên đẹp đẽ mà có một nội lực phi phàm kia. Đường Luân nhướng mắt hỏi : - Ta xem mi nhập vô Vô Hồn tông chắc lâu lắm thì phải. Mi có biết đại đạo của Vô Hồn tông là gì? Lão già ngơ ngác nhìn Đường Luân, vỏn vẹn trả lời bốn chữ : - Diệt hết nhân tính! Đường Luân lại hỏi : - Mi vào Vô Hồn tông được bao lâu? Lão già áo trắng vừa chuyển gân giữ thăng bằng vỏ gươm, vừa trả lời : - Gần tròn một con giáp! Đường Luân cười nói : - Sáu mươi năm tu hành khắc khổ, mi vẫn còn chưa diệt hết thất tình lục dục, có lòng muốn chiếm đoạt bảo vật của tổ sư, theo Vô Hồn lệnh thì phải xử như thế nào? Dưới ánh mắt nảy lửa của Đường Luân, lão già áo trắng vẫn bình thản trả lời : - Nhãi con, đừng có nói chuyện dài dòng, buông ra! Tiếng nạt vừa dứt, lão lại tiết ra một luồng sức mạnh, làm cho thân hình của Đường Luân phải chao động. Chộp lấy cơ hội ngàn vàng, lão bất thần rút tay trở về. Nhờ đắc thế nên lão kéo vỏ gươm sát về bên hông mình, nhưng sắc mặt của lão từ chỗ hồng hào lần lần biến sang xanh rờn, trông thật dễ sợ. Đường Luân cười nhạt, cắn răng truyền hết sức mạnh ra, từ từ kéo vỏ gươm trở lại. Sắc mặt của lão già càng lúc càng khó coi, nhăn nhó khổ sở vô cùng. Những người đứng gần đó thảy đều là cao thủ của Vô Hồn tông, nhác trông đã biết
  4. hai người này đang ở trong cái tình thế đấu chọi với nhau bằng nội lực, bề ngoài trông vẫn tầm thường chứ thực ra tính mạng của hai người hiện giờ đang treo trên sợi tóc. Cả hai gân cốt đều nổi, đứng sừng sững như hai pho tượng thép, cố sức giành giật vỏ gươm. Giằng công như vậy độ chừng tàn một nén hương thì ưu thế lần lần ngã về phía Đường Luân. Một tiếng còi vang lên lanh lảnh, những chiếc bóng trắng mờ nhất tề cử động, kết thành một chiếc vòng tròn kín đáo vây chặt lấy hai người. Trong đó có một người nhảy sát đến hậu tâm của Đường Luân, vung tay tống ra một chưởng. Trong giây phút nguy biến, Đường Luân nạt lên một tiếng rợn người, dùng một thế Nhất Lực Giáng Thập Hội, dồn sức mạnh đàn áp lão già trước mặt, để rồi dùng bàn tay hữu tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm, sử một đòn Mai Khai Nhị Độ, chém ngược về phía sau. Hào quang trỗi dậy! Đường Luân nhác thấy người tập kích là một gã thanh niên mặt vàng áo trắng, thần sắc rất là tiều tụy. Người mặt vàng này thu tay trở về nhanh như chớp tránh thoát đường gươm, thân hình đảo nhẹ giữa không trung để là là bay ra xa một trượng. Hai mũi võ hài của hắn vừa chạm vào mặt đất là thân hình của hắn bật lên như một chiếc lò xo, nhảy bổ trở về phía Đường Luân tấn công dữ dội. Đường Luân tấm tắc khen thầm, lại toát thêm nội lực đẩy lão già lui ra hai bước, mà thanh Hỏa Long thần kiếm vẫn múa men như sấm chớp trong tư thế Tàng Long Ngọa Hổ, cố ý che kín hết thân hình, chỉ chừa trống ra bên hông phía hữu. Lão già áo trắng mặc dầu bị nội lực hùng hậu của Đường Luân đè nén đến thở chẳng ra hơi nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, vì vậy mà cái cảnh người mặt vàng đánh lén và cảnh Đường Luân liên tiếp sử hai miếng võ Mai Khai Nhị Lộ và Ngọa Hổ Tàng Long lão đều trông thấy rõ. Bất chợt, lão già kêu lên rùng rợn : - Hoàng Mao tiểu tử, mi không phải là đối thủ của nó, coi chừng trúng kế. Mặc dầu Đường Luân đang dùng nội lực để ép lão già cho lão không thể cục cựa, nhưng cánh tay hữu vẫn loang gươm về phía sau để kháng địch. Thừa lúc lão già nói chuyện phân tâm, Đường Luân bất thần gia tăng sức mạnh, làm cho lão già gần như nghẹt thở, sắc mặt tím sầm lại. Lão già gượng không nổi nữa, vội thổ ra một bụm máu. Đường Luân giựt mình, tức tốc thu hồi nội lực. Cặp mắt của Hoàng Mao long lên