Xem mẫu

  1. Phần 20 Đòn này chỉ thành công một nửa, chàng vừa vùng vẫy sút khỏi bàn tay của đối phương thì mồ hôi trán vả ra lấm tấm. Người áo trắng không phải tay vừa, vội vàng biến thế, nạt lên một tiếng kéo Đường Luân cho té nhủi vào lòng mình. Nhưng Đường Luân đã nổi lên một tiếng cười ròn, chuyển hết sức bình sanh, tương kế tựu kế, thừa lúc nhập nội nhấc bỗng đối phương lên khỏi đầu. Mặc dầu người áo trắng vội vàng xuống thiên cân tấn nhưng việc đã trễ, Đường Luân đã gác lưỡi gươm lạnh như tiền ngang trước mặt hắn, làm cho hắn giật nảy mình. Vừa lúc địch thủ kinh hoàng, Đường Luân lại nạt lên một tiếng, vận hết sức bình sanh ném hắn bay ra ngoài năm trượng. Ma Đại Nhân cười khà : - Quả là thần lực! Đường Luân ngang nhiên trả lời : - Ma Đại Nhân quá khen! - Xin cho biết quí danh. Đường Luân ngửa cổ cười ha hả, bước tới một bước, dùng ngón tay bóc lấy mãnh bùn dính trên lưỡi gươm để lộ ra ba chữ sáng ngời : Vô Hồn điệu. Ma Đại Nhân giựt mình, trố mắt lên nhìn bộ mặt lem luốc, bám đầy bùn đất của Đường Luân mà hỏi : - Các hạ có phải là Độc thư sinh? Đường Luân sửa giọng khàn khàn trả lời : - Thằng Độc thư sinh không biết cách dùng Vô Hồn điệu. Vô Hồn Điệu mà vào tay ta thì ta sẽ truyền lệnh cho bọn Vô Hồn tông chúng bay tức khắc rời khỏi chỗ này. Lạnh lùng thay, câu nói của Đường Luân vừa dứt thì bọn Vô Hồn tông, kể cả Ma Đại Nhân thảy đều răm rắp tuân lệnh, lần lượt rút lui vào rừng. Đường Luân thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, gánh nặng nghìn cân trên vai vừa trút, chàng liền nhớ tới người ngọc Bích Cơ. Chàng lấy làm ăn năn hối hận, vì ban nãy cầm Vô Hồn Điệu trên tay mà quên dùng nó để ép buộc Ma Đại Nhân phải tha cho Bích Cơ. Bây giờ, Ma Đại Nhân đã đi rồi, mình lại không biết chỗ ở của Bích Cơ, một khi người đẹp mà lọt vào bàn tay bọn ma quái đó thì thật là nát ngọc tan vàng. Trong lòng hồi hộp, Đường Luân dùng thuật phi hành chạy bay về chỗ cũ, chuẩn bị trình bày đầu đuôi câu chuyện cho sư phụ nghe. Nào ngờ về đến nơi thì không thấy tăm hơi sư phụ đâu cả. Đường Luân bất giác tê tái cõi lòng, trong trí nổi lên hình ảnh Ma Đại Nhân vươn bàn tay ma quái lần từng bước đến cạnh phía Bích Cơ mà gương mặt của nàng tái xanh không còn chút máu... Tức giận bồi hồi, chàng xoay lưng tống ra một chưởng vào một thân cây táo để hả hơi. Mặc dầu bộ điệu nhẹ nhàng nhưng mà sức mạnh vô biên, cây táo trúng đòn ngã gục. Đường Luân giật mình, không ngờ sức mạnh của mình càng ngày càng gia tăng. Ban đầu chàng cho rằng viên thuốc Bá vương đảnh chỉ mang đến sinh lực cho mình không ngờ hơi thuốc lại bền bỉ dẻo dai như thế. Chàng hằn học : - Nếu Bích Cơ mà lâm nạn thì ta sẽ liều chết mà vào tận sào huyệt, tàn sát hết vây
  2. cánh của Vô Hồn tông, và lấy thủ cấp của thằng hôn quân mới vừa lòng hả dạ. Chàng lần bước đến bên một dòng suối, rửa lại mặt mày và thanh bá kiếm cho sạch s ẽ. Chàng vụt nghĩ : - Sư phụ ta hành sự thật là chu đáo, lần này ra đi vội vàng như vậy, chắc có để lại chỉ thị cho ta. Nghĩ đoạn chàng quay lưng trở về chỗ cũ, xem xét kỹ càng, quả thật tìm thấy dưới một miếng đá có một tờ giấy nho nhỏ, bên trên có đề một giòng chữ ngoằn ngoèo. “Tin cho Đường Luân được rõ. Thằng Hải Ma cư ngụ trong một ngôi nhà có mái màu đỏ trong Tiêu Dao cốc, cách Tiêu Dao Độ không xa. Nhưng mà sư phụ chỉ thị cho mi, hãy chuẩn bị thuyền bè đến Thiên La Nham thám thính một chuyến, rồi sẽ trở về đó mà thăm con ma nữ. Về việc vợ con của mi, thì ta sẽ đi hết mười ba tỉnh, để tìm một nơi xứng đáng.” Phía dưới có vẽ ba chiếc vòng tròn thật là hài hước, Đường Luân biết đó là dấu hiệu của Trần Như Phong. Trong lòng cả mừng, chàng nắm chặt tờ giấy, mồm lẩm bẩm : - Biết được địa chỉ của Bích Cơ thì vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết. Thế là Đường Luân đi thẳng đến Tiêu Dao cốc theo chỉ dẫn trong thơ thì thấy trong bóng đêm ngôi nhà mái đỏ lấp lóe ánh đèn. Trong nhà của Bích Cơ lúc bấy giờ có bóng đèn thấp thoáng. Đường Luân đi lần về phía đó, dùng một thế Đảo Uyên Ương, móc hai chân vào xà nhà, thòng đầu xuống, sẽ lén nhìn vào bên trong. Trong nhà, có một người thiếu nữ nhan sắc phi thường đẹp đẽ đang đứng giữa sân. Cặp mắt của nàng đen mà sâu thăm thẳm, đôi môi mọng đỏ, đem đến cho người ta một cảm giác thật là quyến rũ. Người ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là người đẹp Bích Cơ trong một bộ sắc phục phi thường đài các. Toàn thân nàng đeo thật nhiều ngọc ngà châu báu. Dưới ánh đèn mờ ảo, Đường Luân có cảm giác nàng là người đẹp trong thành. Hai người thiếu nữ mặc áo trắng, tay cầm hai chiếc lồng đèn đứng hầu bên cạnh nàng. Trước một khung cửa vọng nguyệt lại có một người đàn bà trung niên, mặc một bộ đồ màu trắng, trông thật sang cả. Đường Luân nhác trông thấy gương mặt người này, bất giác táng đởm kinh tâm, trong lòng thầm nghĩ : - Chỗ cư ngụ của Hải Ma cớ sao lại canh gác chểnh mảng như vậy, để cho người ngoài ra vào thong thả. Thì ra người đàn bà ấy chính là Kim Ngọc Kỳ Hương. Bà ta ngắm nhìn Bích Cơ đoạn nở một nụ cười trang nhã : - Thật là người đẹp, tiếng đồn không sai. Bích Cơ mỉm cười trả lời : - Thật không ngờ Nam Hải đảo chủ ngày nay lại là mỹ nhân hồi năm xưa. Kim Ngọc Kỳ Hương tái mặt : - Mi nói sao? - Ta nói : đêm nay Ngọc Diện Phan An Tần phu nhân đến viếng hàn xá, thật lấy làm hân hạnh! Kim Ngọc Kỳ Hương hậm hực :
  3. - Hay cho con quỉ nhỏ. Ta mà nổi nóng, chỉ trở bàn tay cũng đủ làm cho mi táng mạng. Ma Quân Viện Nhưng bà ta lại gượng cười chua chát : - Thôi, chúng ta bất tất phải nói dài dòng. Thật ra giữa ta và mi có vài chỗ giống nhau phải không? Ngừng lại một chút, bà ta lại kể lể : - Cái vẻ sắc nước hương trời dễ làm cho đàn ông say đắm kia hai mươi năm về trước thì Kim Ngọc Kỳ Hương này cũng chẳng kém sút ngươi... Bích Cơ cau mày trả lời : - Nhưng tiếc rằng Bích Cơ này không đê hèn, hạ tiện như mi, đương nhiên bỏ chồng bỏ con để ngoại tình... Kim Ngọc Kỳ Hương run rẩy : - Tức chết đi được... mi hãy kêu em ta ra đây. Bích Cơ hằn học : - Ai là em của mi? Kim Ngọc Kỳ Hương trả lời cay độc : - Chính là mẹ của mi, Nga Mi nữ đó. Ta đê hèn hạ tiện thì em gái của ta thật khó mà trong sạch. Bích Cơ tức tối, nạt : - Mi đừng nói nhảm! Kim Ngọc Kỳ Hương quắc mắt : - Hừ! Nói nhảm? Ta không nể tình mi là cháu thì ta đã hủy hoại sắc đẹp của mi rồi. Ta cũng kể mi là một món bảo vật nên muốn mang về Hải Nam đảo có việc dùng. Câu nói vừa dứt thì tà áo của bà tung bay lất phất, thân hình lướt tới nhanh