sòng sọc, gào lên : - Lão gia, hãy xem thằng Hoàng Mao cắt da xẻo thịt nó! Nói rồi, hắm hú lên một tiếng thật dài, cất mình bay bỗng, nhảy xổ về phía Đường Luân tung ra một đá vào dạ dưới của chàng. Cùng trong một lúc, hai bàn tay của hắn dựng lên như hai lưỡi dao, tấn công hai bên hông của Đường Luân. Xuất thủ thật là mạnh bạo mà nhanh nhẹn, Đường Luân cố chừa hở chả vai cho hắn tấn công. Thấy vậy cả mừng, lưỡi kiếm bất thần đảo mạnh một vòng róc vào bàn chân của hắn, vì vậy mà chả vai để hở hang nhiều thêm nữa. Hoàng Mao cười khinh bỉ, bàn chân của hắn thu hồi một cách nhẹ nhàng, hai bàn tay cũng biến thế. Tay hữu tấn công giữa ngực để khoa trương thanh thế, tay tả thì cong
  5. lại như một móng vuốt của con mãnh hổ chộp vào vai hữu của Đường Luân. Năm ngón tay của hắn như năm chiếc vòng sắt, chuẩn bị dùng võ này hủy hoại nửa thân hình của đối thủ. Nhưng hắn nhanh, Đường Luân lại còn nhanh hơn. Chàng đã biết trước ngọn đá của hắn chỉ là thế hư, vì vậy mà lưỡi gươm của chàng chỉ chém rứ một nhát rồi vòng trở lên, chặt phăng vào cườm tay của hắn. Tiếng gươm cắt gió vèo vèo, làm cho Hoàng Mao cả sợ, vội vàng thâu tay trở về, biến thành thế Tiếp Âm Đạo Dương, muốn dùng thế “Tay trắng đoạt gươm vàng”, vừa cướp binh khí vừa điểm vào huyệt Nhũ Căn của Đường Luân. Đường Luân ứng biến thần tốc, lách lưỡi gươm sang một bên thành thế Mai Khai Nhị Độ để cho mũi gươm đâm thẳng vào giữa ngực của hắn, trong chớp mắt mũi gươm đã kề gần vào huyệt Thiên Đột. Hoàng Mao tâm can rúng động, dùng một thế Liên hoàn song phi cước, đá vù về phía trước, dùng sức mạnh để làm điểm tựa, để tháo thân. Nhưng Đường Luân kịp thời “hừ” lên một tiếng, mũi kiếm trút đầu xuống đất, rọc một đường trên mảng áo bào đối phương vè kề mũi gươm đúng vào huyệt Khí Hải. Hoàng Mao không thể lùi nữa được, mặt mày tái mét đứng im mà chờ chết. Trong lúc đó, lão già áo trắng thừa dịp Đường Luân tâm thần phân tán nên gượng gạo vận nội lực chống trả với sức ép của Đường Luân đồng thời thò một cánh tay tả ra vuốt mạnh vào cánh chỏ của chàng. Hắn muốn xuất kỳ bất ý bẻ gảy khuỷu tay của Đường Luân đồng thời cướp lấy Vô Hồn điệu. Bàn tay khẳng khiu của lão vừa chạm vào mình của Đường Luân thì bên này mũi gươm đã kề sát vào huyệt Khí Hải của Hoàng Mao rồi. Vì vậy mà lão già rú lên : - Tổ sư, xin hãy tha cho con tôi! Rồi bất chấp tất cả, lão già buông tay ra chuẩn bị chồm tới gỡ đòn cho Hoàng Mao. Nào ngờ cao thủ đấu sức với nhau cũng như hai cánh cung đang giương thẳng, nếu có một người nào buông tay ra thì thọ hại ngay tức khắc. Vì quá lo lắng cho con mình nên lão già phạm điều đại kỵ ấy của người luyện võ. Đường Luân thình lình nghe thấy trên tay của mình nhẹ như bấc, biết lão già đã thu hồi nội lực để tấn công mình, vì vậy mà chàng cũng thu gươm sử một thế Không Cốc Hoàng Hoa, che khắp thân hình của mình. Vừa đúng lúc lão già nhảy xổ tới, chẳng kịp đề phòng bị sống kiếm chạm nhằm một đường dữ dội, lão ta loạng choạng lùi lại hăn một trượng. Bên khóe miệng, có một dòng máu thắm rỉ ra. Hoàng Mao kêu lên thê thảm : - Cha ơi... cha! Nhưng mà mũi gươm sắc bén của Đường Luân đang kề sát vào huyệt Khí Hải, nếu la lớn tiếng thì Đường Luân chỉ khẽ ướm mũi kiếm tới là mất mạng như chơi. Ba bên bốn bề, tiếng ồn ào vang dậy, bọn Vô Hồn tông dường như muốn nhảy vào can thiệp. Đường Luân “tiên hạ thủ vi cường”, khoa thanh Hỏa Long thần kiếm nạt vang : - Vô Hồn điệu tại đây, kẻ nào dám cả gan chống lại? Lui ra hết! Bọn người trong Vô Hồn tông vốn quen tánh ngoan ngoãn vâng lời, tiếng nạt của Đường Luân lập tức kiến hiệu.
nguon tai.lieu . vn