như một cơn gió thoảng. Bích Cơ không hề sợ sệt, mỉm cười mà rằng : - Mi hãy ngoảnh đầu lại mà xem, mẹ ta đến kia. Nói rồi đưa tay trỏ về phía trước. Kim Ngọc Kỳ Hương bất giác quay đầu nhìn lại. Chính vào lúc đó thì Bích Cơ đã thừa thế, dùng ngón tay đang trỏ về phía trước của mình điểm một đường nhanh như điện vào sau gáy của bà ta, đồng thời dùng bàn tay tả quét nhẹ một cái làm cho bốn chiếc lồng đèn vụt tắt. Trong bóng tối, Kim Ngọc Kỳ Hương gào lên : - Hay cho con quỷ nhỏ! Dứt lời, bà vung tay áo để hứng lấy hai mũi kim có tẩm thuốc độc đang vèo vèo bay tới. Nhanh như chớp, bà ta lướt tới hai bước, nhả ra một luồng chưởng phong, chiếu thẳng vào mặt Bích Cơ. Hai đứa nữ tỳ sợ hãi rú lên mấy tiếng kinh hoàng. Nhưng trong bóng tối bỗng vang lên mấy tiếng ho khàn khàn và luồng chưởng phong của Kim Ngọc Kỳ Hương thình lình gặp phải trở ngại, bật ngược trở về. Kim Ngọc Kỳ Hương thảng thốt hỏi : - Muội phu đó có phải không?
  4. Một câu trả lời sang sảng vang lên : - Ai là muội phu của mi? Đèn lại bật sáng, giữa sân lại thêm một người. Người ấy ăn mặc vô cùng sang trọng, đôi mắt sáng như sao. Đường Luân nhìn ra đó chính là Liên Hải Thiên. Bích Cơ sợ hãi nép mình bên thân phụ. Nàng glương cặp mắt tinh quái nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương cất cao giọng nói : - Thưa cha, Tần phu nhân cứ nằng nặc quyết một hai nhìn con là cháu. Liên Hải Thiên dịu giọng : - Chẳng hay đêm hôm tăm tối Kim đảo chủ đến đây có điều chi? Kim Ngọc Kỳ Hương chua chát trả lời : - Liên Hải Thiên, không ngờ ngày nay cha con mi trở mặt. Liên Hải Thiên đanh thép : - Chỗ này không phải là chỗ để Kim đảo chủ ăn càn nói dở. Nói rồi ngửa mặt nhìn trời. Kim Ngọc Kỳ Hương lại hằn học nói : - Hừ! Thật là cao ngạo. Không ngờ thằng đánh cá Liên Hải Thiên năm xưa bây giờ lại hống hách đến mực này. Mi hãy yên tâm, ta không bắt con gái của mi đâu. Ta chỉ nhờ mi cùng ta đến Hải Nhãn mò quyển Đa Tâm thánh kinh. Mi đi hay không thì bảo. Liên Hải Thiên trợn mắt : - Mi hãy ra khỏi chỗ này, ta chẳng có bà con thân thích với mi! Kim Ngọc Kỳ Hương cặp mắt đầy sát khí : - Vậy thì mi chớ trách ta. Mi hãy gọi em ta ra đây, ta có việc cần nói với nó. Liên Hải Thiên cau mày mà không trả lời. Kim Ngọc Kỳ Hương bĩu môi, cười chua chát nói : - Nghe lời đồn đãi mà ta không tin, giờ đây ta mới biết rõ rằng mi đã hại chết em ta, có phải chăng? Liên Hải Thiên tái mặt, gào lên : - Ăn nói hồ đồ! Trên vành môi của Kim Ngọc Kỳ Hương thoáng hiện lên một nét cười nham hiểm. Bà ngắm nhìn Bích Cơ đang trố cặp mắt kinh dị, sẳng giọng nói rằng : - Chị của nó là hạng đê hèn hạ tiện thì em của nó đâu phải là hạng thanh cao! Chắc Nga Mi nữ đã ngoại tình nên mi mới nổi giận mà giết đi, có phải không? - Đồ hèn, miệng lưỡi của mi thật là dơ dáy. Dứt lời, hai ống tay áo của Liên Hải Thiên bất thần vung mạnh ra, hai luồng gió lạnh bay vèo vèo, tấn công Kim Ngọc Kỳ Hương. Một tiếng “bùng” vang lên trong đêm tối, Kim Ngọc Kỳ Hương đã chọi lại một chưởng và bà mượn sức mạnh đó mà bay mình lên đầu tường. Bà cười chua chát trả lời : - Thằng họ Liên kia, từ ngày nay trở về sau, nhà họ Kim ta đối với mi dứt đường thân thích. Mặc dầu em ta ngày xưa vì yêu mi mà chẳng nhìn ta là chị, nhưng Kim Ngọc Kỳ Hương này cũng nhứt quyết phân thây mi ra làm trăm mảnh để báo thù cho nó! Liên Hải Thiên râu tóc đều dựng lên, lại tung ra một đòn, khí thế mãnh liệt như núi đổ. Thân hình của lão ta cất lên, định đuổi theo bất chợt bị một cánh tay mềm mại ghì lại, một tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai : - Cha! Liên Hải Thiên bất đắc dĩ phải đảo mình trở về. Giương cặp mắt căm hờn nhìn Kim
  5. Ngọc Kỳ Hương đang trổ thuật phi hành đi nhanh như một làn tơ màu trắng, dần dần khuất dạng trong màn đêm, mà âm thanh của nụ cười quái gỡ của bà vẫn còn văng vẳng bên tai. Bích Cơ rên rĩ hỏi : - Thưa cha... lời nói của bà ta là đúng? Liên Hải Thiên quắc mắt gằn giọng : - Mi chớ nghe con đại ma đầu ấy nói nhảm! Bích Cơ tỏ vẻ ngờ vực : - Vậy thì tại sao mẹ con chết đi? Cha hãy đưa con đi xem mộ. Liên Hải Thiên thở dài, trên vầng trán rộng của lão thoáng hiện lên vài nét nhăn nheo. Ông ta nói một cách khó khăn : - Lẽ ra cha không thổ lộ việc này, nhưng bây giờ con đã nghi ngờ thì cha cho con biết. Con ngỡ rằng cha đánh cuộc với bọn làng võ Trung Nguyên để chiếm lấy một dãy đất hai nghìn dặm, việc này là do lòng háo thắng ư? Bích Cơ giựt mình thầm nghĩ : - Thì ra cha ta phải trải qua bao nhiêu thiên lao vạn khổ, xuất tử nhập sinh mới có một cơ đồ. Liên Hải Thiên lạc giọng nói : - Cha mượn tiếng là càn quét bọn Thiên La giáo, thực ra là để ngăn ngừa một chứng bệnh truyền nhiễm. Mẹ vì mắc phải bệnh truyền nhiễm đó, không muốn nó lây sang cho con nên không muốn gặp con. Hải Ma lại nói bằng một giọng trầm trầm đầy thương cảm : - Mẹ mi mặc dầu mang bệnh nhưng vẫn thương rất mực, mỗi lần gặp ta đều hỏi thăm đến con. Bích Cơ nửa tin nửa ngờ, mở cặp mắt sáng ngời nhìn Liên Hải Thiên. Bỗng Liên Hải Thiên trừng mắt quát : - Hay lắm! Chúng bay lần mò đến đây làm gì? Sao chẳng chường mặt ra! Đường Luân giựt mình đánh thót, thấy cặp mắt sáng ngời của Liên Hải Thiên chiếu thẳng về phía mình, trong lòng hồi hộp vừa dợm cất mình nhảy ra trình diện bỗng nghe một giọng nói khàn khàn vang lên : - Thật là đồ đê hèn hạ tiện. Hải Ma thét lên một tiếng, âm ba của lão đồng vọng khắp bốn bề làm cho một chiếc lồng đèn vụt tắt. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy ngôi nhà đầy bí mật... Nhưng trong phút chốc, đèn bỗng vụt sáng lên, Đường Luân càng lấy làm lạ vì rằng trước mắt chàng bỗng hiện ra tám người tỳ nữ, trên tay cầm tám chiếc đèn lồng, thân hình thướt tha diễm lệ. Họ đi lả lướt nhưng tốc độ phi thường nhanh chóng trong chớp mắt đã bao vây Bích Cơ kín mít. Mười chiếc cán lồng đèn đâm ra bốn bề tua tủa, bảo vệ lấy Bích Cơ. Trong bóng đêm mờ ảo, tám chiếc lồng đèn nổi lên lốm đốm, xa trông thật là ngoạn mục. Phần Hải Ma thì thừa trong lúc đèn tắt, đã tròng một chiếc mặt nạ lên mặt mình nên bây giờ sắc diện của lão thật là kinh tởm. Lão lại thét : - Người bạn nào đó? Sao chẳng xuất đầu lộ diện, còn chờ Đông Hải Ma Quân dùng sát thủ để mời sao? Ánh mắt sáng ngời, uy nghi lẫm liệt của lão dừng ngay lại chỗ Đường Luân đang trốn.
  6. Đường Luân nín thở không dám cục cựa. Chợt có một giọng cười rùng rợn, xé toang bức màn u uất và một chiếc bóng người từ trong bóng tối bay vút ra, rơi là đà xuống giữa sân.
nguon tai.lieu . vn